Trương Văn Trọng nói: "Tôi lại cảm thấy cái tên này rất không sai, cũng chẳng có gì cổ quái cả."
Đàm Thanh lườm Trương Văn Trọng nói: "Anh thật đúng là người không có khiếu hài hước chút nào."
Trương Văn Trọng dở khóc dở cười, không thèm quản đến nàng, vươn tay ra bắt tay cùng Đàm Mỗ Nhân, hàm hồ nói: "Xin chào, tôi tên là Trương Văn Trọng, rất vui khi được làm quen với anh."
Ngay tại lúc hai người bắt tay nhau, một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trong tay Đàm Mỗ Nhân truyền ra. Nháy mắt cánh tay phải của hắn liền biến thành một chiếc kìm sắt, gắt gao kẹp chặt vào tay phải của Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng không khỏi lắc đầu cười khổ, Đàm Mỗ Nhân này cùng Đàm Thanh thật sự không hổ là hai anh em, đều thích dùng sức mạnh ganh đua với người khác.
Tuy rằng Trương Văn Trọng đã luyện Y Giám Tâm Kinh đến tầng thứ nhất...luyện nhục. Nhưng hắn vẫn cảm thấy lực lượng mạnh mẽ truyền ra từ bàn tay của Đàm Mỗ Nhân. Trương Văn Trọng hiểu rõ, nếu như mình không chịu đối ứng, rất có thể bàn tay phải của mình sẽ bị Đàm Mỗ Nhân làm cho tổn thương.
Trương Văn Trọng lập tức vận khởi đạo chân nguyên ở trong nội thể truyền đến cánh tay phải, cũng ép nó thành mũi nhọn, xuyên thấu qua lỗ chân lông phóng ra bên ngoài, đâm vào trong lòng bàn tay của Đàm Mỗ Nhân.
"Ui chao." Đột nhiên sắc mặt của Đàm Mỗ Nhân biến đổi, hắn thất thanh kêu lên một tiếng, liền vội vàng buông lỏng tay Trương Văn Trọng ra. Chờ khi hắn cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình, thì trông thấy một mảnh đỏ ửng xuất hiện. Mà cái loại đau nhức tận xương tủy này vẫn còn tồn tại như cũ.
"Ha ha ha, đại ca, anh có ngạc nhiên không thế?" Trông thấy anh trai mình bị trúng chiêu, Đàm Thanh chẳng những không đồng tình, ngược lại còn vui sướng khi người gặp họa. "Tiểu Trương chính là một cao thủ giấu nghề đó. Vừa rồi em đã tỷ thí cùng hắn một phen, hai chúng ta bất phân thắng bại nga!"
"Em gọi hắn là Tiểu Trương ư? Thoạt nhìn trông em còn nhỏ hơn hắn vài tuổi ah! Gọi hắn bằng Trương ca cũng không sai biệt lắm." Đàm Mỗ Nhân trừng mắt nhìn cô em gái vui sướng khi mình gặp họa. Theo sau hướng Trương Văn Trọng chắp tay, bày ra bộ dạng nhân sĩ giang hồ chào nhau, trầm giọng nói: "Không nghĩ ra, Trương tiên sinh tuổi đời còn trẻ, nhưng lại luyện được một thân công phu ám kình! Lúc trước tôi cũng nhìn thấy Trương tiên sinh điểm huyệt Dương Nghị, cũng phỏng đoán tu vi của Trương tiên sinh bất phàm, nhưng thật không ngờ lại cao thâm tới trình độ này. Thứ cho tại hạ mạo muội, xin hỏi sư thừa của Trương tiên sinh là nhân vật nào?" Hắn tưởng chân nguyên của Trương Văn Trọng là công phu ám kình. Thời buổi hiện giờ, người luyện võ đã không còn nhiều lắm, nhưng người luyện được ám kình lại càng hiếm thấy. Cho nên, khi hắn chứng kiến Trương Văn Trọng tuổi còn trẻ mà luyện được công phu ám kình, thì cũng không khỏi âm thầm kinh hãi.
Trương Văn Trọng cười đáp: "Ha ha, Đàm tiên sinh không cần khách khí như vậy. Tôi cũng không phải người trong giang hồ, chiêu thức vừa rồi tôi sử dụng cũng không phải ám kình gì đó."
"Không phải ám kình?" Đàm Mỗ Nhân không khỏi sửng sốt, đang định dò hỏi nếu chiêu thức vừa rồi không phải ám kình, thì cỗ lực lượng kia sẽ là cái gì? Bất quá rất nhanh hắn đã nhịn được lòng tò mò xuống. Tại hắn xem ra, cái loại chiêu thức có lực lượng giống như ám kình kia, nhất định phải là độc môn bí kĩ rồi. Nếu mình tùy tiện dò hỏi sẽ phạm vào điều kiêng kị của người ta.
