Trong một căn phòng dưới hầm, một căn phòng tuyệt đối không bụi.
Một người đàn ông có khuôn mặt băng bó, ngồi ở trước gương, ngắm hai mắt của mình.
Gã hỏi:
- Ta có thể đi ra ngoài chưa? Ta chỉ liếc mắt nhìn thế giới bên ngoài, chỉ ngó một chút hoa cỏ thôi.
- Không thể!
Gã lại hỏi:
- Một chút cũng không thể sao?
- Không thể, thân thể của ngươi quá yếu, ngươi đi ra bên ngoài sẽ chết.
Gã lại hỏi:
- Ta còn có thể sống bao lâu?
- Không biết, có thể một tháng, có thể hai tháng.
Gã thở dài:
- Thật hy vọng thời khắc đó mau tới, ta thực sự sống quá đau khổ.
Đối phương không nói gì.
Gã lại hỏi:
- 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 không viết tiếp nữa,《 Đấu Phá Thương Khung 》bây giờ cũng viết xong, 《 Tây Du Ký 》 cũng xem xong rồi, sống còn có ý nghĩa gì.
- Vậy ngươi có thể đọc lần thứ hai, lần thứ ba, thứ tư lần...
Gã trả lời bất đắc dĩ:
- Ta đã xem mười chín lần, 《 Đông Ly Truyện 》 ta đã đọc một trăm năm mươi ba lần.
Á!
Gã lại nói:
- Ta có thể đi nhìn thế giới bên ngoài không? Chỉ nhìn một chút được không? Cho dù nhìn một chút sẽ chết.
- Ngươi vẫn không thể chết, chí ít bây giờ không thể chết được.
Gã nói:
- Vậy lúc nào ta chết?
- Không biết, có lẽ nhanh.
Gã nói:
- Nghe nói tiểu công chúa đế quốc Đại Viêm Cơ Ninh yếu đuối giống như ta vậy, cơ thể có mấy chục loại bệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể có thể chết đi đúng không?
- Thoạt nhìn, nàng có vẻ nhiều bệnh như ngươi vậy, nhưng kỳ thực nàng và ngươi không cùng một dạng.
Gã nói:
- Không biết động cơ để tiểu công chúa sống tiếp là gì vậy? Dù sao động lực để ta sống tiếp chính là 《 phong nguyệt vô biên 》, chính là 《 Đấu Phá Thương Khung 》, chính là 《 Tây Du Ký 》.
- Thật xin lỗi.
Gã nói:
- Không, không, không, là ta phải xin lỗi các ngươi. Vì để cho ta sống sót, các ngươi đã tiêu hao hết tất cả mọi thứ. Ta đã cảm thấy, sức sống của ta đang suy yếu, thời giờ của ta không nhiều lắm.
Đối phương lặng im.
Gã cất giọng cầu khẩn:
- Ta bây giờ có thể tháo băng, nhìn mặt của ta một cái được không?
- Vẫn không được.
Gã nói:
- Vậy ta bây giờ có tên không?
- Còn chưa có.
Gã nói:
- Ta sắp hai mươi tuổi đầu rồi, còn chưa có tên sao?
Đối phương đáp:
- Bằng không ngươi bây giờ bắt đầu nghĩ, chờ ngươi nghĩ xong tên gọi là gì nói cho ta biết một tiếng.
Gã nói:
- Tốt, bây giờ đây sẽ trở thành động cơ mới để sống tiếp. Ta nhất định phải muốn một cái tên đáng kinh ngạc cực kỳ, cái tên độc nhất vô nhị. Ta xem nhiều sách như vậy, ta đây trong sách đã trải qua nhiều cuộc đời như vậy, ta nhất định sẽ nghĩ đến một tên rất hay.
- Ta tin ngươi.
Gã nói:
- Tấm gương này thật tốt, nhìn thật rõ ràng, suốt mười mấy năm qua, ta đã trải qua gương đồng, gương bạc, bây giờ tấm gương thủy tinh này tốt nhất, đáng tiếc ta vẫn chưa nhìn thấy mặt mình.
- Ngươi sẽ nhanh chóng có thể thấy được.
Gã hỏi:
- Ta là một tác phẩm thất bại phải không?
- Không, ngươi chẳng qua là quá đặc thù, ngươi là độc nhất vô nhị.
Gã nói:
- Ta lập tức nghĩ không ra một tên đặc biệt hay, nhưng là vừa đặc biệt nhàm chán, ngươi có thể chơi cờ với ta không?
- Được!
Một lát sau, chơi cờ kết thúc.
Tài đánh cờ của gã quá cao.
- Quên đi, có lẽ ta vẫn nên đánh với ta trong gương thôi.
Tiếp đó, hắn ở trước gương bày ra cờ vây, tự chơi cờ với chính mình.
Hoàn toàn nhập tâm, quên mình hoàn toàn!
...
Hạm đội Thẩm Lãng rời khỏi quần đảo Nam Châu, hướng về thành Huyền Vũ.
Cục cưng Mộc Lan quả nhiên giữ lời, cho Thẩm Lãng thêm một khắc đồng hồ.
Cặn bã cảm thấy mình quả nhiên quá xá ngầu.
Quả nhiên, báo thù thành công có thể làm cho người ta trở nên mạnh hơn.
Lãng gia ta đây từ một khắc đồng hồ đến nửa giờ, bây giờ ước chừng ba khắc.
Ai có thể mạnh hơn ta?
Ha ha ha ha ha!
Cục cưng Mộc Lan hơi mệt.
