Quan chủ Hà Phi Quan muốn nói chuyện điện thoại, cũng không có làm cho Trương Văn Trọng bất ngờ, thậm chí điều này còn nằm trong dự đoán của hắn.
Dù sao, buổi đấu giá lần này hắn vừa mới xuất ra mười viên Tụ Khí Đan. Mặc dù Tụ Khí Đan đối với Trương Văn Trọng không coi là bảo bối gì, nhưng đối với Tu Chân giả bình thường thì lại mười phần quý giá. Bởi hiện giờ linh khí thưa thớt, mà đại đa số các loại đan dược có công hiệu đề thăng tu vi cũng đã bị thất truyền, cho nên độ trân quý của Tụ Khí Đan, là càng không cần phải giải thích nhiều lời.
Dưới tình huống như thế, Trương Văn Trọng tung ra một lúc mười viên Tụ Khí Đan, nếu quan chủ Hà Phi Quan không tò mò, thì đó mới chính là quái sự!
Tại Trương Văn Trọng xem ra, thời khắc này quan chủ Hà Phi Quan gọi điện tới, trước mắt chỉ là muốn thăm dò xem trong người mình có còn Tụ Khí Đan hay không? Một khi xác nhận còn Tụ Khí Đan, có thể Hà Phi Quan sẽ áp dụng hai loại phương thức hành động. Thứ nhất, là cùng hắn giao dịch trao đổi, dùng linh tài địa bảo nhiều năm qua Hà Phi Quan thu thập, để đổi lấy số Tụ Khí Đan mà Trương Văn Trọng nắm giữ. Thứ hai, chính là tức khắc đem Trương Văn Trọng trói lại, thông qua một phen nghiêm hình tra khảo, ép cung hỏi ra phương pháp hoặc lai lịch của số Tụ Khí Đan này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nếu Hà Phi Quan muốn làm như thế, tự nhiên Trương Văn Trọng sẽ vui lòng phụng bồi.
Hà Phi Quan tuy rằng không phải đại phái tu chân sừng sững mấy ngàn năm, nhưng cũng có được hai trăm năm tích lũy. Thiết nghĩ, số linh tài địa bảo bọn họ thu thập được, hẳn là sẽ không ít. Huống chi, bọn họ còn đứng ra tổ chức hội đấu giá như thế này, trên phương diện nào đó cũng đã thuyết minh, năng lực của bọn họ rất quảng đại!
Nhưng nếu Hà Phi Quan muốn gây phiền hà, Trương Văn Trọng cũng sẽ không có một nửa điểm sợ hãi. Lấy tu vi Kim Đan đỉnh kỳ của hắn, và thần thức của một vị Thần Tiên đỉnh kỳ còn sót lại...người có thể thương tổn cho hắn ở thế giới này, thật sự cũng không có nhiều lắm. Nếu Hà Phi Quan muốn sử dụng thủ đoạn bạo lực, như vậy Bàng gia hoặc Trần gia, sẽ là tấm gương tốt cho bọn hắn noi theo.
"Ưm, chuyển máy cho tôi đi." Trương Văn Trọng vươn tay đón chiếc điện thoại, đặt lên bên tai, há miệng nói: "A lo."
Nhất thời, chỉ nghe thấy một tiếng cười sang sảng truyền ra từ trong điện thoại: "Ha ha, xin chào Trương tiên sinh, bần đạo là quan chủ Hà Phi Quan, đạo hiệu Xích Hà!"
Sau khi đã tự giới thiệu đôi chút về bản thân, Xích Hà đạo trưởng vừa cười vừa nói: "Trương đạo hữu, lần này anh chịu hạ mình đến Ba Hà sơn, quả nhiên là vinh dự cho chúng tôi."
Câu nói này của Xích Hà đạo trưởng, mặc dù có điểm khách sáo khen tặng, nhưng lại nói rất đúng với tình hình thực tế. Bởi vì chẳng bao lâu sau, người ta truyền ra sự tích đấu giá ở Ba Hà sơn, có người xuất ra hẳn mười viên Tụ Khí Đan làm vật trao đổi. Chuyện này đối với Hà Phi Quan mà nói, không thể nghi ngờ chính là cơ hội tốt để gia tăng danh khí. Cho nên, giờ khắc này tâm tình của Xích Hà đạo trưởng rất tốt, cũng là không có gì kì quái.
