Lúc tên bảo an nói lời này, cố ý nói chuyện rất lớn tiếng, để những người chung quanh đều có thể nghe thấy. Hắn làm như vậy, không khác gì muốn nói cho người chung quanh, chúng ta đang hiệp trợ cảnh sát làm việc, các ngươi nên làm gì thì làm đó, ngàn vạn lần đừng tới gây trở ngại chúng ta.
Nếu như vậy, Trương Văn Trọng còn muốn bỏ chạy, sáu gã bảo an cũng có thể danh chính ngôn thuận bắt hắn, mà không tạo ra ánh mắt dị dạng và cản trở của người xung quanh. Bởi vậy có thể thấy được, sáu gã bảo an cũng không phải hạng người tướng tá vạm vỡ mà đầu óc đơn giản.
Bất quá làm cho bọn chúng cảm thấy ngoài ý muốn chính là Trương Văn Trọng không bỏ chạy, cũng không hề mở miệng cãi lại, mà thần tình đạm mạc gật đầu, nói: "Tốt, tôi theo các anh đi."
Không phải chứ? Chuyện này không ngờ lại thuận lợi như thế?
Sáu gã bảo an đều không thể ngờ tới, chuyện này lại tiến triển thuận lợi đến như vậy. Điều này làm cho bọn chúng không khỏi ngây ra sửng sốt, thế nhưng rất nhanh bọn chúng liền kịp phản ứng, giả vờ nói: "Cảm ơn sự phối hợp của anh, mời đi theo chúng tôi."
Tuy rằng lời nói thoạt nhìn rất khách khí, thế nhưng trận hình mà sáu gã bảo an vây quanh Trương Văn Trọng, thật sự làm cho người khác khó có thể nghĩ rằng, đây là một loại hành động mang tính khách khí.
Sáu gã bảo an dùng loại phương thức giống như đang áp giải này, đưa Trương Văn Trọng đi tới một ngõ cụt hẻo lánh không người.
Trong quá trình đi tới, cũng từng có người mang lòng hiếu kỳ quá nặng, muốn đi theo đuôi xem thử đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng bọn họ đều bị ánh mắt sắc bén của sáu gã bảo an làm cho kinh sợ. Dừng chân không dám đi theo.
Trước khi tiến vào ngõ cụt hẻo lánh, hai tên nhân viên bán hàng bị đánh gãy tay đang đứng một trái một phải ở ngay tại lối đi, dựa vào tường giả dáng dấp như nghỉ ngơi, ánh mắt lại tự do đánh giá khắp bốn phía.
Bọn họ đã đánh mất sức chiến đấu, cũng chỉ có thể gánh lấy chức trách canh giữ ở đầu ngõ cụt thôi.
Tên nhân viên bán hàng bên trái nhìn về hướng sáu gã bảo an nói: "Ta nói các ngươi nhanh động tác hơn một chút, hai chúng ta là người bị thương, chờ các ngươi giải quyết xong tên tiểu tử kia, còn phải tiện đường đưa hai chúng ta đến bệnh viện để nối xương nữa."
Tên nhân viên bán hàng đứng bên phải nhìn về phía sáu tên bảo an kia nói: "Có thể giúp chúng ta châm điếu thuốc hay không? Mẹ nó, tay bị gãy rồi, muốn châm thuốc cũng không tự làm được."
Một gã bảo an châm hai điếu thuốc, đưa cho hai tên nhân viên bán hàng mỗi người một điếu, cười ha hả nói: "Yên tâm, động tác của chúng ta khẳng định rất nhanh, trước khi các ngươi hút xong hai điếu thuốc, chúng ta đã chỉnh tên tiểu tử này nửa chết nửa sống. Đến lúc đó, chúng ta sẽ đưa các ngươi đi nối xương, sau đó tìm một chỗ ăn khuya, sẽ tìm hai người đàn bà cho các ngươi trút hết vận xui." Từ trong khẩu khí nói chuyện của hắn có thể nghe ra, hắn căn bản không hề xem Trương Văn Trọng vào trong mắt.
Sáu bảo an cười lạnh áp giải Trương Văn Trọng vào trong ngõ cụt hẻo lánh.
Sau một lát, tiếng đánh nhau và tiếng kêu thảm thiết từ bên trong ngõ cụt truyền ra. Không bao lâu, tiếng đánh nhau cùng tiếng kêu thảm càng lúc càng yếu đi, cuối cùng bên trong ngõ cụt lại trở về sự vắng vẻ như ban đầu.
Tiếng bước chân từ bên trong ngõ cụt truyền đến, từ xa đến gần.
