Trong Tam Thanh Nội Điện, quan chủ Hà Phi Quan, Xích Hà đạo trưởng mặc bộ đạo bào màu xanh đậm, đang kinh hoảng ngã chổng vó ở trên mặt đất. Hắn vội vàng nhảy dựng lên, luống cuống nhặt lại chiếc điện thoại, theo sau bấm số gọi qua cho Trương Văn Trọng.
Nguyên lai, vừa rồi khi Xích Hà đạo trưởng nghe Trương Văn Trọng nói, chỗ của hắn ngoại trừ tám viên Ngưng Khí Hoàn ra, còn có chín viên Ngưng Thần Đan và ba viên Hồi Dương Đan. Xích Hà đạo trưởng khiếp sợ quá độ mà tay chân run lẩy bẩy, chiếc điện thoại trong tay cũng rơi xuống sàn nhà lát gạch đá xanh. Thanh âm "lạch cạch" lúc trước Trương Văn Trọng nghe thấy cũng chính là do máy điện thoại rơi xuống nền nhà, sinh ra tiếng vang.
Nhưng khi Xích Hà đạo trưởng bấm nút chuyển liên lạc, thì trên màn hình hiển thị vẫn tối om như mực. Theo sau, mặc kệ hắn đùa nghịch như thế nào, chiếc điện thoại vẫn im lim không một chút động tĩnh. Cuối cùng, dưới cơn thịnh nộ, Xích Hà đạo trưởng vươn tay ném thẳng chiếc điện thoại ra ngoài, "phanh" một tiếng nện xuống nền nhà, triệt để vỡ nát.
Xích Hà đạo trưởng thở dốc, ngoảnh mặt sang bên cạnh, nhìn chằm chằm vào hai tên tiểu đạo đồng, lớn tiếng ra lệnh nói: "Hai người các ngươi, ai có di động? Mau lấy ra đây cho ta mượn!"
Hai tiểu đạo đồng, đều vào khoảng mười hai mười ba tuổi, răng trắng môi hồng, nhu thuận lanh lợi. Hai người bọn hắn theo hầu Xích Hà đạo trưởng cũng đã một năm có dư, chưa từng thấy qua tình cảnh quan chủ bản lĩnh phi phàm thất thố như thế. Cho nên trong khoảng thời gia ngắn, hai vị tiểu đạo đồng đều bị dọa ngây người, quanh co một hồi lâu, mới dùng thần tình khóc tang, nói: "Bẩm quan chủ, chúng tôi không có di động ạ!"
Ngẫm lại cũng phải, hai tiểu đạo đồng này từ nhỏ đã sống ở trong Hà Phi Quan, hiếm khi bước chân ra ngoài thế tục. Như thế nào còn có di động đây?
Rốt cuộc, Xích Hà đạo trưởng cũng nghĩ thông suốt, nhanh chóng hướng ra ngoài Tam Thanh điện kêu lớn: "Người đâu! Người đâu hết cả rồi?"
Xích Hà đạo trưởng gào thét chừng ba bốn phút, mới có một vị đạo sĩ trẻ tuổi chạy vào trong Tam Thanh Điện, nhanh chân bước tới trước mặt hắn, cung kính hành lễ nói: "Bẩm, sư tôn, ngài có việc gì cần phân phó đệ tử đi làm sao?"
Lúc này Xích Hà đạo trưởng không có tâm tư khách khí với người đạo sĩ trẻ tuổi. Lão hung hăng vươn tay ra túm lấy cổ áo người đạo sĩ trẻ tuổi, lớn tiếng chất vấn: "Điện thoại di động đâu? Mau đem di động của ngươi ra đây?"
"Di động ư? Sư tôn, ngài cần di động làm gì ạ?" Đầu tiên vị đạo sĩ trẻ tuổi hơi ngây ra, theo sau mới kịp phản ứng, hoảng sợ nói: "Ai nha, sư tôn, ta biết sai rồi, đáng lẽ ra ta không nên dùng di động!"
Nếu bình thường, có lẽ Xích Hà đạo trưởng sẽ dạy dỗ hắn vài câu. Nhưng hiện tại, Xích Hà đạo trưởng làm sao có tâm tình nghe đệ tử sám hối, trong lúc bất tri giác, lão vung tay quát lớn: "Ta lười quản ngươi dùng di động làm cái chuyện thương thiên hại lí gì! Mau đưa di động của ngươi cho ta, ta muốn gọi điện thoại!"
