- Ngươi bảo mấy vị đại nhân chờ một lát nữa, ta lập tức tới ngay.
- Vâng. - Kim Trung lại đi ra ngoài ngăn cản đám người Chúc Văn Hoa.
Thẩm Lãng nói:
- Băng nhi, ngươi lấy thùng dụng cụ của ta đến đây.
- Dạ.
Tiểu Băng chạy đi lấy.
Nhưng mà nha đầu kia chạy đi, làm gì còn che lấy gì?
Tầm mười phút sau, tiểu Băng ôm cái rương lớn đi ra.
Nhưng mà nha đầu kia ngay cả váy cũng thay, thời gian ngắn như vậy ngươi làm như thế nào?
Hơn nữa ngươi chỉ là một đứa bé gái, lại nhiều váy như vậy, Mộc Lan rõ ràng chiều ngươi hư rồi.
- Cô gia, thùng dụng cụ có rồi này. - Tiểu Băng cẩn thận từng li từng tí để cái rương lên bàn.
Nàng cũng biết, trong này chắc chắn có đồ vật để cô gia gây tai họa.
Thẩm Lãng mở ra cái rương bảo bối của hắn, bên trong có trên trăm cái bình sứ, mấy chục loại độc dược, mấy chục loại thuốc đặc biệt vân vân, cái gì cần có đều có.
Thẩm Lãng lấy ra trong đó một bình, sau khi mở ra, dùng tăm bông ngoáy tai dính một chút thuốc, cẩn thận từng li từng tí quét lên ở cánh tay và trên cổ của mình.
Quét lên được đặc biệt tỉ mỉ, thậm chí hình dạng quét lên đều cẩn thận.
Sau một lát!
Tiểu Băng thét lên một tiếng kinh hãi.
Bởi vì trên cổ, trên cánh tay Thẩm Lãng xuất hiện rất nhiều mẩn đỏ, rực rỡ như cánh hoa vậy
- Cô gia, ngài...
Thẩm Lãng nói:
- Băng nhi, ngươi có sợ không?
Mẩn đỏ trên người Thẩm Lãng lúc này nhìn qua rất giống là một loại bệnh truyền nhiễm mãnh liệt đáng sợ, đó chính là bệnh đậu mùa!
Đương nhiên dĩ nhiên đây không phải bệnh đậu mùa, chỉ là một loại mẩn đỏ, cực kỳ tương tự với bệnh đậu mùa, Thẩm Lãng hoàn toàn dựa theo hình dạng mẩn đỏ của bệnh đậu mùa quét lên thành hình thôi.
Mà loại nước thuốc Thẩm Lãng bôi này, là chất bài tiết của một loại sâu lông có độc tính rất nhỏ.
- Không sợ, hơn nữa…cô gia khốn kiếp này, thậm chí còn từng bôi trên mông của người ta một lần, làm người ta sợ muốn chết hà… - Tiểu Băng ôm cổ của Thẩm Lãng làm nũng, tiếp tục, nàng cất giọng đau lòng:
- Cô gia, cái này rất đau, tại sao ngài phải hành hạ bản thân như vậy.
Thẩm Lãng nói:
- Thời khắc mấu chốt, người ta đang thử thăm dò chúng ta, ta nhất định phải biểu hiện cũng đủ thê thảm. Hơn nữa trước khi hại người, cũng nên chịu tội chút xíu đi..
- Nhưng mà người ta đau lòng muốn chết... - Tiếp đó, cái tiểu nha đầu này vươn cái lưỡi nhọn, liếm mẩn đỏ trên cổ Thẩm Lãng, cất tiếng nũng nịu:
- Bây giờ có khá hơn chút nào không?
- Không tốt! - Thẩm Lãng nói:
- Ngươi làm ta dựng rồi đó.
Tiểu Băng ngượng ngập nói:
- Vậy người ta sẽ làm nó xuống ngay mà.
Không được, không được, con tiểu nha đầu này càng ngày càng không biết xấu hổ.
Thẩm Lãng mỗi một lần đùa giỡn, đều bị nàng giỡn trả về.
