Mục lục
Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày trước!

Quốc quân bỗng nhiên hạ chỉ, phục chức Trấn Viễn Hầu Tô Nan Trấn Quân đại tướng quân, hợp lại sắc phong Thiếu Bảo thái tử.

Tô Nan hầu tước lĩnh chỉ tạ ơn, chạy tới thủ đô.

Vị Trấn Viễn Hầu tỏ thái độ, cho phủ Bá tước Huyền Vũ một đòn trí mạng!

Phái tân chính, một người làm quan cả họ được nhờ!

...

Bên trong phủ Trấn Bắc Hầu tước.

Thái Thú Trương Xung cùng Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngao mật đàm.

Nam Cung Ngao, Trấn Bắc đại tướng quân.

Một trong ngũ đại đầu sỏ quân đội Việt quốc, cao thủ võ đạo tuyệt đỉnh.

Thân ông ta cao trên 1m9, hùng tráng như ngọn núi, thẳng tắp cao ráo, khi ngồi giống như cây thông, lúc đứng giống như một cây thương.

Khi cặp lông mày nhíu lại, vốn như con sâu róm nằm trên, chợt nâng lên lại như hai lưỡi dao sắc bén.

Cặp mắt sắc bén mà lại khí phách.

Toàn thân tràn ngập khí tràng mạnh mẽ, để cho người ta nhịn không được muốn tránh ra ba thước.

- Tổng đốc đại nhân lo lắng, một khi Bá Tước Huyền Vũ đến bước đường cùng sẽ phải dẫn binh bắc đầu nước Ngô. - Trương Xung nói:

- Kể từ đó, khơi ra rung chuyển kịch liệt, vì để tránh cho kết cục kia phát sinh, Tổng đốc đại nhân thượng tấu quốc quân, ở vùng biên giới hai nước Ngô Việt tăng lực lượng canh phòng.

Nam Cung Ngao nói:

- Ý chỉ Quốc quân xuóng, phủ đại tướng quân Trấn Bắc làm theo.

Tiếp tục, Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngao nói:

- Lần này san bằng hỗn loạn nước Nam Ẩu, chủ soái là Bình Nam tướng quân Chúc Lâm?

- Hẳn là hắn, cuối cùng phủ tướng quân Bình Nam khoảng cách nước Nam Ẩu tương đối gần, không cần uổng phí chiến sĩ chiến đấu nơi xa. - Trương Xung nói:

- Hầu gia, thế tử của ngài năm nay 25 tuổi đi.

- Ừ.

Trương Xung nói:

- Ta đã sớm nghe nói, thế tử Nam Cung Hiệp có vạn người lính dũng cảm quên mình vì hắn, so với ngài năm đó chỉ có hơn chứ không kém.

- Quá khen.

Trong thế hệ trẻ quý tộc Thiên Nam, có mấy đại cao thủ.

Luận kiếm thuật võ công, phủ Bá tước Tấn Hải có tên cuồng võ Đường Viêm xứng danh đệ nhất, thân làm đệ tử chính của Kiếm Vương Nam Hải, thông thường gã đều không ở nhà, mà là theo thầy đi du lịch thiên hạ.

Luận về công sức, luận bản lĩnh dẫn binh, thế tử phủ Hầu tước Trấn Bắc Nam Cung Hiệp là hoàn toàn xứng đáng số một.

Trương Xung nói:

- Thế tử vũ dũng như thế, hơn nữa dùng binh hạng nhất, đại tướng quân Chúc Lâm muốn ngài bỏ những thứ yêu thích, để thế tử thống soái một nhánh quân đội tiến vào nước Nam Ẩu bình loạn, đảm nhiệm tiên phong.

Hôm nay Việt quốc tuy rằng tân chính càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng tổng thể mà nói vẫn tương đối hòa bình, cho nên quân công càng ngày càng khó.

Bè lũ họ Chúc đưa ra để phủ Hầu tước Trấn Bắc thế tử Nam Cung Hiệp dẫn binh xuất chiến, đảm nhiệm tiên phong, rõ ràng là cho gã kiếm công trạng.

