Sức tưởng tượng thiên mã hành không, tinh thần mạo hiểm, còn có độ lượng.
Dù cho lấy tư cách kẻ địch, cũng không tránh khỏi phải rung động.
Trên cái thế giới này kỳ thực không có kỳ mưu gì cả.
Thẩm Lãng vài lần diệt địch, quả thực được cho kỳ mưu, đây cũng là bởi vì lợi dụng đại nhảy vọt văn minh.
Bất kể là diệt nhà họ Từ lúc đó, hay là sau đó nổ tung đường hầm dẫn nước biển vào cái hố tiêu diệt đại quân Vua Hải Tặc, hay hoặc là dùng thuốc nổ gây ra tuyết lở v.v...
Quả thật làm cho người ta không tưởng tượng nổi, vì những người của thế giới này chưa tiếp xúc với những kiến thức kia, chúng hoàn toàn là điểm mù của văn minh, cho nên mới phải có hiệu quả thần kỳ xuất kỳ bất ý.
Trừ lần đó ra, sẽ không có có kỳ mưu chân chính.
Mặc kệ âm mưu quỷ kế gì, đều có người s nghĩ tới.
Then chốt ở chỗ có hay dũng cảm hay không, có đủ hấp dẫn để chấp hành hay không
Năm đó Ninh Nguyên Hiến lấy tư cách là Thái tử chí tôn của Việt quốc, dám vào đại doanh của Biện Tiêu thuyết phục ông ta phản bội nước Ngô, vậy cũng là là một loại quyết đoán.
Mà lần này vua Căng dám dùng cái giá lớn như vậy diễn trò, dám cầm đại quân chủ lực giao cho Tô Nan, lấy tư cách quân chủ mà dám đặt mình vào nguy hiểm, dùng trí mà chiếm lại đô thành nước Nam Ẩu.
Thực sự làm cho người ta bị thuyết phục, cũng nhìn mà than thở.
Đây không chỉ cần có sức tưởng tượng cùng lòng can đảm, còn có sức hấp dẫn nhân cách to lớn.
Ngược lại Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo thì sao?
Hai người này quả thực được cho một đời đại tướng, có thời điểm chính thống vô cùng, lúc chơi trò chính trị thành thạo vô cùng.
Bọn họ không phải là không thông minh, mà là sức tưởng tượng đã bị phai mờ.
Bất cứ chuyện gì, bọn họ đều lấy thế giới quan của chính mình để đoán xem suy nghĩ của người khác.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều lấy yếu tố chính trị là thứ nhất suy tính.
- Vua Căng không tầm thường, vua như vậy, thảo nào có thể thống nhất toàn bộ tộc Sa Man! - Chúc Lâm bỗng nhiên thở dài nói.
Nam Cung Ngạo nói:
- Người bình thường, tư duy bình thường, cũng đi không đến bước đi của hắn ngày hôm này.
Có rất nhiều thời điểm, chúng ta nhìn nhân vật trong lịch sử cũng sẽ kinh thán không thôi.
Quá khoa trương, trong tiểu thuyết cũng không dám viết thế này.
Hán Cao Tổ Lưu Bang, 47 tuổi hay là một lão già xảo trá, 56 tuổi làm ngay hoàng đế.
Quang Võ Đế Lưu Tú thì càng thêm khoa trương, 27 tuổi vẫn còn làm nông, 30 tuổi liền trở thành hoàng đế Đông Hán, đi đâu nói lí lẽ đi?
Mà vị vua Căng này!
Hai năm trước như là chó chết chủ, toàn bộ nước Nam Ẩu bị chiếm lĩnh, gần như lẻ loi một mình lánh nạn tộc Sa Man.
Hai năm sau người ta thống nhất toàn bộ tộc Sa Man, suất lĩnh mười vạn đại quân giết về, trở thành quốc chủ Đại Nam, địa bàn so với nước Việt còn muốn lớn hơn.
Lúc trước trong lòng Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo còn luôn luôn đang suy nghĩ, những tù trưởng bộ lạc tộc Sa Man này cũng là đồ ngu sao?
Lại bị cái tay tiểu bạch kiểm vua Căng không đến ba mươi tuổi thống nhất?
Bọn họ bây giờ cũng cuối cùng cảm nhận được cái loại sức hấp dẫn nhân cách mãnh liệt này.
Dù cho lấy tư cách kẻ địch, cũng sẽ bị kinh ngạc, thảo nào những thứ thủ lĩnh Man tộc này đều sẽ cúng bái.
Kẻ địch như thế, thật sự khiến cho người khác phải sợ hãi.
Bởi vì hắn chính là một người điên, ngươi căn bản không biết hắn nghĩ như thế nào, then chốt hay là một người điên thông minh tuyệt đỉnh.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó những kẻ địch của Thẩm Lãng cũng phải chịu đau khổ như vậy.
...
Sau khi đã bị sốc, thậm chí sợ hãi.
Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?
Ba người Thái tử, Chúc Lâm, Nam Cung Ngạo tương đối lặng im.
Chúc Lâm nói:
- Kế tiếp, có ba loại phương án.
- Loại thứ nhất, đại quân ngày mai xuất phát, thừa dịp vua Căng đặt chân chưa ổn, quay về đánh chiếm đô thành nước Nam Ẩu, bất kể bất kỳ giá nào, đoạt lại tòa thành trì này. Nhưng chuyện thứ nhất này, Tô Nan suất lĩnh hơn hai vạn võ sĩ tộc Sa Man rất có khả năng lại một lần nữa bắt đầu đánh từ phía sau lưng, cùng vua Căng nội ứng ngoại hợp, tiêu diệt mười sáu vạn đại quân này của chúng ta.
Nói ra lời này thật là có chút sỉ nhục, dù cho Tô Nan cùng vua Căng quân đội cộng lại, cũng chỉ có ba bốn vạn mà thôi.
