Đối với chuyện của hai nhà Tông Tổ, trong suốt một tháng qua Cục An Ninh Quốc Gia luôn luôn không can dự, một mực bảo trì im lặng. Cũng không vội vàng áp dụng biện pháp, mà âm thầm bố trí những thành viên tinh anh trong cục, chờ đợi cơ hội đem hai nhà Tổ Tông, một mẻ lưới bắt gọn.
Tổ gia và Tông gia đối với chuyện này cũng hồn nhiên bất tri giác, bọn chúng dốc toàn lực phát triển thế lực tại Ung Thành. Có lẽ bởi công việc quá mức rườm ra, nên trong khoảng một tháng thời gian này, bọn chúng cũng không đi tìm Trương Văn Trọng. Điều này làm cho Trương Văn Trọng sống thoải mái hơn.
Lúc này, Tổ gia và Tông gia không nghĩ đến, bí mật của hai nhà cùng với kế hoạch phát triển trong tương lai, đã bị Cục An Ninh Quốc Gia nắm giữ.
Buổi sáng hôm nay, khi Trương Văn Trọng khám chữa cho mấy em học sinh vì chơi bóng rổ mà bong gân. Thì bỗng nhiên chiếc di động của hắn réo chuông. Cầm lấy máy nhìn vào màn hình hiển thị, liền thấy hai chữ: Diêu Khoái.
Xem ra Cục An Ninh Quốc Gia, muốn hành động áp chế Tổ gia cùng Tông gia rồi!
Trương Văn Trọng ra hiệu Tô Hiểu Hồng tới quấn băng cho bạn học sinh này. Theo sau, hắn cầm điện thoại đi tới một nơi vắng vẻ, nhấn nút chuyển liên lạc.
"Diêu cảnh quan, các anh muốn cất lưới rồi hả?" Trương Văn Trọng thản nhiên hỏi.
Diêu Khoái mỉm cười đáp: "Ha ha, quả nhiên không có chuyện gì che giấu nổi Trương thượng giáo! Đúng vậy, nửa đêm hôm qua chúng tôi bắt đầu hành động rồi. Thế lực của hai nhà Tông gia, ở Hoài Nam, Ung Thành cùng mấy thành phố khác đều bị vây công. Cuối cùng, diệt trừ hầu như không còn chút nào."
"Chúc mừng, các đồng chí." Trương Văn Trọng nói.
Tuy ở bên trong điện thoại, Diêu Khoái nói rất đơn giản, nhưng Trương Văn Trọng biết, hành động vây công mấy thành phố nửa đêm hôm qua, tất nhiên sẽ phát sinh vô số lần chém giết quyết liệt. Cũng chẳng biết, trong hành động diệt trừ hai nhà Tổ Tông, có bao nhiêu người đã trở thành liệt sĩ.
Diêu Khoái cảm thán nói: "Hành động diệt trừ hai nhà Tông, Tổ lần này. Nhiều ít đều là công lao của Trương thượng giáo, nếu như không có Trương thượng giáo hỗ trợ. Chẳng biết chúng tôi phải mai phục đến khi nào, mới diệt trừ được tổ chức nguy hiểm này."
"Diêu cảnh quan! Quá khen rồi." Trương Văn Trọng cười nhạt nói: "Hôm nay Diêu cảnh quan gọi điện cho tôi, hẳn là còn chuyện khác phải không?"
"Đúng vậy, tôi quả thực còn có một chuyện quan trọng muốn nói cho anh nghe." Bỗng nhiên ngữ khí của Diêu Khoái biến thành nghiêm túc: "Hành động lần này, mặc dù chúng tôi tóm gọn cả mẻ lưới. Nhưng Tổ gia có hai con cá lọt lưới chạy trốn ra nước ngoài. Một người tên Tổ Khuyết, gia chủ Tổ gia, một người nữa là cháu gái ruột của hắn. Căn cứ theo tình báo, Tổ Khuyết hiện giờ đang là cao thủ Thiên Cấp trung kỳ. Về phần cháu gái của hắn thì không có nhiều tài liệu cho lắm, chỉ biết tháng tám năm nay, nàng ta mới tròn mười sáu tuổi."
