Nếu đem số tiền này gửi vào ngân hàng thì không bằng sử dụng nó đi mua các tài liệu dược vật, rút ngắn quá trình luyện chế đan dược, đẩy nhanh tốc độ tu luyện của chính mình.
Bởi vì ôm suy nghĩ như vậy, nên sau khi biết Vưu Giai cấp cho mình một tài khoản giá trị hai mươi bảy triệu. Hắn liền mau chóng hướng Vưu Giai dò hỏi: "Vưu Giai, cô biết gần đây có buổi đấu giá nào tương tự như hoa cỏ quỷ thị không?"
"Buổi triển lãm đấu giá các loại kỳ hoa dị thảo tương tự như hoa cỏ quỷ thị sao?" Vưu Giai nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, rồi lắc đầu đáp: "Theo tôi biết thì dường như là không có."
Trương Văn Trọng không khỏi cảm thấy thất vọng. Lúc nhiều tiền lại không có nơi nào bán kỳ hoa. Bất quá, rất nhanh hắn nhớ tới Tôn Nguy, mạng lưới quan hệ và năng lực của tiểu tử này so với Vưu Giai cũng cường đại hơn. Hẳn là hắn có thể giúp mình mua một số tài liệu đi. Nhưng nhờ vả qua lại, tất nhiên sẽ phải thiếu nợ hắn một cái nhân tình.
Ngay lúc Trương Văn Trọng đang cân nhắc xem, rốt cục có nên đi nhờ Tôn Nguy hỗ trợ hay không, thì Vưu Giai lại nói thêm: "Mặc dù không có buổi triển lãm kỳ hoa dị thảo nào tương tự như hoa cỏ quỷ thị. Nhưng tôi biết được một tin tức, năm ngày sau sẽ có một buổi đấu giá ngầm với quy mô toàn quốc, Cẩm Kinh Thành trực thuộc tỉnh Lũng Tuyền đã trúng cử. Nói vậy, trong buổi đấu giá ngầm các loại vật phẩm cổ quái đều sẽ xuất hiện. Trọng ca, nếu anh có hứng thú tham gia, tôi sẽ liên hệ với bằng hữu ở đó, an bài giúp anh."
Buổi đấu giá ngầm quy mô toàn quốc? Các loại cổ vật kỳ quái đều sẽ xuất hiện!
Nhãn tình Trương Văn Trọng nhất thời bừng sáng, buổi đấu giá này rất hợp với khẩu vị của hắn. Nói không chừng có thể mua được linh tài dược phẩm ở trong trường đấu giá này cũng nên.
Trương Văn Trọng cũng không khách khí với Vưu Giai, nên hắn gật đầu nói: "Vậy phiền toái cô nhờ bằng hữu ở đó an bài một chút, năm ngày sau tôi sẽ đến Cẩm Kinh Thành, tham gia buổi đấu giá ngầm kia."
Vưu Giai gật đầu: "Không thành vấn đề, mọi chuyện hãy để tôi lo." Nói đến đây nàng tạm dừng trong chốc lát, mới nhỏ giọng hỏi: "Trọng ca, buổi đấu giá Dưỡng Nhan Đan lô tiếp theo, anh tính toán như thế nào?"
"Cô có đề nghị gì không?" Trương Văn Trọng không đáp mà hỏi ngược lại.
Vưu Giai liền đề xuất ý tưởng của mình: "Tôi nghĩ không nên vội vàng, ít nhất phải đợi khoảng một tháng nữa. Khi những người không mua được Dưỡng Nhan Đan thấy được công hiệu thần kỳ của Dưỡng Nhan Đan mà người khác dùng, hối hận vì không kịp mua. Đến lúc đó chúng ta sẽ khai mở lô thuốc kế tiếp. Ngoại trừ chi phí đăng kí ra, giá cả nhất định cũng tăng cao hơn so với bây giờ. Trọng ca, anh cảm thấy tôi an bài như vậy có ổn thỏa không?"
Trương Văn Trọng cười nói: "Cô là nhân vật tài hoa trong giới kinh doanh, mọi chuyện do cô an bài, tôi còn không thể hài lòng sao? Hết thảy tôi đều giao toàn quyền cho cô quyết định."
"Ok." Vưu Giai cũng gật đầu đáp ứng.
... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Mấy ngày kế trôi qua thực bình thản, mà công trình mở rộng phòng y tế trong trường đại học, rốt cục đã chính thức động thổ khởi công. Địa điểm xây dựng phòng y tế mới, không cách địa điểm cũ bao nhiêu, cho nên mỗi ngày sau lúc tan tầm đều có không ít bác sĩ cùng y tá, chạy qua xem tiến độ của công trình.
