- Căng huynh cũng còn có điều kiện gì khác không? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Vua Căng lắc đầu.
- Hiền đệ, đây là Hiệp định đình chiến ta định ra, đệ xem thử thế nào.
Thẩm Lãng nhận lấy vừa nhìn.
Không có biền tứ lệ lục (*) gì cả, nội dung đặc biệt đó giản đơn.
(*) Thể văn tứ lục và biền ngẫu, mỗi câu thường chia làm hai đoạn một đoạn 4 chữ, một đoạn 6 chữ
Nước Đại Nam sẵn lòng đình chiến vô điều kiện, toàn bộ quân đội sẽ rút khỏi lãnh thổ nước Việt vào ngày 15 tháng 3.
Phía sau chính là chữ ký cùng đại ấn của vua Căng.
Không có bất kỳ điều kiện gì, không có bất kỳ bồi thường chiến phí nào.
Bên trái là trống rỗng.
Thẩm Lãng ký tên của mình vào.
Nhưng còn chưa đủ, chức quan của hắn quá thấp, kế tiếp còn muốn Ninh Chính ký tên.
Cuối cùng giao cho quốc quân Ninh Nguyên Hiến ký tên đóng ấn.
Một khi ký xong, chiến sự phía nam Việt quốc coi như hoàn toàn kết thúc.
Sau đó vua Căng vẫn không có đưa ra bất kỳ điều kiện gì.
Thẩm Lãng nói:
- Căng huynh, có một việc đệ nhất định phải nói cho huynh biết.
Vua Căng nói:
- Hiền đệ cứ nói.
Thẩm Lãng hỏi:
- Huynh có biết Chúc Nịnh không?
Vua Căng đáp:
- Từng nghe nói, nhưng mà lúc ta rời khỏi thành Thiên Việt thì cô bé ấy còn rất nhỏ.
Thẩm Lãng nói:
- Cô gái này là một trạch nữ, nhưng lại là một thiên tài, mỗi ngày đều ngâm mình ở trong đống sách vở thượng cổ, biết nhiều vô cùng. Hơn nữa người này có một đặc điểm, người nào gây chú ý liền nghiên cứu người đó, hơn nữa thông thường có thể nghiên cứu thấu đáo.
Vua Căng nghe đến đây đã hiểu ra.
Gần đây, ở toàn bộ thế giới phương đông, chính vua Căng là người gây chú ý nhất.
- Ý của hiền đệ là, Chúc Nịnh cũng có thể có thể nghiên cứu khám phá ra quỹ tích của ta, đồng thời báo cho Thiên Nhai Hải Các sao? - Vua Căng nói:
- Mà Thiên Nhai Hải Các với mỗi một di tích thượng cổ đều khát vọng bức thiết, cho nên cái di tích thượng cổ của ta có chút nguy hiểm rồi.
Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Điểm ấy, không thể không đề phòng.
Vua Căng gật đầu một cái nói:
- Cảm tạ hiền đệ báo cho biết, vi huynh biết phải làm như thế nào.
Thẩm Lãng nói:
- Căng huynh, đại quân của huynh lần này tiến đánh Việt quốc, lại không có chút thu hoạch gì, người của tộc Sa Man sẽ không trách huynh sao?
Vua Căng lắc đầu nói:
- Võ sĩ tộc Sa Man với đất đai không có tham lam bao lớn, chỉ thích cướp bóc. Thứ ta vốn cần đất đai Việt quốc, bởi vì muốn phát triển nước Đại Nam, cần rất nhiều dân cư, cần trồng trọt, cần thành trì hóa. Cho nên ta cần hai trăm vạn nhân khẩu Việt quốc, bọn họ có năng lực sản xuất rất cao, bất quá bây giờ vẫn phải dùng người nước Nam Ẩu đi!
Nước Nam Ẩu cũng có hai trăm vạn dân cư, trừ người của tộc Sa Man, còn có một hơn phân nửa là người Việt quốc, chính là năm đó khi Việt quốc chiếm lĩnh nước Nam Ẩu di chuyển qua.
Thẩm Lãng nói:
- Ta xem tộc Sa Man sản xuất hoa quả rất nhiều, chưng cất rượu rất nhiều? Thiếu các loại lương thực chính như lúa gạo, cũng thiếu thịt?
Tộc Sa Man thiếu thịt?
Vừa thiếu, vừa không thiếu.
Bởi vì bên trong khu vực tộc Sa Man có vô số món ăn dân dã, mỗi một lần săn bắn đều có thể thu được rất nhiều đồ ăn.
Nhưng là có thể ăn thịt nhiều, cuối cùng chẳng qua là rất ít người.
Tuyệt đại đa số người dựa vào hái lượm cùng khoai lang mà sống.
Khoai lang xuất hiện, mới để cho tộc Sa Man hoàn toàn vượt qua nạn đói.
- Thịt cũng không đến nỗi nào, chúng ta bắt đầu thuần hóa heo rừng, đồng thời nuôi nhốt. - Vua Căng nói.
Thẩm Lãng nói:
- Phía trong tộc Sa Man có rất nhiều đặc sản chúng ta cần, chúng ta giao gạo và mì cho mọi người, đệ có thể cho hội Thiên Đạo tiến vào bên trong nước Đại Nam, mở ra mua bán nước Việt cùng nước Đại Nam.
Vua Căng nói:
- Có thể bán sắt không?
Thẩm Lãng nói:
- Có thể bán gang, nhưng sẽ không bán thép.
Vua Căng nói:
- Được, thế nhưng những thứ xa hoa lãng phí như lụa và gương không thể vào nước Đại Nam.
Bởi vì dân phong nước Đại Nam bây giờ anh dũng thuần phác, sự hiểu biết với xa xỉ phẩm vẫn là số không.
Mấy thứ này ảnh hưởng với ý chí chiến đấu quá nghiêm trọng.
Kế tiếp, vua Căng sẽ dần dần mở cửa nước Đại Nam, nhưng nhất định sẽ đặc biệt chậm chạp.
Dù sao đấy là quốc gia nửa hoang dã, một khi hoàn toàn buông tay, để văn minh phương đông tràn vào thì hậu quả khó lường.
