Dù sao cũng bây giờ đảo Kim Sơn đã không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Gia tộc họ Kim gần như đã bị xóa đi khỏi thế giới này.
Hạm thuyền của ông ta chạy ở cái hải vực này, Đường Luân đặc biệt khí phách hăng hái, giống như đang tuần tra trong vùng biển của mình vậy.
Chẳng mấy chốc, đảo Vọng Nhai đang ở trước mắt.
Nhìn từ mặt biển, hòn đảo này rõ ràng nhỏ.
Diện tích đảo Vọng Nhai chỉ có hơn một trăm cây số vuông, địa hình dài và hẹp.
Nơi này rộng chừng ba bốn km, chiều dài dọc theo đường bắc nam là hai đến ba mươi km.
Phần lớn cũng là vách đá cheo leo, chỉ có phía Nam có một bến tàu, còn có một bãi cát.
Mà ruộng muối của gia tộc họ Kim chính là ở ngay trên bãi cát đó.
Từ xa ngắm đảo Vọng Nhai này, Đường Luân sinh lòng hào phóng.
Chỉ một hòn đảo nhỏ như vậy, ai có thể nghĩ tới phía trên lại có mạch vàng thời thượng cổ.
Nhà ta tuy rằng chỉ có thể được chia đến 10%, nhưng là tuyệt đối là con số khổng lồ, thậm chí sẽ vượt xa tiền lời toàn bộ đảo Kim Sơn.
Vương triều Đại Tấn có thể bằng vào một mạch vàng thời thượng cổ mà điên cuồng quật khởi, từ một hầu quốc biến thành vương quốc. Gia tộc họ Đường của ta vì sao không thể từ một phủ Bá Tước biến thành một phủ Hầu tước, thậm chí phủ Công tước được kia chứ?
Gia tộc họ Đường của ta quật khởi, liền từ nay về sau tiến lên!
Bá tước Kim Trụ, ông năm đó uy phong lẫm lẫm, khí phách tận trời thời điểm có thể có nghĩ tới hôm nay, ta là kẻ sẽ giẫm lại xương của gia tộc họ Kim quật khởi.
Chẳng mấy chốc, khi ba chiếc chiến hạm của Đường Luân tới gần vùng biển đảo Vọng Nhai, đã bị bao vây ngăn cản.
Đương nhiên là chiến hạm Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy.
Những chiến hạm này trung thành và tận tâm, vẫn tuần tra ở vùng biển này, trục xuất bất kỳ đội thuyền nào đến gần.
Vua Hải Tặc tổng cộng dùng hơn một trăm chiếc chiến hạm, trong đó hơn phân nửa đều bỏ neo.
Còn lại mấy chục chiếc không ngừng ngày đêm mà tuần tra.
- Người một nhà, người một nhà.
Mấy chục hải tặc từ tàu chiến Cừu Thiên Nguy lên tàu của Bá tước Tấn Hải.
Đường Luân là Bá tước cao quý chắc là sẽ không để ý tới bọn họ, bắt chuyện những hải tặc này chính là con trai thứ chín của ông ta.
Mấy thủ lĩnh hải tặc khom mình hành lễ.
- Bái kiến công tử Đường Cửu, chúc ngài năm mới tốt lành.
Công tử Đường Cửu một người ném qua hai lượng vàng, mắng:
- Thứ vô lại gì đâu.
Cái mấy hải tặc đầu sỏ cười nói:
- Công tử Đường Cửu, ngài còn rượu không? Suốt mấy ngày mấy đêm chúng ta đều ở trên mặt biển tuần tra, đại vương cũng không đưa mệnh lệnh mới qua đây, toàn bộ rượu đều uống cạn sạch, không kéo dài được nữa.
Công tử Đường Cửu lại mang qua tới một thùng rượu cho bọn họ.
- Cảm ơn công tử Đường Cửu, gia tộc họ Đường công hầu muôn đời, công hầu muôn đời.
Tiếp đó, những hải tặc này sẽ phải rời thuyền, cho qua ba chiếc chiến thuyền của gia tộc họ Đường.
Mà lúc này, Bá tước Tấn Hải Đường Luân đi ra.
Vậy mấy hải tặc thủ lĩnh nho nhỏ vội vàng quỳ xuống nói:
- Bá tước Tấn Hải, chúc ngài Tết nay trường thọ.
Đường Luân lại để cho người thưởng mấy lượng vàng.
- Tình hình chiến đấu trên đảo như thế nào? - Đường Luân bèn hỏi.
