Mụ nội nó, ngươi đây lố rồi.
Tốt xấu cũng chờ đến khi trời tối, ngươi sẽ đeo mặt nạ ra giả mạo Khổ Đầu Hoan.
Mới ban ngày ban mặt ngươi tiến vào phủ Thành chủ mang một mặt nạ liền lao ra ngoài, rõ là không tôn trọng người ta quá mức.
Quả thực sỉ nhục chỉ số thông minh của ta.
Nước tiểu ta tích trữ sẵn còn chưa có xả hết mà.
Những thứ võ sĩ Tây Vực này đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp đó giận dữ, cuối cùng vui vẻ.
Chỉ có dựa hơn hai trăm người của ngươi sao?
Hơn nữa còn là đàn bà? Muốn đánh thắng chúng ta ấy à?
Mơ mộng hão huyền đi.
Ngươi cho là mang theo một cái mặt nạ Khổ Đầu Hoan, ngươi liền thật sự lợi hại như Khổ Đầu Hoan sao?
Quả nhiên là tiểu bạch kiểm ở rể, bên người ngay cả quân đội bình thường cũng không có, cứ dùng một đống đàn bà lực lưỡng như vậy, có tác dụng cái rắm ấy.
Đám võ sĩ Tây Vực này mặc kệ có tiểu xong hay không, đều phải trước thu hồi “thằng nhỏ”, cột chắc đai lưng quần, tiếp đó nhặt lên loan đao.
- Giết!
Mấy trăm võ sĩ Tây Vực, quay đầu lại tiến công.
Đám võ sĩ Tây Vực này, cũng là kẻ liều mạng, trên người kẻ nào chẳng có án mạng?
Sở dĩ tới thành Trấn Viễn là bởi vì nơi này tiền dễ kiếm.
Số người của bọn họ gấp mấy lần Thẩm Lãng, hơn nữa phải đối diện với đàn bà, đương nhiên không có nửa phần sợ hãi.
- Giết!
Nữ tướng Vũ Liệt, dẫn đầu hơn hai trăm nữ võ sĩ tráng kiện xung phong tiến tới giết.
Trong nháy mắt!
Hai cái đội ngũ nhanh chóng tới gần.
- Bắn nỏ!
Vũ Liệt ra lệnh một tiếng.
Tức khắc hơn hai trăm nữ võ sĩ tráng kiện giơ tay lên nỏ.
- Vù vù vù vù...
Mũi tên nhọn điên cuồng bắn.
Trong nháy mắt bắn chết một mảnh.
Võ sĩ Tây Vực kinh hãi.
Đây, đây là cái nỏ gì thế?
Kích thước nhỏ như vậy, vậy mà mạnh mẽ như thế?
Hôm nay gia tộc họ Kim đã lấy được đảo Kim Sơn, lợi dụng kỹ thuật luyện thép của Thẩm Lãng, họ có thể rèn thép carbon thấp cũng như thép carbon cao.
Có vật liệu thép chất lượng tốt, sau đó có thể rèn được nỏ cường lực cỡ nhỏ.
Dùng dây cung tốt nhất, thép tốt nhất, chế thành nhỏ nỏ, cũng chỉ rộng có nửa thước thôi, thế nhưng cự ly ngắn thì uy lực rất lớn.
Hơn nữa đầu của mỗi một mũi tên cũng là thép carbon cao, độ cứng cực mạnh mạnh, đừng bảo là áo giáp phổ thông, ở cự ly ngắn dù là giáp sắt cũng có thể trực tiếp bắn thủng.
Bắn xong một đợt tên.
Không kịp kéo dây cung, bởi vì cường độ loại nỏ rất cao, cần dùng công cụ mới có thể kéo lên.
Trực tiếp nhặt lên cây nỏ dự bị, lại bắn ra một đợt khác.
- Phụt phụt phụt phụt...
Trong nháy mắt, lại thu hoạch một đợt sinh mệnh.
Tiếp đó, hai cái đội ngũ mới điên cuồng mà xung phong liều chết cùng một chỗ.
Võ sĩ Tây Vực mừng rỡ.
Bắn chết bắn bị thương hơn một trăm người xong, cuối cùng có thể xung phong cùng một chỗ chém giết.
Ta cũng không tin, đám đàn bà các ngươi là đối thủ của các ông đấy?
Đừng nói gì đao, tờ rym của ông đây cũng có thể đâm chết ngươi.
Nếu không phải là các ngươi quá xấu, ông đây đã cởi ra chọc lấy rồi.
Kết quả!
Chân chính đánh nhau sau đó.
Những thứ võ sĩ Tây Vực này tuyệt vọng.
Không sai, võ nghệ bọn họ quả thực rất lợi hại, loan đao trong tay cũng múa may quay cuồng ra trò.
Nhưng... Bọn họ không phải quân đội.
Chẳng qua là võ sĩ Tây Vực tự do tản mạn mà thôi.
Mà bọn họ đối mặt là một nhánh quân đội.
Hơn nữa còn là một nhánh quân đội mặc giáp thép phủ kín toàn thân.
Vì mặc giáp thép, những nữ tráng sĩ này thậm chí cũng không có cưỡi ngựa.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Hơn hai trăm nữ tráng sĩ này, ở dưới mệnh lệnh vừa thay đổi, trường đao to lớn trong tay chợt chém xuống.
Động tác chỉnh tề như một.
Tức khắc, một đao cắt làm hai.
Máu tươi bắn khắp nơi.
Không có chiêu thức dư thừa, cứ như vậy một tay giơ tấm khiên, một tay giơ lên đại đao, chỉnh tề chém tiếp nữa.
Lưỡi đao như rừng.
Chỉ một lát sau sau đó.
Đám võ sĩ Tây Vực này đều có chút tuyệt vọng.
Bọn họ dù sao cũng là ở bên trong hiệu buôn làm vệ sĩ, không tính là võ sĩ tinh nhuệ.
Đơn đả độc đấu cũng còn tí lợi hại, tập thể tác chiến liền thành một đống cứt.
Động tác bọn họ rất nhanh, gần như mỗi một đao cũng có thể ngăn trở.
Thế nhưng ngăn được thì có tác dụng cái rắm.
Khí lực đám nữ tráng sĩ này quá lớn.
Một phần là xuất thân đấu nô, một phần là xuất thân đô vật, bình quân thân cao một mét tám, bình quân thể trọng một trăm tám trở lên.
Họ không chỉ khí lực lớn, hơn nữa đao cũng toàn bộ chuyển sang đao thép tinh nhuệ mà gia tộc họ Kim cung cấp, mỗi một nhánh nặng ba bốn mươi cân.
