Mà Ngũ vương tử Ninh Chính nghe được được tuyên ngôn tranh ngôi của Thẩm Lãng, sau đó cả người bị dọa đến ngơ ngác.
Tầm thời gian thật dài cũng không thể phản ứng kịp.
Ninh Nguyên Hiến trả lời rất ác, coi như là ngày mai Việt quốc diệt vong cũng sẽ không giao vương vị giao vào tay Ninh Chính.
Ông thấy Thẩm Lãng phải trợ giúp Ninh Chính tranh ngôi tuyệt đối so với lên trời còn khó hơn.
Mà Ninh Chính thậm chí cảm thấy lời Thẩm Lãng nói ở tít trên chín tầng mây.
Gã thậm chí ngay cả nằm mơ cũng không dám ảo tưởng muốn trở thành Thái tử.
Thứ mong muốn duy nhất của gã là có thể sống có tôn nghiêm, có thể bảo vệ những người mình muốn.
Mà bây giờ, thân bị vùi trong lao tù, đừng bảo là bảo hộ người nhà, liền ngay cả mình đều không bảo vệ được.
Chớ đừng nói có tôn nghiêm mà sống.
Tầm qua một khắc đồng hồ, Ngũ vương tử Ninh Chính lúc này mới thoáng bình tĩnh lại, ánh mắt cũng khôi phục sự bình tĩnh.
Thẩm Lãng trong lòng đặc biệt vui mừng, bởi vì lúc Ninh Chính nghe nói phải tranh ngôi, ánh mắt là tràn đầy mê man cùng sợ hãi, mà cũng không phải là trợn tròn mắt, dã tâm bừng bừng.
- Điện hạ, chúng ta đều đã bị ép đến đường cùng. - Thẩm Lãng nói:
- Bất kể là Thái tử lên ngôi hay là Tam vương tử lên ngôi, cũng không thể sẽ bỏ qua cho thần, cũng không thể có thể buông tha gia tộc họ Kim. Vì tự bảo vệ mình, hoặc là ta cho Thái tử cùng Tam vương tử rơi đài, hoặc là cũng chỉ có thể chuẩn bị mưu phản.
Ninh Chính gật đầu.
Thẩm Lãng nói:
- Mà Ngũ điện hại, chẳng phải cũng bị ép đến cùng đường.
Ninh Chính nhìn bốn phía.
Đúng vậy, Thẩm Lãng còn chưa tới đường cùng, nếu như hắn nguyện ý, thậm chí có thể thong thả ung dung vài thập niên.
Phụ vương thích hắn như vậy, chí ít trong thời điểm phụ vương tại vị, Thái tử cùng Tam vương tử chắc sẽ không chủ động trêu chọc hắn.
Thế nhưng có thể cả đời mình cũng không thể tra khỏi nhà giam này.
Không phải là bởi vì gã phạm tội, mà là bản thân gã chính là sai lầm, phụ vương rốt cuộc tìm được một cái lý do để giam cầm gã vào một chỗ tăm tối không ánh mặt trời, tốt nhất cả đời không cần ra.
Đơn thuần từ góc độ của mình mà nói, thân đã tuyệt cảnh, còn có cái gì đáng sợ kia chứ?
Nhưng gã là vương tử Việt quốc, không chỉ phải lo lắng bản thân, còn muốn lo lắng cả quốc gia.
Nếu là vì sự thỏa mãn của chính mình, quốc gia lại kết thúc, vậy gã tình nguyện không muốn.
- Thẩm Lãng, ta thích hợp làm một vị vua sao?
Ninh Chính bày tỏ sự nghi ngờ nhiều lắm.
Mặc dù khoảng cách địa vị thái tử còn cách xa vạn dặm, nhưng Ninh Chính vẫn cần phải hỏi vấn đề này trước.
Thẩm Lãng nói:
- Điện hạ, lúc ngài hỏi ra cái vấn đề này, cũng đã chứng minh ngài thích hợp.
Lời này của hắn vô cùng có lý.
Khi một người phải thừa kế ngai vàng, cảm xúc của người đó là gì vậy?
Là sợ, mà không phải hưng phấn.
Người sợ hãi là bởi vì ý thức được trách nhiệm mình phải gánh vác.
Mà kẻ hưng phấn là bởi vì ý thức được quyền lực sắp tới tay mình.
Mà làm một quân vương, đương nhiên phải có quyền lực tận hưởng, nhưng càng thêm phải hiểu được trách nhiệm vác trên vai.
Thẩm Lãng nói:
- Kỳ thực lấy tư cách quân vương, có thể mang rất nhiều khuyết điểm, nhưng chỉ cần có mấy ưu điểm riêng là có thể biến thành một vị vua xuất sắc. Thông minh cùng ý chí, nếu như lại có ý chí, vậy hoàn toàn có thể trở thành một đại minh quân.
Tiếp tục Thẩm Lãng nói:
- Điện hạ, ngài cảm thấy phụ thân của ngài làm vua thế nào?
Cái đề tài này quá to gan.
Thẩm Lãng rõ ràng nghe bên ngoài truyền đến một tiếng ho khan nho nhỏ.
Vô cùng hiển nhiên quốc quân phái người ở kế bên, phụ trách nghe ngóng Thẩm Lãng cùng Ninh Chính nói chuyện với nhau, đồng thời ghi chép xuống hoàn chỉnh.
Như kết quả không ngoài dự liệu thì chắc hẳn là người Lê Chuẩn công công n, cho nên mới phải âm thầm ho khan nhắc nhở, đỡ phải Thẩm Lãng cùng vương tử Ninh Chính nói ra những lời không cách nào vãn hồi.
Thẩm Lãng trong lòng cảm kích, nhưng vẫn quyết định ăn ngay nói thật.
Ninh Chính ngẫm lại một hồi rồi nói:
- Phụ vương làm cũng không tệ lắm.
Tức khắc, từ một nơi bí mật gần đó, vị thái giám ghi chép Thẩm Lãng cùng Ninh Chính đối thoại không khỏi nhướng mày.
Ai!
Gã đã phụng mệnh lệnh cha nuôi nhắc nhở, chỉ có điều hai người kia bên trong vẫn to gan như vậy, gã xem như bó tay.