Không có biện pháp, muốn để phu quân mạnh lên, nàng sẽ phải k vất vả.
Hơn nữa ngày ngày muốn sinh con gái, thời thời khắc khắc tập trung, bất tri bất giác liền đang ngủ.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, phu quân cặn bã đang nghiên cứu bản đồ.
Mộc Lan tiến lên, ngồi ở trong lòng nói dịu dàng:
- Phu quân đang nhìn cái gì?
- Nhìn bản đồ.
Mộc Lan đưa mắt khắp ngõ ngách trên bản đồ, ngay cái chỗ bị Thẩm Lãng vẽ một hình tam giác.
- Đây là cái gì?
Thẩm Lãng nói:
- Tam giác quỷ khổng lồ.
Mộc Lan nói:
- Hình như chưa từng nghe.
Không có nghe bình thường, những người đã nghe cụm từ này không nhiều.
Cừu Thiên Nguy biết, Cừu Yêu Nhi biết, Thiên Nhai Hải Các biết, vua Căng biết, Sa Ẩm biết.
Tóm lại, người biết không nhiều.
Đây là một vùng biển nguy hiểm đặc biệt thần bí, là cấm kỵ tuyệt đối trên đường biển.
Bất kỳ đội thuyền sau khi tiến vào, liền cũng không trở về được, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nghe vào có hơi giống Tam giác quỷ Bermuda ở trái đất.
Có một vài điều kỳ lạ ở Tam giác quỷ Bermuda. Đầu tiên có một số loài không được tìm thấy ở nơi khác. Thứ hai, bước sóng ở đây khác với những nơi khác, rất nhiều máy bay biến mất sau khi vào khu vực này.
Hơn nữa các loại số liệu biểu hiện vành đai bức xạ Tam giác quỷ Bermuda có thể thuộc về trong lòng trái đất mà không thuộc bề mặt trái đất, thậm chí vành đai bức xạ này còn được gọi là vành đai bức xạ Van Allen (*).
(*)Vành đai Van Allen được chuyên gia không gian James Van Allen phát hiện vào năm 1958, đây là một vùng không gian ngoài Trái Đất, vị trí tương đối là phía trên vùng biển Nam Đại Tây Dương, có độ cao từ khoảng 500 đến 58,000 km. Đây là khu vực tập trung mật độ cao các hạt điện tử, proton xuất phát từ mặt trời và bị từ trường Trái Đất giữ lại. Cho đến nay đây vẫn là vùng bí ẩn, dự đoán lý thuyết cho rằng khu vực này thường xuyên xảy ra những sự biến đổi không gian và thời gian.
Mà thế giới này cũng có một vùng biển như vậy.
Hạm đội của Thiên Nhai Hải Các, Tru Thiên Các, thậm chí Cừu Thiên Nguy, họ Tiết đều điều động tàu thuyền thăm dò quá cái tam giác quỷ khổng lồ này.
Kết quả, toàn bộ có đi không về.
Những con tàu này giống như bị biến mất khỏi thế giới này vậy.
Gia tộc họ Kim thuộc về loại mới nổi trên biển cho nên còn chưa đến thứ hàng cao cấp này nên chưa đi thăm dò tam giác quỷ khổng lồ này.
- Ở đây cách thành Nộ Triều chúng ta hình như cũng không phải xa lắm. - Mộc Lan nói.
Thẩm Lãng nói:
- Khoảng cách thành Nộ Triều theo hướng đông nam sáu ngàn năm trăm dặm.
Mộc Lan nói dịu dàng:
- Tại sao xưng hô nó là đại tam giác, nó rõ ràng có vẻ không lớn a.
Nữ thần, nàng đây là cố ý nũng nịu, ra vẻ trẻ con à?
Thẩm Lãng nói:
- Đây chỉ là nhìn trên bản đồ thì không lớn, trên thực tế cạnh tam giác của nó vượt qua bảy nghìn dặm, cơ hồ hoàn toàn tách rời vùng biển phía đông và vùng biển phía nam hoàn toàn.
Mộc Lan nói:
- Phu quân, chúng ta ra biển lúc này chỉ có hai người chúng ta à?
Thẩm Lãng lắc đầu đáp:
- Không, người cả nhà chúng ta.
- A... - Mộc Lan cất giọng kinh ngạc:
- Thiếp còn tưởng rằng chỉ có thế giới hai người chúng ta thôi.
Tiếp tục, Mộc Lan nói:
- Chúng ta phải đi về hướng nào?
Thẩm Lãng nói:
- Hướng đông, luôn luôn hướng đông.
Mộc Lan cất giọng kinh ngạc:
- Hướng đông, lẽ nào đi tìm Cừu Yêu Nhi à?
Nàng không muốn cho lắm.
Trước khi nàng chưa mạnh hơn Cừu Yêu Nhi, nàng không muốn đi gặp Cừu Yêu Nhi.
Thẩm Lãng nói:
- Hải ngoại thật sự rất lớn, ngang dọc mấy vạn dặm, nơi nào liền gặp phải Cừu Yêu Nhi dễ dàng như vậy.
Mộc Lan nói:
- Phu quân, chàng xác định không hướng quốc quân cùng Ninh Chính điện hạ cáo biệt à?
Thẩm Lãng nói:
- Có cái gì cáo biệt, gặp lại không bằng tưởng nhớ, nhưng mà ta có thư cho họ.
Mộc Lan nói:
- Vậy, vậy Ninh Diễm cùng nhóc Thẩm Lực thì sao?
Thẩm Lãng nói:
- Về nhà lần này, chắc chắn sẽ gặp.
