Điền Hoành xuất hiện ở quê Thẩm Lãng, thôn Phong Diệp.
Toàn bộ những người trong làng đều ngủ say.
Điền Hoành không có mang một người nào.
Cha mẹ và em trai Thẩm Lãng ông ta dùng một đầu ngón tay có thể nghiền chết, lại cần ai giúp đỡ?
Hơn nữa, nhà Thẩm Lãng cách xa thôn xóm, lẻ loi ở vào giữa sườn núi, đúng là chỗ có điều kiện giết người tốt nhất.
Đi tới căn nhà lá của Thẩm Lãng.
Ông ta dùng tốc độ nhanh nhất lục soát xung quanh nhà Thẩm Lãng, xác định không có bất kỳ mai phục.
Tiếp đó, nghe được bên trong có tiếng ba người hít thở.
Trong đó có một người hít thở không thoải mái vì phổi có tật.
Không sai, đây đúng là cha của Thẩm Lãng.
Điền Hoành đẩy nhẹ, chốt cửa vô thanh vô thức gãy lìa.
Bởi vì acid sunfuric ăn mòn khuôn mặt của ông ta, khói của acid mạnh hun cho nước mắt ông ta tuôn ra như mưa, mũi cũng gần như không cách nào thở nổi.
Sau khi Điền Hoành đi vào trong nhà Thẩm Lãng sau, thấy được ba người trên giường.
Ông ta nhịn không được dùng khăn lụa lau nước mắt bị khói xông chảy ra ngoài.
- Thẩm Lãng, đời này ngươi phải hối hận khi cùng ta là địch.
Điền Hoành cắn răng nghiến lợi nói, sau đó rút ra lưỡi dao sắc bén, hướng mẫu thân của Thẩm Lãng trên giường chợt chém xuống.
Không có nửa phần do dự, độc ác quả quyết.
Trong nháy mắt máu tươi văng khắp nơi, đầu rơi xuống.
Ngay sau đó, Điền Hoành lại hướng phụ thân Thẩm Lãng chợt chém xuống một đao.
- Ngươi không phải có bệnh phổi sao? Ta trực tiếp chém ngươi thành hai khúc, ngươi cũng không cần hít thở ho khan khổ cực như vậy.
- Xoẹt!
Một đao đứt đôi!
Trong nháy mắt, lão già ho khan trên giường trực tiếp bị chém thành hai khúc.
Cuối cùng, Điền Hoành đi tới trên một cái giường khác.
Phía trên có một chàng trai trẻ đang nằm, trên đùi còn cột một cây gỗ.
Đây chính là em trai của Thẩm Lãng - Thẩm Kiến, một tên lưu manh nho nhỏ.
Thẩm Kiến hai chân bị gãy, vẫn do người Hắc Y bang ông ta hạ thủ.
Bắt tiền tài người khác, cùng người đó tiêu tai.
Đương nhiên chuyện làm gãy hai chân Thẩm Kiến quá nhỏ, Điền Hoành lúc trước là hoàn toàn không biết, chẳng qua là con mèo con chó dưới tay ông ta tùy tiện làm thôi.
- Thằng lưu manh nhỏ nhoi như ngươi, ngay cả tư cách làm kẻ thù của ta cũng chẳng có, nhưng do bởi Thẩm Lãng khiến ta phải hạ mình động thủ, để đại nhân như ta phải đánh nát xương ngươi cũng là vinh hạnh cho ngươi lắm rồi.
Điền Hoành nhặt lên một cây gậy, hướng hai chân chàng trai trên giường chợt nện xuống.
Tức khắc, truyền đến tiếng xương vỡ vụn.
Thật sự gãy xương nát bấy.
Mà thân thể người trẻ tuổi trên giường co giật một hồi, lại không có phát sinh tiếng kêu thảm thiết nào.
Điền Hoành lạnh giọng nói:
- Cả nhà phải xếp chỉnh tề, ta trước hết giết ba người các ngươi, sau đó sẽ giết Thẩm Lãng, cho một nhà các ngươi đoàn tụ ở địa ngục.
Tiếp đó, con dao của ông ta nhắm ngay vị trí trái tim của chàng trai sau lưng rồi đâm thủng.
- Phùn phụt!
Chàng trai kia còn chưa kịp kêu thảm đã mất mạng.
Giết xong một nhà ba người của Thẩm Lãng, Điền Hoành cảm thấy quá đã.