Năm ngày sau, Trương Văn Trọng đứng ngoài lối ra vào của phi trường quốc tế Cẩm Kim Thành thuộc tỉnh Lũng Tuyền, dáo dác nhìn bốn phía chung quanh. Trước khi đến đây, Vưu Giai từng nói cho hắn biết, người bằng hữu của nàng ở Cẩm Kim Thành sẽ an bài mọi chuyện, hơn nữa cũng đến sân bay đón hắn. Nhưng nhìn lên chiếc đồng hồ lớn ngoài cửa, đã quá hai mươi phút rồi, mà người tới đón hắn còn chưa xuất hiện.
"Hay lại quên mất rồi." Trương Văn Trọng lắc đầu cười khổ, rút chiếc điện thoại di động ra, chuẩn bị nháy máy cho Vưu Giai hỏi thăm về tình huống ở bên này. Cùng lúc đó, ở phía sau hắn đột nhiên vang lên một thanh âm của nữ tử: "Anh có phải là Trương Văn Trọng không?"
"Đúng rồi, tôi chính là Trương Văn Trọng đây. Nói vậy, cô hẳn là bằng hữu của Vưu Giai ở Cẩm Kim Thành đi?" Trương Văn Trọng xoay người nhìn lại, thì trông thấy một nữ nhân ước chừng khoảng trên dưới ba mươi tuổi, sớm đã đứng ở phía sau hắn. Vừa nhìn nữ nhân này, Trương Văn Trọng không khỏi "di" lên một tiếng.
Bởi vô luận người nào, sau khi trông thấy nữ nhân này, ấn tượng đầu tiên chính là nghĩ đến nhân vật Vương Hy Phượng ở trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng. Hai mắt kia long lanh như muốn câu hồn đoạt phách, dáng người thon thả, bộ dạng phong tao, nét mặt ẩn hiện vẻ xuân tình chan chứa. Đôi môi hồng hồng xinh xinh luôn treo cao mị tiếu trên khóe miệng.
Giờ khắc này, nữ nhân đứng trước mặt Trương Văn Trọng, vô luận hình tượng hay là khí chất, quả thật đều rất giống với Vương Hy Phượng.
Thấy Trương Văn Trọng đứng nhìn mình chằm chằm, nữ nhân kia cũng không nổi giận, ngược lại còn phong tình vạn chủng lườm hắn một cái, đùa giỡn nói: "Nếu anh còn nhìn tôi chằm chằm như vậy, chỉ sợ đôi nhãn cầu kia sẽ rớt xuống mất thôi. May mắn hôm nay Vưu Giai không đi theo nha, bằng không khẳng định là anh sẽ bị trừng trị theo gia pháp!"
"Ách..."
Trương Văn Trọng ngượng ngùng nói: "Xin lỗi vì hành động mạo muội của tôi. Bất quá, trông cô thật sự rất giống với một người."
Nữ nhân cười nói: "Giống Phượng tỷ đúng không? Hi hi, bạn bè tôi đều khen vậy. Thậm chí đạo diễn Lý Thiếu Hồng còn mời tôi đóng vai Hy Phượng trong phim Tân Hồng Lâu Mộng nữa nghen. Chẳng qua diễn xuất của tôi quá tồi, nên đã bị loại ngay ở vòng gửi xe...hi hi..."
Nói đến đây nữ nhân lại vỗ trán một cái, giới thiệu: "À, xem ra tôi đã quên giới thiệu về bản thân mình rồi. Tôi họ Dương, tên đầy đủ là Dương Đông Nhi. Những người quen biết, mặc kệ lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn tôi, đều gọi tôi là Dương tam tỷ. Nếu anh không ngại, cũng có thể xưng hô với tôi như vậy."
"Dương tam tỷ." Trương Văn Trọng khẽ nói.
Dương tam tỷ cười: "Đi thôi, tôi đưa cậu đến khách sạn nghỉ ngơi. Về phần giấy mời tham giả buổi đấu giá ngầm, tôi đã chuẩn bị thỏa đáng rồi. Sau khi tới khách sạn xong, tôi sẽ phân phó thủ hạ mang đến cho cậu."
Dứt lời nàng dẫn theo Trương Văn Trọng đi tới bãi đậu xe bên ngoài phi trường quốc tế Cẩm Kim Thành, mở một chiếc Hummer màu đen, ngồi vào trong ghế lái, quay đầu nhìn Trương Văn Trọng: "Mau lên xe thôi."
Dương tam tỷ lái xe, đưa Trương Văn Trọng đến một tòa khách sạn năm sao tên là Ánh Dương Quang. Sau khi sắp xếp ổn thỏa điểm dừng chân nghỉ ngơi cho hắn, lưu số điện thoại của mình lại, rồi cũng cáo từ.
Nửa giờ sau, một nam tử thân mặc veston phẳng phiu, đi tới khách sạn gặp Trương Văn Trọng. Hắn xuất một chiếc thẻ từ ra giao cho Trương Văn Trọng, nói: "Chiếc thẻ này xin Trương tiên sinh hãy bảo quản cẩn thận, nó chính là tấm vé để tiến nhập vào trong buổi đấu giá ngầm. Một khi thất lạc, cũng khó làm lại lắm."
