Lúc này là sáng sớm bảy giờ mười lăm phút, trước đây, vào giờ này bên trong trong y học viện đại học Ung Thành luôn là một mảnh yên lặng. Nhưng ngay ngày hôm nay, loại yên lặng này đã bị đánh vỡ. Vô số nam lẫn nữ giống như nước thủy triều vỡ đê, đón lấy ánh mặt trời sáng sớm, tràn vào bên trong vườn trường của y học viện đại học Ung Thành.
Thỉnh thoảng có người quen biết nhau, khi gặp mặt không hẹn mà cùng hỏi câu đầu tiên với đối phương: "Biết ở đâu không?" Sau đó bọn họ lại thập phần ảo não lắc đầu đáp: "Thế nào, mọi người cũng không biết sao?" Lại sau đó, bọn họ sẽ tiếp tục đi tìm xem có ai nhận thức, lại tiếp tục dò hỏi nhau không ngừng.
Một màn ly kỳ như vậy, tự nhiên cũng bị học sinh các học viện khác nhìn thấy, trong lòng kinh ngạc, những học sinh này đều chạy về phòng ngủ trong ký túc xá, hỏi những người bạn cùng phòng: "Các huynh đệ bọn tỷ muội, nhanh lên rời giường, chuyện lớn không ổn!"
"Làm sao vậy?" Những người bạn cùng phòng còn đang tham ngủ nướng bị đánh thức, xoa đôi mắt ngáy ngủ, ngáp dài khó hiểu hỏi.
Học sinh báo tin hồi đáp: "Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên có thật nhiều người từ bên ngoài chạy vào trong y học viện chúng ta."
"Ân? Cái gì?" Những người bạn cùng phòng còn ngủ nướng nhất thời tỉnh táo, bị lòng hiếu kỳ điều khiển, đều chui ra khỏi chiếc chăn ấm áp, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, chạy ra khỏi phòng ngủ nhìn xem tình huống bên trong y học viện. Quả nhiên trong toàn bộ y học viện, đều đã bị sóng người chen chúc chật như nêm cối, phóng mắt nhìn lại, toàn là đầu người rậm rạp.
"Trời ạ! Chuyện gì xảy ra? Mới sáng sớm thế nào lại có nhiều người chạy vào học viện của chúng ta vậy chứ?"
"Ta nói, hay là bọn người kia đến đập bãi của chúng ta?"
"Tôi van cậu, cậu đừng làm tôi cười chết. Đập bãi? Cậu xem quá nhiều phim về Cổ Hoặc Tử (Người Trong Giang Hồ của Trịnh Y Kiện và Trần Tiểu Xuân đóng vai chính) hoặc phim điện ảnh đúng không? Nhiều người như vậy vào sáng sớm chạy đến học viện của chúng ta, chẳng lẽ hôm nay có một ngôi sao điện ảnh nào biểu diễn trong học viện chúng ta sao?"
"Đừng nói giỡn, ở đâu ra ngôi sao chạy đến học viện chúng ta mở buổi biểu diễn chứ? A, tôi biết bọn họ vì chuyện gì mà tới. Chết tiệt, những người ngoài trường vì sao cũng biết được, còn chạy tới đây chứ? Không được, tôi phải nhanh chạy tới bằng không không còn chỗ ngồi!" Dứt lời, những bạn học sắc mặt đại biến, thậm chí cũng không kịp rửa mặt, xoay người chạy về phòng ngủ cầm lấy notebook cùng bút lông, lại phóng nhanh xuống dưới lầu. Tốc độ chạy nước rút còn nhanh hơn cả quán quân thế vận hội Olympic. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Uy, đừng có chạy kiểu đó chứ. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, dù sao cậu cũng phải cho chúng tôi biết với!" Những người bạn cùng phòng nhất thời nóng nảy, đều hướng bóng lưng hắn kêu lên.
Vị bạn học đang bỏ chạy vội vã cũng không quay đầu lại đáp: "Trương giáo thụ, hôm nay Trương giáo thụ giảng khóa công khai! Nhìn tình hình này, sợ rằng đến chậm không có một chỗ ngồi, cho nên mọi người nhanh đến a, tôi cũng không biết có chiếm được chỗ cho mấy cậu không..."