Vua Căng nói:
- Như thế, ta sẽ xác định một khu vực ở thành Lạc Diệp chuyên chịu trách nhiệm mua bán, ngươi ta hàng năm giao dịch đều ở chỗ đó hoàn thành. Nơi đây cách bờ biển cũng gần, khoảng cách thành Nộ Triều cũng gần.
Thẩm Lãng nói:
- Được, rượu của nhà huynh chất lượng tốt, nhất định sẽ bán chạy.
Vua Căng nói:
- Đúng rồi, kế tiếp có chút việc riêng, có thể sẽ cần hiền đệ hỗ trợ.
Thẩm Lãng nói:
- Mời nói.
Vua Căng nói:
- Đệ tài hoa tuyệt đỉnh, khi ta nghiên cứu càng sâu hơn về cái di tích thượng cổ hang Vạn Rắn, nội dung cũng càng lúc càng khó khăn, nếu đến lúc cần thiết, ta sẽ hướng hiền đệ thỉnh giáo.
Thẩm Lãng nói:
- Đệ nhất định biết gì đều nói hết.
Tiếp tục Thẩm Lãng nói:
- Căng huynh, nếu như huynh trực tiếp hạ lệnh đại quân tộc Sa Man lui binh, thật không có vấn đề gì sao? Phía dưới quân đội thực sự sẽ không oán à?
Vua Căng nói:
- Cần phải làm vở kịch lớn!
Thẩm Lãng nói:
- Vở kịch thần linh sao?
Vua Căng nói:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thầy Sa Ẩm đã bắt đầu chuẩn bị.
Thẩm Lãng khom người nói:
- Nếu như thế, cảm ơn Căng huynh chiêu đãi, đệ đây có thể cáo từ được rồi?
Vua Căng nói:
- Có một tin tức có thể cần nói cho hiền đệ.
Thẩm Lãng trong lòng vui vẻ, sẽ chờ ngươi lên tiếng.
Thẩm Lãng nói:
- Mời nói.
Vua Căng nói:
- Núi Phù Đồ cũng gia nhập trò chơi này.
Ánh mắt của Thẩm Lãng co rụt lại.
Vua Căng nói:
- Cho nên ở thời khắc mấu chốt, chiến trường hành tỉnh Thiên Tây có thể sẽ gặp chuyện không may.
Núi Phù Đồ am hiểu nhất cái gì?
Đương nhiên là giết người thần không biết quỷ không hay.
Thế nhưng căn cứ phép tắc đế quốc Đại Viêm, không có ý chí hoàng đế, bất kỳ thế lực siêu thoát đều không thể can thiệp nội chính các nước, càng thêm không thể tàn hại quân vương.
Định ra tay với vua của một quốc gia?
Không thể tưởng tượng nổi quá sứ.
Dù cho núi Phù Đồ, cũng không dám làm ra chuyện đến nước này, trừ phi có ý chỉ hoàng đế bệ hạ.
Thế nhưng hoàng đế bệ hạ, sẽ không hạ cái ý chỉ này.
- Đứng đằng sau chuyện này còn có một người khác, chính là vị Thái tử của vương quốc Tân Càn, cái tên đệ tử phản đồ của Khương Ly bệ hạ. - Vua Căng nói:
- Người này ở núi Phù Đồ có địa vị rất cao, mà nước Sở cùng nước Tân Càn, nước Lương đều có tranh chấp lãnh thổ rất lớn.
Khương Ly bệ hạ chết bất đắc kỳ tử, sau đó đế quốc Đại Càn to lớn sụp đổ, điều quan trọng nhất bị đế quốc Đại Viêm cướp đi, lại bị nước Tấn cướp đi mấy hành tỉnh, hôm nay nước Tân Càn không đủ một phần so với ngày trước, nhưng vẫn là nước lớn của thiên hạ, so với Việt quốc lớn gấp đôi.
Sở vương gian trá tham lam, lúc đế chủ Khương Ly còn sống, ông ta chó vẩy đuôi mừng chủ.
Đế chủ Khương Ly khi chết bất đắc kỳ tử, ông ta lập tức dẫn đại quân lên bắc, cướp đi vùng đất rộng mười mấy vạn cây số của vương quốc Đại Càn.
Đương nhiên, sau đó hoàng đế bệ hạ cũng nhìn không được, buộc nước Sở phun ra hơn phân nửa, nhưng còn dư lại một nửa xem như là bị Sở vương nuốt mất.
- Hiền đệ, hoàng đế bệ hạ không thích Ninh Nguyên Hiến, nhưng cũng không có nghĩa là ông ta không thích Ninh Kỳ cùng Ninh Dực. - Vua Căng nói:
- Một khi Ninh Kỳ cùng đế quốc Đại Viêm có mật ước càng sâu hơn, vậy chuyện gì cũng có thể có thể phát sinh. Hoàng đế bệ hạ sẵn lòng thấy một Việt quốc bị suy yếu, càng thêm sẵn lòng thấy Việt quốc cùng nước Sở đồng thời bị suy yếu!
- Cho nên, trên chiến trường hành tỉnh Thiên Tây, chuyện gì cũng có thể phát sinh! - Vua Căng nói:
- Hiền đệ chớ xem thường Ninh Kỳ, cổ tay người này rất cao, vị thống soái lạnh lùng kia chẳng qua là một vai mà hắn đóng, thủ đoạn chính trị của người này rất thâm, gan lớn, sẵn lòng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Thẩm Lãng nói:
- Đã nhìn ra đầu mối, hạm đội gia tộc họ Tiết đang tập kết, hướng đi bất minh, chỉ sợ mục tiêu chính là thành Nộ Triều nhà đệ.
Họ Tiết xuất động hải quân tiến đánh thành Nộ Triều, sau khi đoạt được sẽ không dùng cho mình giao cho Ngô vương cùng hội Ẩn Nguyên.
Chơi lớn thật.
Vua Căng nói:
- Còn có một việc, Chúc Nịnh phải gả cho Ninh Kỳ làm chính thê, Chúc Hồng Bình muốn lấy Xung Sư Sư.
