Bởi vì vòi rồng không có cuốn hắn vào trong, bằng không chỉ có một kết quả, hoàn toàn nát bấy.
Thế nhưng, vòi rồng lại cuốn hắn đi.
Nó thực sự giống như một con rồng khổng lồ, điên cuồng nuốt chửng tất cả hơi nước trên mặt biển rồi xoay như điên, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
Cuối cùng, nó như thể một cái xúc tu khổng lồ nối liền mặt biển và bầu trời càn quét tất tần tật mọi thứ về phía đông bắc.
Quả khí cầu khí nóng của Thẩm Lãng trước cái vòi rồng khổng lồ này yếu ớt như thể một cái bong bóng xà phòng nhỏ xíu vậy.
Hắn không bị cuốn vào, nhưng là khí cầu khí nóng của hắn bị cuốn đi.
Tốc độ chuyển động của vòi rồng rất nhanh, khi nhanh nhất thì mỗi canh giờ có thể đạt được tầm một trăm cây số.
Khí cầu khí nóng của Thẩm Lãng bị cơn lốc này kéo mãi miết về hướng đông bắc.
Sực xóc nảy của nó trên không trung vượt xa bất kỳ máy bay cũ rích nào, then chốt nó còn xoay tròn nhanh vù vù.
Mấy chục vòng, mấy trăm vòng, mấy nghìn vòng!
Thẩm Lãng ra sức cột chính mình vào giỏ treo.
Bây giờ tính mạng của hắn cũng thực sự yếu đuối như là bọt xà bông, dễ dàng vỡ tan tành.
Hơn nữa hắn gần như chẳng còn nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Dư lực của cơn lốc đã cuốn bay khí cầu khí nóng của hắn lao điên cuồng.
- Ầm ầm ầm ầm...
Những tia sét giáng xuống từ trời cao nhằm tới xé rách.
Thứ duy nhất Thẩm Lãng có thể thấy là tam giác quỷ khổng lồ cách hắn càng lúc càng xa, càng lúc càng xa.
Nương tử của ta, người nhà của ta.
Nhưng mà...
Phải tin tưởng Mộc Lan.
Phải tin tưởng vào con tàu lớn kia.
Nhất định có thể đi qua tam giác quỷ khổng lồ, nhất định có thể đến vùng biển của thế giới mới trong lòng tam giác quỷ khổng lồ.
Tiến vào tam giác quỷ khổng lồ có mấy đợt gió bão.
Đầu tiên là sấm sét, không chỗ nào không có mặt sấm sét, có thể dễ dàng xé nát bất kỳ đội tàu.
Tàu thuyền thời kỳ dùng buồm nếu gặp phải sét đánh là vô cùng thảm, một khi cột buồm trúng sét sẽ bốc cháy hừng hực, vào thời chiến tranh với Napoléon, hạm đội nước Anh từng gặp phải sét đánh, tổn thất trên trăm chiếc tàu.
Hơn nữa toàn bộ tam giác quỷ khổng lồ có nhiều sấm sét vô số kể, không có quy luật chút nào nên muốn trốn là trốn không xong.
Cho nên phần lớn tàu bé sau khi tiến vào, đều có thể bị đánh nát.
Nhưng lúc Thẩm Lãng ra lệnh đóng chiếc tàu này đã dùng biện pháp chống sét hoàn hảo bằng cách dùng nhiều kim loại dẫn điện từ sét xuống nước biển mà không phá hủy chính con tàu.
Tam giác quỷ khổng lồ còn có một chỗ đáng sợ.
Đó chính là gió lốc, vòi rồng.
Ở trước uy lực đất trời này, bất kỳ con tàu nào cũng là nhỏ yếu không thể tả.
Nhưng đối với gió lốc và vòi rồng, cục cưng Mộc Lan đều có dự cảm, có thể dẫn theo chiếc tàu này tránh thoát thành công.
- Cục cưng, người nhà của chúng ta liền giao cho nàng.
- Tin tưởng nàng nhất định sẽ làm cho bọn họ bình an.
Mượn ánh sáng từ những tia chớp, Thẩm Lãng nhận thấy mình càng lúc càng xa tam giác quỷ khổng lồ.
Tiếp đó liền hoàn toàn bất tỉnh.
Bởi vì chức năng tiền đình của hắn đã đạt tới cực hạn.
Ông trời, ông muốn mang ta đến nơi nào hả?
Tùy tiện, tùy tiện ông vậy!
Mặc kệ ông mang ta đến chỗ nào, cũng là ý trời.
Chỉ cần chỗ có người, Thẩm Lãng ta đây vẫn có thể sóng ra phía chân trời, phong sinh thủy khởi (*).
(*) gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc
...
Không biết qua bao lâu!
Có lẽ là mấy ngày mấy đêm.
Thẩm Lãng tỉnh lại.