Chỉ có thể ghi chép lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Các ngươi không sợ chết, nhưng mà ta sợ.
Ninh Chính lại nói quốc quân làm được cũng không tệ lắm, đây tuyệt đối sẽ làm tức giận quốc quân, bởi vì vị bệ hạ chí cao vô thượng này cảm thấy mình làm được rất tốt mà, cảm thấy mình là anh chủ hiếm có.
Bây giờ ngươi lại dám nói chẳng làm cũng không tệ?
Thẩm Lãng nói:
- Đúng, bệ hạ làm cũng không tệ lắm. Bản thân ngài đều có hai cái phẩm chất thông minh cùng ý chí.
Ý tại ngôn ngoại, nói đúng ra là bệ hạ không có ý chí?
Thẩm Lãng lại nói:
- Bệ hạ là một người yêu ghét rõ ràng, thích một người liền bao dung, không thích một người liền cay nghiệt. Đương nhiên thần cũng có tính cách như vậy, thần cũng hiểu được như thế không có gì không tốt, bản thân mình dễ chịu là được.
Da đầu tiểu thái giám từng đợt tê dại, nhưng vẫn ghi chép xuống đàng hoàng.
Ninh Chính không nói gì, bởi vì con không nên nói về bậc cha chú như thế.
Cũng có nghĩa gã hiển nhiên là ngầm thừa nhận điểm này.
Vị vua Ninh Nguyên Hiến này, mỗi khi gặp phải vấn đề, đầu tiên cân nhắc mình yêu ghét, mà không phải ích lợi của quốc gia.
Cái này chứng minh ông ta rất khó trở thành một vị quân chủ anh minh tuyệt đối.
Thế nhưng, đến thời khắc mấu chốt, ông vẫn có thể áp chế những thứ mình yêu ghét, vẫn xuất phát ích lợi quốc gia.
Cho nên, không thể xem ông là một vị vua ngu ngốc mà là một quân chủ khôn khéo.
Thẩm Lãng tiếp tục nói:
- Thế nhưng điện hạ ngài lại không như thế, bởi vì ngài đã trải qua quá nhiều đau khổ, không nhưng có tính cách kiên nhẫn, hơn nữa còn có ý chí khoan dung, điểm này ngài liền so với bệ hạ càng mạnh hơn.
Từ một nơi bí mật gần đó, thái giám nhỏ nhoi đang ghi chép gần như muốn khóc.
Đưa quyển sổ này lên, mình có thể bị giết người diệt khẩu hay không?
Thẩm Lãng nói:
- Nếu như Thái tử nối ngôi thì tướng lĩnh phe Tam vương tử sẽ gặp phải đại thanh tẩy. Nếu như Tam vương tử nối ngôi thì phe Thái tử sẽ phải diệt đi. Mà nếu như điện hạ nối ngôi thì quan viên Tam vương tử cùng Thái tử cũng có thể bảo toàn.
Nghe những lời này, thái giám nhỏ nhoi khẽ run lên.
Gã ở bên cạnh nghe cũng cảm thấy có vẻ hợp lý.
Nhưng mà Thẩm Lãng vừa nói xong lại chuyển giọng:
- Đương nhiên, gia tộc họ Tiết vẫn là phải diệt vong, bởi vì thần muốn báo thù, nói muốn tiêu diệt nhà người nào, sẽ phải diệt cả nhà người đó.
- Á!
Thẩm Lãng cười nói:
- Điện hạ, cho nên thần không thích hợp biến thành quân vương, bởi vì thần chỉ muốn bản thân mình thoải mái, thần chỉ sẵn lòng hưởng thụ quyền lực mà không muốn gánh chịu trách nhiệm, điểm ấy thì thần so với bệ hạ còn không bằng. Nếu để cho thần làm vua, vậy coi như tất cả đều bị thần giết hết ráo.
Ninh Chính trầm mặc một lúc lâu nói:
- Thẩm Lãng, ta chẳng thông minh. Ngồi vương vị là cần tâm thuật đế vương, phụ vương thủ đoạn liền đặc biệt cay độc, ta chỉ xem như một kẻ chất phác mà thôi.
- Ai nói? - Thẩm Lãng cười lạnh:
- Đây đều là lừa dối, luôn mồm tâm thuật đế vương, thoạt nghe chẳng hề tầm thường, tựa như đế thuật đế vương là năng khiếu bẩm sinh vậy, hoàn toàn là nói bậy nói bạ. Đế vương tâm thuật, nếu là thuật thì có thể học! Không tin ngài thử hỏi bệ hạ một chút xem, lúc ông ta mới bắt đầu có phải chẳng vẫn chỉ là tay mơ quyền mưu? Có phải từ từ trưởng thành trong tranh đấu hay không.
Thái giám nhỏ nhoi chịu trách nhiệm ghi chép này dừng lại một chút.
Hai chữ “tay mơ” này, gã thực sự phải chép luôn à?
Do dự một chút, vẫn nên ghi lại.
Thẩm Lãng lại nói:
- Từ rất lâu, hễ có dạng quân vương gì sẽ có dạng thần tử đó. Đương nhiên quân vương và thần tử vĩnh viễn ở vào trên một ván cờ. Nhưng phong cách của chính quân vương sẽ quyết định cách thức triều đình đấu tranh. Điện hạ à, ngài từ nhỏ đã thấy qua thói đời dễ đổi thay, gần như liếc một cái đã nhìn thấu lòng người, đây mới thật sự là thông minh. Bằng không ngài muốn dạng thông minh nào vậy?
Ninh Chính nói:
- Ngươi cũng rất thông minh, trí gần như yêu! Từ giúp đỡ gia tộc họ Kim thoát khỏi nguy cơ tân chính, rồi đến tiêu diệt gia tộc họ Tô, thận trọng, đoán đúng hoàn toàn! Ta rõ ràng kém xa, cùng so sánh với ngươi, ta liền có vẻ đặc biệt lù đù.
Thẩm Lãng thở dài một tiếng:
- Điện hạ, cái gì là thiên tài? Thần dùng cả thời gian ăn ngủ suy nghĩ làm sao hại kẻ khác, khi thần hại kẻ khác, chẳng qua là tính toán sớm hơn mấy trăm ngày hại người ta thôi. Thần căn bản chẳng phải thiên tài gì, toàn bộ năng khiếu đều tập trung hại người là chính, nếu như người như thần mà làm vua thì coi như tiêu!