Thoáng tạm ngưng một chút, Diêu Khoái tiếp tục nói: "Mặc dù hành động lần này được Bộ Tổng Tham Mưu của Bạch tướng quân giám sát. Nhưng chúng tôi cũng không dám chắc chắn, hai ông cháu Tổ gia kia có tìm đến anh gây phiền toái hay không nữa. Cho nên hôm nay tôi gọi điện thông báo, để anh chuẩn bị tinh thần trước một chút."
"Cao thủ Thiên Cấp trung kỳ? Ưm, tôi nhớ rồi." Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng. Mặc dù hiện giờ lấy tu vi Luyện Thể kỳ của hắn, muốn ngạnh kháng với hai cái thế lực võ gia khổng lồ, là chuyện vô khả năng. Nhưng nếu chỉ ứng phó một cao thủ Thiên Cấp trung kỳ, thì cũng không phải chuyện gì quá mức khó khăn. Huống chi, lúc này hai ông cháu Tổ gia đang chạy trốn ra nước ngoài, tránh né đầu sóng ngọn gió.
Đợi khi bọn họ âm thầm chuồn về nước, tu vi của mình nói không chừng sẽ bước vào cảnh giới Luyện Mạch rồi. Tới lúc đó, đừng nói cao thủ Thiên Cấp trung kỳ, cho dù là cao thủ Thiên Cấp đỉnh kỳ, hắn cũng đối phó dễ dàng như trở bàn tay.
Loại thái độ hờ hững của Trương Văn Trọng, làm cho Diêu Khoái rất kinh ngạc. Bất quá hắn lại nghĩ, con người của Trương Văn Trọng nơi nơi đều biểu hiện cổ quái. Nói không chừng, người ta thật không sợ hai ông cháu Tổ gia tìm cách báo thù đâu. Vì thế hắn mỉm cười nói: "Tôi biết Trương thượng giáo tu vi tinh thâm, bản lĩnh siêu phàm, tự nhiên sẽ không đem hai ông cháu Tổ gia để vào trong mắt, chỉ trách tôi đã quá lo lắng mà thôi. Được rồi, Trương thượng tá, nếu không còn chuyện gì thì tôi cúp điện thoại đây. Ài...Cái số của tôi đúng là mạng khổ, mặc dù tổ chức cất lưới thành công, nhưng bộ phận chúng tôi còn phải xử lí thêm nhiều chuyện lặt vặt khác. Buồn chán nhất chính là tăng ca, mà không có tăng lương ah!"
Khi Diêu Khoái nói ra những lời này, căn bản không giống với nhân vật cao cấp trong Cục An Ninh Quốc Gia. Nghe hắn cằn nhằn, càng giống như một nhân viên cấp thấp ở những công ty tư nhân. Bất đồng duy nhất chính là, khi mở miệng oán hận, giọng điệu của hắn phi thường thoải mái, rõ ràng là mang theo một cỗ tâm tình vui đùa.
Trương Văn Trọng không khỏi dở khóc dở cười: "Hẹn gặp lại anh sau." Tiếp theo hắn liền xoay người, quay trở lại phòng y tế.
Nhưng đột nhiên, chiếc di động một lần nữa đổ chuông. Lần này người gọi điện tới không phải ai khác, mà chính là Vưu Giai.
Trương Văn Trọng chuyển liên lạc, thanh âm của Vưu Giai liền vang lên trong tai nghe: "Uhm, Trọng ca, anh đang làm việc hả?"
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Uhm, như thế nào, có chuyện gì sao?"
Vưu Giai liền sẵng giọng: "Xem anh nói kìa! Nếu không có chuyện gì thì tôi không thể điện thoại cho anh sao?"
Trương Văn Trọng cười khổ: "Tôi không có ý này! Tôi chỉ cảm thấy, tự nhiên cô gọi điện đến, nhất định là có chuyện gấp muốn nói. Ưm, chẳng lẽ tôi đoán sai hả?"
