Nhưng cũng không bình thường vô cùng.
Họ Chúc không hỗ trợ, nhưng cũng không phản đối.
Nếu như đổi thành người khác thì có thể có vẻ hơi dụng ý khó dò. Nhưng đối với gia tộc họ Chúc mà nói thì lại tương đối bình thường.
Bởi vì họ Chúc chưa bao giờ sẽ đối với thiếu quân khoa tay múa chân.
Lão sẽ không bởi vì là chỗ dựa lớn nhất của Thái tử mà đi dạy Thái tử cần phải thế này thế kia.
Cho tới bây giờ cũng chưa từng.
Lúc trước với Ninh Nguyên Hiến không có như thế, hôm nay với Ninh Dực cũng như thế.
Thế nhưng ở thời khắc mấu chốt, gia tộc họ Chúc đều có thể hỗ trợ Thái tử đến cùng.
Giống như hai mươi mấy năm trước, bởi vì đế chủ Khương Ly huỷ diệt, Ninh Nguyên Hiến đối mặt thời khắc nguy hiểm khủng khiếp, gia tộc họ Chúc không chút do dự đứng ra, giúp đỡ ông vượt qua lần nguy cơ kia.
Liền đơn thuần điểm này, Ninh Nguyên Hiến đều cảm kích cả đời Chúc Hoằng Chủ.
...
Bên trong thư phòng!
Chúc Hoằng Chủ đang giám sát hai đứa cháu luyện chữ.
Một là Chúc Hồng Bình, một là Chúc Nịnh, là hai đứa cháu mà lão yêu thương nhất.
Chúc Hồng Bình tính tình cao ngạo, thế nhưng thư pháp lại đâu ra đấy, không phải là dạng phá cách, theo một loại trường phái thư pháp từ năm tuổi luyện đến bây giờ cũng không có thay đổi mấy, chẳng qua là không ngừng tinh thâm, trình độ càng ngày càng cao.
Chúc Nịnh ngược lại, nhìn qua điềm tĩnh dịu dàng, ngược lại phong cách thư pháp lại lơ lửng không cố định, lúc thì dùng loại thư pháp này, lúc thì dùng loại thư pháp kia, rất khó chuyên chú một loại nào đó.
Cô gái này đại môn không ra, nhị môn không bước.
Cho nên những người thật sự gặp nàng cũng không phải rất nhiều, mà danh tiếng của nàng ở bên ngoài là kinh đô đệ nhất tài nữ, mà không phải kinh đô đệ nhất mỹ nữ.
Như vậy nàng có đẹp hay không thì sao?
Đương nhiên là xinh đẹp.
Lông mày cong cong, mắt cong cong, mũi xinh đẹp, đôi môi tinh xảo hơi nhếch lên.
Khuôn mặt cũng dễ nhìn.
Tuyệt đối là mỹ nữ.
Nhưng thứ đáng ca ngợi nhất không phải vẻ đẹp của nàng mà linh khí.
Đôi mắt kia giống như biết nói chuyện vậy, mỗi một cái biểu cảm tuy rằng điềm tĩnh, nhưng phi thường linh động.
Hai đứa trẻ viết chữ xong, sau đó đều giao cho Chúc Hoằng Chủ thẩm duyệt.
- Được, được, được, bản lĩnh chữ của tôn nhi ngoan càng ngày càng sâu.
- Được, được, được, chữ của tôn nữ càng ngày càng linh động.
Đây là Chúc Hoằng Chủ, từ trong miệng của lão trên cơ bản hầu như toàn khen ngợi, rất ít đi trách cứ một người nào.
Tiếp đó lão lấy thư pháp của Chúc Nịnh ra quan sát.
- Nha đầu, hết năm nay đã hai mươi rồi đấy
Chúc Nịnh mắt điếc tai ngơ.
Tiếp tục cầm lấy một quyển sách, tỉ mỉ mà nhìn.
- Nên tìm đối tượng. - Chúc Hoằng Chủ nói:
- Dù cho nha đầu cháu đây không vội, gia gia cũng gấp rồi.
Chúc Nịnh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Chúc Hồng Bình cau mày nói:
- Gia gia nói chuyện với tỷ tỷ mà.
Chúc Nịnh nói:
- Gia gia, tôn nữ đang cố gắng.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Vậy tôn nữ hãy nói cho gia gia biết, muốn tìm dạng người như thế nào?
Chúc Nịnh lắc đầu.
Cái lắc đầu này có ý gì đây?
Là không thể nói, hay là không biết?
Tiếp tục Chúc Hoằng Chủ đưa mắt nhìn về phía Chúc Hồng Bình nói:
- Cháu cũng mười tám, sang năm tìm đối tượng được không?
Chúc Hồng Bình nói:
- Tất cả do gia gia làm chủ.
Cho đến nay, gã đều rất hiểu chuyện vâng lời, còn muốn trở thành niềm tự hào lớn nhất của ông nội.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Nha đầu, đang đọc sách gì thế?
Chúc Nịnh đưa cái bìa sách đến trước mặt Chúc Hoằng Chủ.
Chữ ở phía trên, hầu hết người sẽ không biết, bởi vì cái này căn bản không phải chữ Hán.
Nếu như Thẩm Lãng ở đây, chắc chắn hắn sẽ nhận ra đây là tiếng Hebrew (tức là tiếng Do Thái cổ).
