Đánh nước Việt, đánh nước Sở, đánh tộc Sa Man, đánh các nước Tây Vực.
Xem ai không vừa mắt liền đánh người đó, gần như hoàn toàn dựa vào cướp bóc mà sống.
Cùng tiếp giáp với quốc gia như nước Khương này, hoàn toàn là vận đen tám đời. Các nước Tây Vực, hàng năm đều bị cướp bóc. Lại ví như trước nước Việt, hàng năm đều bị đe doạ.
Ngay lúc đó tộc Sa Man còn chưa có thống nhất, hơn nữa bộ lạc tộc Sa Man cùng nước Khương tiếp giáp, địa thế coi như bằng phẳng, còn tương đối thích hợp kỵ binh đánh úp bất ngờ, cho nên cũng như thường lệ bị kỵ binh nước Khương tập kích quấy rầy.
Chỉ bất quá mỗi một lần nước xung đột và gây chiến với tộc Sa Man hoàn toàn là vì bực bội.
Thuần túy chính là nhìn không vừa mắt.
Muốn nói cướp bóc?
Xin lỗi, bộ lạc tộc Sa Man so với nước Khương còn nghèo hơn.
Mà lúc nước Khương cướp bóc nước Sở cũng có, chính là số lần không nhiều lắm, bởi vì địa thế quá ác liệt, lên bắc cướp bóc không có lời lắm đầu.
Nước Sở cùng nước Khương có gần hai nghìn dặm đường biên giới, nhìn qua quả thực để người ta phải tuyệt vọng.
Nhưng mà trời cũng có mắt, gần đây hai nghìn dặm đường biên giới trên cơ bản cũng là Đại Tuyết Sơn, chỉ có hai cái cửa ải, có thể từ nước Khương lên bắc, tiến quân thần tốc vào nước Sở.
Vì ứng phó nước Khương điên cuồng đánh lén quấy rầy, nước Sở tốn thời gian xây dựng thành lũy ở hai chỗ này suốt mấy chục năm trời.
Một là ải Bình Nam, một là ải Bình Tây.
Quân phòng thủ ở hai cái thành quan này cộng lại chỉ có tầm ba vạn người.
Nhưng tuyệt đối chân chánh dễ thủ khó công.
Tiến đánh loại thành quan này hoàn toàn là ác mộng.
Hai cái thành quan đều xây ở giữa núi non trùng điệp, chỗ tường thành cao nhất vượt qua ba mươi mét, chỗ thấp nhất cũng có mười lăm mét.
Như là cọp chầu rồng cuộn nằm ở trên hai cái cửa ải.
Trên cơ bản chỉ cần có mấy nghìn quân phòng thủ, có thể chống đỡ gấp mấy lần quân địch.
Địa thế của nơi này quá mức hiểm ác đáng sợ, đại quân tại đây hoàn toàn không thi triển được, càng chưa nói kỵ binh.
Cho nên sau khi xây xong hai cái thành quan này, chuyện đại quy mô đánh úp bất ngờ của nước Khương để cướp bóc nước Sở coi như là đình chỉ.
Nhưng vẫn có thể phát sinh tập kích quy mô nhỏ.
Thỉnh thoảng có một đám võ sĩ nước Khương nho nhỏ băng qua một số sông núi tương đối nông thấp tiến vào trong nước Sở cướp bóc một phen.
Nhưng mỗi một lần thu hoạch đều không cao, kém xa cướp bóc các nước Tây Vực.
Cho nên trong suốt mười mấy năm tại vị sau đó, vua Khương Arugan trên cơ bản chỉ chuyên chú với cướp bóc Tây Vực, đe doạ nước Việt.
Hơn nữa lúc đó nước Sở vì hỗ trợ Tô Nan mưu phản tự lập và cũng nhường lợi quy mô lớn, cho nên quan hệ cùng nước Khương cũng hòa hoãn khá nhiều.
Tính ra nước Sở cùng nước Khương, đã mười mấy năm năm nay không có nổ ra xung đột quy mô lớn nào.
Mà lần này!
Đại chiến lại một lần nữa bạo phát.
Nữ vương nước Khương Arunana, dẫn đầu năm vạn đại quân tiến đánh ải Bình Nam.
Khí thế hung hăng, đằng đằng sát khí.
Lẽ ra loại tiến đánh này nhất định tốn công vô ích.
Năm vạn đại quân của nữ vương nước Khương tuy rằng rất đáng sợ, nhưng cái này cuối cùng chẳng qua là một thành quan giữa khe núi, địa thế chật hẹp hiểm yếu, dàn một vạn quân ngay một lần cũng không được.
Nhưng không nghĩ tới, tình hình chiến đấu lại cực kỳ nguy hiểm.
Đầu tiên, nữ vương Arunana có máy bắn đá, mặc dù chỉ có mười mấy đài.
Không hề nghi ngờ, những cỗ máy bắn đá này cũng là nước Việt trợ giúp, thậm chí điều khiên máy bắn đá chính là binh sĩ nước Việt.
Hơn nữa còn có mấy chục cường nỏ công thành.
Mà thứ lợi hại nhất, chính là lính đánh thuê tộc Sa Man dưới trướng Arunana.
Bởi vì vua Căng hiệu triệu, phần lớn lính đánh thuê tộc Sa Man đều trở về nước Đại Nam, đi đầu nhập vào vua Căng. Nhưng vẫn là có một phần nhỏ vẫn nhớ ân đức của nữ vương lưu lại, kể cả Ưng Dương ở bên trong.