Mộc Lan nói:
- Ninh Diễm tới thành Huyền Vũ rồi sao?
Thẩm Lãng nói:
- Làm sao? Không được à? Cô ấy rõ ràng lớn hơn nàng, còn ngoan ngoãn kêu nàng là tỷ tỷ mà.
...
Hạm đội của Thẩm Lãng ra đi.
Để lại Tam vương tử Ninh Kỳ một mình nằm trên mặt đất.
Gã cứ nằm như thế vẫn không nhúc nhích, mải nhìn bầu trời.
Phụ vương đã từng nói, thế giới này có lẽ sẽ biến thiên.
Thế nhưng chưa chắc sẽ không biến về.
Vậy Ninh Kỳ rốt cuộc muốn nhìn thử xem, hôm nay có thể biến trở về hay không?
Gã trước tiên thấy được trời trong vạn dặm, tiếp đó màn đêm buông xuống.
Trời giăng đầy sao, phảng phất như sông bạc.
Ninh Kỳ cho tới bây giờ cũng không có ngắm kỹ bầu trời.
Bởi vì quá xa vời, cũng quá đẹp, gã sợ trầm mê trong đó, vì thế quên mất đấu tranh tàn khốc chung quanh.
Gã vẫn luôn nhủ thầm, nhất định phải làm một kẻ phàm tục chứ không nên làm người tao nhã làm gì.
Một người chìm đắm với bầu trời.
Có thể là là siêu thoát, nhưng là có thể là trốn tránh.
Những kẻ siêu thoát quá ít, cho nên vẫn là trốn tránh.
Dùng lời Thẩm Lãng nói, nếu ở thế giới hiện hữu không thể dập được ai thì phải cố tiến vào cái vĩ độ cao hơn.
Có hai thứ trên đời, khi ta suy nghĩ về chúng càng thâm trầm và dây dưa, chúng sẽ khiến cho chúng ta ngạc nhiên và kính sợ trong tâm hồn, thứ đó sẽ biến chuyển từng này, không ngừng lớn dần lên, đây là quy luật luân lý về bầu trời đầy sao trong lòng chúng ta.
Đoạn văn này không phải Thẩm Lãng nói, mà là Kant (*).
(*)Immanuel Kant – một nhà triết học của nước Đức đã phát biểu: Hai điều tràn ngập tâm tư với sự ngưỡng mộ và kính sợ luôn luôn mới mẻ và gia tăng mỗi khi nghĩ đến, đó là: bầu trời đầy sao trên đầu tôi và quy luật luân lý ở trong tôi.
Ninh Kỳ chưa từng nghe qua đoạn văn này.
Thế nhưng khi nhìn lên bầu trời đầy sao, lại bản năng hiện ra cách nhìn đầy triết lý như vậy.
Gã chẳng hề giống kẻ chẳng có ranh giới cuối cùng như Tiết Triệt.
Gã ra bất kỳ quyết định gì, bất kỳ ý chí nào của gã, cũng là vì mục tiêu cùng lý tưởng trong lòng.
Kỳ thực, gã rất muốn nói một câu, Ninh Kỳ ta đây cũng không có kẻ thù riêng.
Nhưng gã vẫn đã làm rất nhiều chuyện vượt qua ranh giới cuối cùng, cho nên đã không mặt mũi nào nói ra lời này nữa.
Bầu trời sâu xa.
Nhân tính đồng dạng sâu xa.
Bầu trời sâu xa, để cho người ta không dám nghiên cứu tinh tế bởi vì lo sợ chìm đắm vào đó.
Con người từ đâu đến? Lại sẽ đi về đâu? Nguồn gốc vũ trụ ở đâu? Điểm tận cùng ở chỗ nào?
Khi mải suy nghĩ về nhưng câu hỏi thâm ảo khó hiểu thế này dễ để cho người ta khinh rẻ thứ hiện thực bên cạnh mình.
Nhân tính sâu xa, càng để cho người ta không dám nghiên cứu tinh tế, bằng không sẽ chỉ chìm đắm càng sâu hơn nữa.
Chẳng ai hoàn mỹ.
Trong lòng mỗi người đều có thiên sứ và cũng tồn tại cả ác quỷ.
Khi thiên sứ hiện lên, sẽ vô cùng hổ thẹn với những gì mình đã gây ra.
Khi ác quỷ hiện lên, sẽ khiến cho bản thân tự sợ hãi chính mình.
Nhiều khi, kẻ mạnh đều có chung một suy nghĩ, bọn họ tin chắc những gì mình làm là đúng.
Thế nhưng… thật sự là đúng sao?
Không qua nổi sự khảo vấn linh hồn, cho nên không truy xét đến cùng.
Ninh Kỳ trước kia chưa từng đi tìm nhân tính của chính mình.
Bởi vì gã không dám.
Một khi tìm kiếm, sẽ khảo vấn, sẽ dao động.
Thân làm một nhà chính trị, thứ kiêng kỵ nhất chính là dao động.
Tìm được một mục tiêu, tiếp đó không ngừng phấn đấu, dùng hết mọi thủ đoạn để đạt được cái mục tiêu này.
Đây chính là cách sống trước kia của gã.
Mà bây giờ, dường như gã nhất định phải tự hỏi chính mình.
Gã tranh ngôi thất bại, Ninh Nguyên Hiến cùng Ninh Chính không có giết gã.
Gã vẫn không cam lòng, rời khỏi kinh đô, đi tới thành Nam Châu của họ Tiết.
Kết quả, họ Tiết huỷ diệt.