"Được, cám ơn anh." Trương Văn Trọng tiếp nhận chiếc thẻ, theo sau mới dò hỏi: "Đúng rồi, tôi còn chưa biết địa điểm tổ chức buổi đấu giá đâu?"
Nam tử giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Hiện giờ còn cách thời gian tiến hành đấu giá, là ba tiếng hai mươi bảy phút. Khi nào gần tới thời điểm, tôi sẽ phụ trách đưa anh đến nơi hẹn. Chẳng hay Trương tiên sinh có muốn đi dạo quanh thành phố không? Nếu cần, thỉnh cứ nói, tôi sẽ lái xe đưa anh đi."
Bất quá, Trương Văn Trọng lại cự tuyệt hảo ý của gã nam tử, nói: "Không cần đâu, tôi chờ đợi ở trong phòng cũng được rồi."
Gã nam tử lại hỏi: "Như vậy, có muốn tôi an bài vài hạng mục vui chơi giải trí không?"
Trương Văn Trọng lắc đầu cười khổ: "Không cần, tôi muốn an tĩnh trong chốc lát."
Nam tử đáp: "Vậy được rồi. Tôi sẽ đợi Trương tiên sinh ở bên ngoài phòng chờ, nếu anh cần gì, tùy thời hãy thông tri cho tôi. Tam tỷ đã căn dặn, nếu anh đưa ra yêu cầu gì, chúng tôi đều phải cố gắng thỏa mãn." Nói dứt lời hắn nhanh chân bước ra ngoài, hơn nữa còn thuận tay đóng cửa phòng lại.
Trương Văn Trọng khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt bắt đầu tu luyện Y Giám Tâm Kinh. Ba tiếng đồng hồ, chớp mắt cũng đã trôi qua.
Bất thình lình một tiếng gõ cửa vang lên, Trương Văn Trọng mở mắt hỏi: "Chuyện gì?"
Thanh âm của gã nam tử ở bên ngoài truyền vào: "Trương tiên sinh, thời gian đã không sai biệt lắm, mời anh theo tôi đến trường đấu giá."
Trương Văn Trọng móc điện thoại ra nhìn, liền thấy mình đã tu luyện gần ba tiếng đồng hồ rồi.
Mở cửa phòng, Trương Văn Trọng chứng kiến gã nam tử đứng sừng sững như một gốc cây đại thụ. Xem ra, ba tiếng đồng hồ vừa qua, hắn vẫn luôn luôn duy trì bộ dạng này, mà đứng chờ đợi ở bên ngoài.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng đi ra khỏi phòng, gã nam tử nhanh chóng làm ra một cái tư thế tay, nói: "Trương tiên sinh, xin mời theo tôi."
Gã nam tử dẫn Trương Văn Trọng đi xuống bãi đậu xe của khách sạn, ngồi vào trong một chiếc Audi màu đen sang trọng.
Theo sau tiếng khởi động, chiếc Audi phóng vút ra khỏi khách sạn Ánh Dương Quang.
Gã nam tử điều khiển vô lăng, chạy hướng về phía ngoại ô Cẩm Kim Thành. Ngắm nhìn khung cảnh bốn phía xung quanh ngày càng quạnh quẽ, thế nhưng Trương Văn Trọng vẫn thần nhàn khí định. Biểu tình trên mặt không hề có một chút gợn sóng nào.
Mặc dù đang lái xe, nhưng dư quang trong khóe mắt gã nam tủ vẫn đánh giá Trương Văn Trọng. Thấy biểu tình thản nhiên của hắn, tuy rằng cũng không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại trầm trồ khen ngợi.
Qua khoảng hai mươi lăm phút sau. Chiếc Audi dừng lại trước mặt một tòa nhà hoang phế ở vùng ngoại ô Cẩm Kinh Thành.
Nam tử nói: "Trương tiên sinh, đã đến nơi rồi."
"Chỗ này sao?" Trương Văn Trọng tò mò hỏi.
Gã nam tử đáp lời: "Phải rồi, đúng là ở nơi này. Sau khi anh xuống xe, đi vào trong căn nhà hoang kia. Hãy giơ chiếc thẻ bài chứng minh thân phận lên cao. Tự nhiên sẽ có người chạy ra nghênh đón anh."
"Được, tôi hiểu rồi, cám ơn anh." Trương Văn Trọng xuống xe, định bước về phía căn nhà hoang.
"Anh trông thấy bìa rừng cây kia không?" Bỗng nhiên gã nam tử vươn tay chỉ sang bên trái, nói: "Tôi đến bìa rừng đó trước chờ anh. Anh xong việc thì qua đó tìm tôi, tôi sẽ đưa anh quay trở về khách sạn."
"Được, đa tạ." Trương Văn Trọng mỉm cười gật đầu, nhanh chân bước về phía căn nhà hoang phế.