Đương nhiên là Bá tước Tấn Hải Đường Luân.
Những đố kỵ trong lòng ông ta gần như muốn bùng nổ hoàn toàn.
Gia tộc họ Kim nhà ngươi rõ ràng đã gần phải chết, tại sao lại bỗng nhiên không chết vậy?
Ta mất đi đảo Kim Sơn, đảo Vọng Nhai của ngươi lại xuất hiện mỏ vàng?
Chuyện này sao có thể được chứ?
Trời cao không có mắt.
Cho nên Đường Luân trước tiên liền điều động rất nhiều thám tử bí mật đi đảo Vọng Nhai.
Thế nhưng phủ Bá Tước Huyền Vũ ở toàn bộ xung quanh đảo Vọng Nhai canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, thế nhưng đội thuyền tới gần đảo Vọng Nhai đều bị đánh chìm.
Bất kể là thuyền đánh cá hay là tàu buôn toàn bộ đánh chìm.
Đám thám tử được phái đi có bao nhiêu giết bấy nhiêu.
Cái này để Đường Luân càng thêm tin tưởng, trên đảo Vọng Nhai có thể thật sự phát hiện mỏ vàng.
Ông ta tìm tới rất nhiều thợ, rất nhiều thuật sĩ, sau đó đưa vàng cục của phủ Bá Tước Huyền Vũ cho bọn họ quan sát.
Những cục vàng này đương nhiên là ông ta từ chỗ hội Ẩn Nguyên lấy được.
Những người thợ và thuật sĩ sau khi xem xong đều có nhận định, đây là loại vàng mới được không lâu rồi điều chế ra.
Thậm chí có chút vàng chính là thiên nhiên hình thành, không có bất kỳ dấu vết gia công vào, đây là hoàn toàn không giả được.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ dù cho muốn làm giả, cũng không có năng lực thế này, không lấy được nhóm vàng tự nhiên lớn như vậy, trừ phi là phát hiện một mỏ vàng lớn.
Đường Luân kinh ngạc hỏi:
- Đảo Vọng Nhai lúc trước vì sao không có phát hiện mỏ vàng? Hầm mỏ của gia tộc họ Kim đã khai thác ở chỗ đó trên trăm năm rồi mà.
Thuật sĩ nói:
- Có chút mỏ vàng quả thực giấu tương đối sâu, trên thực tế trên cái thế giới này đại đa số mỏ vàng đều ẩn rất sâu, tận lực đi tìm mỏ vàng là tìm không ra, cũng là tình cờ chợt phát hiện.
Thật đúng là dạng này, những mỏ vàng ở nước Mỹ, Australia cũng là trong lúc vô tình phát hiện, do đó dẫn đến cơn sốt tìm vàng.
Thế là Đường Luân càng thêm thèm nhỏ dãi ba thước.
Thế nhưng ông ta lại sợ đây là âm mưu của Thẩm Lãng.
Ông ta thực sự sợ thằng tiểu súc sinh đó bày gian kế.
- Phải phái người đi dò xét, mỏ vàng không giả được, khẳng định có số lượng lớn bãi đãi vàng, sẽ có nhiều cát vàng. - Đường Luân nói:
- Đáng tiếc đây là biển rộng, bằng không có thể ở hạ lưu dòng sông đào đất kiểm tra, sẽ phái thám tử, cần phải xác định đảo Vọng Nhai có phải thật có mỏ vàng hay không.
Thế tử Đường Duẫn nói:
- Phụ thân, gia tộc họ Kim phòng thủ thực sự quá mức nghiêm mật, phái bao nhiêu thám tử cũng chết sạch. Gia tộc họ Kim đang không ngừng tăng cường quân bị, hơn nữa vận chuyển cả quân chủ lực đến đảo Vọng Nhai.
Đường Luân lúc này mới chợt nhớ ra, bèn hỏi:
- Thằng súc sinh Đường Viêm kia đâu? Có hồi âm của nó chưa?