"Trương giáo thụ? Trương giáo thụ nào? Không phải chỉ là một buổi giảng công khai thôi sao? Có cần biểu hiện thái quá như vậy không?" Những bạn học mới bị đánh thức còn có điểm mơ màng, còn chưa kịp phản ứng lại.
Vị bạn học đang cấp tốc chạy xuống dưới lầu ký túc xá, nghe được bạn cùng phòng hỏi, cuối cùng hắn cũng quay đầu lại cao giọng đáp: "Còn có thể là vị Trương giáo thụ nào? Ngoại trừ Trương Văn Trọng Trương giáo thụ, bên trong đại học Ung Thành chúng ta còn có ai có được lực hiệu triệu thái quá như thế nữa?"
Vừa nghe lời giải thích của hắn, những người bạn cùng phòng nhất thời liền phản ứng, đều kêu lên:
"A nha! Đúng nha! Hôm nay Trương Văn Trọng Trương giáo thụ giảng buổi học công khai, sao chúng ta lại quên mất chứ?"
"Chết tiệt, nhìn tư thế hôm nay, sợ là toàn bộ các y học viện trong Ung Thành đều chạy tới nha?"
"Lực hiệu triệu của Trương giáo thụ cũng quá cường hãn đi thôi? Không được, chúng ta cũng phải nhanh chạy tới."
Vẻ buồn ngủ của các học sinh trong nháy mắt mất hết, đều xoay người chạy về phòng ngủ, cầm notebook và bút lông xoay người hướng hội trường giảng bài của Trương Văn Trọng chạy đi, mong muốn trước khi những người ngoài trường tìm được hội trường, có thể kịp thời chiếm được một góc để ngồi trong đó. Ở lúc này, bọn họ không hề hi vọng xa vời có thể chiếm được một chỗ ngồi, chỉ hi vọng có được một chỗ đặt chân để bọn họ có thể nghe được khóa giảng của Trương Văn Trọng.
Chuyện như vậy ngay trong giờ khắc này đều đang trình diễn trong các phòng ngủ ở các ký túc xá bên trong đại học Ung Thành.
Vô số người giống như điên lên, từ bốn phương tám hướng chạy về phòng hội trường. Trong hội trường, trong nháy mắt đã đem hội trường rộng lớn chen chúc chật như nêm cối, thậm chí bên ngoài hành lang cũng không còn chỗ, chỉ đành tản ra bốn phía hội trưởng, nhưng không ai chịu rời đi.
Những học sinh của trường khác từng xem qua đoạn băng ghi hình buổi giảng hôm trước của Trương Văn Trọng. Phương thức truyền thụ có nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, dẫn chứng phong phú làm cho bọn họ lợi ích rất nhiều. Huống chi trải qua chuyện chữa bệnh cho nữ hoàng Anh, ba chữ Trương Văn Trọng ở bên trong giới y học quốc nội cũng đã biến thành ba chữ vàng. Hiện tại có ai hoài nghi về y thuật của hắn, nhất định sẽ rước lấy sự cười nhạo của mọi người. Mà trong y học viện đại học Ung Thành, càng không ít học sinh bởi vì Trương Văn Trọng mà xin sửa học chuyên nghiệp Đông y.
Ngô Thủ Chí cùng những lĩnh đạo học viện thu được tin tức liền vội vã chạy tới y học viện đại học Ung Thành, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ ngây người. Mặc dù trước đó họ cũng từng dự liệu lần này giảng bài công khai của hắn cũng sẽ khiến cho oanh động, nhưng tình cảnh lúc này cũng đã vượt xa sự dự liệu của bọn họ.