Quả nhiên, thế giới này khai quật ra không chỉ có tiếng Trung mà còn có điển tịch văn minh cổ xưa khác.
Quyển sách trong tay Chúc Nịnh này là một quyển thượng cổ điển tịch, Thiên Nhai Hải Các tốn thời gian mười mấy năm mới giải ra. Kết quả là bị nàng mượn đọc, có thể thấy được thân phận địa vị của người ta.
Toàn bộ Việt quốc có thể đọc hiểu quyển sách này, cũng không vượt qua năm người.
Cô gái này là chân chính đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác.
Quả thật nàng có thể đọc hết những quyển sách qua một lần, hơn nữa còn học xong mấy loại văn tự ngôn ngữ.
Đủ loại sách khoa học, triết học, toán học, nghệ thuật, mỹ học, thần học v.v… nàng đều xem qua toàn bộ.
Mỗi một quyển sách đều đọc ngon lành.
Nhưng mà, nàng lại không thích giao lưu với người khác.
Bởi vì trừ nàng ra, căn bản sẽ không có người nào xem qua những sách này, cũng không thích nhìn những sách này.
Rất nhiều thanh niên tài tuấn hướng nàng cầu thân, nhưng mà nói chuyện với nhau không vượt qua một canh giờ, liền trực tiếp bỏ trốn mất dạng.
Bởi vì không hề có tí tôn nghiêm chút nào.
Đàn ông luôn luôn sĩ diện hảo, cuối cùng vẫn muốn đàn bà con gái ngưỡng mộ.
Cho nên khi những tân khoa tiến sĩ nhìn thấy Chúc Nịnh, sau đó nhịn không được phải khoe khoang học thức của mình như thể toàn bộ sách vở đã học phải chất đầy năm xe vậy.
Nhưng mà sau khi mở miệng.
Cô gái này thiên văn địa lý không gì không biết, không chỗ nào không hiểu.
Thứ mà ngươi hiểu thì nàng cũng hiểu.
Nhưng thứ mà ngươi không biết thì nàng cũng hiểu.
Những tên tân khoa tiến sĩ này vì chuyên khoa cử nên chắc chắn chuyên môn về quốc học.
Nhưng coi như là thi từ ca phú, bọn họ cũng không sánh bằng Chúc Nịnh.
Bởi vì Chúc Nịnh đọc quá nhiều sách, tầm mắt quá rộng lớn, các loại danh thơ kinh điển, dù là thượng cổ hay là cận cổ, toàn bộ hạ bút thành văn.
Dù cho nàng tự làm thơ, cũng bởi vì nàng có sức tưởng tượng và tri thức thiên mã hành không, đã vậy còn tràn đầy linh khí.
Thế là những tay tiến sĩ này ở trước mặt nàng rõ ràng phải tự ti lắm.
Đàn ông một khi ở trước mặt đàn bà con gái mà tự ti thì chính bọn họ phải buông tha.
Lâu ngày.
Chúc Nịnh trở thành kinh đô đệ nhất tài nữ.
Không ai có thể lấy được.
Chúc Hồng Bình rất bất mãn mới cách của nàng đọc sách thế này.
Gã cảm thấy nhất định phải đọc sách, thế nhưng phải đọc kỹ và có chọn lọc.
Dạng đọc sách như Chúc Nịnh thì mỗi ngày đều đọc cả mấy cuốn sách, học vấn làm sao đủ tinh thâm kia chứ?
Nhưng mà, mỗi một lần Chúc Hoằng Chủ kiểm tra học vấn của hai người.
Chúc Hồng Bình thường bị thua, nhưng sách luận của gã viết rất tốt, thông thường có thể thắng.
Chúc Nịnh không thích sách luận, nàng cảm thấy quá khô khan.
- Chủ nhân, bệ hạ giá lâm!
Lúc này, lão bộc phía ngoài hô lên.
Ngay sau đó nghe được giọng của Ninh Nguyên Hiến.
- Đã nói không được nói rồi, không cho nói, còn muốn nói.
Quốc quân đang trách cứ lão bộc họ Chúc, lúc đầu ông muốn trực tiếp vào đây, không muốn để cho Chúc Hoằng Chủ ra ngoài nghênh tiếp.
Tiêu sái lỗi lạc Ninh Nguyên Hiến tiêu sái lỗi lạc trực tiếp đi vào đây.
Chúc Hoằng Chủ tiến lên lạy xuống nói:
- Cựu thần tham kiến bệ hạ.
Chúc Hồng Bình thì quỳ xuống dập đầu quy củ:
- Học trò tham kiến bệ hạ.
Mà Chúc Nịnh thi lễ một cái vô cùng đơn giản.
Ninh Nguyên Hiến làm sao để Chúc Hoằng Chủ lạy xuống, trực tiếp tiến lên nâng.
- Ninh Nguyên Hiến, đến gặp tướng phụ.
Nghe được hai chữ tướng phụ này, mí mắt Chúc Hoằng Chủ hơi giật một chút.
Ai!
Quốc quân không chỉ là quân chủ của lão mà còn là con rể, là học trò, cơ hồ là từ nhỏ lão quan sát mà lớn lên.
Hiểu rất rõ.