Nhưng mà, Trấn Bắc Hầu nghe một chút liền hiểu được ý ngầm.

- Con ta dẫn binh xuất chiến, là dẫn bắc quân, vẫn là gia tộc tư quân của ta? - Nam Cung Ngao trực tiếp hỏi trong đó bản chất vấn đề.

Nếu dẫn đầu bắc quân, đó là quân đội Việt quốc, chuyện này chả có gì.

Nếu như là dẫn đầu tư quân, đó chính là tín hiệu chính trị rõ ràng.

Trấn Bắc Hầu đi đầu điều động tư quân gia tộc đi nước Nam Ẩu bình loạn, những quý tộc lâu đời các ngươi còn không noi theo? Các ngươi nào còn có cái tâm trung quân ái quốc chứ?

Cho nên, nếu là thế tử phủ Hầu tước Trấn Bắc dẫn đầu tư quân gia tộc xuất chiến, đó chính là người khởi xướng.

Phải bị vô số dòng quý tộc lâu đời ghi hận.

Lần trước lễ đính hôn Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên, Trấn Bắc Hầu liền cử nhị công tử Nam Cung Bình đi.

Đây chính là lập trường của ông ta tín hiệu hướng phái tân chính đã nghiêng đi.

Hôm nay phái tân chính lại muốn ông ta tiến thêm một bước, hoàn toàn đứng ở mặt đối lập với quý tộc lâu đời.

Trấn Bắc Hầu chả buồn hó hé.

Thái Thú Trương Xung nói:

- Nhị công tử Nam Cung Bình đảm nhiệm Ngự Sử trong điện đã có hai năm đi.

- Ừ.

Thái Thú Trương Xung tiếp:

- Dưới quyền ta có một tên Chủ Bộ cáo bệnh lâu dài, vị trí ghế trống kia đã có ba tháng, không biết Hầu gia có thể lần thứ hai bỏ những thứ yêu thích không nhỉ?

Trong điện Hầu Ngự Sử nghe vào là cao quý, nhưng mà tính ra chả có thực quyền gì, chỉ là từ thất phẩm mà thôi.

Đối với dân thường không có chỗ dựa mà nói, đây là vị trí đứng đầu. Thế nhưng đối với con em quyền quý, vị trí kia chỉ bất quá là lấy tiếng mà thôi.

Mà Chủ Bộ Thái Thú quận tối cao ngũ phẩm, thấp nhất cũng có lục phẩm.

Lần này tương đương thăng lên ba cấp.

Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngao cau mày, trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu nói:

- Ta sẽ chỉnh đốn gia tộc tư quân chờ phân phó, bất cứ lúc nào chuẩn bị xuôi nam bình loạn.

Chẳng phải ông ta bị hai cái điều kiện này thu hút đâu.

Sở dĩ ông ta đồng ý, cũng là bởi vì đạo ý chỉ ba ngày trước kia của quốc quân.

Trấn Viễn Hầu tước Tô Nan nhận phục, đảm nhiệm Trấn Quân đại tướng quân.

Đây như là quân domino đầu tiên ngã xuống, mặc dù Việt quốc không có cái từ này.

Đối với phủ Bá tước Huyền Vũ mà nói, đây coi như là một đòn trí mạng.

Đối với Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngao mà nói, đây càng là một tín hiệu nguy hiểm.

Qúy tộc lâu đời lớn nhất Việt quốc là ai?

Phủ Công tước Uy Vũ, phủ Hầu tước Trấn Tây, phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Phủ Bá tước Huyền Vũ chỉ có thể đứng vào trước hàng thứ năm.

Đất phong của phủ Công tước Uy Vũ ở Diễm Châu, chỗ đó rất phức tạp, không thể tự ý hành động.

Đất phong phủ Hầu tước Trấn Tây tiếp giáp phía tây nước Sở, là lực lượng trung thành chống đỡ nước Sở, cũng không thể động.

Cho nên tân chính đứng mũi chịu sào vốn phải là phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Đất phong phủ Hầu tước Trấn Viễn 3000 km2, tư quân vượt qua năm nghìn, có thể nói là lãnh tụ dòng quý tộc lâu đời.