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Hắn cứ chạy rong ruổi suốt, bí văn này hắn đúng là lần đầu tiên nghe được.
Ngày này cuối cùng xảy ra.
Chúc Hoằng Chủ cuối cùng bỏ qua Ninh Dực, triệt để chuyển biến lập trường hỗ trợ Ninh Kỳ.
Lần này ghê gớm thật, ba nhà họ Chúc, họ Xung, họ Tiết đều hỗ trợ Ninh Kỳ.
Văn võ quy nhất.
Thế lực của Ninh Kỳ trong nháy mắt bành trướng vượt xa trước Thái tử Ninh Dực.
Vua Căng nói:
- Nếu như ta không có đoán sai, hội Ẩn Nguyên cùng gia tộc họ Chúc ở Viêm Kinh thuyết phục hoàng đế bệ hạ. Ninh Kỳ đi nước Ngô, sau đó cũng không có xuất hiện nữa, hiền đệ cảm thấy hắn sẽ đi nơi nào?
- Viêm Kinh! - Thẩm Lãng nói.
- Đúng, Viêm Kinh! - Vua Căng nói:
- Một khi Ninh Kỳ xuất ra lợi thế mang tính then chốt, ký kết mật ước mang tính then chốt, vậy hoàng đế bệ hạ ở Viêm Kinh sẽ đối với hắn tiến hành hỗ trợ thiết thực.
- Ở dưới áp lực đế quốc Đại Viêm cùng hội Ẩn Nguyên, Ngô vương thỏa hiệp, không còn xuất binh xuôi nam.
- Ninh Kỳ cắt nhường sáu quận hành tỉnh Thiên Bắc, đồng thời để hạm đội gia tộc họ Tiết đánh hạ thành Nộ Triều, giao cho Ngô vương, như thế Ngô vương cũng không coi là không có chút thu hoạch gì.
- Mà ở phía nam, Chúc Nhung tỏ ý, sẵn lòng đại biểu thế lực tân triều Việt quốc cùng ta đàm phán, cắt làm cho cả hành tỉnh Thiên Nam.
- Nếu Ninh Kỳ thành công, phía bắc ổn định Ngô vương, phía nam ổn định ta, vậy phía tây sẽ phát sinh cái gì?
Chiến trường phía tây, nguy như chồng trứng.
Sở vương có ba mươi mấy vạn đại quân, mà gia tộc họ Xung chỉ có mười hai vạn đại quân.
Sở vương ngự giá thân chinh, sĩ khí tăng vọt.
Cho nên một trận chiến này, Việt quốc tràn ngập nguy cơ.
Muốn đánh thắng một trận chiến này, trừ phi cục diện phát sinh biến đổi lớn.
Ví như... Sở vương chết bất đắc kỳ tử!
Vua Căng nói:
- Trận chiến này người được lợi lớn nhất là ai?
Thẩm Lãng nói:
- Hoàng đế bệ hạ!
Vua Căng nói:
- Hiền đệ sáng suốt, Ninh Kỳ thượng vị, Việt quốc mất đi một phần ba lãnh thổ nên sẽ bị suy yếu rất lớn. Hơn nữa Ninh Kỳ có thể đã cùng đế quốc Đại Viêm ký kết mật ước thực chất. Cho nên lúc này, nếu nước Sở thôn tính hành tỉnh Thiên Tây, vậy lập tức liền sẽ trở thành chúa tể phía nam, cái này không phù hợp lợi ích hoàng đế bệ hạ.
- Trải qua một trận chiến này, tiêu diệt hai cái chúa tể phía nam, hoàng đế bệ hạ rõ ràng thủ đoạn ghê gớm thật. - Thẩm Lãng nói.
Vua Căng nói:
- Dưới lợi ích lớn như vậy, rất nhiều phép tắc có thể phá vỡ. Ví như năm đó phụ thân của ta, Việt vương cảm thấy thời cơ thu hoạch nước Nam Ẩu đã thành thục, ở dưới lợi ích khổng lồ như vậy, quốc chủ Nam Âu như phụ thân ta liền tự nhiên tử chiến sa trường đấy thôi.
Thẩm Lãng nói:
- Cho nên, Sở vương chết bất đắc kỳ tử, cũng trở thành chuyện có thể đoán!
Vua Căng gật đầu.
Một khi Sở vương chết bất đắc kỳ tử, cục diện tan vỡ, vậy dĩ nhiên là binh bại như núi đổ.
Vua Căng nói:
- Cho nên, kế tiếp tất cả động tác của hiền đệ đều phải nhanh, bằng không hậu quả khó lường!
Thẩm Lãng gật đầu.
Ván cờ từ bàn tay của Ninh Kỳ đã bắt đầu vận chuyển.
Ngô vương đã thỏa hiệp.
Như kết quả không ngoài dự liệu thì kế tiếp Tam vương tử Ninh Kỳ sẽ tiến vào hành tỉnh Thiên Tây cùng Sở vương quyết chiến.
Sở vương chết bất đắc kỳ tử.
Việt quốc đại hoạch toàn thắng.
Cùng lúc đó, Ninh Kỳ còn muốn cùng vua Căng đạt yêu cầu hiệp nghị, dùng chi phí cắt nhường hành tỉnh Thiên Nam, đổi lấy vua Căng đình chiến, đồng thời mượn tay quân đội tộc Sa Man, triệt để tiêu diệt phủ Hầu tước Huyền Vũ.
Tiếp đó, hạm đội gia tộc họ Tiết tiến đánh thành Nộ Triều, triệt để tiêu diệt gia tộc họ Kim cùng tổng bộ hội Thiên Đạo.
Quả nhiên là chơi lớn đến trời.
Từ phía bắc nước Ngô, đến phía nam vua Căng, đến phía đông thành Nộ Triều, đến phía tây Sở vương.
Toàn bộ đều có sắp xếp.
Lợi hại!
Nhìn không ra, Ninh Kỳ nhà ngươi không tầm thường như.
Nhưng mà kẻ không tầm thường nhất vẫn là hoàng đế bệ hạ của đế quốc Đại Viêm, những thứ Ninh Kỳ sắp xếp hoàn toàn phù hợp lợi ích của ông ta, lúc này mới được ông ta hỗ trợ toàn diện.