- Tiểu nhân không biết. - Tên thủ lĩnh hải tặc kia nói:
- Phụng mệnh lệnh của đại vương, chúng ta thời thời khắc khắc đều phải ở cái vùng biển này dò xét, không được để bất luận thuyền bè nào tới gần. Nhưng mà chắc đã sớm kết thúc rồi, mấy ngày trước là trận chiến mới vừa lên đất liền, quân đội phủ Bá Tước Huyền Vũ dễ dàng sụp đổ, hai ngày trước càng là ngay cả thanh âm chém giết chiến đấu cũng không có, ngài xem... Doanh trại và cờ của đại vương vẫn ở chỗ này mà.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân vô cùng cố gắng nhìn ra xa, cuối cùng ở vị trí bốn năm dặm trên đảo, thấy được một doanh trại.
Phía trên có một lá cờ mang chữ “Cừu” tung bay trong gió, miễn cưỡng có thể nhìn thấy.
Đó không phải là vị trí cái hố lộ thiên của gia tộc họ Kim.
Đường Luân phất tay, ý bảo mấy thủ lĩnh hải tặc này rời thuyền.
Vậy mấy thủ lĩnh hải tặc nói:
- Bá tước Tấn Hải, ngài cùng đại vương chúng ta là bạn tri kỉ tốt đẹp, ngài đến trên đảo hãy xin hộ cho bọn ta được lên đảo một lần. Hôm nay thời tiết trên biển trôi cũng không quá thoải mái.
Đường Luân nói:
- Ngươi rõ ràng cũng muốn đi chia vàng đi.
- Hì hì, hì hì... – Tên đầu sỏ hải tặc cười.
Đường Luân nói:
- Được, ta sẽ nhắc nhở việc ấy cho ngươi.
Tiếp đó, ba chiếc thuyền của Đường Luân chạy về hướng bến tàu đảo Vọng Nhai.
Những tên hải tặc tuần tra rống to:
- Tránh hết ra, tránh hết ra, đây là thuyền của lão nhân gia Bá tước Tấn Hải đó.
Tiếp đó, xung quanh phía trên tàu chiến hải tặc đều vung vẩy cờ, hướng Bá tước Tấn Hải chào.
Đường Luân đặc biệt hưởng thụ.
Công tử Đường Cửu nói:
- Phụ thân, thật không ngờ ngài ở trước mặt những hải tặc này cũng được tôn kính như thế này.
Đường Luân cười mà không nói, đám hải tặc tuần tra muốn để cho mình xin xỏ với Cừu Thiên Nguy nên mới ân cần như thế này.
Chẳng mấy chốc, ba chiếc thuyền Cừu Thiên Nguy dừng sát ở phía trên bến tàu.
Ông ta suất lĩnh hai trăm người lên đất liền đảo Vọng Nhai, giơ cao cờ Bá tước Tấn Hải, bước tiến phóng khoáng về phía cái hầm lớn.
Đội ngũ chỉnh tề, đội hình bắt mắt.
Đây là phủ Bá tước Tấn Hải phô trương, nhất định phải ở trước mặt hải tặc giương cao thể diện.
Đi ở trên đường lớn.
- Gia tộc họ Kim bản lãnh khác không có, bản lĩnh sửa đường rõ ràng đủ mạnh. - Công tử Đường Cửu trào phúng nói:
- Cái chỗ chim không sót cứt như đảo Vọng Nhai cũng có thể sửa sang ra con đường lớn bằng phẳng thế này, rộng hơn một trượng, hai bên còn có rãnh thoát nước.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân hỏi:
- Mà hôm nay những con đường này cũng thuộc về chúng ta, conphải nhớ kỹ, gia tộc một khi sa sút, sẽ có kết cục như thế. Con có biết nguyên nhân căn bản gia tộc họ Kim sa sút à?
Công tử Đường Cửu đáp:
- Quá ngu.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân giải thích:
- Đúng, quá ngu xuẩn. Kim Trác chỉ lấy một vợ, Kim Vũ cũng chỉ lấy một vợ, Kim Mâu cũng chỉ lấy một. Đây đều là tật xấu gì vậy, gia tộc lớn như vậy, còn cố cho thằng phế vật Kim Mộc Thông làm người thừa kế, cho tới tam đại con một mấy đời. Quý tộc trăm năm còn chơi một lòng si tình, ngu xuẩn không thể tả.
Công tử Đường Cửu gật đầu nói:
- Phụ thân nói đúng, cho nên con đã có năm nữ nhân, sinh bốn đứa bé.
Công tử Đường Cửu năm nay mới mười bảy.
Đường Luân nói:
- Đúng, phải nhiều ngủ đàn bà, sinh nhiều con, gia tộc mới có thể thịnh vượng phát triển.
Công tử Đường Cửu nói:
- Phụ thân, nghe nói ngài tính gả Thập Tam muội cho Kim Mộc Thông?
- Ừ. - Đường Luân.
Công tử Đường Cửu nói:
- Nhưng mà, Thập Tam muội là con gái thúc thúc, thúc thúc mất, lúc này mới nuôi ở nhà của chúng ta.