Một lĩnh đạo y học viện khiếp sợ há to miệng, bất lực nhìn Ngô Thủ Chí, hỏi: "Trời ạ, sao lại có nhiều người đến như vậy? Bọn họ đều đến nghe buổi giảng của Trương giáo thụ sao? Viện trưởng, ông nói chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Tuy rằng Ngô Thủ Chí cũng bị tình huống trước mắt làm hoảng sợ, nhưng hắn rất nhanh liền lãnh tĩnh lại, hướng những giáo viên của trường nhanh chóng phân phó: "Mọi người còn suy nghĩ cái gì? Mau nhanh suy nghĩ biện pháp. Dời microphone và máy phát thanh của học viện chúng ta vào đây, để mọi người có thể nghe được nội dung buổi giảng. Còn nữa, mau nhanh nói với học sinh bình tĩnh lại, đừng chen chúc kiểu đó, vạn nhất chen chúc quá làm người khác bị thương, vậy thì không tốt đâu."
Có người cũng thử đưa ra dị nghị: "Nếu như chuyển microphone và phát thanh trường học vào, chẳng phải sẽ ảnh hưởng khóa học của các thầy cô khác sao?"
Ngô Thủ Chí cười khổ nói: "Anh nghĩ, dưới loại tình huống hiện tại, còn có ai chịu đi nghe thầy cô khác giảng bài?"
Câu nói của Ngô Thủ Chí, làm những thầy cô giáo khác cũng hiểu ra đồng thời cũng thật lòng tán thành.
"Phải, chúng tôi sẽ đi làm ngay." Những người khác đều vội vã đáp, xoay người chạy đi, dựa theo lời Ngô Thủ Chí thực hiện.
Ngô Thủ Chí lau mồ hôi trán, lắc đầu cười khổ, cảm khái thở dài: "Tuy rằng tôi đã có sự nhận thức đối với lực hiệu triệu của Trương Văn Trọng, thế nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, tôi mới biết được, nguyên lai tôi còn đánh giá thấp hắn. Thực sự là không ngờ, một buổi giảng công khai không ngờ cũng tạo thành hiệu ứng oanh động như vậy."
Hiệu suất làm việc của những nhân viên công tác trong đại học Ung Thành rất cao, rất nhanh đã chuyển microphone và phát thanh vào trong hội trường. Đồng thời qua phát thanh báo cho các sinh viên đừng tiếp tục chen vào trong hội trường nữa. Vẫn ở tại chỗ bên ngoài đều có thể nghe được nội dung bài giảng.
Nghe được trên phát thanh tuyên bố, các sinh viên rốt cục mới chịu ngừng chân, không tiếp tục chen chân vào trong hội trường, nhìn thấy một màn như vậy các nhân viên công tác trong trường đều đồng thời thở phào một hơi.
Ngay khi mọi người vừa thở phào, một vị phó viện trưởng một học viên chợt nhíu mày, chần chờ nói: "Hội trường đã bị vây quanh như nêm cối, đợi lát nữa Trương giáo thụ tới, làm sao đi vào trong giảng bài?"
"Phải, hiện tại không chỉ hội trường bị vây, dù là tòa lầu số 2 cũng bị vây quanh, Trương giáo thụ làm sao đi vào trong?"
"Nếu không, hay là chúng ta an bài lại một phòng khác?"
Trong khoảng thời gian ngắn, mấy vị lĩnh đạo vây quanh bên người Ngô Thủ Chí không ngừng nghị luận không ngớt.
Mà ngay khi bọn họ thảo luận, Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng cũng đã đi vào y học viện đại học Ung Thành.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Tô Hiểu Hồng kinh ngạc há to miệng, hít một hơi nói: "Hay thật, những người này ở đâu ra vậy? Sao em không biết trong học viện chúng ta lại có được nhiều người như thế? Lão sư, bọn họ vây tòa lầu này kiểu đó, chúng ta làm sao đi vào?"
"Làm sao vào? Thì cứ đi thôi." Trương Văn Trọng cười đáp, đi về hướng hội trường. Khi hắn bước tới chỗ bị chặn, hắn đưa tay vỗ nhẹ lên vai một học sinh có thân hình cao lớn đứng phía trước, đợi khi đối phương xoay lại, hắn vừa cười vừa nói: "Đồng học, có thể nhường đường cho tôi không?"
Vị đồng học cao lớn vừa nhìn thấy rõ gương mặt Trương Văn Trọng, kinh hô: "A, anh...anh là Trương giáo thụ?"