Đầu đau như búa bổ, bụng đói như trống vang.
Nhưng tình trạng mất nước cũng không đến nỗi nào, vì vòi rồng kèm theo mưa lớn, gần như rót đầy bụng Thẩm Lãng.
Ước chừng dùng khí lực thật là lớn Thẩm Lãng mới mở mắt.
Nắng trời quá gay gắt, đâm vào mắt khiến cho hắn không mở ra nổi.
Đậu xanh rau má?
Cái này... cái này là chỗ nào hả? Khoảng cách với đế quốc Đại Viêm xa bao nhiêu? Khoảng cách tam giác quỷ khổng lồ xa cỡ nào?
Thẩm Lãng tiến vào trí não kiểm tra các thông số. Hắn đã hôn mê hơn bốn ngày ba đêm rồi.
Đương nhiên, rõ ràng thời gian bay có thể chưa chắc lâu như vậy.
Nhưng Thẩm Lãng dự đoán, ở đây cách tam giác quỷ khổng lồ cần phải vượt qua nghìn dặm.
Khoảng cách đế quốc Đại Viêm cần phải vượt qua một vạn năm ngàn dặm trở lên.
Hơn nữa đây vẻn vẹn chỉ là phỏng đoán cẩn thận. Rõ ràng khoảng cách cụ thể xa đến cỡ nào? Cũng chỉ có trời mới biết.
Vậy nơi này là nơi nào? Cũng chỉ có trời mới biết.
Lúc này tất cả mọi thứ xung quanh đều là biển rộng mênh mông, vô biên vô hạn.
Thẩm Lãng ở bên trong giỏ treo, giỏ treo lơ lửng ở trên mặt biển.
Giỏ treo coi như hoàn chỉnh, thế nhưng khí cầu khí nóng đã toàn bộ lỗ chỗ, đang thổi ở trên mặt biển.
Trời trong vạn dặm.
Hôm nay xanh thật, mặt biển này cũng thật xanh. Trời biển gặp nhau, cơ hồ không phân biệt được.
Cảnh sắc này quả là đẹp cực kỳ, thế nhưng có cái rắm dùng, nơi này trên không chạm trời, dưới không chạm đất.
Thẩm Lãng kiểm tra giỏ treo một chút, trừ ba lô trên người, những đồ vật trong giỏ treo đồ vật đều không còn nữa.
Đồ ăn nước ngọt cũng không có, trong ba lô của hắn cũng là những dụng cụ vô cùng quan trọng như thuốc, tiêu bản v.v…
Nếu cứ mãi bay miết trên biển sẽ phải chết đói. Nếu như chẳng mưa, chẳng những sẽ chết khát, then chốt còn không thể tắm sẽ chết vì bẩn mất.
Qua ba ngày không đánh răng, cũng chẳng gội đầu, thế này làm sao mà sống được.
Lục địa nơi đâu? Cứ tùy tiện cho ta một hòn đảo cũng được mà.
Nếu như cho mấy cô gái trên đảo vậy lão tử sẽ sinh sôi ra cả dân tộc.
...
Thẩm Lãng ở trong đầu tiến hành tính ra, vùng biển này này có phải đã tiến vào phạm vi đế quốc hải ngoại của Cừu Yêu Nhi hay không?
Còn nữa, đế quốc của nàng tên gì? Vân Mộng Trạch đưa tình báo của gã nói Cừu Yêu Nhi ở hải ngoại thành lập một nước lớn, nhưng rõ ràng quốc gia mang tên gì? Các loại xưng hô không đồng nhất.
Cứ như vậy Lãng gia ngồi trong giỏ treo, để mặt nước chảy bèo trôi trên biển.
Ngay cả một mái chèo cũng không có, cho dù có cũng không biết nên chèo đến chỗ nào?
Cứ như vậy trôi đi.
Cứ luôn luôn trôi mãi, trôi mãi...
Không biết trôi bao lâu.
Thẩm Lãng đã cảm giác khát nước, đói bụng đến phải càng nghiêm trọng.
Vẫn là biển rộng mênh mông vô bờ, giống như vĩnh viễn cũng sẽ không có phần cuối.
Đã đói bụng đến không có biện pháp, nếu không ăn cái gì liền phải chết đói.
Xuống biển bắt cá?
Đừng đánh giá cao bản lãnh của Lãng gia, từ nhỏ đến lớn hắn cũng chưa từng làm việc gì nặng nhọc.
Ngay cả tay móng tay cũng không có tự cắt, ngay cả tắm gần như cũng không có tự mình động thủ, không phải tiểu mỹ nhân nghìn dặm chọn một cũng không thể cắt móng tay cho hắn.
- Ôi chao!
Thẩm Lãng thở dài một tiếng.
Cần gì chứ?
Hắn gỡ ba lô xuống, từ bên trong lấy ra một ống nghiệm.