Cục tức ứ nghẹn trong lòng bấy lâu cuối cùng xả ra hơn phân nửa.
Trong não ông ta đã tưởng tượng, lúc Thẩm Lãng nhìn thấy xác người nhà sẽ bi thương cỡ nào.
Làm người chính là phải giải quyết ơn và thù cho đã.
Đã ghiền!
Thoải mái quá!
Lúc này Điền Hoành đã báo xong thù lớn, mới cảm giác được sự đau đớn trên gương mặt.
Thứ acid sunfuric này thật lợi hại, không chỉ ăn mòn khuôn mặt của hắn, hơi nóng nồng nặc kích thích ông ta chảy nước mắt không ngừng khiến không thấy rõ trong bóng tối.
Ông ta cởi xuống bình nước, từng ngụm từng ngụm uống nước, cổ họng giống như phải đốt vậy.
Thẩm Lãng, dù cho ở trong địa ngục, ngươi cũng sẽ hối hận đã từng đắc tội với ta.
Điền Hoành ta đây tuy rằng hủy hoại dung mạo, mất đi thân phận, nhưng lại thêm tự do sung sướng.
Tất cả chuyện này, cũng là đáp lại những gì ngươi ban tặng!
Tiểu súc sinh ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ nhanh chóng đi giết ngươi thôi, ha ha ha!
Nhưng mà vào lúc này, xung quanh bỗng nhiên sáng ngời!
Một cây đuốc, trong nháy mắt xé rách bóng tối.
Điền Hoành chợt đứng lên.
Một thân ảnh xuất hiện ở ngoài cửa.
Ngọc thụ lâm phong, nổi bật không giống kẻ khác.
Dù cho bên ngoài tối đen, thấy mặt không rõ lắm, nhưng chỉ nhìn không đường nét và khí chất, đều đẹp trai đến mức khiến kẻ khác phải đố kỵ.
Người này dù cho hóa thành tro, Điền Hoành cũng có thể nhận ra được.
Thẩm Lãng!
- Ha ha ha... - Điền Hoành cười to:
- Thẩm Lãng, tên tiểu súc sinh nhà ngươi này, bản thân ta muốn đi tìm ngươi, ngươi lại tự tìm tới cửa, rõ ràng thiên đường có chỗ ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới.
Trong lòng ông ta hân hoan.
Ông trời quá quan tâm ông ta đến mức đem tên tiểu súc sinh này đưa đến trước mặt.
Kế tiếp, ông ta phải đem Thẩm Lãng bằm thây vạn đoạn, sẽ để cho hắn nếm lần tất cả đau khổ xong mới giết.
- Ngươi đã tới chậm, tiểu súc sinh. - Điền Hoành cả giận nói:
- Tống Nghị ta sao lại khinh địch buông tha ngươi như vậy? Ngươi dám đá chết con trai của ta, ta liền giết sạch cả nhà ngươi.
Ngay lúc này Điền Hoành cũng không có quên che giấu thân phận của mình.
- Thẩm Lãng, ngươi đến xem đi, phụ mẫu và đệ đệ của ngươi đều đã chết hết rồi, chỉ còn mỗi mình ngươi thôi. - Điền Hoành nói khàn khàn, trong thanh âm tràn đầy sát khí.
Thẩm Lãng thản nhiên nói:
- Điền Hoành, đừng vờ vịt nữa.
Điền Hoành không khỏi kinh ngạc, ông ta tự tin không có bất kỳ kẽ hở.
Ngoại hình em trai giống hệt, giọng nói y chang, thậm chí cả khí phách võ công đều chẳng khác gì Điền Hoành.
Không chỉ có như thế, sau khi đốt xác em trai ông ta còn thả vào một cây kim bạc mỏng manh y hệt cây kim trong cơ thể Điền Hoành.
Thẩm Lãng nói:
- Những nhân vật cùng cấp độ như ngươi còn chẳng tìm được thế thân có ngoại hình y hệt như vậy, xem ra người đập đầu chết là huynh đệ sinh đôi của ngươi.
Điền Hoành co giật một hồi, không nói được một lời.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi... Thật đúng là một súc sinh, vì mạng sống của mình, lại không chút do dự đi hi sinh tính mạng em trai ruột.
Đổi thành Thẩm Lãng, hắn rõ ràng không làm được. Dù cho từ góc độ linh hồn mà nói, Thẩm Kiến còn chưa tính là em trai ruột của hắn.
