Uông bá đầu tiên trừng mắt nhìn Uông Đình, răn dạy vài câu: "Nha đầu, không đi phụ việc, ở chỗ này quấy rối tiểu Trương chuyện gì?"
Lúc này Uông Đình còn đang vui vẻ, bị mắng cũng không tức giận, cười hì hì đứng lên nói một câu: "Được rồi, được rồi, con đi hỗ trợ." Sau đó liền sôi nổi chạy đi làm việc.
"Nha đầu này, thật không biết lại cười chuyện gì..." Uông bá không hiểu ra sao chỉ lắc đầu, sau đó giao hai túi thức ăn cho hắn, vừa cười vừa nói: "Tiểu Trương, tôi vốn muốn lưu cậu ở lại đây ngồi một lát, nhưng thức ăn để nguội không ngon, cho nên không lưu cậu nữa. Nhưng sau này nếu có rảnh rỗi, cậu nên thường đến ngồi chơi một chút. Đừng quên cậu cũng là ông chủ tiệm cơm này."
"Yên tâm đi, Uông bá, không quên được đâu." Hắn cười tiếp nhận hai túi thức ăn, lại lấy ra ví tiền hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Nghe những lời này của hắn, Uông bá nhất thời cau mày bất mãn nói: "Tiểu Trương, tôi đã nói rất nhiều lần, tiệm cơm này cậu cũng là ông chủ, nào có đạo lý ông chủ đến tiệm cơm của mình ăn còn phải trả tiền? Hơn nữa dù cậu không phải ông chủ, chỉ việc chăm sóc giúp đỡ nhà chúng tôi, chút tiền này tôi cũng không thể nhận. Bằng không hàng xóm láng giềng còn không mắng chết tôi, mắng tôi là kẻ lấy oán trả ơn a?"
Hắn dở khóc dở cười, gãi gãi đầu, cuối cùng nghe lời Uông bá nói: "Xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của cháu, sau này cháu sẽ không bao giờ đòi trả tiền nữa, vậy được rồi chứ?"
"Vậy thì còn được." Mây đen trên mặt Uông bá trong khoảnh khắc tiêu tán hầu như không còn, vừa cười vừa nói: "Được rồi, tôi còn phải vào bếp làm việc, sẽ không tiễn cậu nữa."
Hắn cười nói một câu: "Cháu tự đi là được, tiễn gì mà tiễn?"
Lúc này Uông Đình còn đang vội vàng tiếp khách, thấy hắn phải đi, vội vàng vẫy tay, ngọt ngào cười nói: "Trương ca, đi thong thả."
Hắn cười khoát tay, cầm theo hai túi thức ăn đi ra khỏi tiệm.
"Yes." Nhìn bóng lưng hắn đi xa, Uông Đình hưng phấn rống lên trong lòng một câu. Phải biết rằng hiện tại hắn là người tình trong mộng của các nữ sinh viên đại học, nếu như để đồng học của nàng biết được, nàng có thể gọi hắn là Trương ca, còn không biết sẽ có bao nhiêu người ước ao muốn chết đây.
Ngay khi Uông Đình đang kích động không ngớt, một thanh âm đột nhiên vang lên cắt đứt sự hưng phấn của nàng: "Uy, uy, cô có ghi nhớ mấy món thức ăn chúng tôi gọi hay không?"
"Ách..." Lúc này Uông Đình mới phục hồi lại tinh thần, nhìn mấy khách nhân áy náy cười cười, xấu hổ nói: "Vậy...các vị có thể gọi lại một lần nữa hay không?"
Hắn cầm hai túi thức ăn đang định chuẩn bị trở lại xe, lại thấy dì Lưu bán trái cây ngăn cản lại, bà cười tủm tỉm nói: "Quả nhiên là tiểu Trương, đã khá lâu không gặp cậu, bận rộn gì vậy?"
Đối với những hàng xóm này, hắn đều rất quen thuộc. Hơn nữa những người này, cũng đều là người có tâm địa thiện lương, cho nên hắn đối với bọn họ cũng rất khách khí. Lúc này nghe được dì Lưu hỏi, vội vàng trả lời: "Thời gian trước không phải lễ mừng năm mới sao? Cháu về quê một chuyến, vừa mới trở lại Ung Thành được vài ngày."
