"To gan, cũng dám động thủ với ta! Ngươi và thằng nghiệt tử này cùng là đồng đảng sao? Hừ bằng ngươi mà muốn đả thương ta sao? Quả thực là si tâm vọng tưởng!" Dù sao Triệu Tín Chương cũng là cao thủ thành danh, mặc dù vừa trải qua kinh biến, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh. Sau khi tức giận gầm lên một tiếng, liền xòe tay ra đỡ quyền đầu công đến.
"Phanh."
Quyền chưởng giao nhau, bộc phát ra tiếng chấn vang như sấm nổ. Ngay khi Triệu Tín Chương nghĩ rằng mình đã phá vỡ thế công, cũng chuẩn bị thừa cơ phản kích. Thì đột nhiên từ trong nắm tay của gã đệ tử Triệu gia, bất thình lình phóng ra một ngọn hỏa diễm, hơn nữa còn dùng xu thế cấp tốc, lan thẳng lên cánh tay. Xem bộ dạng này, rất nhanh thôi cả người hắn sẽ bị hỏa diễm bao phủ, thiêu đốt thành một đống tàn tro.
"Triệu gia chúng ta chỉ tu luyện đạo pháp hệ thủy, như thế nào trong quyền đầu của hắn lại phóng xuất ra hỏa diễm đây? Mẹ kiếp, ngươi không phải là người của Triệu gia!" Triệu Tín Chương nhíu mày, hừ lạnh quát.
Hắn khua hai tay, một đạo quang mang màu xanh thẳm đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng hóa thành một tầng thủy giáp nhộn nhạo, ngăn cản thế công của tia hỏa diễm lan tràn đến.
Bất quá, thế công kích của gã đệ tử Triệu gia kia không hề ngừng lại. Đột nhiên gã há lớn miệng, hướng về phía Triệu Tín Chương phun ra một luồng hắc khí hôi tanh gây mũi.
Trong lúc bất ngờ, Triệu Tín Chương hít phải luồng hắc khí, nguyên bản sắc mặt đang bình thường, tức thì biến thành đen thui, hắn vội vàng ngừng thở, hơn nữa vận khởi chân nguyên hóa giải độc tố xâm nhập vào nội thể. Mặc dù còn đang chế trụ độc khí công tâm, nhưng chân nguyên hao tổn nghiêm trọng, khiến cho hắn nhịn không được, hoảng sợ kinh hô: "Ngươi có thể phóng xuất độc khí? Ngươi căn bản không phải nhân loại! Rốt cuộc thì ngươi là yêu thú gì?"
Người nọ chẳng thèm đáp lời hắn một câu, sau khi phun luồng hắc sắc độc khí xong, tiện đà vươn cổ đớp về phía Triệu Tín Chương. Từ trong miệng người nọ lóe ra hàn quang sắc bén, những chiếc răng nanh tản mát mùi máu tươi, hơn nữa còn có tử sắc hỏa diễm quấn quanh, vô luận nhìn như thế nào, bộ răng nanh này đều không phải của nhân loại.
Khi chưa hóa giải được độc khí xâm nhập vào nội thể, Triệu Tín Chương cũng không dám động thủ bừa phứa, hắn vội vàng niệm tụng lên một câu thần chú, khẽ quát: "Thao Thủy Cửu Quyết tầng thứ sáu, thủy độn!"
Một quả bóng nước đột nhiên xuất hiện, thân thể Triệu Tín Chương lập tức hòa tan ở trong quả bóng nước này, khiến cho hàm răng nanh sắc nhọn của gã nọ, chỉ cắn trúng vài tia bọt nước xủi tăm.
Lúc này, đám đệ tử Triệu gia ở trong phòng khám xã khu, mới kịp phản ứng. Trước tiên, rút binh khí ra, phóng tới gần người nọ, đem hắn bao vây ở giữa vòng tròn.
Cùng lúc đó, Triệu Tín Chương nương theo thủy độn, hiện ra bên cạnh người Trương Văn Trọng, hắn thở dốc hổn hển từng ngụm. Một tia máu tươi xen lẫn cả màu đen, từ trên bả vai hắn nhỏ xuống dưới mặt đất. Nguyên lai, vừa rồi Triệu Tín Chương mặc dù đã tránh thoát được một kích trí mệnh, nhưng bả vai của hắn vẫn bị hàm răng nanh sắc nhọn kia đớp một cú đau điếng.
Giờ phút này, đám đệ tử tinh anh Triệu gia đang dùng Bát Môn Kim Tỏa trận vây khốn người nọ, gã đã lộ ra chân thân nguyên bản, không ngờ là một đầu chó dữ hùng tráng. Mà xung quanh thân thể gã là bộ da người dính đầy máu tươi, hiển nhiên lúc trước nó ngụy trang bằng bộ da người này, để giả mạo hình dáng nhân loại.
