Sau khi trầm ngâm một phen, Trương Văn Trọng cất bước rời khỏi phòng y tế, tìm một địa phương tương đối yên lặng, lấy điện thoại ra gọi cho béo hòa thượng. Đem chuyện đã xảy ra bên này cùng với phát hiện của mình kể lại cho béo hòa thượng biết.
Trương Văn Trọng sở dĩ tìm béo hòa thượng hỗ trợ, là có nguyên nhân. Theo hắn xem ra, những người như béo hòa thượng, dù sao đều là thành viên chính thức của đặc cần tổ. Không giống hắn, chỉ treo một danh hiệu trong đặc cần tổ, không xem là tổ viên thật sự.
Theo Trương Văn Trọng suy đoán, thành viên của đặc cần tổ chuyên nhận phụ trách xử lý những tình huống đặc thù như thế này, hẳn cũng phải có phương pháp điều tra đặc thù riêng của mình. Đem chuyện tìm kiếm Bộ Bằng giao cho bọn họ đi làm, khẳng định tốt hơn bản thân hắn không tìm được chút đầu mối.
"Cái gì? Lực Phách trong bảy phách đã bị thôn phệ? Đây...là sự thật sao? Hiện nay trên đời này vẫn còn chuyện như vậy?" Nhận được điện thoại của Trương Văn Trọng, béo hòa thượng có vẻ vô cùng khiếp sợ. Theo người tu chân xem ra, chuyện thôn phệ hồn phách người sống, đều tội ác tày trời, thiên lý khó dung.
"Vừa mới nhờ vào sự giúp đỡ của Trương tổ phó, mới giải quyết được thượng cổ ác yêu Cửu Anh, thế nào nhanh như vậy lại toát ra một người có thể thôn phệ hồn phách người khác như thế? Bộ Bằng này, rốt cục là một ma đạo tà tu, hay là yêu ma quỷ quái?" Béo hòa thượng nhịn không được nhỏ giọng nói thầm, một lúc mới nhớ mình đang nói chuyện điện thoại, vội vàng nói: "Yên tâm đi, Trương tổ phó, chuyện liên quan đến việc tìm kiếm hành tung của Bộ Bằng, thì giao cho chúng tôi đi tìm."
Trương Văn Trọng nói: "Tốt, chuyện này tôi nhờ các vị. Hi vọng các vị có thể cẩn thận chú ý một chút. Phải nhớ, một khi phách rời khỏi thân thể hơn ba ngày, dù tìm trở về cũng sẽ bị hao tổn nghiêm trọng. Một khi vượt quá bảy ngày, sáu phách của người nọ cũng sẽ bị suy phế. Từ đó về sau, thân thể người đó sẽ trở thành dị thường suy nhược, thời khắc đầu bị bệnh tật quấn thân, thẳng đến khi ba hồn bảy phách bị hoàn toàn suy vong mới thôi! Toàn bộ quá trình, có thể nói khổ không nói nổi, cực kỳ thê thảm!"
Béo hòa thượng ở bên đầu kia điện thoại vỗ ngực ba ba, hướng Trương Văn Trọng bảo chứng: "Yên tâm đi, Trương tổ phó, chúng tôi nhất định dốc toàn lực tranh thủ tìm được Bộ Bằng trong vòng ba ngày!"
"Hi vọng như vậy." Trương Văn Trọng nói, lại căn dặn béo hòa thượng vài câu, mới cắt đứt điện thoại, xoay người quay trở về phòng y tế. Ngay khi hắn vừa trở lại phòng làm việc, điện thoại lại vang lên, thì ra là Tô Hiểu Hồng gọi tới. Nhìn thời gian, đã mười một giờ trưa, nghĩ đến Tô Hiểu Hồng bọn họ đã kết thúc cuộc thảo luận với trường đại học bạn rồi a? Điện thoại này rất có khả năng Tô Hiểu Hồng muốn báo cáo kết quả.
Trương Văn Trọng lập tức bấm chuyển máy, không đợi đối phương nói, liền khẩn cấp hỏi: "Thế nào, tiểu muội, chuyện ra sao?"
"Rất xin lỗi, lão sư, hôm nay chúng tôi thật kém hơn họ." Thanh âm Tô Hiểu Hồng truyền ra trong điện thoại, tuy nàng chính miệng thừa nhận mình thua đội bạn, nhưng giọng nói vẫn không buồn, trái lại còn cho Trương Văn Trọng cảm giác nàng vẫn sôi sục lòng tin.
