Bi thương sao? Đúng là có một chút.
Nhưng mà, vợ của ông ta là con gái của cựu bang chủ Hắc Y thành Huyền Vũ, ông ta lấy đối phương chủ yếu vì lợi ích.
Đứa con trai này đúng là con ruột của của ông ta, nhưng từ nhỏ đã bỏ bê dạy dỗ nên lớn lên lệch lạc, đúng là đồ bỏ đi.
Cho nên đối với vợ cùng con trai, ông ta cũng không có quá nặng tình cảm, ông ta chân chính yêu thương chính là một đứa con riêng khác, một đứa bé chỉ mới bốn tuổi.
Mẹ của cậu bé là một người đàn bà đặc biệt mềm yếu hiền lành, sau khi Điền Hoành giày vò thì sinh ra một đứa con trai, tiếp đó hai mẹ con được nuôi dưỡng bí mật.
Tất cả tình yêu và hy vọng của ông ta đều đặt trên cậu bé này.
Thậm chí vì an toàn của chính mình, Điền Hoành chưa bao giờ công khai đi tìm cô gái này, cũng ít để bất luận kẻ nào biết đứa con trai này tồn tại.
Cho nên, đối với chuyện tự giết chết vợ con, đúng là Điền Hoành có bi thương nhưng sự đau khổ vì thất bại càng nhiều hơn, chính là loại đau khổ khi bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Bao nhiêu lần?
Sau khi ông ta gặp phải Thẩm Lãng đều chưa có một lần thắng.
Thua hết lần này đến lần khác, bị giẫm hết lần này đến lần khác.
Loại đau đớn này quả thực muốn cho người bùng nổ.
Vừa rồi cái cảm giác báo thù thoải mái đã ghiền bao nhiêu thì bây giờ đau khổ bấy nhiêu.
- Ta giết ngươi, ta bằm thây ngươi vạn đoạn, bằm thây vạn đoạn...Điền Hoành hướng Thẩm Lãng điên cuồng vọt tới.
Ông ta bất chấp tất cả chỉ để giết Thẩm Lãng, dù cho đồng quy vu tận.
Thế nhưng một giây sau.
Ông ta rõ ràng dừng lại!
Bởi vì, ông ta thấy được một người đàn bà yếu đuối, ôm một thằng nhóc hơn bốn tuổi.
Đứa bé lúc này còn đang ngủ.
Cô gái này là bị ông ta cường bạo, tiếp đó trở thành vợ lẽ bí mật.
Một người đàn bà mềm yếu lương thiện quá mức.
Đứa bé này, chính là đứa con riêng ông ta thương yêu nhất.
Không có đao phủ kế bên, không có bất kỳ ép buộc.
Người đàn bà này chỉ ôm con trai, sợ hãi đứng ở bên cạnh, ánh mắt nhìn Điền Hoành còn tràn đầy sợ hãi và căm hận.
Điền Hoành thống khổ đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Không biết là nên tiến tới, hay phải lui về phía sau!
Mà phía sau Thẩm Lãng, đứng mười mấy vị cao thủ phủ Bá Tước Huyền Vũ, Kim Mộc Lan cũng đứng ở bên cạnh.
Ánh mắt Điền Hoành rơi vào trên gương mặt của con trai, mặc dù cậu bé còn đang ngủ.
Ước chừng một lúc lâu, Điền Hoành chợt xé rách cái mặt nạ trên mặt, lộ ra được khuôn mặt bị acid hủy hoại.
Hẳn là rất đau.
Thế nhưng, ông ta không có bất kỳ phản ứng nào.
Ông ta lúc này, gần như chân chính mất đi cảm giác đau.
Sau đó, ông ta bình tĩnh lại, hướng người đàn bà kia phất tay một cái nói:
- Nàng mang con đến bên cạnh đi.
Người đàn bà mềm yếu kia nghe lời trốn sang vị trí tối tăm bên cạnh, Điền Hoành không nhìn thấy nàng, mà nàng cũng không nhìn thấy vị trí của Điền Hoành.
...
Điền Hoành yên tĩnh lại.