Nghe những lời này, cánh tay của thái giám nhỏ chịu trách nhiệm ghi chép run một cái.
Ngày hôm nay mình có tính là đắc tội Thẩm công tử hay không vậy?
Lời này của hắn ta làm mình hoảng hốt quá chừng.
Thẩm Lãng lại nói:
- Điện hạ, thần thích dùng binh đi đòn hiểm, cái này kỳ thực chẳng tốt lành gì, bệ hạ cũng có tật xấu này. Lấy tư cách quân vương vẫn phải làm theo vương đạo, đó mới là chính đạo của thiên hạ, mà ngài liền đặc biệt thích hợp. Quân vương như bệ hạ, chỉ cần một đời là được, nếu có đời thứ hai như vậy thì Việt quốc chịu không nổi. Bệ hạ rất quyết đoán, vào thời khắc mấu chốt có thể mạo hiểm, nhưng đây vẫn có tính may rủi quá cao. Loại chuyện đánh cuộc vận mệnh quốc gia này tuyệt đối không thể thường xuyên làm, tốt nhất phát triển quốc lực đàng hoàng, quét sạch những vấn đề tồn đọng, quét sạch lại trị, phổ biến tân chính mới là con đường đúng đắn.
Lúc này vị thái giám nhỏ chịu trách nhiệm ghi chép bắt đầu cảm thụ được.
Lời này của Thẩm Lãng là nói với Ninh Chính, nhưng làm sao không phải nói cho quốc quân.
Đương nhiên hắn không phải đang khuyên gián quốc quân, tuy rằng Thẩm Lãng không phải một gian thần, nhưng là tuyệt đối chẳng phải là loại thần tử chính trực đại nghĩa thẳng thắn gì cho cam.
Nhưng những lời này hắn vẫn muốn gửi đến quốc quân.
Vì sao phải lập Ninh Chính là Thái tử, chính là muốn nói cho quốc quân, Ninh Chính so với ông còn thích hợp làm vua hơn.
Thẩm Lãng nói:
- Điện hạ ngài thông minh, có thể biết tỏng lòng người, vậy có thể nắm giữ lòng người. Ngài từ nhỏ từng trải đau khổ, cho nên tâm tính kiên nhẫn, gặp phải thất bại cũng tuyệt đối sẽ không lùi bước sợ hãi. Ngài có lòng dạ rộng, cho nên có thể chứa được cả phe phái đối lập, cho dù là người mà ngài không thích, ngài cũng có thể chứa chấp, chỉ cần có tài hoa ngài cũng sẽ trọng dụng. Còn cái thứ đế vương tâm thuật gì đó thật sự chỉ giống lông vũ trên người của đế vương mà không phải khung xương. Thứ được gọi là tâm thuật đế vương chính là không muốn cho người khác biết tỏng nó chỉ là một con chim phàm trần, vì vậy nên mới mọc ra thứ lông vũ rực rỡ mà sắc bén để không giống bình thường. Điện hạ tuyệt đối không nên bỏ bản cầu mạt (*), cái gọi là tâm thuật đế vương chỉ là mạt mà thôi.
(*) Rời bỏ bản chất, mua những thứ vụn vặt.
Không thể không nói, bản lĩnh dao động kẻ khác của Thẩm Lãng quá mạnh mẽ.
Chí ít tên thái giám chịu trách nhiệm ghi chép xấp xỉ sắp bị thuyết phục.
Mặc dù gã còn chưa từng thấy qua vương tử Ninh Chính, thế nhưng trong lòng cũng đã cảm thấy Ninh Chính vô cùng thích hợp kế thừa ngôi vua.
Mà Ninh Chính nghe lời Thẩm Lãng nói xong, thân thể cũng hơi hơi có chút nóng lên?
Lẽ nào mình thực sự thích hợp làm vua à?
Ước chừng một lúc lâu, Ninh Chính nói:
- Ngoại hình ta xấu lắm, lại còn thấp thế này nữa?
Thẩm Lãng nói:
- Yên tâm, thần còn biết có quân vương còn xấu và thấp hơn cả ngài, thế mà ông ta còn trở thành thiên cổ nhất đế thật sự, thống nhất thế giới phương đông, sáng tạo ra thiên chương lịch sử bất hủ.
Đương nhiên, điểm này Thẩm Lãng cũng là lừa dối Ninh Chính.
Ở trong《 Tần Thủy Hoàng bản kỷ 》, Tư Mã Thiên trích dẫn nguyên lời của Úy Liêu, miêu tả Tần Thủy Hoàng Doanh Chính như vậy.
Mũi cao, mắt dài, ngực chim ác, tiếng sói, ít thương người mà có lòng hùm sói!
Tổng kết lại, chính là mắt lồi, ngực nhô ra, cổ họng thường phát ra tiếng khác thường.
Tần Thủy Hoàng quả thực chưa tính đến dạng người oai hùng anh phát nhưng cũng chẳng vừa thấp vừa đen như Thẩm Lãng nói.
Thẩm Lãng nói:
- Ngoài ra thần còn biết trong lịch sử thượng cổ, có một vị còn thấp hơn cả ngài (*), ông ta gần như thống nhất toàn bộ thế giới phương Tây, thậm chí còn được xem là đấng quân vương vĩ đại nhất trong mấy trăm năm lịch sử phương Tây.
(*) Napoléon gần một mét bảy (1m69), không tính là thấp thật sự, thậm chí còn cao hơn chiều cao trung bình của đàn ông Pháp lúc bấy giờ. Chẳng qua là cận vệ của ông quá cao, lại thêm biệt danh “Le Petit Caporal” (hạ sĩ tí hon), và cố tình “nhầm lẫn” của phía Anh khi quy đổi chiều cao của Napoléon từ đơn vị đo của Pháp sang Anh.
Ninh Chính lại hỏi:
- Nhưng ta còn bị cà lăm, Thẩm Lãng, ngươi có từng thấy một tên cà lăm nào làm vua trên thế giới chưa?
- Đúng dịp. - Thẩm Lãng nói:
- Thần biết trong lịch sử thời thượng cổ, có quốc vương của một đế quốc mặt trời không bao giờ lặn (*) chính là một người cà lăm.
(*) Chỉ nước Anh vào thế kỷ 19.
Ninh Chính kinh ngạc:
- Thực sự?
Thẩm Lãng nói:
- Cái đế quốc mặt trời không bao giờ lặn ấy hết sức cường đại, diện tích lãnh thổ gấp hai lần rưỡi vương triều Đại Viêm chúng ta.
Nghe những lời này, tức khắc cả Ninh Chính cùng tên thái giám nhỏ đang âm thầm ghi chép cũng giật mình.
Vương triều Đại Viêm to lớn đã vượt qua tưởng tượng của mọi người lực.
Thậm chí tuyệt đại đa số người không có bất kỳ khái niệm gì về sự vĩ đại của vương triều Đại Viêm.
Thẩm Lãng từng tính nhẩm, vương triều Đại Viêm chắc hẳn tầm 1300- 1400 vạn cây số vuông.
Quả thực siêu cấp siêu lớn.
Cũng chính bởi vì quá lớn, cho nên đế quốc Đại Viêm căn bản không cách nào thống trị lãnh thổ quốc gia lớn như vậy, cho nên mới có chế độ phân đất phong hầu, thế giới phương đông mới có mười mấy nước chư hầu.
Ninh Chính thật không ngờ, cái đế quốc mặt trời không bao giờ lặn này lại có diện tích gấp hai lần rưỡi vương triều Đại Viêm, như vậy nó kinh khủng đến thế nào?
Ninh Chính nói:
- Còn vị vua cà lăm kia làm được thế nào?
Thẩm Lãng nói:
- Vị quân vương này không chỉ nói lắp, hơn nữa quân vương này còn mặc cảm, lầm lì và rối loạn nhân cách nghiêm trọng. Nhưng vào thời điểm quan trọng, ông đã cứu cả đất nước, cứu một nửa thế giới và trở thành một vị vua vĩ đại.
Tất nhiên, cái gọi là George VI đã cứu Vương quốc Anh, cứu một nửa thế giới là một sự cường điệu.
Thế nhưng ở thời khắc mấu chốt George VI quả thực có quyết tâm kiên định để nước Anh chống lại nước Đức.
Mặc dù bản thân và thái độ của ông ta có phần mờ ám, thế nhưng vẫn có công trong suốt lịch sử Thế chiến II.
Thẩm Lãng nói:
- Điện hạ, tính cách và lòng dạ của ngài càng xuất sắc hơn vị quốc vương cà lăm kia! Hơn nữa chứng cà lăm của ngài, chúng ta có thể chữa hết.
Thẩm Lãng nói là chúng ta, mà không phải ta.
Bởi vì chữa cà lăm, quan trọng hơn là nguyên nhân bên trong, mà không phải nhân tố bên ngoài.
George VI hướng nội, lầm lì, thậm chí bạo lực. Khi bị áp lực, ông ta đánh vợ, vì vậy chứng nói lắp của ông suốt đời không được chữa khỏi.
Thế nhưng Ninh Chính không giống.
Gã có sự khoan dung rất nhiều, tuy rằng giỏi giao tiếp với mọi người, nhưng không hoàn toàn bài xích.
Chỉ có điều bởi vì hướng nội, cho nên người khác rất khó đi vào trong lòng của gã.
Hiện tại gã cùng vợ Trác thị rất yêu nhau, không chỉ có như thế, gã lúc này cùng Kim Mộc Thông cũng trở thành bạn rất thân.
Đương nhiên gã quá thành thục chững chạc, mặc dù gã cùng Kim Mộc Thông xem như là bạn đồng trang lứa, nhưng khi hai người ở chung, hắn càng giống như là một huynh trưởng, thậm chí còn có vẻ như là trưởng bối.
Điều mà Ninh Chính thiếu là sự quan tâm và tin cậy của kẻ khác.
Một khi để sự tự tin của gã dâng lên, chứng cà lăm nhất định có thể chữa khỏi.
Ninh Chính nhắm hai mắt lại, xếp bằng ngồi dưới đất.
Ước chừng mấy phút sau!
Gã mở mắt ra nói:
- Được, chúng ta đây bắt đầu tranh ngôi đi!
Giờ khắc này.
Không có sấm chớp, không có trời long đất lở.
Thậm chí chỉ có mấy con chuột xung quanh phát ra tiếng kêu chít chít.
Nhưng... thái giám nhỏ đang phụ trách ghi chép bí mật cảm thấy thời khắc này vô cùng trang trọng, thật vĩ đại.
Gã chịu trách nhiệm ghi chép, cũng cảm thấy một loại cảm giác thần thánh.
Gã thậm chí mơ hồ muốn ở phía sau thêm một câu nói.
Bánh xe lịch sử mở ra.
Lịch trình một đời quân vương vĩ đại đã mở ra từ chốn lao tù u ám này này.
Thời điểm mới vừa muốn đặt bút.
Gã vội vàng tỉnh ngộ lại.
Cái này không thể viết, cái này không thể viết, cái này là tiếng lòng, viết ra phải chết người đó.
Nhưng mà không biết tại sao.
Gã lúc này muốn giơ tay biểu quyết.
Ta hỗ trợ Ngũ vương tử điện hạ!
Nhưng mà, gã chỉ là một tiểu nhân vật, dù cho gã giơ tay cũng không có ai để ý.
...
Nghe được Ninh Chính nói ra những lời này, trong lòng Thẩm Lãng vẫn hơi chấn động run rẩy một chút.
Ngũ vương tử Ninh Chính là một người có tính cách đặc biệt ẩn nhẫn kiên nghị.
Một khi gã nói, liền sẽ đi làm, mà mà lại làm đến cùng.
Thẳng tiến không lùi, tuyệt đối không quay đầu lại.
Thẩm Lãng tức khắc khom người lạy xuống:
- Thần nhất định tận tâm tận lực, phụ tá điện hạ!
Ninh Chính cười khổ nói:
- Nhưng mà nói ra cái lời muốn tranh ngôi này, ta vẫn cảm thấy có chút hoang đường, ta bây giờ thân còn trong lao tù, chỉ sợ so với dân chúng phía ngoài còn không bằng.
Thẩm Lãng nói:
- Điện hạ xin yên tâm, thần sẽ nghĩ biện pháp cứu điện hạ đi ra ngoài, xin điện hạ sẽ ở bên trong kiên trì mấy ngày!
Hắn bây giờ còn chưa có phương pháp cứu chữa Ninh Chính, nhưng nhất định sẽ nghĩ ra được, có thể cần một chút thời gian.
Ninh Chính nói:
- Được!
Thẩm Lãng nói:
- Vậy thần cáo từ.
Tiếp đó, Thẩm Lãng lui ra ngoài.
Vẫn chờ đến khi hắn rời khỏi, vị thái giám nhỏ vẫn không ra đi.
Ninh Chính cũng không ngồi yên nữa, tiếp đó đứng dậy đi qua đi lại, nhưng vẫn là khó chịu, thế là ngã chổng vó nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Thế cho nên con chuột bên cạnh cho là gã đã chết, thế là nó lớn mật leo lên trên người gã.
...
Hơn nửa canh giờ sau đó!
Bên trong vương cung Ninh Nguyên Hiến vẫn không ngủ.
Xem xét tường tận bản ghi chép cuộc trò chuyện của Thẩm Lãng cùng Ninh Chính.
Hơn nữa không chỉ một phần.
Ông phái đi không chỉ một người mà là ba người.
Thế nhưng ba người này không biết sự tồn tại lẫn nhau.
Đương nhiên là có một tiểu thái giám ngây thơ ho khan một tiếng, để người ta biết sự hiện hữu của gã.
Trong bản ghi chép cuộc trò chuyện này, lời Thẩm Lãng nói càng thêm to gan.
Thậm chí so với cùng quốc quân gặp mặt nói chuyện lúc trước càng thêm lớn mật
Thẩm Lãng nói Ninh Nguyên Hiến chỉ là một quân chủ không tệ, chưa nói tới anh minh.
Nói ông quá thích mạo hiểm, nói ông không theo vương đạo, nói dạng đánh cuộc vận mệnh quốc gia một ngày nào đó sẽ xuất hiện vấn đề lớn.
Nói ông thông minh, có ý chí, thế nhưng không có lòng dạ.
Nói thuật đế vương chẳng qua là thứ lông vũ xinh đẹp, không phải căn bản.
Nói nào là Ninh Nguyên Hiến cũng đã từng là một nhà chính trị tay mơ.
Còn nói Ninh Chính so với Ninh Nguyên Hiến càng thêm thích hợp làm vua.
Những lời này đã không thể dùng lớn mật để hình dung, tưởng chừng có chút đại nghịch bất đạo.
Có thể nói, đổi thành người khác nói những lời này, đã bị giết toàn tộc.
Lúc Ninh Nguyên Hiến đọc cũng toàn thân run rẩy, cả người rét run, thậm chí đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm.
Không chỉ là bởi vì Thẩm Lãng nói khó nghe.
Mà là Thẩm Lãng có mấy lời trực tiếp đâm trúng tim đen của ông.
Ninh Nguyên Hiến vô cùng thông minh, rất nhiều chuyện bản thân ông biết, nhưng lại không muốn thừa nhận.
Khuyết điểm trên người mình, ông đều rõ, thế nhưng sửa không được.
Tính cách trời sinh, không sửa đổi được.
Chỉ bất quá cho tới nay, Ninh Nguyên Hiến bị vô số lời khen tặng bao vây bên người, hơn nữa bị những thắng lợi trước mắt ảnh hưởng.
Ông thật sự cảm thấy mình là một đấng anh minh.
Nhưng bây giờ Thẩm Lãng cùng Ninh Chính đã nói thẳng, ông chỉ là một quân chủ không tệ mà thôi.
Ninh Nguyên Hiến đương nhiên tức giận đến toàn thân run rẩy, hận không thể giết người, hận không thể chém thành muôn mảnh.
Nói gần nói xa, chẳng qua nói thật?
Cho nên trong lịch sử Trung Quốc, những bề tôi thẳng thắn qua các đời, đều không có kết quả gì tốt.
Ví như Ngụy Trưng cùng Lý Thế Dân, một đời minh quân cùng trung thần ngay thẳng, giai thoại lưu truyền nghìn năm.
Thế nhưng Ngụy Trưng mới vừa đã chết không lâu sau, phần mộ đã bị Lý Thế Dân đào móc, mộ bia cũng bị đẩy ngã (*).
(*) Ban đầu Đường Thái Tông (Lý Thế Dân) hứa gả con gái của mình là Hành Sơn công chúa cho con trai cả của Ngụy Trưng là Ngụy Thúc Ngọc. Tuy nhiên về sau Thái Tông phát hiện rằng cứ mỗi lần soạn sách cho nhà nước, Ngụy Trưng đều giữ lại riêng cho mình một bản, cộng thêm việc Ngụy Trưng trước đó từng nhiệt tình tiến cử Hầu Quân Tập, người sau đó là quân sư cho Phế thái tử Lý Thừa Càn trong âm mưu lật đổ Thái Tông, nhà vua đã quyết định hủy bỏ hôn ước và đập tan bia mộ của Ngụy Trưng vốn nằm không xa mộ của Trưởng Tôn hoàng hậu. Tới năm 645 sau khi thất bại trong cuộc tấn công Cao Câu Ly, Đường Thái Tông mới nhớ tới Ngụy Trưng vì nhà vua cho rằng nếu còn sống, hẳn Ngụy Trưng sẽ can gián mình tránh khỏi quyết định sai lầm này. Vì thế Đường Thái Tông quyết định cho lập lại bia mộ của Ngụy Trưng cho xứng với vị trí của ông trong lịch sử nhà Đường.
Thần tử nói một đống lời khó nghe, đồng thời nói cho quân vương, những điều này của thần chẳng qua là muốn tốt cho bệ hạ, nếu bệ hạ không nghe thì chính là hôn quân.
Lấy tư cách quân vương, ngươi lẽ nào không ghi hận, còn phải cảm kích sao? Điều này sao mà được, thiên hạ này căn bản sẽ không có thánh nhân, mọi người đều là người phàm.