Đại quân của đám người Chúc Lâm cộng lại, vẫn có lớn đến mười sáu vạn, lại lo lắng bị người ta tiêu diệt toàn bộ.
- Loại thứ hai, bỏ đi đô thành nước Nam Ẩu, thậm chí bỏ đi thành Lạc Diệp, lui giữ thành Sa.
Thành Sa là thành cực bắc của cả nước Nam Ẩu, là nơi tiếp giáp với lãnh thổ nước Việt.
- Loại thứ ba, hoàn toàn rời khỏi nước Nam Ẩu, trực tiếp lui giữ phòng tuyến thành Thiên Nam, chỗ đó mới là sân nhà chúng ta.
Chúc Lâm cho ra ba loại phương án này có nghĩa là ông ta đã bị vua Căng kích thích mà trở nên cực kỳ to gan rồi.
Bằng không, dưới tình hình bình thường, ba cái phương án này căn bản không dám nói ra.
Chúc Lâm sau khi nói xong, ba người đều lẳng lặng không tiếng động.
Không người nào dám làm ra quyết đoán này.
Hậu quả quá nghiêm trọng.
Lựa chọn loại thứ nhất, có thể gặp phải toàn quân huỷ diệt.
Lựa chọn loại thứ ba, hậu quả chính trị quá nghiêm trọng, bực này với bị mất toàn bộ nước Nam Ẩu, ý nghĩa hoàn toàn thất bại.
Chúc Lâm không làm được quyết đoán thế này, Nam Cung Ngạo càng không thể.
Thế là, ánh mắt của hai người đều nhìn về Thái tử Ninh Dực.
Nhất định phải lập tức làm quyết định, chiến trường thay đổi trong nháy mắt.
Ninh Dực nhắm hai mắt lại, ra sức để cho mình tỉnh táo lại.
Nếu như ta là người như vua Căng, phải làm gì?
Lấy tư cách Thái tử Việt quốc, ta phải làm ra loại lựa chọn nào?
Ninh Dực bản năng lựa chọn loại thứ ba.
Hoàn toàn bỏ đi nước Nam Ẩu, lui về trong nước Việt đóng giữ.
Thành Thiên Nam lấy tư cách thủ phủ hành tỉnh, thành cao hào sâu, vững chắc vô cùng, là thành lớn thứ ba của nước Việt hơn xa đô thành nước Nam Ẩu.
Hơn nữa thành Thiên Nam còn có Chúc Nhung, là sân nhà tuyệt đối của gia tộc họ Chúc, bên trong có vô số vật tư cùng nguồn mộ lính.
Nhưng chuyện đầu tiên này đã khiến cho thanh danh của Thái tử liền triệt để thất bại, rành rành mang tiếng xấu.
Lúc trước khi ngươi còn chưa tới, Việt quốc còn chiếm thượng phong mà.
Kết quả Ninh Dực nhà ngươi vừa đến chiến trường nước Nam Ẩu lại thất bại thảm hại, toàn bộ nước Nam Ẩu đều thất thủ, đây nhất định là Ninh Dực nhà ngươi vô năng.
Thành sự không đủ, bại sự có thừa.
Vì lợi ích của nước Việt, cần phải bảo lưu mười sáu vạn đại quân này lui giữ thành Thiên Nam.
Nhưng vì lợi ích và danh tiếng của chính Ninh liền cần đập đánh một trận.
Như vậy lựa chọn loại thứ nhất?
Dẫn đầu mười sáu vạn đại quân đi tiến đánh đô thành nước Nam Ẩu?
Thật sự không có dũng khí.
Bất kể là Ninh Dực, hay là Chúc Lâm, Nam Cung Ngạo, thậm chí đại quân nước Việt đều bị đánh tơi tả, trong lòng sinh ra sợ hãi.
Dù cho lúc này trong thành, quân đội vua Căng chỉ có hơn một vạn người.
Nhưng người này thật là đáng sợ.
Hơn nữa, đại quân của Tô Nan rất có khả năng bắt đầu tập sát.
Càng nghĩ.
Lại chỉ có cái loại phương án thứ hai thích hợp.
Không dám cầm mười sáu vạn đại quân đi mạo hiểm, nhưng là không gánh nổi hậu quả chính trị khi hoàn toàn mất nước Nam Ẩu.
Cho nên đại quân tiến vào chiếm giữ thành Sa!
- Thái tử điện hạ, xin ngài quyết định. - Chúc Lâm nói.
Thái tử Ninh Dực trong lòng cười nhạt, lúc này lại muốn ta quyết định sao?
Lúc ta vừa đến, các ngươi sợ ta chỉ huy tầm bậy, ngoài sáng cũng muốn cho ta câm miệng làm một pho tượng Bồ Tát bảo ta trấn ở đây sao.
Bây giờ khi không gánh nổi hậu quả chính trị, lại nghe lời của ta?
Thế nhưng, chỉ oán thầm vẻn vẹn phút chốc, Thái tử Ninh Dực nói:
- Đại quân dùng tốc độ cao nhất lui giữ thành Sa, tám vạn vào thành Sa, tám vạn trực tiếp rút lui đến thành Thiên Nam, lập tức ở bên trong hành tỉnh Thiên Nam sắp xếp chiến trường thứ hai.
Quả nhiên là cái phương án này.
Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo thở dài một hơi, nhưng cũng cảm thấy thất vọng.
Trung dung à!
Ở sâu trong nội tâm lúc đầu khát vọng Thái tử sẽ làm ra quyết đoán càng thêm gan dạ mạo hiểm, kết quả vẫn không có, bảo thủ vô cùng.
Càng buồn cười hơn nữa là, trong lòng bọn họ cũng là nghĩ như vậy.
Thậm chí, nếu như Thái tử Ninh Dực làm ra quyết đoán mạo hiểm, hai người bọn họ còn sẽ tìm cách kéo lui lại.