Thẩm Lãng chẳng những không giết Ninh Kỳ, ngược lại cứu gã.
Hai lần tìm được đường sống trong chỗ chết này chẳng những không để cho gã cảm thấy sướng vui gì, ngược lại càng đau khổ.
Gã không phải Ninh Dực.
Ninh Dực lrất sợ chết, vì sống sót có thể không tiếc tất cả.
Ninh Kỳ không biết bao nhiêu lần chìm trong tuyệt cảnh, mỗi một lần đều tự bản thân ra giết, lao vào chỗ chết tìm đường sống.
Gã bắt đầu khảo vấn linh hồn của chính mình.
Tiếp đó, càng thêm đau đớn.
Chuyện này cơ hồ phải phá hủy đi ý chí của chính mình, phủ định quá khứ của mình, sau đó thành lập lại một lần nữa.
Sau đêm tối, trời lại sáng lên.
Mặt trời mọc.
Mặt trời lại rơi xuống.
Vạn dặm trời trong lại giăng đầy mây đen.
Tiếng sấm trận trận.
Mây đen nặng nề.
Mưa sa như trút.
Rồi sau cơn mưa trời lại sáng.
Lúc trước Ninh Chính cùng Ninh Kỳ từng thảo luận về Khương Ly bệ hạ.
Ninh Chính nói Khương Ly bệ hạ là mặt trời, dẫu ông ta chết đi cũng vẫn chiếu sáng được thế giới.
Ninh Kỳ nói Khương Ly chẳng qua là một ngôi sao băng thiếu hơi, khiến cho người ta hy vọng nhưng càng để người ta tuyệt vọng hơn.
Nếu không có hy vọng, sẽ không tuyệt vọng.
Thế nhưng lúc này mắt Ninh Kỳ cố định bất động, không có chuyển biến tầm mắt sang chỗ nào khác, chỉ nhìn bầu trời trên đầu.
Gã phát hiện, mỗi ngày mình có thể chỉ nhìn mặt trời trong một đoạn thời gian, đó là lúc giữa trưa.
Bởi vì gã chỉ nhìn chằm chằm một khoảng trời.
Còn lúc khác, mặt trời ở bên ngoài tầm mắt của gã.
Thế nhưng...
Khi mặt trời không ở trong tầm mắt của Ninh Kỳ, lẽ nào nó không tồn tại à?
Thậm chí mặt trời xuống núi, sau đó nó liền không còn tồn tại nữa sao?
Cho dù nửa đêm, mặt trăng cũng vẫn yếu đuối mà lại ngoan cường mà soi sáng bóng tối.
Nhưng thực ra, mặt trăng chẳng qua là mặt trời phản quang mà thôi.
Vậy bây giờ toàn bộ thế giới là thuộc về bóng tối à?
Chỉ bất quá lúc trước là hoàn toàn tối tăm, bây giờ mặt trăng lại mọc?
Ai là cái mặt trăng này?
Tầm bảy ngày bảy đêm sau đó.
Ninh Kỳ râu ria xồm xàm, tóc tai rối bời bò dậy từ dưới đất.
Tiến vào thành Nam Châu tàn tạ, ăn một bữa cơm.
Đã có mấy chiếc thuyền tới đón gã.
Núi Phù Đồ?
Không sao.
Gã lên thuyền.
- Tam điện hạ, đi nơi nào?
- Lên bắc.
Thuyền trên đường về hướng bắc, mục tiêu hành tỉnh Thiên Nam.
Vài ngày sau.
Đội thuyền cập bến.
Đã có một nhánh kỵ binh chờ đợi gã ở nơi này.
- Điện hạ, chúng ta hộ tống ngài đi thành Thiên Nam. - Thủ lĩnh kỵ binh nói:
- Ngài có thể đến nơi đó chờ đợi, chờ đợi thời đại thuộc về ngài đến.
Đây là kỵ binh của người nào?
Họ Chúc?
Thiên Nhai Hải Các?
- Ta muốn lên bắc. - Ninh Kỳ nói.
Thủ lĩnh kỵ binh nói:
- Điện hạ, hôm nay gia tộc họ Tiết huỷ diệt, ngài lên bắc có thể sẽ chết. Ý của Chúc tướng đặc biệt minh xác, ngài tở lại hành tỉnh Thiên Nam rước, đến khi trời long đất lở, ngài sẽ lên bắc, nhập chủ kinh đô.
Ninh Kỳ nói:
- Ta muốn lên bắc.
Thủ lĩnh kỵ binh nhíu mày một cái.
Một lát sau, Ninh Kỳ ở dưới sự bảo vệ của Diêm Ách lên bắc!
Vài ngày sau, Ninh Kỳ tiến vào kinh đô!
Giống như một tên ăn mày tiến vào vương cung, bái kiến Việt vương.
- Đã về rồi? - Ninh Nguyên Hiến tóc trắng phau hai tay run rẩy cất lời:
- Đi gặp mẫu thân của con đi.
Ninh Kỳ ngẩng đầu nhìn phụ vương một cái.
Mấy tháng không gặp, ông gầy hơn, cả người gần như còng xuống.
Từ sau khi ông ngồi lên xe lăn, rốt cuộc cũng không xuống được nữa.
Ông trở nên già nua như vậy, tưởng chừng như là một người khác với con người trẻ trung tinh xảo của ba năm về trước.
Ninh Kỳ dập đầu một cái, tiếp đó đi gặp mẹ Xung phi của mình.
...
Gia tộc họ Tiết huỷ diệt.
Chỉ đưa đến chút sóng gợn ở kinh đô rồi lại chìm trong yên lặng.