Ở bên trong là chất lỏng màu lục, nói cho đúng cũng là dịch chất độc thần kinh từ xác cổ trùng.
Cẩn thận từng li từng tí đổ một chút xuống biển.
Một lát sau!
Vô số cá chết nổi lên.
Hơn mấy trăm ngàn con hoặc hơn.
Thẩm Lãng tùy tiện mò mười mấy con, tháo những những cọng mây trên giỏi treo, dùng lửa đốt, bắt đầu nướng cá.
Vì sao không ăn sống?
Lãng gia ăn không ngán tinh chế, không ngán thái mỏng, để hắn ăn cá nướng đã vô cùng ủy khuất, còn muốn để hắn ăn sống?
Không có khả năng!
Ăn no, sau đó Lãng gia lười biếng nằm ở bên trong giỏ treo ngủ gà ngủ gật.
Đừng giày vò.
Lúc này thể lực vô cùng quý báu, phải dưỡng nó thôi.
Căn cứ xác suất, đảo trên biển vẫn rất nhiều, cứ trôi hơn mấy trăm nghìn dặm, sẽ phải có đảo nhỏ.
Còn nước ngọt?
Cũng chỉ có thể dựa vào sự nể mặt của ông trời.
Hơn nữa thời tiết trên biển thay đổi liên tục, xác suất mưa phi thường lớn.
Thời tiết nóng như vậy, hơi nước không ngừng ngưng tụ đến trên không, thoáng gặp phải một chút không khí lạnh lẽo, sẽ mưa xuống.
Chớ vội, chớ vội.
Quả nhiên... Hơn một canh giờ sau đó, trời mưa.
Thẩm Lãng mượn cơ hội tắm một cái, đánh răng.
Tiếp đó, lại lười biếng nằm ở bên trong giỏ treo, tùy ý nó bay.
Lúc này sẽ phải cầu nguyện, chớ nhận gió to sóng, bằng không cái giỏ treo này sẽ dễ dàng nát bấy.
Cái bộ dạng tinh xảo như Lãng gia đây càng dễ bị dập nát.
Lại tầm trôi ba ngày ba đêm.
Vì không thể bị rám nắng, Thẩm Lãng cắt xuống mảnh bố trên khí cầu khí nóng làm một cây dù che nắng.
Không chỉ có như thế, còn dùng bố của khí cầu làm một cái nồi vải, dùng để chứa đựng nước ngọt, nấu nước uống.
Mỗi ngày ăn cá nướng chán, còn có thể làm nấu canh cá để ăn.
Hơn nữa, còn có thể dùng để phơi muối. Phơi muối còn chưa tính, hắn còn muốn tinh luyện thành muối tinh, như thế không chỉ ăn ngon, còn có thể sử dụng để đánh răng.
Thậm chí Lãng gia còn tranh thủ mặt biển trong như gương mà sửa lại tóc tai, tạo ria mép cho mình.
Đáng tiếc không mang mặt nạ, bằng không còn có thể đắp mặt nạ.
Con mẹ nó ngươi đi chạy nạn, hay là nghỉ phép vậy?
...
Cuối cùng!
Trôi tầm năm ngày.
Ở bên trong trí não, Lãng gia xem bộ Game of Thrones thật nhiều lần.
Thậm chí đến chỗ sôi nổi thậm chí còn cảm thán mấy câu.
Mẹ Rồng (*) có hơi thấp nha!
(*) Bản tiếng Trung là Long Phinh, chỉ Daenerys Targaryen, con gái duy nhất của Vua Aerys Targaryen II, hay còn được biết đến với tên gọi "Vua Điên"
Vẫn là Hồng tu nữ (*) đẹp nhất, vóc người cũng không sai.
(*) Red Woman, bản Trung gọi là Hỏa Di, bản Việt có chỗ dịch là Người Đàn Bà Đỏ, chỉ Melisandre, người thờ phụng Quang Thần, và là một ảnh thuật sư, từng phục vụ với vai trò cố vấn cho Stannis Baratheon và Jon Snow.
Luận vóc dáng đẹp, còn có hai ả điếm từ xứ Dorne, đáng tiếc tình tiết hiếm hoi nên xuất hiện cũng ít hơn.
Tiếp đó ngẩng đầu một cái!
Thẩm Lãng thấy được một hòn đảo.
Tức khắc mừng đến chảy nước mắt, cuối cùng thấy một hòn đảo rồi.
Nếu không gặp đảo thì chắc cái giỏ này sẽ bị hắn đốt trụi mất.
Ai bảo hắn phá sản, không chỉ muốn ăn chín, còn muốn uống nước sôi, chẳng qua là trời quá nóng, bằng không hận không thể tắm nước nóng.
Thẩm Lãng giơ lên dùng vải bố khí cầu làm buồm đơn giản, điều chỉnh hướng.