Đến lúc này, Điền Hoành vẫn cười nhạt không nói, ông ta tuyệt đối sẽ không cho Thẩm Lãng bất luận cơ hội thừa dịp nào cả.
Thẩm Lãng nói:
- Các ngươi đã làm cực kỳ giống thật, thậm chí còn bỏ vào cái xác cháy kia một cây kim bạc nho nhỏ y hệt cây kim trong người của ngươi. Thế nhưng... Ngươi có thể không biết, cây kim trong cơ thể ngươi bị cong còn cây kim trong cái xác cháy kia lại thẳng.
Nội tâm Điền Hoành không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Một kẽ hở rất nhỏ như vậy thôi sao? Thẩm Lãng nhà ngươi làm sao mà biết được?
Nhưng mà, ông ta vẫn chưa dám thừa nhận, nhỡ ra Thẩm Lãng đe doạ mình thì sao?
- Ngươi còn muốn đóng vai thành Tống Nghị giết cả nhà của ta, tiếp đó chính ngươi ung dung ngoài vòng pháp luật? - Thẩm Lãng cười lạnh nói:
- Các ngươi rõ ràng không dễ dàng, dùng acid sunfuric hủy mặt Tống Nghị, trò này ai làm vậy? Từ Quang Doãn, hay là Từ Thiên Thiên?
Dứt lời, Thẩm Lãng vung tay lên.
Một bóng người được đẩy ra.
Đúng là Tống Nghị, mặt của ông ta cũng bị acid sunfuric hủy hoại, có vẻ càng đáng sợ.
- A, đau quá, đau chết rồi, cho ta nước đi... - Tống Nghị cũng không có sự cứng rắn như Điền Hoành thế này, lúc này phát sinh từng đợt kêu thảm, thực sự đau muốn bất tỉnh đi.
Thật không ngờ, Tống Nghị còn chưa kịp chạy, đã bị Thẩm Lãng phái người bắt.
Tên tiểu bạch kiểm này thật sự đoán đúng hoàn toàn.
Lúc này, Điền Hoành biết không thể giấu giếm được nữa.
Tức khắc, ông ta chợt đứng thẳng người, bộc phát ra sát khí như mãnh thú vậy.
- Ha ha ha ha ha ha ha… - Sau một tràng cười to, Điền Hoành run giọng nói:
- Vậy thì sao hả? Thẩm Lãng ngươi vẫn tới chậm rồi, toàn bộ người nhà của ngươi bị ta giết, ha ha ha ha ha!
- Thẩm Lãng, khóc rống đi, tru lên đi!
- Ngươi không phải yêu nhất người nhà sao? Bọn họ bây giờ đều chết thảm ở trước mặt của ngươi, ngươi hoàn toàn bất lực. Loại cảm giác này có phải đau muốn chết hay không.
Điền Hoành nói mỗi một chữ, đều cơ hồ máu chảy đầm đìa.
Nhưng, Thẩm Lãng nhìn ông ta như kẻ thiểu năng trí tuệ, cất giọng buồn bã nói:
- Điền Hoành, thị lực của ngươi rõ ràng không tốt, ngươi xem một chút người ngươi giết là ai vậy?
Tiếp đó, một cây đuốc đã được quăng vào.
Điền Hoành nhặt lên cây đuốc, chiếu về phía ba cái xác chết.
Tức khắc, một luồng khí lạnh chợt từ dưới đít xông lên đầu, dường như muốn xốc cái hộp sọ của ông ta vậy.
Lông tơ đều chợt dựng lên.
Cả người ông ta tựa như bị bấm dừng hình ảnh vậy.
Ước chừng sau một hồi.
- A... A...
Điền Hoành phát ra tiếng gào thê lương không gì sánh được.
Người đàn bà bị giết nào phải là mẹ của Thẩm Lãng mà chính là vợ Điền Hoành, một mụ đàn bà độc ác ép biết bao cô gái lương thiện làm đĩ.
Mà lão già bị Điền Hoành giết chết chính là quản gia tâm phúc của Điền Hoành.
Còn người trẻ tuổi bị Điền Hoành giết chết là… con trai của ông ta, một tên ăn chơi trác táng tội ác chồng chất.
Thật là thảm kịch nhân gian!
- Không, không, không...
...
Chú thích của Bánh: Các huynh đệ tỷ muội, lạy phiếu đề cử a, thực sự đói lắm!