Đường Luân nói:
- Như thế không tốt sao?
Công tử Đường Cửu thoáng do dự, nói:
- Phụ thân... Cái này, cái này, con đã ngủ qua Thập Tam muội.
Nói ra lời này, công tử Đường Cửu là rất lo lắng.
Đường Luân nói:
- Không có việc gì, ngủ tiếp. Tốt nhất sau khi gả cho Kim Mộc Thông, sẽ miễn phí đưa cho hắn một đứa con trai.
Công tử Đường Cửu mừng rỡ nói:
- Hay quá! Vậy sau này, gia tộc họ Kim chính là họ Đường chúng ta.
Đi tầm hai khắc.
Đoàn người Đường Luân cuối cùng đã tới vị trí hố lộ thiên lớn.
Chi chít doanh trại, xoay quanh cái hố lớn.
Phía trên chỗ nào cũng tung bay cờ hải tặc.
Cách thật xa, Đường Luân hét lớn:
- Nộ Triều Hầu, ta đến đây!
- Làm sao giữa ban ngày, đều ở trong doanh trại này nằm ngủ, cũng không có ai giữ cửa trại.
- Ôi chao, ta cũng hồ đồ, toàn bộ binh sĩ gia tộc họ Kim bị chém tận giết tuyệt, còn cần ai giữ trại nữa.
- Kim Trác chưa chết hả? Thẩm Lãng chưa chết hả?
- Nộ Triều Hầu, tuyệt đối cho bọn họ còn một chút hơi tàn. Ta và gia tộc họ Kim có đại thù trăm năm, một đao hạ trí mạng Kim Trác giao cho ta tới giết được không? Hoặc là một đao chặt bỏ đầu hắn giao cho ta cũng được.
- Tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này nhất định là phải lăng trì xử tử, thiết nghĩ, người muốn giết hắn nhiều lắm, then chốt một đao không tới phiên ta, thế nhưng một đao thiến hắn có thể dành cho ta không vậy.
Đường Luân cố ý lớn tiếng như vậy để hòa hoãn không khí.
Cuối cùng ông ta là không mời mà tới, hơn nữa còn là tới được chia mạch vàng thời thượng cổ.
Cứ như vậy, ông ta nghênh ngang đi vào trong doanh trại Vua Hải Tặc.
Tiếp đó!
Vô số người nhào lên.
Kơn bốn ngàn binh sĩ gia tộc họ Kim, bao vây xung quanh hai trăm người Bá tước Tấn Hải Đường Luân.
Đương nhiên, chỗ này chỉ có hơn bốn trăm tên lính lão luyện. Còn lại hơn một ngàn tên tân binh, hai nghìn tên dân binh.
Nhưng là bọn họ mặc khôi giáp chính quy, nhìn qua hoàn toàn là chủ lực gia tộc họ Kim.
Đường Luân nhìn thấy một màn này.
Tức khắc một trận lảo đảo, trước mắt trở nên tối sầm.
Gắng sức vỗ đầu.
Đây... Đây là ảo giác à?
Ta đây là đang nằm mơ à?
Vì sao thấy là binh sĩ gia tộc họ Kim vậy? Bọn họ không phải hẳn là chết hết à?
Ba vạn đại quân Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy ở đâu?
Cừu Thiên Nguy nhà ngươi đùa kiểu gì với ta thế, ngươi để thủ hạ hải tặc mặc khôi giáp gia tộc họ Kim? Sẽ hù chết người biết không?
Con trai Đường Tung của ta ở đâu?
Ba nghìn tư quân gia tộc họ Đường của ta ở đâu?
Mà ngay tại lúc này, một người vô cùng quen thuộc bước ra.
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác.
- Bá tước Tấn Hải, lâu ngày gặp lại!
Cái này, đây không phải là giấc mơ.
Đây cũng không phải là Cừu Thiên Nguy đùa giỡn.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân cảm giác cả người đều cứng ngắc, toàn bộ tay chân đều không nghe lệnh.
Cả người đều không thể hít thở.
Ra, ra, ra... chuyện gì.
Tại sao phải như thế hả?
Kim Trác tại sao còn sống kia chứ?
Đến tột cùng chuyện gì xảy ra vậy?
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nói:
- Đường huynh đến thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn, kế tiếp hai chuyện phiền toái đều có thể giải quyết.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân gào thét nói:
- Tại sao phải như thế? Cừu Thiên Nguy ở đâu? Ba vạn đại quân của hắn ở đâu? Con trai Đường Tung của ta ở đâu? Ba nghìn tư quân của ta ở đâu?
Bá tước Huyền Vũ Đường Luân chỉ vào cái hố lớn nói:
- Này, tại đây.
- Ba vạn hải tặc Cừu Thiên Nguy, còn ba nghìn tư quân gia tộc họ Đường của huynh đều trôi nổi ở dưới này.