Một khi chém xuống.
Đao thép mỏng manh của võ sĩ Tây Vực trực tiếp rạn nứt, tiếp đó cả người chém thành hai nửa.
Lực lượng đè bẹp, kỷ luật đè bẹp, trang bị đè bẹp, thể hình đè bẹp.
Những thứ võ sĩ Tây Vực này vốn cho là số người của mình gấp hai ba lần, dễ dàng có thể tiêu diệt đám đàn bà lực lưỡng này.
Thậm chí còn có thể thoải mái một chút.
Nhưng thật không ngờ, hoàn toàn là tàn sát nghiêng về một phía.
Ngắn ngủi trong chốc lát, đã bị chém giết một phần ba.
Ngay sau đó, tiếng vó ngựa kịch liệt vang lên.
Mấy chục tên võ sĩ dưới trướng Thẩm Lãng, võ trang đầy đủ, cưỡi chiến mã chặn đường lui, vây đám mấy trăm tên võ sĩ Tây Vực ở chính giữa.
Tiền hậu giáp kích!
Tức khắc, mấy trăm tên võ sĩ Tây Vực càng thêm tổn thất nặng nề.
Ngay sau đó, Thẩm Lãng hô lớn:
- Quỳ xuống đầu hàng, giao nộp đao không giết!
Vũ Liệt không khỏi kinh ngạc.
Tiếp đó, đông đảo nữ tráng sĩ cũng rống to:
- Quỳ xuống đầu hàng, giao nộp đao không giết.
- Không thể đầu hàng, không thể đầu hàng!
Bên trong hiệu buôn ông chủ Tây Vực rống to.
Nhưng mạng là của mình.
Tên võ sĩ Tây Vực đầu tiên quỳ xuống, thứ hai, người thứ ba...
Tiếp đó, từng đợt võ sĩ Tây Vực quỳ xuống đầu hàng, đặt đao ở bên cạnh.
Thẩm Lãng nói:
- Toàn bộ tù binh, các ngươi cởi đai lưng ra, để dưới đất!
Võ sĩ Tây Vực kinh ngạc, làm thế để làm gì?
Nhưng bây giờ đều đã quỳ xuống, hơn nữa đều ném đao ở bên cạnh, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
Thế là, bọn họ đều nắm lấy đai lưng của mình, ném xuống đất.
Thẩm Lãng vung tay lên nói:
- Đi, trói tất cả bọn họ lại.
Mấy chục nữ đấu nô tay chân lanh lẹ tiến lên, dùng đai lưng trói chặt những thứ võ sĩ Tây Vực này lại.
Thẩm Lãng nói:
- Toàn bộ tù binh, toàn bộ đứng lên!
Tức khắc, mấy trăm tên võ sĩ Tây Vực bị trói buộc đứng thẳng dậy.
Bọn họ không có đai lưng, quần trực tiếp rơi xuống đất, phía dưới phần eo toàn bộ trần truồng.
Thẩm Lãng nói:
- Chư vị tỷ tỷ, phân cho mỗi người.
Hơn hai trăm nữ tráng sĩ xông lên.
Một người chịu trách nhiệm hai gã võ sĩ Tây Vực.
Thẩm Lãng hạ lệnh:
- Thiến hết!
Nghe những lời này.
Đám võ sĩ Tây Vực này tức khắc gần như sợ vãi đái.
Không phải nói đầu hàng không giết à?
Nếu như bị thiến, chẳng lẽ không phải là sống không bằng chết sao?
Bọn họ điên cuồng mà liền muốn bỏ chạy.
Thế nhưng, tay chân đều bị trói nhận, chạy đi đâu được bây giờ?
- Xoẹt!
- Xoẹt!
- Xoẹt!
Đám nữ tráng sĩ này giơ tay chém xuống.
Tức khắc!
Toàn bộ mấy trăm tên võ sĩ Tây Vực đều bị thiến.
Màn này quả thực làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Tất cả quỷ khóc sói gào.
Thẩm Lãng thản nhiên nói:
- Gào cái gì mà gào? Các ngươi ở trên đường tùy ý đại tiểu tiện còn lý luận gì? Ta đây chỉ là tịch thu công cụ gây án mà thôi!
- A... A... A...
Đám võ sĩ Tây Vực này khóc thét vô cùng thê thảm, bất luận ngôn ngữ nào đều không cách nào hình dung sự hối hận của bọn họ lúc này.
Không nghĩ tới tên Thành chủ tiểu bạch kiểm này ác độc như vậy, nếu đã biết, làm sao có thể ngay trước mặt hắn đại tiểu tiện?
Thẩm Lãng thu hồi nụ cười trên mặt.
- Các ngươi cũng là cặn bã, mặc kệ ở chỗ nào, quốc gia nào, cũng là cặn bã.
- Các ngươi có một chút võ công liền giết người phóng hỏa, mỗi người đều ham ăn biếng làm, cùng hung cực ác.
- Các ngươi vì sao tới thành Trấn Viễn? Cũng là bởi vì nơi này dễ kiếm tiền, cũng là bởi vì người nơi này dễ bị bắt nạt.
- Tô Nan lão tặc sớm đã có lòng phản nghịch, trăm phương ngàn kế bồi dưỡng người Tây Vực các ngươi, cắt đứt với bầy đàn.
- Chính là bởi vì ông ta dụng tâm ác độc, đám võ sĩ Tây Vực cặn bã các ngươi, mới có thể làm mưa làm gió đè đầu cưỡi cổ dân chúng Việt quốc của ta, còn tự xưng là giai tầng cao cấp ấy à?
Tiếp đó, sắc mặt hắn phát lạnh, trực tiếp hạ lệnh:
- Ném những tên võ sĩ Tây Vực cặn bã này vào hố phân cho chết chìm đi!
Nghe những lời này, võ sĩ Tây Vực không khỏi hồn phi phách tán.
Không phải đã triệt sản à?
Làm sao còn giết vậy?
Không phải nói đầu hàng không giết sao?
Thẩm Lãng cười lạnh nói:
- Ta là đạo tặc Khổ Đầu Hoan, đối với những người cặn bã các ngươi đây, cũng sẽ không nhất định nói cái gì đạo nghĩa giang hồ, những gì đã nói cũng có thể coi như đánh rắm.
Tiếp đó, đám nữ tráng sĩ này như là diều hâu tróc bắt gà con vậy, một mình xách theo hai võ sĩ Tây Vực, vọt vào cửa hàng chung quanh.
