Mục lục
Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Thiên Thiên đương nhiên không có tự sát thành công.

Lần này Cừu Yêu Nhi thậm chí không có xuất thủ ngăn cản, chẳng qua là cách không vung lên nhẹ nhàng.

Tức khắc Từ Thiên Thiên giống như đánh vào trên bức tường không khí vậy, trực tiếp bay ra ngoài.

- Tướng quân, Thẩm Lãng này là chồng trước của ta, Trương Tấn là vị hôn phu. Nhưng chính là hai người đàn ông này làm hại nhà ta cửa nát nhà tan, sản nghiệp ba đời Từ Tú hoàn toàn phá hủy.

- Địch nhân của địch nhân liền là bằng hữu, cho nên ta mới lựa chọn hợp tác với Thẩm Lãng, chính là vì báo thù trước khi ngã xuống đất!

- Nhưng thù hận của ta với Thẩm Lãng, gần với Trương Tấn.

- Lúc trước Trương Xuân Hoa tới gặp tướng quân ngài đây, nhất định là ý đồ của Trương Xung.

Cừu Yêu Nhi vẫn không nói được một lời.

Từ Thiên Thiên quỳ xuống nói:

- Hôm nay Thẩm Lãng ngay trước mặt của ta, hắn đã không thể giúp ta báo thù, không bằng... trừ khử hắn đi.

Cừu Yêu Nhi nói:

- Bay đâu!

Mấy nữ võ sĩ vào đây.

- Lấy cho hắn một bộ quần áo, hắn thích giả trang thành con gái, lại một lần nữa giả trang thành con gái đi, tiếp đó tiễn hắn rời thành Nộ Triều, rời khỏi đảo Lôi Châu. - Cừu Yêu Nhi hạ lệnh:

- Từ nay về sau hắn không được sẽ lên đảo một bước.

- Vâng!

Mấy người nữ võ sĩ bước vào, bắt được cánh tay của Thẩm Lãng.

- Chậm đã! - Thẩm Lãng nói:

- Tối thiểu, để ta tắm trước.

Ngay sau đó, Thẩm Lãng nói:

- Tiểu thư Cừu Yêu Nhi, ngươi vì sao không đi à? Ngươi vì sao không đi theo sư phụ của ngươi đi lưu lạc chân trời, đi đến một vùng biển khác, đi đến một thế giới xa lạ sao?

Cừu Yêu Nhi không trả lời.

Có thể thấy được Thẩm Lãng ở trong mắt của nàng vẫn chỉ là một người ngoài.

Những lời này nàng và Chúc Hồng Tuyết còn có trò chuyện, thậm chí cùng Từ Thiên Thiên cũng tán gẫu qua một câu.

Thế nhưng với Thẩm Lãng, nửa câu cũng không muốn nói.

Có câu, con đường tắt dẫn lối vào lòng đàn bà chính là xx.

Nhưng cái này cũng tùy người.

Ví như với Cừu Yêu Nhi, liền hoàn toàn vô dụng.

Ngươi ngủ nàng một lần, hay là một trăm lần đều vô dụng.

Mặc dù nàng băng thanh ngọc khiết, ngay cả ngón tay cũng không có bị đàn ông chạm qua.

Nhưng nàng không phải cố ý muốn thủ vững loại trinh tiết này, càng không phải vì bảo hộ cho đấng lang quân tương lại, hoàn toàn chính là không thích đàn ông đụng vào mà thôi.

Cho nên, đêm qua nàng hoàn toàn phóng túng một lần, hơn nữa còn là cáo biệt cuộc hành trình xử nữ.

Nhưng đối với nàng mà nói cũng chưa nói tới cái nghi thức cảm xúc gì, nàng hoàn toàn không thèm để ý.

Phảng phất như là không cẩn thận uống say mà thôi, hưởng thụ là cái loại cảm giác say men.

Nhưng ngươi muốn nói nàng với bình rượu sản sinh tình cảm, đó là không có khả năng, hơn nữa lần sau không bao giờ uống rượu.

- Nếu như ngươi muốn nói thêm vài câu, vậy nói nhiều vài câu. - Cừu Yêu Nhi nói:

- Ngươi xuất thủ khám và chữa bệnh ta, đặc biệt cảm kích. Cho nên dù cho ngươi giả gái, đối với ta có mưu đồ, ta cũng xem như không có phát sinh gì đó.