Ông ta nhìn Kim Mộc Lan nói:
- Nghe nói võ công Kim tiểu thư siêu quần, Điền Hoành muốn lĩnh giáo một phen.
Kim Mộc Lan nói:
- Mời!
Điền Hoành lại một lần nữa giơ đao lên, khí phách toàn thân.
Ông ta lúc này mới đúng là một giang hồ lùm cỏ, chúa tể một phương chân chính.
Ông ta lúc này không còn là một con chó chạy của bọn quyền quý mà là một cao thủ võ lâm.
- Giết!
Điền Hoành chợt rống lên một tiếng.
Thân hình lao nhanh như chớp.
Tốc độ nhanh, uy mãnh vô song, như là sư tử hổ báo xuống núi.
Đây là đòn thế cao nhất, ngưng tụ toàn bộ trình độ võ công của ông ta.
Chân ngọc của Kim Mộc Lan bật nhanh như đạn, toàn bộ thân thể mềm mại như là chim én chao nghiêng trên mặt nước, xẹt qua thật nhanh.
- Choang!
Hai bóng dáng, trong nháy mắt đan xen rồi sau lập tức xa nhau.
Thân thể Kim Mộc Lan xoay chuyển mỹ diệu đến cực điểm, lại nhẹ nhàng trở lại bên người Thẩm Lãng.
Tiếp đó, nàng nhẹ nhàng mà cắm bảo kiếm trở về vỏ kiếm, mũi kiếm vẫn bóng loáng như cũ, không có tiêm nhiễm bất kỳ vết máu nào.
Mà thân thể Điền Hoành, lại chợt lùi ra sau vài bước, ngừng lại ở trước mặt Thẩm Lãng cách ba mét.
Ông ta đầu tiên là cúi đầu nhìn đao của mình.
- Răng rắc...Chiến đao ông ta trực tiếp rạn nứt.
Khi cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, một vết thương rất nhỏ.
Ngay sau đó, máu tươi từ vết thương này trào ra.
Toàn bộ dạ dày, gan, phổi của Điền Hoành đều bị cắt ra.
Ông ta vô cùng khổ cực mà thở dốc, mỗi một ngụm là một miệng máu tươi, từ trong miệng tuôn ra.
Không biết vì sao, đầu óc của ông ta bắt đầu nhớ lại thời tuổi trẻ vàng son.
Là thời kỳ ông ta và em trai được lão tiêu đầu nhận nuôi.
Bởi vì luyện võ phạm sai lầm, mùa đông khắc nghiệt, hai người trần truồng quỳ gối trong tuyết.
Mười bảy tuổi, ông ta trong lúc vô ý thấy tiểu thư tiêu cục lộ ra một đoạn vòng eo, tiếp đó ông ta bắt đầu dậy thì, chỉ đoạn hình ảnh vòng eo này để cho ông ta phải thay quần nửa năm.
Khoảng thời gian ấy tốt đẹp biết bao nhiêu.
Nếu như trước đây không phải nổi lên lòng tham với một cái rương bảo vật, cũng sẽ không giết các huynh đệ trong bang rồi vong mệnh với em trai mình ở nơi xứ lạ quê người.
Tất cả những thứ này về sau đều không xảy ra.
Có thể, lúc này ông ta và em trai vẫn ở trong tiêu cục rồi lấy một cô gái đanh đá nào đó trong tiêu cục mà sống suốt đời.
Hối hận không?
Có thể còn chưa đến nước này đâu.
Chỉ là một cảm xúc đớn đau mà thôi.
...
Thẩm Lãng ngồi xổm trước mặt ông ta rồi nói:
- Điền Hoành, ngươi phải cho ta một ít gì kia chứ? Ta không thể chỉ uổng phí cùng đối địch với ngươi một trận, hao phí nhiều tâm huyết như vậy mới giết chết ngươi, trước khi chết ngươi phải cho ta chút gì đi nào.
Nghe những lời này, Điền Hoành lúc đầu đang chết dần cõi lòng bỗng bị tức đến sống lại.
Mẹ nó, mạng của Điền Hoành ta đây lẽ nào hèn hạ như vậy sao?
Tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi thắng, ta rõ ràng phải chết, ngươi vẫn còn nói quá cực khổ, ngươi cơ hồ toàn nằm mà thắng thôi.
Ngươi thì không thể đối với kẻ bại trận sắp chết như ta đây có một chút tôn trọng sao?
Thẩm Lãng nói:
- Cho nên ta tìm đến con trai ngươi cũng không phải để ngươi trình diễn tiết mục hoàn toàn tỉnh ngộ, trước khi chết hối hận vô cùng đâu. Chẳng qua, ta… cần ngươi giao ra một ít gì đó trước khi chết mà thôi.
Điền Hoành nói giọng khàn khàn:
- Ngươi, ngươi dùng tính mạng con trai uy hiếp ta sao?
- Không, ta chả giống ngươi đâu, ta còn có tính người.
Rồi Thẩm Lãng thản nhiên nói:
- Chỉ có điều, nếu ngươi đồng ý với ta, về sau ta sẽ chăm sóc nó.
Điền Hoành khóc, nước mắt tuôn ra như mưa.
- Thẩm Lãng, mẹ kiếp mẹ ngươi!
Lúc Điền Hoành mắng ra câu này tràn đầy bi thương.
- Nói đi, không nên từ chối. - Thẩm Lãng thản nhiên bảo:
- Nếu không nói, ngươi phải chết nhanh hơn.
- Thẩm Lãng, đ* mẹ ngươi. - Điền Hoành càng muốn chửi ầm lên, trong miệng không ngừng phun máu nói:
- Bên trái sơn trang Bạch Tuyết có một tầng hầm, là kho vàng bí mật của Liễu Vô Nham, vàng bạc ta hối lộ cho hắn mấy năm nay đa số đều ở trong đó.
Thẩm Lãng hỏi:
- Chỉ có vậy sao? Lẽ nào sẽ không còn những thứ khác cần nói cho ta biết? Ví như chứng cứ phạm tội các loại của Liễu Vô Nham?
Điền Hoành mắng to:
- Những thứ quan văn này cũng là gian tặc, đều khốn kiếp giống như ngươi, gắn lông lên còn nhạy hơn cả khỉ, ngươi cảm thấy hắn có nhược điểm trí mạng gì trong tay ta? Còn ngươi có nhược điểm nào trong tay ta kia chứ, chỉ có duy nhất một nhược điểm đã tạo thành cạm bẫy để cho ta sa lưới chết rồi…
Thẩm Lãng suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Rất có lý, ngươi đã không có nhiều thứ cho ta, vậy an tâm chết đi!
- Ta... Mẹ kiếp...
Điền Hoành tức giận mắng một phát.
Sau đó, ngửa ra sau ngã xuống đất chết đi!
Ông ta cho là mình có thể nhắm mắt, thế nhưng... Thực sự làm không được.
Ông ta chỉ muốn được chết oanh liệt một chút, nhưng ngay cả tâm nguyện ấy cũng không thể thỏa mãn.
Thẩm Lãng, thằng khốn khiếp này.
Thẩm Lãng nhìn cái xác Điền Hoành chết không nhắm mắt, trong lòng cười nhạt một phen.
Kẻ địch trước khi chết, chẳng lẽ ngươi và hắn cùng diễn tiết mục một nụ cười xóa bỏ ân oán thù hằn?
Đừng nói giỡn.
Nếu lựa chọn là địch, vậy đối địch đến cùng, dù cho địch nhân đã chết, cũng muốn đạp lên một chân!
Thẩm Lãng nói:
- Cắt đầu hắn, dùng hộp bảo quản tốt nhất, đem tặng cho Trương Tấn đại nhân cùng Thành Chủ đại nhân của chúng ta.
Kim Hối kinh ngạc, gật đầu nói:
- Vâng!
Thẩm Lãng nói:
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức đi sơn trang Bạch Tuyết, tóm lấy một khoản tiền của phi nghĩa.
Tiếp đó, Thẩm Lãng khẩn cấp mang theo mấy chục người của phủ Bá Tước, hướng sơn trang Bạch Tuyết bay đi, loại chuyện đào vàng này là hắn thích làm nhất.
