Phiến Lục không dám chậm trễ, cúi đầu khom lưng đáp: "Chỗ của tôi trùng hợp còn lại hai bình rượu Mao Đài trữ năm tám năm, nghĩ hẳn hợp khẩu vị các vị, tôi đi lấy." Dứt lời hắn tự mình quay vào trong ký túc xá, sau một lát, lấy ra hai bình rượu Mao Đài, còn rất cẩn thận tìm kiếm thêm một ít món điểm tâm.
Tiếp nhận bình rượu Mao Đài, mở nắp vừa nghe, Diệp Vô Đạo thỏa mãn gật đầu, thuận miệng khen một câu: "Ngươi đúng là không tệ." Phiến Lục vui mừng quá đỗi, càng cười đầy vẻ nịnh bợ. Giờ khắc này, ngoại trừ Trương Văn Trọng và Trần Hi, mọi người đều nhận định Lữ Nham có thể dễ dàng thu thập hai người bọn họ. Mà Diệp Vô Đạo, càng xem chuyện này như một vở kịch tiêu khiển.
Nhìn biểu tình trào phúng của Lữ Nham, Trần Hi hừ lạnh một tiếng, định tiến lên nghênh chiến. Nhưng hắn vừa mới bước ra một bước, đã bị Trương Văn Trọng ngăn cản: "Người này tuy rằng đáng ghét, cũng đã có tu vi Kim Đan sơ kỳ, dù ngươi có nhiều pháp bảo, phù chú hộ thân, nhưng muốn chiến thắng hắn, tỷ lệ cũng rất thấp. Cho nên để ta gặp hắn đi."
"Dạ." Trần Hi đáp, thu hồi bước tiến.
Vào lúc này, Lữ Nham đã đem kiện pháp bảo mới luyện chế gần đây đem ra, đó là linh khí nhị phẩm Hàn Huyết Phiên. Nguồn truyện: Truyện FULL
Pháp bảo hình lá cờ này, cả vật thể hiện ra màu đỏ tối làm người khác dựng đứng tóc gáy, ở giữa còn kèm theo một ít chú văn kim sắc quỷ dị. Tinh tế vừa nhìn, phiến đỏ tối trên lá cờ, cũng không phải màu sắc của lá cờ, mà là máu tươi đã khô sau khi đọng lại hình thành! Loại pháp bảo dùng máu tươi để ngâm một khi thi triển, sẽ thổi ra huyết vũ tinh phong ẩn chứa kịch độc, làm đối thủ mệt mỏi ứng phó, khó lòng phòng bị. Cũng không biết, Lữ Nham vì muốn luyện chế ra kiện pháp bảo ác độc như vậy, đến tột cùng đã gây tai họa cho bao nhiêu người vô tội?
Nhìn Lữ Nham lấy ra Hàn Huyết Phiên, Diệp Vô Đạo thỏa mãn gật đầu, uống một ngụm rượu Mao Đài, cười dài nói với đệ tử khác: "Thiên phú của Lữ Nham thật sự không tệ, hiện tại đã có thể luyện chế ra linh khí, xem ra thành tựu sau này tuyệt đối sẽ không quá thấp. Các ngươi phải hướng hắn học tập nhiều hơn đi."
Nghe sư tôn khen ngợi Lữ Nham, mấy đệ tử Phù Bảo Tông vừa ước ao vừa đố kỵ.
Lữ Nham tự nhiên cũng nghe được lời khen, gương mặt lộ vẻ vui mừng lẫn đắc ý, càng có vẻ thêm càn rỡ. Khi đi tới cách Trương Văn Trọng và Trần Hi chừng mười thước, hắn ngừng chân lại. Tay trái nắm Hàn Huyết Phiên, tay phải hướng Trương Văn Trọng và Trần Hi ngoắc ngón tay, vẻ mặt biểu tình hèn mọn cùng chẳng đáng, cười lạnh nói: "Đừng lãng phí thời gian nữa, hai người các ngươi cùng lên đi! Hắc hắc, ta nói cho hai ngươi biết, sự chênh lệch giữa Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ đến tột cùng lớn cỡ nào!"
Trương Văn Trọng cũng không tức giận, chỉ cười lạnh, bước tới hướng Lữ Nham một bước.
Ngay khi chân hắn vừa bước ra, vẻ cười nhạt trong miệng Lữ Nham lập tức dừng bặt, giống như bị một bàn tay vô hình bóp ngang cổ, làm hắn không cách nào tiếp tục phát ra âm thanh. Mà vẻ hèn mọn cùng chẳng đáng trong ánh mắt hắn, lúc này đã biến mất, chỉ còn lại vẻ khó thể tin cùng ánh mắt sợ hãi kinh khủng. Cùng lúc đó, từng giọt mồ hôi lạnh tuôn ra quanh thân hắn, trong nháy mắt ngắn ngủi, làm toàn thân trên dưới của hắn ướt đẫm.