Đương nhiên, nàng nói mưu đồ gây rối, cũng không phải những chuyện đêm qua phát sinh kia.

- Tối hôm qua, ta ngủ với ngươi, hơn nữa đặc biệt điên cuồng, mang cho ngươi tổn thương, ta đặc biệt xin lỗi. - Cừu Yêu Nhi tiếp tục nói.

Không cần xin lỗi, tuy rằng rất đau, thế nhưng... Thoải mái hơn, thậm chí vượt qua hơn một nghìn lần bản thân chơi đùa gộp lại.

- Rương vàng này chẳng qua là bồi thường thân thể ngươi tổn thương, ngươi cứu chữa ta, cái nhân tình kia ta vẫn thiếu ngươi, lúc nào ngươi cần ta, phái người đến nói là được.

- Còn nếu ngươi có ý đồ gì, cũng không cần vọng tưởng. Hai mươi năm trước ta trôi ở trên mặt biển mấy ngày mấy đêm, nếu không phải nghĩa phụ cứu ta, ta đã sớm chết rồi, đã sớm táng thân vào bụng cá, cho nên ta vĩnh viễn không có khả năng phản bội nghĩa phụ.

- Ngươi đi đi, không nên sẽ bước trên thành Nộ Triều nửa bước!

Tiếp đó, Cừu Yêu Nhi trực tiếp đi, Từ Thiên Thiên cũng theo sát.

......

Thẩm Lãng nhe răng trợn mắt mà tiến vào trong thùng nước tắm.

Cái loại cảm giác này thật là... tê tái mà thoải mái vô cùng.

Đau đến giật nảy cả mình.

Hắn nhắm mắt nằm ở trong thùng nước tắm, ngẫm nghĩ về dư vị mình được mất thế nào.

Lần này kế hoạch tới thành Nộ Triều có thành công hay không?

Không biết nên nói như thế nào, tất cả phát sinh biến hóa quá nhanh.

Nhang đáng chết, Cừu Kiêu đáng chết.

Nếu không có đêm qua điên cuồng, thân phận của Thẩm Lãng cũng sẽ không bị vạch trần.

Hôm nay kế hoạch xuất hiện đường rẽ to lớn.

Thế nhưng kế hoạch thất bại à?

Cũng không có!

Chí ít Từ Thiên Thiên lưu lại.

Con tiểu tiện nhân này, quả nhiên thành thục lợi hại.

Thế nhưng... lời của nàng chín phần thật một phần giả.

Chính là đến tột cùng một phần nào là giả?

Kế tiếp Từ Thiên Thiên có thể trông cậy vào hay không?

Thẩm Lãng không dám xác định.

Nội tâm của nàng hẳn là rất cháy bỏng.

Đầu tiên Cừu Yêu Nhi là kẻ vô tình vô tâm, không thể chuyên báo thù cho nàng.

Thế nhưng Thẩm Lãng có thể.

Thứ nhì, thông qua sự việc đêm qua, tình cảm Từ Thiên Thiên với Thẩm Lãng có chút quỷ dị.

Thế nhưng... tình cảm của nàng với Cừu Yêu Nhi cũng vô cùng quỷ dị, nàng quan tâm cùng sùng bái với Cừu Yêu Nhi là thật.

Cừu Yêu Nhi giống như nữ thần tỏa ra ánh sáng vạn trượng rọi sáng cõi lòng bất an của Từ Thiên Thiên, để cho nàng biết một nữ nhân lại có thể tồn tại được đến nước nay.

Như vậy một ngày kia, khi nàng nhất định phải ở giữa Thẩm Lãng cùng Cừu Yêu Nhi làm một lựa chọn.

Nàng sẽ phải rất khó lựa chọn, nàng sẽ chọn đứng ở bên Thẩm Lãng sao?

E rằng đề cập đến cũng không tốt lắm đâu!

Thế nhưng may mắn là...

Th Thẩm Lãng lần này đến, bố trí một đòn sát thủ, hơn nữa còn trong lúc vô tình phát hiện một đòn sát thủ khác.

Thời khắc mấu chốt lấy ra, mới có thể một kích giết ngay.

Cho nên...

Lúc này đây hắn tới thành Nộ Triều, về mặt nguyên tắc là thành công.

Đối với tương lai cướp đoạt thành Nộ Triều, Thẩm Lãng ngược lại càng tự tin, càng thêm nhất định phải được.