- Điện hạ anh minh!
- Điện hạ anh minh!
Thái tử Ninh Dực cười nhạt trong lòng, anh minh à? Đúng, quả thực anh minh. Bởi vì chỉ có Thái tử như vậy mới phù hợp cho ý nghĩ của các ngươi nhất thôi.
Quyết sách đã định rồi.
Kế tiếp, lập tức triệu tập quan quân Thiên hộ trở lên, tuyên bố cái quyết định đầu tiên này.
Tức khắc chúng tướng ồ lên khiếp sợ.
Tất cả mọi người bị kinh ngạc sững sờ, vua Căng điên cuồng như vậy?
Gã là quân vương, vậy mà đặt mình vào nguy hiểm, dùng trí đoạt đô thành nước Nam Ẩu?
Thế nhưng sau khi nghe được Thái tử Ninh Dực quyết định, bọn họ cũng thở dài một hơi.
Vì vậy phương án cũng phù hợp ý nghĩ của bọn họ.
Quả nhiên... Cũng là hạng người cẩn thận!
Tiếp đó, Thái tử Ninh Dực bỗng nhiên nói:
- Nhanh, nhanh lên phái người đi chặn đứng mấy tên kỵ sĩ truyền tin chiến thắng, nhất định phải ngăn chặn bọn họ lại.
Nếu như đằng trước báo tin mừng, phía sau liền thất bại thảm hại, vậy thì thật là mắc cỡ chết người.
...
Duy chỉ có Trương Triệu có ý tưởng khác, ông ta là một người vô cùng cực đoan.
Lập tức, ông ta lập tức tìm được Thái tử.
- Điện hạ, nghe nói chúng ta muốn trực tiếp lui giữ thành Sa?
Thái tử Ninh Dực gật đầu.
Trương Triệu nói:
- Điện hạ tuyệt đối không thể, vua Căng ở đô thành nước Nam Ẩu cũng chỉ có một vạn người, vì sao không dám đánh? Chỉ cần đánh xuống, cũng liền là tiêu diệt vua Căng.
Thái tử nói:
- Vậy Tô Nan dẫn đầu hơn hai vạn đại quân tộc Sa Man bắt đầu giết? Phải làm sao?
Trương Triệu cắn răng nói:
- Điện hạ, thần sẵn lòng dẫn đầu năm vạn đại quân bọc hậu, ngăn cản Tô Nan suất lĩnh chủ lực tộc Sa Man.
Thái tử hỏi:
- Ngươi chống đỡ được à? Đánh thắng được à?
Trương Triệu lắc đầu:
- Đánh không thắng, thế nhưng... Mạt tướng có thể chống đỡ đủ thời gian.
Thái tử hỏi:
- Ngươi nói đủ thời gian là bao lâu?
Trương Triệu nói:
- Hai ngày!
Thái tử nói:
- Đầu tiên, ngươi chưa chắc kiên trì được thời gian hai ngày. Thứ nhì dù cho ngươi kiên trì thời gian hai ngày, chúng ta cũng chưa chắc có thể đánh hạ đô thành nước Nam Ẩu.
Trương Triệu rung giọng nói:
- Điện hạ, mười một vạn đại quân công thành, vua Căng tối đa chỉ có hơn một vạn người? Liền cái này còn không công nổi sao?
Thái tử nói:
- Ngươi có thể có nghĩ tới, nhỡ ra thất bại sẽ như thế nào? Mười sáu vạn đại quân có thể sẽ toàn quân huỷ diệt!
Trương Triệu không thể tin nổi.
Mười sáu vạn đại quân, lại đã bị ba bốn vạn người của vua Căng sợ vỡ mật, ngay cả thử xem một chút cũng không dám à?
Thái tử Ninh Dực đặc biệt chán ghét ánh mắt Trương Triệu, chuyện này ngươi là có ý gì? Cười nhạo ta bất lực à?
Ước chừng một lúc lâu Trương Triệu nói:
- Đã như vậy, vậy đơn giản toàn bộ rời khỏi nước Nam Ẩu, toàn bộ đại quân toàn bộ tập kết ở thành Thiên Nam, đó mới là sân nhà chúng ta. Dù sao cũng vua Căng nhất định sẽ lên bắc, liền lựa chọn ở chỗ đó quyết chiến.
Thái tử buồn bã nói:
- Nếu nói vậy, là toàn bộ nước Nam Ẩu thất thủ, hơn nữa còn là chắp tay nhường ra, người nào chịu được nhận trách nhiệm này?
Trương Triệu trong lòng đau khổ.
Vì sao ở trên chiến trường thì không thể đơn thuần một chút vậy?
Vua Căng đã là quân vương, hắn cũng dám mạo hiểm?
Thái tử điện hạ ngài còn chưa phải là là vua, vì sao cũng không dám mạo hiểm vậy?
Muốn chiến thì chiến triệt để đi.
Muốn lui thì lui hoàn toàn đi.
Cứ cái tình trạng chiến chẳng ra chiến, lui chẳng ra lui thì là cái gì?
Trung dung như vậy sẽ hại chết người!
Tức khắc Trương Triệu dập đầu xuống một cái thật vang, lớn tiếng nói:
- Điện hạ, ngài cho mạt tướng sáu vạn đại quân, mạt tướng đi tiến đánh đô thành nước Nam Ẩu quyết chiến với vua Căng, thua cùng lắm thì cái mạng này không cần, cũng xem như báo điện hạ ơn tri ngộ.
Ông ta thực sự chịu không nổi như thế, quá uất ức.
Thái tử Ninh Dực cất giọng lạnh tanh:
- Nói thì dễ lắm nhưng sáu vạn đại quân này quý báu biết nhường nào, há có thể nhẹ nhàng tống táng đi vậy sao?
Trương Triệu đáp lời đau khổ:
- Vậy hãy hoàn toàn tháo lui về bên trong Việt quốc đi.