Vua Căng nói:
- Nếu sau khi Ninh Kỳ lên ngôi, sẽ không đi đánh nước Ngô, cũng sẽ không đi đánh nước Sở, bởi vì những quốc gia này mạnh yếu hoàng đế bệ hạ đều có sắp xếp. Chỗ duy nhất hắn có thể tiến đánh chính là nước Đại Nam của ta, bởi vì chỗ này bị bọn họ xem là man di, nếu Ninh Kỳ hạ được nước Đại Nam, xem như mở rộng vương triều Đại Viêm.
- Ninh Chính là một quân chủ chăm lo việc nước, nhưng cũng không phải là một vị quân chủ thích bành trướng mở rộng, nếu hắn thượng vị, hai nước chúng ta còn có thể bù đắp nhau. - Vua Căng nói:
- Cho nên muốn vào, thì phải vào triệt để, muốn ra, cũng phải ra triệt để, một quận của hành tỉnh Thiên Nam ta cũng không muốn.
Vua Căng thật sự diễn tả sáng tỏ hết tất cả bằng lời.
- Hôm nay, hiền đệ phá hủy bước cờ đầu tiên của Ninh Kỳ. - Vua Căng nói:
- Thế nhưng bước thứ hai đệ không phá giải được, hơn nữa cũng không có cần thiết phá tan. Nhưng phải sớm gián đoạn bước cờ thứ ba của hắn.
- Hiền đệ, hôm nay ở trong mắt của ta và đệ, cục diện tương lai đã vô cùng rõ ràng.
- Ninh Chính điện hạ lấy tư cách Bình Nam đại tướng quân, đánh lui chủ lực nước Đại Nam, lập được công trạng lớn. Thế nhưng Tam vương tử Ninh Kỳ đưa thân vào nước Ngô, thuyết phục Ngô vương đình chiến, đây là xông đầu tiên. Kế tiếp hắn đi hành tỉnh Thiên Tây cùng Sở vương quyết chiến, nếu một trận chiến này thắng lợi, đó chính là công thứ hai.
- Ở trong mắt thiên hạ, công đẩy lùi chủ lực nước Đại Nam lớn? Hay là công lao đánh bại đại quân ba mươi mấy vạn của Sở vương lớn hơn? - Vua Căng nói:
- Đương nhiên là cái sau, Ninh Kỳ tay cầm hai cái công trạng lớn, nếu tùy ý thế cục phát triển, cuộc chiến tranh ngôi, Ninh Chính thất bại.
Thẩm Lãng nói:
- Cho nên, chúng ta có cần phải sớm dứt sữa? Đoạt lại công lao đánh bại nước Sở, chí ít đoạt lại hơn phân nửa!
Vua Căng hỏi:
- Hiền đệ, kế tiếp Ninh Kỳ sẽ đánh bại ba mươi mấy vạn đại quân của Sở vương, thậm chí Sở vương tử chiến sa trường. Như vậy còn có công lao nào có thể so sánh ngang cơ với giết Sở vương vậy?
Thẩm Lãng đi tới bản đồ trước mặt, chỉ vào kinh đô nước Sở rồi nói:
- Tiến đánh kinh đô nước Sở.
Trong nháy mắt, vương hậu Sa Mạn bị kinh ngạc sững sờ.
Hai tên đàn ông này bị điên sao?
Thẩm Lãng càng thêm điên nhất trong những thằng điên.
Lúc trước ngươi viễn chinh mấy ngàn dặm tiến đánh kinh đô Nam Ẩu của ta, sau đó lại tiến đánh kinh đô Đại Nam, bây giờ ngươi lại muốn đánh kinh đô nước Sở?
Kinh đô nước Sở, cái thành này so với thành Thiên Việt của nước Việt còn rộng lớn vĩ đại hơn.
Không chỉ có như thế, khoảng cách của nó quá xa.
Bất kể là từ hành tỉnh Thiên Tây đi tới, hay là từ nước Khương lên bắc, chí ít cần mấy ngàn dặm mới có thể đến kinh đô nước Sở.
Mà dọc theo con đường này, thành trì vô số.
Quân đội của ngươi còn chưa tới kinh đô nước Sở, chỉ sợ đã rơi vào biển dân quân của nước Sở mất rồi.
Nhưng cũng chính bởi vì vậy, kinh đô nước Sở lúc này cũng vô cùng trống rỗng, thậm chí so với Việt quốc không khá hơn bao nhiêu.
Cuối cùng Sở vương đã tập kết ba mươi mấy vạn đại quân tiến đánh hành tỉnh Thiên Tây, còn có mười mấy vạn đại quân ở phía bắc phòng ngự nước Lương cùng nước Tân Càn.
Kinh đô nước Sở cách nước Khương, nước Việt, nước Lương, nước Tân Càn, có thể nói là vô tư, căn bản không có cần phải đóng quá nhiều quân đội.
Nhưng là muốn hoàn thành viễn chinh kinh đô nước Sở, nhất định phải hoàn thành một hành động vĩ đại.
Phải dọc qua cái Đại Tuyết Sơn không người kia.
Đây cũng là viễn chin mấy ngàn dặm h, hơn nữa không có đường.
Dãy núi tuyết này chắn giữa nước Khương và nước Sở, độ cao so với mặt biển vượt qua sáu bảy cây số.
Toàn bộ cũng là khu vực không người.
Không có dấu hiệu sự sống.
Trăm ngàn năm qua, không có một nhánh quân đội có thể hành quân qua Đại Tuyết Sơn.
Hơn nữa, khi băng qua Đại Tuyết Sơn về sau, sẽ là mấy ngọn núi cao hiểm trở đáng sợ, tiến sâu hơn năm trăm dặm nữa mới có thể đến kinh đô nước Sở.
Cho nên, chuyến viễn chinh này gần như như là ở tìm đường chết, đơn giản là khiêu chiến sức sống cực hạn.
Có thể nói như vậy, hành trình đoạn đường viễn chinh kinh đô nước Sở so với viễn chinh kinh đô Đại Nam khó khăn gấp mười lần.