Tức khắc, cái giỏ treo này trôi về phía hòn đảo nhỏ kia!
...
Hai canh giờ sau đó, Thẩm Lãng leo lên hòn đảo này.
Bất kỳ ngôn ngữ đều khó hình dung sự hân hoan trong lòng hắn.
Nhưng đồng thời, bất kỳ ngôn ngữ cũng không cách nào hình dung cái sự đậu xanh rau má trong lòng hắn.
Phát tài.
Đại phát tài.
Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu.
Lãng gia ta đây ở vì sao không thể đánh phủ đầu đè bẹp mấy con gà ở nước Việt?
Vì sao đều phải dựa vào tuyết lở, sóng thần?
Chỉ có một nguyên nhân.
Không có mỏ nitrat kali.
Tất cả nitrat kali đều phải được điều chế từ cầu tiêu.
Vậy phải vét bao nhiêu mới đủ?
Cho nên mỗi một lần Thẩm Lãng chế tạo thuốc nổ, trên cơ bản cũng là ra sức chế tạo hơn nửa năm, một lần dùng hết.
Hơn nữa còn không phải chân chánh trọng dụng, căn bản rất khó dùng thuốc nổ tới tiến hành chiến đấu.
Tất cả nguyên nhân đều là bởi vì thiếu nitrat kali.
Không có mỏ nitrat kali quy mô lớn, không có cách nào khác đại quy mô chế tạo thuốc nổ mạnh, TNT, nitroglycerin cái gì, hết thảy không có cách nào tạo ra.
Thẩm Lãng để người của hội Thiên Đạo thực sự tìm khắp vạn dặm biển cả và lục địa.
Thông tin ghi chép về mỏ nitrat kali trên trái đất thì Thẩm Lãng có đủ, nhưng tiếc một nỗi đây chẳng phải trái đất.
Tầm mấy năm, đều không có tìm được một mỏ nitrat kali.
Mà trước mắt!
Chính là một đảo quặng nitrat kali lộ thiên vô cùng lớn.
Ở trong mắt Thẩm Lãng, quặng nitrat kali trân quý không gì sánh được, ở đây khắp nơi đều có.
Vô số kể.
Then chốt mỏ quặng nitrat kali nơi này có chất lượng cao để cho người ta rơi nước mắt đầy mặt.
Rõ ràng kỳ quái?
Nếu như là mỏ phospho xuất hiện trên đảo thì chẳng lạ một chút nào, vô số phân chim chồng chất, trải qua ngàn vạn năm sẽ chuyển biến thành mỏ phospho.
Nhưng mỏ quặng nitrat kali quy mô lớn trên trái đất đều xuất hiện trên lục địa, mà nó chủ yếu ở vùng sa mạc, ví như khu vực sa mạc Atacama ở Chile hay địa khu Turfan ở Trung Quốc.
Trên đảo lại xuất hiện mỏ quặng nitrat kali quy mô lớn, rõ ràng vô cùng kỳ lạ.
Nhưng mà quản nó làm gì?
Thẩm Lãng ngồi chồm hổm dưới đất, cầm lên một cục tinh thể nitrat kali chất lượng cao, hận không thể hôn vài phát thật mạnh lên nó.
Rốt cuộc tìm được chúng mày rồi.
Nơi này có số lượng dự trữ bao nhiêu?
Quỷ biết, nhưng nhất định là con số khổng lồ.
Thẩm Lãng thực sự so với phát hiện mỏ vàng lớn còn phấn khởi hơn.
Có mỏ quặng nitrat kali cỡ lớn, tương lai vũ khí nóng liền không còn là mơ.
Phát tài, đại phát tài.
Vô cùng hiển nhiên hòn đảo này bây giờ vẫn chưa có ai leo lên.
Vậy nó chính là thuộc về Thẩm Lãng ta đây.
Từ nay về sau, nó gọi là đảo Mộc Lan.
Nó nóng bỏng giống như cục cưng Mộc Lan của ta vậy.
...
Nhưng mà sau khi hân hoan phấn khởi.
Lãng gia có chút ngây người.
Vì hòn đảo hoang vắng tới cực điểm, không có bất kỳ dấu vết sự sống.
Đừng bảo là động vật, ngay cả cây cối đều không nhìn thấy nửa gốc.
Như thế phù hợp hoàn cảnh hoang mạc sinh ra mỏ quặng nitrat kali.
Thẩm Lãng còn muốn thử đo lường hòn đảo này bao lớn.
Thế nhưng chẳng bao lâu hắn bỏ qua, bởi vì nếu đi trên hoang mạc sẽ chết người đấy.
Tóm lại đảo này rất lớn là được, Thẩm Lãng nhìn thôi cũng không thấy giới hạn.
Tiếp xuống làm sao xử lý?
Trên đảo này không có nước ngọt, không có bất kỳ sự sống, căn bản cũng không có thể sinh tồn.