Bọn họ rất lo lắng nhất chính là nước Khương cùng vua Căng khai chiến. Kết quả chuyện đáng sợ này không có phát sinh, Arunana dẫn binh tiến đánh nước Sở.
Cái này... có khả năng.
Cho nên, sức chiến đấu hung hãn của lính đánh thuê tộc Sa Man lại một lần nữa bạo phát.
Thứ thành quan hiểm ác mà bọn họ lại leo lên hai bên núi non như khỉ.
Nhiều lần đều mang đến thương vong đáng sợ cho quân phòng thủ nước Sở.
Nước Sở vội vàng siết chặt đai lưng quần, ra sức thêm binh.
Cần phải bảo vệ cho hai cái thành quan.
Mà đại quân nữ vương Arunana vẫn không biết mệt mỏi rã rời, mỗi ngày đều đang điên cuồng tiến đánh hai tòa thành quan.
...
Nữ vương Arunana khai chiến.
Khiến cho cục diện vốn đang rối rắm càng thêm sôi trào.
Người nước Việt vui mừng.
Người nước Sở mắng to.
Tất cả mọi người biết, nữ vương Arunana xuất binh nhất định là bởi vì Thẩm Lãng, mà Thẩm Lãng là vì giúp đỡ Ninh Chính tranh ngôi.
Vua Căng lui binh, Ngô vương án binh bất động, dẫn đến chiến trường của Sở vương liền trở thành tiêu điểm của hai vương tử biểu hiện.
- Tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này lợi hại như vậy à? Đè nữ vương Arunana thoải mái thế này à? Lại để cho nàng xuất động năm vạn đại quân tiến đánh nước Sở?
- Tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng có bản lãnh gì, tốt mã giẻ cùi, có thể dựa vào dáng dấp đẹp trai quỳ liếm thì có.
- Nhìn tư thế, hoàn toàn là nữ vương nước Khương quỳ liếm Thẩm Lãng, đẹp trai quả nhiên thật sự khó lường.
Lời đồn đến cỡ này căn bản gột rửa mấy cũng không sạch nổi.
Không ai tin tưởng nữ vương Arunana sẽ thích Đại Ngốc thật lòng, họ đều cảm thấy gã chỉ là một lá chắn.
Tất cả mọi người cảm thấy Arunana cùng Thẩm Lãng tuyệt đối có một chân.
Oan uổng khủng khiếp.
Nữ vương Arunana cùng Đại Ngốc yêu nhau thật lòng.
Mà giữa nữ vương Arunana cùng Thẩm Lãng? Quan hệ thế nào!
Arunana tin tưởng Thẩm Lãng không gì sánh được, không giữ lại chút nào để đứng cùng lập trường với hắn.
Thế nhưng...
Một khi hai người gặp mặt nhau, không vượt qua nửa canh giờ, Arunana sẽ có cảm giác kích động muốn đánh chết hắn.
Còn cùng hắn có một chân?
Ta van ngươi, Arunana ta đây dẫu nhìn hắn trăm lần cũng chẳng thấy hắn thuận mắt chỗ nào?
...
Trong đại doanh quân Sở.
- Kẻ phản bội, toàn bộ cũng là kẻ phản bội!
Sở vương nổi giận.
Khốn nạn vua Căng, khốn nạn Ngô Khải.
Đã bàn xong ba nhà diệt Việt.
Kết quả thì sao? Hai người các ngươi toàn bộ đều chạy trốn, chỉ còn lại một mình ta đang đánh.
Trùm vô sỉ.
Còn có con điếm Arunana này, lúc trước không phải hứa hẹn rồi ra? Tuyệt đối sẽ không động võ với nước Sở của ta.
Làm sao vua Căng vừa lui binh, ngươi liền khẩn cấp tiến đánh ải Bình Nam của ta?
Cái con đàn bà này vì lấy lòng thằng gian phu Thẩm Lãng, thật sự không tiếc dốc hết vốn liếng.
Sở vương mỗi ngày đều nhận được chiến báo.
Arunana tiến đánh ải Bình Nam căn bản cũng không phải là đánh nghi binh, mà là liều mạng tiến đánh.
Mỗi ngày tình hình chiến đấu kịch liệt không gì so bì được.
Thúc ép Sở vương lần này đến lần khác thêm binh.
- Con ả ngốc nghếch này, chẳng lẽ ả không biết tiến đánh ải Bình Nam ngược lại là đang giúp Ninh Kỳ à?
Nhưng mà Sở vương tuy rằng phẫn nộ, nhưng vẫn hùng tâm tràn đầy, dõng dạc đường hoàng.
Dù cho vua Căng lui binh thì tính sao?
Dù cho đại quân Ngô vương dừng lại không tiến lên thì như thế nào?
Chiến cuộc nước Sở của ta vẫn là trên đường hát vang.
Lời này ngược lại chẳng hề giả nửa điểm.
Suốt hơn một tháng qua, chiến cuộc Sở vương có thể được xưng là đi từ thắng lợi này sang thắng lợi khác.
Phía bắc hành tỉnh Thiên Tây, đã bị ông ta đánh chiếm bốn quận, đường biên giới trực tiếp đẩy về phía trước đẩy ba trăm dặm.