Không chỉ có như thế, nhạc mẫu đại nhân của Thẩm Lãng Tô Bội Bội, đúng là con gái của phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Khi làn gió tân chính nổi lên, Trấn Viễn Hầu Tô Nan thử dò xét mà cáo bệnh từ quan, kết quả quốc quân thực sự duyệt.

Thế là, quyền cao chức trọng Trấn Viễn Hầu về đến nhà, cách xa trung tâm quyền lực, có vẻ hơi cô đơn.

Không chỉ có như thế, ông ta còn lo lắng quốc quân hướng cây đao tân chính chém ở trên đầu của ông ta, cho nên rất là khiêm tốn, chủ động cắt tư quân từ bảy ngàn giảm còn năm nghìn.

Lại thật không ngờ, đao thứ nhất của quốc quân là Bá Tước phủ Đông Giang.

Hôm nay đao thứ hai tân chính chém về phía phủ Bá tước Huyền Vũ.

Bị xa lánh bảy năm Trấn Viễn Hầu lại một lần nữa được lĩnh chức, đảm nhiệm Trấn Quân đại tướng quân.

Đây là đang nói cho Trấn Viễn Hầu Tô Nan, đừng có nghĩ qua viện trợ cho phủ Bá tước Huyền Vũ, nghe lời mới có lợi, binh quyền mấy vạn đại quân có muốn không nào?

Hơn nữa như vậy cũng là một loại uy hiếp với Trấn Bắc Hầu, Nam Cung Ngao nhà ngươi nếu không nghe lời, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị thay thế.

Mượn sức một, đánh một, uy hiếp một.

Một hòn đá hạ ba con chim, quốc quân chơi loại thủ đoạn này khá sành sỏi.

Chính thức ở trong hoàn cảnh này, Nam Cung Ngao mới đáp ứng Trương Xung yêu cầu.

- Ta sẽ chủ động hướng quốc quân mời tấu, điều động gia tộc tư quân, đi nước Nam Ẩu bình loạn. - Nam Cung Ngao nói:

- Bá Tước Huyền Vũ bên kia, ta tin tưởng hắn là thâm minh đại nghĩa, sẽ không làm cử chỉ chống lại quốc quân. Nhưng nhỡ ra hắn mất trí, đại quân của ta bất cứ lúc nào cũng có thể xuôi nam, dẹp loạn tất cả tai hoạ ngầm cùng phản loạn còn tồn tại.

Trương Xung lập tức đứng dậy lạy một cái:

- Tất cả làm phiền Hầu gia, Xung cảm kích không thôi.

Ông ta mừng rỡ trong lòng.

Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngao nguyện ý làm đao trong tay quốc quân, như vậy cũng dễ làm rồi.

Kế tiếp, quốc quân cầm cây đao này có thể nói là đằng đằng sát khí.

Dòng quý tộc lâu đời nào không nghe lời? Trực tiếp ra một ý chỉ, để tư quân gia tộc các ngươi đi nước Nam Ẩu bình loạn.

Mà những thứ tư quân này một khi đi nước Nam Ẩu, lại là ở dưới quyền của Chúc Lâm, có kết cục gì chỉ trời mới biết, chiến trường đó sẽ khiến những dòng quý tộc lâu đời các ngươi thành nơi chảy khô máu.

Chẳng sợ là chuyện phản loạn, cũng biến thành công cụ chính trị trong tay nhà vua.

Hơn nữa có Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngao tỏ thái độ, gần như liền chặn đứng tất cả khả năng phản kháng lẫn vũ trang của Bá Tước Huyền Vũ.

Ba nghìn tư quân của phủ Bá tước Huyền Vũ nhà ngươi dù cho lợi hại hơn nữa, có thể lợi hại hơn cả mấy vạn đại quân của Trấn Bắc Hầu ư?

Cho nên phủ Hầu tước Trấn Bắc đàm phán thành công, liền đại biểu cho đại cục định xong một nửa.

...

Ngay sau đó, Thái Thú quận Nộ Giang Trương Xung cùng hội Ẩn Nguyên Thư Đình Ngọc tiến hành gặp mặt riêng.