Nguyên lai, ngay khi Trương Văn Trọng bước ra một bước nhìn như giản đơn, một cỗ kiếm ý ngập trời như biển rộng từ trong thân thể hắn phóng xuất ra, xông thẳng về hướng Lữ Nham.
Trong mắt Lữ Nham, Trương Văn Trọng đã sớm thay đổi dáng dấp, không còn là một người thường thân hình gầy gò, mà là một thanh tuyệt thế bảo kiếm sắc bén lợi hại kinh thiên địa khiếp quỷ thần!
Ở trước thanh bảo kiếm tuyệt thế này, Lữ Nham cảm thấy mình thật nhỏ bé cùng vô lực, tùy thời đều có khả năng bị kiếm khí sắc bén cắt thành mảnh nhỏ.
Thử hỏi ở dưới dạng tình huống này, hắn làm sao có thể không sợ? Lại làm sao có thể không kinh khủng?
Lữ Nham rất muốn xoay người chạy đi, nhưng lúc này hai chân hắn lại run lên kịch liệt, giống như nặng gấp ngàn vạn lần, căn bản không thể nhúc nhích. Dưới dạng tình huống này, đừng nói là xoay người bỏ chạy, ngay cả muốn hoạt động cũng không khả năng!
Biểu hiện lúc này của Lữ Nham, trong mắt đám người Diệp Vô Đạo, lại vô cùng quỷ dị.
Bởi vì sự khống chế đối với kiếm ý của Trương Văn Trọng, đã sớm đạt tới nông nỗi lô hỏa thuần thanh. Ở lúc này, ngoại trừ đương sự Lữ Nham ra, những người còn lại, bao quát cả Diệp Vô Đạo, cũng không nhận thấy được kiếm ý kinh khủng phóng xuất ra từ trong người của Trương Văn Trọng. Vì thế bọn hắn tự nhiên cũng sẽ không hiểu được, áp lực lúc này Lữ Nham phải thừa nhận, đến tột cùng phải lớn đến thế nào.
Đang lúc ngạc nhiên nhìn nhau, đệ tử của Phù Bảo Tông cũng không nhịn được liền suy đoán:
"Ta không nhìn lầm chứ? Lữ Nham đang run? Đối mặt với hai thái điểu Trúc Cơ kỳ lại run? Điều...điều này sao có thể!"
"Kỳ quái, linh lực của Lữ Nham đã có dấu hiệu xuất hiện hỗn loạn. Đây đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì? Lữ Nham rốt cục bị làm sao vậy? Không có khả năng thực sự lại bị hai thái điểu Trúc Cơ kỳ làm sợ đến như vậy đi?"
"Tà môn...biểu hiện của Lữ Nham thật sự quá tà môn!"
Trong tiếng suy đoán nghị luận của đệ tử bên người, sắc mặt Diệp Vô Đạo rất nhanh sầm xuống tối đen.
Biểu hiện quái dị lúc này của Lữ Nham, làm hắn vô cùng kinh nghi, đồng thời có loại cảm giác mất hết mặt mũi. Nhất là nhớ tới vừa rồi còn khích lệ Lữ Nham ngay trước mặt mấy đệ tử, không ngờ lại đổi lấy kết quả như vậy, đoàn lửa giận trong lòng hắn cũng không còn áp lực được, hừng hực thiêu đốt lên. Hắn vốn là một người tâm cao khí ngạo, làm sao có thể tiếp thu được chuyện như vậy?
Diệp Vô Đạo kiềm chế không được lửa giận trong lòng, thẳng thắn hắng giọng, nhìn Lữ Nham rống giận: "Lữ Nham, con mẹ nó rốt cục ngươi đang làm cái quỷ gì? Còn không nhanh động thủ cho ta, thu thập hai tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng? Con mẹ nó ngươi thật làm mất mặt xấu hổ, khi nào chuyện này chấm dứt, ngươi mau cút về Phù Bảo Tông, đến Tư Quá Nhai diện bích sám hối! Không có sự chấp thuận của ta, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rời khỏi Tư Quá Nhai!"
Lời rống giận của Diệp Vô Đạo, tựa hồ đã khởi lên một chút tác dụng. Lữ Nham vẫn đang bị vây trong trạng thái "đờ ra", cuối cùng cũng có thể động lên, chỉ thấy hắn cao cao giơ lên tay trái, Hàn Huyết Phiên trong tay hắn đón gió lạnh nơi sườn núi phần phật rung động, nhìn qua rất có cảm giác uy vũ.
