Chuyện này dân gian cũng không có khiến cho nhiều rung chuyển lớn, thế nhưng ở trong quan trường lại đưa tới gợn sóng vĩ đại.
So với Thẩm Lãng vào kinh đô lúc ấy không có tiếng tăm gì, Trương Xung vào kinh đô có thể nói là nở mày nở mặt vô cùng.
Thái tử tự mình đến cổng Chu Tước nghênh tiếp.
Trương Xung phô trương không lớn, cũng chỉ có mấy chục tùy tùng mà thôi.
Thái tử Ninh Dực tự rót một chén rượu, đưa cho Trương Xung nói:
- Chén rượu này là tẩy trần cho Trương công.
Trương Xung quỳ xuống tiếp nhận.
Đổi thành những người khác, có thể còn có thể vẩy chén rượu này trên mặt đất, tiếp đó lệ rơi đầy mặt nói chén rượu này trước tiên kính những huynh đệ an nghỉ dưới đất.
Nhưng Trương Xung không có, mà là tiếp nhận, uống một hơi.
Thái tử nói:
- Trương công cực khổ.
Trương Xung nói:
- Thần không dám.
Thái tử nhẹ nhàng cầm tay nói:
- Trương công đây theo ta nhập đô, bệ hạ vẫn chờ gặp Trương công đấy.
Tiếp đó Thái tử phía trước, Trương Xung ở phía sau, tiến vào cổng Chu Tước.
Đi một đoạn trên đại lộ Chu Tước.
Thái tử nhiệt tình mời Trương Xung lên xe gã, Trương Xung không dám đi quá giới hạn, mà là lựa chọn một lần nữa trở lại cái xe ngựa đơn sơ của mình, sau khi đi theo xa giá của Thái tử, ông tiến vào vương cung.
Đây là Trương Xung lần đầu tiên đi đại lộ Chu Tước, ông cũng chẳng giống Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng chẳng coi phép tắc là gì cả, mỗi một lần đều nghênh ngang đi ở trung tâm đường lớn, căn bản cũng không quản những con đường này này chỉ có quý tộc Bá tước trở lên mới có thể đi lại.
Đương nhiên Thái Thú một quận cũng là có thể đi, chỉ bất quá Trương Xung càng cẩn thận, cho tới bây giờ cũng sẽ không đi.
Lần này là ý chỉ của quốc quân, ông mới đi trên trung tâm đường Chu Tước.
Tiến vào hoàng cung xong xuôi, Trương Xung trước theo thái giám đi tắm rửa thay y phục, tiếp đó đi thư phòng quốc quân quỳ đợi.
Xấp xỉ hơn một canh giờ sau đó, quốc quân mới đến.
Vị chí tôn này nổi giận đùng đùng tiến vào bên trong thư phòng ngồi xuống, uống một ngụm trà, bỗng nhiên dùng sức đập lên bàn một cái.
Ông dĩ nhiên không phải phát hỏa với Trương Xung.
Ngày mai chính là cuộc thi ân khoa, ngày hôm nay đám Ngự Sử này giống như tố cáo Thẩm Lãng đến phát điên, thậm chí đã ngầm châm biếm quốc quân.
Nói cái gì cả trăm năm nay không có sự việc hoang đường đến thế này.
Đó chính là nói Ninh Nguyên Hiến ta đây là hôn quân hiếm có sao… xì?
Còn nói cái gì nghe rợn cả người.
Nói cái gì coi thánh nhân là không chả ra sao, coi thần thánh khoa cử như không có.
Tóm lại chính là muốn tước đi tư cách tham gia thi cử của mười một tên ăn mày dưới trướng Thẩm Lãng, đồng thời ném vào nhà lao Đại Lý tự.
Lúc trước còn chỉ là để Thẩm Lãng ở trước thánh miếu quỳ xuống thỉnh tội, mà lần này trực tiếp yêu cầu ném cả Thẩm Lãng vào Đại Lý tự trị tội.
Có thể thấy được con người tuyệt đối là sinh vật thích bắt nạt kẻ yếu, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Lúc trước Ngự Sử tố cáo còn cẩn thận từng li từng tí, nhưng là thấy đến Ninh Nguyên Hiến cũng không phát hỏa, làm bộ không biết, lá gan của bọn họ cũng dần dần lớn lên.
Không chỉ yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc Thẩm Lãng, hơn nữa còn phải quốc quân công khai nhận sai.
Ninh Nguyên Hiến thật sự muốn xử lý mấy người Ngự Sử.
Thế nhưng cuộc thi ân khoa lập tức sắp bắt đầu, không nên tự nhiên đâm ngang.
Mấu chốt nhất là vụ này ông quả thực đặc biệt đuối lý, có vài phần chột dạ ấy nhỉ.
Cộng thêm đàm phán cùng nước Sở càng ngày càng giằng co, Ninh Nguyên Hiến trong lòng giống tích trữ một ổ thịnh nộ, phát tiết không ra được.
- Trương Xung đến sao? Ngươi cực khổ rồi.
Trương Xung cẩn thận tỉ mỉ dập đầu nói:
- Thần không dám.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Quận Bạch Dạ bây giờ thế nào?