Hơn nữa nàng câu dẫn càng ngày càng không chút kiêng kỵ, ngay cả loại tra nam Lãng gia này thậm chí còn chịu không nổi.
...
Khi Thẩm Lãng lại một lần nữa xuất hiện ở phòng tiếp khách, đã hoàn toàn thay đổi một bộ quần áo.
Đương nhiên, cái cổ cùng cánh tay đều che lại.
Thế nhưng mặt có chút đỏ, giống như phát sốt vậy.
Chúc Văn Hoa nói:
- Thẩm Lãng, khi phụ thân ta Chúc Lan Đình bị giết, ngươi đang ở đâu?
Thẩm Lãng nói:
- Chắc là ở trong quận Nam Hoa.
Đại Lý Tự Thừa Vương Khải Trạch nói:
- Vậy đúng dịp, Bá tước Chúc Lan Đình cũng chết ở quận Nam Hoa cảnh nội.
Chúc Văn Hoa nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Thẩm Lãng, bây giờ ngươi còn có lời gì để nói?
Thẩm Lãng nói:
- Chúc Lan Đình chết không có quan hệ gì với ta.
Chúc Văn Hoa nói:
- Xuất ra chứng cứ, chứng minh ngươi cùng cái chết của phụ thân ta không quan hệ. Lại nói một mình ngươi là cô gia của phủ Bá Tước Huyền Vũ, đi quận Nam Hoa làm cái gì?
Thẩm Lãng cười lạnh nói:
- Thẩm Bắc Huyền ta đây làm việc chưa bao giờ cần giải thích trước bất kỳ ai.
Thẩm Bắc Huyền?
Ngươi lúc nào thì lại thêm một cái tên thế này? Tên tự của ngươi gọi là Bắc Huyền (*) à?
(*) Tức Bắc Huyền Vũ.
Chúc Văn Hoa nói:
- Đã như vậy, ngươi theo chúng ta đi một chuyến đi, trước tiên ở nhà tù thành Huyền Vũ tạm một đêm, tiếp đó áp giải vào kinh đô, ở trong đại lao Đại Lý Tự, dưới nghiêm hình tra tấn, không tin ngươi không nhận tội cung.
Thẩm Lãng nói:
- Đã như vậy, ta sẽ cùng ngươi các ngươi đi một chuyến, ta cũng không tin thiên hạ này sẽ không có trong sạch.
Trong sạch? Buồn cười!
Thẩm Lãng nhà ngươi là đứa trẻ ba tuổi à? Lại tin tưởng trên thế giới này còn có trong sạch?
Có lẽ là có, nhưng là tuyệt đối sẽ không đáp xuống trên người Thẩm Lãng nhà ngươi.
Tiếp đó, Thẩm Lãng phải khoanh tay chịu trói.
Mà lúc này, Kim Mộc Lan vọt ra, chợt rút kiếm, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Các ngươi không nên khinh người quá đáng, ai dám động đến phu quân của ta một cái, ta chém xuống hai tay của hắn.
Vị Đại Lý Tự Thừa nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Kim tiểu thư, đây là Đại Lý Tự phá án, phủ Bá tước Huyền Vũ của ngươi lẽ nào cũng muốn ngăn cản à?
Đại Lý Tự, đại biểu cho cơ quan hình ngục tối cao của Việt quốc tối cao hình ngục cơ quan, quả thực một phủ Bá Tước không thể ngăn cản.
Chúc Văn Hoa nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Tiểu thư Kim Mộc Lan, chúng ta không có mang người nào vào đây, đã là với phủ Bá tước Huyền Vũ của ngươi lớn nhất tôn trọng, hy vọng ngươi không nên không chừng mực.
Thẩm Lãng nói dịu dàng:
- Nương tử, không có chuyện gì, ta theo chân bọn họ đi một chuyến. Ai cũng biết ta tay trói gà không chặt, làm sao có thể giết Tử tước Chúc Lan Đình, Đại Lý Tự sẽ trả cho ta sự trong sạch mà.
Tiếp đó, hắn giơ hai tay lên nói:
- Đi thôi, mang ta đi nào, vào ngục giam thành Huyền Vũ cũng tốt, ngục giam Đại Lý Tự cũng tốt, ta đều đi cùng với các ngươi.