- Tranh đảo Kim Sơn xong, phủ Bá tước Huyền Vũ hoàn toàn mất đi đảo Kim Sơn, quý hội bảo đảm phải hướng Bá Tước Kim Trác đòi lấy hết nợ nần, đòi lấy đảo Vọng Nhai à? - Trương Xung vấn.

Sứ giả Hội Ẩn Nguyên Thư Đình Ngọc đáp:

- Xác định.

Trương Xung ngần ngừ bày tỏ:

- Thư công tử, ta có thể hỏi chút không, quý hội cùng dòng quý tộc lâu đời nước Việt quốc hợp tác lâu năm, vì sao bỗng nhiên thay đổi lập trường?

Cái mặt béo núc như cái bánh màn thầu của Thư Đình Ngọc tràn ngập nụ cười như cũ, thế nhưng tất cả ánh mắt đều là trào phúng.

- Bùn nhão trét lên tường không được, những thứ quý tộc lâu đời từng kẻ một chỉ biết bo bo giữ mình, đạo lý môi hở răng lạnh ai cũng biết, thế nhưng lúc Bá Tước phủ Đông Giang diệt vong, có ai ra tay giúp chưa? Hôm nay tai vạ bay đến phủ Bá tước Huyền Vũ, lại có người nào chịu ra tay giúp đỡ? - Thư Đình Ngọc tiếp:

- Trấn Viễn Hầu là lãnh tụ quý tộc lâu đời, quan hệ thông gia với Bá Tước Huyền Vũ, kết quả đâu? Quốc quân chỉ đưa một ý chỉ, Hầu tước Tô Nam liền khẩn cấp tiếp chỉ.

- Tuy rằng Trấn Viễn Hầu cùng Bá Tước Huyền Vũ có mâu thuẫn, nhưng lấy tư cách lãnh tụ quý tộc lâu đời, ngày đó khi Kim Mộc Lan thành hôn, lấy tư cách quan hệ thông gia phủ Hầu tước Trấn Viễn không có cử người qua. Đương nhiên Kim Mộc Lan thành hôn rất hấp tấp, nhưng sau mấy tháng, Trấn Viễn Hầu chẳng phản ứng gì hết, chẳng đưa lễ vật nào luôn?

- Đám quý tộc lâu đời không đoàn kết, hội Ẩn Nguyên chúng ta nếu như đem lợi thế đặt trên những người này, phải lỗ vốn chết.

Trương Xung mỉm cười.

Có thể nói, chuyện quý tộc lâu đời chịu không nổi một đòn, Trấn Viễn Hầu Tô Nan là đầu sỏ gây nên.

Rắn không đầu không được, ngươi lấy tư cách lãnh tụ dòng quý tộc lâu đời lại trở thành rùa đen rút đầu, đương nhiên sẽ bị quốc quân tiêu diệt từng bộ phận.

Đạo lý môi hở răng lạnh ai cũng hiểu, nhưng làm lại là một chuyện khác.

Nếu là người người thâm minh đại nghĩa, nước Tần vào thời kỳ chiến quốc cũng không diệt được sáu nước khác.

Thư Đình Ngọc hơi do dự chốc lát, bỗng nhiên nói:

- Thái Thú đại nhân, tân chính không chỉ có riêng mỗi quý tộc lâu đời đâu.

Lời này có ý nghĩa sâu xa.

Trương Xung hiểu tức thì.

Một khi quốc quân tẩy sạch đám quý tộc lâu đời xong, kế tiếp sẽ thế nào?

Phân quyền Văn võ.

Cho đến lúc này, thành chủ cùng Thái Thú đều không còn nắm giữ binh quyền.

Chế độ phân bố nhân thể quận huyện phải làm, trong đó Trung ương tập quyền chưa từng có, càng nhiều quyền lực đều nắm giữ trong tay quốc quân.

Thế nhưng Trương Xung lại giả vờ nghe không hiểu.