Quả nhiên ngay sau đó Tô Hiểu Hồng liền nói: "Tuy rằng hôm nay chúng em kém hơn, thế nhưng cũng không kém hơn họ bao nhiêu, chỉ chậm hơn một chút mà thôi. Theo chúng em tổng kết, chủ yếu bởi vì kinh nghiệm cùng lòng tin thiếu khuyết, hơn nữa lại quá khẩn trương, nên mới lãng phí một ít thời gian. Bằng không cuộc thảo luận hôm nay người thắng phải là chúng ta. Tuy hôm nay chúng em kém hơn, nhưng cũng không cảm thấy nổi giận và uể oải, trái lại còn tràn đầy lòng tin. Bởi vì qua cuộc thảo luận này, chúng em thấy được mình nên làm gì! Tin tưởng về sau sẽ có thể phát huy thật tốt, ngày càng tốt hơn!"
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: "Mọi người có thể nghĩ như vậy, thật không thể nào tốt hơn."
Tô Hiểu Hồng còn nói thêm: "À, được rồi, lão sư, em gọi điện thoại cho thầy, ngoại trừ muốn nói thầy nghe tình hình hôm nay, còn muốn nói với thầy chiều nay em mới về phòng y tế. Bởi vì em phải ở lại chỗ này, cùng mấy nghiên cứu sinh đem cuộc thảo luận hôm nay ôn tập lại một lần, tìm ra vấn đề cùng khuyết điểm, để đạt được mục đích đề thăng y thuật của mình."
Trương Văn Trọng nói: "Ân, đây là chính sự. Khổng Phu Tử từng nói qua: Ôn tập mới biết sáng tạo, cô ở lại ôn tập cùng họ một chút, tin tưởng mọi người sẽ có thu hoạch!"
"Tốt lắm, lão sư, em gác điện thoại đây, bọn họ đang giục em." Dứt lời, Tô Hiểu Hồng cắt đứt điện thoại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Bỏ điện thoại vào túi, Trương Văn Trọng tiếp tục vùi đầu vào máy vi tính, khô khan lật xem từng bức địa đồ, vô luận là địa đồ quốc nội hay nước ngoài, đều bị hắn lật ra, tỉ mỉ đối chiếu quan sát.
Đại khái khoảng mười lăm phút sau, vị đạo sĩ tên Tam Si dẫn theo một lão nhân cao gầy đi vào phòng làm việc của hắn. Hôm nay đạo sĩ Tam Si cũng không mặc đạo bào, mà thay một bộ đường trang. Nhưng phối hợp với gương mặt và khí chất của hắn, thấy thế nào nhìn cũng giống những bọn bịp bợm giang hồ làm thầy tướng số trong các công viên.
Nhìn Tam Si đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc của mình, trên mặt Trương Văn Trọng cũng không có thần sắc ngạc nhiên, hiển nhiên hắn đã sớm ngờ tới, béo hòa thượng sẽ phái người đến nghiệm khán tình huống. Cho nên hắn chỉ lướt mắt nhìn lão nhân bên người Tam Si, đạm mạc nói: "Tam Si đạo trưởng..."
"Hòa thượng rượu thịt vừa gọi điện thoại nói ở đây đã xảy ra chuyện, muốn tôi dẫn lão Cẩu qua xem." Tam Si cung kính hồi đáp, sau đó vỗ vai lão nhân gầy cao đứng bên người, hướng Trương Văn Trọng giới thiệu: "Đây là tổ viên Nghiêm Tung, là tổ viên ngoài biên chế của đặc cần tổ chúng ta, tên hiệu là lão Cẩu, là một cảnh sát về hưu có kinh nghiệm phong phú."
Nghiêm Tung bước nhanh đến trước người Trương Văn Trọng, có chút cung kính nắm tay hắn, cười ha hả nói: "Chào Trương tổ phó, tôi đã sớm ngưỡng mộ đại danh của anh đã lâu. Trước đó ở trong ti vi và báo chí đọc qua không ít tin tức về anh, chỉ là tôi thật không ngờ, anh không chỉ là một bác sĩ có y thuật vô cùng cao minh, còn là tổ phó của đặc cần tổ chúng ta!"