Chúc Văn Hoa kinh ngạc.
Thẩm Lãng lại biết điều như vậy?
Phương diện này có phải lại có âm mưu gì hay không vậy?
Nhưng mà còn âm mưu nữa thì như thế nào?
Phủ Bá Tước Huyền Vũ đã sắp bị diệt tới nơi, Thẩm Lãng là một con gà xìu thế này, một khi tiến vào đại lao thành Huyền Vũ, còn chưa phải là tùy ý để gã hành hạ sao?
Có thể nói, một khi tiến vào bên trong nhà tù, liền cũng đủ để Thẩm Lãng muốn sống không được.
Bên trong phòng giam chính là có rất nhiều kẻ biến thái, mà ngoại hình Thẩm Lãng lại tuấn mỹ thế này.
Cái hình ảnh đó, tưởng tượng cũng làm cho người cực sợ.
Tiếp đó, Chúc Văn Hoa tiến lên bắt lại cổ tay Thẩm Lãng.
Vị kia Đại Lý Tự Thừa lấy ra gông xiềng bằng giấy.
Vậy cũng thật sự ưu đãi, không có cho ngươi mang gông xiềng thật, mà chẳng qua là gông xiềng bằng giấy.
Thẩm Lãng ngoan ngoãn giơ hai tay lên, tùy ý đối phương cho mình đeo gông xiềng bằng giấy.
Mà ngay tại lúc này Thẩm Lãng tay áo tuột xuống, lộ ra mẩn đỏ trên cánh tay.
Hình dạng những nốt mẩn đỏ này, hoàn toàn để cho người ta nhìn thấy mà giật mình a.
Trông quen thế.
Tên Đại Lý Tự Thừa mặt mày kịch biến.
Đây... Đây là bệnh đậu mùa!
Gã từng gặp bệnh đậu mùa, mấy năm trước gã còn tự thân suất binh phong tỏa một ngôi làng.
Bởi vì, trong thôn kia có người dám nhiễm bệnh đậu mùa.
Đây chính là bệnh lây lan cực mạnh.
Lúc đó những vết đậu mùa kia giống y hệ trên người Thẩm Lãng.
Thảo nào khuôn mặt Thẩm Lãng đỏ rực, có vẻ như phát sốt.
Cái này cũng là bệnh trạng của bệnh đậu mùa đó.
Thẩm Lãng cất giọng thê lương:
- Các ngươi không phải hỏi ta đi quận Nam Hoa làm cái gì à? Ta đi tìm thầy thuốc, nghe nói Trương thần y Phong Hoa Cốc đã từng chữa khỏi bệnh đậu mùa.
Nghe những lời này, Chúc Văn Hoa, Liễu Vô Nham, còn có tên Đại Lý Tự Thừa nếu như thấy quỷ vậy, lui về phía sau thật nhanh.
Cái này... Cái này sẽ truyền nhiễm đó.
Hơn nữa tính lây lan rất mạnh, bất luận kẻ nào một khi bị bệnh đậu mùa, liền nhất định phải hoàn toàn cách ly, không thể tiếp xúc bất luận kẻ nào.
Nhất là tên quan Đại Lý Tự Thừa Vương Khải Liệt, gã gần như muốn điên rồi.
Gã chẳng qua là được một đại nhân vật bày mưu đặt kế tới bắt Thẩm Lãng, đồng thời thăm dò ranh giới cuối cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Gã sốt ruột lập công, thế nhưng không hề có ý muốn nạp mạng.
Cái loại bệnh đậu mùa này, tỉ lệ tử vong một phần tư đó.
Bọn họ nhượng bộ lui binh, Thẩm Lãng ngược lại đuổi theo.
- Dẫn ta đi nào!
- Mau tới bắt ta, bắt ta vào đại lao thành Huyền Vũ, bắt ta vào ngục giam Đại Lý Tự!
- Nhanh đi nao... Nhanh nào...
Đệch, chỗ ngục giam này kín không kẽ hở, hơn nữa nhiều phạm nhân như vậy, dễ dàng lây bệnh nhất.
Mẹ thằng nào dám tới bắt ngươi chứ?
Đến lúc đó toàn bộ người trong tù bị lây bệnh chết hết, chuyện kia liền lớn.
Vị Đại Lý Tự Thừa này xoay người bỏ chạy.
Tiếp tục, Liễu Vô Nham, đám quan viên phủ Tổng đốc, phủ Thái Thú cũng đều bỏ chạy.
Chúc Văn Hoa trong lòng hiểu rõ Thẩm Lãng nhất, người này gian trá vô cùng, gã thật sự không tin Thẩm Lãng trúng cái bệnh đậu mùa gì đâu.
Tai họa sống ngàn năm.
Mối họa lớn như Thẩm Lãng nào có dễ dàng trúng bệnh đậu mùa như vậy đâu?
Thế nhưng trong lòng nghĩ như thế nào là một chuyện, sợ lại là một chuyện khác.
Những người khác đều chạy trốn, nếu Chúc Văn Hoa ta đây không chạy, chẳng phải là muốn bị Thẩm Lãng hại chết?
Lâm Chước chết như thế nào? Hoàn toàn để cho người ta cực sợ.
Mặc dù không cam lòng, nhưng Chúc Văn Hoa chỉ có thể chạy theo.
Đại Lý Tự Thừa đều chạy trốn, dựa vào mỗi một Chủ bộ thành Huyền Vũ như gã thì còn bắt không được Thẩm Lãng đâu.
Thẩm Lãng túm tay của Chúc Văn Hoa rồi nói:
- Đừng đi, các ngươi đừng đi chứ, nhanh bắt ta, bắt ta đi...
Gan Chúc Văn Hoa run rẩy, ra sức gạt tay Thẩm Lãng.
- Ngươi đừng đụng đến ta, đừng đụng ta...
Chúc Văn Hoa thét lên, bỏ trốn mất dạng.
- Đừng đi, đừng đi, bắt ta, bắt ta nào... - Thẩm Lãng hô to.
Bỗng nhiên, Mộc Lan từ phía sau lưng ôm eo Thẩm Lãng, dán khuôn mặt vào phía sau lưng của hắn.
Rất nhanh, Thẩm Lãng cảm thấy phía sau lưng ướt.
Bởi vì Mộc Lan đang khóc.
Mặc dù Thẩm Lãng làm đám người Chúc Văn Hoa, Vương Khải Liệt kinh sợ thối lui, thế nhưng Mộc Lan lại đặc biệt yêu thương.
Phu quân bình thường sống an nhàn sung sướng, một chút đau cũng không chịu được, hôm nay trên người như thiêu như đốt, không biết đau đớn đến nước nào.
Thẩm Lãng nói dịu dàng:
- Vì cướp đoạt thành Nộ Triều, vì gia tộc chúng ta vĩnh viễn bình an, trăm năm cơ nghiệp của gia tộc họ Kim nâng cao một bước, tất cả những chuyện này đều đáng giá. Nhạc phụ đại nhân bây giờ cũng còn nằm ở trên giường, mỗi ngày dựa vào thuốc của ta, ước chừng gầy mười mấy cân, so với lão nhân gia thì ta có sá gì đầu?
Liễu Vô Nham, Chúc Văn Hoa, thậm chí Vương Khải Liệt, ở trong mắt Thẩm Lãng đều không coi là cái gì.
Nhất là Chúc Văn Hoa, Thẩm Lãng bất cứ lúc nào đều có thể giết chết gã.
Nhưng là vì cướp đoạt thành Nộ Triều, trước hết để gã sống lâu mấy ngày.
- Ngày hôm nay coi như là làm nền, ngày khác tên Đại Lý Tự Vương Khải Liệt nếu bị bệnh đậu mùa chết, mọi người cũng không nên quá mức kinh ngạc.
- Một khi chúng ta thành công cướp đoạt thành Nộ Triều, ta cam đoan giết sạch cả nhà Chúc Văn Hoa, những kẻ hôm nay tới nhà của chúng ta gây phiền toái, tất cả đều phải chết, dù cho một câu không nói, cũng phải chết!
Tất cả, đều vì cướp đoạt thành Nộ Triều!
Thành Nộ Triều, quần đảo Lôi Châu! Một vùng đất trọn một vạn cây số vuông, một khi chiếm được, gia tộc họ Kim hoàn toàn chuyển nguy thành an, hơn nữa thế lực trực tiếp leo đến đỉnh phong của lịch sử gia tộc.
Từ Thiên Thiên, ngươi bên kia đến tột cùng tiến triển như thế nào?
Ván cờ một khi vận chuyển, liền không dừng được.
Nếu như bên phía Từ Thiên Thiên bị kẹt, toàn bộ kế hoạch sẽ xuất hiện chỗ thiếu hụt trí mạng.
Nữ ma đầu Cừu Yêu Nhi này, cứ như vậy khó khăn giải quyết à?
Đáng tiếc nàng không thích đàn ông, bằng không Lãng gia ra tay, cam đoan chắc chắn là bị đè tiêu cả người mất!
...
Trong nhà Lâm Mặc!
Trốn chui trốn nhủi hơn hai tháng rõng, tòa nhà lớn mấy chục mẫu này mọc đầy cỏ dại.
Mấy chục tên người hầu cùng nha hoàn, cũng trốn sạch.
Toàn bộ trong nhà chỉ còn lại Lâm Mặc, hai đứa con trai, còn có vợ ông ta, cùng với Lâm đại nhân của Chức Tạo Phủ.
Lúc trước gia tộc họ Lâm sầm uất náo nhiệt cỡ nào.
Lâm Chước trở thành cô gia phủ Bá tước Tĩnh An, hơn nữa làm lên Thiên hộ của sở Thiên Hộ Diêm Sơn.
Mắt thấy nhà họ Lâm sẽ phải phát triển, biến thành gia đình quyền quý.
Đáng tiếc, thất bại trong gang tấc.
Tất cả chuyện này cũng là Thẩm Lãng làm hại, cũng là tên súc sinh này làm hại.
Khi tin tức Lâm Chước chết mới vừa truyền đến, Lâm Mặc cẩn thận chặt chẽ liền mang theo người nhà chạy trốn.
Suốt hơn hai tháng lo lắng hãi hùng, quả thực không phải cuộc sống của con người.
Bây giờ cuối cùng cũng tốt rồi!
Những gì nhà họ Lâm trì hoãn, ở dưới sự trợ giúp phủ Bá tước Tĩnh An, Cẩm Tú Các trở thành vương thương, thành công hợp tác với Chức Tạo Phủ.
Ngày thịnh vượng phát triển sắp đến.
Mà phủ Bá Tước Huyền Vũ, lại phải xong đời.
Thẩm Lãng, cũng nhất định chết không có chỗ chôn.
Rõ ràng trời cao có mắt.
Suốt hơn hai tháng, một nhà bốn miệng ăn của Lâm Mặc, không biết nguyền rủa Thẩm Lãng bao nhiêu lần.
Vẽ hình giống Thẩm Lãng, tiếp đó mỗi ngày giẫm lên, dội máu đen.
Ghim hình nhân của Thẩm Lãng.
Mỗi ngày nguyền rủa Thẩm Lãng mấy trăm lần.
Bây giờ Thẩm Lãng cuối cùng phải xong đời.
Trong nhà không có tỳ nữ, vợ của Lâm Mặc liền tự mình xuống bếp nấu cơm, chiêu đãi chồng cùng Lâm đại nhân Chức Tạo Phủ.
Rượu ngon món ngon, số lượng tuy rằng không nhiều lắm, thế nhưng mùi vị rất tốt.
- Ngày hôm nay đã ghiền, thực sự đã ghiền... – Sau khi uống rượu Lâm Mặc thiếu vài phần cẩn thận chặt chẽ, cất giọng oang oang:
- Trước kia Thẩm Lãng phách lối tàn ác thế nào, hôm nay so với một con chó còn lanh lợi hơn, ta rõ ràng là chỉ hươu bảo ngựa, đe doạ tiền của hắn, kết quả hắn lại tự phun nước bọt vào mình, lại thực sự còn ta một nghìn ba trăm lượng vàng.
- Không chỉ có như thế, ta chỉ bịa đặt hơn ba ngàn lượng vàng nợ nần, hắn lại cũng nhận.
- Hết chuyện này, cũng là nhờ uy nghiêm của Lâm đại nhân, cả nhà chúng ta kính Lâm đại nhân một ly!
Bốn người nhà họ Lâm, hướng Lâm đại nhân Chức Tạo Phủ mời rượu.
Đôi bên đều họ Lâm, cho nên Lâm Mặc mới mượn cơ hội nịnh bợ.
Lâm đại nhân khá có vài phần rụt rè, cười nhạt nói:
- Thẩm Lãng này cuối cùng xuất thân hèn mọn, dù cho trở thành ở rể phủ Bá Tước, cũng không thể cải biến tính cách rễ cỏ kiến hôi của hắn. Lúc trước đắc ý tuỳ tiện, hôm nay ngày tận thế của phủ Bá Tước Huyền Vũ quá bộ đến, trước tính cách rễ cỏ của liền lộ ra không sót thứ gì, dù sao cũng là người vô dụng.
Vợ của Lâm Mặc nói:
- Nghe nói Bá tước Huyền Vũ đã bệnh nguy kịch, sẽ chết nhanh thôi.
Lâm đại nhân nói:
- Ngự y đúng là nói như vậy.
Vợ của Lâm Mặc nói:
- Thiếp thấy cái tên Thẩm Lãng chính là một tai tinh, phủ Bá Tước Huyền Vũ chiêu hắn làm người ở rể xong thì dần đến diệt vong, người này chính là thiên đại tai tinh.
Hai đứa con trai Lâm Mặc nói:
- Đúng, hắn chính là tai tinh. Lúc trước là một phế vật lù đù như lợn, bây giờ trở thành tai tinh.
Lâm Mặc nói:
- Đại nhân, phủ Bá Tước Huyền Vũ này có thể lúc nào sẽ hoàn toàn ngã xuống?
Lâm đại nhân của Chức Tạo Phủ nói:
- Một tháng sau! Hội Ẩn Nguyên đã chính thức hướng gia tộc họ Kim đòi lấy nợ nần, trọn bảy mươi vạn lượng vàng đó, Bá tước Kim Trác đi đâu kiếm ra số tiền này? Không chỉ nói bảy mươi vạn lượng vàng, bây giờ dù cho bảy vạn lượng vàng, hắn cũng không mượn được.
Lâm Mặc nói:
- Cũng không phải sao, vừa rồi Thẩm Lãng cho ta một nghìn ba trăm lượng vàng sau đó, phía sau còn hơn ba ngàn lượng vàng liền không lấy ra được bèn viết giấy vay nợ.
Lâm đại nhân của Chức Tạo Phủ nói:
- Gia tộc họ Kim còn không giao ra bảy mươi vạn lượng vàng, quốc quân liền sẽ ra mặt làm chủ, đem đảo Vọng Nhai xử cho hội Ẩn Nguyên. Mà khi đó, chính là lúc phủ Bá Tước Huyền Vũ hoàn toàn diệt vong, rất nhanh rất nhanh thôi.
Lâm Mặc tràn đầy men say nói:
- Mắt thấy lầu hắn nổi lên, mắt thấy lầu hắn sụp, rõ ràng thật là thống khoái, thật là thống khoái a...
Con trai của Lâm Mặc nói:
- Lâm đại nhân, vậy đến lúc đó Kim Mộc Lan sẽ như thế nào? Sẽ bị đưa vào Giáo Phường Ti à? Nếu quả như thật là như vậy, vậy cho dù bỏ ra nhiều tiền hơn nữa, ta cũng muốn đi ngủ với nàng một lần.
- Nằm mơ. - Lâm đại nhân của Chức Tạo Phủ nói:
- Mỹ nhân tuyệt sắc như Kim Mộc Lan đã sớm có nhân vật cỡ bự theo dõi. Một khi phủ Bá Tước Huyền Vũ ngã xuống, Kim Mộc Lan vì cứu mẹ cứu em, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn hiến thân. Cho đến lúc này, Thẩm Lãng sẽ chết thảm tới đâu, cũng chỉ có trời biết.
- Thoải mái, thoải mái... - Lâm Mặc cười to nói:
- Chúng ta đây liền ở chỗ này chờ xem kịch vui, nhìn màn kịch họ Kim diệt tộc, nhìn Thẩm Lãng diễn cảnh tan nát.
Nhưng mà vào lúc này, Lâm Mặc đột nhiên cảm giác được cái bụng quặng đau.
Tiếp đó, Lâm đại nhân cũng chau mày, bưng kín cái bụng.
- Phu nhân, có phải thịt hôm nay bà không rửa sạch hay không vậy. - Lâm Mặc nói.
Vợ của Lâm Mặc nói:
- Không thể nào.
Tiếp tục, bà ta cũng che bụng nói:
- Chỉ sợ có chút không sạch sẽ thật, lâu lắm không có nấu cơm.
Hai đứa con trai của Lâm Mặc vốn đang tốt, sau khi nghe lời bọn họ, cũng bắt đầu thấy đau bụng.
Thuốc xổ này quả nhiên cực mạnh.
Một khi đã mắc cầu thì muốn dừng để cầm cũng chả được.
Ngay từ đầu cũng được, sau đó quả thực phải trào xuống.
Thế là, mấy người đều che cái bụng đi tìm bồn cầu.
Kết quả phát hiện mấy cái bô trong phòng quả thực chả dùng được, căn bản ngồi xuống không nổi.
Mấy người có ra sức kéo quần lên, đi tìm nhà xí.
Nhà họ Lâm nguyên bản có mấy chục tên người hầu, cho nên nhà xí rất lớn, có chừng bảy tám phòng, hơn nữa còn phân rõ nam nữ.
Sau khi nhóm năm người vọt vào nhà xí.
Mùi rõ ràng quá nồng nặc.
Ước chừng hai tháng không ai dọn dẹp, mùi trong đó quả thực rất chi là "thơm tho".
Nhưng cũng không chú ý quá nhiều.
Lâm Mặc tìm được một cái hố xí, cởi quần xuống, ngồi chồm hổm rặn.
- Răng rắc...
Bàn đạp rạn nứt.
- A...
Lâm Mặc hét lên một tiếng chói tai.
Cả người rớt vào hầm ủ phân.
Thứ bên trong, ước chừng tồn hơn một năm.
Tức khắc, cả người ông ta rớt xuống hầm ủ phân.
Ông ta ra sức thét lên chói tai, thế nhưng... miệng bị ngăn chặn.
Lâm đại nhân của Chức Tạo Phủ không có việc gì, bởi vì thân thể ông ta nhẹ.
Lâm phu nhân và hai đứa con trai Lâm Mặc cũng không có việc gì, bởi vì bởi vì bọn họ cũng không nặng.
Chỉ có điều mùi của chỗ này quá khó ngửi, quả thực để cho người hít thở không thông, từng đợt hoa mắt.
Có thể hít thở nổi được à?
Nồng độ metan, nồng độ hydro chỗ này đã đặc biệt cao.
- Cứu mạng...
- Cứu mạng...
Lâm Mặc ra sức vùng vẫy bên trong hố phân.
Một lát sau.
Bỗng nhiên, một cây đuốc từ phía bên ngoài cửa sổ ném vào đây.
- Ầm...
Cả cái nhà xí, nổ tung mãnh liệt!
- A... A...
Bàn đạp của bồn cầu dễ dàng bị vỡ nát.
Vợ của Lâm Mặc, hai đứa con trai, còn có Lâm đại nhân Chức Tạo Phủ, toàn bộ rơi vào hầm cầu.
Vô số ngọn lửa cắt nuốt bọn họ.
Toàn thân bị đốt cháy phỏng nghiêm trọng.
Tiếp đó, cả người bị phân bao phủ.
...
Mà ngay tại lúc này.
Có một vị khách không mời lại đến phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Dĩ nhiên là minh hữu!
Hơn nữa, còn là minh hữu có địa vị vô cùng lớn.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay cả ba chương là một vạn sáu, lạy xin các huynh đệ trợ giúp, ta tiếp tục gõ chữ đi.
Nỗ lực, phấn đấu!