"Nguyên lai chỉ là muốn mượn điện thoại sao? Ta còn tưởng rằng, sư tôn muốn trách phạt ta chứ." Đạo sĩ trẻ tuổi nhất thời hộc ra một ngụm trọc khí, tâm tình đang căng thẳng tột đỉnh cũng được buông lỏng xuống. Hắn không dám lãnh đạm, mau chóng xuất chiếc Nokia giấu ở trong cạp quần ra, cung kính giao cho Xích Hà đạo trưởng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tiếp nhận di động, Xích Hà đạo trưởng nhanh chóng bấm số của Ngô Phẫn.
Trong huyệt động nham thạch, Trương Văn Trọng không vội vàng rời đi ngay, cũng không đưa trả điện thoại cho Ngô Phẫn, mà cứ im lặng ngồi trên ghế so - fa, mân mê chiếc điện thoại trong tay.
Ngô Phẫn cùng Vưu Văn đưa mắt nhìn nhau, đều là đầy đầu mờ mịt, không thể hiểu nổi, đến tột cùng trong hồ lô của Trương Văn Trọng muốn bán thuốc gì. Bất quá, nếu Trương Văn Trọng không thích nói chuyện, hai người bọn hắn cũng không dám mở miệng, chỉ đành im ỉm ngồi một góc trong huyệt động. May mắn hội đấu giá vẫn còn duy trì, bằng không, ai cũng không dám cam đoan, hai người bọn hắn có bị rối loạn tinh thần, vì cái bầu không khí quỷ dị này không?
Ngay lúc đó, chiếc điện thoại của Ngô Phẫn đổ chuông.
Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, khóe miệng Trương Văn Trọng nở nụ cười thản nhiên, đoán chắc là do Xích Hà đạo trưởng gọi tới.
Vừa bấm nút nhận cuộc gọi, thanh âm khẩn trương của Xích Hà đạo trưởng liền vọng ra: "Trương tiên sinh, thật xin lỗi. Vừa nãy đã xảy ra một chút sự cố ngoài ý muốn! Anh vẫn còn ở hội trường đấu giá chứ! Chờ tôi một lát, tôi sẽ lập tức ra đó ngay, cùng anh bàn bạc trực tiếp khoản giao dịch này."
Sau khi gọi xong, Xích Hà đạo trưởng đem chiếc điện thoại trả cho người đạo sĩ trẻ tuổi, cũng không quản đến biểu tình ảm đạm của hắn, chỉ lạnh lùng phân phó nói: "Mau đi gọi Thanh Liên sư tỷ của ngươi tới đây, kêu nàng cùng ta đi gặp Trương Văn Trọng."
"Dạ." Đạo sĩ trẻ tuổi không dám lãnh đạm, vội vàng nhận lại máy điện thoại, xoay người chạy ra khỏi Tam Thanh Điện, đi thông tri cho Thanh Liên sư tỷ.
Mà ở bên kia đầu dây, sau khi gọi điện xong, Trương Văn Trọng cũng đem chiếc Motorola trả cho Ngô Phẫn.
Nhận lại điện thoại, Ngô Phẫn cẩn thận dò hỏi: "Trương tiên sinh, vừa rồi tôi nghe thấy, tựa như Xích Hà đạo trưởng muốn gặp anh?"
"Ưm, phải rồi." Trương Văn Trọng gật đầu hồi đáp.
Ngô Phẫn kinh hô: "Lão thiên ạ! Xích Hà đạo trưởng chính là quan chủ Hà Phi Quan, không ngờ hắn cũng muốn lộ diện gặp anh! Trương tiên sinh, anh quả nhiên rất có phong phạm! À đúng rồi, không phải anh cũng là đại nhân vật giống mấy vị thần tiên sống trong Hà Phi Quan chứ?"
Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không nói thật cho hắn biết, chỉ cười nhạt đáp: "Tôi và anh giống nhau, đều là cái loại phàm phu tục tử, cái gì mà thần tiên sống với lại thần tiên chết đây? Xích Hà đạo trưởng muốn tới gặp tôi, điều này chứng minh hắn là một người rất khiêm tốn. Cũng không bởi vì tôi là hạng phàm phu tục tử mà xem thường tôi."
Ngô Phẫn không dám tin tưởng lời nói của Trương Văn Trọng, thầm nghĩ ở trong lòng: "Xích Hà đạo trưởng mà khiêm tốn ư? Thế nào tôi không nhận thấy như vậy nhỉ?"
Đại khái khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, tấm cửa kính ngoài huyệt động chậm rãi dâng lên. Xích Hà đạo trưởng cùng ái đồ là Thanh Liên đạo trưởng, liền hiện ra ở trước mắt Trương Văn Trọng.