- Lời đã nói rõ hết rồi. - Ninh Dực nói:
- Trách nhiệm để thất thủ nước Nam Ẩu hoàn toàn ngươi gánh chịu nổi sao? Sẽ chỉ do ta tới gánh thôi! Được rồi, cô tâm ý đã quyết, ngươi không cần nhiều lời, cứ thi hành mệnh lệnh liền ngay.
Trương Triệu dập đầu chảy máu, gần như khóc ròng nói:
- Điện hạ, tuyệt đối không thể như thế. Hoặc là chiến đấu, hoặc là rút lui, tuyệt đối không thể trung dung!
Ông ta không ngừng dập đầu, sau một lát cái trán liền máu tươi nhễ nhại.
Thái tử Ninh Dực bị ông ta làm cho bực mình, trực tiếp phất tay nói:
- Kéo hắn ra ngoài đi!
Tức khắc, hai cái võ sĩ Thiên Nhai Hải Các tiến lên trực tiếp kéo Trương Triệu ra ngoài.
- Thái tử điện hạ, tuyệt đối không thể như thế, hoặc là hoàn toàn rút lui, hoặc là chiến đấu triệt để…
Sau khi lôi Trương Triệu ra, sau đó Thái tử Ninh Dực không nhịn được muốn nôn mửa, vội vàng uống một ngụm trà.
- Lý Nam Phong, ngươi nói ta sai lầm rồi sao?
Võ sĩ thủ lĩnh Thiên Nhai Hải Các nói:
- Không biết.
Ông ta người tập võ, không chú ý đến quân quốc đại sự.
Lúc này, Thái tử Ninh Dực mới cảm giác được làm vua không dễ, bất kỳ một cái quyết định nào đều gian nan như vua trời vậy.
Tiếp đó gã nhìn chén trà ngây người.
Thế nhân đều nói gã và Ninh Nguyên Hiến rất giống.
Ở phương diện khác quả thực giống, lớn lên giống, tính cách cũng giống, cũng là cay nghiệt thiếu tình cảm, thậm chí Thái tử Ninh Dực càng thêm âm trầm một chút.
Ninh Nguyên Hiến còn có một chút sắc thái lãng mạn.
Hôm nay thấy càng rõ ràng hơn.
Ninh Nguyên Hiến gan lớn, thời khắc mấu chốt có can đảm mạo hiểm, có can đảm quyết đoán, thậm chí như là con bạc đỏ mắt, có bốn thành chắc chắn liền dám đẩy ra tất cả tiền đặt cược.
Mà Ninh Dực thật ra bảo thủ!
Cái này đương nhiên liên quan đến tính cách của gã, nhưng ở một phương diện khác, gã bị họ Chúc ảnh hưởng quá lớn.
Mọi việc thích chu toàn, thích dùng tư duy chính trị suy nghĩ đồng thời giải quyết vấn đề.
- Mà thôi, mà thôi, mặc kệ có hậu quả gì không, ta gánh chịu là được...
Ninh Dực chợt cắn răng một cái, đem quẳng chén trà trong tay nát vụn!
...
Ngày kế, theo Thái tử Ninh Dực ra lệnh một tiếng.
Mười sáu vạn đại quân còn lại Việt quốc xuất phát trùng trùng điệp điệp.
Trương Triệu dẫn đầu ba vạn quân đội cản phía sau, bất cứ lúc nào chuẩn bị chống đỡ Tô Nan tập kích.
Đại quân chẳng những không có đi tiến đánh đô thành nước Nam Ẩu, ngược lại bỏ qua thật xa, kiên quyết không để cho vua Căng cơ hội đánh lén.
Nếu bảo thủ, vậy bảo thủ đến cùng.
Mười sáu vạn đại quân, như là mai rùa vậy, cẩn thận từng li từng tí.
Nguyên bản hai ngày là có thể đi hết lộ trình, bây giờ lại phải đi ba bốn ngày.
Lúc đi qua đô thành nước Nam Ẩu, tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng vẫn xa xa có thể nhìn ra xa đến tòa thành trì này.
Thái tử Ninh Dực trong lòng vô cùng thống hận, lại xấu hổ không gì so bằng được.
Cái tên điên vua Căng này cũng dám mạo hiểm như vậy, bây giờ ngươi chắc chắn đứng ở trên tường thành nhìn đại quân của ta giễu cợt không ngớt đi.
Chắc chắn ngươi đang châm biếm ta nhát như chuột, có mười sáu vạn đại quân cũng không dám tiến đánh đô thành Nam Ẩu đi.
Cười đi, cười đi.
Ta sẽ không cho ngươi cơ hội!
Ngươi là người điên, ta không phải.
Ta sẽ cho ngươi như là chuột kéo rùa, tìm không được chút nào kẽ hở.
Phía sau Trương Triệu lần lượt phái trinh sát đến đây bẩm báo, Tô Nan suất lĩnh chủ lực tộc Sa Man cũng không có đuổi theo.
Nhưng càng như vậy, Thái tử Ninh Dực càng cảm thấy bên trong có quỷ, chắc chắn sau đó âm mưu.
Dựa theo tình hình bình thường, Tô Nan hèn hạ như vậy, sẽ khẳng định dẫn đầu đại quân ở phía sau không ngừng tập kích quấy rối kia mà.
Ông ta lại không có xuất hiện, có thể thấy được là muốn ta yên tâm đi tiến đánh đô thành Nam Ẩu, tiếp đó nội ứng ngoại hợp tận diệt đại quân ta.
Ta tuyệt đối sẽ không mắc lừa!
Cho nên, khi đi qua đô thành nước Nam Ẩu, mặc dù Trương Triệu lần này đến lần khác khẩn cầu tiến đánh đô thành Nam Ẩu.
Thế nhưng Thái tử Ninh Dực đều từ chối toàn bộ.
Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo cũng đặc biệt tức giận, tay Trương Triệu này tại sao không thức thời?
Quân lệnh như núi, nào có đạo lý thay đổi xoành xoạch?
Thảo nào người này lúc trước thất bại như vậy, bị người ta để đó không dùng lâu như vậy.
Bởi vì bọc quanh tách ra đô thành Nam Ẩu, thời gian tốn tầm ba ngày rưỡi, khoảng cách phía bắc thành Sa đóng còn có mười mấy dặm.
Tô Nan suất lĩnh chủ lực tộc Sa Man từ đầu đến cuối không có đuổi theo, đám người Ninh Dực không khỏi thở dài một hơi.
Chỉ cần đại quân tiến vào thành Sa liền an toàn.
Tiếp đó tám vạn đại quân rút lui tiến vào bên trong hành tỉnh Thiên Nam, có tòa thành Thiên Nam cỡ lớn này che chở định có thể vô tư.
Như thế vừa bảo đảm an toàn, vừa không có triệt để rời khỏi nước Nam Ẩu.
Dù sao cũng đại chiến còn chưa kết thúc, vừa chiến thắng, vừa chuyển vào, cũng là chuyện bình thường.
Kế tiếp sẽ phải để thế lực quan văn mở ra dư luận chiến, trắng trợn tô đậm sự tất yếu để phải quyết chiến tại thành Thiên Nam.
Không phải Ninh Dực ta đây vô năng vứt bỏ nước Nam Ẩu, mà là ở trong khu vực Thiên Nam thuộc quốc thổ quyết chiến phù hợp lợi ích, càng thêm có lợi cho việc triệt để tiêu diệt vua Căng.
Còn chiến báo, cứ viết bừa cũng được.
Tuy rằng lúng túng một chút, nhưng... Không phải là không có đường sống.
Tin tưởng lấy người đọc sách thủ đoạn vô sỉ, nhất định có thể tẩy tránh cái trận này.
Tiếp tục Thái tử Ninh Dực quyết định!
Một khi đại quân sắp xếp chiến trường thứ hai, suy nghĩ ở thành Thiên Nam quyết chiến, liền nhất định phải để cho Kim Trác xuất binh.
Cần phải không thể tiện nghi gia tộc họ Kim.
Chiến hỏa đều đốt tới hành tỉnh Thiên Nam, gia tộc họ Kim nhà ngươi lấy tư cách quý tộc lâu đời lớn nhất hành tỉnh Thiên Nam, nào có đạo lý không xuất binh.
Một khi xuất binh, vậy chớ có trách ta cắt thịt lấy máu. Nhất định thừa dịp trận đại chiến này, làm cho gia tộc họ Kim nhà ngươi phải khô máu.
Ngay sau đó Thái tử Ninh Dực tự xét lòng mình, đều đến thời khắc này, chẳng lẽ còn muốn ôm tư duy chính trị, còn muốn nghĩ hết tất cả biện pháp đánh kẻ thù chính trị à?
Chẳng bao lâu gã xác định được đáp án.
Không sai chính là muốn như thế, đây là chính trị, tràn đầy lạnh lùng cùng xảo quyệt, không được phép nửa điểm ngây thơ lãng mạn.
Thẩm Lãng là kẻ thù.
Ở hoàn cảnh thuận lợi tất nhiên phải đánh, trong nghịch cảnh càng phải đánh, bằng không hắn sẽ mượn cơ hội cắn ngược lại.
- Tấu chương Thẩm Lãng tự thả Tô Nan, cấu kết vua Căng đã chuẩn bị xong chưa? - Ninh Dực bèn hỏi.
- Đưa ra đi!
Ninh Dực nói:
- Tốt, sẽ viết một phần tấu chương! Đẩy trách nhiệm đô thành nước Nam Ẩu thất thủ cũng đến trên đầu Thẩm Lãng. Nếu không có hắn và vua Căng cấu kết, thế nào sẽ mất thành này?
Á? Cái này cần sức tưởng tượng rất lớn, cần hơn ngàn chữ mới có thể kéo được quan hệ nhân quả đến.
Chúc Lâm nói:
- Ở nơi này là vu oan? Vốn là sự thực! Quân ta vốn đã đại hoạch toàn thắng, cũng là bởi vì Thẩm Lãng cấu kết vua Căng, cho vô số thám tử ở bên trong đô thành Nam Ẩu, báo cho biết trong thành hư thật, đồng thời hạ độc mưu hại đại quân Việt quốc của ta, mới để cho vua Căng đoạt đô thành nước Nam Ẩu, thúc ép chủ lực quân ta không thể không chuyển vào thành Sa. Lần này đô thành Nam Ẩu thất thủ, Thẩm Lãng vốn là một trong đầu sỏ gây nên.
Á!
Nam Cung Ngạo nhìn mà than thở.
Đại tướng quân Chúc Lâm nhà ngươi không hổ là xuất thân quan văn võ tướng, trốn tránh trách nhiệm, vu oan hãm hại, quả thực lô hỏa thuần thanh chẳng có đường xuống chút nào.
Ninh Dực nói:
- Không chỉ có như thế, Vương tỷ Ninh La sở dĩ sẽ bị bắt, cũng cùng Thẩm Lãng liên quan đến, Vương tỷ đã từng thời gian rất lâu dùng thuốc của Thẩm Lãng điều chế có đúng không?
Chúc Lâm nói:
- Quả thực như thế.
Ninh Dực nói:
- Trong thuốc kia có độc, Vương tỷ công chúa Ninh La thời khắc mấu chốt độc phát, mới bị vua Căng đánh bại, bị đày ải làm tù binh. Nước Nam Ẩu đều thất thủ, Thẩm Lãng là kẻ có tội lớn nhất.
Lý Nam Phong cũng nhìn mà than thở.