Nếu Ninh Chính có thể dẫn đầu đại quân tập kích bất ngờ kinh đô nước Sở, cái này cũng cũng đủ khiếp sợ thiên hạ.
Công lao này cùng chém giết Sở vương, cũng tương xứng.
Trận chiến tranh ngôi này, cũng không tính chiếm thượng phong.
Thế nhưng kinh đô nước Sở như thế nào đi nữa cũng có mấy vạn quân phòng thủ, quân đội trong tay Thẩm Lãng có thể lướt qua Đại Tuyết Sơn sáu bảy cây số, có thể lướt qua dãy núi cao nghìn dặm, xuất kỳ bất ý tiến vào kinh đô nước Sở, tối đa chỉ có sáu ngàn người.
Chính là quân Niết Bàn đầu tiên cùng quân Niết Bàn thứ hai.
Trừ hai đội quân ra, không có bất kỳ quân đội nào có thể hoàn thành đợt viễn chinh vĩ đại này.
Thế nhưng bằng vào đội quân sáu ngàn người, muốn tiến đánh kinh đô nước Sở, số lượng vẫn có chút quá ít.
Bỗng nhiên Thẩm Lãng nói:
- Căng huynh, trong tay huynh có phải chăng có một nhánh thần xạ thủ năm nghìn người? Bọn họ là đỉnh phong võ sĩ tộc Sa Man, không chỉ am hiểu thần xạ, hơn nữa am hiểu leo lên tường thành, ở trên núi cao, như giẫm trên đất bằng?
Vương hậu Sa Mạn vừa nghe, không khỏi kinh ngạc sững sờ.
Thẩm Lãng, ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước rồi đó.
Chúng ta trước đây không lâu còn là kẻ thù, ngươi bây giờ lại có chủ ý sang thần xạ thủ nước Đại Nam chúng ta sao?
Thẩm Lãng nói:
- Nghe nói, nhánh quân đội này của Căng huynh cận chiến cũng đặc biệt lợi hại?
Đương nhiên lợi hại, nhánh quân đội vương bài trong tay vua Căng không chỉ mạnh về thần xạ, cận chiến cũng vô địch, dọc qua núi cao, leo lên tường thành, không gì làm không được, bọn họ là vương bài đầu tiên mà vua Căng lợi dụng tri thức di tích thượng cổ bồi dưỡng ra được, thể chất của mỗi người đều bị cải tạo qua.
Dĩ nhiên không phải giống cái loại sửa đổi huyết mạch của Thẩm Lãng mà dùng tới loại thuốc bí truyền cổ xưa rèn luyện gân cốt.
Cho đến tận bây giờ, vua Căng cũng không có đụng tới nhánh quân đội này.
Thẩm Lãng nói:
- Ca à, đệ muốn muốn thuê bọn họ.
Vua Căng nhếch môi, không thể nói suốt một hồi.
Hiền đệ, đệ... có phải đệ quen với chuyện này hay không vậy?
Đệ vừa rồi kêu ta là Căng huynh, bây giờ muốn cầu cạnh ta, liền kêu "ca"?
Có phải quá thực dụng hay không vậy?
Thẩm Lãng nói:
- Căng huynh, huynh thiếu tiền sao?
Vua Căng đau khổ gật đầu.
Nước Đại Nam quá nghèo.
Lúc trước ở tộc Sa Man có thể không cần tiền, thế nhưng hạ được nước Nam Ẩu, sau đó muốn xây dựng cùng phát triển, đều cần rất nhiều tiền tài.
Bây giờ nước Đại Nam, ngay cả hệ thống tiền tệ đều thành lập không xong. Vua Căng lúc đầu muốn hạ được thành Thiên Việt sau đó trắng trợn cướp bóc một phen, đồng thời hướng Ninh Kỳ đe doạ một khoản vàng bạc vô số.
Kết quả bước này bị Thẩm Lãng phá hủy, cướp bóc không được.
Cho nên thành lập hệ thống tiền tệ của nước Đại Nam càng xa vời hơn nữa.
Thẩm Lãng nói:
- Đệ sẵn lòng dùng năm mươi vạn lượng vàng thuê nhóm quân đội thần xạ thủ của Căng huynh. Mặt khác, đệ còn sẵn lòng cho huynh mượn một trăm năm mươi vạn lượng vàng cho huynh, để thành lập được hệ thống tiền tệ của nước Đại Nam. Huynh cũng biết mà, không có hệ thống tiền tệ thì không cách nào kiến thiết quốc gia được.
Vua Căng đương nhiên biết điểm này sâu sắc.
Gã từng đi tìm thương nhân Tây Vực, muốn mượn một số tiền lớn.
Kết quả đối phương ra điều kiện quá lô.
Hắn cũng đi tìm Đại Kiếp Tự, đối phương đáp ứng một tiếng trợ giúp một trăm năm mươi vạn lượng vàng.
Nhưng điều kiện là ở bên trong nước Đại Nam xây dựng một trăm cái Đại Kiếp Tự, đây là muốn trực tiếp độc quyền thần quyền của nước Đại Nam.
Cho nên, vua Căng lại cự tuyệt, gã nguyện ý cùng Đại Kiếp Tự tiến hành hợp tác có hạn, nhưng tuyệt đối sẽ không bị Đại Kiếp Tự nắm giữ trong tay.
- Hiền đệ có nhiều tiền như vậy à? - Vua Căng bèn hỏi.
Xem ra, gã cũng biết rõ Thẩm Lãng là kẻ tiêu tiền như rác, biết hắn thiếu số nợ khổng lồ chưa trả xong, trong tay không có tiền.
- Đệ không có tiền. - Thẩm Lãng nói:
- Thế nhưng Khương quốc có tiền, trong tay nữ vương Arunana có một số vàng khổng lồ chôn dưới đất muốn mọc lông. Đệ sẽ dùng danh nghĩa của Ninh Chính điện hạ mượn năm mươi vạn lượng vàng để dùng làm chi phí trả cho lính đánh thuê của huynh. Ngoài ra, đệ đảm bảo với tư cách cá nhân để cho nữ vương Arunana cho nước Đại Nam mượn một trăm năm mươi vạn lượng vàng.