Nhìn thấy một màn này, cuối cùng Diệp Vô Đạo cũng thả ra nỗi tức giận, nhưng sắc mặt hắn vẫn sầm xuống như trước, vừa mắng xong, lại uống một ngụm Mao Đài, lại nhìn những kẻ bên cạnh nói: "Không nghĩ tới, tiểu tử Lữ Nham này thật là muốn nghe mắng. Nếu lão tử không mắng hắn vài câu, hắn còn chưa chịu nhúc nhích..."
Tuy rằng Lữ Nham biểu hiện rất quỷ dị, nhưng đám người Diệp Vô Đạo cũng không hề có nghi ngờ gì với sự thắng lợi của hắn.
Nói giỡn sao, một người tu chân Kim Đan kỳ, nếu như không đối phó được hai người tu chân Trúc Cơ kỳ, còn không phải làm cho người cười đến rụng răng sao?
Thậm chí là Phiến Lục, cũng không xem trận tranh đấu này trong lòng, lúc này mắt hắn chỉ nhìn Diệp Vô Đạo.
Nhìn Diệp Vô Đạo uống từng ngụm rượu Mao Đài, Phiền Lục cảm thấy rất xót ruột, nhưng hắn không dám mở miệng ra ý kiến, chỉ trong lòng rơi lệ cầu khẩn: "Cầu ngươi uống ít một chút đi, tốt xấu cũng lưu lại cho ta một ít chứ...Ai, gặp phải một kẻ không biết thưởng thức rượu như ngươi, thật đúng là một bi kịch. Sớm biết như vậy, ta cứ thuận tiện lấy đại một bình rượu trắng mang ra."
Cũng không biết có phải lão thiên gia nghe được lời cầu khẩn của hắn hay không, chỉ nghe một thanh âm "phốc" vang lên, một hương vị rượu Mao Đài nồng nặc tản ra, phun thẳng vào ngay mặt hắn. Nhưng ngay lúc này hắn không có tâm tình thưởng thức rượu, mà nhanh dùng tay áo lau mặt.
Bởi vì ngụm rượu phun lên mặt hắn, chính là từ trong miệng Diệp Vô Đạo phun ra, thậm chí còn hỗn hợp mùi vị thối chua, làm hắn rất muốn ói mửa.
Phiến Lục không dám giận cũng không dám nói, lúc này chỉ cảm nhận được cái gì gọi là tai bay vạ gió, cái gì là khóc không ra nước mắt, trong lòng hắn tràn đầy ai oán, không khỏi nói thầm: "Tuy rằng ta rất muốn uống bình rượu Mao Đài này, nhưng không đến mức phải uống nước bọt của người khác chứ? Ô ô, lão thiên gia, ta không muốn ông chơi người kiểu như thế đi..."
Lúc này Diệp Vô Đạo không có tâm tình phản ứng Phiến Lục, trong đôi mắt đang trợn to của hắn, lộ vẻ kinh ngạc cùng ngờ vực. Thậm chí hắn kiềm chế không được sự chấn động trong lòng, còn dùng thanh âm run run kinh hô lên: "Đây...con mẹ nó đã xảy ra chuyện gì?"
Không chỉ có Diệp Vô Đạo, dù là những đệ tử Phù Bảo Tông bên cạnh hắn, đồng dạng vẻ mặt khiếp sợ lẫn không tin.
"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Phiến Lục tràn đầy buồn bực cùng không giải thích được, cũng bất chấp lau đi rượu dính trên mặt, vội vàng nhìn theo ánh mắt Diệp Vô Đạo.
Không nhìn không biết, vừa nhìn hoảng sợ nhảy dựng.
Lữ Nham vừa giơ lên cao Hàn Huyết Phiên, chuẩn bị phát động thế tiến công, lúc này đang nằm ngửa trên mặt đất. Không chỉ trợn mắt trắng dã, tay chân co quắp, bọt mép đang không ngừng tuôn ra...Nhìn dáng dấp lúc này của Lữ Nham, dù mạng lớn, có thể bảo trụ tính mạng, chỉ sợ cũng biến thành một kẻ ngu ngốc không thể tự gánh vác sinh hoạt cho chính mình đi?
"Đây...đây là có chuyện gì?" Phiến Lục kinh ngạc há to miệng, thế nào cũng nghĩ không ra, vừa rồi Lữ Nham còn đang diệu võ dương oai, không ai bì nổi, thế nào chỉ trong chớp mắt đã hoàn toàn biến thành một tên xui xẻo thế này?
Nhìn Lữ Nham đã hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu, lại nhìn Trương Văn Trọng không chút tổn hao gì, trong lòng Phiến Lục chợt dâng lên ý niệm kỳ quái trong đầu, hắn thất thần nỉ non: "Lẽ nào nói...đây là "dùng mắt giết người" trong truyền thuyết hay sao?"