Ngay hơn nửa tháng trước, đại quân ba mươi vạn của nước Sở tiến hành đối với thành Trấn Tây.
Thành Trấn Tây chẳng những là sào huyệt gia tộc họ Xung, càng là thủ phủ thực sự của hành tỉnh Thiên Tây.
Một khi đánh hạ!
Toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây thất thủ.
Đại quân Sở vương có thể trực tiếp tiến đánh đến đô thành nước Việt.
Cục diện ngày hôm nay muốn triệt để diệt vong nước Việt có lẽ có khó khăn.
Thế nhưng đánh chiếm hành tỉnh Thiên Tây, quả thực nắm chắc.
Thành Trấn Tây, có thể nói là thành lớn thứ ba nước Việt, cũng có thể nói là thành lớn thứ tư.
Luận về độ vững chắc đồ sộ của thành thị, nó vượt qua thủ phủ hành tỉnh Thiên Nam. Cộng thêm gia tộc họ Xung đã kinh doanh nó trên trăm năm, hoàn toàn có thể được xưng là một trong những thành kiên cố của thiên hạ.
Nhưng mà luận dân cư cùng mức độ giàu có, nó lại không bằng thành Thiên Nam.
Dùng tầm hơn nửa tháng, Sở vương mới hoàn thành toàn diện bao vây với thành Trấn Tây.
Loại bao vây này không chỉ là quân đội bao vây, còn có phòng tuyến, khe hào, thành lũy lâm thời v.v…
Chu vi của tường thành Trấn Tây vượt qua bốn mươi dặm.
Cho nên Sở vương xây dựng chiến trường bao vây, diện tích vượt qua trên trăm cây số vuông.
Từ bầu trời nhìn xuống.
Chân chính vô biên vô hạn, tiếp trời triệt địa.
Khắp nơi đều có quân doanh chi chít, khắp nơi đều có pháo đài, khắp nơi đều có phòng tuyến.
Khắp nước Nam Ẩu đều có rừng rậm núi cao, rất khó tìm được một mảnh đất bằng có diện tích lớn, mấy chục vạn đại quân căn bản là không thi triển được.
Mà hành tỉnh Thiên Tây ngoài chuyện kẹp ở giữa ngọn núi lớn này ra, còn lại cơ hồ là vùng đất bằng phẳng, thích hợp đánh chiến tranh quy mô lớn nhất.
Vì đánh một trận, Sở vương gần như dốc hết toàn bộ.
Đây mới thật sự là cuộc chiến nghiêng nước.
Như vậy Sở vương có hướng hội Ẩn Nguyên mượn tiền à?
Không có!
Sở vương vừa tham lam mà lại keo kiệt, căn bản không phá sản như Ninh Nguyên Hiến, quốc khố nếu so với nước Việt còn dư dả hơn nhiều.
- Phụ vương, trải qua gần một tháng chiến đấu kịch liệt, đại quân nước Việt thương vong vượt qua bốn vạn, quân ta thương vong vượt qua sáu vạn.
Sở vương gật đầu, với mấy con số này tỏ ý thoả mãn.
Lấy tư cách là phía chủ động tấn công, thương vong so với phương nhiều hơn hai vạn, cái này rất bình thường, là một con số đặc biệt tốt.
- Trải qua ba lần thêm binh, hôm nay đại quân chúng ta ở trên chiến trường thành Trấn Tây vẫn duy trì ở tầm ba mươi hai vạn, mà quân phòng thủ Xung Nghiêu không đủ tám vạn, cũng chỉ có một phần tư so với chúng ta.
- Chúng ta vẫn có nhiều khí giới công thành, lương thảo đầy đủ.
- Chỉ cần đại quân Biện Tiêu không xuôi nam, một trận chiến này chúng ta vẫn có phần thắng rất lớn.
- Dù cho sĩ khí hai bên, quân ta cũng vẫn hơn xa Việt quân!
Sở vương đưa ra một nhánh đại chiến đao, đi tới bản đồ trước mặt.
Cây chiến đao này nặng tầm hơn mười cân, Sở vương mỗi lần cũng thích thưởng thức, chứng tỏ mình vẫn vũ dũng.
- Nghe nói cơ thể của Việt vương càng run rẩy rõ rệt hơn, trong tay mỗi ngày đều phải nắm hai cái hột óc chó thưởng thức sao? - Sở vương cười nói.
- Vâng! Thân thể Ninh Nguyên Hiến ngày càng sa sút, Ninh Kỳ hùng hổ hăm doạ, có thể không bao lâu, vị Việt vương xa hoa lãng phí vô độ sẽ bị mất quyền lực.
Sở vương cười lạnh nói:
- Hắn là một người tinh xảo, mỗi ngày thưởng thức không phải ngọc thạch, chính là đồ chơi văn hoá. Nơi nào như là quả nhân, mỗi ngày đao không rời thân.
- Đại vương uy vũ!
- Có đại vương ở đây, trận chiến này nước Sở của ta tất thắng!
Sở vương hướng mắt vào ở giữa thành Trấn Tây trên bản đồ.
Nguyên bản thời gian của ông ta vô cùng đầy đủ, có đầy đủ thời gian tiến hành vây thành, đến khi sĩ khí đại quân Xung Nghiêu thấp nhất sẽ công thành, sẽ làm ít công to.
Nhưng bây giờ cục diện đột biến.
Vua Căng lui binh, Ngô vương dừng lại không tiến lên.