Thật sự phải chết.
Thậm chí ngay cả bó củi trên đảo cũng không có.
Cái giỏ treo của mình đốt không được bao lâu.
...
Kế tiếp, Lãng gia dùng đá tảng xây cho mình một căn nhànhỏ.
Bên trong dùng vải bố của khí cầu khí nóng bố làm đệm, không thể ngủ thẳng trên mặt đất được, quá khổ.
Kế tiếp, đào ra một cái hố trên đất, lót vải dầu của khí cầu vào, như thế có thể giữ nước lúc trời mưa.
Phơi muối cũng phải tiếp tục.
Đồ ăn cũng phải đa dạng hóa.
Không thể ăn cá mãi, phải có nhím biển, hải sâm gì chứ.
Tìm thật lâu, rốt cuộc tìm được tảo tía cùng rong biển.
Lần này ngay cả vitamin đều có.
Ngay cả mặt nạ đắp mặt đều có.
Các ngươi biết mặt nạ rong biển không? Thứ đó dùng tốt lắm!
Hơn nữa khi phơi tảo tía và rong biển khô quy mô lớn còn có thể dùng để nhóm lửa.
...
Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.
Thẩm Lãng lưu lạc ở trên cái hoang đảo này, đã vượt qua hai mươi ngày.
Cái hoang đảo hoang tàn vắng vẻ, không có bất kỳ dấu vết sự sống, quả thực để... Thẩm Lãng mập ra, trắng hơn, thậm chí còn rắn chắc một chút.
Hắn sinh hoạt rất thảm à?
Không!
Mỗi bữa đều ăn rất có dinh dưỡng, hai món ăn một món canh.
Thậm chí ngay cả cá đông lạnh đều có.
Có mỏ quặng nitrat kali là có thể chế nước đá, nhưng cũng tiếc không có đường, không làm được kem.
Nhưng mà cá đông lạnh ăn cũng rất ngon, thỉnh thoảng ăn một bữa hải sâm xiên que, cá hồi xiên que cũng xem như thay đổi khẩu vị.
Thế nhưng chẳng bao lâu hắn sẽ không thể phóng túng thế này được nữa.
Tất cả thức ăn của hắn đều đến từ độc tố thần kinh cổ trùng núi Phù Đồ, chỉ cần nhỏ xuống một chút sẽ nhanh chóng có vô số con cá ngửa bụng.
Thế nhưng đồ chơi này sắp dùng hết rồi.
Cho nên Thẩm Lãng tranh thủ thời gian phơi cá khô, bằng không sau đó mỗi ngày ăn chay liền muốn chết.
Cuộc sống không lo ăn, không lo mặc có phải chăng như thần tiên không?
Hơn nữa còn sinh hoạt không thiếu giải trí nữa.
Trong trí não lưu trữ mấy trăm bộ phim, cả mấy trăm bộ phim “hành động” HD nữa.
Còn có vô số sách vở.
Đời sống tinh thần cũng rất phong phú.
Đương nhiên, Lãng gia cũng không có để tất cả thời gian đều lãng phí ở những thứ phim ảnh dung tục này.
Mỗi ngày hắn đều tìm hiểu những điển tịch thượng cổ trong trí nào.
Đây xấp xỉ là thời gian nhàn nhã nhất cả đời này của hắn, cũng không thể lãng phí tùm lum.
Tranh thủ cơ hội đọc hiểu sâu sắc về những thứ thượng cổ điển tịch này.
Sống cuộc sống thần tiên nhàn nhã quá mức thế này, Lãng gia có vui không?
Lòng hắn nóng như lửa đốt!
Hắn mỗi ngày đều đang chờ trên mặt biển có tàu xuất hiện.
Dựa vào một mình hắn canh giữ ở phía trên hòn đảo nhỏ này, cho dù có vô số mỏ nitrat kali cũng vô dùng.
Hắn cần người, cần địa bàn.
Hắn cần thành trì, hắn cần quốc gia, cần quân đội, cần phát triển.
Như thế mới có thể trong thời gian ngắn nhất giết trở về đế quốc Đại Viêm.
Đoạt lại thành Nộ Triều, đoạt lại Việt quốc.
Tiêu diệt vương quốc Tân Càn, tiêu diệt hai tên phản bội cỡ bự là Doanh Quảng, Doanh Vô Minh.
Tiêu diệt Ninh Hàn, tiêu diệt Cơ Tuyền.
Tiêu diệt Thiên Nhai Hải Các, tiêu diệt núi Phù Đồ, tiêu diệt Tru Thiên Các và các thế lực siêu thoát.
Tiêu diệt đế quốc Đại Viêm.
Mục tiêu của Thẩm Lãng ta đây vẫn là thiên hạ không thù!
Chỉ có điều thiên hạ không thù của hắn đã tiến vào toàn bộ giai đoạn mới.