Vài ngày trước, Bá tước Tấn Hải Đường Luân liền phái con trai trưởng Đường Tung đi Kiếm đảo tìm Đường Viêm, để gã tự mình đi đến đảo Vọng Nhai điều tra đến chân tướng.
Đường Viêm dù sao cũng là cao thủ hàng đầu, lẻn vào đảo Vọng Nhai cơ hội lớn.
- Đại ca vẫn chưa về, nhưng mà chắc cũng nhanh thôi. - Đường Duẫn đáp.
Hơn nửa canh giờ sau đó, Đường Tung đã trở về.
- Đường Viêm đâu? - Bá tước Tấn Hải chất vấn.
Đường Tung đáp:
- Nó không về, nó nói nó không rảnh.
- Không rảnh? - Đường Luân kinh hô:
- Thằng nghịch tử, chuyện gia tộc lớn như vậy bảo nó xuất thủ giúp một tay, nó lại nói không rảnh?
Đường Tung nói:
- Nó còn nói, sau này tốt nhất ít đi tìm nó, không nên làm cho nó lỡ dịp luyện tập kiếm pháp mới.
- Nghiệt súc, nghiệt súc... - Bá tước Tấn Hải Đường Luân mắng to:
- Đứa con trai này rõ ràng là ta sinh ra, theo Lý Thiên Thu luyện riết hỏng bét hết rồi.
Tiếp tục, Bá tước Tấn Hải lớn tiếng la lên:
- Chuẩn bị xe, ta muốn đi thành Huyền Vũ!
...
Tối hôm đó, Bá tước Tấn Hải Đường Luân liền đi tới nhà cũ của họ Trương, gặp được trên giường bệnh Thái thú Trương Xung.
Vị Thái Thú đại nhân này vốn gầy, lúc này càng gầy hơn.
Trong lòng ông ta không khỏi có chút coi thường, một trận tranh chấp đảo Kim Sơn đã đánh ngươi thành là bộ dáng này, lại bệnh một hơi mấy tháng, mắt thấy cũng khó mà khỏe nổi.
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác là giả bộ bệnh, Trương Xung nhà ngươi chẳng lẽ cũng là giả bộ bệnh ả? Vậy không có ý nghĩa.
- Thái Thú đại nhân, đã đến thời khắc này, ngài còn có hào hứng nằm bệnh liệt giường gì đây.
Trương Xung nói bằng giọng bất đắc dĩ:
- Việc đã đến nước này, Xung đã dùng hết bài, có thể làm gì được nữa?
Trong chất giọng của ông giống như có chút oán giận trào ra.
Đường Luân nói:
- Thẩm Lãng làm mưa làm gió như thế, gia tộc họ Kim chẳng những không có chết, ngược lại càng thêm thịnh vượng phát đạt, Thái Thú đại nhân lẽ nào không có chút nôn nóng gì sao?
Trương Xung nói:
- Ta sốt ruột có hữu dụng không? Lần trước Thập Diện Mai Phục với phủ Bá Tước Huyền Vũ, đã tiêu hao hết tất cả tâm trí cùng năng lực của ta, thế nhưng thất bại, quốc quân cũng hạ chỉ rầy ta, hôm nay ta sẽ chờ đến lúc chuyển công tác ra khỏi quận Nộ Giang.
Đường Luân cười lạnh nói:
- Thẩm Lãng có thù phải báo, chỉ sợ Thái Thú đại nhân chưa chắc đi được. Đến khi hắn xuất thủ tới, chắc chắn trả thù Thái Thú đại nhân.
- Sai. - Trương Xung nói:
- Ta và Thẩm Lãng không có bất kỳ tư oán, thậm chí ta cũng không có trực tiếp nhằm vào Thẩm Lãng, một khi ta dời đi, ân ân oán oán giữa chúng ta lập tức tiêu tan, tương vong với giang hồ chính là ý này.
Đường Luân nói:
- Lẽ nào Thái Thú đại nhân liền cam tâm tình nguyện thua bởi Thẩm Lãng à?