...
Sơn trang Bạch Tuyết là tài sản bí mật của thành chủ Liễu Vô Nham, ông ta điều động chừng mười võ sĩ gác tại chỗ này.
Những thủ vệ này, dễ dàng bị bắt rồi.
Thẩm Lãng mở ra cái kho vàng bí mật dưới sơn trang, nhìn mấy rương vàng trước mặt, không khỏi tặc lưỡi:
- Nương tử, tham quan lần này không ngon rồi.
Thẩm Lãng vừa đếm vàng, vừa ức chế mắng mỏ.
Liễu Vô Nham ngươi làm thành chủ thế nào vậy, ba năm, mới để dành được chút xíu vàng thế này sao?
Tổng cộng chỉ hơn một vạn ba ngàn lượng vàng.
Hại ta cho rằng phải đại phát tài.
Không nên như vậy chứ, số lượng vàng Điền Hoành hàng năm bày đồ cúng cho Hứa Văn Chiêu chẳng lẽ có sáu bảy ngàn thôi sao.
Mộc Lan nói:
- Liễu Vô Nham cũng cần bày đồ cúng, phần lớn đi hối lộ quan trên, còn lại số tiền này đã gần như toàn bộ tài sản của Liễu Vô Nham rồi.
Có đạo lý.
Đối với một quý tộc trăm năm mà nói, số tiền này không nhiều.
Nhưng đối với một quan viên mà nói, số tiền này đã coi như là vốn to.
Nói như thế, dù cho Liễu Vô Nham bây giờ về hưu, cầm số tiền này cũng vẫn có thể sống cuộc đời xa hoa lãng phí.
Đổi thành nhân dân tệ, cũng được mấy nghìn vạn.
Cho nên hoàn toàn có thể tưởng tượng, một khi Liễu Vô Nham mất đi khoản tiền vàng, lại đau khổ cỡ nào?
Mộc Lan nói:
- Cộng thêm số vàng Hứa Văn Chiêu bòn rút đã giảm thiểu khủng hoảng kinh tế phủ Bá Tước rất nhiều.
Thẩm Lãng nói:
- Nương tử, phủ Bá Tước chúng ta vô cùng thiếu tiền sao?
Mộc Lan gật đầu một cái nói:
- Vô cùng thiếu, vô cùng thiếu.
Nào chỉ là thiếu?
Sau 40 năm mất đi đảo Kim Sơn, phủ Bá Tước Huyền Vũ hàng năm đều thiếu hụt, thiếu hụt tích lũy vài thập niên hoàn toàn là con số khổng lồ.
Hứa Văn Chiêu không phải vẫn muốn biết phủ kho vàng bí mật còn Bá Tước Huyền Vũ có bao nhiêu tiền sao?
Là số âm!
Bởi vì đời trước Bá Tước Huyền Vũ quá hào sảng, thiếu quá nhiều nợ nần...
Mấy năm nay Kim Trác hàng năm đều hoàn lại nợ nần, tình trạng kinh tế phủ Bá Tước lúc nào cũng ở trong trạng thái căng thẳng.
Chỉ bất quá đây là tuyệt mật, trừ Mộc Lan cùng Bá Tước đại nhân ra, không có ai biết.
Hôm nay Thẩm Lãng vì phủ Bá Tước kiếm đến hai khoản tiền vàng này thật sự kịp thời khẩn cấp.
Cướp sạch sành sanh kho vàng bí mật của Liễu Vô Nham, đến lúc sắp đi, Thẩm Lãng bỗng nhiên nói:
- Chậm đã, chúng ta cứ như vậy đem cướp sạch toàn bộ kho vàng của thành chủ Liễu Vô Nham mà không để lại gì, như thế không thích hợp, cũng vô nhân đạo.
Mộc Lan kinh ngạc, phu quân này nghĩ trò quái quỷ gì đây.
Thẩm Lãng lấy ra một tờ giấy, tìm một que than củi, dùng tay trái ở trên tờ giấy trắng viết xiêu vẹo.
- Kẻ cướp vàng không phải Thẩm Lãng!