"Được rồi, đại ca! Anh không nên xưng hô cái kiểu nhân sĩ nhã nhặn đó nữa. Nghe anh nói chuyện như vậy, cả người em đều nổi đầy da gà lên rồi nè." Đàm Thanh kháng nghị chen ngang. Nguồn: http://truyenfull.vn
Đối với nhận xét không nể nang gì của cô em gái mình, Đàm Mỗ Nhân cũng nhếch miệng cười cười, gật đầu: "Thanh Thanh nói không sai, thật ra tôi là một người thô kệch, vừa rồi học dăm ba câu nho nhã, đều làm cho toàn thân tôi nổi hết da gà lên rồi. Ài, Trương tiên sinh...À, xưng hô kiểu này có điểm hơi xa lạ. Cậu là bạn của Vưu Giai, tự nhiên cũng chính là bạn của Đàm Mỗ Nhân này. Hẳn là tôi vẫn lớn hơn cậu mấy tuổi đi, vậy thì tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Trương nhé. Cậu cảm thấy vui vẻ thì kêu tôi là Lão Đàm hoặc Đàm ca. Nếu như không vui thì kêu tôi là Đàm tiên sinh cũng được."
"Đàm ca là một người ngay thẳng, tôi cũng thích được kết giao bằng hữu với những người ngay thẳng." Trương Văn Trọng cười đáp.
Đàm Mỗ Nhân gật đầu nói: "Kỳ thật tôi cũng thích kết giao bằng hữu với người ngay thẳng, bởi vì người ngay thẳng thường rất ngu ngốc. Ha ha...chỉ đùa giỡn với cậu một chút mà thôi, ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng."
Trương Văn Trọng cười trừ: "Người nào tính ngay thẳng mà hay bị lừa gạt thì tôi không biết, nhưng tôi dám khẳng định, Đàm ca anh tuyệt đối sẽ không như thế."
"Ách? Tại sao cậu lại dám khẳng định như thế?" Đàm Mỗ Nhân không khỏi tò mò hỏi.
"Nếu tôi đoán không sai thì Đàm ca hẳn là một vị quân nhân, hơn nữa còn là dân trinh sát tinh nhuệ!" Trương Văn Trọng mỉm cười nhìn Đàm Mỗ Nhân, ngữ khí không nhanh không chậm nói: "Thử hỏi người như vậy, làm sao lại để cho kẻ khác lừa gạt mình đây?"
"Làm sao cậu biết được thế?" Đàm Mỗ Nhân quẳng ánh mắt về phía em gái mình: "Em nói cho Tiểu Trương biết phải không?"
"Tuyệt đối không phải em." Đàm Thanh hai mắt trong veo, vội vàng đính chính.
Chứng kiến Đàm Mỗ Nhân cùng ĐàmThanh quẳng ném ánh mắt kinh ngạc và mê hoặc về phía chính mình, Trương Văn Trọng liền giải thích nói: "Trên người anh có một loại khí chất quân nhân đặc thù, hơn nữa công phu cũng thuộc dạng bất phàm. Tại hộ khẩu có nhiều vết chai sạm, cho nên tôi đoán ra thân phận của anh."
"Nhãn quang linh mẫn, quan sát tỉ mỉ, cậu rất có tiềm chất trở thành một tay lính trinh sát ưu tú đó." Đàm Mỗ Nhân tỉnh ngộ cười nói: "Có hứng thú đến quân khu của tôi chơi không?"
"Sau này hãy nói đi, bây giờ tôi còn chưa muốn gia nhập quân ngũ." Trương Văn Trọng uyển chuyển từ chối.
Ngay tại khi Trương Văn Trọng nói chuyện phiếm cùng hai anh em Đàm gia, thì nhóm quý khách cũng sôi nổi nhập tiệc. Sau một tràng pháo nổ giòn tan vang lên, thì nhân vật chính của buổi thọ yến ngày hôm nay, Vưu lão gia Vưu Thiên Hải cũng ngay ngắn ngồi ở trên xe lăn, được Vưu Giai cẩn thận đẩy ra.
Nhóm quý khách đồng thời đứng dậy nghênh đón, hướng về phía lão gia tử mà dồn dập vỗ tay chúc phúc.
Ánh mắt của Trương Văn Trọng bỗng nhiên rơi xuống đôi chân có dấu hiệu co rút của Vưu Thiên Hải.
Đàm Thanh đứng ngay bên cạnh Trương Văn Trọng, nàng theo ánh mắt của hắn, không khỏi thở dài, nhẹ giọng giải thích nói: "Đôi chân của Vưu lão gia là bị thương ở chiến trường Triều Tiên năm xưa. Lúc trước còn trẻ thì vẫn khỏe mạnh không sao, nhưng tới lúc tuổi già căn bệnh liền phát tác nghiêm trọng. Ban đầu vẫn chống nạng đi lại bình thường, nhưng từ năm ngoái hai chân của ông đã hoàn toàn tê liệt, chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn thôi."
"Hóa ra là thế." Trương Văn Trọng gật đầu minh bạch. Theo sau hai mắt híp lại thành một đoàn, cẩn thận quan sát đôi chân của Vưu Thiên Hải.