Hai trăm vạn lượng vàng.
Là một khoản tài phú khổng lồ đủ cho nước Đại Nam thành lập hệ thống tiền tệ.
Nhưng vua Căng hùng tài đại lược, cũng không quá xem trọng tiền tài vào trong mắt.
Thẩm Lãng dù nói là tiền tài, không bằng nói là hai quốc gia hữu nghị.
Nước Việt và nước Khương.
Vua Căng nói:
- Hiền đệ cho ta một khắc đồng hồ.
Thẩm Lãng nói:
- Được, đại sự như vậy, huynh cũng cần thương lượng một chút với tẩu tử.
Vương hậu Sa liếc xéo Thẩm Lãng một cái.
...
- Phu quân, chàng đã bị Thẩm Lãng làm cho lệch hướng, người này hoàn toàn là được một tấc lại muốn tiến một thước, đệ đồng ý để cho hắn an toàn rời khỏi nước Đại Nam đã là ân tình lớn lao, ấy thế mà hắn còn đòi hỏi nhiều hơn sao? - Vương hậu Sa Mạn nói.
Vua Căng lắc đầu, cũng không có cần giải thích gì.
Cục diện biến hóa quá nhanh.
Không nghĩ tới Ninh Kỳ lợi hại như vậy, bày ra đại cục lớn như vậy.
Kéo cả đế quốc Đại Viêm cùng tổng bộ hội Ẩn Nguyên vào trong ván cờ.
Vua Căng vốn định tiến nhanh một bước, trực tiếp tiêu diệt đô thành Việt quốc, như thế đại cục Tam vương tử còn chưa có bắt đầu đã bỏ dở trước.
Thế nhưng, bước này lại bị Thẩm Lãng ngăn cản.
Như vậy kế tiếp, Ngô vương rời khỏi chiến cuộc, đã nhất định.
Nếu Sở vương lại bại!
Vậy vua Căng liền trở thành mục tiêu công kích.
Có thể sẽ đối mặt toàn bộ Việt quốc vồ đến.
Cho nên, vua Căng đơn giản phải thoát khỏi cái đống rối rắm này.
Nhưng ý kiến của Thẩm Lãng vô cùng rõ ràng, muốn kéo cả vua Căng vào ván cờ mới.
Vua Căng thấy không phải ngày mai, cũng không phải sau này, mà là tương lai càng thêm xa xôi.
Nếu Thẩm Lãng thành công, Ninh Chính thượng vị.
Vậy vua Căng sẽ hoàn toàn thu được hữu nghị từ hai quốc gia.
Arunana là một người thẳng tính, một khi thu được tình hữu nghị của nàng, cơ hồ là cả đời.
Ninh Chính người này, nhân phẩm như vàng.
Hơn nữa nếu như gã vài thập niên, chỉ có một mục tiêu.
Chăm lo việc nước, giải quyết tai hoạ ngầm Việt quốc, trắng trợn phổ biến hành chính, chống đỡ đế quốc Đại Viêm chiếm đoạt.
Có thể tưởng tượng, nếu l Ninh Chính ên làm vua, tuyệt đối sẽ không tiến đánh nước Đại Nam, cái tình hữu nghị này cũng có thể kéo dài.
Mà mục tiêu kế tiếp của vua Căng suốt mấy chục năm chính là phát triển lớn mạnh, cũng không có bị kích động bánh trướng.
Nhưng nếu như Ninh Kỳ lên làm vua, nhất định sẽ biến thành lính hầu của hoàng đế bệ hạ.
Hơn nữa sau khi gã lên ngôi cần uy vọng, cần phải thắng.
Vua Căng nước Đại Nam, liền trở thành đối tượng tốt nhất cho gã khai chiến.
Vì hoàng đế bệ hạ nên phải đưa ánh sáng của vương triều Đại Viêm phủ cái chốn hoang dã kia.
Một hành vi chính trị đặc biệt chính xác.
Cho nên, giữa Ninh Chính cùng Ninh Kỳ nên lựa chọn người nào?
Căn bản không cần lo lắng.
Đương nhiên, nếu Ninh Chính tranh ngôi thất bại!
Ninh Kỳ cùng vua Căng hoàn toàn đối địch.
Nhưng mà, vua Căng cùng Thẩm Lãng một mình ký kết Hiệp định đình chiến, bản cũng đã cùng Ninh Kỳ đối địch.
Vậy bây giờ vấn đề tính then chốt là, năm nghìn thần xạ thủ này đem cho Thẩm Lãng mượn có thể bị nguy hiểm hay không?
Lấy tư cách một vị vua, vua Căng nhất định phải lo lắng điểm này.
...
- Hiền đệ, nhánh quân thần xạ thủ của ta tuy rằng thể chất cường hãn, nhưng năng lực chống đỡ giá lạnh có thể không bằng quân Niết Bàn của đệ, ta lo lắng lúc vượt qua Đại Tuyết Sơn sẽ bị thương tổn rất nhiều. - Vua Căng nói.
Thẩm Lãng đưa tay ra lệnh:
- Rượu.
Đại Ngốc mở ra cái rương, lấy ra một bình rượu, trong suốt óng ánh, như là nước vậy.
- Căng huynh mời uống.
Vua Căng uống vào một ngụm.
Tức khắc bị cay đến đỏ cả mặt, cái cổ giống như bị cắt vậy.
Tiếp đó toàn thân nóng lên.
Rượu này lại mạnh như vậy?
Có thể không mạnh sao? Rượu đế sáu mươi độ.
Vì để chống lạnh, bên trong còn thêm nhân sâm cùng máu nai.
- Thể chất của quân đội thần xạ thủ của Căng huynh vượt xa người bình thường, có rượu mạnh cỡ này, leo dọc theo Đại Tuyết Sơn không có vấn đề. - Thẩm Lãng nói.
Vua Căng lại nói:
- Lần hành quân này phải cần có rất nhiều dược liệu, mũi tên, vậy lương thực thì sao? Một khi ra khỏi nước Khương, vượt qua Đại Tuyết Sơn, hành quân suốt cả dãy núi sẽ không có bất kỳ lực lượng nào tiếp viện, cũng vô pháp săn thú, không thể để cho quân đội hành quân trong cơn đói được.