"Họa Đấu! Quả nhiên là yêu thú Họa Đấu!" Triệu Tín Chương mặc dù bả vai trúng độc, nhưng hắn vô cùng căm tức con Họa Đấu này, nên lớn tiếng quát: "Giết nó! Giết nó cho ta!"
Theo sau Triệu Tín Chương móc một chiếc bình sứ từ trong ngực, đổ ra một viên hoàn đan màu xanh biếc, ném vào miệng nhai ngấu nghiến, ý đồ mượn dược lực ngăn chặn độc khí công tâm. Đồng thời, hắn quẳng ném ánh mắt về phía Triệu Nguyên Mông, hướng tới phía đám đệ tử Triệu gia, quát tháo: "Tụi bay xử lí thằng nghiệt tử này ngay tại chỗ cho ta."
"Dạ!" Đám đệ tử vây quanh người Triệu Nguyên Mông đáp ứng răm rắp. Nhất tề đều tự rút binh khí ra, không chút do dự chém thẳng về phía Triệu Nguyên Mông. Giờ khắc này, bọn hắn hận Triệu Nguyên Mông thấu xương, như thế nào còn nể nang thân phận đại thiếu gia của hắn, mà hạ thủ lưu tình đây?
Ngay lúc binh khí sắp sửa chém đứt đôi người Triệu Nguyên Mông, thì có một cái thanh âm uể oải của nữ nhân, theo từ bên ngoài truyền vào phóng khám xã khu: "Hắn là nam nhân của ta đó nha, há lại có thể để các ngươi tùy ý chém giết? Đã là nam nhân của ta, chỉ riêng mình ta mới có quyền giết."
Nương theo thanh âm này, bỗng dưng xung quanh phòng khám xã khu phảng phất xuất hiện một cỗ hương khí nồng nàn. Phàm những người nào ngửi thấy mùi hương này, đều cảm giác chân nguyên trong nội thể không cánh mà bay, thậm chí vài người toàn thân mệt mỏi vô lực, ngã khụy xuống dưới mặt đất.
Ngửi thấy mùi hương này, biểu tình trên mặt Triệu Tín Chương lập tức đại biến, hoảng loạn kinh hô: "Thi Độc Nhuyễn Cốt Hương. Cái loại hương vị này đúng là nó rồi. Tất cả mau chóng bế khí, đình chỉ hô hấp!"
Tuy Triệu Tín Chương cảnh giác nhắc nhở, nhưng tựa hồ đã quá muộn mất rồi.
"Ngu xuẩn." Thanh âm này vừa vang lên, tất cả binh khí trong tay mọi người đều rơi rụng xuống dưới mặt đất. Ngay sau đó, toàn thân vô lực mệt mỏi gục ngã xuống, thậm chí tựu ngay cả Triệu Tín Chương cùng Tô Hiểu Hồng cũng đều không có ngoại lệ.
Chỉ riêng Trương Văn Trọng đã bế khí ngay từ ban đầu, dùng nội tức điều tiết nhịp hô hấp, cho nên không hít phải Thi Độc Nhuyễn Cốt Hương. Bất quá đôi con ngươi hắn xoay động một hồi, rốt cuộc cũng lựa chọn bộ dạng trúng độc, chậm rãi ngã khụy ở bên cạnh Tô Hiểu Hồng.
Lúc này, Triệu Nguyên Mông cũng trúng độc, nằm dài trên mặt đất. Bất quá hắn không một chút kinh hoàng, ngược lại vẫn đắc chí cười phá lên: "Ha ha, Giai Âm, lão bà, em mau tới đây cởi trói cho anh đi! Sợi dây thừng này luyện chế theo bí pháp độc môn, chuyên dùng để trói Tu Chân giả, khiến cho anh cảm thấy thực khó chịu."
Một nữ nhân xinh đẹp ước chừng khoảng hai mươi tuổi, đi giầy cao gót nên bước tiến vào trong phòng khám xã khu. Thân hình nàng ta uyển chuyển thướt tha, phương thức ăn mặc gợi cảm hở hang. Đôi nhãn châu sóng nước lưu chuyển, hàm tình chất chứa mị nhãn tơ vương, tựa như có thể nói chuyện bình thường. Một nữ nhân phong thái yêu mị như thế này, tuyệt đối có thể giết chết đại bộ phận nam nhân từ ánh mắt đầu tiên. Giả sử như Liễu Hạ Huệ còn tại thế, cũng chưa chắc đã cầm lòng nổi.