Trương Xung nói:
- Tốt.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến không khỏi kinh ngạc, Trương Xung người này là đặc biệt bảo thủ, nếu ông ta nói ra chữ tốt, vậy cũng tốt vô cùng.
Trên thực tế, tình hình quận Bạch Dạ thực sự siêu tốt.
Thẩm Lãng làm kẻ ác, Trương Xung làm thánh nhân, hai người liên thủ ép dịch đậu mùa ở quận Bạch Dạ, ép tỉ lệ tử vong xuống đến thấp nhất, hơn nữa hoàn toàn phong tỏa đậu mùa ở trong quận Bạch Dạ không có khuếch tán ra ngoài.
Hôm nay Trương Xung ở quận Bạch Dạ, thật là vạn gia sinh phật.
Liên đới đến trong lòng toàn bộ con dân quận Bạch Dạ cũng tràn đầy trung thành với Việt quốc.
Không chỉ có như thế, trải qua mấy trận đại chiến, mã tặc của Tam Nhãn Tà bị hủy diệt, những đạo tặc khác toàn bộ bị Thẩm Lãng bẫy chết, đám võ sĩ Tây Vực lưu lạc bị Thẩm Lãng giết sạch, ngay cả tham quan ô lại trung thành với gia tộc họ Tô cũng bị Thẩm Lãng giết sạch.
Lúc này quận Bạch Dạ hoàn toàn là thời điểm sạch sẽ nhất, thậm chí được xưng là đêm không cần đóng cửa, trên đường không nhặt của rơi.
Trương Xung nói:
- Trong đó công tử Thẩm Lãng công lao lớn nhất, nếu không có hắn, quận Bạch Dạ cũng không thể thể sạch sẽ như vậy.
Quốc quân cất giọng châm chọc:
- Hắn cầm cả một thanh đồ đao giết sạch những thứ dơ bẩn, có thể không sạch sẽ sao?
Tiếp tục quốc quân nâng chung trà lên nói:
- Vụ đàm phán với nước Sở bên kia vô cùng phiền phức, so với trong tưởng tượng phiền phức hơn, lúc trước đáp ứng tốt, bây giờ lại đổi ý, Sở vương không những không xin lỗi, không bồi thường, hơn nữa những thành lũy đã chiếm lĩnh lúc trước cũng không muốn trả.
Trương Xung nói:
- Cái đó và vua Căng nước Nam Ẩu có liên quan đến.
Quốc quân nói:
- Phía nam thế cục, thật không tốt à?
Trương Xung nói:
- Ý đồ của vua Căng không nhỏ, xin bệ hạ sớm suy nghĩ lại.
Quốc quân nói:
- Không nên che che giấu giấu, nói thẳng.
Trương Xung nói:
- Thần cảm thấy chiến trường nước Nam Ẩu nhất định phải thêm binh.
Quốc quân cau mày, hôm nay trên chiến trường nước Nam Ẩu, đã tập kết bốn năm vạn binh lực, còn muốn thêm binh sao?
Nhưng mà hai nước Ngô Việt đã kết minh, dù cho cái minh ước này là giả, nhưng Ngô vương ốc còn không mang nổi mình ốc, trong khoảng thời gian ngắn chắc là sẽ không tái khởi chiến tranh.
Cho nên, từ bắc tuyến sai hai vạn đại quân tiến vào nước Nam Ẩu vấn đề không lớn.
Quốc quân nói:
- Ngươi cảm thấy phải thêm binh bao nhiêu?
Trương Xung ngẫm lại một hồi nói:
- Mười lăm vạn!
Nghe những lời này, quốc quân tức khắc giật mình.
Trương Xung bị điên thật sao?
Mười lăm vạn?
Năm đó cuộc chiến khuynh quốc Ngô Việt, vận dụng tổng binh lực cũng chỉ chừng hai mươi vạn.
Hiện tại đang đối mặt một tiểu quốc Nam Ẩu, lại phải xuất binh mười lăm vạn sao?
Trương Xung nói:
- Đối thủ chúng ta phải đối mặt ở phía nam, không chỉ là phản quân vua Căng, còn có toàn bộ tộc Sa Man. Có cần phải ném một cái càn khôn, diệt ngay một lần, mười lăm vạn đại quân thậm chí vẫn có chút thiếu.
Quốc quân nhíu nhíu mày, nhưng không có lên tiếng.
Nhà mình biết chuyện nhà mình, ông thực sự không đánh nổi ván lớn, thực sự không có tiền.
Quốc khố thiếu hội Ẩn Nguyên bao nhiêu tiền?
Không biết, nhưng tuyệt đối là một con số khổng lồ.
Cho nên biết rất rõ ràng hội Ẩn Nguyên cùng nước Ngô cấu kết, mưu đoạt quần đảo Lôi Châu, quốc quân cũng chỉ có thể làm bộ không biết.
Lần trước vì đáp trả nguy cơ trí mạng, ông lại hướng hội Ẩn Nguyên lại mượn tiền hơn hai trăm vạn lượng vàng, tuy rằng còn chưa có xài hết.
Nhưng nếu như dựa theo Trương Xung đã nói, thêm binh mười lăm vạn đến chiến trường nước Nam Ẩu, vậy cần bao nhiêu tiền?