"Lão tiên sinh đã quá khen." Trương Văn Trọng khách khí nói. Bất quá trong lòng hắn không giải thích được, Nghiêm Tung là một cảnh sát đã về hưu, thấy thế nào cũng chỉ là người thường, thân thể già yếu cũng không có chân nguyên linh khí tồn tại. Hắn dựa vào năng lực gì có thể trở thành tổ viên ngoài biên chế của đặc cần tổ? Tam Si lần này tìm Bộ Bằng, vì sao lại riêng đưa hắn mang theo tới đây?
Phảng phất nhìn ra nghi hoặc trong lòng Trương Văn Trọng, Tam Si vội vàng giải thích: "Trương tổ phó, anh có điều không biết, lão Cẩu ở phương diện điều tra phóng mắt trong ngoài nước đều là siêu nhất lưu. Nghiêm gia của bọn họ, từ Minh triều bắt đầu, từng đời đều làm bộ khoái, cảnh sát, có thể nói, là một cảnh sát thế gia chân chính, hắn còn nắm giữ vài loại tuyệt kỹ điều tra độc môn. Chính bởi vì chuyện lần này tương đối vướng tay chân, cho nên tôi mới mang hắn theo."
"Thì ra là thế." Trương Văn Trọng lúc này mới hiểu ra, sau đó hướng Nghiêm Tung nói: "Nghiêm lão tiên sinh, chuyện lần này đành phải nhờ ông nhiều."
Thái độ của Trương Văn Trọng làm Nghiêm Tung có chút sợ hãi, hắn vội vàng tỏ thái độ nói: "Thỉnh Trương tổ phó yên tâm, lão Cẩu tôi nhất định sẽ dùng toàn lực nhanh chóng tìm ra mục tiêu. À, được rồi, bốn người bị thương hiện tại nơi nào? Tôi nghĩ muốn đi lý giải một chút tình huống của bọn họ."
"Mời đi theo tôi." Trương Văn Trọng khép lại máy vi tính, đứng dậy dẫn Nghiêm Tung và Tam Si lên lầu ba. Vào lúc này bốn người bị thương đều đã được đưa lên phòng bệnh trên lầu ba để tiếp thu trị liệu.
Đến lầu ba, nhìn thấy bốn người bị thương kể cả Trần Hi, Nghiêm Tung lập tức đi về phía bọn họ để hỏi rõ lại tình huống. Trương Văn Trọng cũng không biết chuyện điều tra ra sao, đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, cảm thấy kỳ lạ, không hiểu chút nào, thẳng thắn cáo từ rời đi. Quay trở về phòng mình tiếp tục tra tìm bản địa đồ trên truyenfull.vn.
Đại khái khoảng nửa giờ sau, Tam Si và Nghiêm Túc mới từ trên phòng bệnh lầu ba xuống tới, hướng Trương Văn Trọng cáo từ nói: "Trương tổ phó, chúng tôi xin cáo từ, còn phải đến học viện thể dục Thiên Nam để tìm hiểu tình huống. Xin yên tâm, một khi có tin tức chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho anh."
"Tốt, khổ cực các vị." Trương Văn Trọng gật đầu, đứng dậy đưa tiễn.
Sau khi đưa Tam Si và Nghiêm Tung rời khỏi phòng y tế, Trương Văn Trọng nhìn lên đồng hồ trên vách tường, đã đến thời gian tan sở buổi trưa, hắn đi lên lầu ba xem tình huống của bốn người bị thương, thấy tình huống của bọn họ tương đối ổn định, lúc này mới trở xuống lầu một, an bài ba bác sĩ và hộ sĩ lưu lại trực ban, đồng thời phân phó bọn họ, một khi có chuyện không thể ứng phó xảy ra, phải gọi điện thoại ngay cho hắn. Đồng thời trong số người nằm viện có em của Trần Nhàn, cho nên Trần Nhàn tuyển chọn ở lại trực ban. Rời khỏi phòng y tế, Trương Văn Trọng về khu nhà trọ tại tiểu khu Hoa Hàng khi trước của hắn, đem toàn bộ linh tài liệu và sách báo y thuật gói lại, cùng dời đến căn biệt thự mới của hắn tại tiểu khu Hải Vận.
Về tới tiểu khu biệt thự Hải Vận, Trương Văn Trọng ăn một bữa ăn đơn giản, liền đến phòng sách trung tâm Linh Khí Nhãn, khoanh chân ngồi trong Tụ Linh Trận, hấp thu linh khí tinh thuần dâng trào, tu luyện Y Giám Tâm Kinh.