Chuyến này có chuyện ngoài ý muốn, nhưng càng có thu hoạch!

Đương nhiên cái gọi là thu hoạch, cũng không phải là... ngủ với Cừu Yêu Nhi.

Cừu Yêu Nhi rất tốt!

Là báu vật hàng đầu thiên hạ.

Loại hình này, có thể sẽ độc đáo nhất thiên hàng.

Dù cho ở trái đất hiện đại cũng rất khó tìm dạng đàn bà gợi cảm tuyệt luân thế này.

Thế nhưng...

Nương tử Mộc Lan rất tốt.

Luận vóc dáng hình thể, Mộc Lan là người duy nhất có thể cùng Cừu Yêu Nhi địch nổi.

Luận khuôn mặt tướng mạo, Mộc Lan càng thêm kiều diễm vô song, thậm chí hàm không ai sánh bằng, bằng không tên thái tử cầm thú cũng sẽ không nhớ mãi không quên.

Luận về làn da, Mộc Lan trắng như tuyết, hơn nữa căng tràn sức sống.

Luận hai chân, luận lực lượng, Mộc Lan cũng có thể dư sức kẹp chết Thẩm Lãng.

Cừu Yêu Nhi quá đặc biệt.

Nhưng Mộc Lan mới là đẹp nhất.

Thẩm Lãng là tra nam không giả, hơn nữa đi tới chỗ nào trêu chọc tới chỗ nấy, đi Thiên Nhai Hải Các cũng không nhịn được muốn sờ chân của nữ học sĩ.

Nhưng... hắn thật sự muốn gìn giữ đêm đầu tiên của mình cho Mộc Lan.

Ở trong khoảng thời gian này, cho dù là mỹ nhân tuyệt sắc đưa đến trước mặt, hắn cũng sẽ không thăm dò, sẽ không ăn.

Bởi vì Mộc Lan đã ước định, muốn tìm một thời điểm, rõ ràng ăn Thẩm Lãng.

Như vậy kế tiếp Thẩm Lãng mấy ngày nay sẽ phải tắm rửa đốt nhang, tắm mình thật sạch, tiếp đó đưa đến trên giường nương tử.

Tra nam cũng là lần đầu tiên, nương tử xinh đẹp cũng là lần đầu tiên.

Hoàn mỹ nhiều lắm!

Không chỉ Mộc Lan vô cùng quý trọng, Thẩm Lãng trong lòng cũng rất tôn trong.

Mà bây giờ, hình như bị phá hỏng hết rồi.

Hơn nữa còn là không thể đối kháng, lần đầu tiên của Lãng gia bị người khác cướp đi.

Bất quá hắn cũng không có kiểu già mồm như thế, mặc dù mình là phía bi thảm.

Nhưng... Ta là nam.

Ta dù cho bị động, ta cũng là lồi.

Cừu Yêu Nhi nhà ngươi dù có mạnh đến đâu cũng lõm, ngươi ở trong cơ thể ta không để lại thứ gì.

Mà ta lại có thể ghi nhớ DNA ghi ở bên trong cơ thể ngươi, dù cho ngươi tắm sạch hoàn toàn.

Ha ha ha ha ha!

Bất quá nghĩ đến đôi mắt trong sáng không khuyết điểm của Mộc Lan, Thẩm Lãng không cách nào cười được.

Mộc Lan vô cùng ngây thơ.

Thế nhưng... cũng rất nghiêm túc.

Nàng... nàng chẳng lẽ thực sự đánh chết ta đi!

Nếu như được nàng biết rồi, có thể thực sự biết đánh chết ta không.

Tuyệt đối không thể cho nàng biết.

......

Thẩm Lãng rời khỏi thành Nộ Triều.

Ở dưới sự giám thị của năm nữ võ sĩ, hắn bước lên một chiếc thuyền rời đảo.

Đương nhiên vẫn mặc đồ nữ.

Đây nhưng mà lúc này đây Thẩm Lãng sẽ không có xinh đẹp như trước, toàn thân đầy sẹo, bước đi tập tễnh.

Giống như bị một trăm đại hán giày vò qua vậy.

- Chủ nhân nói, từ nay về sau ngươi không thể lên đảo nửa bước.

Đằng sau chưa hề nói nếu không thì thế nào như thế nào.

Nhưng là có mấy lời không nói ra, càng có lực chấn nhiếp..