- Bá tước Tấn Hải tới để nhặt xác bọn họ à? Vậy thì thật ngại quá, bây giờ đã đóng băng, có thể phải chờ tới mùa xuân băng mới tan được.
Đường Luân run rẩy đi tới hố to bên cạnh, đi xuống nhìn.
Tiếp đó, ông ta gặp được một màn trước nay chưa từng có.
Trong cái hố lớn đó, đầy những xác người.
Vô số kể.
Hơn nữa nước trong toàn bộ cái hố đó đã đóng một tầng băng.
Xuyên thấu qua lớp băng, nhìn một đống thi thể chi chít, càng làm cho người nhìn thấy mà giật mình.
- Ba nghìn tư quân của ta ở đâu? Ba nghìn tư quân của ta ở đâu? - Đường Luân hét lớn.
Bá tước Huyền Vũ Đường Luân nói:
- Tư quân nhà ngươi mặc áo giáp, cho nên chết đuối từ sớm, bây giờ còn chìm ở đáy nước, trôi không được.
Đường Luân muốn rống to hơn.
Lại không phát ra được thanh âm nào.
Muốn khóc lớn, nhưng chảy không ra nước mắt.
- Tại sao phải như thế? Tại sao phải như thế?
- Chúng ta rõ ràng có hơn ba vạn người, tại sao phải thua, tại sao phải chết hết vậy?
Bá tước Huyền Vũ không nói gì.
Đường Luân xoay người lại nói:
- Hết chuyện này cũng là âm mưu của Thẩm Lãng, đúng hay không?
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nói:
- Đúng, hơn nữa căn bản không có mạch vàng thời thượng cổ gì, chính là vì bẫy chết Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy. Nhưng thật không ngờ, Bá tước Tấn Hải nhà ngươi cũng khẩn cấp xông vào chịu chết.
- Ta... Ta... Ta...
Đường Luân nước mắt cuối cùng chảy ra, trào ra.
Hơn nữa nước mắt nước mũi cùng nhau tuôn ra.
Đau khổ, bi thương, hối hận.
- ...... A!
Nếu như là lúc trước, ông ta sẽ tràn trề vô hạn không cam lòng cùng phẫn nộ.
Thế nhưng bây giờ, ông ta chỉ có băng giá cùng tuyệt vọng, vô biên vô tận thê lương.
Ông ta đã trải qua hai lần chịu đả kích trí mạng.
Tranh chấp đảo Kim Sơn là lần đầu tiên.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ trả tiền lại hội Ẩn Nguyên là lần thứ hai.
Trải qua hai lần đả kích khổng lồ thế này, Đường Luân vẫn chống đỡ nổi, vẫn dụng hết toàn lực, xuất binh ba nghìn tư quân tới đảo Vọng Nhai tiến đánh gia tộc họ Kim.
Ông ta dùng tận dụng tất cả lực lượng, cũng muốn tiêu diệt phủ Bá Tước Huyền Vũ, Đường Luân ta đây chính là một người đàn ông không thể ngã xuống.
Thế nhưng lúc này đây!
Ông ta trực tiếp từ thiên đường ngã vào mười tám tầng địa ngục.
Cũng không đứng dậy nổi nữa.
Đường Luân ta đây hoàn toàn kết thúc.
Gia tộc họ Đường của ta hoàn toàn kết thúc.
- Liệt tổ liệt tông, con cháu bất hiếu, con cháu bất hiếu.
Tiếp đó trước mắt Đường Luân tối sầm, trực tiếp ngửa ra sau ngã xuống, ông ta sẵn lòng lập tức cứ như vậy chết đi.
...
Thành Nộ Triều!
Từ Thiên Thiên lúc đầu bị giam lỏng trong đó, nhưng nàng chỉ nói một câu, đã được nữ võ sĩ Cừu Yêu Nhi mang tới.
- Mau dẫn được ta đi cứu chủ nhân nhà ngươi, bằng không liền không còn kịp nữa!
Lúc này!
Nàng chợt vọt tới Cừu Yêu Nhi trước mặt, dang hai cánh tay, hướng dưới lâu đài kêu khóc:
- Thẩm Lãng, van cầu ngươi đừng động thủ, đừng giết Cừu Yêu Nhi!
- Trong bụng của nàng thật sự có hài tử của ngươi, đã hơn một tháng, kinh nguyệt của nàng còn chưa có lại đây.
- Cừu Yêu Nhi không đáng chết, không đáng chết!
Gương mặt khôi ngô của Thẩm Lãng run lên bần bật.
Phía sau hắn, khuôn mặt đám người Kim Hối, Thẩm Thập Tam, Kim Sĩ Anh cũng run lên.
Trời ạ!
Cô gia à, ngài... ngài cũng quá mạnh.
Ngay cả cô gái như Cừu Yêu Nhi vậy, ngài cũng có thể ngủ thẳng?