- Hầm cầu nhà các ngươi ở chỗ nào?
Sau một lát!
Đám võ sĩ Tây Vực này, đã chết bằng phương thức nhục nhã nhất!
...
Nửa khắc đồng hồ sau đó!
Mấy chục chủ hiệu buôn Tây Vực, toàn bộ quỳ gối trước mặt Thẩm Lãng.
Đại bộ phận ngồi không mà hưởng, một số ít gầy gò mặt vênh váo miệng lưỡi chua ngoa.
Có thể những tên thương nhân Tây Vực đặt chân ở thành Trấn Viễn toàn bộ cũng là dựa lưng vào họ Tô, toàn làm nghề buôn lậu qua con đường từ nước Ngô đến nước Sở, từ nước Sở đến Tây Vực.
Hơn nữa không phải tơ lụa, không phải hương liệu, bởi vì những thứ này đều là mua bán hợp pháp.
Đầu nậu buôn lậu theo thứ tự là sắt, lương thực, nô lệ.
Diện tích của hành tỉnh Thiên Tây xem như là rộng, nhưng dân cư so với hành tỉnh Thiên Bắc, hành tỉnh Thiên Nam lại thua kém rất nhiều.
Trừ điều kiện tương đối ác liệt ra, còn có chuyện mua bán nô lệ ngang ngược diễn ra.
Nô lệ phương Đông ở cường quốc, ở các nước Tây Vực đều rất được hoan nghênh.
Đương nhiên, nô lệ mỹ nhân Tây Vực ở phương Đông cũng khá được hoan nghênh. Chỉ có điều qua nhiều thế hệ quốc quân Việt quốc xử lý gắt vô cùng, cho nên trong thành thị Việt quốc rất hiếm gặp nữ nô Tây Vực.
Có thể nói, chí ít những thứ thương nhân Tây Vực trước mặt này, không có kẻ vô tội.
Thẩm Lãng đi tới trước mặt thương nhân Tây Vực vừa rồi, ngồi xổm xuống nói:
- Xin hỏi quý quốc thật sự có truyền thống người ở rể cùng chó không thể vào à?
Cái tên thương nhân Tây Vực lắc đầu.
Thẩm Lãng nói:
- Xin hỏi người ở rể quý quốc, thực sự phải ở trên mặt khắc chữ, tiếp đó đưa đi trong quân làm nô lệ bị chà đạp đến chết à?
Thương nhân Tây Vực lại dùng sức lắc đầu.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy hóa ra ngươi gạt ta ấy à.
Cái tên thương nhân Tây Vực không biết là nên gật đầu, hay là nên lắc đầu.
- Ta là chúng ta thương nhân được quốc vương khâm định tới thành Trấn Viễn, ngươi... ngươi không thể đụng đến ta! - Cái tên thương nhân Tây Vực này run rẩy nói.
Thẩm Lãng nói:
- Ta là đạo tặc Khổ Đầu Hoan, làm gì quản đến quốc vương của đám các ngươi?
Cái đệch, vừa rồi ngươi vẫn luôn mồm bảo mình ở rể.
Thẩm Lãng nói:
- Giết hết!
Ra lệnh một tiếng.
Giơ tay chém xuống.
Mấy chục tên thương nhân Tây Vực, bị giết sạch.
Chỉ còn lại cái tên thương nhân nói chó cùng người ở rể không được đi vào.
Tức khắc toàn thân gã đều đang run rẩy.
Trước mắt tên tiểu bạch kiểm Thành chủ trước mắt này là người điên à?
Đây chính là ở thành Trấn Viễn, đây chính là ở địa bàn họ Tô, khoảng cách phủ Hầu tước Trấn Viễn chỉ có mười mấy dặm mà thôi.
Hắn bị điên thật sao?
Thẩm Lãng nhìn gã rồi nói:
- Còn ngươi, ta nói rồi muốn biến ngươi thành lớp giấy dán đèn trời, ngươi biết đèn trời chứ?
Cái tên thương nhân Tây Vực này toàn thân run rẩy, gần như muốn vãi cả phân tiểu.
Gã đương nhiên biết đèn trời.
Thẩm Lãng lớn tiếng:
- Truyền lệnh xuống, để toàn bộ dân chúng thành Trấn Viễn, đến đây xem hình!
...
Một lát sau!
Kỵ binh của Thẩm Lãng bắt đầu phi qua mỗi phố lớn ngõ nhỏ thành Trấn Viễn, lớn tiếng kêu gào.
- Hỡi dân chúng Việt quốc già trẻ lớn bé thành Trấn Viễn.
- Bọn thương nhân Tây Vực cưỡi trên đầu trên cổ các ngươi đã bị giết sạch rồi.
- Đám võ sĩ Tây Vực gây tai họa cho các ngươi, toàn bộ chết sạch.
- Chỉ còn lại tên đại thương nhân Tây Vực cuối cùng sẽ bị đốt đèn trời.
- Tại cửa chính phủ Thành chủ sẽ có cảnh đốt đèn trời thương nhân Tây Vực, tất cả mọi người hãy đi xem a!
...
Một lúc lâu sau!
Phủ Thành chủ bên trong thành Trấn Viễn, mấy nghìn dân chúng vọt tới.
Thành Trấn Viễn rất lớn, so với thành Huyền Vũ còn đông hơn nhiều, trong thành có chừng mấy vạn dân chúng.
Lúc này, chỉ đến một phần mười!
Thương nhân Tây Vực là chó chạy họ Tô, mức ảnh hưởng quá nặng.
Dù cho Thẩm Lãng bắt thương nhân Tây Vực, giết sạch võ sĩ Tây Vực hết rồi, bọn họ còn không dám lộ diện.
Bình thường bị chèn ép quá nhiều, hiện tại kẻ ức hiếp bọn họ đều chết sạch mà vẫn không dám đi ra.
Trò đốt đèn trời hay ho như vậy, người thường ai muốn ý bỏ qua?
Bọn họ cũng không dám đến xem.
Bởi vì sợ bị họ Tô sau này thanh toán.
Nhưng cho dù có mấy nghìn người đến quan sát, Thẩm Lãng cũng đã thỏa mãn.
- Điểm!
Ra lệnh một tiếng!
Thương nhân Tây Vực bị đốt đèn trời.
Hóa thành ngọn lửa hừng hực.
- Được!
Người dân đầu tiên bu đến xem hô to.
Người thứ hai cũng hô vang.
Tiếp đó một đám người cũng hô to hùa theo.
Tình cảm quần chúng có sự xúc động phẫn nộ.