Trở lại trong khoang, Thẩm Lãng nằm trên giường.

- Ôi, ôi...

Thẩm Lãng đau đớn nằm xuống, lúc này toàn thân đều đã bôi thuốc mỡ.

Nhưng vẫn đau như thiêu như đốt vậy.

Hoàng Phượng vẫn che cái mặt, thế nhưng hai con mắt tràn đầy nhìn có chút hả hê.

- Cười nữa, ta đè ngươi bây giờ. - Thẩm Lãng hung ác nói.

Đều tại ngươi, đều tại ngươi, còn chưa đủ xấu! Thời khắc mấu chốt chẳng có tác dụng gì, cũng không thể để ta mềm xuống được.

Hoàng Phượng ngoảnh mặt làm ngơ.

Vào lúc trước, nàng đã sớm bùng nổ.

Thế nhưng bây giờ, Thẩm Lãng bị người khác đè, dù cho sẽ nói năng lỗ mãng, nàng cũng không thèm để ý.

Nhưng mà nàng nếu như nghe được mục đích tâm lý của Thẩm Lãng, có thể vẫn nổi điên như thường.

Thẩm Lãng không khỏi nhớ tới mấy nữ võ sĩ bên người Cừu Yêu Nhi.

Dáng vẻ ngó cũng không thấy xinh, như thế mới có thể chuyên tâm luyện võ. Nhất là nữ võ sĩ thủ lĩnh, vóc người hùng tráng rắn chắc, có một phong vị khác, thế nhưng khuôn mặt, ước chừng là 0.8 Hoàng Phượng.

......

Lại đợi suốt một ngày, hai ngày!

Mộc Lan thực sự không chờ được.

Mặc dù hai ngày này nàng đều ở trong nhà, nhưng không cách chi ngủ được.

Vừa nằm xuống liền gặp ác mộng.

Ác mộng có hai loại hình.

Trong đó một loại, Thẩm Lãng mặt mũi đầy máu tươi, kêu thất thanh: Nương tử, ta chết thật thê thảm, ta chết thê thảm lắm.

Loại thứ hai, Thẩm tra nam mặt mũi đắc ý, ôm một nữ tử khác vui đến quên cả trời đất, hướng về phía nàng nói: Mộc Lan, sau này ta cũng không về nhà nữa, nàng hãy tìm một tên ở rể khác đi, chúng ta chia tay đi.

Nội dung phía sau cơn ác mộng cũng rất nhất trí, thuần một sắc cũng là Thẩm Lãng mặt mũi đầy máu, bị chết thật thê thảm.

Mộc Lan càng nghĩ càng bất an.

Mặc dù trong nhà còn có quân vụ, nhưng nàng không nhịn được, cải trang một chút, trực tiếp cưỡi ngựa phi về phía bến tàu quận Dương Vũ.

Nàng muốn đi đến thành Nộ Triều.

Mặc dù như thế đặc biệt không khôn ngoan, hơn nữa có thể sẽ phá hoại kế hoạch của phu quân.

Thế nhưng, nàng thực sự không nhịn được.

Cả người đều vô cùng nôn nóng, trong đầu toàn bộ là các hình ảnh đáng sợ.

Hoặc là Thẩm Lãng bị treo ngược lên đánh.

Hoặc là Thẩm Lãng bị các loại hình pháp, hoặc là Thẩm Lãng bị ném tới vào biển rộng làm mồi cho cá.

- Phu quân tuyệt đối không nên xảy ra chuyện.

- Phu quân, chàng tuyệt đối không nên có chuyện.

Mộc Lan không ngủ không nghỉ, đổi mấy con tuấn mã, phi suốt đêm đến bến tàu quận Dương Vũ.

Tiếp đó đợi thuyền rời bến.

...

Bá tước Huyền Vũ Kim Trác đặc biệt bận rộn.

Mỗi ngày đều phải sai đông đảo quân đội đi đảo Vọng Nhai, còn có dân phu nhiều hơn.

Vô số kể vật liệu gỗ, vật liệu đá, lương thực, vải vóc, dược liệu, thuyền này đến thuyền khác hướng đảo Vọng Nhai vận đi.

Không chỉ vận dụng tất cả tàu bè của gia tộc họ Ki, còn thuê mười mấy chiếc thuyền lớn.

Lúc này, liền hiện ra chỗ cường đại minh hữu hội Thiên Đạo.