Vậy Sở vương cần phải tăng nhanh đẩy mạnh chiến cuộc.
Trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt thành Trấn Tây, đại quân sẽ tiến công luôn đến phía dưới đô thành nước Việt.
Tiếp đó, sẽ cùng Ninh Kỳ mở ra đàm phán.
Tuy rằng không thể một lần là xong.
Nhưng vẫn là chiến thắng vang dội, từ đó về sau, sẽ cũng không có bất kỳ người nào có thể ngăn trở nước Sở biến thành chúa tể phía nam.
Ninh Nguyên Hiến cùng so với quả nhân vẫn là chênh lệch được quá xa, người này hoàn toàn chỉ có bề ngoài.
Thế nhưng Sở vương trong lòng lại có một chút vẻ lo lắng.
Cái tay hoàng đế bệ hạ Đại Viêm chí cao vô thượng, đến tột cùng muốn làm gì?
Lại đứng ra hướng Ngô vương làm áp lực, Ninh Kỳ đến tột cùng đã hứa hẹn cái gì với hoàng đế bệ hạ?
Sở vương ta đây lẽ nào với hoàng đế bệ hạ nhà ngươi còn chưa đủ tôn kính à?
Hai mươi mấy năm trước diệt Khương Ly, cũng có một phần công lao của ta. Thời khắc mấu chốt, ta cũng trực tiếp phản chiến chớ bộ.
Đương nhiên lời này Sở vương cũng là hướng trên mặt mình dát vàng. Người này quá xảo quyệt hay thay đổi, cho nên Khương Ly bệ hạ cũng chẳng hề thích ông ta, cũng bất hòa với ông ta, căn bản cũng chẳng thèm kéo ông ta vào trong phe của mình.
Mà Sở vương vừa âm thầm hướng Đại Viêm hoàng đế nịnh nọt, vừa lại ra sức viết thơ hướng Khương Ly tỏ lòng kính ngưỡng. Ý đồ mọi việc đều thuận lợi, đầu cơ trục lợi.
Mà đến khi Khương Ly bệ hạ chết bất đắc kỳ tử, chủ soái Đại Càn làm phản, sau đó Sở vương lập tức trở mặt, xuất binh mấy chục vạn tiến đánh lãnh thổ vương quốc Đại Càn.
Cho nên ông ta vẫn cho rằng, mình hoàn toàn có công ở việc tiêu diệt Khương Ly.
Thế nhưng trong lòng ở hoàng đế bệ hạ, người này chẳng qua là đầu cơ thành công, gắng gượng cướp đi mười mấy vạn cây số vuông đất đai.
Nhưng mà hơi có mùi vị miệng cọp cướp thức ăn.
- Phụ vương, chúng ta khi nào công thành? Nếu muộn thì sinh biến. - Thái tử nước Sở nói:
- Gần đây tiếng gió thổi từ Viêm Kinh không đúng lắm!
Sở vương cười lạnh nói:
- Hoàng đế bệ hạ không muốn nhìn thấy một nước Việt cường đại, cũng không muốn nhìn thấy một nước Sở cường đại. Thế nhưng nước Sở của ta cùng đế quốc Đại Viêm cũng không tiếp giáp, đối với uy nghiêm hoàng đế bệ hạ ta kính sợ vô cùng, nhưng đế quốc Đại Viêm cũng không thể phái ra đại quân cưỡng ép can thiêp chứ.
Thái tử nước Sở nói:
- Cục diện bị động trước mắt này, đầu sỏ gây nên đều ở đây với Thẩm Lãng.
- Thứ nghiệt súc này! - Sở vương với Thẩm Lãng gần như hận thấu xương.
Lần trước chuyến săn biên giới, chính là bởi vì Thẩm Lãng, Sở vương mới bị nhục nhã vô cùng.
Mà lần này, vua Căng lui binh đình chiến cùng Thẩm Lãng cũng có trực tiếp quan hệ.
Arunana tiến đánh nước Sở ải Bình Nam, càng là Thẩm Lãng ở sau lưng trợ giúp.
Cho nên Sở vương thực sự hận không thể lột da rút gân cái tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này.
- Thứ nghiệt súc này rõ ràng hại người không lợi mình, hắn cho rằng thứ hành vi này đang giúp Ninh Chính à? Hoàn toàn là đang giúp Ninh Kỳ! Nếu Ninh Kỳ thành công thượng vị, Thẩm Lãng chết không có chỗ chôn, gia tộc họ Kim cũng muốn vong tộc diệt chủng.
Bên cạnh Lễ bộ Thị lang nước Sở cắn răng nghiến lợi nói:
- Cái thằng hề phá của này, không có thủ đoạn cao minh, lại không hề có con mắt chiến lược, nếu là hắn bị Ninh Kỳ giết chết, thần sẵn lòng không say không nghỉ.
Lần trước chuyến săn biên giới, trực tiếp bị vả mặt vô cùng tàn nhẫn chính là vị Lễ bộ Thị lang nước Sở này, đương nhiên còn có Hồng Lư Tự Khanh thảm hại hơn, bộ vị mấu chốt thụ thương quá nặng, trực tiếp bị cắt.
- Tạm thời không để ý tới thằng nghiệt súc này, thứ ghẻ lở vặt vãnh mà thôi! Tiến đánh thành Trấn Tây, diệt Xung Nghiêu, mới là trọng yếu nhất!