Thẩm Lãng mượn cơ hội tiến lên, rống to:
- Thành Trấn Viễn vốn là thành thị Việt quốc của ta, dựa vào cái gì đám người Tây Vực này có thể cưỡi ở trên đầu các ngươi làm mưa làm gió? Dựa vào cái gì bọn họ trở thành người thượng đẳng, mà các ngươi lại bị tận lực nô dịch?
- Đám thương nhân này, hàng năm bắt đi bao nhiêu nô lệ từ trong các ngươi?
- Đám thương nhân Tây Vực này, hàng năm cho vay nặng lãi khiến các ngươi phải bán vợ bán con, thê thảm đến cỡ nào?
- Trong nhà của bọn họ còn đầy rừng vàng biển bạc!
- Ta là Thành chủ Trấn Viễn Thẩm Lãng, ta hạ lệnh từ hôm nay trở đi, toàn bộ bạc trong nhà thương nhân Tây Vực đều là của các ngươi, cũng là dân chúng Việt quốc.
- Vọt vào trong nhà thương nhân Tây Vực, cướp đi tất cả vàng bạc, cướp đi tất cả tài vật, cầm lại thứ thuộc về các ngươi.
- Nếu không yên tâm, sợ bị nhận ra, mặt các ngươi có thể bịt kín miếng vải đen, theo ta cùng đi, đoạt bạc, cướp vàng!
Tiếp đó, tất cả mọi người ở đây hoàn toàn oanh động.
Hơn hai trăm nữ tráng sĩ của Thẩm Lãng mang theo mấy nghìn tên dân chúng thành Trấn Viễn, nhảy vào bên trong từng cửa hàng và nhà của Tây Vực.
Tất cả vàng bạc trong nhà đám thương nhân chó săn của gia tộc họ Tô, bị cướp bóc không còn.
Toàn bộ thành Trấn Viễn.
Trong thời gian ngắn nhất, hoàn toàn sôi trào.
Đội ngũ sau lưng Thẩm Lãng ngay từ đầu chỉ có mấy nghìn người, sau đó vượt qua hơn vạn người!
Vô số dân chúng thành Trấn Viễn, vô số dân chúng cầm lấy miếng vải đen che mặt, cùng sau lưng Thẩm Lãng, vọt vào cửa hàng hiệu buôn của thương nhân Tây Vực, điên cuồng cướp bóc.
Cái gì là thiên đạo?
Tổn hại có thừa mà không đủ bổ sung!
Chuyện này thật ra là không công bằng.
Nhưng Thẩm Lãng chỉ có chính là mấy trăm người mà thôi, muốn ở trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn đảo loạn toàn bộ quận Bạch Dạ?
Phải làm sao?
Đương nhiên chỉ có dùng chiêu thuật mãnh liệt nhất!
Huống hồ, những thứ thương nhân Tây Vực này toàn bộ là làm mua bán trái phép mà giàu.
Mỗi một nhà bọn họ đều dựa lưng vào họ Tô, mỗi một nhà đều dính máu và nước mắt của vạn dân Việt quốc.
Những người sau lưng Thẩm Lãng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Cuối cùng, như là như thủy triều, hoàn toàn che mất toàn bộ thành Trấn Viễn.
Gần như thế không thể đỡ.
Trong phút chốc, cả thành Trấn Viễn giống như thiên biến!
...
Lúc bầu trời tối đen như mực!
Cháu của Tô Nan Tô Lâm trở về thành Trấn Viễn.
Tức khắc hoàn toàn kinh ngạc sững sờ!
Ta... Đ*!
Ta đây mới rời khỏi bao lâu, ta phải đi một chuyến đến phủ Hầu tước Trấn Viễn, mất bao nhiêu canh giờ công sức.
Thành Trấn Viễn liền thời tiết thay đổi?
Mấy chục thương nhân Tây Vực, mấy trăm võ sĩ Tây Vực, lại bị giết sạch.
Tất cả hiệu buôn Tây Vực, toàn bộ bị cướp sạch không còn.
Tổn thất bao nhiêu tiền?
Có trời mới biết!
Cái tên tai họa Thẩm Lãng này, cái tai họa khủng khiếp này.
Lúc này mới chỉ một buổi, đã chơi lớn như vậy?
Da đầu Tô Lâm từng đợt tê dại.
Gã gặp phiền phức rồi, cái phiền phức hơi bị to là đằng khác.
- Các ngươi vì sao không ngăn cản hắn? - Tô Lâm hét lớn:
- Ba người Chủ Bộ các ngươi, ba Thiên hộ, trong tay có ba nghìn binh mã, vì sao không ngăn cản hắn?
- Đại nhân, ngài không ở đây, không ai làm chủ!
Đúng vậy?
Tô Lâm là thổ hoàng đế thành Trấn Viễn, bình thường nắm hết quyền hành quen rồi, gã không có ở đây thời điểm ai dám phối hợp binh?
Không muốn sống nữa à?
- Hoàn toàn phong bế cổng thành Trấn Viễn, không được bất luận kẻ nào ra vào! - Tô Lâm quát lớn:
- Ba nghìn binh sĩ, võ trang đầy đủ, bất cứ lúc nào chuẩn bị chiến đấu!
- Vâng!
Tô Lâm biết, ngày mai gã nhất định phải giết chết Thẩm Lãng, bằng không chú (tức Tô Nan) tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho gã!
- Đại nhân, bên người Thẩm Lãng chỉ có hơn hai trăm người mà thôi, chúng ta có hơn ba ngàn người, muốn tiêu diệt bọn họ dễ dàng. - Một tên Thiên hộ nói:
- Hắn không phải luôn mồm Khổ Đầu Hoan thay trời hành đạo à? Chúng ta đây ba nghìn đại quân liền bao vây phủ Thành chủ, bắt Khổ Đầu Hoan.
Một tên Chủ Bộ nói:
- Mấu chốt là những thứ dân đen này, theo Thẩm Lãng cướp bóc nơi nơi, hôm nay đã có hơn vạn người. Tuy rằng cũng là người dân bình thường, nhưng lại là dân chúng, người đông thế mạnh.
Tô Lâm nói:
- Một chút dân đen mà thôi, bị vàng bạc Thẩm Lãng làm hoa mắt, tạm thời che mờ cả tâm trí, cảm thấy bản thân trong nháy mắt dũng cảm. Nhưng mà đám ô hợp, vĩnh viễn cũng không thể trông cậy vào. Nếu như Thẩm Lãng muốn dựa vào hơn một vạn dân đen này lật vòng, quả thực chính là nằm mơ.