Nhưng mà, ngài... ngài đây là vượt quá giới hạn đi.
Thẩm Lãng nhìn chằm chằm gương mặt đầy nước mắt của Từ Thiên Thiên, gào thét nói:
- Cừu Yêu Nhi không đáng chết, lẽ nào Thẩm Lãng ta đây đáng chết à? Hai nghìn huynh đệ sau lưng ta đáng chết à?
Từ Thiên Thiên khóc lớn.
Thẩm Lãng quát:
- Ngươi cũng biết, sau lưng ta cách đó không xa chính là Trương Tấn, còn có mấy nghìn đại quân của hắn, bất cứ lúc nào có thể xông lại, chém sạch sẽ hai nghìn quân của ta.
- Nếu như ta không chiếm được thành Nộ Triều, gia tộc họ Kim của ta xong rồi.
- Thê thử của ta, phụ mẫu và đệ đệ của ta, nhạc phụ nhạc mẫu của ta, cả nhà chúng ta đều kết thúc.
- Cừu Yêu Nhi không đáng chết, lẽ nào chúng ta đáng chết à?
- Từ Thiên Thiên, ta chỉ biết ngươi bị Cừu Yêu Nhi thuyết phục, ngươi quả nhiên đứng ở bên cạnh cô ta.
- Nhưng mà, cũng không sao cả, cũng không sao cả! Ngươi và ta vốn là có thâm cừu đại hận!
- Chuẩn bị!
Thẩm Lãng rống to hơn!
Từ Thiên Thiên chợt quỳ xuống tới, ôm lấy hai chân Cừu Yêu Nhi, khóc cầu khẩn nói:
- Tướng quân, ta thực sự chưa từng có gặp qua giống cô gái như ngài vậy, ta thực sự không muốn ngài chết, ta không muốn ngài chết! Ngài nói ngài không thích trẻ con, thế nhưng ngài sẽ thích, theo thời gian trôi qua, ngài dần dần thích nó, sau cùng nó sẽ trở thành toàn bộ của ngài.
- Thẩm Lãng thực sự sẽ giết ngài, hắn thực sự có thể giết ngài đó.
- Người mà hắn nói muốn giết, toàn bộ giết sạch rồi, nghĩa phụ Cừu Thiên Nguy của ngài hẳn đã chết rồi, ba vạn hải tặc của ông ta cũng hẳn đã chết rồi.
- Ngài không nên chết, Thẩm Lãng cũng không cần chết!
- Hai người nói chuyện với nhau một chút được không? Nói một chút được không?
Khuôn mặt Cừu Yêu Nhi vẫn như sương lạnh.
Nếu như đổi thành những người khác, sẽ khẳng định ra vẻ trách móc.
Sẽ khẳng định cảm thấy Cừu Yêu Nhi ta đây thiên hạ vô địch, căn cứ Thẩm Lãng nhà ngươi cũng muốn giết ta?
Thế nhưng, nàng không phải.
Nàng có thể cảm giác được ý đồ giết người cùng quyết tâm, còn có năng lực của Thẩm Lãng.
Nàng dùng ánh mắt dịu dàng hiếm thấy nhìn về phía Từ Thiên Thiên rồi nói:
- Cám ơn ngươi quan tâmchân thành tha thiết, thế nhưng... Ta không sợ chết!
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Từ Thiên Thiên lộ ra vẻ tuyệt vọng.
- Vậy... Vậy được rồi!
- Hai người quan trọng nhất của ta muốn tự giết lẫn nhau, ta báo thù cũng không còn ý nghĩa gì nữa, để ta chết ở trước mặt các người cho rồi!
Tiếp đó, nàng chợt đi phía trước nhảy xuống.
Muốn nhảy trực tiếp từ vị trí cao hai mươi mấy mét nhảy xuống.
Lúc nàng muốn đi tìm cái chết, chấn động tâm hồn của Cừu Yêu Nhi.
- Không nên...
Cừu Yêu Nhi xuất thủ như tia chớp, chợt bắt được Từ Thiên Thiên.
Nàng không chú ý người khác chết đi, thậm chí là nữ nhân.
Thế nhưng, nàng chịu không nổi người khác vì nàng mà chết.
Thân thể Từ Thiên Thiên treo ở trên không, tóc bị Cừu Yêu Nhi bắt được.
- Tướng quân, nói một chút được không?
- Xin van ngài, ta không muốn ngài chết.
- Nhỡ ra, nhỡ ra Thẩm Lãng có thể thuyết phục ngài thì sao?
- Cho chính ngài một cơ hội, cho hắn một cơ hội, cũng cho ta... Một cơ hội.
Tiếp tục, Từ Thiên Thiên hướng Thẩm Lãng phía dưới hét lớn:
- Thẩm Lãng, ngươi là đàn ông, ngươi từng trải qua với Cừu Yêu Nhi, nói một chút cũng không được sao?