Tam vương tử Ninh Kỳ lại đã trở về, gã cũng dám trở về.
Nhưng, cũng không có khiến cho bất kỳ gợn sóng nào.
Ninh Kỳ sau khi trở về thì biến mất hẳn trong tầm mắt mọi ngươi, khiêm tốn như Xung Nghiêu vậy, mỗi ngày đều ở trong nhà, đóng cửa không ra.
Ninh Nguyên Hiến cùng Ninh Chính cũng không có giết gã.
Chẳng những không giết, cũng không có bất kỳ trách móc nào, đương nhiên cũng không có thưởng, giống như gã không tồn tại vậy.
Tất cả những thứ ở kinh đô vẫn đâu vào đấy.
Tất cả những thứ ở nước Việt vẫn phát triển theo thứ tự.
Yên lặng đến đáng sợ.
Tựa như sự yên tĩnh nháy mắt trước một cơn sóng thần, động đất, núi lửa bùng nổ.
Loại yên tĩnh này như thể chỉ cần một tiếng thở hơi mạnh cũng khiến cho người ta phải hoảng sợ.
Tất cả mọi người đều biến thành những con thú nhỏ.
Chính là những con thú nhỏ trước động đất.
Hơn nữa còn là những con thú nhỏ không cách nào chạy trốn, chỉ có thể ở trong hang ổ của mình run lẩy bẩy.
Ninh Chính như thể tất cả chả xảy ra chuyện gì.
Nên làm cái gì?
Vẫn chuyên cần chính sự vô cùng, chuyên cần chính sự gần như tự ngược vậy.
Phảng phất như muốn làm xong tất cả mọi chuyện còn lại.
Ngược lại ứng với lời một ca khúc.
Hãy (yêu nhau) mỗi ngày như tận thế đến (*).
(*) Đây là câu mở đầu của bài hát Chết Vẫn Còn Muốn Yêu của Tín Nhạc Đoàn của Đài Loan.
Gã cũng không nói gì, nhưng mà người vợ họ Trác có một lần khóc cầu xin gã hãy bỏ nàng đi và tái giá một lần nữa.
Lấy tư cách Thái tử một quốc gia, không có hậu duệ, không có con nối dòng thì sao được.
Ninh Chính cười đáp lời:
- Chẳng cần đến sau này, hãy sống cho hiện tại.
...
Đế quốc Đại Viêm tập kết đại quân trước nay chưa từng có.
Vương quốc Tân Càn cũng tập kết đại quân trước nay chưa từng có.
Vương quốc Đại Tấn, công quốc Đại Lương v.v…
Tất cả các quốc gia phương bắc đều xuất binh.
Mặc kệ nhiều hay ít, bất kỳ nước chư hầu nào, thậm chí cả Hàn quốc Đại Nhung ở cực bắc đều xuất binh toàn bộ.
Toàn bộ quốc gia, tất cả mấy chục nước lớn nhỏ, đều nhận được ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ.
Đại quân số lượng khổng lồ!
Trùng trùng điệp điệp xuôi nam!
Mang theo khí thể hủy thiên diệt địa.
Cái uy thế động trời này giống y hệt trận sóng thần ở vùng biển phía nam vậy.
Bất luận kẻ nào, bất kỳ quốc gia nào cũng không thể ngăn cản.
Vua Ngô trẻ tuổi chỉ chống nổi một ngày liền triệt để thỏa hiệp.
Tuyên bố hưởng ứng chiếu lệnh Hoàng đế bệ hạ, lãnh thổ nước Ngô vô điều kiện để đại quân quá cảnh.
Đồng thời, Ngô vương tuyên bố xuất binh mười vạn, thêm vào liên quân đế quốc.
Sở vương chống lại hai ngày, tiếp đó thỏa hiệp, tuyên bố hưởng ứng chiếu lệnh Hoàng đế bệ hạ, toàn cảnh nước Sở vô điều kiện để đại quân đế quốc đi qua.
Đồng thời, Sở vương tuyên bố xuất binh mười vạn, thêm vào liên quân đế quốc.
Quân đoàn số lượng khổng lồ.
Gần như còn nhiều hơn so với lúc đế quốc Đại Viêm quyết chiến với Khương Ly.
Như là mây đen.
Như là sóng thần.
Càn quét về hướng nam!
Lần này Hoàng đế xuất ra số lượng quân đội khổng lồ mà không có bất kỳ lý do gì.
Thậm chí không có mục tiêu ai biết.
Hoàng đế để đại quân đi chỗ nào, đại quân liền đi nơi đó.
Thế nhưng...
Trong lòng của tất cả mọi người mơ hồ biết được.
Chỉ có một việc, mới có thể làm cho cả thế giới biến sắc.
...
Đại quân số lượng khổng lồ, có bao nhiêu người?
Không biết!
Hơn nữa số lượng đã không có chút ý nghĩa nào.
Tóm lại, vượt qua tất cả đội quân trong suốt mấy trăm năm chiến tranh của thế giới này.
Lúc trước cuộc chiến vận mệnh quốc gia của nước Việt, cộng cả tổng binh lực của bốn quốc gia gần như vượt qua một triệu.
Nhưng so với lúc này đây chẳng khác gì trò trẻ con.
Hoàng đế bệ hạ mang theo ý chí cao vô thượng của ông ta.
Đến với uy thế cuốn sạch đất trời.
Không thể ngăn cản.
Bất kỳ ai dám ngăn đều có thể tan xương nát thịt.
...