Thậm chí Bá tước Huyền Vũ không có chủ động mở miệng yêu cầu, Hoàng Đồng dùng hết toàn lực, chuẩn bị tất cả vật tư, tiếp đó thần không biết quỷ không hay đưa đến phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Tất cả tư liệu cũng là con số khổng lồ.

Lúc này đừng bảo là người khác, ngay cả Bá Tước Huyền Vũ Kim Trác cũng cảm thấy mình là chân chính đang kiến thiết đảo Vọng Nhai.

Thà mất đi đất phong, cũng không mất đi đảo Vọng Nhai.

Tuồng vui này đã y như nguyên bản đến mức độ nghịch thiên.

Nếu vào không được đảo Vọng Nhai, nhưng là có thể điều tra trên bến tàu, trên mặt biển.

Có người đếm qua.

Mấy ngày nay quân đội gia tộc họ Kim đi đảo Vọng Nhai đã vượt qua hơn ba ngàn người, dân phu vượt qua hơn năm ngàn.

Các loại vật tư càng vượt qua trên trăm thuyền.

Cảnh tượng hoành tráng này cần tốn hao bao nhiêu vàng hả?

Con số khổng lồ.

Đảo Vọng Nhai nhất định là phát sinh mỏ vàng, hơn nữa còn là cái loại mỏ có phẩm chất cao, số lượng dự trữ kinh người nhất.

Bằng không, gia tộc họ Kim sao vận dụng lực lượng lớn như vậy đi bảo vệ đảo Vọng Nhai.

Bằng không, họ Kim tại sao lại nhiều tiền như vậy, vận dụng nhiều nhân lực vật lực đến thế?

Hôm nay một nhánh quân đội cuối cùng muốn xuất phát, do Bá tước Kim Trác tự mình dẫn đầu một nghìn võ sĩ tinh nhuệ, đi đảo Vọng Nhai.

Thời gian kế tiếp, bản thân Bá tước Kim Trác sẽ phải luôn luôn trấn thủ đảo Vọng Nhai, đẩy vở kịch lớn Đảo Vàng lên đến cao trào.

- Phu quân, chàng không chờ Lãng nhi cùng Mộc Lan trở về mới đi sao? - Tô Bội Bội nói.

Thẩm Lãng không ở đây, Mộc Lan đi tuyển quân, Bá tước Kim Trác lại đi.

Toàn bộ phủ Bá Tước Huyền Vũ chỉ còn lại Tô Bội Bội cùng Kim Mộc Thông.

Tô Bội Bội tuy rằng mạnh mẽ lợi hại, nhưng chồng bà vẫn là trụ cột, đi lần này, bà thực sự có chút bận tâm.

Nhìn thấy ánh mắt đam mê của vợ mình, Bá tước Kim Trác nhịn không được ôm bà vào trong ngực.

Thành hôn hai mươi mấy năm, thế nhưng ở trong mắt Kim Trác, vợ mình vẫn như lúc mới cưới, vừa xinh đẹp lại hồn nhiên.

- Nàng yên tâm, không phải chiến tranh, ta cũng sẽ không nguy hiểm. - Kim Trác nói:

- Lãng nhi đã bố trí xong tất cả, chỉ cần kẻ địch thứ nhất, lập tức rơi vào thiên la địa võng, chết không có chỗ chôn.

Tô Bội Bội dán khuôn mặt dính vào trên ngực chồng, vẫn còn rắn chắc hữu lực như vậy.

- Lãng nhi đã đi mấy ngày, thật là làm cho người ta nóng lòng, không phải nó đã xảy ra chuyện gì chứ, nó trẻ người non dạ, còn chưa có một mình rời nhà xa như vậy, nếu nhỡ ra bị thương thì xót lòng lắm. - Tô Bội Bội nói.

Kim Trác nói:

- Yên tâm đi, nó rất thông minh, cho tới bây giờ chỉ có nó hại người khác, có thể người có hại nó có khi chưa sinh ra.

Tô Bội Bội đập chồng mình một chút nói:

- Đáng ghét, không được nói Lãng nhi như vậy, nó là đứa trẻ ngoan ngoãn tốt nhất. Nó căn bản không muốn hại người, đều là người khác trước trêu chọc nó, nó chỉ bị ép buộc.

Kim Trác tức khắc câm miệng.

Được được được, nàng nói đều đúng, nàng đẹp nàng có quyền.