Bởi vì vậy ít nhất là chuyện mười mấy năm sau, khi đó ông ta sớm tiến vào trung tâm, dù cho không có lên đài bái tướng, cũng tối thiểu là chủ quan lục bộ.

Câu nói kia thật hay, sau khi ta chết đâu thèm quản nước lũ ngập trời.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, truyền đến giọng của Trương Tấn.

- Phụ thân!

Trương Xung cau mày nói:

- Vào đi.

Trương Tấn bước vào, ghé vào bên tai Trương Xung định nói nhỏ.

Sứ giả hội Ẩn Nguyên Thư Đình Ngọc để tránh bị nghi ngờ, trực tiếp muốn đi ra.

- Không cần, liền nói thẳng luôn. - Trương Xung nói.

Trương Tấn nói:

- Đại tác phường của Từ Quang Doãn, bị một cây đuốc toàn bộ đốt rụi.

Trương Xung khuôn mặt hơi rũ.

Ông ta đường đường nhà Thái Thú, vì sao để con thứ hai Trương Tấn lấy con gái một thương gia giàu có?

Chính là muốn tiền ấy mà.

Tiêu diệt phủ Bá tước Huyền Vũ xong xuôi, ông ta mưu cầu chức Hạ đô đốc Diễm Châu, cần ít nhất mười vạn lượng vàng.

Số tiền này toàn bộ muốn họ Từ trả.

Hôm nay, đại tác phường họ Từ lại bị cháy?

Đây thật là một tin tức xấu tận trời.

Lúc này, sứ giả hội Ẩn Nguyên Thư Đình Ngọc chợt bảo:

- Trương Xung đại nhân, nhà ta có một đứa em gái, năm nay mười tám tuổi, xinh đẹp.

Ý nghĩa lời này dễ hiểu hết sức.

Trương Xung nhà ngươi muốn mưu cầu chức quan Hạ đô đốc Diễm Châu, hội Ẩn Nguyên chúng ta có thể giúp một tay, chúng ta có tiền nhiều lắm.

Nhưng là có chút tiền dễ cầm, có chút tiền không dễ cầm đâu.

Trương Xung giả bộ nghe không hiểu.

- Cáo từ. - Thư Đình Ngọc cũng không nhiều lời, trực tiếp cáo từ rời đi.

...

- Phụ thân, vừa rồi ý của Thư Đình Ngọc... - Trương Tấn nói.

Trương Xung khoát tay áo nói:

- Tiền của bọn họ chẳng dễ cầm đâu, nếu không có bất đắc dĩ, không nên lấy.

Trương Tấn nói:

- Phủ Bá tước Huyền Vũ sắp bị diệt tới nơi, chuyện phụ thân lên chức Hạ đô đốc Diễm Châu cũng lập tức muốn lên lịch trình, họ Từ gặp chuyện không may, không ra nổi số tiền này, phải để lỡ chuyện lớn của phụ thân.

Trương Xung nói:

- Con thích Từ Thiên Thiên ư?

Trương Tấn trầm mặc chỉ chốc lát, tiếp đó gật đầu.

Trương Xung nói:

- Đây là một cô gái lợi hại, mặc dù là con gái thương nhân, nhưng lại có thể trở thành người nội trợ tài giỏi.

Trương Tấn nói:

- Nhưng phụ thân phải nhanh chóng cần một khoản tiền lớn.

Trương Xung nói:

- Cứ cho họ Từ một cơ hội, biểu hiện bề ngoài là đại tác phường họ Từ bị đốt rụi, nhưng thứ đáng giá tiền nhất của họ chính là bảng hiệu Từ Tú, vài thập niên gây dựng lên con đường, mạng giao thiệp, uy tín. Chỉ cần bọn họ vượt qua nguy cơ lần này, bảng hiệu vàng không ngã, phân xưởng bị đốt trụi còn có thể xây lại.

- Còn vi phụ cần vàng ngay, chỉ cần bảng hiệu họ Từ chưa ngã, có thể kêu bọn họ hướng hội Ẩn Nguyên mượn tiền. - Trương Xung giảng giải:

- Loại chuyện huỷ hôn này chớ nên làm dễ dàng, quá tổn thương nhân phẩm.