Có trời mới biết!
Tức khắc, quốc quân vứt cái đề tài này sang một bên.
- Ngươi ở hành tỉnh Thiên Tây làm rất khá, mặc dù là giữ quận Bạch Dạ, thế nhưng còn kiêm Đề đốc hành tỉnh Thiên Tây, sau khi Lương Vĩnh Niên chết, hai tháng này kỳ thực xem như ngươi cũng phải kiêm nhiệm cả công việc của Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây. - Quốc quân nói:
- Thái tử tiến cử ngươi nhậm chức Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, chính ngươi có ý kiến gì?
Vị trí này, xấp xỉ đã định rồi.
Trương Xung hoàn toàn vì mục đích chung.
Thiên hạ không có người nào so với ông thích hợp vị trí này hơn.
Cho nên Trương Xung vào kinh đô ở dân gian không có quá nhiều chấn động, thế nhưng ở trong quan trường lại gợn sóng.
Bởi vì một ngôi sao đã từ từ bay lên, đây cũng không phải là ngôi sao mới.
Lúc này ai cũng đỡ không được thế quật khởi của Trương Xung.
Quả thật, người lập công đầu tiêu diệt phản quân Tô Nan là Thẩm Lãng.
Thế nhưng tên cặn bã kia với cái công đầu này hoàn toàn vứt như dép cũ, không thèm để ý chút nào. Hơn nữa tất cả mọi người cũng đã nhìn ra, cái tay nghiệp chướng này giỏi hại người nhưng chẳng tốt chuyện dân chính, không phải không làm được mà là không có kiên trì.
Cho nên, công đầu dĩ nhiên là rơi vào trên đầu Trương Xung.
Hôm nay Thái tử cùng gia tộc họ Chúc đẩy bài chính là Trương Xung, hoàn toàn trở thành một bên cờ của phe phái.
Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, tuy rằng thua kém Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc, cũng thua kém Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Nam, nhưng lại là một trong bốn chức quan lớn biên giới của nước Việt.
Mấy năm sau khi trở về kinh đô, tiến vào Thượng Thư Đài biến thành tể tướng, đã thành kết cục đã định.
Thậm chí rất nhiều người cũng có thể thấy tương lai Thượng Thư Đài, Chúc Nhung là đệ nhất tể tướng, Trương Xung tối thiểu tể tướng hạng thứ ba.
Đầu sỏ tương lai đó.
Loại chuyện vận mệnh này rõ ràng khó nói.
Mấy tháng trước Trương Xung vẫn còn bên trong ngục giam Đại Lý tự chờ chết, hơn nữa bị viêm ruột thừa hẳn phải chết.
Kết quả không chỉ còn sống, hơn nữa còn được tạo hóa ưu đãi đến thế.
Cái này làm sao không để cho người ta cảm thán vạn phần kia chứ?
Trương Xung tuy rằng còn chưa có về nhà, nhưng lúc này trong nhà ông đã đông như trẩy hội, trên trăm tên quan viên thăm hỏi tới cửa, hơn nữa đều đưa lên hậu lễ.
Trương Xung nghe lời quốc quân nói, lập tức lạy xuống:
- Vị trí Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây khẩn yếu, thần sợ không thể đảm nhiệm được.
Quốc quân nói:
- Trương Xung, ngươi mà còn nói những lời vớ vẩn này với ta kia à?
Trương Xung gọn gàng dứt khoát nói:
- Bệ hạ nếu để cho thần nhất định đi, vậy thần đương nhiên tuân chỉ. Nhưng nếu bệ hạ không có ý chí tuyệt đối, vậy thần không muốn đi hành tỉnh Thiên Tây đảm nhiệm chức Trung đô đốc.
Quốc quân không khỏi kinh ngạc.
Ông thấy, Trương Xung chắc hẳn là một người mê làm quan.
Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, một trong tứ đại biên giới.
Trung đô đốc thành Thiên Việt là Ninh Kỳ, gã là hoàng tử, không tính toán gì hết.
Cho nên, Trương Xung một khi làm cái chức quan này, sẽ trở thành một trong tam đại quan biên giới của Việt quốc.
Thế mà ông ta cự tuyệt?
Quốc quân cau mày nói:
- Vì sao?
Trương Xung nói:
- Thần không muốn cùng Thẩm công tử là địch.
Quốc quân ngạc nhiên, dĩ nhiên là nguyên nhân này? Ông rõ ràng tuyệt đối không ngờ, Trương Xung lại từ chối.
Thái tử tiến cử Trương Xung, một khi Trương Xung đồng ý nhậm chức Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, vậy đương nhiên biến thành dòng chính đáng tin cậy của Thái tử.
Hơn nữa chức Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, không phải Thái tử dòng chính không thể ra đảm nhiệm.
Bởi vì phía bắc hành tỉnh Thiên Tây còn có một Đại đô đốc Xung Nghiêu, đó là dòng chính Tam vương tử, coi như là vì cân đối, Trung đô đốc cũng phải là người của phe thái tử.
Quốc quân cười lạnh nói:
- Thẩm Lãng càn quấy, hắn giúp đỡ Ninh Chính tranh ngôi bát tự cũng không cong lên, ngươi có thể muốn cùng hắn là địch đều không có cơ hội.
Trương Xung dán trán sát đất, không nói gì thêm.
Quốc quân nói:
- Một cây cải củ một cái hố, cái chức Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây ngươi không muốn, cũng không có chức quan tương đương cho ngươi.
- Vâng! - Trương Xung nói.
Quốc quân phất phất tay nói:
- Vậy ngươi về nhà trước đi, trong nhà ngươi e rằng có thật nhiều người ngẩng đầu mà đợi.
Lời này nhưng thật ra là có chút châm chọc, nói trong nhà Trương Xung đông như trẩy hội.
Trương Xung dập đầu nói:
- Thần xin cáo lui.
Lúc này, trong lòng ông thở dài.
Duyên phận giữa người và người rõ ràng không thể cưỡng cầu.
Trương Xung lập được công lao lớn như vậy, quốc quân tuy rằng coi trọng, nhưng không có nửa ý thân mật.
Nhưng mà Trương Xung cũng không thèm để ý, nội tâm ông cũng hy vọng cùng vua bảo trì khoảng cách nhất định, đỡ phải công và tư chẳng phân biệt được.
Kiểu hòa mình như Thẩm Lãng cùng quốc quân thế này, ông thật sự là không học được.
Ra hoàng cung xong xuôi, lão nô nói:
- Chủ nhân, về nhà sao?
Trương Xung vừa nghĩ tới trong nhà đông như trẩy hội, lại nghĩ đến tình cảnh lúc trước bị viêm ruột thừa trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, dù cho tất cả mọi người cảm thấy ông phải chết, cũng không có ai tới cửa đưa tiễn, rõ ràng là sự mỉa mai quá lớn.
- Không về nhà, đi quý phủ Ninh Chính điện hạ. - Trương Xung nói.
Lão nô kinh ngạc nói:
- Chủ nhân, như vậy sẽ đắc tội Thái tử điện hạ.
Trương Xung nói:
- Nếu đã quyết định, cũng không cần sợ tội từ ai nữa.
Lão nô nói:
- Công tử Thẩm Lãng vẫn chưa về.
Trương Xung nói:
- Vậy ở nhà hắn chờ được rồi, nghe nói chỗ hắn có rất nhiều sách hay.
Cứ như vậy, Trương Xung đánh xe đi trước phủ Hầu tước Trường BìnhNinh Chính.
Khoảng cách thật xa, Trương Xung chỉ thấy đến bên ngoài phủ đệ Ninh Chính người ta tấp nập, chí ít vây quanh hơn một nghìn người.
- Chuyện gì xảy ra?
Lão nô nói:
- Thẩm công tử chiêu mười một tên ăn mày làm quan, hơn nữa còn phải tham gia cuộc thi ân khoa, cho nên đám thư sinh, võ sinh liền không vui, mỗi ngày đều có Ngự Sử tố cáo Thẩm công tử, mỗi ngày đều có người bao vây tấn công phủ đệ Ninh Chính điện hạ, muốn ép công tử Thẩm Lãng nhận tội, đồng thời đưa mười một tên ăn mày đến nhà lao Đại Lý tự.
- Đi cửa sau!
Kết quả đến cửa sau, vẫn bị vây chặn rất nhiều người.
- Trương công, là Trương Xung đại nhân.
Nhìn thấy Trương Xung, đám người tức khắc kích động.
- Trương Xung đại nhân, ngài là triều đình trọng thần, ngài cũng là tới khiển trách Thẩm Lãng sao?
- Trương Xung đại nhân, ngài cũng là danh giáo trung nhân, nhất định phải đòi lại một công đạo cho thánh nhân.
- Chưa diệt trừ Thẩm Lãng, thiên lý khó dung.
Trương Xung không khỏi hướng người nọ nhìn lại một cái.
Con người lại dễ quên đến thế thế sao?
Thẩm Lãng ở hành tỉnh Thiên Tây giết bao nhiêu người? Tên này đã quên sao?
Trương Xung mặt không thay đổi tiến lên gõ cửa.
Một nữ tráng sĩ mở rộng cửa, nhìn thấy Trương Xung, không khỏi kinh ngạc:
- Trương công.
Trương Xung nói:
- Ta tới tiếp Ninh Chính điện hạ cùng công tử Thẩm Lãng.
Nữ tráng sĩ nói:
- Ninh Chính điện hạ cùng công tử đều không ở đây.
Trương Xung nói:
- Vậy ta liền ở nhà chờ bọn họ, có thể chứ?
Nữ tráng sĩ gật đầu nói:
- Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể!
Tiếp đó, họ đón Trương Xung vào bên trong phủ đệ, bởi vì ở chiến trường quận Bạch Dạ, họ cũng từng cùng Trương Xung kề vai chiến đấu, đối với người này vô cùng kính nể, cũng biết ông là bạn tri kỷ của công tử.
Đám thư sinh bao vây bên ngoài muốn mượn cơ hội xông vào.
Tức khắc mấy chục nữ tráng sĩ chợt vọt ra, lớn tiếng quát:
- Ai dám vọt vào cái cửa này, ta liền bóp vỡ trứng hắn!
Trong tay của nàng cầm hai hạt óc chó nguyên vỏ thật cứng, chợt bóp một cái.
Hạt óc chó hoàn toàn vỡ vụn.
- Các ngươi thấy rõ chưa, là hạt óc chó cứng hay trứng của các ngươi cứng hơn vậy?
Tức khắc, đông đảo thư sinh hoảng sợ.
...
Thẩm Lãng vào kinh đô.
Tức khắc dấy lên sóng to gió lớn.
Vô số người chen chúc ra vây xem.
Thẩm Lãng mang theo mấy chục con ngựa, nghênh ngang đi ở trung tâm đường lớn Huyền Vũ, hoàn toàn mặc kệ loại sự tình đi quá giới hạn này.
Đương nhiên bên cạnh hắn còn có Ninh Chính, cũng có tư cách đi đường lớn Huyền Vũ.
Người vây xem hai bên đường càng ngày càng nhiều.
Thẩm Lãng nhà ngươi làm trò hề chưa đủ sao mà còn dám trở về?
Sắp tới chính là cuộc thi ân khoa, ngươi không trốn trở về thành Huyền Vũ, lại còn dám về kinh à.
Suốt thời gian một tháng này, Thẩm Lãng không ở kinh đô, cho nên rất nhiều người đồn hắn đã chạy trở về thành Huyền Vũ, chán nản cút xéo.
- Thẩm Lãng, mười tên ăn mày của ngươi đâu?
- Công tử Thẩm Lãng, chúng ta có màn cá cược, ngài cũng biết à?
Trong đám đông có người hô.
Lúc đầu có chút chuyện này Thẩm Lãng không để ý tới.
Thế nhưng hắn ngoắc tay, toàn bộ đội ngũ đều ngừng lại.
Thẩm Lãng đi ra xe ngựa nói:
- Là đánh cược ăn phân à?
- Đúng!
Thẩm Lãng nói:
- Ta nghe nói trong kinh đô có rất nhiều du côn lưu manh muốn đánh cuộc với ta, nếu như Lan Phong Tử cùng mười tên ăn mày có thể tên đề bảng vàng, các ngươi liền ăn mười cân phân. Nếu bọn họ không thể đậu cao, các ngươi sẽ phun nước miếng vào ta?
- Đúng!
Thẩm Lãng nói:
- Được, trận đánh cuộc này ta nhận, mang lên.
Vũ Liệt đã lấy tới một quyển trục thật dài.
Phía trên thật đúng là viết rất rõ ràng, nếu Lan Phong Tử, Lan Nhất, Lan Nhị cho đến tất cả mười một người nếu như lần này có thể tên đề bảng vàng ở cuộc thi ân khoa, người thua ăn cứt mười cân. Ngược lại, mỗi người sẽ phun nước miếng vào Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nói:
- Không có tín chẳng đứng được ở đời, hễ ai muốn cá cược với ta, có thể lên ký tên, đồng thời in dấu tay.
Nghe những lời này.
Tất cả xôn xao.
Thẩm Lãng nhà ngươi thật là quá đáng, hành vi của ngươi với phường vô lại có gì khác nhau đâu?
Nào có nửa điểm nhã nhặn?
Ninh Chính cũng đặc biệt bất đắc dĩ.
Gã là người chính trực bảo thủ, không ưa nhất chính là lòe người khác.
Mà hành vi cỡ này của Thẩm Lãng quả thực lòe người chẳng có ranh giới cuối cùng.
Thế nhưng dạng người như Thẩm Lãng như có một loại khí chất, mặc kệ hắn làm ra chuyện vô lý cỡ nào đều có thể tiếp thu, đồng thời cảm thấy không hiểu gì chỉ biết rất lợi hại.
Đương nhiên, cái cụm từ không hiểu gì chỉ biết rất lợi hại này cũng là từ chỗ Thẩm Lãng học được.
Thẩm Lãng cái này chợt lấy ra giấy trắng mực đen, đám lưu manh vô lại ở kinh đô ngược lại rút lui.
Thẩm Lãng nói:
- Sợ à? Không dám sao?
- Ai không dám đâu?
Một lưu manh to gan lớn mật tiến lên, ký xuống tên của mình.
Ngay sau đó thứ hai, người thứ ba, người thứ tư...
Cuối cùng vô số người ùa lên, có chừng hơn mấy trăm ngàn người.
- Có còn người ký tên hay không?
- Có còn hay không?
Đã không có!
Trong buổi tới ký tên đánh cuộc, cũng chỉ có lưu manh vô lại, những người đứng đắn bình thường nào đến gần loại náo nhiệt này?
Xem náo nhiệt là được, lớ ngớ nhào lên không dám đâu.
Nhận được một nghìn chữ ký trên giấy rành rành, Thẩm Lãng trở về phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính.
Mới vừa về đến cửa nhà.
Ái chà chà!
Người đông nghìn nghịt.
Toàn bộ người đọc sách, người luyện võ kinh đô đều tới hả?
- Thẩm Lãng đã trở về, Thẩm Lãng về rồi.
- Thẩm Lãng, ngươi lập tức đi thánh miếu nhận tội.