Ở trong ánh mắt lưu luyến không rời của vợ mình, Bá tước Kim Trác một thân nhung trang, cỡi một con ngựa cao lớn.

Suất lĩnh một nghìn tinh nhuệ cuối cùng, ba nghìn dân phu, trùng trùng điệp điệp hướng bến tàu sát biển hành quân, đi thuyền đến đảo Vọng Nhai.

Tức khắc, vở kịch lớn Đảo Vàng đã lên đến khúc cao trào.

Thẩm Lãng đã giăng thiên la địa võng, chính thức mở ra hoàn tất.

Kế tiếp, sẽ chờ vô số kẻ tham lam rơi vào bên trong tấm lưới lớn này, chết không có chỗ chôn.

......

Phủ Bá Tước Huyền Vũ chỉ còn sót Tô Bội Bội cùng Kim Mộc Thông.

Tô Bội Bội đi thay đổi một thân quần áo, thay bộ trang phục hồi còn trẻ.

Lúc còn trẻ võ công của bà rất cao cường.

Mộc Lan kế thừa chính là năng khiếu võ đạo của bà.

Thế nhưng... đàn bà một khi hạnh phúc, võ công liền hoang phế.

Sau khi được gả sang đây, đầu tiên là sanh con dưỡng cái.

Thật vất vả con gái con trai đều trưởng thành, Thẩm Lãng lại tới.

Tô Bội Bội lại giống như mở ra cổng thế giới mới, toàn bộ suy nghĩ đều ở chuyện làm đẹp, chăm sóc, mặt nạ, nước hoa.

Nào có thời gian luyện võ.

Hơn nữa nhớ tới chí hướng lúc còn trẻ, Tô Bội Bội đã cảm thấy buồn cười.

Lúc còn trẻ bà đã từng phát ra một lời thề đặc biệt ấu trĩ, ta tuyệt đối sẽ không bị tình yêu nam nữ quấy nhiễu, lý tưởng của ta là trở thành một võ đạo tông sư.

Sau khi được gả cho Kim Trác, bà còn ngang nhiên nói lên cái này lời thề.

Đồng thời nói cho Kim Trác, ta tuy rằng gả cho chàng, nhưng ta là người độc lập, ta có lý tưởng của ta.

Từ nay về sau, ta vẫn chuyên chú võ đạo, chàng đừng vội dây dưa quá nhiều vào ta, chàng đừng hòng ta đầu nhập quá nhiều vào cái gia đình này.

Tô Bội Bội ta đây muốn trở thành một đại tông sư, tuyệt đối không thể bị tình cảm con cái ràng buộc, sẽ không bị việc vặt gia đình ràng buộc.

Bá tước Kim Trác chăm chú gật đầu đồng ý, hơn nữa xin thề nhất định không phải ngăn cản Tô Bội Bội lý tưởng. Một khi bà thành một đại tông sư, thậm chí có thể hàng năm rời nhà trong ba tháng, theo đuổi võ đạo của bà.

Sau khi tân hôn ba tháng.

Bá tước Kim Trác thận trọng nói:

- Nương tử, đã đến giờ, nàng nên dậy luyện kiếm.

Tô Bội Bội:

- Đêm qua quá mệt mỏi, ngày hôm nay ngủ thêm một khắc đồng hồ đi.

Đầu tiên là ở trên giường một khắc đồng hồ, tiếp đó hai khắc đồng hồ, tiếp đó nửa canh giờ.

Kế tiếp hai ngày luyện kiếm một lần, năm ngày luyện kiếm một lần, nửa tháng luyện một lần.

Cuối cùng có một ngày, Tô Bội Bội kêu lên, phu quân à, không thấy kiếm của thiếp đâu nữa, không tìm được.

Bá tước Kim Trác vội vàng tìm khắp nơi, cuối cùng ở dưới một thân cây tìm được kiếm của nương tử, vui mừng phấn khởi giao cho nương tử.

Vốn tưởng rằng nương tử sẽ thật cao hứng.

Ai biết nương tử liếc xéo ông một cái, tiếp đó ba ngày không cho ông vào chăn.

Từ nay về sau, Bá tước Kim Trác cũng không đề cập tới mộng tưởng làm một đại tông sư nữa.

Tô Bội Bội cũng biết thời biết thế không luyện kiếm.

Luyện kiếm có ý gì? Luyện võ có ý gì?