Khách sáo vài câu xong, Xích Hà đạo trưởng vào thẳng chính đề, dò hỏi: "Trương tiên sinh, mạo muội hỏi một câu, số Tụ Khí Đan kia là anh luyện chế ra hay sao?"
Khi nói ra câu này, ngữ điệu tươi cười của Xích Hà đạo trưởng cũng giảm xuống, bởi vì hắn không tin số Tụ Khí Đan kia là do Trương Văn Trọng luyện chế ra.
Khi Ngô Phẫn đến xin thiệp mời cho Trương Văn Trọng, Xích Hà đạo trưởng cũng hiểu biết một số tin tức về Trương Văn Trọng, biết hắn y thuật xuất chúng, nhưng vẫn không tin hắn có khả năng luyện chế ra Tụ Khí Đan. Bởi vì căn cứ theo thông tin tình báo đệ tử Hà Phi Quan phản hồi về, Xích Hà đạo trưởng dám khẳng định, Trương Văn Trọng chỉ là một tên võ giả bình thường. Mà võ giả bình thường, cho dù hiểu biết phương pháp luyện chế Tụ Khí Đan, cũng vô pháp luyện chế thành công ra đan dược.
Còn Trương Văn Trọng, tự nhiên hắn sẽ không đem tình hình thực tế giải thích cho Xích Hà đạo trưởng nghe, sau khi mỉm cười, hắn liền trả lời: "Đạo trưởng, đây không phải là ông đang đùa giỡn tôi sao? Trương Văn Trọng tôi bất quá chỉ là một người trần mắt thịt, làm sao am hiểu phương pháp luyện chế Tụ Khí Đan đây? Kì thực, số Tụ Khí Đan kia đều là của một vị ẩn sĩ giao phó, để tôi thay hắn đến nơi này trao đổi tài liệu."
Tại Xích Hà đạo trưởng xem ra, ẩn sĩ trong miệng Trương Văn Trọng nói, chẳng qua chỉ là một cái lý do lấp liếm mà thôi. Đem Tụ Khí Đan giao cho hắn, tám chín phần mười chính là loại cái đại phái luyện đan nào đó, không muốn công khai thân phận. Còn, Trương Văn Trọng rất có thể là ngoại môn đệ tử của đại phái luyện đan kia, là người đại diện của bọn hắn ở thế tục.
Dù sao, trong thời buổi xã hội hiện đại, những môn phái tu chân cũng cần tìm một người đại diện cho bọn hắn, âm thầm hành sự ở thế tục. Thậm chí, ngay cả Ngô Phẫn cũng là người đại diện của Hà Phi Quan.
Thầm đoán Trương Văn Trọng là người đại diện cho đại phái luyện đan nào đó, tâm tình của Xích Hà đạo trưởng có chút nóng nảy, nhưng Trương Văn Trọng không muốn tiết lộ danh tính, Xích Hà đạo trưởng cũng không tiện truy vấn, chỉ cười dài, đầy cõi lòng chờ mong nói: "Thiết nghĩ vị ẩn sĩ kia hẳn là cao nhân tiền bối, nếu ngày sau có cơ hội, tôi nhất định sẽ đi bái phỏng người. À, đúng rồi, Trương tiên sinh, chẳng hay chỗ của anh còn Tụ Khí Đan không? Nếu còn, thì không ngại nhượng lại toàn bộ cho Hà Phi Quan chúng tôi chứ? Ngoại trừ linh tài địa bảo ra, chúng tôi sẽ xuất thêm năm trăm vạn tiền mặt làm chi phí."
Xích Hà đạo trưởng là người tu chân, đối với chút tiền trà nước, hắn cũng không quan tâm nhiều lắm.
Bất quá, câu trả lời của Trương Văn Trọng, lại khiến cho hắn vô cùng thất vọng, nguyên bản tâm tình đang phấn chấn, nháy mắt liền tụt xuống thấp nhất.
"Thật xin lỗi, đạo trưởng, Tụ Khí Đan chỉ có đúng mười viên, toàn bộ đã trao đổi thành linh tài hết rồi."
"Một viên đều không còn sao? Này...cái này thực đáng tiếc ah!" Xích Hà đạo trưởng tiếc rẻ than thầm.