Lúc này, hai điếu thuốc lá trong mồm hai tên nhân viên bán hàng chỉ vừa mới hút được phân nửa.
"Ta kháo, động tác của các ngươi đúng thật là nhanh, ta nói, tên tiểu tử kia không phải đã bị các ngươi chỉnh chết rồi đó chứ? Được rồi, nhanh đưa chúng ta tới bệnh viện để nối xương cánh tay. Ta thao, cánh tay bị gãy thật đúng là con mẹ nó khó chịu!" Hai tên nhân viên bán hàng dựa trên tường, hùng hùng hổ hổ nghiêng đầu nhìn về bên trong ngõ cụt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Vừa nhìn, liền làm cho bọn họ không hẹn cùng há hốc miệng thật to.
Bởi vì từ bên trong ngõ cụt đi tới, cũng không phải sáu tên bảo an, mà là Trương Văn Trọng vẻ mặt đang nhàn nhạt mỉm cười.
Về phần sáu tên bảo an sao...
Hai tên nhân viên bán hàng chỉ nhìn thấy, bên trong đống rác của ngõ cụt, hình như có thêm vài thứ gì đó. Nhìn xa xa, mấy thứ kia giống như mặc quần áo bảo an của đường tây Ung Thành, cũng không biết còn sống hay đã chết...
Bởi vì há to miệng kinh ngạc, cho nên hai điếu thuốc ngậm trong miệng hai người cũng bởi vậy mà rơi xuống trên quần áo bọn hắn, đốt ngay ngực, nhất thời nóng đến làm bọn chúng hét lên, nhảy tưng muốn hất hai điếu thuốc xuống đất.
Trương Văn Trọng cũng vừa đi tới trước mặt hai người bọn chúng.
Bọn chúng không dám tiếp tục nhảy, vẻ mặt kinh khủng và sợ hãi nhìn Trương Văn Trọng đang đi đến gần, muốn chạy trốn, thế nhưng hai chân vẫn đang run lên, thế nào cũng chạy không nổi.
Trên hai nắm tay của Trương Văn Trọng dính đầy máu tươi, trong lúc đi tới trước mặt một tên nhân viên bán hàng, hắn giơ tay lên lau vào quần áo tên nhân viên, thương cảm cho tên nhân viên chỉ biết đứng run rẩy, ngay cả động đậy một chút cũng không dám.
Rất nhanh, Trương Văn Trọng đã lau sạch máu tươi dính trên hai nắm tay mình.
Hai tên nhân viên bán hàng lúc này mới phát hiện, trên hai nắm tay của Trương Văn Trọng chỉ nhiễm máu của người khác, trên nắm tay của Trương Văn Trọng cũng không hề bị thương chút nào.
Sau khi lau sạch sẽ hai tay, lúc này Trương Văn Trọng mới nói: "Nói cho lão bản của các ngươi, nếu như hắn còn không mở mắt, dám tiếp tục đến dây dưa ta, ta sẽ không chút do dự loại bỏ hắn khỏi cái thế giới này! Các ngươi nghe hiểu chứ?"
"Hiểu...hiểu rõ." Hai tên nhân viên bán hàng run rẩy cả người, đã bị hoảng sợ đến nói không ra lời.
Trương Văn Trọng không để ý tới hai tên nhân viên đã hoảng sợ đến tiểu ra quần, đi nhanh về hướng trạm xe bus công cộng.
Nhìn bóng lưng Trương Văn Trọng đi xa, hai tên nhân viên cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.
Thế nhưng ngay lúc này, Trương Văn Trọng đột nhiên xoay người lại.
Hai tên nhân viên nhất thời treo cao trái tim, người này hay là muốn giết chết chúng ta diệt khẩu đi?
May mắn chính là Trương Văn Trọng cũng không phải muốn đối phó bọn họ, mà nhìn bọn họ nói: "Nói cho lão bản các ngươi, sau này đừng bán hàng giả nữa...Đương nhiên, nếu như hắn còn muốn ở đường tây Ung Thành tiếp tục mở cửa hàng đồ cổ."
"Dạ, dạ..." Hai tên nhân viên bán hàng vội vã gật đầu phụ họa, ở phía sau, bọn họ cũng không còn can đảm hướng Trương Văn Trọng nói một chữ "không".
Khi Trương Văn Trọng quay trở về tiểu khu, đã chín giờ tối. Sắc trời cũng đã hoàn toàn tối đen, ánh sao giắt trên màn đêm, trong toàn bộ tiểu khu, ánh đèn cũng đã sáng rực.