Từ sáng sớm mọi người đã đứng ở bên ngoài chờ đợi rồi. Thấy hắn bước ra, vội vàng chạy tới vây quanh, sôi nổi hỏi thăm về tình huống của Tô Hiểu Hồng cùng tám người bị yêu linh chiếm xác.
Trong đám người này, ngoại trừ người nhà Trương Văn Trọng cùng đệ tử Phong Sơn phái, thì còn có thành viên của Đặc Cần tổ, sau khi giải quyết tốt hậu quả xong, cũng chạy tới xem xét. Trong số người này, Béo hòa thượng cùng Hoàng Vấn Đình là quan tâm đến thương thế của Tô Hiểu Hồng nhất. Dù sao, bọn hắn có thể thoát ra khỏi Hán khu U Minh Quỷ Vực, toàn bộ đều là nhờ Tô Hiểu Hồng thiêu đốt Thất Khiếu Linh Lung Tâm của chính mình, xả thân vì nghĩa bắn ra một kích chí tử.
Nghe mấy người hỏi thăm tình huống của Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng mỉm cười hồi đáp: "Yên tâm, thương thế của Tiểu Muội đã không còn đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi vài bữa, là có thể khôi phục bình thường."
Lúc này Béo hòa thượng cùng Hoàng Vấn Đình mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trương Văn Trọng nói tiếp: "Về phần tám người bị yêu linh chiếm xác. Ta cũng trục xuất yêu linh ra khỏi cơ thể bọn hắn rồi. Tuy rằng mấy người còn đang mê man, nhưng không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại. Tam Si, Đặc Cần tổ các ngươi an bài xuống, đưa tám người này trở về nhà đi thôi."
"Không thành vấn đề, ta an bài ngay đây." Tam Si gật đầu đáp ứng. Lập tức phân phó nhân viên đưa tám người đang mê man đi.
Lúc này, Vũ Văn Kha đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng một lát, liền dò hỏi: "Trương tổ phó, trên mặt anh thoáng hiện ra một chút thần sắc lo lắng. Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Không thể không nói, nữ nhân quan sát, nhiều khi đều rất tinh tế tỉ mỉ.
Trương Văn Trọng thở dài một hơi, nói: "Ta theo trong miệng mấy con yêu linh kia biết được, hung phạm đứng sau màn của những vụ mất tích liên hoàn là ai."
Hắn cũng không định giấu giếm Đặc Cần tổ chuyện này. Dù sao, muốn truy tung Lệ Yểm, còn phải dựa vào Đặc Cần tổ hỗ trợ nhiều cái.
Từ sau khi xác định những vụ án mất tích liên hoàn có liên quan đến vết nứt không gian Hỗn Độn Tu La Giới. Đám người Đặc Cần tổ phi thường muốn bắt được hung phạm phía sau màn, để tránh việc càng nhiều người vô tội gặp tai ương. Cho nên, khi nghe Trương Văn Trọng thốt ra câu này, bọn hắn liền trở nên kích động, vội vàng hỏi: "Là kẻ nào? Hay là yêu quái nào?"
"Lệ Yểm."
"A..." Nghe Trương Văn Trọng nói ra cái tên này, toàn bộ thành viên của Đặc Cần tổ, đều hít một ngụm lãnh khí. Thậm chí, tựu ngay cả Vô Âm diễn cảm luôn luôn bình tĩnh, cũng không khỏi nhíu mày.
Cuối cùng bọn hắn đã hiểu vì sao, ở giữa chân mày của Trương Văn Trọng thoáng xuất hiện thần sắc lo lắng.
"Lệ Yểm...không ngờ là Lệ Yểm..." Trải qua một lúc sau, Béo hòa thượng theo trong khiếp sợ cũng tỉnh hồn lại. Hắn cau mày, diễn cảm nghiêm túc nói: "Xem ra, lần này chúng ta đụng phải một tên khó nhằn rồi!"
Còn Vũ Văn Kha thì có vẻ tương đối bình tĩnh, nhẹ nhàng phân tích: "Kỳ thật chúng ta cũng không phải là không có hy vọng. Bởi Lệ Yểm mới chạy ra khỏi Hỗn Độn Tu La Giới, lực lượng của nó khẳng định còn chưa khôi phục đến trạng thái cường thịnh. Cho nên, chỉ cần chúng ta tìm ra nó, trước khi nó khôi phục lực lượng, thì chúng ta vẫn có hy vọng tiêu diệt nó. Dù sao, bên chúng ta cũng có hai vị cao thủ trấn giữa, là Trương tổ phó cùng Vô Âm sư."