Trương Tấn:

- Dạ!

Trương Xung thở dài một tiếng rồi nói:

- Thế nhưng nếu họ Từ không cách nào vượt qua nguy cơ lần này hoàn toàn ngã xuống, vậy bọn họ cũng chẳng đáng giá là bao. Từ Thiên Thiên dẫu có ưu tú đến đâu, cũng không làm được con dâu nhà của chúng ta. Thật hy vọng không cần có một ngày đó, Trương Xung ta đây mặc dù là ác quan, nhưng cũng không thích thấy máu lắm.

Trương Tấn hỏi:

- Phụ thân, bằng không con trở về thành Huyền Vũ một chuyến?

Trương Xung nói:

- Không được, họ Từ chẳng qua là việc nhỏ, bao vây tấn công phủ Bá tước Huyền Vũ mới là chuyện lớn, những chuyện kế tiếp liên quan rất lớn đến phủ Bá tước Tấn Hải, con không được vắng mặt.

- Dạ.

Trương Xung nói:

- Nếu so sánh con và Kim Mộc Lan, võ công người nào cao hơn?

Trương Tấn nói:

- Con không biết, nhưng Điền Hoành bị một chiêu của con hạ gục trong nháy mắt, con tin tưởng mình không thua Kim Mộc Lan.

Trương Xung nói:

- Con đi phủ Bá tước Tấn Hải tỷ võ với cái thằng mê võ đó, nhất định phải dùng hết toàn lực, muốn xác định võ công Đường Viêm đến tột cùng cao bao nhiêu, việc này vô cùng quan trọng, không được phép qua loa.

- Vâng! - Trương Tấn.

Trương Xung nói:

- Thu thập tâm tư, chuẩn bị toàn lực ứng phó luận võ. Không nên bởi vì chuyện của Từ Thiên Thiên mà phân tâm, nếu có may mắn, tự nhiên nàng sẽ biến thành vợ của con, nếu chẳng may, thế thì... cũng chẳng còn cách nào.

...

Khi bị bệnh đường sinh dục phải làm gì?

Đi cột điện tìm bác sĩ quân y kinh nghiệm lâu năm (*)?

(*) Gặp bệnh lây qua đường sinh dục phải tìm lão quân y: Đây là quảng cáo khá phổ biến được dán lên khá nhiều… cột điện bên Trung Quốc. Theo các tư liệu:

“Nghiên cứu Trung Quốc tính học”, “Nghiên cứu Quốc Dân đảng”, hồi ký của Thẩm Túy “Kẻ tù tội” và “Bí sử lầu xanh Dân quốc” thì đầu đuôi câu chuyện là thế này, trước giải phóng, tức vào thời Quốc dân đảng, quân đội thiếu thốn phụ nữ nên thường xuyên kiếm gái mại dâm để giải khuây. Kết quả là dính bệnh giang mai khá nhiều. Vì vậy, tay nghề của mấy bác sĩ hoa liễu trong quân y cũng theo đó mà lên lv. Sau này thì những bác sĩ quân y lão làng thời Quốc Dân đảng gần như mai danh ẩn tích. Bỗng nhiên tầm mười mấy năm trở lại đây chẳng hiểu vì lý do gì mà kiểu quảng cáo này xuất hiện ồ ạt trên cột điện.

Trong lòng Lâm Chước kinh hoàng, nhưng lại mang theo một chút may mắn.

Chắc không phải hoa mai đâu?

Có thể chẳng qua là nóng trong người quá thôi?

Hoặc là chẳng qua đó là bệnh đường sinh dục khác, cũng sẽ không chết người nhỉ?

Thế là Lâm Chước cải trang, hoàn toàn che mặt, đi đến một y quán hoàn toàn tách biệt.

Tiếp đó, gã gặp được một lão quân y.

Thật sự là lão quân y, lúc trước vị đại phu này làm ở trong quân, sau này lớn tuổi mới cáo lão về mở hiệu thuốc ở nhà.

Vị đại phu này dè dặt kiểm tra của quý của Lâm Chước.

Lâm Chước như đang chờ đợi vận mạng xét xử.