- Ra mệnh lệnh đi, từ giờ trở đi, thành Trấn Viễn tiến hành cấm đi lại ban đêm, ban ngày cấm, bất luận kẻ nào, không được ra ngoài nửa bước, trừ binh lính tuần tra ra, thành Trấn Viễn trên đường phố nhìn thấy bất luận kẻ nào chờ, toàn bộ giết chết bất luận tội.
- Vâng!
Một lát sau!
Một đội lại một đội kỵ binh ở khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Trấn Viễn rống to hơn.
- Bắt đầu cấm đi lại ban đêm!
- Bắt đầu cấm đi lại ban ngày!
- Tất cả mọi người, lập tức trở về nhà, không được ở bên bên ngoài!
- Sau năm mươi tiếng phèng la, bất kỳ những người nào không có nhiệm vụ còn ở trên mặt đường, giết chết bất luận tội!
- Giết chết bất luận tội!
Mấy trăm tên kỵ binh họ Tô, ở phố lớn ngõ nhỏ kêu gào.
...
Thẩm Lãng sau khi nghe được không khỏi ngạc nhiên.
Rõ ràng mở rộng tầm mắt, cấm đi lại ban đêm cũng chẳng lạ lùng gì, bây giờ lại ngay cả ban ngày cũng cấm nữa à.
Mà lúc này, Thẩm Lãng lấy tư cách Thành chủ Trấn Viễn đang cho phát biểu (tẩy não) hơn vạn dân chúng mà.
Mới vừa được vàng bạc kích thích xong xuôi, mới vừa cướp bóc tất cả thương nhân Tây Vực cửa hàng sau đó, hơn một vạn dân chúng này giống như tiêm máu gà (*) vậy.
(*) Liệu pháp máu gà là một hình thức trị liệu giả y học phổ biến ở Trung Quốc trong Cách mạng Văn hóa. Nó được thực hành chủ yếu bởi các thầy lang vườn trong những năm 1960. Dưới thời của Mao Trạch Đông thì hoàn toàn bị cấm, cuối cùng nó đã được Đảng Cộng sản Trung Quốc chấp nhận và khuyến khích như một liệu pháp tinh thần.
Thẩm Lãng phát biểu, hoàn toàn lấy được tác dụng tuyên truyền giác ngộ.
Mỗi một câu nói hắn thốt ra, đều có thể đưa tới hoan hô rung trời.
Hơn vạn người cùng kêu lên hô to.
- Thành chủ uy vũ!
- Quốc quân vạn tuế, Việt quốc vạn tuế!
Thẩm Lãng rống to:
- Từ nay về sau, không ai có thể cỡi ở các ngươi trên đầu làm mưa làm gió. Các ngươi chính là chủ nhân thành Trấn Viễn, nơi này là Việt quốc đất đai, lấy tư cách con dân Việt quốc, ta tự hào!
Hơn vạn dân chúng thành Trấn Viễn hét lớn:
- Ta tự hào!
- Từ nay về sau, bổn Thành chủ chính là chỗ dựa vững chắc của các ngươi!
- Toàn bộ dân chúng thành Trấn Viễn, không bao giờ phải bán vợ bán con, không bao giờ cũng sẽ bị chộp tới làm nô lệ.
- Bản quan một lời định càn khôn! Từ nay về sau, các ngươi lại là con dân của ta, ta phải bảo vệ mỗi người các ngươi!
Hơn vạn dân chúng hô to:
- Thành chủ uy vũ, Thành chủ uy vũ!
Mà lúc này, một trận tiếng vó ngựa vang lên kịch liệt.
Mấy trăm tên kỵ binh rất nhanh tới, từ bên trái, bên phải, sau đó ba phương hướng, chặn hơn vạn dân chúng này.
Hơn hai ngàn tên bộ binh, thật chỉnh tề, tiến lên uy hiếp.
Tô Lâm thản nhiên hỏi:
- Tập hợp mưu phản à?
Trong nháy mắt!
Toàn bộ bầu không khí, giống như một thanh sắt được nung nóng đỏ được tưới nước lạnh, trực tiếp nguội.
Tô Lâm cưỡi ở trên một con ngựa cao to nói:
- Đừng tưởng rằng che lại mặt, bản quan liền không biết các ngươi, một mình làm phản, tội cả nhà liên đới.
- Lập tức sẽ phải cấm đi lại ban đêm.
- Tiếng phèng la còn có ba mươi.
- Bản quan đếm tới năm, nếu các ngươi còn không rời đi, toàn bộ xử theo mưu phản, giết chết bất luận tội!
- Năm!
- Bốn!
- Ba!
Thẩm Lãng không có lên tiếng, nữ tướng Vũ Liệt không nhịn được, rống to:
- Các vị con dân thành Trấn Viễn, các vị dân chúng, tên này ra loạn lệnh, ở đây mới là phủ Thành chủ Trấn Viễn, bên cạnh ta mới là Thành chủ Trấn Viễn! Cái gì cấm đi lại ban đêm? Cái gì cấm ban ngày? Phải do Thành chủ hạ lệnh, mới có thể chắc chắn!
Nữ tướng Hàm Nô nói:
- Các vị hương thân phụ lão? Mấy năm nay các ngươi lẽ nào bị chèn ép được còn chưa đủ sao? Có Thành chủ làm chỗ dựa vững chắc cho các ngươi, có mấy trăm võ sĩ chúng ta ngăn cản ở phía trước, các ngươi có ước chừng hơn một vạn người, chẳng lẽ còn sợ ba nghìn người của hai người bọn họ sao?
Nữ tướng Vũ Liệt rống to:
- Các ngươi trong tay cũng có vũ khí, cuốc, có đinh ba, có dao phay. Theo Thành chủ, cùng chiến đấu đến cùng với đám cầm thú này. Cầm vũ khí lên, vì người nhà của các ngươi, chiến đấu!
Tiếp đó, hơn hai trăm nữ tráng sĩ chợt rút đao.
- Chúng ta mặc dù là đàn bà, thế nhưng cũng che ở phía trước các ngươi, những tráng sĩ, các con dân Việt quốc, theo chúng ta chiến đấu đến cùng!
Những nữ võ sĩ này kêu nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng tất cả mọi người đáp lại cũng là sự yên lặng đáng sợ.
Tô Lâm đưa ánh mắt trào phúng nhìn tất cả chuyện này, giống như tự cấp cho dân chúng ở đây thời gian suy nghĩ.
Muốn đi theo tên Thành chủ tiểu bạch kiểm này?