Những lời phân tích này của Vũ Văn Kha, cũng khiến cho mọi người ở đây nhất tề gật đầu. Theo sau Tam Si rút điện thoại, một bên bấm số, một bên hướng mọi người nói: "Ta phải thông báo cho tổng bộ biết chuyện này. Để thượng cấp phái thêm nhân lực đến Ung Thành!"
"Xem ra, ta cũng phải quay về Phổ Đà Sơn Diệu Tâm Am một chuyến." Vô Âm ở phía sau lên tiếng nói: "Trong Diệu Tâm Am, có thờ phụng vài món pháp bảo hàng yêu trảm ma. Ta tính toán quay về bẩm báo cho sư phụ biết chuyện này, thỉnh người đem vài món pháp bảo kia cho ta mượn!"
Trương Văn Trọng đối với Diệu Tâm Am có nhận thức rất sâu. Biết những pháp bảo thờ phụng ở trong này đều là tiên khí do Quan Âm đại sĩ ban thưởng xuống. Nếu Vô Âm mượn được tiên khí tới tay, xác suất diệt trừ Lệ Yểm thành công, nhất định là sẽ cao hơn một tầng.
Sau khi trao đổi, Vô Âm cùng thành viên Đặc Cần tổ, lần lượt rời đi. Bắt đầu chuẩn bị công tác của mình.
Suy nghĩ một chút, Trương Văn Trọng ngoắc Xích Hà đạo trưởng tới gần, nhìn hắn phân phó: "Dùng danh nghĩa của ta, hướng những đồng minh của Phong Sơn phái phát ra thỉnh cầu, thỉnh bọn hắn cử một ít cao thủ đến đây trợ oai. Ngươi nói cho bọn hắn biết, Phong Sơn phái chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi những người tiến đến trợ oai. Bất quá, nhắc nhở bọn hắn nhất định phải cử cao thủ. Những kẻ vàng thau lẫn lộn, đến cũng chỉ chôn vùi tính mạng mà thôi."
"Được, ta biết phải làm như thế nào rồi." Xích Hà đạo trưởng cao giọng đáp. Lập tức xoay người đi liên lạc với những đồng minh của Phong Sơn phái. Đem ý tứ của Trương Văn Trọng, chuyển đến cho bọn họ.
Xử lý ổn thỏa xong mọi chuyện, Trương Văn Trọng lại rút di động ra, gọi cho Hồ Cường, thay hắn và Tô Hiểu Hồng xin nghỉ phép vài hôm. Lúc này mới cùng người nhà quay về linh cư.
Sau khi hướng người nhà phân phó vài câu. Nếu không có chuyện trọng yếu thì đừng quấy rầy mình. Trương Văn Trọng liền tới thư phòng, khoanh chân ngồi ở giữa Tụ Linh Trận, bắt đầu vận chuyển Y Giám Tâm Kinh, hấp thu linh khí của linh cư, để khôi phục linh lực hao tổn cùng trị thương tạng phủ cho mình.
Thời gian vô tình trôi qua...
Cũng không biết đã trải qua mấy canh giờ, đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
Tạm ngừng tu luyện Y Giám Tâm Kinh, Trương Văn Trọng rút điện thoại trong túi quần ra.
Người gọi tới lần này, là Đàm Thanh!
Vừa chuyển liên lạc, thanh âm của Đàm Thanh liền truyền ra từ trong điện thoại: "Trương ca, anh đúng là lợi hại. Anh tìm được tám người đó ở đâu vậy?"
"Cô nói cái gì? Tám người nào thế?" Trương Văn Trọng giả bộ như không hiểu.
Đàm Thanh hồi đáp: "Còn tám người nào nữa. Chính là những người mất tích được anh tình thấy đó. Bên phía cảnh sát chúng ta, lục soát khắp Ung Thành, mà không tìm ra tung tích của bọn họ. Anh vừa xuất mã, liền tìm được ngay, quả nhiên lợi hại nha!"
Nghe Đàm Thanh nói như vậy, Trương Văn Trọng không khỏi cười khổ, âm thầm oán hận: "Mấy người Đặc Cần tổ kia, cũng không biết thay ta che giấu xuống sao? Chẳng lẽ bọn hắn không hiểu, làm như thế sẽ rước lấy rất nhiều điều phiền toái không cần thiết ư?"