Trương Xung nói:
- Bản thân ta cũng không ham chiến, một ván cờ thua, lập tức bứt ra đi, tuyệt đối sẽ vùi thân vào trong đó.
Lời này thật đúng là danh ngôn của Trương Xung, lặp đi lặp lại nói qua rất nhiều lần.
Tiếp tục Trương Xung cười khổ:
- Không bột đố gột nên hồ, lần trước bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ, đông đảo quyền quý còn nghe theo sự chỉ huy của ta, hôm nay ta có thể sai khiến được người nào? Ta cố nhúng tay vào, chẳng phải là tự chuốc nhục nhã?
Sau khi tranh chấp đảo Kim Sơn thất bại, liên minh Trương Xung cầm đầu quả thực chim muông tứ tán.
Bởi vì Đường Luân tìm đến một minh hữu càng mạnh và hung hãn hơn, Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy.
Lần trước Trương Xung để Đường Luân tặng đảo Kim Sơn cho gia tộc họ Kim, để Kim Trác điều động đại lượng nhân lực tiến vào chiếm giữ đảo Kim Sơn, lại để cho Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy xuất binh.
Kết quả Đường Luân không bỏ được một năm rưỡi nữa sản xuất lợi nhuận, trực tiếp đưa đảo Kim Sơn trước cho Cừu Thiên Nguy.
Bắt đầu từ lúc đó, liên minh giữa Đường Luân và Trương Xung coi như tan tành.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân cười lạnh:
- Nếu Thái Thú đại nhân có tâm tư khác, ta cũng không tiện nói gì thêm. Thế nhưng có một việc ta muốn thỉnh giáo Thái Thú.
Trương Xung nói:
- Mời nói.
Đường Luân nói:
- Ngài cảm thấy trên đảo Vọng Nhai có mỏ vàng, việc này thật hay giả?
Trương Xung cau mày ngẫm lại một hồi nói:
- Khó mà nói.
Đường Luân nói:
- Khó mà nói là gì vậy?
Trương Xung nói:
- Thực sự thật trùng hợp, Thẩm Lãng cho tới nay đều quỷ kế đa đoan, để cho người ta hoàn toàn dò không ra.
Đường Luân nói:
- Nếu không phải phát hiện mỏ vàng quy mô lớn, phủ Bá Tước Huyền Vũ làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy xuất ra bảy tám chục vạn lượng vàng lượng vàng? Chuyện này vốn không hợp với lẽ thường.
Trương Xung nói:
- Điểm ấy quả thực không cách nào giải thích, hoặc là Thẩm Lãng cùng người khác có một mối làm ăn khổng lồ, nói thí dụ như cùng hội Thiên Đạo?
Bá tước Tấn Hải Đường Luân cười lạnh nói:
- Buôn bán cái gì có thể lập tức kiếm tám mươi vạn lượng vàng? Thái Thú đại nhân dạy ta với?
Trương Xung buông tay, tỏ ý không biết làm ăn cái gì có thể lập tức kiếm nhiều tiền như vậy.
Đường Luân nói:
- Nhà họ Trì là Vua Hương Liệu, vô cùng giàu có, thế nhưng tiền kiếm được một năm cũng chỉ tầm mười mấy vạn lượng vàng. Từ Quang Doãn gần như lũng đoạn buôn bán tơ lụa cả hành tỉnh Thiên Nam, một năm kiếm được cũng chỉ có mấy vạn lượng vàng. Ở thế giới này, trừ phi điên cuồng cướp bóc như Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, bằng không căn bản không có chuyện làm ăn nào có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Trương Xung nói:
- Đảo Vọng Nhai có phải có mỏ vàng hay không, phái người đi tìm tòi hư thực cũng được.