Thẩm Lãng giận dữ hét lên:
- Là nàng đè ta, ta nói cái con vẹm nhà ngươi, đ*t chết ngươi cái con gái ngành kia.
Từ Thiên Thiên nói:
- Được, sau khi nói xong ta sẽ bị ngươi đè, bị ngươi đè chết cũng được!
- Đệch, đệch, đệch!
Thẩm Lãng chửi ầm lên, tiếp đó giơ tay phải lên nói:
- Cừu “ngành”, lão tử vào đây cùng nói chuyện, lão tử chỉ có một mình, muốn giết muốn chém tùy ngươi. Nói không được, lại đánh, lại giết!
Cừu Yêu Nhi nhìn Thẩm Lãng, tiếp đó gật đầu.
Tiếp tục, một cái rổ buông xuống.
Thẩm Lãng trực tiếp tiến vào trong giỏ.
Kim Hối cùng Thẩm Thập Tam xông lên.
- Cô gia!
- Chủ nhân.
- Nhất định phải như vầy phải không? Nhất định phải như vầy phải không?
Thẩm Lãng gật đầu một cái nói:
- Nhất định phải như thế, bằng không sẽ không đường nào thoát.
Thẩm Lãng như là giống như đằng vân giá vũ, trực tiếp bị Cừu Yêu Nhi dùng một tay kéo lên.
Tiếp tục, Thẩm Lãng như là con gà con vậy, bị Cừu Yêu Nhi nhắc tới lầu trên thành.
Thẩm Lãng liếc Từ Thiên Thiên một cái, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Gái ngành.
Từ Thiên Thiên nói:
- Cặn bã.
Tiếp đó, Thẩm Lãng ánh mắt nhìn vào bụng Cừu Yêu Nhi, gần như vậy chỉ cần dùng thị lực Xquang là có thể nhìn thấy được.
Thật... Thật đúng là con mẹ nó mang thai.
Ngươi... Cừu Yêu Nhi nhà ngươi còn là loài người à?
Trong máu của ngươi hiện giờ vẫn nhiễm kim loại nặng.
Ngươi lấy máu mấy lần.
Cứ như vậy, ngươi còn có thể một phát nhập hồn, còn có thể mang thai.
Then chốt, thai nhi trong bụng này còn đặc biệt khỏe mạnh hữu lực.
Hôm nay hơn một tháng, thai nhi mới chừng 2cm, tim thai đã vô cùng rõ rệt.
Đ*t!
Cừu Yêu Nhi nhà ngươi có kiểu thân thể gì vậy hả?
Nồng độ kim loại nặng trong máu cao như vậy, ngũ tạng lục phủ đều không có việc gì.
Hôm nay thai nhi cũng không có việc gì?
Huyết mạch của ngươi cứ trâu bò như vậy à?
Ước chừng một lúc lâu, Thẩm Lãng nói:
- Cừu Yêu Nhi, ta có thể giết ngươi, lúc trước trị bệnh cho ngươi, ta đây táy máy tay chân bên trong cơ thể ngươi.
Cừu Yêu Nhi gật đầu một cái nói:
- Ta tin!
Đâu chỉ động tay động chân, Thẩm Lãng mượn cơ hội chữa bệnh, gieo trong cơ thể nàng mấy cục nho nhỏ.
Bên trong cục nho nhỏ này là cái gì?
Kịch độc Xyanua.
Chiết xuất từ trong rất nhiều hạnh nhân, từ mấy trăm cân hạt hạnh nhân chỉ có điều chế được chút xíu.
Dùng một lớp vỏ kim loại đặc biệt mỏng bọc lại, tiếp đó vùi vào trong cơ thể Cừu Yêu Nhi.
Mà trên máy bắn đá của hắn là thiên thạch nam châm, toàn bộ nghiền nát thành bụi, sau đó sẽ dùng keo tự nhiên vo lại thành một quả cầu.
Một khi đập về phía Cừu Yêu Nhi.
Cừu Yêu Nhi nhất định sẽ dùng Quỷ Đầu Đao múa may quay cuồng, đánh nát những quả cầu nam châm này biến thành bụi.
Cho đến lúc này, những thứ bụi nam châm toàn bộ sẽ bám vào mặt ngoài thân thể của Cừu Yêu Nhi.
Cừu Yêu Nhi nhất định phải thoát khỏi, cho đến lúc này, toàn thân mỗi một chỗ đều có thể bắn ra chân khí.
Mà khi chân khí toàn thân nàng bùng nổ, cả người đều có thể co lại.
Tất cả mạch máu, cơ bắp, đều có thể chợt co lại, sản sinh áp lực to lớn.
Mà khi đó, cái lớp vỏ mỏng manh của quả cầu sẽ bị ép xuống, Xyanua bên trong sẽ tiến vào máu.