Kẻ địch của Thẩm Lãng đã gần như giết sạch toàn bộ rồi.
Bây giờ kẻ thù của Khương Lãng còn một đống vẫn không nhúc nhích.
Đám người kia còn sống thật tốt, thậm chí ở vào cuộc sống đỉnh phong, từng kẻ một hô phong hoán vũ, quyền nghiêng thiên hạ.
Ngược lại Thẩm Lãng.
Bị buộc phải lánh nạn hải ngoại.
Còn có cục cưng của hắn Mộc Lan, mang theo ba bé con tiến vào tam giác quỷ khổng lồ nguy cơ tứ phía.
Còn có cha vợ Kim Trác, mẹ vợ Tô Bội Bội, đều bởi vì Thẩm Lãng mà vứt bỏ gia nghiệp mấy trăm năm, vứt bỏ phủ Hầu tước Huyền Vũ, vứt bỏ thành Nộ Triều, lánh nạn nghìn dặm, trốn vào tam giác quỷ khổng lồ.
Còn có Ninh Nguyên Hiến, Ninh Chính, bởi vì Thẩm Lãng vứt bỏ ngai vàng, vứt bỏ giang sơn Việt quốc.
Tất cả chuyện này, cũng là do đế quốc Đại Viêm ban tặng, do mấy lớn thế lực siêu thoát ban tặng.
Thù sâu như biển!
Hận nước thù nhà.
Nếu Thẩm Lãng không lột da rút gân, nghiền xương thành tro thứ kẻ thù này, như thế nào xứng với những thân nhân này?
Chủ cả thiên hạ gì chứ?
Hoàng đế của đế quốc Đại Càn gì chứ?
Ta căn bản đều không chú ý một chút nào cả.
Mục tiêu duy nhất của ta vẫn là, thiên hạ không thù.
Không quên sơ tâm.
Nếu không thể đem những thứ kẻ thù này giết sạch, Thẩm Lãng ta đây có mặt mũi nào sống trên thế giới này?
Thời gian một tháng này!
Thẩm Lãng mỗi một lần đều phải dùng quặng nitrat kali viết tên kẻ thù trên mặt đất.
Ninh Hàn, Cơ Tuyền, Doanh Quảng, Doanh Vô Minh, Hoàng đế Đại Viêm, Thiên Nhai Hải Các, núi Phù Đồ...
Một chuỗi thật dài, hơn nữa còn có tình hình gia tăng.
Hắn cần quân đội, cần một quốc gia.
Nhưng nếu ở mãi cái hoang đảo này, hắn đều không làm được cái gì cả.
Cừu Yêu Nhi, đế quốc hải ngoại của nàng đến tột cùng ở đâu?
Biển cả ơi, ngươi lúc nào thì đưa tới cho ta một chiếc tàu đây?
Mặc kệ tàu gì đều tốt, cho dù là tàu hải tặc.
Cho dù là tàu hải tặc, tàu ma.
Chỉ cần có thể đủ lôi ta ra khỏi đây.
Chỉ cần có thể đủ mang ta đi đến một quốc gia, một thành thị.
Thẩm Lãng ta đây cam đoan trong vòng một tháng liền phong sinh thủy khởi, trong vòng nửa năm liền trở thành người trên muôn vàn người khác.
Trong vòng một năm, liền nắm giữ cái thành trì này.
Phải ở thời gian quật khởi ngắn nhất, có lực lượng cường đại.
Thẩm Lãng ta đây có thể không từ tất cả thủ đoạn.
Cục cưng Mộc Lan, nàng nhất định phải tha thứ ta.
Vạn nhất đến lúc hậu cần hi sinh dung nhan tuấn mỹ vô song của ta đây.
Bất kể là mỹ nam kế, hay là kế đục nước béo cỏ, chỉ cần có thể đủ để ta mạnh lên trong thời gian ngắn, Thẩm Lãng ta đây cái gì đều làm ra được.
...
Thẩm Lãng mỗi ngày đều cầu nguyện trên mặt biển sẽ có tàu xuất hiện.
Hắn vẫn mỗi ngày đều chăm sóc da, mỗi ngày đều cạo râu tỉa tóc, mỗi ngày đánh răng ba lần, tắm hai lần.
Bảo đảm bản thân vĩnh viễn ở vào trạng thái mỹ nam tuyệt đối.
Lãng gia ta đây tay trói gà không chặt, hơn nữa ở cái thế giới xa lạ này có thể ngôn ngữ không thông.
Cho nên vũ khí sắc bén nhất của ta, có thể chính là dung nhan tuấn mỹ vô cùng của ta thôi.
Thậm chí hắn đều bắt đầu rèn luyện thân thể, nhỡ ra cần dùng mỹ nam kế mà dung nhan vẫn không đủ thì sao.
Cường tráng, cường tráng.