- Đại phu, đây là giang mai sao?

Giọng Lâm Chước cơ hồ là run rẩy sợ hãi.

Gã thật sự là quá sợ hãi, đơn giản hoảng sợ không chịu nổi một ngày đâu.

Đại phu lắc đầu.

Lâm Chước mừng rỡ!

Rõ ràng trời cao cứu ta mà.

Kéo gã lại từ địa ngục.

Lâm Chước ta đây xin thề, về sau không bao giờ đi ra ngoài làm bậy, nếu vi phạm lời thề này, liền chặt mất của quý đi.

Đương nhiên, đa số lời thề của đàn ông đều là nói xạo.

Vị đại phu già buồn bã nói tiếp:

- Không chỉ có hoa mai (giang mai), còn có bông cải (mụn cóc sinh dục, sùi mào gà), còn có độc chẩn (*), không chỉ ở phía trên mệnh căn, phía trong hậu môn cũng có, cho nên có đôi nghi ngài sẽ ngứa ngáy không chịu nổi.

(*) độc chẩn là tên gọi chung các bệnh về da do virus gây nên, có hơn trăm loại virus gây nên nhiều loại bệnh khác nhau, da nổi mẩn, phát ban, mụn nước ngứa ngáy khó chịu là những biểu hiện chung, căn cứ từng loại virus cụ thể gây nên những bệnh cụ thể mà còn có các triệu chứng riêng nữa

Một cơn sấm sét, đánh lên đầu Lâm Chước thật mạnh.

Thực sự bị búa tạ nện trúng sao?

Không đời nào!

Nói không chừng lão đại phu chẩn bệnh không chính xác thì sao?

Chắc chắn sẽ không.

Lâm Chước ta đây còn có tiền đồ tốt đẹp, sao có thể dính bệnh đường sinh dục chứ?

Ta còn có rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, ví như giết chết Thẩm Lãng, ví như chuyện diệt phủ Bá tước Huyền Vũ lập được công to.

Ví như, xem công chúa thành Huyền Vũ Lan Kim Mộc cao cao tại thượng tiến vào Giáo Phường Ti.

Việc này còn chưa hoàn thành, làm sao lại chết được?

Nhất định là cái đại phu này xem nhầm rồi, nhất định thế!

Đại phu thoạt nhìn đứng đắn, y thuật phương diện này chắc chắn không cao.

Kế tiếp, Lâm Chước lại đi tìm ba gã đại phu.

Tướng mạo của các đại phu càng ngày càng thô bỉ.

Hơn nữa còn chuyên trị bệnh hoa liễu.

Tất cả đại phu phán đoán đều giống nhau.

Hơn nữa bọn họ còn đặc biệt khiếp sợ?

- Tôn giá à, ngài rốt cuộc là làm nghề gì vậy? Thố nhi gia à? Ta chưa từng có gặp qua trên người kẻ nào có thể dính vào bảy tám loại bệnh đường sinh dục, rõ ràng mở rộng tầm mắt!

Lâm Chước run rẩy nói:

- Xác định có giang mai à?

Gã sợ nhất chính là loại này sẽ chết người đó.

- Chắc chắn, chắc chắn trăm phần trăm. - Đại phu thô bỉ nói:

- Ta chuyên xem bệnh cho thanh lâu, giang mai tuy rằng hiếm lạ, nhưng ta đã thấy không có ba trăm cũng có hai trăm, tuyệt đối sẽ không sai.

Lâm Chước thực sự tuyệt vọng, toàn thân run rẩy hỏi:

- Vậy, vậy còn trị được không?

Tên đại phu thô bỉ đáp:

- Không chữa được.

Lâm Chước tiếp tục nói:

- Cắt... Cắt đi cũng không được à?

Tên đại phu thô bỉ nói:

- Độc phát ra công tâm, chẳng qua là trước tiên phát trên mệnh căn, cắt rơi chả ích gì.

- Sau khi trở về có thể ăn thì ăn, có thể uống uống, thời gian của ngài không nhiều lắm!

...

Bên trong phủ Bá tước Huyền Vũ.