Tối đa mấy giây.
Cừu Yêu Nhi sẽ bị mất mạng!
Thẩm Lãng đã vùi 5 viên trong cơ thể nàng.
Chỉ cần bị ép xuống một cái, Cừu Yêu Nhi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Không sai!
Thẩm Lãng lúc vội vã đến chữa trị cho nàng đã muốn giết nàng rồi.
Thời khắc mấu chốt, có thể một phát giết chết nàng ngay.
Cừu Yêu Nhi vừa chết, bên trong pháo đài sẽ rắn mất đầu.
Đạo sĩ luyện kim An Tái Thiên mặc dù có địa vị không cao ở pháo đài phủ Thành Chủ, nhưng dầu gì cũng là người bên Cừu Thiên Nguy lâu năm, là có lý lịch cùng uy tín. Khi cả lâu đài như rắn mất đầu, ông ta có thể đứng ra.
Tiếp đó, ông và Thẩm Lãng nội ứng ngoại hợp.
Có thể ông ta sẽ trực tiếp hạ độc trong nước giết, hạ độc dược cho toàn bộ quân phòng thủ trong pháo đài.
Như thế, Thẩm Lãng liền hạ luôn phủ Thành Chủ.
Bất quá bây giờ thế cục càng thêm phức tạp, sáu ngàn tinh nhuệ của Trương Tấn đã ở sát phía sau, bất cứ lúc nào có thể tuôn ra.
Cho nên... Có một cái lựa chọn tốt hơn xuất hiện ở trước mặt Thẩm Lãng.
Bất quá hắn bị Cừu Yêu Nhi ngủ, Cừu Yêu Nhi mang thai, thực sự đều ngoài kế hoạch.
Quỷ mới biết sẽ phát sinh việc này.
...
- Thẩm Lãng, ta tin tưởng ngươi có thể giết đượ ta! - Cừu Yêu Nhi nói:
- Thế nhưng ngươi cũng biết, ta không sợ tử vong, sống có gì vui, chết có gì đáng tiếc?
Thẩm Lãng lấy tay bóp ngay giữa hai chân mày của mình.
Thật con mẹ nó.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Ta, ta thật mang thai à?
- Đúng vậy! - Thẩm Lãng nói:
- Điều này có thể quái trách ai kia chứ? Việc này ta không có trách nhiệm, ta là người bị hại.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Vậy ngươi hãy coi như nó không tồn tại, dù sao cũng mới hơn một tháng, còn chưa có thành hình.
- Im miệng đi, cũng là ngươi làm chuyện tốt, ngày đó ta vốn chẳng có gì, vẫn vui vẻ tốt đẹp, ngươi ngủ ta làm gì? - Thẩm Lãng nói:
- Không chỉ làm cho cả người của ta bị thương, còn để nương tử của ta đau lòng, ngươi lại còn mang thai.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Ta đưa ngươi xuống dưới, ngươi động thủ đi.
Từ Thiên Thiên nói:
- Tướng quân, chuyện này không có cách nào đàm phán sao? Cừu Thiên Nguy vô cùng độc ác, ngài tại sao lại phải cống hiến cho ông ta kia chứ?
Cừu Yêu Nhi lắc đầu nói:
- Lúc ta trôi nổi trên mặt biển, là nghĩa phụ cứu sống ta, là ông ấy nuôi ta lớn lên.
Từ Thiên Thiên nói:
- Mấy năm nay ngài đã vì ông ta nam chinh bắc chiến, món nợ này đã sớm không còn, ông ta có thể đạt đến cơ nghiệp ngày hôm nay, toàn bộ cũng là công lao của ngài, tên cặn bã… à không cầm thú Cừu Kiêu kia trừ chà đạp đàn bà, còn biết cái gì kia chứ?
Cặn bã là từ chuyên gọi Thẩm Lãng, Từ Thiên Thiên không muốn dùng ở trên đầu kẻ khác.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Ta thiếu nghĩa phụ một cái mạng, còn chưa trả nổi. Nếu như lần này ta có thể sống, có thể vì ông ấy bảo vệ cho thành Nộ Triều, ta sẽ xa chạy cao bay, coi như cũng không sai biệt lắm đầu.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi không cần trả lại, Cừu Thiên Nguy đã chết.
Thân thể Cừu Yêu Nhi run lên, không biết tại sao, những lời này nàng cũng tin.
Khi Thẩm Lãng nghiêm túc, mỗi một câu hắn nói ra đều tràn đầy quyền uy tuyệt đối.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Dù cho ông ấy đã chết, ta cũng không thể phản bội ông ấy, ta thiếu ông ấy một cái mạng. Ta nên vì ông ấy bảo vệ cho thành Nộ Triều. Cùng lắm thì ta sau đó giao cho Cừu Hào, sau đó sẽ xa chạy cao bay. Thẩm Lãng, ngươi xuống dưới, chúng ta tiếp tục chiến đấu đi, sống chết do trời!