Dĩ nhiên, cái vị trung thần thẳn thắn Ngụy Trưng này cũng có tư tâm, cho nên mối quan hệ của ông ta và Lý Thế Dân cũng không thuần túy.
Ngụy Trưng lấy tư cách là một trong những đầu sỏ trong tập đoàn quyền thế của Sơn Đông, việc làm một vị quan thẳng thắn cũng chỉ là ông ta bố trí, đương nhiên cũng có thể xem ông là trung thần, thế nhưng lòng dạ cũng chẳng đơn thuần, có thể nói là lộng quyền.
...
Thế nhưng sau khi tức giận.
Ninh Nguyên Hiến ngược lại bắt đầu suy nghĩ.
Một, những câu nói khó nghe của Thẩm Lãng không có đối diện trực tiếp nói với với ông, mà là gián tiếp.
Chuyện này chứng minh cái gì? Thẩm Lãng không có lá gan à?
Không, hắn gan to bằng trời nên mới nói hết ra.
Hắn sở dĩ không có đối diện cùng Ninh Nguyên Hiến nói những lời này, chỉ có thể chứng minh hắn không đành lòng tổn thương tình cảm Ninh Nguyên Hiến.
Điểm này, Ninh Nguyên Hiến trong miệng khinh thường, nhưng nhưng trong lòng đặc biệt coi trọng. Thẩm Lãng là dạng người ngạo mạn vô cùng mà còn chú ý tình cảm của Ninh Nguyên Hiến ta đây, chuyện này chứng minh cái gì?
Ông là người thông minh, đương nhiên có thể biết tỏng tòng tong.
Hai, những lời này của Thẩm Lãng là đúng.
Đương nhiên chút phán đoán của Thẩm Lãng với Ninh Chính, Ninh Nguyên Hiến vẫn một mặt xem thường.
Nhưng những phán đoán của Thẩm Lãng đối với Ninh Nguyên Hiến, sau khi để tay lên ngực tự hỏi, Ninh Nguyên Hiến biết cái này là đúng.
Nói chung, Ninh Nguyên Hiến là nghe không vào nói thật.
Thế nhưng có hai người, ông có thể nghe lọt.
Một là Biện phi, một là nhạc phụ Chúc Hoằng Chủ.
Biện phi yêu ông, quan tâm ông, là người nhà, là người vợ chân chính trong lòng ông.
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ mặc dù có tư tâm, một lòng vì gia tộc họ Chúc.
Nhưng Ninh Nguyên Hiến là Chúc tướng nhìn lớn lên, trong mắt lão, Ninh Nguyên Hiến giống như con lão, cũng là nơi lão gửi gắm hy vọng.
Ninh Nguyên Hiến với tiên vương không thân mật, lại với vị Chúc tướng này đặc biệt thân mật, mơ hồ xem lão thành bậc cha chú.
Đương nhiên, Ninh Nguyên Hiến sau khi lên ngôi.
Dưới tình hình chung, Chúc Hoằng Chủ cũng sẽ không can gián thẳng Việt vương.
Bởi vì lão biết tính cách căn bản không đổi được, lấp không bằng khai thông.
Cái này giống như cha mẹ với con cái, dù cho con cái đã gây tai họa, cha mẹ hỗ trợ giải quyết tốt hậu quả là được.
Chỉ cần không tạo ra loại tai họa không cách nào bù đắp là được.
Chí ít đến tận bây giờ, Ninh Nguyên Hiến tuy rằng chưa nói tới đặc biệt anh minh, nhưng cũng có thể xưng là xuất sắc.
Cho nên, giữa Chúc tướng cùng Ninh Nguyên Hiến, vài thập niên quân thần, quan hệ vẫn đặc biệt thân mật vô gian.
Mà bây giờ, Ninh Nguyên Hiến lại cũng nghe lọt được lời Thẩm Lãng nói.
Đương nhiên còn có một chút quan trọng hơn.
Thẩm Lãng chẳng qua là trình bày, thậm chí không thể coi là can gián thẳng, bởi vì hắn cũng không có nói quốc quân nhất định phải đổi, cũng không có nói bệ hạ nếu ngài còn làm như vậy, ngài phải làm thế này, như thế mới là đấng anh minh.
Ý kiến trong lời của Thẩm Lãng chính là, bệ hạ chính là người như vậy, ngài cứ tiếp tục đi, bản thân thoải mái là được.
Lời hắn gián tiếp muốn gửi gắm đến quốc quân chính là: Đời quân vương kế tiếp của Việt quốc, không thể tiếp tục giống như ngài, Ninh Chính điện hạ quả thực rất thích hợp.
Với nửa câu sau Ninh Nguyên Hiến vẫn cười nhạt.
Nhưng đối với câu trước Thẩm Lãng nói, ông cũng nghe lọt được.
Đời kế tiếp Việt vương, không thể sẽ giống như ông tùy hứng phá của.
Ninh Nguyên Hiến sở dĩ trôi qua tiêu sái thế này, chủ yếu là ăn thành quả khi đại thắng nước Ngô trước đó.
Một trận thắng lợi quá lớn, cũng đủ cho ông ăn hai mươi năm.
Thế nhưng hôm nay thế cục Việt quốc quả thực chưa nói tới là tốt, đầu tiên quan văn tham nhũng nghiêm trọng, lại cai trị bại hoại.
Còn có tân chính bị cản trở, quốc khố trống rỗng.
Trải qua hai mươi năm Ninh Nguyên Hiến phá sản, quốc khố thiếu hụt đến mức nào? Chỉ có trong lòng ông rõ ràng.
Thiếu hội Ẩn Nguyên một món nợ khổng lồ, mỗi một lần nhớ tới quốc quân đều không thể chợp mắt.
Thế là, ông ta đơn giản không thèm nghĩ nữa, và rồi có thể ngủ một được giác.
Tính cách này cùng Thẩm Lãng rõ ràng giống y hệt, Thẩm Lãng cũng thiếu hội Thiên Đạo quá nhiều nợ.
Bất quá hắn không để ý chút nào, vẫn tiêu tiền như nước.
Thế nhưng quốc quân biết quá rõ, đời kế tiếp quốc quân tuyệt đối không thể phá của như vậy, nhất định phải học được cần kiệm liêm chính, nhất định phải chăm lo việc nước.
Cũng chính bởi vì vậy, quốc quân mới do dự trong việc chọn đời kế tiếp.
Đương nhiên trong lòng ông lúc này, vẫn tuyệt đối có khuynh hướng để Thái tử kế thừa vương vị.
Thái tử giống ông, chỉ bất quá càng thêm lãnh khốc, khi gã lên ngôi, có thể ổn định triều chính, có thể khống chế quần thần.
Thế nhưng có một chút vấn đề, Thái tử quá mức chú trọng quyền mưu.
Chưa đủ thẳng, ý vị này cho thấy gã cũng không thể đi trên con đường vương đạo.
Dùng quyền mưu trị quốc, mà không phải là dùng vương đạo trị quốc.
Dùng vương đạo trị quốc quá mệt mỏi, cần chăm lo việc nước, cẩn trọng phát triển thực lực của một nước.
Chính là bởi vì như thế, Ninh Nguyên Hiến mới cho Tam vương tử Ninh Kỳ cơ hội.
Ninh Kỳ cùng Thái tử hoàn toàn khác nhau.
Gã càng thẳng, cũng càng ác, cường đại mà lại tràn trề tự tin.
Chẳng hề ưa hoa gấm rực rỡ chút nào.
Thế nhưng Ninh Kỳ cũng có một khuyết điểm, quá chú trọng quân nhân cùng Hắc Thủy Đài.
Dễ dàng trở thành một bạo quân, dù cho không phải bạo quân, cũng dễ trở thành một vị vua lãnh khốc.
Trong thiên hạ thật sự không có người thừa kế hoàn hảo.
Thế là, quốc quân xem xét lời Thẩm Lãng nói hết lần này đến lần khác.
Trong lòng thử tiếp thu sự lừa dối của Thẩm Lãng
Thế nhưng ông nỗ lực nhiều lần, vẫn thấy không được.
Hoàn toàn không tin.
Ông tin tưởng Thẩm Lãng, thế nhưng với Ninh Chính không có một chút cảm giác tin tưởng nào, không có một chút cảm xúc thân mật.
Nghĩ đến người, nghĩ đến mặt, đều thấy phản cảm.
Hoang đường, hoang đường!
Tiếp đó ông lại một lần nữa nhấn mạnh trong lòng: Hừ, coi như là ngày mai Việt quốc phải diệt vong, đêm nay ta cũng sẽ không truyền ngôi cho Ninh Chính.
Lúc này, Lê Chuẩn quỳ xuống.
- Thế nào? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.
Lê Chuẩn nói:
- Nô tài phái đi con cún này, ghi chép cuộc trò chuyện Thẩm Lãng cùng Ninh Chính điện, thế nhưng con cún này khi quân.
Ninh Nguyên Hiến đối chiếu ba phần ghi chép, hoàn toàn giống y hệt, không có bất kỳ điều gì khi quân.
Chỉ bất quá có một phần có thể được viết lúc cảm xúc dâng trào, cho nên chữ viết có hơi thay đổi.
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Con chó nhỏ này ở thời khắc mấu chốt, ho khan một tiếng, có ý nhắc nhở Thẩm Lãng cùng Ngũ điện hạ nói cẩn thận.
Ninh Nguyên Hiến ánh mắt phát lạnh nói:
- Mang vào.
Tên thái giám nhỏ nhoi bị dẫn vào.
Gã thực sự không biết đi giám sát Thẩm Lãng cùng Ninh Chính nói chuyện có ba người, gã thật sự cho rằng chỉ một mình.
Nhưng mà sau, gã vẫn chủ động hướng Lê Chuẩn thẳng thắn.
Quốc quân hỏi:
- Ngươi tên gì?
Tên thái giám nhỏ đáp:
- Phùng Trần.
A?
Tên này hóa ra không tệ, không giống như xuất thân từ những kẻ thô bỉ.
Lê Chuẩn nói:
- Hắn xuất thân từ Đại Ân Đình.
Bên trong Đại Ân Đình đều là hậu duệ của tội nhân, nhiều cậu bé hơi lớn một chút, liền sẽ bị thiến thành thái giám.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến hỏi:
- Ngươi vì sao phải ho khan nhắc nhở Thẩm Lãng cùng Ninh Chính hả?
Thái giám nhỏ Phùng Trần dập đầu đáp:
- Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ngươi đáng chết, nhưng sau khi nói xong hẵn chết.
Thái giám nhỏ nhoi Phùng Trần nói:
- Nô tài nghe nói Ninh Chính điện hạ vì bảo hộ thị thiếp của Thẩm Lãng đại nhân, chủ động đứng ra gánh chịu tất cả tội danh, sinh lòng kính nể, cho nên bản năng ho khan nhắc nhở, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết...
Trên thực tế!
Vị tiểu thái giám này nhớ lại anh cả của gã.
Năm đó khi gia tộc huỷ diệt, Phùng Trần đã mười một tuổi, đáng lý phải chém đầu.
Nhưng anh cả của gã lại lao tới hô to, nói gã chỉ có mười tuổi, không thể giết, không thể giết. Không tin đi đo chiều cao.
Mà Phùng Trần bởi vì thân thể không tốt lắm, từ nhỏ đã không cao, cho nên khi đo chỉ tầm tám chín tuổi.
Cho nên gã còn sống, bị đưa đến Đại Ân Đình.
Mà anh cả của gã đương nhiên sau khi bị tịch thu tài sản cũng theo người nhà đưa ra xử chém.
Cho dù trước khi chết, anh cả vẫn còn muốn bảo vệ đứa con của vợ kế này.
Chân chính anh cả như cha.
Ninh Chính vì bảo hộ Băng Nhi, mà gánh chịu tội danh giết người, bị giam vào ngục giam Tông Chính Tự, điều này làm cho Phùng Trần đặc biệt cảm động, để gã nhớ lại hành vi bảo hộ của anh cả trước khi chết.
Cho nên mới ho khan nhắc nhở ngay thời điểm quan trông.
- Phạt ba mươi trượng, nếu như chết thì chết, nếu như may mắn không chết, vậy ném tới Hoán Y Giám!
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Tuân chỉ, cảm ơn hồng ân bệ hạ.