Mà bây giờ con số quân đội khổng lồ, quân đội nửa thế giới, trùng trùng điệp điệp về phía Việt quốc.
Mục tiêu của Hoàng đế ở Việt quốc?
Ha ha!
Nhánh quân đội này, cũng đủ cho nước Việt diệt vong mấy chục lần.
Cái này không giống như là một trận Nam chinh, mà như là một trận duyệt binh
Nhưng mà, quốc quân Ninh Nguyên Hiến cùng Ninh Chính, không có nhận được bất kỳ ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ.
Thậm chí bất kỳ ám chỉ cũng không có.
Toàn bộ Việt quốc, giống như bị mây đen to lớn che phủ, không nhìn thấy mặt trời.
Chúc Hoằng Chủ lần đầu tiên đi ra cửa phòng, nhìn mặt trời phía trên, nói rất từ tốn:
- Đây là đêm tối trước ánh bình minh, cũng hơi lâu rồi. Nhưng thứ nên tới cuối cùng vẫn tới, mặt trời cuối cùng sẽ mọc, thời khắc tăm tối đi qua.
Nhưng mà, lúc nói câu này.
Mây đen ngòm không ngừng che phủ từ bắc chí nam.
Ninh Kỳ đứng ở sân, ngước nhìn bầu trời.
- Chúc Hoằng Chủ, đây là ánh bình minh ngươi nói à?
- Vì sao, có vẻ càng thêm tăm tối vậy?
...
Ninh Nguyên Hiến cùng Ninh Chính đang ăn điểm tâm.
Hai tay ông đã run rẩy đem không cầm nổi c đũa, thậm chí cầm muỗng không xong.
Biện phi dịu dàng đút cho ông ăn.
- Bệ hạ, mật thư của công tử Thẩm Lãng. - Đại thái giám Lê Chuẩn nói.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Gọi công tử, không cần thêm tên đằng sau.
Đại thái giám Lê Chuẩn sửa lại:
- Vâng, mật thư của công tử.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Một hồi hãy đọc, cơm nước xong hẵn đọc, phong thư của thằng nhóc này nhất định là để ta không thoải mái, ta không thể phá hỏng tâm trạng ăn điểm tâm, bữa sáng Biện phi làm ngon như vậy, ta không thể phụ.
Biện phi đưa khuôn mặt đến sát, khuôn mặt hai người nhẹ nhàng cọ nhau.
Ninh Nguyên Hiến cười nói:
- Thêm nữa, lúc trước mỗi một lần đều mắng thằng ranh con, thằng khốn này nọ, xem ra chẳng mắng chửi được bao lâu phải đổi giọng rồi.
Ninh Chính vẫn cẩn thận ăn điểm tâm.
Hai cha con ăn xong điểm tâm.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Lấy thư đến đây.
Đại thái giám Lê Chuẩn đưa thư tới.
Ninh Nguyên Hiến mở thư ra, dùng hết tất cả ý chí và sức mạnh đều không thể ngăn cản hai tay run rẩy.
Chữ của Thẩm Lãng đập vào mi mắt.
Bệ hạ, mỗi lần ngài đều canh cánh trong lòng chuyện hai mươi mấy năm về trước, cảm thấy bản thân đã từng quỳ xuống thỏa hiệp quá, cho nên đã gãy lưng liền cũng đứng lên không nổi nữa.
Ngài, vẫn không thể buông bỏ.
Lúc này còn chưa có gì mà?
Đầu gối của đàn ông có vàng, thế nhưng vàng rất mềm.
Vì sao không nói đầu gối đàn ông bằng sắt thép? Nói đúng là nên quỳ thì cứ quỳ.
Vừa quỳ, trong lòng vừa kêu đ* mẹ ngươi, ngày khác giết cả nhà ngươi, đây mới là trạng thái quân vương bình thường.
Bệ hạ của ta, buông đi, buông bỏ đi.
Ôi!
Bệ hạ, có một số việc ta cũng thật sự không có nghĩ đến.
Chờ đến lúc nghĩ ra rồi, chúng ta đã đi được quá gần.
Dựa vào, hai mươi mấy năm trước nhà của chúng ta gây họa cho ngài.
Bây giờ, lại muốn gây họa cho ngài.
Đệch, đệch, đệch.
Ngài, còn có Ninh Chính điện hạ, hãy hoàn toàn phân chia giới hạn với ta đi.
Nếu thuận tiện hãy tuyên bố thẳng thừng ta là kẻ phản bội, để cho Hoàng đế bệ hạ có một cái công đạo.
Hãy vui vẻ quyết định.
Nước Việt hãy chính thức tuyên bố cùng ta phân rõ giới hạn.
Thả lỏng một chút, bệ hạ của ta!
...
Ninh Nguyên Hiến cầm thơ của Thẩm Lãng đích thân viết đưa cho Ninh Chính.
- Có phải hắn đều xem người khác dốt văn cả đám mà viết thư trắng trợn như vậy hay không? - Ninh Nguyên Hiến nói ra.
Ninh Chính nói:
- Đại khái là lúc viết sách cứ thích dùng điển cố quá nhiều nên có cảm giác buồn nôn, cho nên cứ thích dùng từ thông tục.
- Ôi! - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Người này không đáng tin cậy, ta vẫn chờ tập hai của《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》mà, bây giờ nghĩ lại, có thể cũng là trọn cả đời.
Ninh Nguyên Hiến này ngay cả cụm từ buồn nôn series trọn đời (*) cũng biết.