Ngay khi Xích Hà đạo trưởng đang hối tiếc, thì thanh âm của Trương Văn Trọng lại vang lên ở bên tai hắn: "Mặc dù tôi đã hết Tụ Khí Đan, nhưng lại có một số đan dược khác. Chẳng biết, đạo trưởng có hứng thú hay không?"
"Một số đan dược khác?" Đầu tiên Xích Hà đạo trưởng hoan hỉ, nhưng rất nhanh diễn cảm liền ảm đạm xuống, lắc đầu thầm nghĩ: "Số đan dược còn sót lại của ngươi, hẳn cũng không phải là thứ gì chất lượng. Bằng không, vừa rồi ngươi đã xuất ra đấu giá, như thế nào còn giữ lại tới bây giờ?"
Nghĩ như vậy, nên Xích Hà đạo trưởng cũng không thèm hỏi Trương Văn Trọng tên tuổi của đan dược, trực tiếp lắc đầu nói: "Hay là thôi đi, chúng tôi đối với những loại đan dược khác không có nhiều hứng thú lắm. Trương tiên sinh, nếu ngày sau vị ẩn sĩ kia còn giao Tụ Khí Đan cho anh, muốn đổi vật phẩm gì, đừng ngại trực tiếp liên hệ với Hà Phi Quan chúng tôi nhé. Tôi dám cam đoan, tuyệt đối sẽ không để anh cùng vị ẩn sĩ kia bị thiệt thòi đâu."
"Không thành vấn đề." Trương Văn Trọng gật đầu đáp ứng, theo sau lại hỏi: "Đạo trưởng, ông thật sự không hứng thú với Ngưng Khí Hoàn sao?"
"Quả thật là không cần, được rồi, cứ như thế nhé! Tôi cúp điện thoại đây." Xích Hà đạo trưởng nói dứt lời, tính toán cúp điện thoại. Nhưng mà đúng lúc này, hắn đã kịp thanh tỉnh trở lại, luống cuống nói: "Alo, Trương tiên sinh, đừng ngắt máy vội, trước tiên đừng ngắt máy vội."
Trương Văn Trọng cũng không có ý định ngắt điện thoại, thấy Xích Hà đạo trưởng phản ứng như thế, khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười nhẹ, biết rõ rồi mà còn cố tình hỏi han: "Như thế nào, đạo trưởng còn có chuyện gì khác nữa sao?"
Bởi vì quá mức kích động, nên thanh âm của Xích Hà đạo trưởng đã biến thành lắp bắp: "Trương tiên sinh, anh vừa mới nói...nói...chính là Ngưng Khí Hoàn ư? Tôi...tôi không có nghe lầm chớ?"
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Ông không hề nghe lầm, tôi nói đúng là Ngưng Khí Hoàn."
"Lão thiên ah! Ngưng Khí Hoàn hiệu quả còn tốt hơn so với Tụ Khí Đán, đúng không?" Xích Hà đạo trưởng không còn giữ nổi sự bình tĩnh, hắn vội vàng chất vấn: "Có bao nhiêu? Trương tiên inh, chỗ của anh còn bao nhiêu viên Ngưng Khí Hoàn?"
"Tám viên!" Trương Văn Trọng hồi đáp.
Xích Hà đạo trưởng không nói hai lời, lập tức bày tỏ thái độ: "Mua! Tám viên Ngưng Khí Hoàn này, Hà Phi Quan chúng tôi muốn mua toàn bộ! Trương tiên sinh, anh nói cái giá đi!"
Trương Văn Trọng khẽ mỉm cười: "Đạo trưởng đừng vội, ngoại trừ tám viên Ngưng Khí Hoàn ra, tôi còn hai loại đan dược khác. Nếu giá cả thích hợp, tôi sẽ bán tất cả cho ông."
"Là đan dược gì? Có bao nhiêu viên?" Xích Hà đạo trưởng vội vàng hỏi.
Câu trả lời của Trương Văn Trọng, quả nhiên không làm cho lão ta thất vọng: "Chín viên Ngưng Thần Đan, ba viên Hồi Dương Đan."
"Ngưng Thần Đan? Hồi Dương Đan?"
Trương Văn Trọng chỉ nghe thấy Xích Hà đạo trưởng kinh hô một tiếng, theo sau trong điện thoại truyền ra thanh âm "đô đô" ngắt kết nối.
Có chuyện gì vậy nhỉ? Trương Văn Trọng khó hiểu nghĩ thầm.