Thái giám nhỏ Phùng Trần dập đầu:
- Cảm ơn hồng ân bệ hạ.
Tiếp đó, gã bị bắt đi ra ngoài.
Bị đánh lia lịa ba mươi trượng, cả người máu tươi nhễ nhại, sống chết chưa biết.
...
Ngày kế!
Quốc quân ngủ miết cho đến trưa!
Biện phi vác cái bụng to đùng làm cơm trưa cho ông.
Bà mang thai cũng chừng năm tháng rồi.
Ninh Nguyên Hiến gặp việc này, nói dịu dàng:
- Ái phi có thai, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, vì sao còn vất vả thế kia?
Biện phi nói dịu dàng:
- Nằm cũng nhàm chán, bà bầu thoáng hoạt động một chút vẫn tốt hơn, thần thiếp liền làm một chút thức ăn, cũng không có khói dầu gì.
Ninh Nguyên Hiến nhìn bóng dáng Biện phi.
Mặc dù vương hậu mới là chính thê, nhưng vương hậu quá ngạo mạn, quá mức đoan trang.
Chỉ có Biện phi trước mắt mới là người vợ tri kỷ.
Chính là cái dạng tốt đến mức ngươi hận không thể chỗ nào trên người cũng thương yêu.
Ninh Nguyên Hiến đặc biệt quý trọng điểm này, đây là một trong số những người thân ít ỏi trong lòng ông.
Nhìn bóng dáng Biện phi, trong lòng Ninh Nguyên Hiến ấm áp hạnh phúc, thế nhưng cũng tràn đầy một chút lo lắng.
Bởi vì ngự y đã vài lần báo cáo với ông.
Thân thể Biện phi quá yếu, căn bản không thích hợp mang thai, hơn nữa cho tới nay thai nhi cũng không ổn.
Có cả năng nguy cơ sanh non mấy lần.
Là Biện phi cố dùng thuốc giữ thai.
Hơn nữa, Biện phi còn không cho quốc quân biết.
Nhưng ngự y không dám giấu diếm, báo cáo tất cả cho quốc quân.
Nhưng Ninh Nguyên Hiến lúc này ngược lại không dám để Biện phi biết được là ông đã hay tin rồi.
Cũng chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện!
Thậm chí trong lòng ông lúc này chỉ cầu mỗi Biện phi bình an.
Đối với đứa trẻ trong bụng này, ông gần như không dám hy vọng xa vời.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của quốc quân.
Biện phi thoáng nghiêng đầu lại cười dịu dàng.
Nhưng mà...
Cái nụ cười này giống như trong nháy mắt dừng hình ảnh.
Bỗng nhiên, sắc mặt của bà tái nhợt, toàn bộ thân thể run lên.
Tiếp đó...
Dưới thân chợt tuôn ra một bãi máu đỏ.
Biện phi cất giọng buồn bã:
- Phu quân, phu quân...
Tiếp đó, cả người Biện phi sẽ phải ngã xuống.
Ninh Nguyên Hiến tức khắc rợn cả tóc gáy.
Cả người không cách nào hoạt động giống như sét đánh vậy.
Ước chừng một lúc lâu, ông mới chợt nhảy dựng lên, tiến lên ôm lấy Biện phi.
Mà Biện phi trực tiếp ngã ở trong ngực của ông.
Giữa hai chân của bà, máu tươi trào ra.
Ninh Nguyên Hiến hô to thảm thiết:
- Bay đâu, bay đâu, cứu người, cứu người...
...
Cả người quốc quân đang điên lắm rồi.
Mấy chục ngự y đều đi vào.
Thế nhưng vẫn không có tin tức tốt truyền đến.
Ninh Nguyên Hiến vốn chưa từng cầu nguyện bao giờ, lúc này núp vào một góc, quỳ trên mặt đất, hướng thần phật đầy trời cầu nguyện.
- Van cầu trời xanh, đừng nên mang thê tử của con đi.
- Hỡi trời cao, người đã mang một thê tử của con, xin người tuyệt đối đừng mang người vợ của con đi.
- Ninh Nguyên Hiến con đây, thực sự không chịu nổi.
- Trời xanh, xin người khai ân, xin người khai ân.
- Ninh Nguyên Hiến con đây sẵn lòng sau này làm việc thiện tích đức, Ninh Nguyên Hiến ta đây sẵn lòng giảm thọ mười năm, chỉ cầu cho người đừng mang vợ của con đi.
Sau nửa khắc!
Ngự y già quỳ xuống tới dập đầu nói:
- Bệ hạ, bọn thần đã tận lực, Biện phi vì giữ thai, uống quá nhiều thuốc, tàn phá thân thể quá nhiều, lần này sanh non, dẫn phát băng huyết, thần... Thực sự bất lực.
Băng huyết chính là xuất huyết nhiều, những thứ ngự y này căn bản không ngừng được, cho nên hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ninh Nguyên Hiến lạc giọng quát lên:
- Nếu không cứu sống Biện phi của quả nhân, các ngươi cũng theo chôn cùng, các ngươi cũng theo chôn cùng!
Vị ngự y già trực tiếp dập đầu nói:
- Thần đã tuổi già, không sợ chết nữa, bệ hạ dù cho có giết thần, thần cũng cứu không được Biện phi.
Những lời này, gần như trực tiếp phán định Biện phi tử hình.
Ninh Nguyên Hiến lảo đảo, cả người đứng thẳng không được, gần như phải trực tiếp ngã xuống đất.
Nước mắt tuôn ra.
Là quả nhân chém giết quá nhiều à?
Là nghiệp chướng quả nhân quá nhiều à?
Hôm nay trời cao phải nghiêm phạt quả nhân sao?
Trời xanh, ngài vì sao phải chọn Biện phi? Vì sao phải chọn Biện phi kia chứ?
Lòng Ninh Nguyên Hiến tràn đầy tuyệt vọng, thế giới này giống như đều u ám.
Mà lúc này, đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Bệ hạ, bảo Thẩm Lãng tới, hắn có y thuật thần kỳ, lúc đó hắn đã chữa khỏi bệnh viêm ruột thừa nan y cho Trương Xung, hắn…có thể... có thể cứu Biện phi!