Nữ nhân này, đúng là Giai Âm, vợ mới cưới của Triệu Nguyên Mông.
Giai Âm cũng không quản tới Triệu Nguyên Mông, chỉ nhìn Triệu Tín Chương tươi cười thản nhiên, nũng nịu nói: "Công Công*, thật không ngờ, chúng ta lại phải đối mặt trong tình huống này." (*: Bố chồng.)
Vừa trông thấy Giai Âm, Triệu Tín Chương giận không kiềm chế nổi. Bởi vì quá mức phẫn nộ, cả người hắn run rẩy kịch liệt, giận dữ hét lên như một kẻ tâm thần: "Con tiện nhân này, mày dám hại Triệu gia chúng ta cốt nhục tương tàn! Ta phải giết mày! Giết mày...a...!"
Giai Âm một chút tức giận đều không có, ngược lại vẫn tươi cười, hàm xuân nói: "Chẳng hay, ông muốn giết chết tôi theo cách nào đây? Lại nói, khi con trai ông cưỡi trên người tôi, thủy chung đều ưa thích câu nói...chết nè...đã chết chưa...Nói như vậy đó! Chẳng lẽ ông cũng muốn cưỡi lên người tôi hay sao?"
"Vô sỉ! Không biết xấu hổ!" Triệu Tín Chương tức giận mắng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Giai Âm không hề tức giận, vẫn tươi cười như cũ, nói: "Được rồi, lão già, ông đừng sủa nhiều lời vô ích nữa đi. À, thiếu chút nữa đã quên, tôi có món lễ vật này tặng cho ông." Tay phải nàng vung mạnh lên, nhất thời có một bóng đen bay ra, rơi xuống trước mặt Triệu Tín Chương. Cẩn thận quan sát, Triệu Tín Chương kinh hãi phát hiện, vật này không ngờ là một chiếc đầu người đầm đìa máu tươi. Hơn nữa, còn là thủ cấp của Triệu Nguyên Đăng.
Triệu Tín Chương thiếu chút nữa đã ngất xỉu tại đương trường: "Đây là Nguyên Đăng? Mày...con tiện nhân này, mày giết chết Nguyên Đăng ư? Tại sao mày phải làm như vậy? Tại sao phải hãm hại Triệu gia chúng ta?"
Giai Âm ở phía sau đi tới bên người Triệu Nguyên Mông, khẽ vươn tay, nhẹ nhàng dựng hắn ngồi lên, nhưng lại không định cởi trói cho hắn, chỉ dùng thần tình cười lạnh nhìn Triệu Tín Chương, nói: "Hãm hại Triệu gia? Không...không...lão già, ông hiểu lầm tôi rồi nha! Tôi không hề muốn làm hại Triệu gia, mà tôi chỉ cần một kiện đồ vật của Triệu gia các người thôi. Chỉ cần ông đem kiện đồ vật kia giao cho tôi, tôi sẽ biến mất ngay lập tức. Nhưng nếu ông không chịu hợp tác, vậy cũng đừng trách tôi sẽ không khách khí." Dứt lời, nàng vươn tay trái bóp xuống cổ họng Triệu Nguyên Mông. Năm ngón tay nhẹ nhàng bấm vào da thịt, nhất thời năm tia máu tươi đỏ ửng chảy ra.
Triệu Nguyên Mông hoảng sợ hét to: "Giai Âm, em đang làm gì thế? Anh là lão công của em mà, sao em lại muốn tổn thương anh vậy?"
Giai Âm quát lớn: "Câm miệng! Nếu ngươi còn dám ồn ào, ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi ngay lập tức!"
Triệu Nguyên Mông bị hăm dọa, liền ngậm chặt miệng, không dám tiếp tục lên tiếng nữa.
Lúc này, Triệu Tín Chương đã khôi phục bình tĩnh, trầm giọng hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"
"Càn Khôn Hồ! Chỉ cần ông giao Càn Khôn Hồ ra, tôi sẽ buông tha cho Triệu gia ngay lập tức."
Triệu Tín Chương không dám tin vào lỗ tai mình, kinh hô: "Càn Khôn Hồ? Nó chẳng qua chỉ là một kiện cửu phẩm bảo khí mà thôi. Vì một kiện cửu phẩm bảo khí, mà ngươi lại muốn hại chết Triệu gia chúng ta sao?"
Giai Âm cười khanh khách nói: "Cửu phẩm bảo khí? Ông nghĩ tôi là kẻ ngu ngốc sao? Càn Khôn Hồ chính là tiên khí từ thời thượng cổ đó nha!"
"Cái gì? Tiên khí!" Triệu Tín Chương kinh hô, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Trương Văn Trọng.