Thẩm Lãng nói:
- Lương khô.
Đại Ngốc lấy ra một phần lương khô, cũng chỉ có một mảnh nhỏ.
Chỉ cần ăn một miếng, thì có cảm giác chắc bụng một chút.
- Đây là lương khô, nhiệt lượng gấp bốn năm lần cơm bình thường, không khó ăn, nó dùng làm quân lương, vậy là đủ rồi! - Thẩm Lãng nói.
Vương hậu Sa Mạn tò mò, bẻ một mẩu nhỏ bỏ vào trong miệng.
Ồ, thật đúng là ăn rất thơm ngon.
Tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này vẫn có bản lĩnh thật sự, không gì làm không được.
Ngay sau đó, vua Căng sắc mặt cổ quái nói:
- Hiền đệ, vì sao đệ chuẩn bị được đầy đủ hết như thế vậy? Hơn nữa còn mang đến, rượu mạnh cũng có, lương khô cũng có, giống như chỉ chờ ta hỏi đệ?
Vương hậu Sa Mạn kinh ngạc, đúng vậy.
Vừa rồi nàng còn dương dương đắc ý, Thẩm Lãng nhà ngươi thông minh như vậy, thế nhưng đôi bên nói chuyện với nhau vẫn là phu quân của ta chiếm cứ chủ động.
Giống hệt tất cả cuộc trò chuyện cũng là vua Căng chủ đạo.
Thậm chí kể cả chuyện Ninh Kỳ đánh úp bất ngờ vương đô Việt quốc.
Thẩm Lãng chẳng qua là đón nhận sự dẫn dắt của vua Căng mới chợt hiểu ra, cho nên vẫn là phu quân của ta thông minh.
Nhưng không nghĩ tới, Thẩm Lãng cũng chuẩn bị xong rượu mạnh, lương khô cũng chuẩn bị xong.
Ngươi... Ngươi trước khi tới đã vạch ra hết tất cả kế hoạch rồi sao.
Ngược lại chờ vua Căng chủ động nói ra.
Cái tên này, quá giảo hoạt!
Thẩm Lãng khoát tay nói:
- Căng huynh, không cần để ý những chi tiết này, không cần để ý những chi tiết này.
Tiếp đó Thẩm Lãng nói:
- Nếu như ngài đồng ý, chuyện này chúng ta cứ làm như thế. Quân Niết Bàn đầu tiên đã trở lại Khương quốc đợi lệnh. Năm vạn đại quân của nữ vương Arunana đã tập kết hoàn tất, bất cứ lúc nào có thể tiến đánh biên giới Sở Khương, làm yểm hộ cho kế hoạch chúng ta đánh úp kinh đô nước Sở bất ngờ.
Vua Căng bất đắc dĩ.
Hay cho tên Thẩm Lãng nhà người, trong lòng cũng sớm quyết định chủ ý.
Ngươi đây mới thực sự là chơi cực kỳ lớn.
Lại để năm vạn đại quân nữ vương Khương quốc tiến đánh nước Sở làm yểm hộ.
Có thể tưởng tượng ra, một khi tin tức Ninh Chính dẫn đầu đại quân viễn chinh công phá kinh đô nước Sở truyền ra.
Thiên hạ chấn động ra làm sao.
Với Tam vương tử Ninh Kỳ, lại là cú sốc lớn cỡ nào.
Cho nên Thẩm Lãng tới thuê quân đội của gã, cũng cần nhánh quân đội này.
Nhưng có nhánh quân đội này hay không, Thẩm Lãng đều phải tiến hành tận viễn chinh đáng sợ khắp cả thiên hạ.
Vua Căng tuy thấy được thế cuộc hai bước, ba bước sau đó.
Thẩm Lãng cũng nhìn thấy.
Thẩm Lãng hướng vua Căng mượn binh, xét đến cùng là muốn thành lập kết nghĩa ba nước.
Không đủ chống đỡ nước Sở, nước Ngô, thậm chí đế quốc Đại Viêm chiếm đoạt.
Hơn nữa vừa rồi Thẩm Lãng đã nói, sự việc di tích thượng cổ bên trong tộc Sa Man có thể đã bị gia tộc họ Chúc nhìn thấu mánh khóe.
Nếu công phá đô thành Việt quốc, cục diện ba nước đánh nước Đại Việt đã bị Thẩm Lãng phá giải.
Như vậy ở giữa Ninh Chính và Ninh Kỳ, vua Căng nhất định phải chọn một.
- Được, ta hứa!
Vua Căng hướng Thẩm Lãng vươn tay.
Hai người đưa tay nắm.
Vua Căng bỗng nhiên nói:
- Hiền đệ, đệ có biết vợ đệ Kim Mộc Lan ở đâu không?
- Ở nhà. - Thẩm Lãng bản năng nói, tiếp đó sắc mặt chợt kịch biến:
- Không thể nào? Nàng... Nàng dẫn đầu quân Niết Bàn thứ hai tới tiến đánh đô thành Nam Ẩu?
Tức khắc, Thẩm Lãng rợn cả tóc gáy.
Chuyện này hắn thật sự không biết, hắn phát hiện di tích thượng cổ, sau đó trực tiếp từ lãnh địa tộc Sa Man xuyên qua, tiến vào đô thành Nam Ẩu, không có tiến vào trong Việt quốc.
Cục cưng Mộc Lan sao?
Nàng, nàng trở nên lớn gan như vậy?
Nàng muốn giúp đỡ cho ta đến thế sao?
Tức khắc, Thẩm Lãng gần như sợ đến mồ hôi lạnh tuôn ra.
Phương án tiến đánh đô thành Nam Ẩu, bản thân hắn đã sớm bác bỏ, sẽ khẳng định rơi vào cạm bẫy của vua Căng đó.
Cho nên, hắn cũng chưa từng cùng nói với Mộc Lan.
Không nghĩ tới Mộc Lan điên cuồng lợi hại như vậy.
- Yên tâm, đệ muội an toàn rút lui rồi. - Vua Căng nói:
- Đệ muội thật lợi hại, để cho người ta nhìn mà than thở.