Mỗi lần một kêu tướng phụ, tuyệt đối không có chuyện tốt.
Kế tiếp, Ninh Nguyên Hiến hăng hái bừng bừng kiểm tra tác phẩm thư pháp của Chúc Hồng Bình cùng Chúc Nịnh, tấm tắc tán thưởng.
Mà lúc này, tể tướng Chúc Hoằng Chủ ở trong lòng không ngừng thì thầm: Không nên viết lưu niệm, không nên viết lưu niệm.
Lão thật sự sợ Ninh Nguyên Hiến viết lưu niệm.
Chữ của quốc quân khá đẹp nhưng cũng chỉ dễ nhìn mà thôi, trình độ nghệ thuật thư pháp cũng chỉ có vậy, nhiều nhất cũng không tệ lắm, khoảng cách đăng đường nhập thất còn xa.
Hết lần này đến lần khác, bản thân bị bệ hạ này cảm thấy hài lòng, tới chỗ nào liền viết lưu niệm chỗ nấy.
Hơn nữa, chữ mà ông ta từng đề, dù thế nào cũng phải bồi (*) mà treo lên?
(*) Ở đây nhắc đến là phương pháp bồi khô, thích hợp dùng cho các tranh chữ dễ bị lem khi gặp nước. Hồ được quét lên giấy bồi sau đó dán lên tranh đã được làm phẳng. Khác với bồi ướt với hồ và nước trên mặt tranh trước khi vẽ.
Trong nhà thực sự bày không được.
Không biết có phải chăng sự cầu nguyện trong lòng Chúc Hoằng Chủ tạo nên tác dụng, quốc quân Ninh Nguyên Hiến quả nhiên không có viết lưu niệm.
Xem ra là có chuyện chính.
Kỳ thực, lúc này trong lòng Ninh Nguyên Hiến cũng có chút bi ai.
Từ nay về sau ông cũng không thể viết lưu niệm nữa, bởi vì chứng run tay sẽ hiện lên trên chữ viết.
Ông không thể để cho người khác nhìn ra mánh khóe, không thể để cho người nhìn ra ông có bệnh.
Đáng tiếc.
Thư pháp của quả nhân tốt như vậy lại mắc căn bệnh thế này làm cho trên đời thiếu bao nhiêu tác phẩm đẹp rồi.
Chúc Hồng Bình cùng Chúc Nịnh xin cáo lui, để Ninh Nguyên Hiến cùng Chúc Hoằng Chủ nói chuyện chính sự.
...
- Nghe nói bệ hạ hướng hội Ẩn Nguyên mượn tiền chẳng thuận lợi? - Chúc Hoằng Chủ chủ động bèn hỏi.
Đổi thành người khác nói như vậy, quốc quân đã giận tím mặt. Ngươi nói lời này có ý gì? Là đang giễu cợt quả nhân à?
Nhưng nếu từ trong miệng tướng phụ nói ra, ông sẽ không trách cứ, ngược lại gật đầu.
- Thư Bá Đảo nói để Ninh Dực đi nói. - Ninh Nguyên Hiến bảo.
- Tướng phụ, đây là ý gì?
Chúc Hoằng Chủ cau mày, đây là từ trình độ nào đó là ly gián tình cảm cha con quân vương mà.
Ninh Nguyên Hiến tiếp tục phất phất tay, tỏ ý không muốn bàn lại cái này mất hứng chuyện tình.
- Hôm nay tới tìm tướng phụ, là có chuyện khác. - Ninh Nguyên Hiến nói.
Chúc Hoằng Chủ thưa:
- Bệ hạ mời nói.
Tiếp đó ông hời hợt pha trà, bên trong thư phòng tức khắc thêm vào một phần hơi nóng.
Sau khi nấu nước xong.
Ninh Nguyên Hiến chủ động nóng ly, chủ động châm trà.
Trước rót một chén cho Chúc Hoằng Chủ, tiếp đó cũng rót một chén cho mình.
Chúc Hoằng Chủ cũng không có khiêm nhượng, quốc quân đưa trà cho lão, lão cũng chỉ hơi cong lưng một chút mà tiếp nhận.
Ninh Nguyên Hiến thật là có chút khó có thể mở miệng.
Ai!
Thằng nhóc phá phách Thẩm Lãng này, quả nhân bị ngươi đẩy xuống hố khổ rồi.
Hoặc là ngươi không mở miệng, vừa mở miệng toàn là việc khó như lên trời.
Nhưng mà, bản lĩnh cố chịu nhục, quả nhân vẫn phải có.
Mất thể diện thì cứ mất đi.
- Nịnh nhi sắp hai mươi rồi. - Ninh Nguyên Hiến nói.
Chúc Hoằng Chủ không khỏi kinh ngạc, tiếp đó gật đầu nói:
- Đúng, qua hết năm hai mươi.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Hiện nay có được lang quân như ý chưa? Trong lòng tướng phụ có chọn người nào chưa?
Chúc Hoằng Chủ lắc đầu nói:
- Người mà thần chọn có giỏi mấy cũng vô dụng, trước tiên phải qua được cửa ải của con nha đầu kia, nhưng mà cửa ải này không qua được.
Lời này là nửa điểm không sai.
Gia tộc họ Chúc chí ít tìm mấy chục tên thanh niên tuấn kiệt tới cùng Chúc Nịnh tương thân.
Kết quả đều giống nhau.
Toàn bộ bỏ trốn mất dạng, thua thương tích đầy mình.
Ninh Nguyên Hiến do dự một lúc lâu, tiếp đó chợt cắn răng nói:
- Tướng phụ, ta chỗ này ngược lại có chọn một người.
Ông thậm chí không dám nói chọn được một người tốt.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- A? Bệ hạ mời nói.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Thế tử phủ Hầu tước Huyền Vũ Kim Mộc Thông, xuất thân cao quý, phẩm hạnh thuần lương.
Có thể thấy được quốc quân vẫn thực sự cầu thị.
Đánh giá với Kim Mộc Thông tuyệt đối chính xác.
Chúc Hoằng Chủ không che giấu sự kinh ngạc của mình, dù cho lấy đầu óc của lão cũng nghĩ không ra quốc quân sẽ nói đến người này.
Kim Mộc Thông?
Quốc Tử Giám sinh.
Công danh gì cũng không có, gần như có thể gọi là dốt nát?
Đương nhiên, tương lai gã sẽ kế thừa chức Huyền Vũ Hầu, nhưng đối với quý tộc hàng đầu mà nói, công danh rất trọng yếu.
Nếu như ngươi không có công danh, ở trong giới quý tộc sẽ không ngóc đầu lên nói.
Chuyện này cũng giống như trái đất hậu thế, con cái trong nhà giới siêu giàu toàn là thạc sĩ, tiến sĩ danh tiếng.
Không phải đại học Cambridge thì Oxford, hoặc là Harvard, Yale, Caltech (viện công nghệ California), Zürich v.v…
Nếu như ngươi tốt nghiệp đại học Tokyo còn ngại nói ra.
Mà bằng cấp Kim Mộc Thông bây giờ, phải tương đương với sinh viên tại chức đại học Bắc Kinh chứ chưa nói đến chính quy.
Dĩ nhiên bằng cấp của Thẩm Lãng càng kém, có thể ví như đại học Pacific Western, hoặc là đại học Clayton (Hong Kong), dùng tiền mua văn bằng, từ sáng đến tối chẳng cần buổi nào học nghiêm túc.
Ước chừng một lúc lâu, tể tướng Chúc Hoằng Chủ gật đầu một cái nói:
- Đứa nhỏ Kim Mộc Thông ngược lại đàng hoàng thật.
Xem ra Chúc tướng cũng đặc biệt thực sự cầu thị.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Bằng không, để hai đứa bé gặp mặt một lần?
Chúc Hoằng Chủ gật đầu nói:
- Được, tìm ngày, gặp mặt, tìm hiểu một chút.
Đây là ra mắt.
Cuối cùng quốc quân lên tiếng, cơ hội tương thân vẫn phải cho.
Kế tiếp, Ninh Nguyên Hiến cũng không còn mặt mũi ở lâu, vội vàng cáo từ rời đi.
Ông cảm thấy thể diện của nửa đời mình coi như ngày hôm nay gần như ném hết.
Ở trong lòng Tể tướng Chúc Hoằng Chủ, Ninh Nguyên Hiến ta đây chắc chắn đặc biệt không đáng tin cậy đi.
...
Sau khi Ninh Nguyên Hiến đi.
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ gọi Chúc Nịnh tới.
- Bệ hạ giới thiệu cho cháu một đối tượng.
Chúc Nịnh kinh ngạc.
Đổi thành đứa con gái khác, chuyện cưới xin này là ván đã đóng thuyền.
Nhưng đối với gia tộc họ Chúc mà nói, hoàn toàn không tồn tại.
Bên cạnh Chúc Hồng Bình ngược lại nói:
- Người nào?
Ngươi quan tâm như vậy làm cái gì?
Chẳng lẽ ngươi muốn đi chỉnh Thẩm Lãng à?
- Thế tử phủ Hầu tước Huyền Vũ Kim Mộc Thông. - Chúc Hoằng Chủ nói.
Tức khắc, Chúc Nịnh ngây người, Chúc Hồng Bình cũng hết hồn.
Quốc quân này… bị điên rồi sao?
Kim Mộc Thông là ai hả?
Thằng học dốt nhất nhì Quốc Tử Giám.
Lúc trước tranh chấp đảo Kim Sơn dù cho gã thắng Đường Duẫn, nhưng tất cả mọi người biết chút văn chương cùng thơ từ cũng là Thẩm Lãng làm.
Dựa vào bản thân Kim Mộc Thông? Ngay cả tú tài cũng không đậu nổi. Thậm chí ngay cả thi quận cũng không quá.
Mùa xuân năm ngoái Kim Mộc Thông không biết xấu hổ, lại vẫn đi tham gia thi hội.
Kết quả thành tích kia không nói cũng được.
Dựa theo cách nói quan chủ khảo chính là, người này dám tới tham gia thi hội là cần bao nhiêu dũng khí.
Nhưng Kim Mộc Thông cũng có lời, đây là anh rể không có đoán tủ, bằng không ta sẽ đậu tiến sĩ cho các ngươi xem, bây giờ ta thi một thứ nhất đếm ngược không thể trách ta.
Ở trong lòng Chúc Hồng Bình, Kim Mộc Thông còn không xứng với nửa đầu ngón tay của chị gã.
Huống hồ, năm ngoái cái tên mập mạp này còn có vụ bê bối to lớn. Gã bị một người đàn bà có chồng cho cưỡng bức làm bẩn. Đây quả thực là thể diện mất hết, quả thực so với đi cường bạo người khác còn mất mặt hơn.
Ngươi đường đường thế tử một quý tộc lâu đời, lại vẫn cần nhờ chuyện này để bóc tem sao? Ngươi sắp mười chín tuổi, còn chưa ngủ qua đàn bà, đơn giản là sỉ nhục quý tộc.
Dĩ nhiên, Chúc Hồng Bình gần mười tám tuổi.
Cũng... chưa từng ngủ với cô nào.
Nhưng tình huống không cùng một dạng, Kim Mộc Thông là muốn ngủ mà ngủ không được.
Chúc Hồng Bình là vô số thiên kim quý tộc muốn muốn trao thân mà gã không muốn nhận. Gã kiêu ngạo, tự cho bản thân phải trong sạch về tinh thần, nhất định phải tìm ra hồng nhan tri kỷ cả đời, bằng không sẽ không làm bẩn linh hồn và thể xác của mình.
Vừa nghe lời này chỉ biết đứa nhỏ này quá trẻ tuổi, ấu trĩ!
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Cháu gái ngoan, nếu bệ hạ lên tiếng, vậy con liền đi gặp một lần đi?
Chúc Nịnh gật đầu nói:
- Được, con người của cháu thích nhất ra mắt đó.
Á!
Thích ra mắt nhất?
Nó thích cảm giác dùng chỉ số thông minh và tài hoa đè bẹp nam nhân khác thì có.
Cứ như vậy, Chúc Nịnh cùng Kim Mộc Thông tương thân cứ quyết định như vậy, chiều hôm sau tiến hành.
...
Thẩm Lãng vẫn ở tầng hầm làm thí nghiệm.
Đây đại khái là sở thích duy nhất của hắn.
Bởi vì hắn gần đây lại có một phát hiện to lớn, lúc nghiên cứu sửa đổi người có huyết mạch trống rỗng màphát hiện.
Sự phát hiện này không vĩ đại, thế nhưng... lại có thể bẫy người.
Sau khi làm xong thí!
Vợ của Ninh Chính Trác Thị bưng cơm nước xuống.
Nàng không phải đưa cơm cho Thẩm Lãng, mà là cho vợ Kiếm vương Lý Thiên Thu.
Lần này chuyến săn biên giới, Kiếm vương Lý Thiên Thu không có còn làm tùy tùng, luôn luôn ở trong nhà làm bạn với vợ.
Nhưng Đại Ngốc muốn đi Khương quốc thủ hộ vợ sinh con, Lý Thiên Thu làm sao cũng phải đi theo.
Cũng không thể để Đường Viêm cùng Đại Ngốc đi.
Như vậy sẽ dẫn đến kết quả, hai người đi tới sang năm cũng không đến được Khương quốc.
Hai người này chỉ số thông minh cùng ngang ngửa nhau, cộng lại đều không vượt qua một trăm hai.
- Để ta đi cho. - Thẩm Lãng nhận lấy cơm nước, tiếp đó bưng đi.cho vợ của Kiếm vương
Vợ của Kiếm vương Khâu Thị được Thẩm Lãng chữa khỏi kịch độc trên người đã gần nửa năm.
Thân thể đang đang dần dần mà khôi phục, chí ít đã khôi phục bộ dạng đàn bà bình thường.
Khuôn mặt vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục, da cũng không, nhưng so với hình dạng lúc trước giống như dã thú đã tốt hơn rất nhiều.
Tóc ngược lại dài ra mấy tấc.
Bà vẫn ở miết trong tầng hầm, hơn nữa có người ở thời điểm, tuyệt đối không đốt đèn.
Lúc chỉ có một mình bà mới có thể đốt nến.
Bởi vì khôi phục tinh thần, cho nên mới chú ý đến bề ngoài của mình.
Nàng không cho phép hình dạng xấu xí đáng sợ của mình bị người khác thấy được, nhất định phải chờ đến khi hoàn toàn khôi phục, sau đó sẽ trở lại sinh hoạt trên mặt đất, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Dù cho bà ở cùng với chồng Lý Thiên Thu, hai người vẫn ăn cơm nói chuyện trong bóng đêm.
Vì thế, Thẩm Lãng chuẩn bị cho bà rất nhiều thứ mỹ phẩm dưỡng da. Mỗi ngày vợ của Kiếm vương cần đến hai cái mặt nạ đắp mặt.
- Thẩm à, ăn cơm. - Thẩm Lãng ở bên ngoài hô.
Lúc này vợ của Kiếm vương ở bên trong đọc sách, nghe được lời Thẩm Lãng nói, sau đó lập tức thổi tắt ngọn nến.
Bên trong gian phòng lại lâm vào một mảnh tối đen.
Thẩm Lãng bưng cơm đi vào.
Hắn sẽ không cùng ăn với bà, bởi vì mỗi ngày mà đều ăn móng giò heo, ai làm sao mà chịu nổi cho được.
Hơn nữa còn là móng heo chưng cách thủy với táo đỏ.
Thế nhưng không có cách nào, nghe nói thứ này tốt cho nhan sắc.
- Thẩm, xin lỗi, lại khiến cho Kiếm vương tiền bối đi làm việc. - Thẩm Lãng nói.
Khâu Thị nói:
- Không có việc gì, hắn chính là một nông dân, không ai sai phái thì khó chịu cả người đấy.
Thẩm Lãng nói:
- Nếu như ngài quá nhàm chán, ngày mai con ôm con bé xuống tới cùng chơi.
Khâu Thị trong lòng xao động, trong mắt cay cay.
Bà cũng là một nữ nhân đáng thương, cả đời muốn sinh đứa bé đều không có thể thành công. Kết quả nhận nuôi một nghĩa nữ, lại là con rắn độc kẻ thù phái tới hủy diệt bà.
- Đừng, đứa bé bị dọa đấy. - Khâu Thị nói:
- Hay là chờ ta khôi phục dung mạo, sau đó ôm bé đến đây. Thật không biết ta lúc nào mới có thể khôi phục dung mạo, như vậy ta có thể cùng Lý Nhị Cẩu đi ra cửa, võ công của thẩm cũng tốt, đến lúc đó sẽ có thể làm việc cho con.
Tên thật của Kiếm vương Lý Thiên Thu gọi là Lý Nhị Cẩu, sau khi được Kiếm vương đời trước nhận làm đồ đệ sau đó đổi sang Lý Thiên Thu.
Bằng không, một người nông dân cũng không dám đặt cho con trai mình một cái tên uy phong khí phách như vậy.
Lý Nhị Cẩu cùng Lý Cẩu Tử đều có hiệu quả như nhau.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy con sao dám nhận?
Khâu Thị nói:
- Có cái gì không dám? Những người luyện võ như chúng ta vốn chẳng đáng giá.
Thẩm Lãng nói:
- Thẩm à, mấy ngày nữa con sẽ rèn cho thẩm một chút trang bị, tiếp đó soạn một quyển sách tranh, thẩm chỉ cần luyện theo, cam đoan vóc dáng sẽ đẹp, nương tử của con trước khi mang thai đều luyện đấy.
- Thành!
Thẩm Lãng nói:
- Thẩm à, ngài ở trong phòng này chắc cũng chán, có cần đọc sách gì không?
Khâu Thị hỏi:
- Tập bốn《 Đấu Phá Thương Khung 》 viết xong chưa?
Thẩm Lãng đáp:
- Vẫn chưa.
Khâu Thị nói:
- Vậy con hãy thúc thằng nhóc mập kia mau viết, trong khoảng thời gian này ta chỉ dựa vào quyển sách này mà sống thôi.
...
Tin tức Chúc Nịnh cùng phải Kim Mộc Thông tương thân truyền ra ngoài.
Không phải họ Chúc để lộ bí mật, mà là vương hậu bên này nghe nói chuyện này, sau đó nổi cơn giận dữ hiếm thấy, đi thẳng tới thư phòng quốc quân chất vấn hắn.
Thanh âm không nhỏ, người bên ngoài nghe được, tiếp đó truyền ra.
Vương hậu nói một câu: Bệ hạ, ngài muốn hạ cho họ Chúc của thiếp xuống sao?
Ninh Nguyên Hiến không có tiếp tục khắc khẩu, trực tiếp xoay người rời đi.
Quan hệ của ông và vương hậu không được tốt lắm, phải nói tương kính như tân (*).
(*) vợ chồng kính nhau như khách
Vương hậu tuyệt mỹ, hơn nữa đoan trang phóng khoáng.
Thế nhưng... bà quá kiêu ngạo.
Vài thập niên trước, nàng cũng là đệ nhất tài nữ kinh đô.
Sau khi gả cho Ninh Nguyên Hiến, tuy rằng cũng biểu hiện hiền lương thục đức, khiêm cung lễ nhượng.
Nhưng trong lòng lại đặc biệt ngạo mạn, từ chối người khác từ ngoài ngàn dặm.
Bởi vì bà tài cao, cho nên cũng mắt cao hơn đầu, cảm thấy chỉ có đàn ông đứng đầu nhất thiên hạ mới xứng với bà.
Trong lòng nàng là cảm thấy Ninh Nguyên Hiến có chút dốt nát.
Hai người đã từng đã sanh một đứa con trai, thế nhưng chết non, sau đó lại sinh một đứa con gái, bây giờ mới mười ba tuổi.
Thái tử Ninh Dực làm con thừa tự cho vương hậu, sau đó bà cũng xem như con đẻ.
Người đàn bà này làm vương hậu, cũng không có lỗi lầm gì.
Cũng không độc bá hậu cung, ngược lại để cho cùng hưởng ơn mưa móc của quốc quân, hơn nữa cũng không tham gia vào chính sự.
Thế nhưng cái loại không muốn độc sủng như bà, ngược lại càng giống như là một loại khoan dung cùng ngạo mạn.
Khách quan mà nói, sự dịu dàng của Biện phi với Ninh Nguyên Hiến xuất phát đam mê ái mộ.
Vương hậu vốn rất có bất mãn với quốc quân, lúc này nghe được ông lại muốn gả Chúc Nịnh cho tên phế vật Kim Mộc Thông, tức khắc cũng không nhịn được nữa.
Quốc quân lúc đó không nhịn được nói: Con gái họ Chúc của nàng quý giá đến thế kia à? Qúy đến đâu cũng không thể xem con của nhà khác như cỏ rác.
Những lời này chọc giận vương hậu, bà mới nói ra những lời làm hèn hạ nhà họ Chúc của ta này.
Nhưng dù hai người ầm ĩ một trận, sau đó chuyện ra mắt của Chúc Nịnh cùng Kim Mộc Thông vẫn hoàn toàn truyền ra.
Tất cả mọi người kinh đô lại một lần nữa bị kinh hãi.
Tên phế vật Kim Mộc Thông này lại muốn lấy kinh đô đệ nhất tài nữ Chúc Nịnh?
Rõ ràng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Nằm mơ đi!
Bệ hạ ngài mới vừa oai phong tám hướng, tiếp tục cứ không đáng tin cậy như vậy?
Lại làm như vậy?
Nói rõ lấy không thành, chẳng lẽ thấy mình chưa đủ mất mặt hay sao?
Nhưng mà Ninh Nguyên Hiến có chỉ có thể nuốt đắng cay vào lòng, ai bảo ông đã lỡ đồng ý với thằng nhóc phá phách Thẩm Lãng kia chứ?
Tiếp tục tất cả mọi người mặc niệm cho Kim Mộc Thông.
Bởi vì không biết có bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt hướng Chúc Nịnh cầu thân.
Kể cả trạng nguyên khoa trước toàn bộ đều bị nàng đánh thương tích đầy mình.
Toàn bộ các lĩnh vực tri thức đều bị nàng đè bẹp, gần như phải mất đi lòng tự tin.
Cái thứ dốt nát củi mục Kim Mộc Thông nhà ngươi, có thể sẽ bị đệ nhất tài nữ Chúc Nịnh đả kích đến không dám yêu, từ đó về sau chắc không thích nổi đàn bà.
Cô gái này học vấn quá dọa người, có thể một cái móng tay út là có thể nghiền Kim Mộc Thông thành đống cặn bã.
...
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến thúc đẩy Kim Mộc Thông cùng Chúc Nịnh tương thân, sau đó chuyện kế tiếp bản thân ông cũng không tiện cưỡng cầu.
Hơn nữa, chính ông cũng sứt đầu mẻ trán.
Tám vạn đại quân tập kết hoàn tất, quân phí vẫn còn một khoảng trống lớn.
Chỉ cần trì hoãn một ngày, cũng có thể có thể với chiến cuộc tương lai tạo thành ảnh hưởng to lớn.
Thế nhưng hội Ẩn Nguyên bên kia, không có bất kỳ ý thỏa hiệp chút nào.
Hơn nữa gần như nửa công khai mà kêu gọi đầu hàng.
Xin Thái tử điện hạ đi nói sự việc mượn tiền.
Thái tử Ninh Dực bởi vì chuyện này tiến vào trong cung, hướng quốc quân thỉnh tội.
Nhưng vẫn không có thể cải biến sự thật này.
Ở trong mắt tất cả mọi người, quốc quân hướng hội Ẩn Nguyên mượn không ra tiền, thế nhưng Thái tử có thể.
Cái này vô hình chung nâng cao địa vị Thái tử Ninh Dực địa vị lên rất nhiều.
Rõ ràng trạng thái lặng lẽ tranh ngôi, giống như lại muốn lại một lần nữa càng ngày càng nghiêm trọng.
Hơn nữa lúc này đây, ngọn lửa thậm chí đốt tới trên đầu quốc quân.
Hội Ẩn Nguyên thế lớn, có thể thấy được chút ít.
Thẩm Lãng thử hết lần này đến lần khác, xác định không có sai lầm, sau đó chính thức tiến cung cùng quốc quân nói về sự việc mấy triệu lượng quân phí.
Chuyện này, hắn quả thật có thể hoàn thành.
Có thể ở trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, kiếm được mấy triệu lượng vàng.
So với lần trước bán gương thủy tinh phối phương còn muốn điên cuồng.
Dĩ nhiên!
Lần này điên cuồng kiếm tiền, cơ hồ là chẳng có đường xuống chút nào.
Nhưng nếu hắn thành công.
Chính là lại một lần nữa sáng lập kỳ tích kinh người.
Nửa tháng kiếm mấy triệu lượng vàng? Thiên hạ căn bản cũng không có như vậy làm ăn.
Nếu như thành công, vậy coi như tát thật mạnh trên mặt Thái tử cùng hội Ẩn Nguyên, cũng là giúp đỡ quốc quân giải quyết được nan đề to lớn.
...
Mà lúc này bên trong lầu Phượng Nghi.
Kim Mộc Thông cùng Chúc Nịnh sắp bắt đầu ra mắt, tên mập gặp phải hồi hộp trước nay chưa từng có.
Quả thực chính là sống một ngày bằng một năm, đứng ngồi không yên.
Bây giờ toàn bộ người ở kinh đô đều đang cười nhạo gã là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Tất cả mọi người chờ xem kịch vui.
Bên ngoài cửa số, không biết có bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt vây bên ngoài.
Bên trong không biết có bao nhiêu cử nhân tiến sĩ.
Toàn bộ cũng là tới xem náo nhiệt.