Hữu lực, hữu lực.
Kéo dài, kéo dài.
Một, hai, ba, bốn!
Thế nhưng tầm hai tháng trôi qua, vẫn không có tàu lớn chạy qua.
Thật sự là ngày chó má.
Không có tàu tới, không ai nhìn, có bảo dưỡng cho tốt thì có ích lợi gì?
Thế là, có một ngày Thẩm Lãng đặc biệt uể oải, không có tiếp tục đắp mặt nạ, cũng không có cạo râu.
Ông trời ơi!
Van cầu người ban cho ta một chiếc tàu đi.
Mặc kệ tàu gì cũng tốt mà.
Ta đã tại đây hoang phế mấy tháng.
Không có tàu đi qua, mỗi mình ta thực sự muốn điên rồi.
Tên kẻ thù, ta đã viết mấy trăm lần.
Bất kể là tàu quái nhân ăn thịt người hay tàu ma bất tử đi nữa, ta cũng dám tới.
Chỉ cần là một chiếc tàu, chỉ cần có thể đủ mang theo ta rời khỏi nơi này, hết thảy đều có thể!
Tiếp đó...
Bỗng nhiên có bóng một cánh buồm đập vào tầm mắt.
Hình như có tàu tới.
Thẩm Lãng sợ đây là ảo giác, vội vàng mở to hai mắt nhìn.
Không phải ảo giác!
Đây thật sự là một chiếc tàu.
Bởi vì buồm cũng tiến vào tầm mắt.
Chiếc tàu này càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Đích đến của nó dĩ nhiên không phải hoang đảo, chỉ là đi qua mà thôi.
Bởi vì nó đi về phía đông.
Lúc đủ gần, Thẩm Lãng thậm chí thấy cờ trên tàu, còn có vải bạt phía trên đều vẽ bạch tuộc nướng.
Đây là cái quỷ gì vậy?
Đây là tàu của thế lực nào?
Trong dữ liệu ghi chép của Thẩm Lãng không có sự tồn tại của loại cờ này.
Bạch tuộc nướng.
Vì sao không phải mực nướng nhỉ, mực nướng nổi trên mạng hơn nhiều.
Kế tiếp, Thẩm Lãng nhanh chóng đốt đống củi đã chuẩn bị xong.
Trong đó có tảo tía, rong biển và cả phân, nước tiểu đã qua xử lý.
Tức khắc có một luồng khói đặc bay lên trời.
Có vẻ càng gây chú ý.
Chẳng bao lâu những người trên tàu phát hiện dòng khói đặc, bắt đầu tới gần đảo hoang này.
...
Chiếc tàu này rất lớn, nhìn ra trọng tải vượt qua ngàn tấn.
Lãng gia trong lòng bắt đầu cầu nguyện.
Đây tuyệt đối không nên là tàu hải tặc nha.
Bởi vì phía trên tàu hải tặc thường là đàn ông, hơn nữa tính hướng cũng không rõ ràng.
Loại mỹ nam tuyệt đỉnh như Thẩm Lãng nếu gặp phải tương đối nguy hiểm.
Tốt nhất trên chiếc tàu này chủ yếu là đàn bà, hơn nữa tốt nhất nhà người đẹp.
Quên đi!
Hy vọng chiếc tàu này chính là chiến hạm của Cừu Yêu Nhi.
Nhìn xem nào, lòng người rõ ràng là thứ được voi đòi tiên, lòng tham không đáy.
Bản tính của con người chính là được voi đòi tiên, mới vừa Thẩm Lãng vẫn còn luôn miệng nói, chỉ cần là một chiếc tàu là được, cho dù là tàu quái nhân ăn thịt người.
Mà bây giờ lại biến thành hy vọng là tàu Cừu Yêu Nhi.
Quỷ mới biết đế quốc Cừu Yêu Nhi ở đâu?
Chẳng bao lâu, trên tàu phái xuống tới một chiếc xuồng ba lá đến gần đảo.
Á!
Lãng gia có chút thất vọng.
Chèo xuồng chính là hai người da đen đô con vẫn vã, có một người da nâu đứng bất động, ánh mắt gã âm trầm, nét mặt hung ác độc địa, trong tay còn nắm một cây loan đao.
Không có gái đẹp.
Xuồng cập bến.
Võ sĩ da nâu đi tới trước mặt Thẩm Lãng, ngó hắn suốt một hồi từ trên xuống dưới, lộ ra ánh sáng đầy kinh ngạc trong mắt.
Chắc hẳn là bị dung nhan tuấn mỹ của Thẩm Lãng làm cho phát hoảng.
Tiếp đó, trong miệng gã nói huyên thuyên mấy câu?
Nói gì?
Hoàn toàn nghe không hiểu gì hết.
Nhưng mà, người này giống như biểu hiện có chút phấn khởi.
Ngươi có ý gì đây?
