Hắn sợ nhất loại sinh vật như rắn, ngay cả một con cũng sợ, huống chi là mấy chục ngàn con.
Trong phút chốc, hắn thật sự cũng bị biển rắn che mất.
Cũng chính là vào lúc này, Kiếm vương Lý Thiên Thu mở cái rương ra, lộ ra cái chậu hoa Ngô Đồ Tử tặng.
Tức khắc, vô số bươm bướm rực rỡ lại bay ra.
Tầm mấy nghìn con, chúng bay lượn nhẹ nhàng vây quanh Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu.
Thật không hỗ danh kẻ thù tự nhiên của loài rắn.
Mấy chục ngàn con rắn lui đi.
Đều tách ra.
Lúc này Thẩm Lãng lúc này mới phát hiện, những con bướm này ở lại có thể phát huỳnh quang.
Cứ như vậy ở dưới sự bảo vệ vô số bươm bướm, Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu không ngừng hạ xuống.
Tầm ba trăm mét, cuối cùng đến đích.
- Vù vù vù vù...
Chỗ này nổi lên từng đợt gió lạnh.
Thẩm Lãng vốn tưởng rằng sẽ rất thối, kết quả không có.
Ngược lại có một thứ mùi đặc biệt quỷ dị.
Ở đây thực sự có thể nói đưa tay không thấy được năm ngón.
Thẩm Lãng đốt đuốc lên.
Sau đó lại rợn cả tóc gáy.
Dưới chân của hắn khắp nơi đều có hài cốt, vô số kể.
Hơn nữa không phải màu trắng, mà là màu đen.
Điều này có nghĩa suốt vô số năm qua có bao nhiêu người bị ném xuống cái hang Vạn Rắn này, xương đã chồng chất thành núi.
Nhưng mà có chút kỳ quái, ném xuống hang Vạn Rắn cuối cùng chẳng qua là nghiêm phạt, mà không phải nuôi rắn.
Vậy mấy chục ngàn con rắn độc này dựa vào cái gì mà sống?
Thẩm Lãng chỉ thấy xương người, cũng không nhìn thấy bao nhiêu xương động vật.
Nói cách khác người của tộc Sa Man cũng không có tận lực nuôi nấng những con rắn này.
Cũng chính là sẽ nói, những con rắn này vẫn là phải đi địa phương khác kiếm ăn, ở đây có lẽ là tổng hành dinh của loài rắn thì đúng hơn.
Khi mở rộng tầm mắt ra, Thẩm Lãng vội vàng thu hồi lại tầm quan sát.
Đáng sợ… quá.
Hắn vốn là người có hội chứng sợ lỗ (Trypophobia).
Hắn và Lý Thiên Thu đã bị vô số rắn độc bao vây.
Vô số kể, chúng nó bu đen chen chúc nhau.
Hơn nữa mặc kệ rắn độc lớn nhỏ, toàn bộ đếu dựng thẳng đầu ngả về sau, toàn thân chúng căng như một cây cung, bất cứ lúc nào chuẩn bị tấn công.
Cô giáo Ngô Đồ Tử vạn tuế.
May mà ngài cho ta cái chậu hoa này, bằng không ngày hôm nay coi như là hết mần ăn được gì.
Kế tiếp, Thẩm Lãng bắt đầu thử xác định phương hướng, tìm kiếm cửa vào di tích thượng cổ nào có thể tồn tại.
Nhưng vừa lúc đó.
Vô số rắn độc lại lui ra giống như như thủy triều.
Đây là ý gì?
Chúng nó lại muốn chạy trốn?
Chẳng bao lâu Thẩm Lãng phát hiện mình ngây thơ.
Chúng nó đây là muốn nghênh tiếp vua rắn đến.
Vô số rắn độc đều quỳ rạp trên đất.
Tiếp đó, Thẩm Lãng thấy vua rắn.
Nó chính là vua rắn?
Đây là thứ rắn gì?
Không phải rắn hổ mang, cũng không phải trăn.
Nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cũng chỉ có dài bảy, tám mét thôi.
Nó từ từ bò đến.
Điệu bộ lại có vài phần cao quý.
Thẩm Lãng vì sao liếc một cái là có thể nhìn ra nó là vua rắn? Bởi vì nó có mào trên đầu, có vẻ càng oai vệ.
Rắn mào gà?
Không giống, con rắn này so với rắn mào gà thì ngầu hơn nhiều.
Thẩm Lãng ở trong trí não không có tìm thấy được tư liệu liên quan về con rắn này.
Vua rắn bơi tới trước mặt Thẩm Lãng cách đó không xa.
Kiếm vương Lý Thiên Thu rục rịch, cầm chuôi kiếm, muốn bắt giặc phải bắt vua trước.
Nhưng một giây sau, mắt vua rắn chợt ngó về hướng Lý Thiên Thu.
Quả nhiên lợi hại, giống như có thể cảm ứng chủ tâm giết người.
Đám bướm rực rỡ Ngô Đồ Tử tặng gần như bao vây lấy Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu, bức lui cả chục ngàn con rắn.
Bỗng nhiên, xà vương này há miệng, phun nọc ra.
Kiếm vương Lý Thiên Thu lập tức ngừng thở, đồng thời phong toả lỗ chân lông toàn thân.
Xà vương này muốn phun độc.
Quả nhiên!
Một ngụm sương màu trắng chợt như mũi tên bắn đến.
Tức khắc!
Vô số bươm bướm bảo hộ Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu đều rơi xuống chết đi.
Như là lá rụng mùa thu vậy.
Thẩm Lãng thật sự đau lòng.
Những con bướm xinh đẹp cũng đều là bảo bối, cũng là kẻ thù tự nhiên của rắn độc.
Bây giờ vẫn không bù nổi một hơi của vua rắn.
Những con bướm rực rỡ còn lại đều bay về rương, một lần nữa lại giả thành hoa lá trên chậu hoa.
Đệch, bươm bướm cũng biết sợ?
Bướm của núi Phù Đồ bươm bướm vậy mà không có tác dụng gì.
Tiếp tục, vua rắn này trườn về hướng Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu.
Mấy chục ngàn con rắn độc đồng thời bò lại, Thẩm Lãng thật sự có loại muốn cảm giác vãi đái.
Lý Thiên Thu lại muốn cầm kiếm.
- Kiếm Vương tiền bối không nên cử động. - Thẩm Lãng nói.
Lúc này Lý Thiên Thu dù cho võ công cao hơn nữa, cũng giết không được mấy chục ngàn con rắn độc.
Đi tới cái hang động chỗ này, mười tông sư cũng không đủ chết.
Vua rắn trực tiếp bò đến trước mặt Thẩm Lãng.
Tiếp đó, lưỡi nó liếm Thẩm Lãng một cái.
Này!
Ngươi cho ngươi là Bạch Tố Trinh (*) hả?
(*) Tức Bạch Xà, vợ của thư sinh Hứa Tiên, là một con rắn tu luyện thành tinh, gắn với truyền thuyết về tháp Lôi Phong sụp đổ ở Hàng Châu, Chiết Giang.
Một giây sau, nó bò lên thân Thẩm Lãng, dần dần quấn một vòng.
Nó giống như đang đánh hơi Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng vẫn không nhúc nhích chút nào.
Cảm giác này thật tình không tốt lắm.
Nhưng hắn chắc chắn tin tưởng rằng sẽ không bị cắn chết.
Bởi vì, cổ trùng núi Phù Đồ đều bị máu của hắn giết chết vô số.
Vua rắn quấn cánh tay của Thẩm Lãng, lại kéo cảnh tay hắn giơ lên.
Hơn nữa, còn đẩy ra bàn tay hắn.
Tiếp đó, vươn đầy đủ răng nanh nhanh chóng cắn giữa lòng bàn tay của Thẩm Lãng.
Động tác cực nhanh không gì sánh được.
Mới vừa cắn, lập tức lui về phía sau như tia chớp vậy.
Ước chừng qua một lúc lâu, một giọt máu tươi như hạt châu mới từ lòng bàn tay Thẩm Lãng chảy ra.
Vua rắn cẩn thận từng li từng tí cúi đầu xuống, ngửi một cái!
Tiếp đó...
Vù!
Nó trườn khỏi thân thể Thẩm Lãng xuống.
Trực tiếp đi.
Một lát sau liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Đ*...
Cái này ý gì hả?
Sau khi vua rắn đi.
Mấy chục ngàn con rắn độc cũng đi.
Không phải loại chạy trốn, mà là loại đi dạo thì đúng hơn.
Không để ý tới Thẩm Lãng.
Gần như trong nháy mắt, bên trong toàn bộ hang động, tất cả rắn độc biến mất sạch sẽ.
Liền để lại vô số hài cốt.
Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu nhìn nhau một cái.
Cái quỷ quái gì thế này?
Năm đó vua Căng cũng gặp tình hình như vậy à?
Thẩm Lãng cảm giác rõ ràng con vua rắn này chẳng thân thiết gì với hắn, cũng không có thù ghét, nó chỉ có loại cảm giác kính nhi viễn chi (*).
(*) Thành ngữ này có nguồn gốc từ một câu nói của Khổng Tử trong "Luận ngữ - Ung dã": Vụ dân chi nghĩa, kính quỷ thần nhi viễn chi, khả vị tri hĩ"( Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy phải kính trọng quỷ thần (ý nói bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là trí). Ngày nay, thành ngữ "kính nhi viễn chi" thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.
Vậy cũng được.
Kế tiếp Thẩm Lãng bắt đầu tìm đường.
Cái hang động này rất lớn, khắp nơi đều thông suốt, quả thực như mê cung vậy.
Chỉ sợ bất luận kẻ nào đến cũng phải lạc đưởng.
Thẩm Lãng dùng x quang quét một cái.
Không có phát hiện đầu mối gì.
Thẩm Lãng lại cảm ứng mỗi một hang động thông gió.
Kết quả còn là giống nhau, gần như mỗi một hang động đều thông gió, hơn nữa gió còn không nhỏ.
Rõ ràng kỳ quái, dưới đất này mấy trăm mét ở đâu ra gió vậy.
- Bắt đầu tìm từ cái hàng!
Kế tiếp, Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu bắt đầu khoan thành động, tìm kiếm di tích thượng cổ.
Hang động đầu tiên, chẳng tìm được gì phải lui ra.
Hang động thứ hai, chẳng tìm được gì phải lui ra.
Hang thứ ba, hang thứ tư, thứ năm...
Tầm năm canh giờ sau đó!
Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu không có chút thu hoạch gì.
Ở đây giống như chính là một cái hang thông khắp bốn phương, căn bản sẽ không có bất kỳ bóng dáng của di tích thượng cổ.
Thẩm Lãng từng tìm một cái lỗ nhỏ sáng óng ánh, còn tưởng rằng có thu hoạch mà.
Kết quả đi vào vừa nhìn.
Hai con rắn quấn quít cùng một chỗ, đang làm việc.
Hơn nữa nơi đó là đường chết, bên trong không có gì cả.
Lúc rắn đang mần nhau là hung tàn nhất, Thẩm Lãng tiến vào, hai con rắn trong nháy mắt tiến vào trạng thái cuồng bạo.
Tiếp đó... Chúng nó chạy trốn.
Không có tấn công hắn, vẫn là thái độ kính nhi viễn chi.
Thẩm Lãng cực kỳ nghi ngờ, rắn thông thường có trí khôn đến mức sợ hắn sao?
Kiếm vương Lý Thiên Thu nói, bởi vì vua rắn đã làm ký hiệu trên người của ngài, tất cả bọn rắn đã cảm nhận được mùi của vua rắn nên mới tránh ra.
...
Mười canh giờ sau đó!
Thẩm Lãng lại một lần nữa phí công lùi về, trở lại cái hang chính.
Chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ là ta đoán sai sao?
Ở đây căn bản cũng không có thứ di tích thượng cổ gì?
Vua Căng chẳng qua là từ trong miệng mấy chục ngàn con rắn còn sống, mà không có những thứ kỳ ngộ khác sao?
Không nên chứ.
Nếu như bên trong tộc Sa Man có thứ di tích thượng cổ gì, nơi này chính là địa điểm khả thi nhất.
Bằng không vô số rắn độc vì sao tại đây chiếm giữ?
Hơn nữa cửa vào di tích thượng cổ, bình thường là có dấu vết đặc biệt rõ ràng.
Ví như năm ngoái một trận động đất dưới đáy biển, để cái cửa vào di tích thượng cổ đảo Hắc Thạch hiện ra.
Một người đá khổng lồ nâng một hành tinh, phía trên có đủ loại bản đồ, cái này vừa nhìn cũng biết là di tích thượng cổ.
Như vậy trong cái hang như mê cung này chỗ nào đặc biệt nhất?
Cái hang động sáng lóng lánh kia, cũng chính là chỗ hai con rắn đang giao hoan.
Thế là, Thẩm Lãng lại đi tới cái hang nhỏ này.
Tỉ mỉ nghiên cứu mỗi một ngóc ngách của nó.
Không có gì hết trơn.
Hắn đã kiểm tra không dưới mười lần.
Dùng x quang quét hình vẫn không có gì cả.
Sở dĩ sáng lóng lánh, cũng không phải nói đây là ngọc thạch, rất nhiều tảng đá cũng có thể có thể xuất hiện loại đặc trưng này.
Nhưng bên trong cả cái hang to, chỉ có hang nhỏ này là đặc biệt nhất thôi.
- Có thể, phải đợi. - Lý Thiên Thu nói:
- Thẩm công tử, thứ ngài thiếu thốn nhất chính là kiên nhẫn.
Thẩm Lãng kinh ngạc, tiếp đó gật đầu.
Kế tiếp, hắn liền ngồi ở chỗ này chờ.
Vẫn chờ, vẫn chờ!
Không biết đợi bao lâu.
Bỗng nhiên, một tia sáng bắn vào.
Dường như là ánh trăng.
Rõ ràng kỳ quái, nơi này là hang động dưới đất, vì sao có ánh trăng chiếu vào tới được.
Chẳng bao lâu Thẩm Lãng hiểu ra, vách đá hang động khu vực này trơn như mặt gương, cho nên ánh sáng có thể phản xạ vào đây.
Qua nhiều lần phản xạ, sau đó soi đến cái hang nhỏ này.
- Phía trên này có chữ viết! - Lý Thiên Thu nói.
Quả nhiên, trên vách động vốn trơn tuột xuất hiện chữ viết.
Hơn nữa còn là loại chữ bằng huỳnh quang.
Đây dường như là một bảng biểu.
Dòng đầu tiên cho biết một con số: 2.
Số trong dòng thứ hai ghi: 7.
Số được viết trong dòng thứ ba là: 227
Dòng thứ tư: để trống
Dòng thứ năm: dấu hỏi.
Vô cùng hiển nhiên, đây cũng là một đề toán.
Quả nhiên là một di tích thượng cổ.
Muốn mở ra cửa vào cái di tích thượng cổ này, nhất định phải viết ra câu trả lời cho dòng thứ năm.
Thẩm Lãng bèn hỏi:
- Kiếm Vương tiền bối, ngài có thể giải được không à?
Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:
- Xem không hiểu.
Trên thực tế, người của thế giới này phần lớn đều xem không hiểu cái đề này.
Và những con số phía trên dựa vào hình thức ban đầu của các chữ số Ả Rập. Cái thứ này ở trái đất được phát minh bởi người Ấn Độ cổ đại mấy trăm năn trước Công nguyên.
Thẩm Lãng tức khắc có chút không dám tin tưởng.
Cái đề mục này khó như thế, năm đó vua Căng cũng giải được ra?
Đây cũng là câu hỏi thiên cổ khó nhằn.
Làm sao mà hắn không tin?
Vua Căng thiên tài như vậy?
Đa số người của thế giới này, căn bản còn chẳng hiểu nổi ý của cái đề này.
Nhưng Thẩm Lãng liếc mắt một phát liền hiểu ra ngay.
Ở cái cửa vào di tích thượng cổ trên đảo Hắc Thạch, cần dùng đến định lý bốn màu.
Mà cái đề mục này là sử dụng một trong những thuật ngữ hấp dẫn nhất trong toán học: số nguyên tố.
Cái gọi là số nguyên tố là chỉ số nguyên trong dãy số tự nhiên lớn hơn 1, ngoài ước số là 1 và chính nó, không thể chia hết cho các số tự nhiên khác.
Dòng đầu tiên trên vách hang động hiển thị 2, là số nguyên tố đầu tiên.
Dòng thứ hai là con số 7, cũng là số nguyên tố và là số nguyên tố thứ tư.
Dòng thứ ba hiển thị 227, là số nguyên tố thứ 49.
Quy tắc này đã rất rõ ràng. Dòng tiếp theo là số lượng bình phương của số nguyên tố của dòng trước.
Điều đó có nghĩa là, dòng thứ tư phải viết ra số nguyên tố 2401 (bình phương 49).
Nhưng đáp án thứ tư để trống, nghĩa là cần ngươi tính ra, đáp án ở đây chắc hẳn là 21467.
Nhưng mà đây không phải đáp án cửa vào di tích thượng cổ yêu cầu.
Nó yêu cầu ngươi viết ra đáp án thứ năm.
Nói cách khác, dòng thứ năm phải là số nguyên tố 460832089 (bình phương 21367).
Thấy cái cái số lượng liên tiếp có phải muốn choáng váng hay không?
Không sai, chính là con số nguyên tố xếp hạng sau 460 triệu.
Đây... Đây quả thực là đề bài quái đản.
Muốn cho người ta phải phát khùng.
Nếu như dựa vào sức người tính toán, coi chừng đến mất cả N năm.
Hơn nữa cần dùng mất mấy triệu trang giấy.
Vua Căng có thể giải đáp được câu hỏi này?
Thẩm Lãng thực sự không tin.
Đúng là ngày trước, khi gã còn ở nước Việt, quả thực xem như là một thiên tài, nhưng là không thiên tài đến nước này.
Ngay cả các nhà toán học của Thiên Nhai Hải Các cũng không biết cần bao nhiêu năm tháng.
Câu hỏi này, kỳ thực so với định lý bốn màu trên đảo Hắc Thạch phía càng khó.
Có thể nói, tương xứng.
Hơn nữa đồng dạng là đề toán học cực khổ.
Như vậy với Thẩm Lãng mà nói, giải ra cái nan đề cần phải bao lâu vậy?
Một giây đồng hồ!
Không, một giây đồng hồ cũng không đến.
Trí não như ở trong nháy mắt liền cho ra đáp án.
Kế tiếp, Thẩm Lãng chỉ cần viết đáp án lên vị trí thứ năm trên vách động là được.
Nhưng mà không có bút, viết như thế nào?
Chẳng lẽ, cắn đứt ngón tay dùng máu viết sao?
Không nên, con số quái đản này rất dài, tối thiểu muốn tiêu hao nửa lượng máu đi?
Thoáng do dự một chút, Thẩm Lãng móc ra một cây bút từ trong lòng ngực.
Thoạt nhìn nó giống y hệt cây bút cửa vào di tích thượng cổ đảo Hắc Thạch.
Dĩ nhiên không phải cây kia, nó đã bị núi Phù Đồ đoạt lại rồi.
Thẩm Lãng quét xem vật chất cấu tạo nên nó, sau đó tự làm một cây cho mình.
Nói trắng ra là, nó chính là loại đá đặc biệt trên đảo Hắc Thạch chế thành, có lực từ đặc biệt, còn lấy một chút phóng xạ.
Thẩm Lãng tiến lên, viết ra đáp án, đây là một dãy số cực kỳ dài, có chừng hơn mười con số.
(Chú thích của Bánh: xin lỗi, đáp án này ta không tả được, vừa rồi tìm chỉ 2401 số nguyên tố liền tiêu hết hơn mười phút của ta mất rồi)
Sau khi viết xong!
Thẩm Lãng lui trở về!
Kết quả, không có bất kỳ phản ứng nào.
Căn bản cũng không có mở ra được cửa vào di tích thượng cổ gì.
Chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ là ta tính sai rồi?
Không có khả năng, trí não làm sao có thể tính sai.
Lý Thiên Thu nói:
- Thẩm công tử, kiên nhẫn, kiên nhẫn nào.
Thẩm Lãng nói:
- Kiếm Vương tiền bối, ngài đọc được sao? Ngài cũng hiểu được ta đúng sao?
- Ta không hiểu. - Lý Thiên Thu nói:
- Thế nhưng ta biết ngươi thông minh tuyệt đỉnh, nhất định có thể giải đáp ra, thứ duy nhất thiếu sót chính là kiên nhẫn.
Á, được rồi.
Thẩm Lãng ngồi xuống bên cạnh chờ.
Tiếp đó, quả nhiên phát hiện mánh khóe.
Bởi vì mặt trăng ở trên trời sẽ chếch đi.
Ánh sáng phản xạ bên trong càng ngày càng mờ.
Cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Ánh sáng duy nhất, cũng chỉ có rọi trên cái đáp án còn lại.
Tiếp đó!
- Vù vù vù vù vù!
Thẩm Lãng cảm giác được bản thân không ngừng hạ xuống.
Đây là cả cái hang động nhỏ đáp xuống đất.
Tốc độ nhanh đến mức áp bức màng nhĩ, gần như g làm cho Thẩm Lãng ù tai.
Tầm mười mấy giây sau.
Ngừng hạ xuống.
Ở đây chắc hẳn là nơi càng sâu hơn dưới đất.
Thẩm Lãng xoay người nhìn lại, phát hiện một cái lối đi.
Phía trước đây là một cây cầu.
Phía dưới là nước sông cuồn cuộn.
Ở đây vậy mà có sông ngầm chảy dưới lòng đất.
Trên cầu có đủ loại pho tượng.
Có nam, có nữ.
Đây chính là người thượng cổ?
Vóc dáng rất cao, tứ chi thon dài?
Ồ?
Hơi giống Mộc Lan nhà mình đó.
Hai bên trái phải cây cầu có trên trăm pho tượng, thần thái khác nhau, trông rất sống động.
Đôi mắt của những pho tượng này dường như khảm bằng đá quý, cho nên phát ra ánh sáng rọi cả cái cầu đá.
Cuối cầu đá có một cánh cửa, đây chính là cửa di tích thượng cổ.
Thẩm Lãng cùng Kiếm vương Lý Thiên Thu cẩn thận từng li từng tí đi qua cây cầu kia.
Quỷ dị ở chỗ, mắt của các pho tượng hai bên giống như thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Đi tới cuối cây cầu.
Đi tới trước phiến cửa đá này.
Nơi này có một cái lỗ, chắc hẳn là cần chìa khoá mở cổng ra.
Trước cổng có hai cái pho tượng.
Vẫn là một nam một nữ, trong tay hai người đều đang nâng một cái mâm.
Có phải chăng ban đầu chìa khóa ở trên cái mâm này hay không?
Trong tay pho tượng này có cái gì.
Kiếm vương Lý Thiên Thu nhẹ nhàng nhảy lên, cầm vật trong tay pho tượng này xuống.
Đây là một thanh kiếm gỗ, phía trên có khắc mấy chữ: Tặng Thẩm Lãng hiền đệ.
Thấy tên của mình, trái tim Thẩm Lãng không khỏi run lên.
Lại ở ngay cửa di tích thượng cổ thấy được tên của mình.
Bên cạnh còn đặt một phong thơ.
Thẩm Lãng mở ra tin vừa đọc, chữ viết rất khá, chí ít tốt hơn Thẩm Lãng nhiều, cũng so với nhà thư pháp Ninh Nguyên Hiến khá khẩm hơn.
Thẩm Lãng hiền đệ, nếu như đệ lấy được thanh kiếm gỗ này liền có nghĩa đệ đã giải được nan đề thiên cổ, tìm được thứ uy hiếp mệnh căn của ta.
Ta phục! Thẩm Lãng hiền đệ rõ ràng tài năng kinh thiên vĩ địa!
Phục, phục! Vi huynh nhìn mà than thở.
Chịu thua, chịu thua!
Thẩm Lãng hiền đệ dùng tốc độ nhanh nhất cầm thanh kiếm gỗ tới tìm ta, chúng ta sẽ trò chuyện thật rõ ràng hơn.
Vi huynh chịu thua!
Sa Căng để thư lại.
...
Đây là thứ vua Căng lưu lại?!
Thẩm Lãng kinh ngạc, nhìn mà than thở, Kiếm vương Lý Thiên Thu càng hoài nghi nhân sinh.
Ông cảm giác sâu sắc rằng trí thông minh của mình không đủ.
Có thể ở trong mắt những kẻ thông minh tuyệt đỉnh như Thẩm Lãng cùng vua Căng, Lý Thiên Thu và Đại Ngốc có chỉ số thông minh không khác gì nhau.
Ước chừng một lúc lâu, Lý Thiên Thu nói:
- Vua Căng đoán được ngài sẽ tìm tới nơi này?
- Chưa nói tới đoán được, đây chỉ là suy nghĩ xấu nhất của hắn. - Thẩm Lãng nói:
- Không nghĩ tới, thực sự xảy ra.
Trên thực tế, Thẩm Lãng cũng tâm lực tiều tụy.
Cùng vua Căng đấu, thực sự quá khó.
Hắn chuẩn bị bao nhiêu hả?
Quân Niết Bàn thứ hai, quân Niết Bàn đầu tiên, Hoàng Kim Long Huyết.
Trước tiên định chơi kế hoạch xông vào nơi hiểm yếu tiến đánh đô thành Nam Ẩu, kết quả cảm thấy sẽ không thành công, bỏ qua.
Tiếp đó lựa chọn kế hoạch viễn chinh đô thành Đại Nam càng điên cuồng hơn.
Kết quả, vẫn bị thất bại!
Sau cùng, dùng sức tưởng tượng thiên mã hành không mới tìm ra cái di tích thượng cổ.
Ngàn khó khăn vạn hiểm trải qua hang Vạn Rắn, tìm được cửa vào, tháo ra lại một người thiên cổ nan đề.
Cuối cùng thành công.
Lần này coi là thắng à?
Coi là đi, thắng nửa người vua Căng.
Hơn nữa, nó cũng ở trong tính toán của vua Căng.
Chỉ bất quá, cái di tích thượng cổ này là thứ uy hiếp vua Căng tuyệt đối.
Một khi bị Thẩm Lãng chạm được, coi như là thắng.
- Đi thôi! - Thẩm Lãng nói.
Kiếm vương Lý Thiên Thu kinh ngạc nói:
- Cái này, chỉ vậy liền đi? Không đi vào sao?
Thẩm Lãng nói:
- Không vào được, chìa khoá ở trong tay vua Căng.
Lý Thiên Thu nói:
- Chúng ta đây coi là thắng à?
Thẩm Lãng nói:
- Thắng.
Lý Thiên Thu thở dài nói:
- Hai người các ngươi thật đúng là tuyệt đỉnh cao thủ so chiêu, đến giờ mới hết!
Thẩm Lãng quả thực thắng.
Bởi vì hắn căn bản không cần đi vào cái di tích thượng cổ này, cũng không cần phá hoại.
Hắn chỉ cần công khai cái di tích thượng cổ này, đồng thời công khai đáp án lối vào này.
Đến lúc đó Thiên Nhai Hải Các, núi Phù Đồ, thậm chí đế quốc Đại Viêm đều có thể chen chúc tới.
Như vậy với vua Căng hoàn toàn là tai họa ngập đầu.
Cái di tích thượng cổ này là mệnh căn của gã, là hy vọng để gã xây dựng quốc gia giàu mạnh.
...
Một lần nữa về cái hang óng ánh kia.
Thế nhưng, nó cũng không đi lên.
Nếu như nó không đi lên, Thẩm Lãng liền không trở về được mặt đất.
Lý Thiên Thu nói:
- Có phải cần ấn công tắc gì hay không?
Thẩm Lãng nói:
- Tiền bối đừng nóng vội, đây là dựa vào sức nước, chính là cái mạch nước ngầm chúng ta đã thấy. Bây giờ sức nướ đang đẩy dần lên, chờ đủ nước, cơ quan sẽ tự động mở ra, cái hang nhỏ này sẽ được đẩy lên.
Quả nhiên, đợi một khắc đồng hồ sau đó.
Cái phòng nhỏ bắt đầu không ngừng đẩy lên.
Mười mấy giây sau đó, về tới chỗ cũ, cũng chính là hang Vạn Rắn.
Đi qua hang động như mê cung, trở lại cái hang chính.
Lúc này, mấy chục ngàn con rắn độc lại chiếm giữ ở chỗ này.
Chỉ bất quá lúc Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu đi tới, vô số rắn độc đều tách ra.
Mọi người đều nước sông không đáng nước sông.
Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu dùng sợi dây buộc lại thân thể, nhẹ nhàng giật một cái.
Tiếp đó, hai người giống như giống như đằng vân giá vũ đi tới.
Đại Ngốc lợi hại, sức lực quá lớn.
Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu cộng lại gần ba trăm cân, Đại Ngốc nhấc lên như là không có gì.
...
Sau khi trở lại mặt đất, Thẩm Lãng trở lại quân doanh Niết Bàn.
Không có phát sinh bất kỳ biến cố.
Thẩm Lãng nói:
- Đại Ngốc, ngươi đi cầm phong thư này giao cho lão già trong đô thành Đại Nam, quốc sư Sa Ẩm.
- Được!
Đại Ngốc cầm lấy thư, chạy như điên.
Trong nháy mắt, liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tốc độ này, so với Thiên Lý Mã nhanh nhất còn nhanh hơn.
...
Đại Ngốc lại một lần nữa đi tới ngoài cổng kinh đô Đại Nam của tộc Sa Man.
- Tên ngốc to con, ngươi muốn đi vào sao? - Trên tường thành một cô gái tộc Sa Man hô lên.
- Ừ. - Đại Ngốc quát.
Một lát sau, cửa thành mở ra.
Tiếp tục, nữ võ sĩ tộc Sa Man này nói:
- Tên ngốc to con, đệ có ở lại không? Tỷ tỷ làm vợ cho đệ, sinh con cho đệ?
Đại Ngốc mặt đỏ tới mang tai, lắc đầu nói:
- Không được, không được, ta đã có vợ, ta cũng có con.
Tiếp đó, gã nhảy vào trong thành như trốn đi.
- Lão già ở đâu? - Gã đến bây giờ cũng không có nhớ kỹ tên quốc sư Sa Ẩm
Một lát sau.
Lão già xuất hiện.
- Đại Tráng, có phải Thẩm công tử có lời gì cần ngươi chuyển cáo hay không? – Ánh mắt quốc sư Sa Ẩm nhìn phía Đại Ngốc đặc biệt hòa ái.
- Ừ, nè! - Đại Ngốc đưa thư tới.
Quốc sư Sa Ẩm vừa mở ra đọc.
Tức khắc thân thể run lên, hoàn toàn không thể tin nổi.
Đây là phong thư nhận thua vua Căng để ở cửa di tích thượng cổ cho Thẩm Lãng.
Quốc sư Sa Ẩm xem hết lần này đến lần khác.
Đương nhiên, lão ngược lại không phải là hoài nghi phong thư này là ngụy tạo, chẳng qua là quá mức rung động, lão cần thời gian bình tĩnh.
Thẩm công tử này, hóa ra… mạnh đến thế này sao?
Đều đến phân thượng này, hắn còn có thể tìm tới thứ uy hiếp chúa công tuyệt đối?
Thật lợi hại.
Hắn và chúa công, hai người có thể mới cũng coi là tuyệt đại song kiêu đi?
Tiếp tục trong lòng quốc sư Sa Ẩm cảm thấy phải thầm than, hai người này mới thật sự là đỉnh phong quyết đấu.
- Được, xin ngươi trở lại chuyển cáo Thẩm công tử, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất cầm phong thư này đưa đến chỗ chúa công. - Quốc sư Sa Ẩm nói:
- Mặt khác, xin ngươi nhắn dùm lời của ta, ta đối với hắn đặc biệt cảm kích.
Đại Ngốc ra sức nhớ, ra sức thuộc lòng.
- Ông già, ông hãy lập lại lần nữa, quá dài, ta nhớ không xuể. - Đại Ngốc nói.
Quốc sư Sa Ẩm lại lập lại một lần.
- Được, ta nhớ kỹ. - Đại Ngốc xoay người chạy.
Vừa chạy vừa nhẩm, bằng không chỉ sợ lập tức muốn đã quên.
Chạy ra khỏi cửa thành, nữ võ sĩ tộc Sa Man nói:
- Tên ngốc to con, bằng không đệ ở nửa canh giờ? Để một đứa con cho tỷ tỷ nào?
Đại Ngốc cảm thấy không để ý tới người ra là không lễ phép, thế nhưng những lời này gã lạ nghe không hiểu.
- Ngươi, đây là ý gì hả?
Nữ võ sĩ tộc Sa Man nói:
- Chính là tỷ tỷ cùng ngươi ngủ, để cho ngươi thoải mái.
- Không được, không được, ta đi. - Đại Ngốc bỏ trốn mất dạng.
Tiếp đó phát hiện không ổn.
Không xong, mới vừa học thuộc lòng câu nói kia, giống hệt quên mất mấy chữ.
Nhưng mà, hắn không còn có dũng khí vào thành.
Đàn bà chỗ này quá dọa người.
Đại Ngốc chạy một hơi đến trước mặt Thẩm Lãng, nói thật nhanh:
- Lão già nói, ông ta dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến chỗ chúa công, đồng thời đặc biệt cảm kích ngươi.
Thẩm Lãng gật đầu một cái nói:
- Được, biết rồi, chúng ta đi thôi!
Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
Hai nghìn quân Niết Bàn lên bắc, trở về nước Khương!
...
Hai ngày sau, trong kinh đô Nam Ẩu.
Hành tỉnh Thiên Nam Tổng đốc Chúc Nhung thu được mật thư Chúc Hoằng Chủ.
Chúc Nịnh gả cho Tam vương tử Ninh Kỳ làm vợ, Xung Sư Sư gả cho Chúc Hồng Bình.
Sau khi đọc phong thư này, Chúc Nhung kinh ngạc sững sờ.
Vô cùng khiếp sợ, nhưng cũng không hề nghĩ tới.
Ngày này cuối cùng đến.
Điều này có nghĩa gia tộc họ Chúc hoàn toàn bỏ qua Ninh Dực, ngược lại ủng hộ Ninh Kỳ.
Trong mật tín, còn dùng một đoạn mật văn.
Đoạn mật văn này chỉ có mỗi Chúc Nhung có thể giải ra.
Nội dung vô cùng đơn giản, nhưng càng thêm chấn động.
Chuẩn bị đảo chính, tước quyền của Ninh Nguyên Hiến, để Chúc Nhung toàn quyền cùng vua Căng đàm phán, có thể cắt làm cả hành tỉnh Thiên Nam.
- Cữu phụ, tổ phụ có chỉ thị mới nhất gì vậy? - Ninh Dực xông vào.
Ở đây dù sao cũng là nước Nam Ẩu, có người đến tìm Chúc Nhung rất khó hoàn toàn bảo mật.
Trong ánh mắt Ninh Dực có chút bất an, bởi vì lúc trước vua Căng đã vạch trần chuyện này, nói gia tộc họ Chúc có thể sẽ chuyển biến lập trường, hỗ trợ Ninh Kỳ.
Ninh Dực không thể tin nổi, nhưng lại không thể không tin. Gã tràn đầy ảo tưởng, nhưng không ngây thơ.
Chúc Nhung cười nói:
- Phụ thân để đế quốc Đại Viêm gây áp lực với bệ hạ, để ta một lần nữa cùng vua Căng đàm phán đình chiến!
- Có đúng không? Vậy là tốt rồi... - Ninh Dực cất giọng run rẩy.
...
Vua Căng biểu cảm trấn định, nhưng trong lòng nhưng có chút vô cùng lo lắng. Kinh đô Đại Nam bên kia, không có truyền đến bất cứ tin tức gì.
Không có tin tức, chính là tin tức tốt. Hy vọng vẫn luôn không có tin tức qua đây.
Chưa tới năm sáu ngày nếu còn chưa có tin tức xấu truyền đến, coi như tất cả đều kết thúc.
Phải tin tưởng quốc sư Sa Ẩm, lão là một bậc tài trí tuyệt đỉnh, hẳn lão có thể ứng đối.
Gã đứng ở bản đồ trước mặt, nhìn hướng kinh đô Đại Nam, trong lòng lẩm bẩm:
- Thẩm Lãng, đệ cũng tuyệt đối không cần nhớ đến một bước kia.
Vợ Sa Mạn tiến lên, ôm thắt lưng vua Căng nói:
- Phu quân, không cần lo lắng, chàng mới là người trời chọn, Thẩm Lãng tuyệt đối không có khả năng thắng chàng, ở kinh đô Đại Nam, hắn sẽ không có kỳ tích.
Tiếp tục, nàng lại nói:
- Mật tín quạ bay của Tô Nan báo cáo Thành Vệ Quân trong thành Dương Qua đã mất dần hiệu quả của Hoàng Kim Long Huyết. Thẩm Lãng dùng quân Niết Bàn đầu tiên đáp trả đòn tấn công quy mô nhỏ đã bị ông ta đoán được.Chưa tới ba bốn ngày, đến khi hiệu quả Hoàng Kim Long Huyết hoàn toàn rút dần, ông ta sẽ lại một lần nữa công thành, đến lúc đó sẽ dễ dàng công phá thành Dương Qua. Tiếp đó chính là dẫn binh lên bắc, tiến đánh đô thành Việt quốc.
- Còn có phủ Hầu tước Huyền Vũ, Kim Mộc Lan dẫn đầu ba nghìn thần xạ thủ rời khỏi, trong pháo đài chắc chắn trống rỗng, liên quân của phụ thân và Nam Cung Ngạo chắc chắn có thể hạ được phủ Hầu tước Huyền Vũ.
- Vận mệnh diệt vong của Việt quốc, đã không thể cải biến.
- Ninh Nguyên Hiến phải tự vẫn trong cung, phu quân có thể báo thù rửa hận được rồi.
- Chuyện Sở vương không có làm được, chuyện Ngô vương cũng không có làm được, phu quân đã làm xong rồi, tiêu diệt hoàn toàn Việt quốc bá chủ phương nam.
Vương hậu Sa Mạn nói có chút nóng máu sôi trào.
Mà lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của tâm phúc:
- Bệ hạ, Chúc Nhung cầu kiến!
Vua Căng phất tay một cái, vốn định không gặp.
Nhưng nếu không gặp, ngược lại ra vẻ trong lòng mình vô cùng lo lắng, thế là gã đồng ý gặp mặt.
...
- Vua Căng, lời kế tiếp của thần, cũng có thể đại biểu cho ý chí tân triều của Việt quốc, thậm chí đại biểu cho ý chí gia tộc họ Chúc ở Viêm Kinh họ Chúc.
- Chúng ta sẵn lòng cắt nhường toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam cho ngài, xin ngài hãy đình chiến. - Chúc Nhung nói ra.
Vua Căng nói:
- Họ Chúc hoàn toàn vứt bỏ Ninh Dực, ngược lại hỗ trợ Ninh Kỳ? Kế tiếp, hạm đội gia tộc họ Tiết muốn tiến đánh thành Nộ Triều chứ gì?
Chúc Nhung thở dài, đàm phán cùng kẻ tuyệt đỉnh thông minh quá giản đơn, cũng quá mệt mỏi.
Vua Căng có thể từ trong thái độ của ông ta, suy đoán ra toàn bộ cục diện diễn biến mới.
Vương hậu Sa Mạn nói:
- Không cần hao tổn tâm cơ, quân đội nước Đại Nam chúng ta sẽ nhanh chóng đánh bại phủ Hầu tước Huyền Vũ, đánh hạ thành Dương Qua, tiếp đó hai cái đại quân hội sư, trực tiếp lên bắc tiến đánh đô thành Việt quốc, Việt quốc các ngươi phải diệt vong.
Chúc Nhung nói:
- Tại sao phải đến nước này? Tại sao phải đến nước này? Vua Căng không phải là không muốn Việt quốc của ta diệt vong? Lúc trước ngươi rõ ràng đưa ra điều kiện đặc biệt khoan dung.
Vua Căng không nói gì.
Vương hậu Sa Mạn nói:
- Năm đó Việt vương Ninh Nguyên Hiến mưu hại công công (tức cha chồng) của ta, tại sao không có nghĩ đến hôm nay? Chúng ta diệt Việt quốc chính là vì báo thù rửa hận. Phu quân của ta một khi diệt Việt quốc, là sẽ cất một tiếng hót cho muôn kẻ sững sờ, cả thiên hạ phải khiếp sợ.
Vua Căng vẫn không có nói gì.
Vương hậu Sa Mạn nói:
- Bay đâu, đuổi Tổng đốc Chúc Nhung đi, chúng ta không còn đàm phán.
Tiếp đó, Tổng đốc Chúc Nhung bị đuổi đi.
...
Chúc Nhung đi rồi, vương hậu Sa Mạn nói:
- Phu quân, vì sao lại thế? Lúc trước ngài rõ ràng chỉ cần cắt nhường năm quận, không có ý muốn tiêu diệt Việt quốc kia mà.
Vua Căng nói:
- Ninh Nguyên Hiến cự tuyệt sự khoan dung của ta, vậy ta cần phải biểu hiện uy phong sấm sét.
- Hơn nữa bây giờ cục diện đang phát triển theo hướng bất lợi, Ngô vương có thể bị cưỡng bức không xuất binh. Việt quốc rất có khả năng sẽ giữ được hơn phân nửa quốc thổ, cái này không phù hợp lợi ích của chúng ta. Mà một khi binh của chúng ta vào đô thành Việt quốc trước, Ninh Kỳ đảo chính cũng sẽ trực tiếp chết non, Ngô vương cũng sẽ không có đường sống thỏa hiệp, vẫn sẽ chọn lập tức xuất binh xuôi nam, bằng không khối này thịt hắn không còn gì để ăn.
- Ninh Kỳ muốn thượng vị? Có thể. Nhưng chờ ta diệt đô thành Việt quốc sau đó bàn tiếp, bây giờ không nói chuyện.
- Lập tức truyền thư quạ bay cho Tô Nan, để ông ta nhận được tin sau đó lập tức tiến đánh thành Dương Qua, không cần chờ đến hiệu quả Hoàng Kim Long Huyết của Thành Vệ Quân Việt quốc hoàn toàn yếu đi. Tiếp đó lập tức lên bắc tiến đánh đô thành Thiên Việt, lúc này ngọn kinh đô trống rỗng không cách nào tưởng tượng, tốc độ nhất định phải nhanh! Bằng không đến khi Ninh Kỳ đảo chính thành công, đến khi Ngô vương thỏa hiệp, cục diện kia liền không còn kịp rồi.
- Vâng!
Vương hậu Sa Mạn tự mình viết mật thư.
Nhưng mà vào lúc này!
Ba con quạ bay từ phía tây mà đến, bay thẳng vào cửa sổ, rơi vào trên cánh tay của vương hậu Sa Mạn.
Vua Căng trong lòng run lên.
Qụa bay truyền thư từ phía tây tới.
Tuyệt đối không nên là tin tức xấu, tuyệt đối không nên là tin dữ.
Vương hậu Sa Mạn lấy được phong mật thư từ chỗ cái vòng gắn trên chân quạ đưa cho vua Căng.
Vua Căng vừa mở ra xem.
Tức khắc thân thể run lên, gần như cứng ngắc ở tại chỗ.
Bức thư thật quen thuộc.
Là gã tự tay viết, đặt ở ngoài cửa di tích thượng cổ, lưu cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng hiền đệ, nếu như đệ lấy được thanh kiếm gỗ này...
Thư chịu thua của gã!
- Mạn Mạn, chúng ta thua, Thẩm Lãng thắng!
- Chúng ta có thể phải rời khỏi trò chơi này.
- Chuẩn bị một chút đi, ta muốn cùng Thẩm Lãng đàm phán.