Nếu nói không đói khát, không mệt mỏi phiền lụy, thì chính là đang nói dóc. Nhưng vấn đề là tình huống hiện giờ...không chỉ khan hiếm thức ăn cùng đồ uống, mà đồng thời còn khan hiếm cả nhân viên cùng vật dụng để chữa bệnh. Cho nên, nhóm bác sĩ tuy đã làm việc mười mấy giờ đồng hồ, nhưng lại vẫn phải cắn răng kiên trì giữ vững cương vị công tác của mình.
Khi màn đêm buông xuống, Vương Vinh Phong dẫn theo một đám người vào trong nhà trẻ. Những người này, có người thì được Trương Văn Trọng chữa trị qua, hoặc giả như con em của họ đã được nhóm bác sĩ tận tình khám chữa qua. Giờ khắc này ở trong tay của bọn họ, nhiều ít đều đang cầm một chút thức ăn cùng nước uống đến.
Vương Vinh Phong cầm một chai nước khoáng cùng một phong bánh quy đến bên Trương Văn Trọng nói: "Trương tiên sinh, các vị bác sĩ cùng y tá. Mọi người đều bận rộn cả ngày rồi, mau nghỉ ngơi ăn chút gì đi."
Tuy rằng một phong bánh quy và một chai nước khoáng, ở thường ngày chẳng tính là cái gì. Nhưng hiện giờ, cũng là thập phần trân quý. Phải biết rằng, giờ khắc này có rất nhiều người còn chưa được bỏ vào bụng một chút gì đâu.
Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng thì vẫn hoàn toàn bình thường, dù sao bọn họ cũng là người tu chân, có thể vận chuyển công pháp hấp thu linh khí ở trong thiên địa để duy trì sinh mệnh. Cho dù vài năm không ăn uống gì, cũng không thể chết đói hay chết khát được. Nhưng nhóm bác sĩ, y tá, y sinh chỉ là người bình thường, liên tục làm việc cường độ cao mười mấy canh giờ, miệng lưỡi bọn hắn sớm đã đắng khô, bụng dạ đều nhộn nhạo lên thành một đoàn. Lúc trước vì mải chăm sóc bệnh nhân, nên không ai có lòng ăn uống. Nhưng hiện giờ, khi nhìn thấy phong bánh quy cùng chai nước trong tay Vương Vinh Phong, thì cái loại cảm giác đói khát lập tức trào dâng lên mãnh liệt, cũng có người bụng bắt đầu sôi lên "ùng ục..."
Bất quá, khi nghe thấy những thanh âm ùng ục này, chẳng những không có bật cười, mà ngược lại ở sâu trong nội tâm còn dâng lên một cỗ kính nể nồng đậm. Bởi vì bọn hắn rõ ràng, nhóm nhân viên y tế biến thành đói khát như thế này, đều bởi vì liều mình cứu mạng mọi người ở đây, gây ra.
Tuy rằng vô cùng đói khát, tuy rằng rất muốn ăn một chút cho ấm bụng, nhưng nhóm nhân viên y tế lại không dám thu nhận bánh bích quy, bánh bao, mì ăn liền mà đám người Vương Vinh Phong mang đến. Lúc này Lâm Tử Mạn lên tiếng hỏi: "Các em nhỏ đã ăn chưa?"
Vương Vinh Phong vội vàng đáp thay đám người: "Bọn nhỏ sớm đã ăn cả rồi."
"Vậy mọi người thì sao? Đã ăn gì chưa?" Lúc này, người ra câu hỏi chính là Hồ Cường.
"Ăn rồi, chúng tôi đều đã ăn qua một chút rồi." Đám người Vương Vinh Phong nhất trí gật đầu, trăm miệng một lời hồi đáp. Nhưng lời nói này của bọn họ, hiển nhiên cũng là nói dối.
Bởi vì ngay khi thanh âm của bọn họ vừa dứt, thì trong bụng vài người đã truyền ra thanh âm "ùng ục" không kém gì nhóm nhân viên y tế.
Sau khi nghe được cái thanh âm này, mọi người không khỏi sửng sốt. Tiếp đó liền cười lên ha hả.
Hồ Cường một bên cười, một bên lắc đầu nói: "Tuy cái miệng gạt được người, nhưng cái dạ dày tuyệt đối sẽ không biết nói dối đâu. Số thực phẩm này, mọi người cầm về dùng đi."
Mặc dù có điểm xấu hổ vì kế hoạch bại lộ, nhưng đám người Vương Vinh Phong vẫn vội vàng nói: "Chúng tôi cho dù nhịn đói một hai ngày thì vẫn còn chịu được, nhưng các vị thì khác. Các vị đã cứu chữa nhiều người bị thương như vậy, nếu không no bụng, thì làm sao còn đủ khí lực để duy trì nổi cương vị đây?"
Trương Văn Trọng bất đắc dĩ cười khổ nói: "Thôi được, ta thừa nhận, những lời này của anh đích thực là có chút đạo lý, cũng đã thuyết phục được ta rồi."
Vương Vinh Phong nâng tay lên gãi đầu cười ha hả.
Trương Văn Trọng xoay người lại, nhìn nhóm nhân viên y tế nói: "Tốt lắm, mọi người không cần phải từ chối nữa, mau nhận lấy thực phẩm cùng nước uống đi. Đem tất cả chia làm hai phần, một phần để mình dùng, phần còn lại thì đút cho những bệnh nhân thương thế nặng, nằm ở góc đằng kia."