Đường Luân nói:
- Phủ Bá Tước Huyền Vũ canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, bất luận ai tới gần đảo Vọng Nhai đều bị giết toàn bộ, căn bản không cách nào tới gần. Hơn nữa gia tộc họ Kim đang điên cuồng chiêu binh, tư quân chủ lực đang liên tục không ngừng điều đi đảo Vọng Nhai, hơn nữa ra giá cao trưng dụng rất nhiều dân phu đi đảo Vọng Nhai, đây là muốn xây công sự a.
Trương Xung nói:
- Nếu trên đảo Vọng Nhai thật sự có mỏ vàng, vậy lúc này chính là thời điểm yếu ớt nhất của gia tộc họ Kim, đến khi hắn tăng cường quân bị hoàn thành, ở trên đảo xây công sự hoàn tất, sau đó muốn đánh hạ đảo Vọng Nhai liền khó khăn.
Đường Luân nói:
- Chính là để ý cái này, cho nên chúng ta hoàn toàn là đang cùng thời gian thi chạy, cho nên lòng ta mới nóng như lửa đốt.
Trương Xung nói:
- Bá tước Tấn Hải cẩn thận đừng thấy lợi tối mắt, rất có thể đây là âm mưu của Thẩm Lãng, nhất định phải trước xác định trên đảo có mỏ vàng hay không, Thẩm Lãng người này xảo quyệt vô cùng, khó lòng phòng bị.
Đường Luân nói:
- Ta có thể không biết sao? Thế nhưng ta đã nói rồi, bất luận kẻ nào đều không đến gần được đảo Vọng Nhai, một khi tới gần giết chết bất luận tội, dò không ra hư thật.
Trương Xung nói không chút để ý:
- Vậy hãy để cho một người phủ Bá Tước Huyền Vũ không dám giết đi xông đến đảo Vọng Nhai đi.
Đường Luân nói:
- Người nào phủ Bá Tước Huyền Vũ không dám giết? Cũng không thể để Lục hoàng tử đến, cũng không thể để Tổng đốc Chúc Nhung đến? Đại nhân vật như vậy chúng ta thì ép buộc như thế nào, đừng nói bọn họ, dù cho Thái Thú đại nhân chúng ta cũng khó mà ép buộc.
Trương Xung nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Tên này không thể do hắn nói ra, bằng không liền có vẻ lộ ra bụng dạ khó lường, nhất định phải để cho Đường Luân tự mình nghĩ ra.
Bỗng nhiên, mắt của Bá tước Tấn Hải Đường Luân chợt sáng ngời, ông ta lập tức nghĩ tới một người.
Người này có thể mạnh mẽ xông vào đảo Vọng Nhai, hơn nữa Kim Trác lại không dám giết.
Người này chính là Vua Hải Tặc nhỏ Cừu Kiêu! Bởi vì sau lưng của gã là Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, dưới trướng có hai ba vạn hải tặc.
- Cáo từ, Thái Thú đại nhân dưỡng bệnh thật tốt đi. - Đường Luân nói bằng giọng có chút trào phúng.
Tiếp đó, ông ta đi một nước, nửa khắc cũng không ngừng chạy.
Trương Xung một lần nữa nằm xuống, trong lòng mỉm cười nói:
- Thẩm Lãng,chính là ta đưa Cừu Kiêu đến dưới đao của ngươi.
...
Theo diễn biến hồi hộp trong truyện《 Tây Du Ký 》, Cừu Yêu Nhi nghe được càng thêm như mê như say.
Nhất là đoạn Tôn Ngộ Không đại náo Thiên cung, tự phong là Tề Thiên Dại Thánh, nàng nghe đến nhiệt huyết sôi trào.
Đây mới là đại anh hùng, đây mới là đại hào kiệt.
Dám quét sạch chuyện bất bình trong thiên hạ.
Không bất luận quyền uy gì, bất luận bá quyền gì.
Cái gì thần tiên, cái gì Ngọc đế, toàn bộ tiêu tan thành mây khói cho ta.
Hơn nữa thế giới này dần dần triển khai, có vẻ càng thêm thần bí, nhưng là vừa càng thêm tinh tế.
Nếu như ngay từ đầu thế giới này là rầm rộ, vậy kế tiếp long cung, còn có Lăng Tiêu Bảo Diện, liền làm cho tâm thần người ta chập chờn.
Sức tưởng tượng rất lớn.
Tâm tình toàn thân của Cừu Yêu Nhi vùi vào đến trong câu chuyện này.
Thậm chí cơm nước không vô.
Nàng đời này không có yêu thích gì khác khác, chỉ thích thăm dò thế giới thần bí không ai biết.
Hôm nay nàng bị nhốt ở thành Nộ Triều, nơi nào cũng không đi được, mà từ câu chuyện Từ Thiên Thiên kể đã mở cho nàng một thế giới mới.
Nghe tới Tôn Ngộ Không bị Phật tổ dùng năm ngón tay đè dưới chân núi thời điểm, Cừu Yêu Nhi càng cảm động lây.
- Ta cũng bị đặt ở dưới chân Ngũ Hành sơn. - Cừu Yêu Nhi thở dài nói.
Lúc đó Từ Thiên Thiên không khỏi kinh ngạc, ngài có khí phách uy phong như vậy, ai có thể đủ đè được ngài.
Hôm nay trừ mấy đại tông sư, người nào lại là đối thủ của ngài chứ?
Thậm chí chưa tới mấy năm sau, những đại tông sư kia đều không phải là đối thủ của ngài.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Lòng của ta ở phương xa, nhưng là cơ thể của ta lại bị vây ở nơi đây.
Trái tim Từ Thiên Thiên khẽ run lên.
Không phải là bởi vì Cừu Yêu Nhi những lời này với bản thân, mà là bởi vì nàng chưa bao giờ thổ lộ tiếng lòng với bất kỳ ai, thậm chí nàng suốt ngày đều không nói một câu.
Lúc này mới để con tiện nhân Lục Y kia có quyền lực cáo mượn oai hùm.
Bất quá bây giờ Từ Thiên Thiên cũng có quyền lực này, bởi vì kể chuyện quá hay, nàng đã trở thành tỳ nữ được Cừu Yêu Nhi chiều chuộng, gần với Lục Y.
Hôm nay đã không biết có bao nhiêu đứa con gái đẹp vừa đố kỵ nàng, vừa ra sức lấy lòng nàng.
Khi một người hết sức cường đại, lại hết sức cao ngạo người hướng ngươi thổ lộ tiếng lòng, bản thân sẽ bị chấn động.
Từ Thiên Thiên tức khắc không tự chủ được nói ra:
- Vậy tại sao ngươi không đi?
Cừu Yêu Nhi lắc đầu, lại không nói gì thêm.
Từ Thiên Thiên tiếp tục kể chuyện tiếp, nói đến Đường Tam Tạng xuất hiện, cứu Tôn Ngộ Không thoát khỏi Ngũ Hành Sơn.
Bỗng nhiên, Cừu Yêu Nhi nói:
- Tên của quyển sách này chắc không phải《 Phật Tổ Nhất Định Phải Diệt 》 đúng không.
Từ Thiên Thiên lúng túng đáp:
- Đúng, tên của nó là 《 Tây Du Ký 》.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Vậy hay là đến đây đổi lại đi.
Tây Du Ký, Tây Du Ký!
Nàng không khỏi đứng dậy đi tới cửa sổ, nhìn ra ngoài khơi.
Tận cùng biển cả là cái gì?
Có phải chăng đó cũng là thế giới muôn màu muôn vẻ, lạ lùng thần bí giống như Tây Du Ký hay không?
Không!
Cũng sẽ không ly kỳ như vậy, thế nhưng nhất định sẽ càng thêm muôn màu muôn vẻ.
Thế giới chân thật không cách nào so sánh với trong sách, lời văn dù cho viết có hay đến đâu, cũng không sánh bằng thế giới hiện thực, nguyên nhân là trí tưởng tượng của nhân loại nhìn như vô hạn, nhưng thật ra là có hạn.
Tôn Ngộ Không cùng Đường Tam Tạng đi về hướng Tây.
Nhưng ta lại muốn điều khiển thuyền đi về phía Đông, đến tận cùng biển cả, đi thăm dò thế giới chưa từng biết.
Đáng tiếc, ta không đi được.
Ta bị vây ở chỗ này.
Cừu Yêu Nhi không khỏi hướng biển rộng phương xa, hơi hơi dang hai cánh tay, dường như muốn ở trong ảo tưởng ôm lấy thế giới phương xa chưa từng biết.
Nhìn bóng lưng của nàng, Từ Thiên Thiên có chút tâm thần say mê.
Thật đẹp, quá cảm tính, quá cường đại! (từ này, Từ Thiên Thiên cũng từ chỗ Thẩm Lãng mà biết được)
Từ Thiên Thiên gần như dám cam đoan, không có bóng lưng của cô gái nào trong thiên hạ có sức hấp dẫn vô hạn như Cừu Yêu Nhi.
Bởi vì không có một cô gái nào có đôi chân dài và tràn đầy sức mạnh như vậy.
Không có một nữ nhân nào có đường cong bốc lửa như vậy.
Nhưng mà vào lúc này!
Bỗng nhiên hai dòng máu tươi, trực tiếp từ lỗ mũi Cừu Yêu Nhi bắn mạnh ra.
Tiếp đó máu bắn ra từ mạch máu mắt của nàng.
Trước mắt chợt tối sầm, thân thể thẳng tắp gợi cảm của nàng trực tiếp ngã xuống.
Tim mật của Từ Thiên Thiên muốn nứt, trực tiếp xông tới, ra sức phải ôm lấy Cừu Yêu Nhi, nhưng lại là bị trọng lượng của nàng đè lên té ngã trên đất, đặt ở dưới thân.
Kế tiếp, Cừu Thiên Nguy tìm tới vô số đại phu cao minh xem bệnh cho Cừu Yêu Nhi.
Thế nhưng, tất cả thầy thuốc đều tìm không được nguyên nhân bệnh ở đâu.
Cừu Thiên Nguy giận dữ, giết mấy đại phu một hơi.
Bệnh trạng của Cừu Yêu Nhi vốn là đặc biệt quỷ dị, những thầy thuốc này cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua. Huống chi Cừu Yêu Nhi không chịu cho ai động vào, càng thêm không cách nào khám và chữa bệnh.
Hơn nữa sát khí nàng quá nặng, có một số nam đại phu cách nàng không đến mười thước (tầm 3,3 mét) liền run rẩy toàn thân.
Lòng như lửa đốt, Từ Thiên Thiên bất đắc dĩ viết mật thư hướng Thẩm Lãng cầu cứu.
...
Thẩm Lãng nhận được thư Từ Thiên Thiên xong, phản ứng bàn năng đầu tiên chính là.
Con ả này không phải muốn hại ta sao?!
Không có biện pháp, người càng thông minh càng đa nghi.
Từ Thiên Thiên vốn cùng hắn có thâm cừu đại hận, nhỡ ra nàng cảm thấy bản thân tìm được cái chỗ dựa Cừu Yêu Nhi vững chắc này, có thể dứt bỏ Thẩm Lãng thì sao?
Thế nhưng kế tiếp Thẩm Lãng tiếp tục phân tích, cái khả năng này không lớn.
Cừu Yêu Nhi, người này quá khó khăn tiếp xúc, dù cho Từ Thiên Thiên có kể chuyện hay đến đâu cũng rất khó lập tức biến thành tâm phúc của nàng.
Trước khi cha con Trương Xung chưa chết, Từ Thiên Thiên chắc chắn không phản bội hắn.
Như vậy Thẩm Lãng có nên đến thành Nộ Triều cứu chữa cho Cừu Yêu Nhi hay không?
Nếu như đi, thực sự có chút mạo hiểm.
Nhưng không đi, nếu như Cừu Yêu Nhi đã chết, vậy kế hoạch thành Nộ Triều có thể thực sự kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đi!
Thẩm Lãng lập tức hạ quyết tâm.
Nhưng là vừa đối mặt một cái phiền phức, Thẩm Lãng quá gà rù, đi đến chỗ như thành Nộ Triều không ai bảo hộ không được.
Tối thiểu phải là dạng cao thủ thân cận như Mộc Lan bảo hộ.
Kim Hối cùng Thẩm Thập Tam đều không được, thứ nhất là võ công còn chưa đủ cao, thứ hai bọn họ đã bị quen mặt.
Thẩm Lãng lần này đi thành Nộ Triều, nhất định phải che giấu tai mắt, không thể bị bất luận kẻ nào phát hiện.
Lại đi tìm Kiếm Vương Lý Thiên Thu làm vệ sĩ?
Làm sao được?
Người ta chính là Kiếm Vương a, một đời đại tông sư, làm sao có thể tới làm vệ sĩ cho ngươi?
Người ta la liếm vợ cũng không kịp.
Lại nói Kiếm đảo xa như vậy, thời gian đi xin Kiếm Vương Lý Thiên Thu cũng không còn kịp rồi.
Thế là, Thẩm Lãng lại một lần nữa tìm Hoàng Đồng của hội Thiên Đạo!
Vị sứ giả hội Thiên Đạo này, hôm nay ở tại tầng hầm phủ Bá Tước Huyền Vũ, bởi vì đôi bên còn có rất nhiều chi tiết cần tham thảo.
...
- Hoàng huynh, ta muốn mượn một cao thủ. - Thẩm Lãng nói.
- Không thành vấn đề. - Hoàng Đồng nói:
- Phải cao cỡ nào?
Nhìn một cái người ta nhiều biết làm người, trước đáp ứng một tiếng, sau đó sẽ hỏi cần dạng cao thủ gì.
Thẩm Lãng nói:
- Gần giống nương tử của ta thì tốt, tốt nhất là nữ nhân.
Khuôn mặt xấu trai một cách bình thường của Hoàng Đồng không khỏi khẽ run lên nói:
- Không thành vấn đề.
Tiếp tục, gã muốn nói lại thôi.
Thẩm Lãng hỏii:
- Thế nào?
Hoàng Đồng nói:
- Cao thủ như thế ta có, hơn nữa ngay cách đó không xa, là chuyên bảo hộ ta. Chỉ bất quá, dáng vẻ của nàng có thể hơi khó coi.
Thẩm Lãng không khỏi im lặng, Hoàng Đồng nhà ngươi có ý gì?
Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta sẽ với nữ vệ sĩ này làm ra cái việc cẩu thả gì à?
Thẩm Lãng nói:
- Sẽ phải xấu, càng xấu càng tốt.
Hoàng Đồng tức khắc thở dài một hơi, nhưng lại âm thầm cảnh giác, nghe nói rất nhiều đàn ông có lòng hiếu kỳ nặng lắm, ngủ chán đại mỹ nhân, liền thích tìm gái xấu để ngủ, càng xấu càng tốt.
Nhất là có rất nhiều mỹ nam tử đỉnh cấp lại có đam mê như vậy.
Nhưng mà, gã vẫn phải tận lực thỏa mãn, dù sao cũng là minh hữu cấp chiến lược mà.
Trên trăm vạn lượng vàng đều bỏ ra, huống chi một gái xấu?
Một lát sau!
Một cô gái mang theo mặt nạ xuất hiện ở trước mặt Thẩm Lãng.
Võ công quả thực rất cao.
Bởi vì Thẩm Lãng qua thị lực X quang thấy màu sắc huyết mạch của nàng, siêu cao đó.
Cũng chỉ thấp hơn một chút so với tên Đường Viêm ngu ngốc mà thôi.
- Phượng nhi, muội tháo mặt nạ xuống. - Hoàng Đồng nói.
Cô gái kia tháo xuống mặt nạ.
Mắt Thẩm Lãng run lên, quả nhiên... rất xấu.
Nếu tính cột điểm là 10, chỉ có thể được 2.
Nhìn ánh mắt nữ cao thủ này, Thẩm Lãng không khỏi tò mò, có phải hay không tất cả cao thủ mê võ nghệ đều như vậy, mắt thời thời khắc khắc là nhìn ra xa, ánh mắt vĩnh viễn là thẳng?
- Xin hỏi vị tiểu thư này là? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
- Xá muội, Hoàng Phượng! - Hoàng Đồng đáp.
Thẩm Lãng nghe thế bèn hỏi:
- Thân muội muội (em gái ruột) sao?
Hoàng Đồng gật đầu.
Thẩm Lãng kinh ngạc, Hoàng Đồng nhà ngươi thật là rộng rãi, ngay cả em ruột không tiếc lấy ra.
Đưa một cô gái đến bên mỹ nam tuyệt đỉnh như ta là chuyện rất nguy hiểm, then chốt em gái ngươi chỉ có 2 điểm ngoại hình, cùng ta vĩnh viễn là không có khả năng có gì xảy ra, nhỡ ra nàng điên cuồng đam mê ta, chẳng phải là cả đời đau lòng?
Nhưng mà, Thẩm Lãng hình như có chút suy nghĩ quá nhiều.
Nữ cao thủ Hoàng Phượng người ta hoàn toàn chả xem hắn là cái mốc xì gì.
Thẩm Lãng hỏi:
- Đúng rồi Hoàng huynh, muội tử này có ai biết không?
Hoàng Đồng nói:
- Mới ra sư môn, không ai biết, hơn nữa trước đây luôn luôn mang mặt nạ, bây giờ không mang, thì càng thêm không ai biết.
Thẩm Lãng kinh ngạc, mặt nạ còn có tác dụng này.
Thẩm Lãng nói:
- Tiểu thư Hoàng Phượng, ngươi cần chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức xuất phát.
Hoàng Phượng gật đầu, ngay cả hô một tiếng vâng cũng không nói.
Hoàng Đồng nói:
- Phượng nhi, kế tiếp Thẩm công tử mặc kệ bảo muội làm cái gì, muội đều phải làm theo, nghe chưa?
Hoàng Phượng vẫn gật đầu, nàng giống như vĩnh viễn đều là thái độ lạnh nhạt như thế này.
Có thể nói, chất phác.
Không sai, nữ cao thủ Hoàng Phượng vĩnh viễn là xử lý không sợ hãi, lúc nàng theo sư phụ tập võ, sẽ kinh tâm động phách, trên cái thế giới này sẽ cũng không có chuyện gì có thể làm cho nàng động dung.
Thế nhưng...
Sau nửa canh giờ!
Nữ cao thủ Hoàng Phượng Vĩnh viễn không sợ hãi đã bị dọa đến run cả người
Bởi vì, tên mỹ nam tử làm cho người ta chán ghét Thẩm Lãng không còn nữa.
Thay vào đó, đứng ở trước mặt nàng dĩ nhiên là một nữ nhân, một mỹ nữ tuyệt sắc.
Hắn, hắn làm sao làm được vậy?
Ngay cả hầu kết cũng không thấy!
Kỳ thực, kích thích tố sinh dục nam của Lãng gia không mạnh, trái cổ cũng không nhô ra.
Được cao thủ xấu xí Hoàng Phượng nhìn như vậy, Thẩm Lãng nói:
- Rõ ràng hiếm thấy thì thành quái dị, đi thôi!
Thế là, bậc thầy giả gái Thẩm Lãng mang theo nữ cao thủ xấu xí Hoàng Phượng, rời bến đi suốt đêm đến thành Nộ Triều!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay vẫn up một vạn tám, rõ ràng phải điên rồi! Các huynh đệ tiếp tục ủng hộ ta, để ta tiếp tục điên tiếp!