Cũng là muốn đến xem Kim Mộc Thông bị đánh tè ra quần, làm trò hề thế nào.
Đám người kia nhận xét vô cùng trực tiếp.
Chúc Nịnh thân phận cao quý, cưới nàng chẳng khác nào một bước lên trời.
Hơn nữa còn là đệ nhất tài nữ.
Chúng ta là không có trông cậy vào, ngay trong chúng ta rất nhiều người đều bị nàng công khai chà đạp.
Bây giờ xuất hiện một thằng còn thảm hại hơn, trong lòng chúng ta đương nhiên khoái chí.
Nhưng là các ngươi cho rằng Kim Mộc Thông muốn cùng Chúc Nịnh tương thân, trong lòng gã sẽ tự ti, sẽ tự cảm thấy xấu hổ hết cỡ sao?
Không!
So với trong tưởng tượng của các gã càng tự ti, càng xấu hổ không ngớt.
Dùng một câu nói hình dung!
Tên mập khẩn trương đến muốn ỉa ra!
...
Bên trong gian phòng, Kim Mộc Thông một mình ngồi ở chỗ kia, lẳng lặng đợi Chúc Nịnh đến.
Trong đầu gã lúc này chỉ có một ý niệm.
Tất cả chuyện này mau kết thúc, ta lập tức trở về nhà, ngủ một giấc coi như chuyện gì đều không phát sinh cả.
Loại chuyện lấy Chúc Nịnh này, gã không dám nghĩ tới.
Thậm chí buổi ra mắt này, gã cũng hoàn toàn không biết. Bỗng nhiên đã bị anh rể gọi tới nơi này ra mắt, một chút cũng không có chuẩn bị.
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Kim Mộc Thông khẩn trương không cách nào hít thở.
Tiếp đó!
Cửa phòng mở ra, một cô gái xinh đẹp đi đến.
Người con gái tựa như tinh linh.
Khuôn mặt điềm tĩnh dịu dàng, ánh mắt lại linh động vô cùng.
Nàng chính là Chúc Nịnh.
Sau khi đi vào, nàng liếc mắt Kim Mộc Thông một cái.
Trong phút chốc!
Kim Mộc Thông trong lòng thất thủ một nửa.
Cả người một trận tê dại, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích.
Kỳ thực, Chúc Nịnh không đẹp như Mộc Lan, cũng không đẹp bằng Xung Sư Sư.
Thế nhưng, lại cùng tình nhân trong mộng của Kim Mộc Thông y hệt.
Được rồi, gã cho tới bây giờ cũng không có hình tượng cụ thể gì cho tình nhân trong mộng cả.
Thế nhưng sau khi Chúc Nịnh đi vào, gã đã có.
Kim Mộc Thông cảm thấy bản thân phải đứng lên, như thế có vẻ ra vẻ lễ độ một chút.
Thế nhưng...
Khi mới vừa đứng lên.
- Bộp!
Gã đánh rắm một cái.
Thật không có nghĩ đến, cái cái rắm này liền đột nhiên phóng ra nhanh như vậy.
Kim Mộc Thông trong lòng tuyệt vọng.
Kết thúc, kết thúc!
Kim Mộc Thông ta đây hình tượng vốn kém, lần này càng như phân vậy.
Chúc Nịnh xuất ra khăn tay tẩm tinh dầu, che mũi.
Đứng ở nơi đó một lúc lâu, đến khi tan hết mùi mới đi tới ngồi xuống trước mặt Kim Mộc Thông.
Nàng như lâm đại địch, thời khắc nào cũng đề phòng.
Nàng sợ Kim Mộc Thông sẽ lại một lần nữa thả ra vũ khí sinh hóa học.
Chúc Nịnh nói:
- Kim Mộc Thông, cùng ta tương thân kỳ thực rất đơn giản, ngài chỉ cần trả lời ba câu hỏi, chúng ta có thể thử tiếp tục gặp gỡ. Đương nhiên chỉ cần trả lời sai lầm, tương thân lập tức kết thúc giữa chừng!
Kim Mộc Thông ra sức gật đầu.
Gã bây giờ chỉ mong nhanh kết thúc, tiếp đó trốn vào chăn mà khóc.
Bởi vì hắn thất tình.
Lần đầu tiên nhìn thấy Chúc Nịnh đầu tiên nhìn thấy, gã gần như thất thủ.
Nhưng hai người hoàn toàn là không thể nào, cho nên hắn thất tình.
Chúc Nịnh nói:
- Câu hỏi đầu tiên, ngài nghe cho kỹ.
Kim Mộc Thông cả người căng thẳng, còn chưa có bắt đầu trả lời, nội tâm của gã đã bắt đầu kêu rên.
Chắc chắn mình không xong rồi, dù sao mình cũng dốt sẵn, chắc chắn không trả lời được.
Chúc Nịnh nói:
- Vừa rồi ngài mới đánh rắm, vậy vấn đề thứ nhất ta cần hỏi chính là, vì sao có rắm lại thối, nhưng có chút rắm lại không thối?
Á!
Tức khắc Kim Mộc Thông hoàn toàn kinh ngạc sững sờ!
Cái này... Đây là câu hỏi tương thân của đệ nhất tài nữ kinh đô?
Thực sự quá đặc biệt!
Mình… mình càng thêm đam mê nàng mất thôi.