(*) Liên hữu sinh chi niên hệ liệt (series in the lifetime) là những tác phẩm được duy trì suốt một thời gian quá dài còn chưa kết thúc. Hiện tượng này thường xảy ra trong các bộ phim truyền hình của Âu Mỹ (thêm cả Ấn Độ và các nước Nam Mỹ) như Doctor Who (1963 đến nay) … và những bộ manga/anime từ Nhật Bản như Nữ Hoàng Ai Cập (1976 đến nay), Mặt Nạ Thủy Tinh (1976 đến nay)…
Lê Chuẩn lại đưa một phong thơ cho Ninh Chính.
Ninh Chính vừa mở ra đọc.
Đây là mật mã, nếu chỉ nhìn suông sẽ không biết bên trong có gì.
Thế nhưng Ninh Chính lại có thể xem hiểu.
- Ninh Chính điện hạ, tiềm long tại uyên, kế tiếp điện hạ tỏ thái độ đoạn tuyệt với ta, chính thức hướng Hoàng đế thỏa hiệp. Ta xin thề trong vòng mấy năm sẽ trở về. Điện hạ hãy thỏa hiệp một lần, giữ được ngôi báu, giữ được trăm năm cơ nghiệp của vương tộc họ Ninh.
Ta xin thề, chẳng bao lâu sẽ biến trở về.
Ta hướng điện hạ xin thề.
Phong mật thư này, Thẩm Lãng dùng ba lần xin thề.
Sau khi xem xong, chữ viết phía trên biến mất.
Ninh Chính cầm mật thư đặt ở trên ngọn nến, đốt cháy thành tro.
- Xem xong rồi? - Ninh Nguyên Hiến nói.
- Ừ.
Ninh Nguyên Hiến hỏi:
- Hắn nói cái gì?
Ninh Chính đáp:
- Không nói gì.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Còn có khẩu vị không? Bằng không ăn thêm một chén?
Ninh Chính nói:
- Được, con sẽ theo phụ vương ăn một chén nữa.
...
Hạm đội của Thẩm Lãng cách thành Huyền Vũ rất gần.
Kim Mộc Lan đã cảm nhận được, loại khí tức che khuất bầu trời này.
Bầu trời, trên mặt đất, khắp nơi đều có.
Thẩm Lãng nói:
- Cục cưng, nàng có tin ta không?
Mộc Lan gật đầu nói:
- Thiếp tin.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy ta chính thức nói cho nàng biết, người cả nhà chúng ta đều có thể bình an, sẽ không có một ai gặp chuyện không may.
Mộc Lan nói:
- Kể cả chàng trong đó.
Thẩm Lãng nói:
- Nhất là ta.
Mộc Lan nói:
- Chúng ta sẽ đi hải ngoại, cái này là thật sao? Ngươi sẽ không gạt ta đi?
Thẩm Lãng nói:
- Dĩ nhiên không phải lừa nàng.
Mộc Lan nói:
- Chúng ta đây còn trở lại không?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên trở về, sẽ về thật nhanh, chúng ta tương đương với xuất ngoại lữ hành một chuyến, không bao lâu sẽ trở lại. Chờ chúng ta trở lại, đó chính là hoàn toàn thiên hạ không thù.
Mộc Lan nói:
- Chàng hãy thề, người cả nhà chúng ta đều bình an.
Thẩm Lãng nói:
- Ta xin thề, tất cả mọi người ngay cả Kim Hối, Kim Kiếm Nương.v…, đều bình an vô sự, không bị thương một cọng lông tơ. Những gì ta từng nói, cho tới bây giờ cũng là chắc chắn, đúng hay không? Những thứ ta chém gió ghê gớm đến đâu, vĩnh viễn đều thực hiện, đúng hay không?
Mộc Lan gật đầu nói:
- Thiếp tin chàng.
Thẩm Lãng nói:
- Cục cưng, giờ đến nhà rồi, tranh thủ trong khoảng thời gian này làm một lần nữa được không?
Cục cưng Mộc Lan nói:
- Được, lần này để cho chàng thêm hai khắc đồng hồ.
Thẩm Lãng hỏi:
- Cái gì?
Mộc Lan nói:
- Không, không có gì.
Lãng gia vô địch.
Một giờ, một giờ trước nay chưa từng có.
...
Thẩm Lãng cùng Mộc Lan về tới phủ Hầu tước Huyền Vũ.
Tất cả mọi người, kể cả Ninh Diễm cùng cậu bé Thẩm Lực cũng ở đây.
Đây là Thẩm Lãng lần đầu tiên nhìn thấy nhóc tì Thẩm Lực.
Nhóc hôm nay mới không đến ba tháng mà thôi, nhưng đã hơi nẩy nở.
So với đứa trẻ bình thường, nó xem như tuyệt đẹp.
Nhưng so với bé cưng Thẩm Mật và Thẩm Dã lại bình thường.
Thế nhưng thật sự rất ngoan và yên tĩnh.
Thẩm Lãng dè dặt ôm lấy bé Thẩm Lực.
- Ngoan thật, ngoại tổ phụ cho đặt tên cho con chúng ta không tệ, bất quá có thể khá hơn một chút, ví như gọi Thẩm Đại Lực (*).