Sở vương quơ chiến đao mấy chục cân, chợt chém ở trên bàn, quát lên:
- Ba ngày sau, chính thức tiến đánh thành Trấn Tây, cần phải đánh một trận định càn khôn!
- Trận chiến nghiêng nước, nước Sở của ta tất thắng!
...
Trận viễn chinh suốt mấy ngàn dặm này so với trong tưởng tượng càng thêm gian nan.
Nhất là đối với Thẩm Lãng mà nói.
Quả thực quá khó khăn.
Ở độ cao hơn sáu ngàn mét so với mặt biển, ở một nơi vắng vẻ không có một mống người suốt ngàn dặm.
Dù cho ở trái đất hiện đại, với trang bị đầy đủ, cũng rất khó lòng vượt qua núi cao cỡ Đại Tuyết Sơn này.
Độ cao trung bình của dãy Himalaya so với mặt biển cũng chỉ là hơn sáu ngàn mét mà thôi.
Toàn bộ Đại Tuyết Sơn hoàn toàn không có đường.
Cho nên chỗ này quả thực hành quân ở trên trời.
Xưa nay chưa từng có.
Thẩm Lãng dẫn đầu một vạn quân đội này đi qua chỗ nào cũng là tuyết đọng vạn năm, không có bất kỳ dấu hiệu gì cho thấy từng có người đi qua.
Ngay cả một con chim bay cũng không có.
Mà kẻ phải gặp khó khăn nhất trong đó chính là Thẩm Lãng.
Khi lên đến độ cao so với mặt biển vượt qua năm nghìn mét, sau đó mà bắt đầu sốc độ cao.
Da thịt cả người trở nên đỏ gay, đầu dường như muốn nổ tung vậy.
Đại Ngốc cõng không được.
Cục cưng Mộc Lan cõng hắn, thoáng khá hơn một chút.
Chí ít trên người Mộc Lan thơm mát, thỉnh thoảng khi đầu thực sự quá đau, hắn còn có thể liếm một ngụm.
Chỉ bất quá thời tiết thực sự quá lạnh, lè lưỡi phải cẩn thận.
Trên cơ bản đều ở nhiệt độ hai ba mươi độ âm, hơn nữa tia cực tím nơi này càng lợi hại.
Nhưng thân thể Mộc Lan quả thực thần kỳ.
Ở trên Đại Tuyết Sơn độ cao so với mặt biển sáu cây số, nàng vẫn như giẫm trên đất bằng.
Có thể nói, nếu không phải Thẩm Lãng luôn luôn lén lút sờ nàng, nàng hoàn toàn có thể tung bước như bay.
Hơn nữa nhiệt độ lạnh như thế, thân thể nàng vẫn là ấm áp.
Ở chỗ nóng bức như nước Nam Ẩu mà thân thể nàng vẫn mát lạnh.
Ở trên Đại Tuyết Sơn, thân thể nàng rất ấm.
Quá tuyệt vời.
Cho nên có một ngày, Thẩm Lãng cho dù có sốc độ cao, vẫn không nhịn được ăn Mộc Lan hai lần.
Kết quả sau khi ăn xong, lại kêu như quỷ, nói là đầu muốn nứt ra rồi, hoàn toàn không cách nào hít thở.
Yêu tinh này hại người, mỗi một lần thân thiết, sau đó Mộc Lan đều đào một ổ tuyết nấu nước tắm.
Nhìn thấy Mộc Lan cưng chìu Thẩm Lãng thế này, vương hậu Sa Mạn có một ngày cuối cùng không nhịn được nói:
- Mộc Lan muội tử, không bằng đánh chết phu quân này đi, ta sẽ giới thiệu cho muội một người khác được không?
Nói thật, nếu chồng nàng giống như Thẩm Lãng, sớm đã bị nàng đánh chết một trăm lần.
Mộc Lan cáu giận:
- Muội đánh chết tỷ còn tốt hơn ấy.
Vương hậu Sa Mạn bất đắc dĩ, con bé Mộc Lan xinh đẹp tuyệt trần mãnh mẽ này tuyệt đối bị trúng mê hồn thuật mất rồi.
Một thằng chồng cặn bã thế này lại quý như châu báu.
...
Một ngày này, đại quân không thể không tạm dừng hành quân.
Bởi vì có bão tuyết lớn, gió lạnh hò hét.
Gió quá lớn, lúc này quân nhân đều sẽ bị thổi đi.
Tìm được một khe núi tránh gió, đại quân ở trên mặt tuyết đào một cái lỗ to, tiếp đó ở bên trong đóng quân.
Đại Ngốc hăng hái bừng bừng đứng ở trong cuồng phong, hưng phấn không giải thích được.
Nơi này phong cảnh quá đẹp.
Quả đáng tiếc vợ ta không ở đây, con ta cũng không ở đây.
Thể lực gã cơ hồ là vô hạn, trưng cầu Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu đồng ý, sau đó gã ở cuồng phong hò hét quanh mấy ngọn núi cao nhất xung quanh.
Tiếp đó bắt đầu gào thét.
Thẩm Lãng thật sự sợ giọng của gã quá vang mà dẫn phát tuyết lở.
Trong túi ngủ ấm áp, Mộc Lan trên người trần truồng.
- Phu quân, đừng làm rộn, một hồi tắm nữa quá phiền toái.
- Yên tâm, ta không làm, ta chỉ là đụng đụng.
Hai khắc sau!
Mộc Lan lại một lần nữa bất đắc dĩ mặc quần áo, đi tới chỗ không có người, đào một ổ tuyết nấu nước tắm.
Sau khi nàng trở về, Thẩm Lãng cặn bã trốn ở ngủ bên trong túi run lẩy bẩy.
Sau khi Mộc Lan đi, trong túi ngủ kiểu nào cũng không ấm áp nổi.
Hơn nữa làm tình, sau đó thiếu dưỡng khí lợi hại hơn, đầu lại thêm đau.
Thẩm Lãng ta đây xin thề, ở trên Đại Tuyết Sơn ta không bao giờ cùng Mộc Lan làm loại chuyện đó.
Nếu mấy ngày nữa, ta ngủ tiếp Mộc Lan một lần, ta chính là chó.
...
Một lúc lâu sau.
Ẳng ẳng ẳng gâu gâu!
Trong túi ngủ truyền đến một thanh âm kỳ quái, rõ ràng kỳ cục, trên Đại Tuyết Sơn này có ai nuôi chó đâu?
Ngày kế!
Tuyết lớn ngừng.
Tinh không vạn lí.
- Quá đẹp!
Thẩm Lãng cũng bị cảnh sắc hoàng tráng mê đảo.
Quân Niết Bàn đã bắt đầu thổi lửa nấu cơm.
Không, chưa tính là nấu cơm, chỉ có thể xem như là nấu nước.
Đưa đến phải cẩn thận mà dùng, bởi vì số lượng không nhiều lắm.
Một ngày chỉ có thể uống nóng một lần.
Đun súp gà nấu ớt hiểm.
Mỗi người có thể chia một chén nhỏ ăn với lương khô.
Hội Thiên Đạo lấy được ớt hiểm siêu cay từ phía tây, sau khi Thẩm Lãng ra lệnh trồng quy mô lớn, lần này mang đến hơn một nghìn cân ớt khô.
Một khi uống súp gà nấu ớt hiểm này vào, cả người đều dường như muốn thiêu cháy.
Sau khi ăn xong lương khô, uống xong súp gà nấu ớt hiểm, mỗi người sẽ rót đầy một bầu.
Lúc đi trên đường cảm thấy lạnh sẽ uống một ngụm.
Ngon lành làm sao!
Đương nhiên, lần này hành quân còn mang theo rất nhiều rượu mạnh.
Thế nhưng người của tộc Sa Man uống những thứ rượu mạnh này, sau đó thân thể ngược lại nóng, thế nhưng bước tiến cũng rối loạn, còn bị say xỉn quậy điên cuồng.
Hơn nữa uống nhiều rồi, sau đó thân thể sẽ rơi vào chết lặng, không cảm giác được lạnh, nhưng trên thực tế rất lạnh, thậm chí sẽ bị đông chết.
Nhưng ở bên trong súp gà nấu ớt hiểm thêm vào rượu mạnh, hiệu quả thì càng rõ rệt.
Đổi thành bất kỳ quân đội nào khá.
Ở trên đường đã sớm chết sạch.
Thế nhưng hai đội quân Niết Bàn cùng quân thần xạ thủ tộc Sa Man, dám dựa vào canh ớt, rượu mạnh, lương khô nhiệt lượng cao, mỗi ngày hành quân vượt qua một trăm năm mươi dặm.
Có thương vong à?
Có!
Mấy chục võ sĩ tộc Sa Man, quá mức khinh thường, xây xát bên trong giày cũng không có để ý.
Kết quả hai cái chân đều bị đông lạnh hỏng.
Chờ đến khi Thẩm Lãng phát hiện, đã hoàn toàn hoại tử thâm đen, nhất định phải cắt cụt.
Sau khi cắt, bọn họ liền... đều chết hết.
Kể từ đó đại quân mỗi ngày đều phải kiểm tra giày mấy lần.
Mà tạo thành thương vong lớn nhất chính là bão tuyết cuồng phong.
Đã từng có một đêm, mất tích hơn ba trăm người.
Đến khi lại một lần nữa phát hiện bọn họ, đã hoàn toàn chết rét.
Nhưng nhánh quân đội này có sự gan dạ cùng sĩ khí, thiên hạ hiếm có.
Dù cho đối mặt thương vong cùng nguy hiểm như vậy, vẫn không có người lùi bước.
Quân Niết Bàn thậm chí so với trên mặt đất càng thêm sáng sủa một chút, đặc biệt trầm mê cảnh sắc nơi này. Loại nguy hiểm trí mạng này đối với bọn họ mà nói, càng giống như là một loại thử thách của trời cao.
Hành quân ở trên đỉnh thế giới, giống hệt để cho tính tình quanh năm đè nén của bọn họ trở nên sáng sủa.
Có loại cảm giác trời cao mây rộng.
Mà quân thần xạ thủ tộc Sa Man, mỗi ngày đều hô to, đều ở đây điên cuồng hét lên.
Bởi vì trong lòng bọn họ tràn đầy tính lãng mạn của những người đàn ông các bộ lạc nguyên thủy.
Muốn chinh phục toàn bộ thế giới.
Mỗi một lần leo lên một ngọn núi cao, bọn họ sẽ quỳ xuống hướng thần linh cầu nguyện.
Tiếp đó đó vẽ hình vật tổ trên đỉnh núi tuyết.
Đương nhiên chỉ sau nửa canh giờ, vật tổ sẽ biến mất, hoặc là bị gió thổi đi, hoặc là bị tuyết bao trùm mất.
Lan Nhất tiệng mồm hỏi bọn họ, biết rõ hình vẽ này sẽ tiêu tán, vì sao còn muốn vẽ vậy?
Kết quả thần xạ thủ tộc Sa Man hỏi ngược lại, ngươi ngủ một người đàn bà, ở trong cơ thể nàng để lại một thứ, nàng rửa đi, sau đó lẽ nào trong cơ thể sẽ không có dấu vết của ngươi à?
Nói thật hay rất có lý, để cho người ta không lời chống đỡ.
Đáng tiếc Lan Nhất là một xử nam.
Gã nhịn không được hỏi một cái, ngươi đã ngủ qua đàn bà rồi hả?
Thế là thần xạ thủ tộc Sa Man dựng thẳng lên một ngón tay.
- Một?
- Một trăm!
Tức khắc, Lan Nhất đố kỵ đến cơ hồ muốn hộc máu, bị kích động đến độ muốn thay đổi quốc tịch.
Biết sớm như vậy, lúc đó Lan Phong Tử đại ca cần phải mang theo chúng ta đi tộc Sa Man.
Như vậy, Lan Nhất ta đây có thể đều đã cưới mười mấy người đàn bà, bé con đều đều chạy đầy đất.
...
Đại quân không sợ viễn chinh khó.
Thiên sơn vạn thủy chỉ chờ nhàn.
Tầm tám ngày sau đó!
Thẩm Lãng suất lĩnh một vạn đại quân, cuối cùng đi hết Đại Tuyết Sơn nghìn dặm.
Nguyên bản một vạn bảy trăm quân đội, lúc này còn dư lại chín ngàn năm.
Một nghìn hai trăm người, an nghỉ ở trên núi tuyết.
Có chút thi thể có thể tìm được, có chút thì tìm không được.
Khi đi hết ngọn núi tuyết cuối cùng.
Trong tầm mắt không còn là một màu trắng xóa nữa.
Cuối cùng rời khỏi Đại Tuyết Sơn.
Đoạn hành trình nằm trên ranh giới giữa thiên đường cùng địa ngục trên Đại Tuyết Sơn cuối cùng kết thúc.
Mỗi người đều mừng đến chảy nước mắt.
Quá không dễ dàng.
Mắt nhiều người đều sưng đỏ chảy máu.
Tuyết trắng tinh, phản quang chói mắt, mấy ngày mấy đêm vẫn nhìn núi tuyết, mắt đều có một loại cảm giác bị chọc mù.
Thẩm Lãng đã chuẩn bị kính râm cho mỗi người.
Thế nhưng khi đang hành quân, trang bị hành lý rất nhiều người thậm chí kính râm đều gió to thổi rớt.
Không cẩn thận là vuột đi, mấy thứ trên người cũng đều không thấy.
Cho nên, đến phía sau kính râm thiếu hơn một ngàn cái, không thể không thay phiên đeo, khiến cho mắt của một số binh sĩ đều có mức độ thương tổn khác biệt.
Rời khỏi Đại Tuyết Sơn sau đó!
Thẩm Lãng cùng hơn chín ngàn đại quân, hướng ngọn núi tuyết mênh mông kia cúi chào.
Thiên nhiên thật là làm cho người ta kính sợ.
Đại Tuyết Sơn, chúng ta không dám nói chúng ta chinh phục ngươi.
Chúng ta chẳng qua là thấy được ngươi, trải qua ngươi!
Thậm chí Thẩm Lãng đều có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Không thể tin nổi, chúng ta lại thực sự sáng lập kỳ tích.
Lại thực sự vượt qua Đại Tuyết Sơn đỉnh thế giới này.
- Ta quá thần kỳ, đoạn lịch sử vĩ đại này nhất định phải kể lại cho con chúng ta, phụ thân của chúng đã đi qua Đại Tuyết Sơn ngàn dặm, leo lên đỉnh thế giới. - Thẩm Lãng kích động cất giọng run rẩy.
Bên cạnh vương hậu Sa Mạn nói:
- Thẩm Lãng, đệ còn thể diện à? Đệ đi qua một ngày đường à?
Thẩm Lãng ôm gáy ngọc của Mộc Lan, ở trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng một cái.
- Nương tử của đệ cõng đệ đi qua Đại Tuyết Sơn, cùng bản thân đệ đi qua, có cái gì khác biệt đâu? - Thẩm Lãng hoàn toàn thất vọng:
- Huống chi chuyện đệ sáng tạo kỳ tích đâu có dừng lại ở cái hạng này, chẳng lẽ còn phải kể chi tiết ra cho tỷ à?
Ví như, Lãng gia đã từng ở độ cao bảy ngàn mét so với mặt biển cùng Mộc Lan làm tình.
Chuyện vĩ đại như vậy ta có thể tự hào không?
Đương nhiên sau Mộc Lan gần như làm hô hấp nhân tạo gấp cho hắn, nhưng... đó cũng là hôn sâu mà.
Còn nữa, ta đây ở trên núi tuyết cao bảy cây số giả tiếng chó, có phải ta nên tự hào không?
...
Vượt qua nghìn dặm Đại Tuyết Sơn, sau đó lại là hơn ngàn dặm núi non trùng điệp, vẫn là khu không người.
Thế nhưng so với Đại Tuyết Sơn gian nan, núi non trùng điệp như giẫm trên đất bằng vậy.
Đại quân thương vong cũng cực kỳ bé nhỏ, mỗi ngày tốc độ hành quân vượt qua một trăm tám mươi dặm.
Năm ngày sau!
Đại quân đi ra khỏi núi lớn!
Từ trên núi về tới mặt đất.
Cuối cùng thấy được thảm thực vật xanh um tươi tốt.
Cuối cùng thấy được thị trấn cùng xóm làng.
Nơi đây, khoảng cách kinh đô nước Sở cũng chỉ có hơn ba trăm trăm dặm.
Thẩm Lãng suất lĩnh chín ngàn năm trăm đại quân, bỏ qua thành trì, bỏ qua thôn xóm.
Xuất phát thẳng đến kinh đô nước Sở.
Nơi này là tim gan của nước Sở, dựa lưng vào núi lớn mênh mông, hoàn toàn được xưng là gối cao không lo..
Hơn nữa nơi đây cách chiến trường hành tỉnh Thiên Tây vượt qua ba nghìn dặm, hoàn toàn không có không khí khẩn trương chiến trường.
Ngược lại là tràn đầy phấn khởi.
Mỗi một thôn xóm cùng thành trì đều dán đầy chiếu thư của Sở vương.
Mỗi một ngày đều có người tuyên đọc tin tức thắng lợi của chiến trường phía trước.
Gần như tất cả mọi người cho rằng, một trận chiến này bọn họ tất thắng không thể nghi ngờ.
Chẳng bao lâu Sở vương bệ hạ là có thể hạ được toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây.
Nước Sở sẽ nhanh chóng trở thành chúa tể phía nam.
Đến lúc đó, toàn bộ nước Sở khắp chốn mừng vui.
Nhưng mà, có sung sướng, thì có huyết lệ.
Sở vương phát động cuộc chiến nghiêng nước có quy mô khổng lồ như vậy, cần con số khổng lồ vật tư cùng quân phí.
Cho nên thế phí của dân chúng nước Sở cũng nhất định sẽ đề cao.
Gần như mỗi một thị trấn, đều có quan lại sai dịch thu thuế.
Mỗi một thị trấn đều thu thập tráng đinh làm lao động cưỡng bức.
Trên mỗi quan đạo đều có đội lương thảo liên tục không ngừng chở về phía tiền tuyến.
Trên người những dân phu này đều có vết roi, trong mắt có nước, kèm theo quan binh áp giải quát mắng cùng trách cứ, roi trong tay không ngừng đánh xuống.
Đây coi như là hưng bách tính khổ, vong bách tính khổ (*) sao?
(*) Câu này được trích trong bài Sơn Pha Dương - Đồng Quan Hoài Cổ của Trương Dưỡng Hạo đời nhà Nguyên
Nói một cách khách quan, Ninh Nguyên Hiến tuy rằng phá sản, nhưng đối với dân chúng lại không có khắt khe khe khắt như vậy, lúc trước phát động mấy chục vạn dân phu vận chuyển lương thảo, cũng đều cấp bổng lộc cùng lương thực, mặc dù cũng đặc biệt thiếu, nhưng ít ra không để cho những dân phu này làm không công.
...
Nửa ngày sau!
Đại quân của Thẩm Lãng bị trinh sát nước Sở phát hiện.
Thế là, đơn giản không còn có che giấu hành tung, đại quân dùng tốc độ cao nhất tiến về phía kinh đô nước Sở.
Trong nháy mắt!
Toàn bộ thành quận xung quanh kinh đô nước Sở hoàn toàn bị sốc.
Cái gì?
Lại phát hiện một nhánh quân đội nước Việt?
Ước chừng vạn người?
Hơn nữa còn là từ phía nam tới?
Điều... Điều này sao mà được kia chứ?
Đây chính là Đại Tuyết Sơn cách nghìn dặm, lại có núi non trùng điệp cách vài trăm dặm.
Bọn họ bay tới sao?
Nhất định là nhìn hoa mắt.
Nhất định là sai lầm.
Nói không chừng là thứ giặc cướp nào đó, giả trang biến thành hình dạng quân đội nước Việt.
Hoặc là dân phu tạo phản?
Kế tiếp, nước Sở không ngừng phái tới từng đợt trinh sát điều tra quy mô nhỏ.
Tất cả tin tức tập hợp.
Một sự thật mà đám quan viên đóng giữ kinh đô nước Sở không thể tin.
Quân đội nước Việt lại thực sự đánh tới.
Vương hậu nước Sở khiếp sợ, Xu Mật Sứ khiếp sợ, Thượng Thư Đài run rẩy.
Tiếp đó, lập tức phái người dùng tốc độ nhanh nhất đi bẩm báo Sở vương.
Đồng thời hạ lệnh tất cả thành quận xung quanh, tập kết toàn bộ đại quân, bảo vệ kinh đô nước Sở!
Binh quý thần tốc!
Bị phát hiện hành tung, sau đó chín ngàn năm trăm đại quân dưới trướng Thẩm Lãng, ngày đêm thần tốc, không ngủ không nghỉ.
Chỉ một ngày một đêm.
Hành quân hơn hai trăm dặm.
Tập kết phía dưới kinh đô nước Sở.