Thẩm Lãng đang vẽ cho Mộc Lan.

Hôm nay xem như là gió thổi báo dông tố sắp đến, bao vây tấn công với phủ Bá tước Huyền Vũ càng ngày càng mãnh liệt, dây treo cổ càng ngày càng gần.

Khoảng cách quyết chiến tranh đảo Kim Sơn đã rất gần.

Thế nhưng, từ trên người Thẩm chả thấy cảm xúc hồi hộp nào.

Hắn vui vẻ thoải mái như cũ.

Mỗi ngày đa số thời gian chính là sống phóng túng.

Không chỉ có bản thân sống phóng túng, còn lôi kéo người khác theo.

Cái gì là thiên tài?

Thẩm Lãng ta đây chính là lấy thời gian người khác công tác thành đi uống trà vui đùa đó.

Đương nhiên, lần vẽ tranh này không phải là Thẩm Lãng chủ động, là Mộc Lan chủ động kìa.

Bởi vì nàng thấy bức tranh của tiểu Băng.

Thế nhưng nương tử quá bảo thủ, không muốn cởi, cũng không muốn tạo dáng õng ẹo.

Để bậc thầy Thẩm mất đi rất nhiều không gian phát huy ghê.

- Cục cưng tâm can à, nàng có thể vểnh cái mông ra sau hơn nữa được không?

- Chỗ đó của nàng đẹp nhất thiên hạ, nhất định phải lộ ra, nhất định phải bùng nổ đường cong, nổ tung một tí đi?

- Nương tử, tên này của nàng đặt không hay, tên Kim Mộc Lan gì chứ, nghe vào giống như một khúc gỗ vậy, gọi Kim Cổ Lan hay hơn nhiều nhé?

Vừa lúc đó, nhớ lại bên ngoài có tiếng Kim Trung.

Ông ta ở phía bên ngoài viện, tuyệt đối không dám đi vào.

Lúc trước còn dám, bởi vì vào đây không phải thấy những thứ gì không nên thấy.

Thế nhưng từ khi Thẩm cô gia vào ở đây, trong nhà này phần lớn thời gian đều là mấy thứ không nên thấy.

- Tiểu thư, thế tử phủ Hầu tước Trấn Viễn Tô Kiếm Đình cầu kiến, chủ nhân kêu ngài đi xem đi.

Thẩm Lãng nhướng mày.

Bởi vì, lần này trong miệng Kim Trung, lại không có nhắc Thẩm Lãng hắn.

Chuyện này có ý nghĩa như thế nào?

Bá Tước đại nhân không muốn Thẩm Lãng cùng cái này Trấn Viễn Hầu thế tử Tô Kiếm Đình gặp mặt.

Người này người nào hả?

Mà lúc đầu Mộc Lan bị Thẩm Lãng đùa giỡn đến xấu hổ mà lại ngọt ngào.

Lúc này, nghe được tên Tô Kiếm Đình xong, tức khắc sắc mặt nàng thay đổi nhanh chóng, tràn đầy lạnh lẽo.

Tô Kiếm Đình cùng phủ Hầu tước Trấn Viễn hai cái danh từ đó, ở trong nhà này là một cấm kỵ.

Vị Tô Kiếm Đình này chẳng những là anh họ Mộc Lan.

Hơn nữa, hai người còn là quan hệ chỉ phúc vi hôn.

Thế nhưng tám năm trước, ngay khi Mộc Lan mới mười ba tuổi.

Hai nhà xé bỏ hôn ước.

Từ đó về sau, quan hệ hai nhà hoàn toàn nguội lạnh, gần như quyết liệt.

Hôm nay vị anh họ này, lại lại một lần nữa vô cửa!

Kim đại sư (tức Kim Dung) nói cho chúng ta biết, phàm là anh họ của nữ chính, đều không phải thứ tốt đẹp gì cả.

Thẩm Lãng chỉ coi biểu cảm của Mộc Lan, tiếp đó hắn không nói hai lời, đạp ghế viết lên trên tường ba chữ.

Tô Tiện Đình!

Trong danh sách kẻ thù, tên này đứng hàng đầu tiên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK