Tên Thẩm Lãng này tuy rằng trước đây lão chưa từng thấy qua, nhưng quả thực nghe nói qua rất nhiều chuyện, hoàn toàn là một thằng trí lực thấp kém ngu đần đó.
Lão viết cái chữ tiểu triện này, người ở đây không ai biết, ai dè Thẩm Lãng lại nhận ra được. Không chỉ biết là có ý gì, hơn nữa lại biết âm đọc.
Đây, thực quá quỷ quái đi.
Tú tài Nhan Hùng ở bên cạnh cười nói:
- Sư phụ, tên này đang nói vớ vẩn đúng không ạ?
Ánh mắt mọi người hết thảy đều nhìn về Trương Bá Ngôn.
Lão thật tình muốn trực tiếp phủ định đáp án của Thẩm Lãng, rõ ràng đúng lại nói thành sai.
Như vậy không ai làm gì được lão cả, cũng căn bản không có người đi đòi lại công bằng cho Thẩm Lãng hết.
Nhưng mà lúc đó cùng khai quật tấm văn bia ấy không chỉ mình lão Trương Bá Ngôn, còn có hai người khác, đều là người đức cao vọng trọng, hơn nữa ý nghĩa của ¥, cũng là vài người nghiên cứu qua nội dung tấm văn bia đó, cùng xác nhận hàm nghĩa chữ này.
Cho nên, nếu hôm nay trước mắt bao người lão phủ nhận đáp án của Thẩm Lãng, ngày khác rất có thể lão sẽ bị vả mặt lại, tới lúc này danh tiếng lão liền hoàn toàn hỏng bét.
Mấu chốt đây chỉ là một thằng nhóc Thẩm Lãng mà thôi, hoàn toàn không đáng bất chấp mạo hiểm lớn như vậy.
Vừa thấy biểu cảm của thầy, trong lòng gã tú tài Nhan Hùng đã thấy không ổn, giọng điệu dò xét càng rõ hơn:
- Thưa thầy, Thẩm Lãng nói bừa phải không? Hắn căn bản cũng không hiểu được hàm nghĩa của chữ này phải không?
Trong giọng điệu vị đệ tử, đã có ý dẫn dắt mãnh liệt, muốn để thầy của gã đổi trắng thay đen.
Trương Bá Ngôn lạnh lùng trừng Nhan Hùng một cái, tiếp đó cười nói:
- Thẩm công tử quả thực tinh thông chữ nghĩa, ngay cả chữ triện lạ như vậy cũng có thể phân biệt, hơn nữa còn biết cách đọc thế nào, rõ ràng hậu sinh khả uý!
Nghe được lời này, tất cả những người ở đây kinh ngạc sững sờ!
Thẩm Lãng này lợi hại thế này?
Chữ này của Trương Bá Ngôn toàn bộ không ai biết đến, tên Thẩm Lãng phế vật trong truyền thuyết này lại biết, hơn nữa còn có thể đọc vanh vách?
Hắn không phải tên vô dụng ngu dốt sao?
Tại sao lại lợi hại như vậy?
Thẩm Lãng nhìn về phía Nhan Hùng nói:
- Nhan huynh, vừa rồi ngươi làm trò trước mặt mọi người nói nếu như ta thắng, ngươi tự tát chính mình, ngươi chính là đường đường tú tài, lúc đó ngươi là nhân vật nổi bật nhất học đường trấn Thủy Hàn chúng ta nhé, không lẽ hứa mà không tính toán gì hết!
Vì thế, ánh mắt của mọi người lại ngó sang Nhan Hùng, mặc dù mọi người rất muốn xem Thẩm Lãng bị nhục, nhưng phỏng theo nguyện vọng ban đầu, coi gã tú tài Nhan Hùng tự tát tai cũng rất thú vị nha, ai bảo nhân tính bản thiện ấy nhỉ.
Nếu như lén lút, Nhan Hùng còn có thể đổi ý, nhưng lúc này ánh mắt hết thảy mọi người đều ngó mặt của gã, nhất là Bã tước Huyền Vũ, trên mặt ông tràn ngập nụ cười đồng thời ánh mắt lạnh căm căm.
- Thẩm Lãng, ngươi chờ đấy, ta sẽ nhớ kỹ hôm nay! - Nhan Hùng cất giọng lạnh băng, sau đó tự tát một cái thật mạnh:
- Bốp!
Một tiếng giòn vang!
Vị tú tài Nhan Hùng này rõ là thành thật, đi dùng sức đánh chính gã, có lẽ gã đang tưởng tượng đánh vào mặt Thẩm Lãng đi?
Thẩm Lãng nghe được thật là thoải mái quá.
- Cáo từ! - Nhan Hùng chả còn mặt mũi ở lại chỗ này, gã căm hờn bỏ đi.
Lúc này, Bá tước Huyền Vũ bảo:
- Thẩm Lãng, con nên dẫn Mộc Lan đi bái kiến cha mẹ đi.
- Mở tiệc đi!
Theo lệnh của ông, thức ăn rượu ngon như nước chảy mà bưng lên, mọi người đều sôi nổi ngồi vào vị trí.
Chà thực đáng tiếc, một màn hôm nay còn có người chưa được xem.
Đó chính là chủ bộ thành Huyền Vũ Vương Liên, tình địch của Thẩm Lãng.
Gã vốn là người được chọn lựa tốt nhất, sau khi gã cạnh tranh làm vị hôn phu của Mộc Lan thất bại, gã không hề tới tham gia hôn lễ đêm nay.
...
Thẩm Lãng mang theo Kim Mộc Lan, đi về hướng hậu viện, để gặp cha mẹ của mình lạy tạ.
- Chậm đã! - Lúc này, bỗng nhiên đại nhân Chúc Lâm hô lên.
Đây là một vị đại nhân vật chân chính, nếu như ông ta thực sự muốn bắt bí Thẩm Lãng, bá tước Huyền Vũ quả thật gặp gay go.
Chúc Lâm nhìn Thẩm Lãng nói:
- Tiểu tử kia, ngươi thật sự có chút thú vị, ta sẽ nhớ kỹ ngươi.
Những lời này, không phải uy hiếp lại hơn cả uy hiếp, bị quái vật khổng lồ như gia tộc họ Chúc theo dõi, thật không dễ chịu.
Thẩm Lãng giả vờ như không hiểu, khom người nói:
- Cảm ơn Chúc đại nhân nâng đỡ.
- Ha ha ha...- Chúc Lâm cười to.
Bá Tước Huyền Vũ nói:
- Còn không đi bái kiến cha mẹ đi, đừng làm cho trưởng lão sốt ruột chờ.
- Vâng, nhạc phụ đại nhân.- Thẩm Lãng đáp.
- Đồ không biết xấu hổ! - Toàn bộ đám thanh niên gần như đồng loạt hô.
Tên Thẩm Lãng đã gấp gáp mà kêu tiếng nhạc phụ đại nhân, thực mặt dày mày dạn á!
...
Cha mẹ Thẩm Lãng cảm thấy bản thân gia cảnh nghèo túng thân phận hèn mọn, cho nên như thế nào cũng không muốn xuất hiện ở đại sảnh đường, Bá Tước phủ Huyền Vũ đã chuẩn bị cho bọn họ quần áo gấm vóc, nhưng cha mẹ hắn như cũ vẫn không muốn mặc, chỉ ăn mặc quần áo của mình, đương nhiên là lễ tết mấy năm trước đặt mua, cơ bản bình thường không nỡ mặc, còn khá mới.
Đệ đệ Thẩm Kiến cũng muốn mặc quần áo tơ lụa mà phủ Bá Tước cho, nhưng bị cha gã quát lên ngăn lại.
Cha mẹ hắn đều cẩn thận ngồi chỗ của mình, giống như cả người đều không thoải mái, chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà mình, dẫu đó chỉ là cái nhà lá trét bùn đất.
Phổi của cha Thẩm Vạn vẫn còn viêm, nhưng ông ra sức nhịn ho.
Thẩm Lãng dẫn Kim Mộc Lan bước vào trong hậu viện, lập tức lạy rồi hô:
- Hài nhi bái kiến cha mẹ, hài nhi bất hiếu!
Mẫu thân vội vàng tiến lên muốn nâng Thẩm Lãng dậy, lại thật không ngờ Kim Mộc Lan cũng lạy theo nói:
- Con dâu bái kiến cha mẹ chồng.
Trong nháy mắt, cả nhà Thẩm Lãng đều sững sờ kinh ngạc.
Kim Mộc Lan chính là công chúa thành Huyền Vũ a, thiên kim tiểu thư của nhà quý tộc quyền thế trăm năm đó, lại đi lạy cha mẹ Thẩm Lãng mang cái thân phận nông dân tầm thường này, hơn nữa trên mặt không có vẻ miễn cưỡng chút nào.
Trong nháy mắt, Thẩm Lãng cảm động đối với nàng tăng theo cấp số nhân.
- Không được, không được... – Mẫu thân Thẩm Lãng lập tức đỡ dậy Kim Mộc Lan trước, nhưng thấy nàng băng thanh ngọc khiết, dáng vẻ đẹp đẽ quý giá tuyệt mỹ, lại rút tay về.
Bởi vì bà quanh năm suốt tháng làm nông, hai tay vừa đen vừa thô, dù cho bà rửa đến vô cùng sạch sẽ nhìn qua cũng phảng phất như vẫn lấm đất vậy, cho nên bà không dám chạm vào Kim Mộc Lan.
Sau đó, Kim Mộc Lan lại đỡ tay của mẹ Thẩm Lãng dậy, nói dịu dàng:
- Cảm ơn mẹ chồng (*bà bà).
Trong phút chốc, ánh mắt cha mẹ Thẩm Lãng hướng Kim Mộc Lan đều tràn đầy nhu hòa.
Đây là một cô gái tốt, tối thiểu sẽ không ăn hiếp Thẩm Lãng.
- Tới đây, chúng ta cùng mời rượu cha mẹ chồng nào. - Kim Mộc Lan nói:
- Cha chồng (*công công) thân thể khó chịu, hay dùng rượu gạo ngọt thay thế được không?
- Tốt, tốt lắm... - Cha Thẩm Lãng liên tục nói.
Sau đó, Kim Mộc Lan rót đầy rượu cho hai người, rồi nàng cùng Thẩm Lãng lại một lần nữa lạy họ, mời rượu cho cha mẹ chồng.
Rượu vừa vào miệng, cha mẹ Thẩm Lãng đều cảm thấy hơi say.
Đệ đệ Thẩm Kiến gấp gáp đi uống một ly rượu gạo ngọt xong, thấy Kim Mộc Lan ôn hòa như thế, không khỏi nói:
- Tẩu tẩu à, tẩu đẹp thật đó.
Tức khắc, cha Thẩm Lãng gần như muốn quất một bạt tai tới.
- Cảm ơn. - Kim Mộc Lan dịu dàng đáp, sau đó nàng hướng Thẩm Lãng trông lại bảo:
- Chàng và cha mẹ khẳng định có một ít lời muốn nói, thiếp đi ra ngoài chào hỏi khách nhân trước.
- Được.- Thẩm Lãng đáp.
Chờ đến Kim Mộc Lan rời đi, trong không khí giống như đều thoải mái hơn, cha mẹ Thẩm Lãng cũng yên tĩnh lại.
Dù nàng đối với cha mẹ đặc biệt dịu dàng hòa khí, nhưng dù sao nàng cũng là thiên kim phủ Bá Tước, cha mẹ Thẩm Lãng đối mặt nàng thế nào đi nữa họ đều sẽ tự ti.
Thẩm Lãng nói:
- Cha mẹ, thật xin lỗi, con đã để cho hai người thất vọng rồi
Cha mẹ vẫn luôn không hy vọng Thẩm Lãng ở rể, bất kể là nhà họ Từ, hay là phủ Bá Tước cũng vậy.
Địa vị ở rể quá thấp, cũng chính là so với người hầu cao hơn xíu mà thôi, nếu như không thể khiến cha vợ thích, chỉ sợ địa vị của hắn đều không bằng người hầu.
Hơn nữa, cha mẹ vẫn còn muốn dựa vào Thẩm Lãng nối dõi tông đường, cho dù là lấy Lưu quả phụ trong thôn, về sau con sanh ra ít nhất cũng họ Thẩm, cho dù ở nhà tranh vách lá cũng tốt hơn ở nơi xa lạ.
Phụ thân Thẩm Vạn cất giọng bi thương:
- Con không cần nói nữa, con là vì cứu chúng ta, vì cứu người cả nhà, cũng là cha vô dụng, liên lụy con rồi!
Thẩm Vạn tuy rằng không biết rõ ràng xảy ra chuyện gì, thế nhưng hôm nay buổi chiều Điền Thập Tam mang người tới nhà lùng bắt, cũng có thể để cho ông nghĩ ra nguyên nhân trong đó.
Khi đang nói chuyện, Thẩm Vạn cố nén nước mắt, lòng ông có bao nỗi hổ thẹn không thể nói nên lời, nếu không phải mình vô năng như vậy, cục cưng Thẩm Lãng cũng không đến mức ở rể.
Bên cạnh Thẩm Kiến lại thì thầm:
- Đệ cảm thấy tốt vô cùng, tẩu tẩu cũng tốt tính, quan trọng là ngoại hình đẹp, khắp mấy trăm dặm cũng bới không ra người nào đẹp hơn tẩu tẩu đâu. À, đúng rồi, đệ có thể thương lượng với ca một việc được không?
Thẩm Lãng nói:
- Đệ cứ nói!
Đệ đệ nói:
- Nếu ca ca có vợ đẹp thế này, như vậy có thể nhường Lưu quả phụ trong làng cho đệ được không?
Lúc này, mẫu thân cũng không nhịn được nữa, tát thẳng vào ót thằng con bép xép.
- Hay cái đầu mày, nếu nhỡ ra ca ca mày không ở nổi phủ Bá Tước phải về, Lưu quả phụ vẫn còn giữ cho nó, huống hồ lúc trước nó nhìn lén Đại Lang nhiều lần. Dù sao Đại Lang cũng rất đẹp trai, khắp tám làng mười dặm cũng không tìm được người thứ hai như vậy đâu.
Mẫu thân nói tiếp:
- Mấy ngày trước mẹ đã nói bóng nói gió, chỉ sợ Lưu quả phụ đã ngầm đồng ý rồi.
Thẩm Kiến không nói gì đành ngẩn đầu hỏi trời xanh, cha mẹ ơi, sao hai người bất công dữ vậy? Chẳng lẽ con đây không phải con trai ruột phải không, có phải hai người nhặt được con ven đường không vậy!
Cùng cha mẹ ăn cơm đến khi trễ.
- Được rồi Đại Lang, nhìn thấy con mạnh khỏe cha mẹ cũng yên lòng, giờ về được rồi. - Phụ thân nói.
Thẩm Lãng nói:
- Cha mẹ, tối hôm nay không ở lại một đêm sao? Sắc trời quá muộn rồi.
Phụ thân nói:
- Cha mẹ ở đây không quen con à.
Tiếp đó, Thẩm Lãng để Kim Trung chuẩn bị hai chiếc xe ngựa lớn, tiễn cha mẹ Thẩm Lãng về nhà.
Bá tước đại nhân cùng Mộc Lan cũng bỏ xuống bữa tiệc bên kia, đặc biệt tới đưa tiễn.
- Ca đừng ra tiễn, đi động phòng đi, chị dâu vẫn chờ ca đấy.- Em trai nhắc tiếp:
- Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng!
Thẩm Lãng vẫy tay, tiếp đó đi về hướng động phòng.