Thẩm Lãng giận dữ nói:
- Ngươi đúng là thứ đồ ngu não nhúng nước, ngươi đã sớm không nợ Cừu Thiên Nguy một cái mạng.
- Cô gái ngốc, ngươi có biết kẻ dùng muối độc hại ngươi là ai không? Ngươi có biết nữ đầu bếp Thư Thục hạ muối độc cho ngươi, là ai sai khiến à? - Thẩm Lãng cười to nói:
- Chính là nghĩa phụ tốt đẹp của ngươi, chính là Cừu Thiên Nguy!
- Cừu Thiên Nguy vốn là muốn ngủ ngươi, muốn nhận ngươi làm đàn bà của ông ta. Thế nhưng ông ta không dám, ngươi quá mạnh mẽ!
- Ngươi đã cường đại đến để ông ta còn phải sợ hãi, tất cả mọi người xung quanh phần vùng biển này, sợ hãi Cừu Yêu Nhi nhà ngươi, vượt xa Cừu Thiên Nguy.
- Ngươi đã giết sạch toàn bộ hải tặc không nghe lời, đã không còn kẻ nào có thể làm trái gia tộc họ Cừu.
- Cho nên, ngươi phải chết! Hơn nữa uy tín của ngươi quá cao, có vẻ đè bẹp Cừu Thiên Nguy trở nên ảm đạm, càng khiến cho Cừu Kiêu trở thành phụ trợ và biến thành thứ phế vật chỉ biết chà đạp đàn bà,, cho nên ngươi đáng chết!
Nghe được lời Thẩm Lãng nói, Cừu Yêu Nhi sắc mặt kịch biến.
Nghĩa phụ muốn ngủ với nàng?
Điểm này nàng vô cùng cẩu thả, nhưng có chút thời điểm ánh mắt của Cừu Thiên Nguy nhìn phía nàng quả thật có chút quái.
Thế nhưng nghĩa phụ Cừu Thiên Nguy vì sao giết nàng?
Cừu Yêu Nhi rõ ràng tuyệt đối không có nghĩ tới.
Nàng dù sao cũng là Cừu Thiên Nguy nuôi lớn.
Cái này, cái này cũng quá kinh người.
- Ngươi, ngươi có chứng cứ gì không? - Cừu Yêu Nhi run rẩy nói.
Thẩm Lãng nói:
- Nữ đầu bếp Thư Thục, bây giờ đang ở bên trong mật thất dưới đất phủ Thành Chủ, ngươi hãy ra lệnh mang đến, tất cả liền chân tướng rõ ràng. Ngươi hãy thả An Tái Thiên, ông tabiết Thư Thục ở nơi nào.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Nghĩa phụ vì sao không giết người diệt khẩu, một nữ nhân với ông ta mà nói, không đáng một đồng.
Thẩm Lãng nói:
- Vì Thư Thục mang thai, Cừu Thiên Nguy cho là con hắn, nhưng trên thực tế không phải!
Cừu Thiên Nguy gần đây thật sự cao hứng, bởi vì người đàn ba đã ngủ cùng ông ta mang thai, cho nên ông ta không giết nữ đầu bếp Thư Thục.
Thế nhưng... Đứa nhỏ này thật ra là của An Tái Thiên.
Một lát sau!
Nữ đầu bếp Thư Thục quỳ gối trước mặt Cừu Yêu Nhi.
Năm nay, bà mới ba mươi sáu tuổi nên bộ dạng còn phong vận.
Kỳ thực, chưa nói tới tuyệt mỹ.
Thế nhưng, sự dịu dàng và hơi thở phong độ của người trí thức trên người bà rõ ràng rất nồng đậm, không giống với các cô gái xung quanh.
Không hổ là xuất thân từ thư hương môn đệ.
Thảo nào Cừu Thiên Nguy lại nhìn trúng bà.
Bụng của bà, đã nhô lên có chút rõ ràng.
Cừu Yêu Nhi đang nhìn nữ đầu bếp, nói:
- Là... Nghĩa phụ bảo ngươi dùng muối độc mưu sát ta sao?
Thư Thục gật đầu nói:
- Vâng! Là Cừu Thiên Nguy sai khiến ta mưu sát ngài, hai năm trước đã bắt đầu dùng muối độc nấu cơm cho ngươi.
Tất cả, chân tướng rõ ràng!
...
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ta dụi mắt vài cái tiếp đó viết chương ba, đau mắt quá chừng! Bảng vé tháng lần này bị đẩy xuống một bậc! Ta nỗ lực bạo lại thêm chiến đấu đến cuối cùng! Lạy xin sự ủng hộ của mọi người, vạn phần cần!