Không có vấn đề, cứ đi, liều mạng thì đi
Ước chừng sau một lúc lâu.
Tô Lâm tiếp tục đếm ngược:
- Ba, hai!
Tức khắc, hơn hai ngàn binh sĩ sau lưng gã chợt rút đao, sát khí tận trời.
- Giết chết bất luận tội!
- Giết chết bất luận tội!
Hơn hai ngàn tên lính, cùng kêu lên hô to.
- Một! - Tô Lâm đếm ngược kết thúc!
Tức khắc!
Mới vừa rồi hơn một vạn dân chúng còn nhiệt huyết sôi trào, cúi đầu đều rời đi, tan tác như là chim muông.
Hơn một vạn con dân thành Trấn Viễn mới vừa còn nói là muốn ủng hộ Thẩm Lãng đến cùng, muốn chiến đấu đến cùng, toàn bộ trốn sạch sành sanh.
Mỗi người đều nặng trịch, mang theo vàng bạc giành được.
Trong nháy mắt!
Hơn một vạn người liền đi hết.
Toàn bộ giáo trường trước phủ Thành chủ trở nên trống rỗng.
Vành mắt của Vũ Liệt đỏ, vành mắt Hàm Nô cũng đỏ.
Tại sao có thể như thế?
Đám người kia làm sao uất ức như thế, vô dụng đến thế.
Bình thường bị chèn ép nhiều đế nnhư vậy, hoàn toàn bị thương nhân Tây Vực cùng võ sĩ Tây Vực chà đạp.
Bây giờ có người vì bọn họ làm chủ, vừa rồi lúc đoạt vàng bạc còn hết sức phấn khởi.
Kết quả Tô Lâm hù vài tiếng đã hoảng sợ, trốn sạch, ném đám người Thẩm Lãng tại đây.
Quả thực không có nửa điểm cốt khí.
Ngay cả đàn bà đều không bằng.
Nếu như hơn một vạn người cùng sau lưng Thẩm Lãng, hai ba trăm tên võ sĩ xung phong liều chết ở trước mặt, dù cho đối mặt hơn hai ngàn binh mã họ Tô, phần thắng chiến đấu rất lớn.
...
Hiện trường chuyển sang một sự yên lặng đáng sợ.
Tô Lâm bỗng nhiên cười ha ha nói:
- Muội tế, vừa rồi những thứ điêu dân này lại bao vây tấn công phủ Thành chủ, để cho muội tế sợ hãi.
Thẩm Lãng giống như mới phát hiện Tô Lâm vậy, hắn nói:
- Biểu ca, sao biểu ca lại tới đây hả? Vào đây vào đây nào, tiến vào phủ Thành chủ của ta làm khách, ta mới vừa được nhiều gà vịt cá thịt, vừa lúc có thể chiêu đãi biểu ca.
Thẩm Lãng vừa nói chuyện, Kiếm vương Lý Thiên Thu trực tiếp ngăn ở trước mặt hắn.
Tô Lâm tính toán ở trong lòng.
Nếu như bây giờ phát động tiến công, có thể giết chết Thẩm Lãng hay không?
Vẫn là không được.
Bên cạnh hắn có tuyệt đỉnh cao thủ như Lý Thiên Thu, còn có Đại Ngốc biến thái như vậy, giết không được.
Đối với Tô Lâm mà nói, giết Thẩm Lãng mới là quan trọng nhất, hơn hai trăm người dưới trướng hắn đây, hoàn toàn không si nhê.
Nghe được Thẩm Lãng mời, Tô Lâm lắc đầu nói:
- Không được, không được, tẩu tử đã ở trong nhà làm xong cơm nước, nếu không trở về nhà ăn cơm, nàng sẽ tức giận lắm.
Tiếp tục Tô Lâm nói:
- Muội tế, buổi chiều ngày mai phủ Chủ bộ ta đây thiết yến vì muội tế tẩy trần, muội tế có đi không?
Thẩm Lãng nói:
- Hồng Môn Yến ngày mai hả? Tiểu đệ có thể mang ba người đúng không?
Tô Lâm đáp:
- Đúng, ba người.
Thẩm Lãng nói:
- Đi, nhất định đi chứ!
Tô Lâm nói:
- Vậy ngày mai gặp.
Thẩm Lãng nói:
- Ngày mai gặp, biểu ca.
Tô Lâm hét lớn:
- Trú quân của thành Trấn Viễn, các ngươi cũng là ăn cứt sao? Đạo tặc Khổ Đầu Hoan lại vọt vào bên trong phủ Thành chủ, nhỡ ra làm Thành chủ Thẩm Lãng bị thương đó chính là tội cực kỳ lớn. Ba vị Thiên hộ, còn có các vị đại sư Đại Kiếp Tự, cảm phiền các người đóng ở chỗ này, bảo hộ Thành chủ Thẩm Lãng.
- Vâng!
Ba vị Thiên hộ rống to!
Tiếp đó, hơn hai ngàn tên võ sĩ họ Tô, hơn hai trăm tăng binh Đại Kiếp Tự, mấy trăm tên cao thủ Tây Vực bao vây phủ Thành chủ Trấn Viễn của Thẩm Lãng chật như nêm cối.
Lúc này, Thẩm Lãng muốn chạy đi cũng được.
Thế nhưng, dưới trướng hắn mấy chục tên võ sĩ, còn có hai trăm nữ tráng sĩ muốn đột phá vòng vây liền khó như lên trời.
Kẻ địch gần ba nghìn tên võ sĩ, toàn bộ giương cung cài tên, bất cứ lúc nào chuẩn bị khai chiến.
Thẩm Lãng chắp tay nói:
- Cảm ơn các vị các huynh đệ bảo hộ, tối hôm nay ta có thể ngủ một an giấc, ha ha ha ha!
- Vào phủ, nấu cơm!
Tiếp đó, Thẩm Lãng dẫn đầu mọi người tiến vào bên trong phủ Thành chủ, nổi lửa nấu cơm.
...
Buổi tối lúc ăn cơm.
Mấy vị nữ tướng còn tức đến mức không thể nhịn được.
Đám dân chúng thành Trấn Viễn này để cho bọn họ quá mức thất vọng.
Lúc đầu Thẩm Lãng dùng trong thời gian ngắn nhất, quấy lên thủy triều lớn, hoàn toàn nhất hô bá ứng (*), đi theo phía sau hơn vạn dân chúng ấy.
(*) Đoàn kết nhất trí, trên dưới một lòng.
Những nữ tráng sĩ ngày cũng không khỏi nhiệt huyết sôi trào, cho rằng từ nay về sau có thể dẫn hơn một vạn tráng đinh này đại sát tứ phương.