- Thẩm Lãng, ngươi lập tức đưa mười một tên ăn mày này đưa đến nhà lao Đại Lý tự.
- Thẩm Lãng, đệ tử danh giáo như ta cùng ngươi không đội trời chung!
Một hai ngàn người bắt đầu chen lấn, kêu đánh kêu giết.
- Thẩm Lãng, lăn ra đây, cho chúng ta một cái công đạo!
- Thẩm Lãng, ngươi dám nhục nhã thánh nhân, lại để ăn mày cùng chúng ta cùng tham gia cuộc thi ân khoa, ngươi là thiên hạ tội nhân.
Thẩm Lãng đi ra xe ngựa, lớn tiếng nói:
- Các vị, các vị, các vị không nên bao vây tấn công ta chỗ này, các ngươi cần phải đi Lễ bộ, đi Xu Mật Viện, các vị cần phải bỏ thi, các ngươi có thể hướng Lễ bộ cùng Xu Mật Viện nói điều kiện, nếu không hủy bỏ tư cách mười một người bọn Lan Phong Tử tham gia cuộc thi ân khoa, các ngươi chính thức bỏ thi.
Nghe những lời này, tất cả mọi người kinh ngạc, tiếp đó vừa nghĩ, lời này rất có lý.
Vì bảo vệ tôn nghiêm thánh nhân, vì giữ gìn khoa cử thần thánh, có thể ra sức ép như vậy
Chúng ta có thể bỏ thi.
Chúng ta có mấy nghìn người, mà Thẩm Lãng một phương chỉ có mười một tên ăn mày.
Chỉ cần chúng ta uy hiếp bỏ thi, Lễ bộ cùng Xu Mật Viện nhất định sẽ thỏa hiệp.
- Đi, đi Lễ bộ, đi Xu Mật Viện.
- Nếu không hủy bỏ tư cách thi cử của mười một tên ăn mày dưới trướng Thẩm Lãng, chúng ta lập tức bỏ thi.
Tiếp đó, một hai ngàn người giơ cao tay hô vang đi về hướng Lễ bộ cùng Xu Mật Viện.
Đoàn người Thẩm Lãng thuận lợi tiến vào phủ Hầu tước Trường Bình.
...
- Trương công, tại sao ngài lại ở chỗ này?
Nhìn thấy Trương Xung, Thẩm Lãng không khỏi mừng rỡ.
Trương Xung nói:
- Trong nhà đông như trẩy hội, không dám trở lại.
Thẩm Lãng nói:
- Ngài đến thật đúng lúc, ngài giúp ta nhìn một bài văn xem sao.
Thẩm Lãng chọn lựa một phần sách luận đưa tới, đây là tác phẩm của Lan Phong Tử.
Trương Xung xem đoạn thứ nhất, tức khắc kinh ngạc vô cùng.
- Được, được, được, văn tốt đấy.
- Thật tuyệt diệu, đinh tai nhức óc.
Tiếp đó, ông lại đọc tiếp.
Một khắc đồng hồ sau đó, ông đã đọc xong, tiếp tục lại đọc lần thứ hai, lần thứ ba.
Thẩm Lãng hỏi:
- Thế nào?
Trương Xung nói:
- Đây không phải là tác phẩm của Thẩm công tử phải không?
Thẩm Lãng nói:
- Trương công thế nào biết được?
Trương Xung nói:
- Tác phẩm của Thẩm công tử không tuân thủ phép tắc, tự do hào phóng, thế nhưng lập ý sâu xa. Mà cái phần sách luận này, ngữ điệu khúc dạo đầu khiến người ta vô cùng kinh ngạc, nhưng đến phía sau luôn cảm thấy thiếu một chút gì. Chính là cả phần sách luận lại không có tỳ vết nào, cũng không sai chỗ, lời văn cùng câu đều đặc biệt kinh ngạc, điển cố vận dụng tinh xác xảo diệu, nhưng... Liền thiếu một chút như vậy.
Trương Xung là bậc thầy quốc học, đương nhiên liếc một cái là có thể nhìn ra chỗ thiếu hụt sách luận của Lan Phong Tử.
Thẩm Lãng nói:
- Trình độ sách luận này, lần này có thể đậu cuộc thi ân khoa không vậy?
Trương Xung nói:
- Dư sức, nhất định có thể đậu, loại sách luận không có chỗ sai, dùng câu cú kinh ngạc, trích dẫ ntinh chuẩn sẽ không có gì hồi hộp về kết quả.
Trương Xung nói có thể trúng, vậy nhất định có thể trúng.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy có thể đi vào ba hạng đầu à?
Trương Xung ngẫm lại một hồi nói:
- Có khả năng 60% vào ba hạng đầu, nhưng mà đứng đầu tuyệt đối không có hi vọng. Văn chương của Chúc Hồng Bình ta xem qua không ít, trình độ cao hơn.
Chúc Hồng Bình, đứa con thứ năm của Chúc Nhung, đệ nhất thiên tài thiếu niên ở kinh đô.
Năm nay mới mười bảy tuổi.
Đương nhiên, nếu không phải ông nội và cha đè ép gã, mấy năm trước cũng đã trúng cử.
Thật sự tài hoa hơn người.
Bất kể là sách luận, hay là thơ ca, đều bắn ra bốn phía gây kinh ngạc.
Gia tộc họ Chúc thật có thể nói là là nhân tài đông đúc, cả nhà không biết ra bao nhiêu tiến sĩ cử nhân, nội nhà này suốt trăm năm đã có ba Trạng nguyên rồi.
Một là trạng nguyên vương quốc Đại Càn, một là trạng nguyên Việt quốc, còn có một là trạng nguyên đế quốc Đại Viêm.
Thế lực gia tộc này kéo dài qua nhiều nước, hoàn toàn được xưng là một con quái vật lớn của vương triều Đại Viêm.
- Đậu cao là nhất định, thế nhưng có xác suất không thể vào ba hạng đầu, thực sự phải xem vận may. - Trương Xung lại một lần nữa hỏi:
- Đây là tác phẩm Lan Phong Tử đúng không?
Thẩm Lãng gật đầu.
Trương Xung nói:
- Không thể tưởng tượng nổi, vẻn vẹn thời gian một tháng, là có thể viết ra văn chương như vậy, rõ ràng thiên tài tuyệt đỉnh.
Tiếp tục, Trương Xung nói:
- Ninh Chính điện hạ thì sao?
Thẩm Lãng nói:
- Sợ ngài khó xử, cho nên không có tới gặp ngài.
Theo Ninh Chính, Trương Xung tới gặp Thẩm Lãng, mà không phải tới gặp gã.
Ninh Chính nói là muốn tranh ngôi, nhưng Trương Xung là trọng thần phe Thái tử, nếu Ninh Chính chủ động tới gặp Trương Xung, chẳng phải là để Thái tử hoài nghi, để Trương Xung khó xử sao?
Trương Xung nói:
- Ngũ điện hạ rõ ràng quân tử.
Tiếp tục, Trương Xung nói:
- Ta mới vừa từ chối bệ hạ, không có tiếp nhận chức Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây.
Thẩm Lãng nói:
- Làm khó Trương công, kế tiếp chỉ sợ ngài liền phải bị một trận sóng to gió lớn.
Thái tử tiến cử, Trương Xung lại cự tuyệt.
Đây là làm mất mặt, đây là muốn phản bội phe Thái tử.
Thái tử cùng gia tộc họ Chúc sao có thể chịu được?
Đối với kẻ phản bội, đương nhiên phải nghĩ hết biện pháp tiêu diệt đồng thời đánh ngã.
Cho nên kế tiếp, Trương Xung nhất định sẽ bị phe Thái tử ra sức vồ đến.
Lại phải bị một trường kiếp nạn.
Lần trước là tai họa giam cầm, lúc này đây dù cho không có tai họa giam cầm, thế nhưng bị làm bẩn danh tiếng là có.
Cụ thể sẽ thụ kiếp nạn cỡ nào, liền hoàn toàn nhìn ý chí quốc quân.
Thẩm Lãng nói:
- Trương công yên tâm, ta sẽ nói chuyện giùm ngài, bệ hạ tuy rằng rất phiền ta, nhưng lời của ta thì bệ hạ lại nghe lọt.
Trương Xung nói:
- Vậy ta ở tại nơi cám ơn Thẩm công tử trước.
Thẩm Lãng cười nói:
- Đương nhiên, phân lượng của ta quá nhẹ, Công tước Biện Tiêu mới là người một lời định càn khôn, chỉ cầnông ta mở miệng, đòn phản công củaThái tử sẽ lập tức ngừng.
Trương Xung cười nói:
- Nhìn duyên phận đi, tóm lại Trương Xung ta đây một khi quyết định, nhất định sẽ không hối hận.
...
Ngày mai sẽ là cuộc thi ân khoa.
Hơn một ngàn tên thư sinh vọt tới nha môn Lễ bộ, hơn một ngàn tên quân nhân vọt tới Xu Mật Viện.
Tức khắc, Lễ bộ cùng Xu Mật Viện đại loạn.
Hơn nữa người tụ tập càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
- Hủy bỏ tư cách thi của đám ăn mày dưới trướng Thẩm Lãng, bằng không chúng ta bỏ thi!
- Hủy bỏ tư cách thi của đám ăn mày dưới trướng Thẩm Lãng, bằng không bỏ thi!
Mấy nghìn người cùng hô to.
Hơn nữa khẩu hiệu càng ngày càng thống nhất.
Thanh âm càng ngày càng mãnh liệt vang dội, cách mấy dặm cũng có thể nghe.
Nhìn thấy cái trận thế này, những thư sinh, quân nhân vốn chẳng tham gia vào cuộc thi ân khoa lần này cũng đều thêm vào.
Bọn họ cảm thấy chúng ta cũng là thư sinh, cũng là người luyện võ, cũng phải bảo vệ văn võ khoa cử thần thánh a.
Cuối cùng, nhân số tụ tập hai cái nha môn cộng lại, vượt qua vạn người.
Đây là đại sự.
Siêu cấp sự kiện.
Thư sinh cùng quân nhân, cùng nhau bao vây tấn công nha môn triều đình.
Hơn nữa pháp luật không thể trách công chúng.
Lễ bộ Thượng thư, phó sứ Xu Mật Viện đều không thể làm chủ.
Nhưng mà hai đại nhân vật này trong lòng cũng khinh thường hành động lần này của Thẩm Lãng, rõ ràng chướng mắt.
Cái thằng súc sinh Thẩm Lãng nhà ngươi ỷ vào bệ hạ ân sủng, lại để mười một tên ăn mày tham gia cuộc thi ân khoa.
Ngươi nhục nhã không chỉ riêng là thí sinh tham gia ân khoa mà còn bôi tro trát trấu vào mặt chúng ta.
Lễ bộ Thượng thư chính là Bảng nhãn năm xưa.
Phó sứ Xu Mật Viện Xung Ngạc cũng là Bảng nhãn cuộc thi võ năm đó.
Hai người tự mình đứng ra, thi nhau trấn an thư sinh cùng quân nhân.
- Các ngươi yên tâm, bản quan này tiến cung, bẩm báo ý chí của các ngươi cho bệ hạ.
- Tin tưởng bệ hạ nhất định sẽ có một công luận.
- Bảo vệ khoa cử tôn nghiêm, bảo vệ thánh nhân tôn nghiêm, bản quan cũng nghĩa bất dung từ.
Vị Lễ bộ Thượng thư này coi như là chính thức tỏ thái độ mình đứng về phía đông đảo thí sinh.
Đến đây các thư sinh bao vây tấn công Lễ bộ nha môn mừng rỡ.
- Đại nhân cao thượng.
- Công đạo tự ở lòng người.
Tiếp đó, thư sinh cầm đầu dâng lên một phần danh sách vạn người.
Phía trên có hơn một vạn chữ ký của người đọc sách, còn có dấu tay dính máu.
Đây là là một phần huyết thư có nội dung tầm một ngàn chữ.
Nội dung rất đơn giản.
Nếu không hủy bỏ tư cách thi ân khoa của mười một tên ăn mày dưới trướng Thẩm Lãng, nước không ra nước, uy danh khoa cử thần thánh sẽ quét rác, uy danh quốc quân quét rác.
Không chỉ có đám thư sinh bên này vạn người kí tên huyết thư, võ học giám sinh bên kia cũng có.
Lễ bộ Thượng thư cùng Phó sứ Xu Mật Viện, mang theo hai phần huyết thư này tiến vào hoàng cung, trình cho quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
- Bệ hạ, đã có hơn vạn người bao vây tấn công Lễ bộ cùng Xu Mật Viện.
- Nếu không cho những người này một cái công đạo, chỉ sợ sẽ gây ra nhiễu loạn trên diện rộng.
- Nếu không cho bọn họ công đạo, đám người kia chỉ sợ sẽ bỏ thi.
- Một khi mấy nghìn người bỏ thi, lúc đó sẽ trở thành bê bối thiên cổ đó.
- Bệ hạ, vì danh tiếng Việt quốc của ta, vì thần thánh khoa cử, xin bệ hạ trừng phạt nghiêm khắc Thẩm Lãng, xin bệ hạ hủy bỏ tư cách mười một người dự thi.
- Không thể phụ lòng người, bệ hạ!
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến ngó hai phần huyết thư thật dài này.
Phía trên chi chít hơn một vạn chữ ký.
Đây là thúc ép người khác đó!
Đám thư sinh này, đám giám sinh võ học này, lại thúc ép ta sao?
Ninh Nguyên Hiến ta đây mới vừa đại hoạch toàn thắng không lâu sau, vì khắp chốn mừng vui, cho nên mới mở ân khoa.
Kết quả các ngươi lại thúc ép?
Lúc đầu Ninh Nguyên Hiến rất tức giận Thẩm Lãng, mỗi ngày Ngự Sử tố cáo, ông cũng chỉ có thể kiên trì làm bộ không biết.
Mà bây giờ hơn vạn người thúc ép.
Ông ta trong nháy mắt liền nổi giận, lập tức cùng chung mối thù với Thẩm Lãng.
Tất cả thịnh nộ toàn bộ trút xuống đến trên người những tên thư sinh này.
- Ha ha ha ha...
Ninh Nguyên Hiến cười to.
- Bỏ thi? Tốt, tốt!
- Tùy tiện, thích thi mà không thi!
- Hạ chỉ, cuộc thi ân khoa tiếp tục, dù cho chỉ có một người tới thi, quả nhân cũng nhận!
- Hạ chỉ, những người quyết định bỏ thi lúc này chẳng những cướp đoạt công danh đã có mà còn vĩnh viễn không được tham gia cuộc thi khoa cử!
- Xuất động cấm quân, người nào dám can đảm bao vây tấn công Lễ bộ cùng Xu Mật Viện cũng những kẻ gây loạn, mặc kệ thân phận gì, cái công danh gì, toàn bộ đánh ra ngoài, người ngu đần mất trí, toàn bộ bắt bỏ tù!
Quốc quân đưa ra ý chí cường ngạnh một cái.
Tức khắc, toàn bộ thư sinh, toàn bộ võ học giám sinh trong nháy mắt liền sợ hãi.
Chán nản trở về nhà.
Ngày kế, cuộc thi ân khoa chính thức bắt đầu!