"Nguyên lai là như vậy, làm dì còn tưởng cậu đã quên hàng xóm láng giềng ở đây." Dì Lưu nói đến đây, đột nhiên thấy được hắn cầm hai túi thức ăn, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Nhiều thức ăn như vậy, ở nhà cậu có mời khách sao?"
Hắn giải thích: "Không phải, là người nhà của cháu đến..."
Không đợi hắn nói xong, dì Lưu chợt "à" một tiếng, ồn ào nói "chờ" liền về quầy hàng bán trái cây của mình chọn lựa. Sau một lát, khi bà quay lại trước người hắn, trong tay cầm theo hai túi trái cây, không nói gì nhét vào trong tay hắn, nói: "Hai túi trái cây đưa cho người nhà cậu, xem như một chút tâm ý của dì Lưu."
"Sao lại vậy? Bao nhiêu tiền cháu gởi lại." Hắn định lấy ví tiền.
Dì Lưu mất hứng, lầm bầm nói: "Nhắc tiền với dì sao, dì sẽ trở mặt đó, dì còn phải cảm ơn cậu đây. Nếu không có cậu, bệnh ho suyễn mãn tính của lão nhân nhà dì còn không biết phải chịu thêm bao nhiêu năm."
Hắn ngẩn người nói: "Cháu từng xem bệnh cho ông xã dì sao?"
Dì Lưu cười giải thích: "Phải, không phải mỗi tuần cậu đều chữa bệnh từ thiện trong bệnh viện Ung Thành sao? Lão nhân nhà dì đã ở đó chữa. Thật tình, cậu cho thang thuốc Đông y thật đúng là hữu hiệu, kiên trì trị liệu vài đợt, bệnh mãn tính làm khổ ông ấy nhiều năm đã hoàn toàn khỏi hẳn. Điều khác không nói, chỉ việc này dì Lưu mời cậu ăn vài quả cây cũng nên làm chứ? Dì nói với cậu, hai túi trái cây cậu không thu, coi như xem thường dì Lưu, sau này đừng nói chuyện với dì nữa."
Hắn chỉ đành cười khổ nói: "Được, được, được, cháu nhận lấy là được rồi chứ?"
"Vậy thì còn được." Dì Lưu thỏa mãn gật đầu nói: "Người nhà đang chờ cậu về, dì không làm lỡ thời gian của cậu nữa, nhanh trở về đi."
Hắn cười từ biệt dì Lưu, cầm theo thức ăn cùng trái cây đi trở về xe, lái về tiểu khu biệt thự Hải Vận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Khi hắn cầm hai túi thức ăn cùng trái cây đi vào cửa, ngoài ý muốn phát hiện Xích Hà đạo trưởng của Hà Phi Quan đang ngồi bên trong phòng khách chơi cờ cùng ông nội. Xem dáng dấp hai người, hẳn là kỳ phùng địch thủ, đang chém giết đầy cao hứng trên bàn cờ.
Nhìn thấy hắn, Vương Hân Di và tiểu Liên Nam vội vã đến tiếp nhận mấy túi thức ăn trên tay hắn. Vưu Giai ở đây vài ngày qua, lúc này cũng đã trở về nhà. Dù sao nàng và hắn còn chưa kết hôn, nếu ở mãi nơi này không về nhà, nhiều ít cũng cảm thấy ngại ngùng.
"Tông chủ, ngài đã trở về." Xích Hà đạo trưởng vội vã đứng dậy hỏi thăm.
Lúc này Trương Thành Quý còn đang nghiện chơi cờ, thấy Xích Hà đạo trưởng vì hắn mà phân thần, không khỏi xua tay nói: "Tiểu Xích, đừng để ý tới nó, chúng ta cứ chơi cờ đi."
Lần này Xích Hà đạo trưởng liền khó xử. Vô luận là người nào, hắn cũng không thể đắc tội.
Thời khắc mấu chốt, hắn giải vây, cười nói: "Được rồi, đừng nhiều nghi thức xã giao như vậy, khó có được ông nội tôi hăng hái như thế, ông bồi ông ấy chơi đi."