Vì sao lại phấn khởi vậy?
Hơn nữa xem Thẩm Lãng từ trên xuống dưới một lúc lâu, còn đi lòng vòng quan sát?
Thẩm Lãng bắt đầu nói chuyện với gã.
Tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Bồ Đào Nha, tiếng Pháp...
Đối phương chẳng hiểu thứ gì trong đó hết trơn.
Ngày!
Cuối cùng, tên võ sĩ này ngoắc tay.
Hai tên da đen đôi con tiến lên, một tay nhấc lấy Thẩm Lãng khỏi hòn đảo nhỏ này.
Ngồi trên chiếc xuồng ba lá, đi đến tàu lớn.
Một lát sau!
Thẩm Lãng leo lên chiếc tàu lớn này.
Hắn cảm giác được mình như dê vào miệng cọp.
Đây là một chiếc tàu hải tặc.
Trên tàu khắp nơi đều có hải tặc hung tàn.
Lúc Thẩm Lãng leo lên tàu, những hải tặc này đều nhìn hắn chằm chằm, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Hàm răng vừa vàng vừa đen.
Nụ cười của mỗi người đều mang theo sự tà ác tự nhiên..
Nào, đây là ý gì?
Ánh mắt của bọn người kia thực sự như lũ sói dữ khi thấy con mồi vậy.
- Rầm!
Thẩm Lãng trực tiếp bị giam ở bên trong một khoang phòng, tiếp đó cánh cửa ở bên ngoài khóa lại.
Balo của hắn vẫn còn, không ai đoạt lại.
Đây là ý gì?
Chỉ có một nghĩa là, ở trong mắt đám hải tặc này, Thẩm Lãng người này có giá trị rất cao.
Vượt xa thứ trong balo của hắn
Bởi vì ánh mắt của đám hải tặc này, còn có võ sĩ đi đón hắn đều có biểu cảm cực kỳ ngạc nhiên trong mắt.
Thật giống như nhặt được vật gì quý giá vậy.
Hơn nữa còn là bảo vật vô giá?
Bọn họ muốn làm gì đây?
...
Những gì xảy ra tiếp theo càng thêm chứng minh điểm này.
Đám hải tặc này mỗi ngày đều đúng giờ đưa tới đồ ăn tương đối tinh xảo, còn có quần áo mới hoàn toàn.
Nhưng cho tới nay đều không mở cửa, cũng không cho bất luận kẻ nào tiếp xúc với hắn.
Loại tư thế này giống như nhặt được một chú gấu trúc, tiếp đó nuôi nấng cẩn thận, chỉ sợ nuôi hỏng.
Cái này quá quái dị.
Hơn nữa, mỗi một lần đưa cơm cho hắn, cũng là tên võ sĩ da nâu.
Ánh mắt gã nhìn phía Thẩm Lãng càng lúc càng kỳ quái.
Càng lúc càng mừng rỡ.
Giống như hắn muốn đại phát tài vậy.
Mà Thẩm Lãng chính là cái để hắn đại phát tài bảo vật.
...
Bởi vì ngôn ngữ hoàn toàn không thông, cho nên Thẩm Lãng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Cũng không biết đối phương đến tột cùng là muốn làm gì.
Tóm lại chính là rất quái lạ.
Trong cái loại không khí quái dị này.
Tàu lớn đi mấy ngày mấy đêm.
Kế tiếp, hải tặc đưa tới tinh dầu, đá quý, nhẫn, dây chuyền, giày tinh xảo, quần áo lụa v.v..
Còn đưa tới một tấm gương.
Đ*!
Chuyện này càng quái.
Đây là muốn để ta làm cái gì hả?
Thẩm Lãng da đầu tê dại, rợn cả tóc gáy.
Cái này thực sự làm người ta hơi sợ đó.
...
Keng keng keng keng!
Trong cái bầu không khí quỷ dị này, hành trình cuối cùng của con tàu lớn này kết thúc.
Tiếp tục, cửa sổ khoang phòng lần đầu tiên mở ra.
Thẩm Lãng không khỏi vội vàng nhìn ra ngoài.
Tiếp đó...
Không khỏi kinh ngạc sững sờ.
Trước mắt xuất hiện một tòa thành thị hùng vĩ.
Tòa thành tráng lệ của nước ngoài.
Tòa thành thị này kiến tạo ở trên vịnh, những chỗ lọt vào trong tầm mắt khắp nơi đều có màu vàng.
Cái này đến tột cùng dùng bao nhiêu vàng.
Sầm uất đến thế này.
Trên đường phố tưng bừng nhộn nhịp cũng là người.
Đây là tòa thành thị nào?
Là thành phố của ai?
Có phải chẳng là thành phố của đế quốc hải ngoại của Cừu Yêu Nhi hay không?
Bằng không? Sau này thành phố này sẽ thuộc về ta?