Thật không ngờ đám này dân chúng lại uất ức như thế, phế vật đến thế.
Chỉ bị vài tiếng đe doạ của Tô Lâm, lập tức liền phản bội Thẩm Lãng, ném hắn qua một bên, trốn sạch.
- Hạng người vô năng, phế vật, bất lực.
- Người như vậy, đáng bị họ Tô chèn ép, đáng bị người Tây Vực chèn ép.
- Đám người kia quả thực sống không bằng heo chó.
Nữ tướng Hàm Nô chửi ầm lên, bởi vì quá tức, để cho nàng cũng chẳng đói bụng, chỉ tự cắn cổ tay năm lần
Mà Thẩm Lãng tuyệt đối cười híp mắt.
Hắn cũng không tức giận, cũng không thất vọng một chút nào.
Mặc kệ dân chúng của bất kỳ thế giới nào đều là như vậy.
Đám ô hợp!
Lại chỉ có biết nói chừng đó mà thôi.
Chuyện cướp nhiều vàng lắm bạc, mọi người sẽ hùa theo ngươi.
Nhưng đến phiên bán mạng, vậy vẫn là thôi đi.
Ngài vẫn nên tự mình lên đi.
Thế là, hơn một vạn tráng đinh mới vừa rồi còn khí thế ngất trời, trong nháy mắt tan tác chim muông, quăng Thẩm Lãng ở ngay tại chỗ.
Thẩm Lãng cười nói:
- Không sao không sao, kế hoạch của chúng ta vô cùng thành công!
Vũ Liệt nói:
- Thành chủ, tối hôm nay chúng ta sẽ toàn bộ tinh thần đề phòng, tuyệt đối sẽ không cho kẻ địch bất luận cơ hội thừa dịp nào.
Thẩm Lãng nói:
- Không cần, không cần, tối hôm nay các ngươi hãy ngủ ngon một giấc. Mục tiêu của Tô Lâm là giết ta, chỉ cần ta không chết, bọn họ là sẽ không đánh đánh các ngươi. Buổi tối này các ngươi phải ngủ thật say, ngày mai chính là có một trận ác chiến, ngày hôm nay ta đồ sát mấy trăm người, ngày mai có thể phải giết càng nhiều.
Tiếp đó, Thẩm Lãng hướng Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:
- Tiền bối, chúng ta sẽ đi luyện một chút chứ?
- Tối hôm nay nhất định phải nắm chặt thời gian luyện tập, nhất định phải phối hợp không chê vào đâu được.
...
Ngày kế!
Hơn hai ngàn quân đội gia tộc họ Tô, cộng thêm tăng binh Đại Kiếp Tự, cộng thêm cao thủ Tây Vực, gần ba nghìn người vẫn bao vây xung quanh phủ Thành chủ.
Bất luận kẻ nào đều không được ra vào!
May là hôm qua đã tích trữ đầy đủ lương thực cùng nước, bằng không chỉ sợ phải chết đói chết khát.
Vào buổi trưa!
Phía ngoài gần ba nghìn kẻ địch, bắt đầu kiểm tra trên người áo giáp, cung tên trong tay cùng vũ khí.
Hết bó tên này lẫn bó tên khác được chở đến.
Hết cường nỏ cỡ lớn này đến bộ nỏ khác, bắt đầu được lắp đặt ở bên ngoài phủ Thành chủ.
Từng cỗ máy bắn đá, bắt đầu lắp ráp.
Giống như Thẩm Lãng đã nói, căn bản không có đấu tranh chính trị, trực tiếp chính là chiến đấu ngươi chết ta sống.
Trực tiếp chém tận giết tuyệt.
Vô cùng hiển nhiên, chiến đấu lập tức phải đánh cho thật kêu.
Hơn hai ngàn kẻ địch này, sẽ nhanh chóng tiến đánh phủ Thành chủ nhanh thôi.
Lúc này, một cô gái tuyệt sắc chân thành đi tới, đi tới phía ngoài phủ Thành chủ nói:
- Thẩm Lãng Thành chủ.
Thẩm Lãng một thân cẩm y ngọc phục đi ra, nhìn thấy trang tuyệt sắc này bèn hỏi:
- Mỹ nhân, có chuyện gì hả?
Mỹ nhân tuyệt sắc nói:
- Tô Lâm đại nhân để cho ta tới mời ngài dự tiệc, ngài có đi hay không vậy?
- Đi, đi, đi. - Thẩm Lãng nói:
- Có mỹ nhân tuyệt sắc như cô nương đây, tại sao ta có thể không đi kia chứ.
- Đi, đi, đi!
Thẩm Lãng vội vã ra khỏi phủ Thành chủ.
- Đại nhân! - Nữ tướng Vũ Liệt đuổi tới, nói:
- Ta cùng ngài cùng đi.
Thẩm Lãng lắc đầu nói:
- Không, ngươi ở lại phủ Thành chủ, bộ bên ngươi mới là ác chiến. Ta đi dự tiệc nào có nguy hiểm nào đâu, tiểu thư tỷ tỷ xinh đẹp như vậy tới mời ta, làm sao có thể hại ta kia chứ?
Trang tuyệt sắc che miệng nói:
- Cũng không phải sao? Xin mời Thẩm công tử!
Tiếp đó, nàng thì ở phía trước dẫn đường.
Thẩm Lãng theo thật sát phía sau của nàng, nhìn mông cong nàng vặn vẹo, cảm giác sảng khoái.
Hắn chỉ mang theo hai người, một Đại Ngốc, một Kiếm vương Lý Thiên Thu.
Thẩm Lãng đuổi theo vậy trang tuyệt sắc nói:
- Tỷ tỷ tên gọi là gì? Quê quán ở đâu vậy?
Mỹ nhân tuyệt sắc đáp:
- Tên của ta là Hà Ninh Ninh.
...
Bên trong phủ Chủ Bộ của Tô Lâm!
Lúc này gã bây giờ cũng còn đang khiếp sợ, thật không ngờ Thẩm Lãng lại thực sự đến!
Đây cũng là Hồng Môn Yến chân chánh.
Ngay cả một chút che giấu cũng không có.
Toàn bộ bên trong đại sảnh, mấy chục tên cao thủ Tây Vực, mấy chục tên cao thủ Đại Kiếp Tự.
Bên ngoài còn có mấy trăm tên võ sĩ họ Tô võ trang đầy đủ.
- Thẩm Lãng, ngươi thật sự dám lại đây sao?