Vương hậu Sa Mạn nói:
- Thẩm Lãng, ngươi không xứng với nàng.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy nương tử của đệ lúc này ở nơi nào?
Vua Căng nói:
- Mang theo quân Niết Bàn thứ hai đi về phía tây rồi, có thể muốn cùng ngươi tụ họp, cũng có thể là muốn tiến đánh kinh đô Đại Nam của ta.
Á?!
Ta... Ta...
Thẩm Lãng không tiếng động.
Cục cưng, nàng, nàng còn muốn muốn đi đánh sào huyệt vua Căng?
- Yên tâm, ta đã truyền thư quạ bay cho quốc sư Sa Ẩm, thầy biết phải làm gì. - Vua Căng nói.
Thẩm Lãng...
Vua Căng nói:
- Quân tình như lửa, buổi tối ta để Sa Mạn dẫn đầu năm nghìn thần xạ thủ tùy đệ xuất phát.
Thẩm Lãng nói:
- Căng huynh, đệ và nước Sở từng ký hiệp ước bí mật?
Vua Căng nói:
- Hiệp định bằng miệng ba nhà chia Việt thôi, không có hiệp ước trên giấy. Sở vương kiêng nể đế quốc Đại Viêm không muốn công khai đi quá gần với sứ sở man di như nước ta đâu.
Thẩm Lãng nói:
- Huống hồ năm nghìn thần xạ thủ này cũng chỉ mặc trang bị Việt quốc của đệ, coi như mang danh nghĩa quân Niết Bàn thứ ba là được.
Vào lúc ban đêm!
Thẩm Lãng, vương hậu Sa Mạn, dẫn đầu năm nghìn quân đội thần xạ thủ đi về phía tây.
Chuẩn bị mở ra viễn chinh cấp sử thi hơn nữa.
...
Đô thành Việt quốc!
Ninh Nguyên Hiến già thật rồi, tóc cũng thực sự trắng gần một nửa.
Cả người gầy một vòng, hơn nữa hai tay run rẩy đã đặc biệt rõ ràng.
Nguy cơ vong quốc!
Suốt hơn một tháng này, tin dữ truyền đến được như thế dày đặc.
Quả thực khiến cho người ta hoàn toàn tan vỡ.
Chiến trường Thiên Tây, tràn ngập nguy cơ.
Chiến trường Thiên Bắc, nguy như chồng trứng.
Chiến trường hành tỉnh Thiên Nam hoàn toàn thất thủ.
Đại quân của Tô Nan bất cứ lúc nào có thể nhào lên, tiến đánh đô thành Thiên Việt.
Cho nên Ninh Nguyên Hiến sớm lchuẩn bị xong tất cả.
Bên người thời thời khắc khắc đều chuẩn bị một thanh kiếm.
Chỉ cần đại quân của Tô Nan công phá thành Thiên Việt, hắn lập tức tự sát.
Tuyệt đối không muốn nhìn cái mặt Tô Nan đắc ý cũng không muốn thấy một màn đại quân tộc Sa Man vào thành kia.
Quân vương chết vì xã tắc.
Biện phi cũng chuẩn bị xong độc dược.
Chỉ cần Ninh Nguyên Hiến vừa chết, bà cũng theo.
Hai tay Ninh Nguyên Hiến hai tay cầm lấy hai hạt óc chó, vẫn không thể ngăn cản run rẩy.
Nhanh thôi!
Đại quân của Tô Nan đã phát hiện bí quân Thành Vệ Quân trở nên mạnh trong thành Dương Qua.
Công hiệu Hoàng Kim Long Huyết cũng đã biến mất.
Cho nên, tin tức thành Dương Qua cũng sắp truyền đến rồi.
Con ông Ninh Chính, có thể... cũng phải tử chiến sa trường.
Con trai ngoan!
Con trai ngoan!
Lúc trước đều do Ninh Nguyên Hiến ta đây quá hoa mắt ù tai, có mắt không tròng.
Có mắt không nhìn được vàng.
Bây giờ dù cho muốn bù đắp, cũng không còn kịp rồi.
Con trai ngoan của quả nhân.
Thẩm Lãng từng nói, sáu thành chắc chắn.
Hôm nay có thể phải thua.
Nhưng mà không có gì.
Hắn cũng dốc hết toàn lực.
Quân Niết Bàn thứ hai ức xông vào nơi hiểm yếu đánh bại kẻ thù, đánh lén đô thành Nam Ẩu, chơi lớn đến cỡ nào? Khí phách ra làm sao?
Đáng tiếc vua Căng vẫn cao cờ hơn, vẫn thua.
Thẩm Lãng, thằng nhóc phá phách này, thua thì thua, ngươi rời bến đi là được, cứ sống cuộc sống thoải mái tiêu dao của ngươi đi.
Ninh Nguyên Hiến ta đây luôn luôn điên cuồng đánh cuộc đến hôm nay.
Coi như thua, cùng lắm thì chết một lần mà thôi.
Không có gì.
Nhưng mà vào lúc này!
Lê Ân công công chạy vội vào.
Trong lòng Ninh Nguyên Hiến run lên.
Tin dữ rốt cuộc đã tới à?
Lê Ân công công tiến vào, trực tiếp quỳ gối dưới chân Ninh Nguyên Hiến, cất tiếng vang lên:
- Bệ hạ, có tin tức tốt, tin tức cực kỳ tốt!
- Ninh Chính điện hạ mật báo, đại quân của Tô Nan bỗng nhiên đình chiến, công tử Thẩm Lãng cũng đã đại công cáo thành, hắn thắng vua Căng!
- Chiến trường hành tỉnh Thiên Nam phải đình chiến!
- Vua Căng sắp lui binh!
- Quyết đấu đỉnh phong giữa công tử Thẩm Lãng cùng cấm quân, thắng!
Nghe những lời này.
Thân thể Ninh Nguyên Hiến như sững lại.
Lập tức hoàn toàn thất thanh.
Cao xanh ơi?
Đến lúc này, ngài còn quan tâm đến ta sao?
Thằng bé Thẩm Lãng này lại... thần kỳ như vậy à?