Thẳng đến lúc Đàm Thanh truy vấn lần nữa, Trương Văn Trọng mới tìm lý do biện minh: "Cô cũng biết, tôi còn có một thân phận khác ở trong quân đội mà. Lần này sở dĩ có thể tìm được tám người mất tích, cũng là bởi vì tôi mượn lực lượng của quân đội. Đối với chuyện này, cô nên thay tôi giữ bí mật, tôi không muốn quá nhiều người biết quan hệ giữa tôi và quân đội."
Nói dối Đàm Thanh, cũng là hành động bất đắc dĩ, Trương Văn Trọng không thể đem chân tướng sự việc nói hết cho nàng nghe. Coi như hắn nói, Đàm Thanh cũng sẽ không tin tưởng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Hóa ra là như vậy, tôi biết mà, một bác sĩ bình thường, làm sao có thể phá án bằng cảnh sát chúng ta." Đối với câu trả lời của Trương Văn Trọng, Đàm Thanh không hề hoài nghi. Bởi vì nàng biết thân phận thiếu tướng của hắn. Chẳng qua, nàng không hiểu vì sao Trương Văn Trọng lại quan tâm đến chuyện này, thậm chí còn không tiếc vận dụng cả lực lượng bên phía quân đội?
Nói chuyện phiếm vài câu, thẳng đến lúc sắp cúp điện thoại, Đàm Thanh mới nhắc nhở: "À, đúng rồi, còn chuyện này thiếu chút nữa quên thông báo. Một lát nữa có thể sẽ có mấy người cảnh sát đến tìm anh, để điều tra chuyện tình trải qua lần này, làm bản báo cáo..."
"Không phải cô đã biết rồi sao? Đâu cần lãng phí thêm thời gian của tôi nữa?" Trương Văn Trọng không muốn phí thời gian vào mấy cái bản tường trình đó, hắn muốn nắm chắc thời gian khôi phục linh lực.
Đàm Thanh mỉm cười hồi đáp: "Trương ca, chuyện lần này tôi không thể làm chủ. Bởi vụ án mất tích liên hoàn tạo thành ảnh hưởng quá mức tồi tệ đối với nhân dân quần chúng. Cho nên, thượng cấp đã phái cảnh sát đặc nhiệm đến phụ trách tổ chuyên án. Tuy rằng tôi cũng nằm trong tổ chuyên án này, nhưng chỉ là thành viên hiệp trợ, không có quyền chỉ huy."
Trương Văn Trọng cười khổ: "Nói như vậy, tôi sẽ phải lãng phí thời gian để làm bản tường trình sao?"
Đàm Thanh khẽ cười: "Nếu anh đang rất bận, tôi sẽ đề nghị bọn họ giản lược hết thảy mọi chuyện. Bất quá, tôi hy vọng anh có thể hướng bọn hắn tường thuật lại rõ ràng chuyện tình trải qua lần này một chút. Đương nhiên, việc nhờ bên phía quân đội hỗ trợ, nếu anh không muốn nói, thì giấu giếm đi cũng được. Chúng tôi chỉ muốn tìm thêm một chút manh mối, để truy tìm tung tích của thành viên trong ngành thôi. Dù sao, chúng tôi thân làm cảnh sát, cũng không thể nhờ các anh hỗ trợ đi?"
Trương Văn Trọng thở dài: "Được rồi, được rồi, đành phải như thế vậy."
Cúp điện thoại không bao lâu sau, quả nhiên có bốn cảnh sát tìm tới cửa.
Một tay cảnh sát đeo kính trong đó, cao thấp đánh giá Trương Văn Trọng vài lần, ngữ khí bất hảo chất vấn: "Ngươi là Trương Văn Trọng sao?"
Trương Văn Trọng không khỏi nhíu mày, xem bộ dáng của bốn tên cảnh sát này, không giống như là đến đây nghe tường thuật quá trình về làm báo cáo, thật sự giống như đến làm phiền.
Ngay khi Trương Văn Trọng gật đầu, tên cảnh sát đeo kính hừ lạnh, ra lệnh nói: "Lên bắt hắn cho ta."
Ba tay cảnh sát ở phía sau, thần tình không tốt đi về phía Trương Văn Trọng!
Một chiếc còng sáng loáng xuất hiện trên tay gã cảnh sát đi giữa: "Nếu không muốn ăn khổ, thì ngoan ngoãn tra tay vào đây."