Thái tử Ninh Dực quả nhiên là quan văn bồi dưỡng ra được, tất cả kỹ năng đều ở thủ đoạn chính trị.
Cái bản lĩnh chối tội này, quả thực phát huy đến cực hạn.
Bọn họ đương nhiên biết cái này hoàn toàn không lừa được quốc quân Ninh Nguyên Hiến, thế nhưng... lại có thể đục nước béo cò, có thể gạt được cả đống bình dân, hơn nữa thiên hạ người đọc sách nhất định sẵn lòng tin tưởng.
Còn quốc quân?
Chỉ cần mười mấy vạn đại quân này trong tay, quốc quân cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ.
Bởi vì phía nam chiến cuộc hoàn toàn dựa vào mười mấy vạn quân đội phe họ Chúc mà thôi.
Thẩm Lãng nhà ngươi chớ có trách ta.
Ai cho ngươi là kẻ địch của ta, ai cho ngươi bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, bị muôn người mắng mỏ mà.
Tảng đá này ngươi không gánh thì người nào gánh?
Mà ngay tại lúc này!
Phía trước lại có một đội kỵ sĩ chạy như bay đến, mặt mày như một mớ nùi giẻ, kinh hoàng không ngớt, cầm đầu chính là chủ tướng giữ thành Sa.
Trong lòng Thái tử Ninh Dực lại một lần nữa run rẩy.
Tuyệt đối không nên là tin tức xấu nữa, tuyệt đối không nên!
Ta thực sự không chịu nổi.
Tên võ sĩ nọ trực tiếp vọt tới trước mặt Ninh Dực quỳ xuống.
- Điện hạ, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt, vua Căng đã đánh chiếm thành Sa rồi!
Nghe những lời này!
Giống như là sét đánh!
Thái tử Ninh Dực, Chúc Lâm, Nam Cung Ngạo hoàn toàn đứng ngẩn ngơ, không cách nào hoạt động.
Trong phút chốc chất giọng kia chẳng khác gì từ chín tầng mây vang đến vậy.
Toàn bộ da đầu đều phải nổ.
Giống như lâm vào băng giá cùng bóng tối vô biên vô tận.
Thành Sa, đã là thành cực bắc của nước Nam Ẩu tiếp giáp với nước Việt.
Thái tử Ninh Dực vốn là muốn dẫn đầu đại quân vào thành Sa.
Bây giờ, thành Sa cũng thất thủ.
Ta... Ta đ*t mẹ ngươi, vua Căng!
Mẹ kiếp...
Cái thằng điên này, ngươi xong chưa?
Ngươi, chuyện này là ngươi thuần túy đùa giỡn chỉ số thông minh của chúng ta sao?
Người điên, người điên a!
Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo cũng hiểu được mình đã bị nhục nhã khủng khiếp.
Đây chính là đô thành Nam Ẩu.
Đối với vua Căng nhà ngươi mà nói, đây là thành trì vô cùng trọng yếu, thậm chí là mệnh căn, là kinh đô.
Ngươi mới vừa đoạt, lại xoay người rời đi?
Ngươi... Ngươi sẽ không sợ chúng ta đi tiến đánh à?
Ngươi đi, sau đó giao đô thành Nam Ẩu cho người nào đi giữ?
- Vua Căng mang theo bao nhiêu người tiến đánh thành Sa? - Chúc Lâm cất giọng run rẩy.
- Hơn một ngàn người! - Tên kia võ sĩ đạo:
- Trong thành có nội ứng của hắn, có thể hai ba trăm người.
Lại, lại là nội ứng!
Thành Sa nguyên bản có chừng bảy ngàn quân phòng thủ.
Bảy ngàn người, bị hơn một ngàn người nội ứng ngoại hợp đánh xuống.
- Ngươi, các ngươi là phế vật à? - Nam Cung Ngạo cất giọng run rẩy:
- Bảy ngàn người, đánh không lại một ngàn người của kẻ khác?
Thủ tướng thành Sa nói:
- Vua Căng quá mạnh mẽ, xung phong đi đầu, dũng mãnh vô cùng! Dân chúng trong thành Sa cũng đều ủng hộ vua Căng.
Nhưng mà vào lúc này!
Thân thể của Thái tử Ninh Dực ở trên ngựa bắt đầu lung lay, giống như sẽ phải ngã sấp xuống xuống tới.
- Điện hạ, điện hạ...
Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo vọt tới.
Ninh Dực cuối cùng không có ngã xuống, bởi vì bên cạnh có Lý Nam Phong đỡ gã.
Ước chừng một lúc lâu.
Ninh Dực mới phát giác được bản thân hoàn hồn.
Lẳng lặng không nói gì.
Bản thân ba người thực sự bị vua Căng hoàn toàn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Vua Căng vì sao dám bí mật bỏ xuống đô thành đi đoạt thành Sa.
Gã đã đoán chắc Ninh Dực đại quân nước Việt không dám tiến đánh đô thành Nam Ẩu.
Đây là một loại mạo hiểm.
Nhưng... Cũng là biết người biết ta.
Ninh Dực, Chúc Lâm, Nam Cung Ngạo, đều bị gã tính kế.
Nhìn qua mạo hiểm vô cùng.
Trên thực tế bước này, người ta rất có chắc chắn.
Sỉ nhục, sỉ nhục khủng khiếp!
Phải làm sao?
Kế tiếp lại nên làm cái gì bây giờ?
Tiếp tục lên bắc đoạt lại thành Sa?
Hay là xuôi nam, đoạt lại đô thành Nam Ẩu?
Hoặc là triệt để bỏ trốn mất dạng, lui trở về trong nước Việt?
Không!
Không lui được.
Đại quân nước Việt không phải võ sĩ tộc Sa Man, lật không được núi lớn.
Nhưng con đường gần nhất trở về Việt nhất định phải đi qua thành Sa.
Hoặc là liền lượn quanh đường bốn trăm dặm, mãi đi về hướng đông, đi qua thành Lạc Diệp lên bắc tiến vào trong nước Việt.
Đặt ở Ninh Dực trước mặt lại là ba cái lựa chọn.
- Lên bắc tiến đánh thành Sa.
- Xuôi nam tiến đánh đô thành Nam Ẩu.
- Tiếp tục di chuyển, vòng qua đường bốn trăm dặm đi đến thành Lạc Diệp!
Chúc Lâm cất giọng run rẩy:
- Điện hạ, nên quyết định đi.
Đ* mẹ cái quyết đoán của ngươi ấy!
Thái tử Ninh Dực gần như muốn rống giận.
Lúc trước xuôi gió xuôi nước, vì sao không cho ta quyết đoán.
Bây giờ tình thế cực kỳ nguy hiểm, lại muốn cho ta quyết đoán?
Ta là Thái tử, ta cũng xem như là vua (*), lẽ nào chỉ là cái lá chắn cho các ngươi thôi sao?
(*) vua là quốc quân, thái tử là thiếu quân.
Bây giờ Ninh Dực rõ ràng sợ cái từ quyết đoán này.
Lần trước quyết đoán của gã bị vua Căng tính sát nút, thế cho nên lọt vào thảm cục trước mắt.
Nếu như nghe Trương Triệu, không nói hai lời trực tiếp tiến đánh đô thành Nam Ẩu.
Vậy sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.
Vua Căng không ở đó, trong thành không đến một vạn quân phòng thủ, có thể có thể đánh xuống.
Kết quả bản thân sợ sói trước nên đâm ra lo sợ hổ, dẫn đến tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
- Điện hạ, thần biết cái này rất khó, nhưng nhất định phải làm quyết định. - Chúc Lâm nói:
- Đại quân ở dã ngoại quá nguy hiểm, chờ trời tối càng thêm nguy hiểm.
Đúng vậy, còn có hai canh giờ liền trời tối.
Ninh Dực thực sự muốn tiêu tùng.
Hoá ra quyết đoán khó như vậy.
Gã thực sự bị vua Căng chơi đến mức không còn chút tự tin nào cả.
E sợ mỗi một quyết định của mình, đều có thể bị đối phương nắm hết, đều sẽ rơi vào cạm bẫy của đối phương.
- Điện hạ, xin ngài quyết định!
- Điện hạ, xin ngài quyết định!
Thái tử Ninh Dực cuối cùng không nhịn được, lạnh lùng nói:
- Vì sao phải ta quyết đoán? Chính các ngươi lẽ nào không có chủ ý à? Việt quốc nuôi các ngươi mấy chục năm, lẽ nào ở thời khắc mấu chốt sẽ không có chủ trương à?
Chúc Lâm cất giọng bi thương nói:
- Điện hạ, chúng ta đã già rồi, tư duy bị cực hạn, ngài là người trẻ!
Ninh Dực hiểu, hoá ra Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo cũng bị vua Căng giày vò đến chẳng còn lòng tự tin.
- Trương Triệu, Trương Triệu, ngươi qua đây...
Thái tử nghĩ tới Trương Triệu, vài ngày lúc trước chủ ý của gã là chính xác.
Một lát sau, Trương Triệu xuất hiện trước mặt Ninh Dực.
Ninh Dực nói:
- Trương Triệu, ngươi hãy nói xem, chúng ta là cần phải lên bắc đi đánh thành Sa, hay là bởi vì xuôi nam đánh đô thành Nam Ẩu, hoặc là đông tiến đi thành Lạc Diệp!
Trương Triệu không có dương dương đắc ý, càng không có nói đáng đời không nghe lời của ta bây giờ biết hậu quả.
Mặt mũi của ông ta nghiêm trọng.
Hiện tại ông ta cũng không biết nên như thế nào quyết định.
Theo đạo lý, vua Căng mới vừa đánh thành Sa không lâu sau, cho nên trong tay căn bản cũng không có bao nhiêu quân đội.
Lúc này, là điều kiện cơ hội tốt nhất công đánh thành Sa.
Vận khí tốt, còn có thể trực tiếp tiêu diệt cả vua Căng ở thành Sa.
Thế nhưng thành Sa là một thành nhỏ, hơn nữa còn là một thành nhỏ trong núi.
Không có nội ứng thì dễ thủ khó công.
Nói cho đúng, nó xem như là thành quan.
Mười mấy vạn đại quân hoàn toàn không thi triển được, võ sĩ tộc Sa Man tại cái loại địa hình này có thể như giẫm trên đất bằng.
Lúc này vua Căng không ở đô thành Nam Ẩu, cho nên đi đánh đô thành Nam Ẩu chắc hẳn là thời cơ tốt nhất.
Trương Triệu là một người cực đoan, lúc trước ông ta nói tiến đánh đô thành Nam Ẩu, bây giờ cũng có chút chấp niệm.
- Điện hạ, một là… không làm, hai không nghỉ, lao vào chỗ chết tìm đường sống! - Trương Triệu nói:
- Chúng ta xuôi nam tiến đánh đô thành Nam Ẩu, chỉ cần có thể đánh được, trực tiếp chuyển bại thành thắng, tùy ý vua Căng xảo quyệt như quỷ, cũng khó hơn nữa nghịch chuyển.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Chính là, như vậy khoảng cách đại quân chủ lực của Tô Nan sẽ gần một chút. Nhỡ ra ông ta tấn công từ phía sau lưng phải làm sao?
Trương Triệu giận dữ hét lên:
- Thần dẫn đầu năm vạn đại quân cản phía sau là được, trừ phi thần đã chết, bằng không Tô Nan đừng hòng lướt qua trận địa này một bước!
Lúc này, trong lòng Thái tử Ninh Dực lại có một cái ý niệm khác.
Có thể cần phải trực tiếp đi tiến đánh thành Sa.
Trương Triệu giận dữ hét lên:
- Điện hạ, sợ đầu sợ đuôi như thế, có thể có nửa tư thế của nhân quân kia chứ?
Ninh Dực nói:
- Có đúng không thể đi tiến đánh thành Sa không?
Trương Triệu nổi giận nói:
- Thành Sa là một thành quan, ở trong núi, không có nội ứng, dễ thủ khó công. Mười mấy vạn đại quân, thi triển thế nào, căn bản phát huy không được ưu thế nhiều lính của chúng ta, chúng ta cũng không phải con khỉ tộc Sa Man, chúng ta leo không được núi. Ngược lại đô thành Nam Ẩu xung quanh vùng đất bằng phẳng, thích hợp cho đại quân chúng ta thi triển nhất.
Ninh Dực vẫn không cách nào quyết đoán.
Trương Triệu rống lớn:
- Quân tình như lửa, điện hạ còn có do dự tới khi nào?
Bỗng nhiên, có một tên tướng lĩnh nói:
- Có thể chia binh hay không, một nhánh xuôi nam tiến đánh đô thành Nam Ẩu, một nhánh lên bắc tiến đánh thành Sa?
Gần như tất cả mọi người hướng gã trợn mắt nhìn.
Chia binh cái khỉ ấy!
Đều đến lúc này còn chia, ngươi sợ mọi người chết không đủ nhanh à?
Trương Triệu hét lớn:
- Điện hạ, đại quân của Tô Nan còn chưa có đuổi theo, thời gian mỗi một hơi thở đều vô cùng quý giá, điện hạ đến cùng còn muốn lãng phí bao nhiêu thời gian? Ngài thiếu quả quyết như thế chẳng lẽ lớn ở dưới tay đàn bà à?
Lời này, tức khắc triệt để chọc giận Thái tử Ninh Dực!
Gã trừng xéo Trương Triệu một cái.
Cửa ải khó khăn lần này nếu đi qua nhất định cho ngươi chết không chỗ chôn.
Tiếp đó, Thái tử Ninh Dực ra lệnh một tiếng.
- Đại quân xuôi nam, tiến đánh đô thành Nam Ẩu, hành quân gấp, hành quân gấp!
Tức khắc!
Mười mấy vạn đại quân, trùng trùng điệp điệp đi về hướng đông nam.
Hôm qua mới đi qua đô thành Nam Ẩu.
Bây giờ, lại muốn quay trở lại.
Ninh Dực hạ lệnh, sau đó mơ hồ cảm thấy hối hận.
Gã bản năng cảm thấy cần phải lên bắc tiến đánh thành Sa.
Thế nhưng... Lúc trước Trương Triệu là chính xác.
Hơn nữa, mệnh lệnh tuyên bố, sau đó còn muốn bù đắp lại liền khó khăn.
Then chốt Trương Triệu nói đúng, thành Sa hiểm trở, bản thân mười mấy vạn đại quân không thi triển được.
Đô thành Nam Ẩu mới rộng, mới có thể làm sức chiến đấu mười mấy vạn đại quân phát huy đến mức tận cùng.
Trương Triệu nói đúng, nói đúng!
Lần này, mười mấy vạn đại quân Việt quốc hành quân rất nhanh.
Ngày kế!
Mười mấy vạn đại quân, nguy cấp!
Cuối cùng chạy tới phía dưới đô thành Nam Ẩu!
...
Tiếp đó...
Một màn cực kỳ tuyệt vọng xuất hiện.
Trên tường thành xuất hiện một khuôn mặt anh tuấn tiêu sái.
Dĩ nhiên là... Vua Căng?!
Gã, gã không phải ở thành Sa à?
Tại sao lại trở lại đô thành Nam Ẩu?
Vua Căng cười nói:
- Người là như vậy, dễ dàng từ một cực này chuyển sang một cực khác. Ngay từ đầu hết sức bảo thủ, sau khi phát hiện sai rồi, sau đó liền dễ hướng đi mạo hiểm cực độ! Ninh Dực à, đệ thực sự cần phải tiếp tục lên bắc, tiến đánh thành Sa.
Ninh Dực run rẩy, nói không ra lời.
Vua Căng nói:
- Hiền đệ nói ta không phải ở thành Sa đúng không? Đúng, ta lở thành Sa, thế nhưng cho dù chết thì đệ không dám đánh thành Sa, cho nên ta lại một người một ngựa trở về! Còn mười mấy vạn đại quân của đệ đã bôn ba bốn năm ngày, mệt mỏi, mệt muốn chết rồi!
- Ninh Dực hiền đệ, nếu đến, cũng không cần đi, đệ và mười mấy vạn đại quân liền ở tại chỗ này an giấc triền miên vô tư cũng không sai!
Lại, lại bị gã tính kế!
Tức khắc, Thái tử cảm thấy bóng tối vô biên vô tận, sợ hãi vô biên vô tận dâng lên trong lòng.
Nhưng mà vào lúc này!
Phía sau trinh sát báo lại!
Tô Nan dẫn đầu đại quân chủ lực tộc Sa Man đánh tới từ phía tây.
Nhân số đông đảo, hơn hai vạn!
Nhìn bụi mù đằng sau chỉ có ba bốn vạn thôi!
Thái tử Ninh Dực trong phút chốc cảm giác được trời đất quay cuồng.
Gã cũng không thể chịu nổi cú sốc khổng lồ này nữa.
Một ngụm máu tươi phun ra, cả người Ninh Dực ngã quỵ từ trên chiến mã, triệt để bất tỉnh đi!
...
Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay hai chương một vạn bảy, thực sự ra sức hết hơi! Cuồng xin các huynh đệ hỗ trợ, khóc cầu nguyệt phiếu! Khấu đầu cúng bái!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Mấy hôm nay, truyện gốc bị cấm tạm thời trên qidian để kiểm duyệt cho đến giờ mới giải cấm ra chương mới.