Nhóm bệnh nhân thương thế trầm trọng, liên tục muốn cự tuyệt. Nhưng mà nhân viên y tế căn bản không chịu nghe theo bọn hắn, đồng thời còn ép buộc bọn hắn phải ăn và uống một chút gì đó, để có sức đề kháng cho cơ thể.
"Cám ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ..." Nhóm bệnh nhân thương thế trầm trọng, một bên nhai thức ăn, một bên nước mắt lưng tròng cảm tạ lòng hảo tâm của nhân viên y tế.
Sau khi chăm sóc cho đám bệnh nhân xong. Lúc này nhóm nhân viên y tế mới cầm thực phẩm lên, nhét vào trong miệng mình, ăn không khác gì hổ đói. Tiếp đó, bọn hắn cũng không dám lãng phí thời gian, liền vùi đầu vào công tác chăm sóc điều trị cho những người bị thương. Còn đám người Vương Vinh Phong cũng không ly khai, mà lưu lại ở đây hỗ trợ công việc.
Sắc trời, càng lúc càng trở nên âm u hơn...
Bởi vì trận động đất bất thình lình xảy ra, làm cho hệ thống mạng lưới của Ung Thành rơi vào tình trạng tê liệt. Cho nên khi màn đêm buông xuống, Ung Thanh rất nhanh liền sa vào trong bóng tối. Tuy rằng nương theo ánh trăng, miễn cưỡng có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh mình, nhưng dưới tình huống như thế, mà muốn làm phẫu thuật cho người bị thương nặng, thì cũng chỉ có Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng mới làm được thôi, những người còn lại đều vô pháp thực hiện.
Hiển nhiên Tô Hiểu Hồng cũng nhận ra điểm này, nàng lặng lẽ tiến đến bên người Trương Văn Trọng, dùng truyền âm nhập mật nói: "Lão sư, sắc trời càng lúc càng tối, nếu còn tiếp tục như vầy, thì mọi người sẽ không thể nào tiến hành phẫu thuật được nữa. Thầy xem, chúng ta có cần phải áp dụng một chút biện pháp phi thường hay không đây?"
Tự nhiên Trương Văn Trọng biết cái biện pháp phi thường trong miệng Tô Hiểu Hồng, chính là ám chỉ sử dụng đạo thuật.
Tuy rằng Trương Văn Trọng đã chuẩn bị tâm lý, đến thời khắc cần thiết thì sẽ bại lộ thân phận của mình ra, nhưng hắn cũng không muốn vì thế mà dẫn đến một trận khủng hoảng không cần thiết. Cho nên, trải qua suy tính hồi lâu, hắn nghĩ tới một cái biện pháp có thể thực hiện lúc này: "Tiểu Muội, chuyện này cô không cần phải quan tâm. Ta có biện pháp làm cho ban đêm, không còn bóng tối nữa."
Trong lúc nói chuyện, Trương Văn Trọng đem Âm Dương Pháp Kính ra, pháp bảo này có thể thao túng ánh sáng. Cũng thừa dịp không ai chú ý, rót một đạo linh lực tinh thuần mênh mông vào trong đó, rồi đem nó ném thẳng lên bầu trời đêm.
Âm Dương Pháp Kinh vừa bay lên không trung, thì lập tức xoay thành vòng tròn, đem ánh trăng chuyển hóa thành ánh đèn, mà chiếu khắp mọi ngõ ngách trong thành thị. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cảnh tượng này, phải nói là vô cùng thần kỳ!
Dân chúng ở trong Ung Thành, nguyên bản đang hoang mang tuyệt vọng, cũng bởi vì một màn kỳ cảnh trước mắt, mà phấn chấn tinh thần lên.
"Lão thiên mở mắt rồi...lão thiên mở mắt rồi...Chúng ta không thể buông tay, chúng ta nhất định phải kiên trì tới cùng..."
Trương Văn Trọng cũng không biết, chính mình dùng Âm Dương Pháp Kinh để triệu tập ánh sáng, đã mang lại biết bao nhiêu niềm hi vọng cho dân chúng ở trong Ung Thành. Giờ phút này, hắn đang cùng nhóm nhân viên y tế, bận rộn cứu chữa cho những người bị thương.
Ngay khi Trương Văn Trọng đang khâu vết thương cho một bệnh nhân xong, thì Hồ Cường sắc mặt khó coi, vội vàng chạy tới bên cạnh Trương Văn Trọng. Chẳng quan tâm đến hô hấp, thở không ra hơi nói: "Bất hảo...Bất hảo rồi Trương viện phó...Chúng ta...chúng ta không đủ thuốc để dùng..."
"Cái gì? Không đủ thuốc sao?" Nhất thời Trương Văn Trọng liền nhíu mày lại.
Tin tức này, cũng như là nhà dột gặp cơn mưa rào!
Mặc dù, Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng cùng nhóm y sinh mới chạy đến tiếp ứng, có thể thông qua phương pháp châm cứu dân gian, chữa bệnh cho những người bị thương tại đây. Nhưng loại phương án này, dù sao cũng không phải kế sách lâu dài, hơn nữa, cao thủ hành châm chân chính vẫn còn quá ít. Cho nên phải tìm biện pháp lấy thêm thuốc về đây, thì mới có thể an trí được.
Nhưng vấn đề là, dưới tình huống hỗn loạn như thế này, làm sao có đủ số lượng thuốc men để cấp phát đây?