Võ công cao hơn nữa cũng không dừng, cả đời đều khó khăn đánh được một.

Trên thế giới tất cả nữ tông sư, đều là bởi vì hôn nhân bất hạnh mới có thể ra sức tập võ.

Họ luyện không phải võ công, là cô đơn.

Giống như nhiều nữ nhân cô đơn không chịu nổi, liền đem một đống tiền rắc trên mặt đất, tiếp đó nhặt từng cái trở về xâu thành một chuỗi, tiếp đó tự chơi.

Ta đây hạnh phúc thế nào, cũng không cần luyện võ.

Tô Bội Bội cảm thấy mình nghĩ vô cùng có lý.

Mà bây giờ!

Tô Bội Bội cuối cùng lại một lần nữa mặc lại trang phục cũ, tiếp đó đào ra kiếm của mình trong một góc và chùi sạch nhiều lần.

Từng có lúc, thanh kiếm này là sinh mạng thứ hai của bà.

Mà bây giờ, sinh mạng thứ hai của bà là con, chồng, còn có Lãng nhi.

Tô Bội Bội nhìn lợi kiếm trong tay, lẩm bẩm:

- Kế tiếp, sẽ phải để ta bảo hộ gia tộc!

Mà lúc này Kim Mộc Thông vẫn ở chỗ cũ múa bút thành văn.

Gã bây giờ lợi hại lắm rồi.

Anh rể đi chừng mấy ngày, câu chuyện Tây Du Ký cũng không tiếp diễn.

Tên béo ở lì trong nhà thực sự không chờ được, mà bắt đầu bản thân viết xuống.

Bắt đầu tự đi xuống lằn ranh.

Đây vẫn là lần đầu tiên.

Gã chép mười mấy năm, đây là lần đầu tiên gã bắt đầu viết.

Giống như mở ra cổng thế giới mới, hơn nữa một khi viết cái này liền nghiện, hoàn toàn không dừng được.

Nhưng mà vào lúc này!

Một đám kỵ binh đen thui hướng phủ Bá Tước Huyền Vũ chạy như bay đến.

Tiếp đó một đại thái giám xuống xe ngựa.

Đây là một thái giám phẩm cấp rất cao, gần như xem như là tâm phúc của quốc quân.

- Quốc quân có chỉ, phủ Bá Tước Huyền Vũ, quỳ nghênh!



Đại hải thuyền cuối cùng đã cập bến ở bến tàu quận Dương Vũ.

Thẩm Lãng ngủ say mấy canh giờ.

Sắc mặt cuối cùng đã khá nhiều, cũng thoáng thư thái rất nhiều.

Chí ít!

Cảm giác hai quả thận trở lại với thân thể mình.

Thế nhưng thắt lưng vẫn còn tê rần và đau đớn.

Tầm bốn canh giờ.

Lãng gia nào có bản sự này, hoàn toàn là dựa vào dược lực điên cuồng mà tiêu hao.

Lập tức phải trở về nhà.

Lập tức liền muốn gặp được Mộc Lan.

Ta nhất định phải biểu hiện bình thường, ta nhất định không thể để cho Mộc Lan nhìn ra kẽ hở.

Cũng may Cừu Yêu Nhi không có cắn mặt của ta, bằng không liền không che nổi.

Thẩm Lãng giữ quần áo.

Tiếp đó hít sâu vài cái.

Lúc này, hắn giống như một gã đàn ông vừa ngoại tình, phải về nhà đối diện với vợ,

Nhất định không thể bị nhìn ra kẽ hở.

Bằng không, ta sẽ bị đánh chết, Mộc Lan nhất định sẽ đánh chết ta.

Nàng lúc này đang đứng ở trên đỉnh tình yêu say đắm với Thẩm Lãng, hơn nữa đang ra sức chờ mong lần đầu tiên của hai người.

Tràn trề nghi thức cảm xúc lần đầu tiên, cho tình cảm của hai người vẽ phía trên một dấu móc hoàn mỹ.

Lúc này nếu để cho Mộc Lan biết, lần đầu tiên của Lãng gia đã mất.

Hắn đã cùng ngủ với cô gái khác.

Mộc Lan sẽ phản ứng thế nào?

Thẩm Lãng ngẫm lại liền không rét mà run.

Hít sâu, hít sâu.

Chớ khẩn trương, nhất định phải tự nhiên.