"Không...không...anh không đoán gì sai cả. Thật sự đúng là tôi có chuyện muốn nói với anh." Vưu Giai vội vàng xác nhận. Mà lúc này, trong lòng của nàng còn sinh ra một chút hương vị ngọt ngào, kiều nhan trên mặt cũng phiếm hồng lên. Nàng nhịn không được thầm tự nhủ với mình: "Trọng ca như thế nào đoán được, ta gọi điện thoại tới là muốn tìm hắn nói chuyện? Chẳng lẽ cái này gọi là thần giao cách cảm hay sao?"
Trương Văn Trọng cũng không biết lúc này trong lòng Vưu Giai đang suy nghĩ cái gì, hắn khẽ cười: "Nói đi, lần này gặp phải chuyện gì thế?"
Vưu Giai không có trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, mà mỉm cười hỏi ngược lại: "Anh có biết, ngày mốt là ngày bao nhiêu không?"
Trương Văn Trọng nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, hắn cau mày suy nghĩ một hồi, mà vẫn chưa nghĩ ra ngày mốt có lễ hội gì. Chỉ đành mở miệng dò hỏi: "Ngày mốt cách tiết trung thu mấy ngày phải không? Tôi chỉ biết ngày mốt là chủ nhật thôi. Như thế nào, Vưu Giai, chẳng lẽ ngày mốt có lễ hội gì đặc thù sao?"
Nghe Trương Văn Trọng nói vậy, trong lòng Vưu Giai không ngừng mắng hắn là tên đầu gỗ. Chân chính không hiểu phong tình tới cực điểm. Rốt cuộc, nàng đành phải bất đắc dĩ hồi đáp: "Ngày mốt là sinh nhật của tôi."
Nói xong, Vưu Giai thầm tự nhủ: "Ngày sau ta nên gọi hắn là Trương đầu gỗ mới đúng. Bởi vì hắn chính là một tên đại đầu gỗ ah!"
"Hả?...Chúc cô sinh nhật vui vẻ." Trương Văn Trọng ngạc nhiên nói.
"Trọng ca, anh sẽ không định dùng một câu, sinh nhật vui vẻ, rồi đuổi tôi đi chứ? Tôi muốn được nhận quà sinh nhật ah!" Trong điện thoại, truyền ra tiếng cười vui tươi như chuông bạc của Vưu Giai, "Ngày mốt đúng vào dịp cuối tuần. Nên tôi định mời bạn bè tham dự tiệc sinh nhật, đến lúc đó anh nhớ tới tham gia nha."
Kỳ thật, so sánh với tổ chức tiệc sinh nhật. Thì Vưu Giai càng muốn cùng Trương Văn Trọng đi ăn tối. Đáng tiếc chính là, cô em gái Vưu Tình trời sinh thích náo nhiệt. Một mực gây sức ép, muốn nàng phải mời bạn bè đến chơi, tổ chức một buổi sinh nhật thực hoành tráng.
"Được! Tới hôm đó, tôi nhất định sẽ đến." Trương Văn Trọng đáp ứng, theo sau lại hỏi: "À, phải rồi, cô thích quà sinh nhật gì?"
"Trọng ca, chỉ cần là anh tặng, vô luận thứ gì, Vưu tỷ của bọn ta đều thích ah!" Bỗng nhiên, trong điện thoại vang lên thanh âm của Vưu Tình.
Theo sau đó vọng ra một chuỗi thanh âm náo nhiệt. Tại đầu dây bên kia, hẳn là Vưu Giai đang náo nhiệt túi bụi cùng với Vưu Tình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Thực khó khăn mới đoạt lại được di động từ trong tay Vưu Tình, Vưu Giai không dám chậm trễ, vội vàng nói: "Trọng ca, quyết định thế nha! Ngày mốt anh nhất định phải tới đó. Về phần quà sinh nhật thì không quan trọng lắm đâu. Cứ thế nha, tôi cúp máy đây. Con bé Tình nhi ở bên cạnh làm ầm ĩ, tôi phải đi giáo huấn nhỏ một chút."
Dứt lời, nàng liền ngắt điện thoại.
Trương Văn Trọng có thể tưởng tượng được. Ở đầu dây bên kia, khẳng định là đang diễn ra một hồi "đại chiến" náo nhiệt.