Thẩm Lãng đáp:
- Biểu ca kêu tiểu đệ ăn cơm uống rượu, tại sao tiểu đệ có thể không tới.
Tiếp đó, Thẩm Lãng trực tiếp tiến vào bên trong đại sảnh.
- Đây là vị trí của tiểu đệ à? Tỷ tỷ ta ngồi ở bên cạnh tỷ tỷ được không? - Thẩm Lãng hướng sang trang tuyệt sắc kia nói.
Tiếp đó Thẩm Lãng tìm một vị trí ngồi xuống.
Hồng Môn Yến thực sự quá rõ ràng.
Phe của hắn, chỉ có một vị trí.
Còn ở phía đối diện, tầm trên một trăm chỗ, mấy trăm võ sĩ ngoài sân đang giương cung cài tên.
Thẩm Lãng mới vừa tiến vào đại sảnh.
- Ầm ầm ầm!
Toàn bộ cửa đại sảnh, bị đóng lại hết!
Nến được đốt lên.
- Ngồi!
Tức khắc, Tô Lâm ở một bên, trên trăm tên cao thủ ngồi xuống chỉnh tề.
Mà vị trí ở giữa, tuyệt đỉnh cao thủ, Đại Kiếp Tự Đầu đà Khổ Nan, vẫn luôn lặng lẽ uống rượu.
Ánh mắt của nhìn phía Thẩm Lãng lúc này giống như nhìn một người chết.
Thẩm Lãng đối mặt trên trăm cao thủ phe địch, còn có phía ngoài mấy trăm võ sĩ, giống như cái gì cũng không có thấy vậy.
- Biểu ca thiết yến khoản đãi đệ? Làm sao cũng không có rượu và thức ăn vậy? - Thẩm Lãng nói:
- Vì bữa cơm này của biểu ca, buổi trưa đệ vẫn chưa ăn đó, đói bụng nãy giờ muốn hỏng rồi.
Tô Lâm thản nhiên đáp:
- Nếu là tiệc rượu giết người, vậy cũng không cần rượu và thức ăn, đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát, bữa tiệc ngày hôm nay, chính là giết ngươi. Một hồi mọi người liền uống máu của ngươi, ăn thịt ngươi.
Thẩm Lãng hít một hơi khí lạnh rồi hỏi:
- Tàn nhẫn… thế này?
Tô Lâm thản nhiên nói:
- Thẩm Lãng, biết rất rõ ràng đây là tiệc giết người, ngươi lại vẫn dám đi tìm cái chết? Ta rõ ràng bội phục tột đỉnh.
Thẩm Lãng nói:
- Bên cạnh ta có Kiếm vương tiền bối, còn sợ cái gì?
Tô Lâm thản nhiên nói:
- Thẩm Lãng, ngươi không nên tới thành Trấn Viễn, nơi này là địa bàn họ Tô chúng ta, ngươi rõ ràng tự tìm đường chết.
Thẩm Lãng đáp:
- Ta có Kiếm vương tiền bối.
Tô Lâm lại nói:
- Thẩm Lãng, ngươi dám giết mấy chục tên thương nhân Tây Vực của chúng, dám để dân đen cướp sạch vàng bạc của bọn họ, rõ ràng tự tìm đường chết.
Thẩm Lãng nói:
- Ta có Kiếm vương tiền bối.
Tô Lâm cắn răng nghiến lợi nói:
- Tên súc sinh Thẩm Lãng nhỏ nhoi kia, ngươi dám nhiều lần cùng họ Tô chúng ta đối nghịch, ngươi lại dám đắc tội thúc thúc đại nhân, ngươi dám dám lấy Kim Mộc Lan, rõ ràng là tự tìm đường chết.
Thẩm Lãng nói:
- Ta có Kiếm vương tiền bối!
Tô Lâm nở nụ cười dữ tợn tàn nhẫn nói:
- Không, ngươi không có Kiếm vương, ông ta sẽ không bảo hộ ngươi.
- Mang vào!
Tô Lâm ra lệnh một tiếng!
Mấy tên võ sĩ mang vào một cái lồng sắt, bên trong giam giữ một người.
Một người như ác quỷ xuất hiện.
Tóc rụng sạch, cả người giống như con cóc vậy nổi u nần chi chít.
Chân chính người không người quỷ không ra quỷ.
Lý Thiên Thu gặp việc này, tức khắc sắc mặt kịch biến, hết hồn nói:
- Ái thê!
Vợ của Lý Thiên Thu trúng kịch độc núi Phù Đồ, toàn thân còng xuống, tóc rụng sạch, da cả người như cóc vậy.
Hơn nữa tinh thần của bà mỗi ngày không rõ ràng, trong miệng lải nhải, sợ nhất chính là ánh sáng.
- A... A... A...
Người đàn bà trong lao tù ra sức kêu khóc, ra sức thét chói tai.
- Lý Thiên Thu, tên súc sinh nhà ngươi, vội vàng cứu ta, cứu ta nhanh lên.
- Dập tắt nến đi, dập tắt!
Lý Thiên Thu trào nước mắt, chợt rút kiếm, hô lớn:
- Thả phu nhân ta, thả phu nhân ta ra!
Tô Lâm giơ tay lên.
Tức khắc, mấy chục cung nỏ nhắm ngay người phụ nữ trong lòng sắt.
- Lý Thiên Thu, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, vợ của ngươi nhất định phải chết.
- Vợ của ngươi cùng Thẩm Lãng, ngươi chỉ có thể lựa chọn một người để sống.
- Là muốn thê tử của ngươi? Hay cho Thẩm Lãng chết?
- Ta đếm ngược năm số, nếu như ngươi không giết Thẩm Lãng, ta liền bắn chết ái thế của ngươi.
- Ha ha ha ha!
- Năm!
- Bốn!
- Ba!
- Hai!
Thân thể Kiếm vương Lý Thiên Thu không ngừng run rẩy!
Cả người giống như lâm vào vô cùng đau khổ vùng vẫy.
Ông ta nhắm hai mắt lại.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi.
Cả người ông căng thẳng.
- Một!
Tô Lâm kết thúc đếm ngược.
Hoặc là Thẩm Lãng chết, hoặc là vợ của ông chết.
- Giết!
Kiếm vương Lý Thiên Thu chợt vung một kiếm, đâm vào phía sau lưng Thẩm Lãng.
- Phùn phụt!
Mũi kiếm từ trước ngực Thẩm Lãng đâm ra.
Máu tươi nhỏ xuống!
...
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ngày hôm nay đổi mới gần một vạn bảy! Lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, khấu tạ cúng bái!