"Được." Xích Hà đạo trưởng gật đầu đáp, lại ngồi xuống tiếp tục chơi cờ.
Khi hai người chơi xong một ván, Vương Hân Di và tiểu Liên Nam cũng đã thu xếp xong cơm tối, dọn lên bàn, mời mọi người ăn cơm.
Xích Hà đạo trưởng dự định rời đi, thế nhưng nghe hắn gọi lại: "Sốt ruột cái gì? Ăn xong rồi hãy đi."
Trương Thành Quý hiển nhiên rất hài lòng với bạn cờ này, cũng cười giữ lại: "Phải, tiểu Xích, ông ăn xong rồi hãy đi. Bằng không người khác còn tưởng rằng chúng ta không hiểu đạo đãi khách."
Vốn Xích Hà đạo trưởng cũng không muốn đi, vì vậy thoáng do dự cuối cùng ở lại, lòng tràn đầy thấp thỏm bất an ngồi xuống bàn ăn, cùng gia đình hắn dùng bữa cơm.
Ăn xong cơm tối, hắn kêu Xích Hà sang bên, hỏi: "Ông không đợi ở Hà Phi Quan, thế nào lại chạy tới Ung Thành?"
Xích Hà đạo trưởng cung kính đáp: "Bên Hà Phi Quan đã có đồ đệ chăm sóc, một khi xảy ra chuyện sẽ gọi điện thoại cho tôi. Lần này tôi dẫn mấy đệ tử tư chất tốt tới Ung Thành, đã mua một tòa biệt thự trong tiểu khu, vì có thể gần gũi nghe tông chủ giáo huấn."
Tâm tư của Xích Hà hắn cũng hiểu rõ, không khỏi bật cười nói: "Ông đó, thật là giảo hoạt. Cái gì mà lắng nghe dạy dỗ, cứ việc nói muốn từ ta kiếm chỗ tốt thôi."
Bị hắn nói toạt ra tâm tư, Xích Hà xấu hổ gãi đầu, vẻ mặt như sợ hãi, sợ tiểu thông minh của mình sẽ chọc cho hắn mất hứng.
"Được rồi, không cần làm dáng dấp như đi trên miếng băng mỏng." Hắn vừa cười vừa nói, sau thoáng trầm ngâm, nói thêm: "Như vậy đi, ông đem công pháp tu luyện của Hà Phi Quan nói cho tôi nghe. Tôi sẽ cho ý kiến để cải thiện một chút. Dù sao các vị đã tu luyện công pháp sư môn đã lâu, nếu như tùy tiện sửa đổi tu luyện công pháp khác không chừng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Còn không bằng cải tiến công pháp hiện tại của mình."
"Tốt, tốt, tốt..." Xích Hà vừa nghe lời này, cười đến toe toét. Theo hắn xem ra, Trương Văn Trọng đưa ra biện pháp này không thể nghi ngờ là cách tốt nhất hiện nay.
Không muốn lãng phí thời gian, Xích Hà liền đem công pháp tu luyện, đạo pháp cùng chú thuật giảng thuật lại cho hắn nghe. Mà hắn cũng nghe thật chăm chú, thường thường còn đặt vấn đề. Mà hắn chuyên tìm được yếu điểm bên trong đó.
Sau khi nghe giảng thuật, hắn cũng không cấp ý kiến lập tức, mà nói: "Cho tôi vài ngày, sau khi tôi chỉnh lý xong, sẽ đưa lại cho các vị."
Xích Hà cũng biết chuyện này không phải một sớm một chiều, cho nên cũng không thất vọng, gật đầu nói: "Tông chủ, ngài không cần sốt ruột, chúng tôi còn có thời gian..."
Hắn lắc đầu nói ra một câu làm Xích Hà khó hiểu: "Thời gian hiện tại chỉ sợ có chút khẩn trương."
Xích Hà suy nghĩ, cuối cùng cũng không mở miệng hỏi.
Ngay lúc này, vùng lông mày hắn chợt nhíu lại.
Bởi vì hắn phát hiện linh khí của linh cư, đang đột nhiên biến đổi dị thường.