(*) Chú thích của Mèo Thầy Mo: Đại Lực là một cái tên phổ biến ở vùng quê Trung Quốc. Tất nhiên với Ninh Nguyên Hiến hay Ninh Diễm chỉ có vậy, còn Thẩm Lãng lại liên tưởng đến nhân vật lẫy lừng trên internet là Đại Lực ca ở thành phố Thẩm Dương. Anh này nổi tiếng nhờ video internet phát biểu những câu tuyên ngôn bá đạo gây cười. Còn về đời tư, đây là một phú nhị đại kế thừa lò gạch trăm mẫu, hồi nhỏ quen xem Saint Seiya nên ảo tưởng mình bá khắp vũ trụ, nguyên nhân chính có thể anh này nghiện loại thuốc ho của Trung Quốc có tên là Đại Lực và uống đến 41 chai mỗi ngày (hồi bé uống 10 chai kéo dài hơn 10 năm) nên bị ảo giác, tâm thần phân liệt.
Thẩm Lãng mới vừa nói xong, đã bị Ninh Diễm đạp một cước.
Hắn không khỏi cười nhạt, nàng dùng chân đạp ta có ích lợi gì?
Có bản lĩnh, lấy mông của ngươi ngồi chết ta nào.
Tiếp đó, Thẩm Lãng trìu mến mà ôm bé cưng Thẩm Lực.
Cô bé Thẩm Mật thấy thèm thuồng, đôi mắt như đá quý nhìn hắn đầy chờ mong.
Thẩm Lãng cũng khom lưng, ôm cả bé Thẩm Mật cực kỳ xinh đẹp.
Dáng vẻ Thẩm Mật tiểu công chúa chúng ta càng đẹp ra, bất tri bất giác, cô bé đã ba tuổi.
Nhóc tì Thẩm Dã nhìn thoáng qua papa, vừa nhìn lại mình.
Papa hình như không có mọc thêm tay.
Vậy con phải làm sao?
Chẳng lẽ con là đứa trẻ bị ghét bỏ à?
- Oa... – Nhóc Thẩm Dã tức khắc gào khóc.
Tiểu Băng vội vàng ôm dỗ dành, kết quả hoàn toàn dỗ không được.
- Mấy người thật là, sao lại đối xử với bé tiểu Dã như thế kia chứ. - Tiểu Băng oán giận, tiếp đó nhét thẳng vào trong lòng Mộc Lan.
Nằm trong lòng mẹ, nhóc Thẩm Dã đổi gào khóc sang nghẹn ngào, nhìn papa đầy vẻ tội nghiệp.
Thẩm Lãng nhìn Thẩm Dã dịu dàng, nhủ thầm:
- Tiểu Dã, bởi vì con mạnh nhất, cho nên papa phải thương chị và em trai con.
Một lát sau.
Em trai Thẩm Kiến đi tới.
Gã một thân áo giáp.
Thẩm Lãng nói:
- Đệ đệ, bây giờ mặc áo giáp làm cái gì?
Thẩm Kiến nói:
- Đệ sẽ vì đại ca chiến đấu.
- Được, cám ơn đệ đệ. - Thẩm Lãng nói:
- Nhưng mà, chí ít bây giờ không có gì chiến đấu.
Thẩm Kiến nói:
- Đệ cho là có, đúng rồi, cha mẹ ở nhà chờ đại ca đó.
- Được. - Thẩm Lãng nói:
- Ta đi liền.
Thẩm Lãng trả Thẩm Lực lại cho Ninh Diễm, trả cô bé Thẩm Mật lại cho tiểu Băng, tiếp đó phải đi gặp cha mẹ.
Mộc Lan nói:
- Phu quân, thiếp sẽ đi cùng chàng.
Thẩm Lãng nói:
- Không cần, nếu nàng đi, có thể sẽ có chút xấu hổ.
...
Lúc này, vợ chồng Thẩm Vạn chẳng ở phủ Hầu tước Huyền Vũ, mà đang ở căn nhà nhỏ xíu trong cái thôn Phong Diệp hồi trước.
Chính là căn nhà lúc bọn họ nghèo khổ nhất.
Thẩm Lãng ở ngoài nhà.
Mây đen trên trời trĩu nặng, nhìn như muốn nổi sấm chớp, thế mà con mẹ nó không đánh.
Ôi!
Ghét nhất thời tiết như vậy.
Muốn sấm chớp thì đánh mợ nó đi.
Muốn mưa thì mưa đi
Mưa đá cũng không sao cả.
Hít một hơi thật sâu.
Thẩm Lãng đẩy cửa ra đi vào.
Mẹ trứng, quả nhiên là một màn này.
Cha mẹ của hắn quỳ thật ngay ngắn trên mặt đất.
Thẩm Lãng cũng vội vàng quỳ xuống.
Một nhà ba người, quỳ cùng một chỗ.
Vợ chồng Thẩm Vạn hướng Thẩm Lãng dập đầu.
- Lão nô vô danh bái kiến đế quốc Đại Càn bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
...
Chú thích của Bánh: Cái chương này viết dốc hết tâm huyết, nhu cầu cấp bách mong các huynh đệ ủng hộ và vé tháng, ta sẽ dốc hết toàn lực viết xong tình huống then chốt kế tiếp, chư vị đại nhân, ta van mọi người!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Đáng lý ngay từ đầu dịch chữ "đa" (cha) và "nương" (mẹ) theo cách nói thông tục thân thương là tía má hay thầy u gì sẽ hợp lý hơn nhưng đã lỡ rồi. Mọi người chú ý, thường trong câu thoại, khi nhân vật xưng hô "phụ thân/mẫu thân" thì Mèo để nguyên, còn "đa/nương" thì Mèo dịch thành "cha/mẹ". Còn trong các câu không phải là câu thoại sẽ hạn chế dùng chữ Hán. Riêng phần sau khi sang phương Tây sẽ căn cứ theo ngôn ngữ thường dùng trong phim phương Tây mà dịch xưng hô.