Thân thể không nên cứng ngắc.

Biểu cảm phải thâm tinh, mang theo một chút uể oải cùng nhớ nhung.

Nhất định phải toát ra cái loại ta mệt mỏi quá, thế nhưng ta rất nhớ nàng.

Tiếp tục, Thẩm Lãng hướng về phía tấm gương bạc ra sức tập luyện.

Có người nói đây không phải là lừa dối vợ à?

Cái này... này làm sao có thể nói lừa gạt được?

Ta chỉ là không đành lòng để nương tử đau lòng mà thôi.

- Hoàng Phượng, cô nương xem biểu cảm trên mặt ta bình thường chưa?

- Cô nương nhìn trong mắt ta thấy có tật giật mình hay không?

- Qua nét mặt của ta, cô nương có thấy ta vượt quá giới hạn không?

Thẩm Lãng hỏi Hoàng Phượng.

Hoàng Phượng cẩn thận nhìn Thẩm Lãng, tiếp đó trong lòng bội phục vạn phần.

Đây là bản lĩnh tra nam bẩm sinh à?

Hành động đã vậy còn quá cao minh?

Thực sự một chút kẽ hở cũng không nhìn ra được.

Lúc này biểu lộ bên ngoài của Thẩm Lãng hoàn hảo.

Uể oải, thụ thương, còn có nỗi nhớ vô tận.

Nhưng chính là không có hổ thẹn, cũng không có chột dạ.

Ở trên mặt hắn, ngươi căn bản là nhìn không thấy một chút kẽ hở, căn bản nhìn không ra hắn mới vừa cùng nữ nhân khác ngủ qua.

Da đầu của Hoàng Phượng từng đợt tê dại.

Ta đời này không bao giờ cũng lập gia đình, ta đời này không bao giờ cũng tin tưởng tình yêu.

- Hoàn hảo! - Thẩm Lãng tự đắc nói.

Tiếp đó, bảo trì biểu cảm này đừng tuột xuống.

Nhất định không thể lộ ra bất luận kẽ hở nào, tuyệt đối sẽ không để Mộc Lan nhìn ra được.

Tiếp đó mượn cơ hội dưỡng thương vài ngày, đến khi vết cắn trên người biến mất, cứ tiếp tục có thể cùng nương tử sống cuộc sống hạnh phúc.

Còn chuyện đã xảy ra ở thành Nộ Triều thì hãy vứt nó lên chín từng mây đi thôi.

Thẩm Lãng được Vua Màn Ảnh nhập thần, rời khỏi khoang phòng, đi lên trên bến tàu.

Ta là Vua Màn Ảnh, ta là Vua Màn Ảnh!

Ta tuyệt đối sẽ không để Mộc Lan nhìn ra bất luận kẽ hở nào hết.

Ta đây không phải là lừa dối.

Dù là lừa gạt có thiện ý vẫn là lừa gạt.

Thẩm Lãng ngẩng đầu một cái.

Tức khắc ở phía trên bến tàu thấy được một đôi mắt tràn trề sự lo lắng và sợ hãi vô cùng.

Là nương tử!

Là Mộc Lan.

Là cục cưng của hắn.

Đôi mắt kia của nàng, tràn đầy lo lắng cùng sợ, tràn đầy bất an.

Thẩm Lãng chưa từng có gặp qua ánh mắt Mộc Lan như thế.

Một giây sau.

Ánh mắt của Mộc Lan liền rơi trên người Thẩm Lãng.

Đầu tiên là một mình.

Phu quân thế nào biến thành nữ nhân?

Thế nhưng không sao.

Hắn bình an là tốt rồi, hắn không có thụ thương là tốt rồi.

Mộc Lan bay chạy tới, chăm chú ôm Thẩm Lãng vào trong ngực.

Ngay tức khắc!

Tất cả những diễn xuất của Thẩm Lãng sụp đổ, toàn bộ cõi lòng hoàn toàn hòa tan.

Tất cả hành động toàn bộ sụp đổ.

Nước mắt nhịn không được tuôn ra.

- Cục cưng à, thật xin lỗi, thật xin lỗi.

- Ta... ta đã ngủ cùng cô gái khác rồi.

......

Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ta ăn tô mì, tiếp đó viết canh thứ ba. Tiếp tục lạy xin các huynh đệ hỗ trợ, bánh điểm tâm chiến đấu hăng hái đến cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK