Vấn đề trốn thuế này không thể cứ lờ đi mãi được. Nền kinh tế Đại Tề tuy phát triển như vậy, nhưng ngân khố vẫn luôn thâm hụt triền miên. Giới nhà giàu, thương nhân cấu kết với quan lại, bao che cho nhau, khai man ruộng đất là chuyện thường như cơm bữa.
Người dân lương thiện phải gánh vác đủ loại thuế má, trở thành nguồn thuế cơ bản nhất, bị giới nhà giàu và triều đình bóc lột.
Kẻ có tiền thì không chịu nộp thuế, người nghèo thì bị bóc lột đến tận xương tủy. Bách tính không trở thành nô lệ cho giới nhà giàu, giúp bọn họ củng cố thế lực, thì cũng phải đi lính để được hưởng trợ cấp, tiếp tục tạo nên vấn đề “quá nhiều binh lính”. Còn không thì trực tiếp vùng lên tạo phản, đã không sống nổi nữa, thì giết hết bọn chúng đi!
Đến cuối cùng, cách giải quyết tốt nhất cho cả hai bên lại là tạo phản. Bởi vì như vậy, cho dù là bách tính hay là giới nhà giàu, đều phải chết, chết rất nhiều, chết như rạ.
Người chết rồi thì sẽ không còn bất mãn nữa, ruộng đất và tài sản có thể phân chia lại. Thời gian trôi qua, mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Nhưng nếu để tình hình phát triển đến mức này, cho dù nhìn từ góc độ nào, cũng không có lợi cho hoàng đế - người đứng đầu.
Hoàng đế dựa vào quốc gia mà tồn tại, làm tổn hại đến bách tính chính là làm tổn hại đến gốc rễ của quốc gia, tự tay hủy hoại nền móng của mình. Nhưng cho dù phải trả giá đắt như vậy, cũng không thu được bao nhiêu thuế má. Vậy tiền bạc đã đi đâu? Tiền đã chui hết vào túi của quan lại và giới nhà giàu.
Tập đoàn lợi ích khổng lồ này nằm chắn giữa triều đình và bách tính, hút máu từ dưới lên, trăm phần chỉ dâng lên cho hoàng đế một phần, sau đó lại nhận được mệnh lệnh từ hoàng đế, bóc lột gấp trăm lần xuống dưới.
Rõ ràng bọn chúng là kẻ hưởng lợi nhiều nhất, nhưng trong quá trình này, bọn chúng lại có thể đóng vai người vô tội, một mặt cấu kết với giới nhà giàu, kết bè kết phái, không ngừng củng cố thế lực, khiến hoàng đế không thể động đến bọn chúng, mặt khác lại ra vẻ “thanh liêm, chính trực”, chỉ trích hoàng đế hoang phí vô độ.
Đối với vấn đề này, không phải là không có ai muốn cải cách để giải quyết, nhưng cuối cùng đều thất bại.
Nguyên nhân sâu xa là do, những kẻ được lợi từ căn bệnh trầm kha này, chính là bộ máy quản lý, ai lại ngu ngốc tự tay chặt đứt lợi ích của mình?
Tập Hồng Nhụy khác với những người khác, nàng ta không giải quyết vấn đề trên bề mặt, mà trực tiếp nhắm vào gốc rễ.
Trước kia, nàng đã dùng cách kiểm kê lao động, từ góc độ “một mẫu ruộng tại sao lại thuê đến một nghìn người làm”, đã phát hiện ra vô số ruộng đất bị che giấu, khiến cho thuế má tăng vọt.
Nhưng phần đó chỉ là “che giấu bất hợp pháp”, còn rất nhiều ruộng đất “che giấu hợp pháp” vẫn chưa bị phát hiện. Vì vậy, nàng lại tiếp tục ra tay, khiến cho “che giấu hợp pháp” cũng trở nên bất hợp pháp.
Kết quả là, hành động này, nếu như trước kia, chắc chắn sẽ động chạm đến lợi ích của rất nhiều người, là tự tìm đường chết. Nhưng tình hình hiện tại lại rất đặc biệt.
Quan lại tuy là một tập thể, nhưng cũng không phải là một khối thống nhất. Muốn trở thành một thế lực đối kháng với hoàng quyền, ít nhất cũng cần phải có thời gian vun đắp và một người lãnh đạo đủ tầm ảnh hưởng.
Hiện tại, phe cánh của Tiêu Nam Sơn và Lâm Cảnh Viễn đã bị Tập Hồng Nhụy triệt để tiêu diệt. Vậy thì, ai sẽ là người đứng đầu mới? Lão quốc công? Tần Hành Triều?
Lão quốc công chỉ là một lão già lẩm cẩm, Tần Hành Triều là chó săn trung thành của Tập Hồng Nhụy, thế lực võ tướng do Đặng Nghị đứng đầu thì âm thầm nương tựa vào Tập Hồng Nhụy, chỉ có Chu Nhĩ Xích là dám công khai phản đối.
Nhưng ngươi có thể để hắn ta làm người dẫn đầu sao? Đừng nói là Tập Hồng Nhụy, ngay cả bản thân hắn ta cũng chẳng muốn làm chuyện như vậy.
Nếu Tập Hồng Nhụy thật sự thành công, nàng sẽ có được những gì?
Một cuốn sổ thuế minh bạch, rõ ràng, một nguồn thuế khổng lồ, vừa có thể tăng thu nhập cho quốc khố, vừa có thể giải phóng người dân khỏi gánh nặng thuế má. Có thể tưởng tượng, nàng sẽ nhận được sự ủng hộ to lớn đến nhường nào.
Tình trạng kẻ có tiền không chịu nộp thuế, người nghèo bị bóc lột đến tận xương tủy sẽ không còn tồn tại nữa. Giới nhà giàu không thể che giấu ruộng đất, cũng không thể trốn thuế, thuế má không những không giảm, mà còn tăng vọt.
Người dân có ruộng đất để canh tác, cuộc sống ổn định, chi phí cho việc cứu tế sẽ giảm đi rất nhiều, giảm bớt gánh nặng cho ngân khố.
Thu chi cân đối, ngân khố chắc chắn sẽ dồi dào. Lúc đó, nàng có thể tăng lương cho quân đội, thậm chí có thể cấp ruộng đất, tiền bạc cho những quan lại bị tước bỏ “quyền nhận dâng hiến”.
Có vẻ như mọi thứ đều không thay đổi, nhưng bản chất đã khác.
Người nộp thuế cho nàng là giới nhà giàu, người dùng tiền thuế của giới nhà giàu để chu cấp cho quan lại, quân đội cũng là nàng ta. Người tốt đều là nàng, bất cứ ai muốn vượt qua nàng, đều là bất hợp pháp.
Chỉ cần khẽ lay động một chút, nàng đã có thể đảo ngược tình thế, biến vòng luẩn quẩn, tận diệt tận diêt thành vòng tuần hoàn tích cực, lấy nànglàm trung tâm.
Tập Hồng Nhụy thật sự quá may mắn, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều đứng về phía nàng.
Trong thời chiến, nàng lợi dụng lãi suất quốc trái, thu hút một lượng lớn tiền bạc sạch sẽ từ giới nhà giàu.
Tiền bạc rất quan trọng, nguồn gốc của tiền bạc cũng quan trọng không kém.
Lượng tiền khổng lồ tượng trưng cho quyền lực, mà nguồn gốc sạch sẽ, tượng trưng cho việc nàng ta ngay từ đầu đã nắm trong tay quyền lực tuyệt đối, không cần phải thỏa hiệp với bất kỳ ai.
Ninh Lan cảm thấy mình không thể giữ được bình tĩnh nữa.
Nếu hắn là hoàng đế, còn Tập Hồng Nhụy chỉ là khách, đương nhiên hắn sẽ vô cùng vui mừng khi nàng giúp hắn dọn dẹp cục diện rối ren này. Nhưng đáng tiếc, sự thật không phải như vậy.
Tập Hồng Nhụy mới là “hoàng đế” thực sự, cho dù cục diện này có tốt đẹp, vững chắc đến đâu, cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Thật tàn nhẫn! Tại sao phải để hắn tận mắt chứng kiến một mầm non tràn đầy hy vọng, rồi lại nói cho hắn biết, tất cả đều không thuộc về hắn?
Nếu Tập Hồng Nhụy thật sự thành công, thì hiệu ứng tích cực sẽ tiếp tục mang đến hiệu ứng tích cực, nền móng của nàng sẽ ngày càng vững chắc, càng về sau càng thêm quyền lực.
Muốn ngăn cản nàng, chỉ có một cách, đó là lợi dụng việc Tập Hồng Nhụy tuy đã nắm trong tay quyền lực của hoàng đế, nhưng nàng không phải là hoàng đế thực sự.
Nàng còn một cửa ải khó khăn chưa vượt qua, đó là ngày tàn của lão hoàng đế. Mà nàng lại lựa chọn thời điểm này để ra tay với bá quan văn võ.
Có lẽ là do nàng quá tự tin, hoặc là do nàng đã quá đắc ý, tóm lại, nàng đã để lộ sơ hở vào thời điểm không nên nhất.
Lúc này, bá quan văn võ tuy im lặng, nhưng không có nghĩa là bọn họ không có ý kiến. Bây giờ bọn họ im lặng, không có nghĩa là sau này bọn họ cũng sẽ im lặng.
Nàng ta, khi mà nền móng còn chưa vững chắc, đã đẩy một bộ phận người vào thế đối đầu. Nhóm người im lặng này đang cần một người lãnh đạo, mà khi người lãnh đạo đó xuất hiện, chính là lúc sức mạnh thực sự của bọn họ bộc phát.
Nghĩ kỹ lại, thứ níu giữ hoàng quyền của Tập Hồng Nhụy, chỉ là một đứa trẻ và một lão già sắp chết.
Ai cũng biết, với tình trạng sức khỏe hiện tại của lão hoàng đế, chắc chắn không sống được bao lâu nữa. Còn đứa trẻ kia, chẳng qua chỉ là con của tì thiếp, là con của “tội thần” bị Tập Hồng Nhụy gi.ết ch.ết.
Vì vậy, hắn vẫn còn một cơ hội. Chỉ cần hắn chịu thỏa hiệp, thỏa hiệp với nhóm người im lặng kia, hắn sẽ có được một lực lượng mới.
Nhưng vừa nghĩ đến hai chữ “thỏa hiệp”, Ninh Lan lại cảm thấy đau nhói trong tim.
Thỏa hiệp đồng nghĩa với việc nhượng bộ, đồng nghĩa với việc phải trả lại quyền lực mà Tập Hồng Nhụy đã cướp được, đồng nghĩa với việc tự tay đập nát một ván cờ có lợi cho hắn. Hắn thật sự phải làm vậy sao?
…
Tập Hồng Nhụy không quan tâm nam chính nghĩ gì, nàng chỉ cần làm những gì mình muốn.
Đúng vậy, ngày tháng tốt đẹp còn chưa được bao lâu, nàng lại muốn mạo hiểm rồi.
Lão hoàng đế sống chết cũng chỉ là chuyện hai, ba năm nữa, trước lúc đó, tự mình chuốc lấy phiền phức, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi. Nhưng nàng thật sự không nghĩ ra thời điểm nào thích hợp hơn lúc này để làm chuyện này.
Vấn đề “quá nhiều quan lại” là một sự thật khách quan, chỉ cần nàng còn muốn sống yên ổn, thì nhất định phải giải quyết. Mà cho dù giải quyết vào lúc nào, cũng đều là tuyên chiến với toàn bộ quan lại. Nếu đã vậy, tại sao nàng không chọn thời điểm bọn họ yếu nhất?
Đúng là lúc này cũng là lúc nàng yếu nhất, nhưng mạnh yếu vốn là khái niệm tương đối.
Hiện tại, phe cánh của Tiêu Nam Sơn đã bị tiêu diệt, phe cánh của Lâm Cảnh Viễn cũng bị nhổ cỏ tận gốc, cả triều đình không ai dám chống đối nàng. Mà trước khi “ngồi vững trên ngai vàng”, chính là lúc đội ngũ của nàng đoàn kết nhất.
Cho dù đãi ngộ của quan lại có tốt đến đâu, nhưng không được làm quan thì cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ. Đấu đá chính trị không phải là chuyện có thể tùy ý thay đổi lập trường, đã lên thuyền của nàng ta rồi, muốn xuống đâu có dễ dàng như vậy?
Vì vậy, Tập Hồng Nhụy hiện giờ không chút do dự, bổ nhiệm người thân tín vào những vị trí quan trọng. Lâm Cảnh Viễn đã chết, vậy ai sẽ là Hữu tướng mới? Còn có thể là ai ngoài Tần Hành Triều? Ai dám có ý kiến?
Ngôn Ngọc, thái giám thân cận bên cạnh nàng, lập được hai đại công, để hắn ta quản lý Hầu Quan nha có vấn đề gì không? Không có vấn đề gì cả.
Nam nữ thụ thụ bất thân, đám đàn ông các ngươi nỡ lòng nào bước vào hậu cung của ta sao? Vì vậy, để nữ quan bên cạnh ta nắm giữ ấn tín và xử lý công văn là chuyện rất hợp lý.
Đặng lão tướng quân cảm thấy con đường thăng tiến của võ tướng quá bất hợp lý, đãi ngộ quá thấp, muốn thay đổi một chút, nàng có đồng ý không?
Đương nhiên là đồng ý, Cơ Chính viện đều do ngươi quyết định, ngươi nói được là được.
Tầng lớp quản lý cấp cao đã hoàn toàn nằm trong tay người tâm phúc của nàng. Nàng đề bạt những nhân tài từng trải qua chiến trận như Dương Hoằng Ý, Mậu Anh… lên trung ương có vấn đề gì không?
Không có vấn đề gì cả, rất hợp tình hợp lý.
Sau khi đã sắp xếp xong tầng lớp trên, những người mới thi đỗ còn đang háo hức chờ đợi, lập tức hăng hái như những bậc tiền bối, xuống địa phương kiểm kê dân số, đo đạc ruộng đất cho nàng.
Trước kia, Tập Hồng Nhụy đã từng lấy cớ kiểm kê lao động, tiến hành một cuộc tổng điều tra dân số, thống kê ruộng đất. Bây giờ, nàng lại muốn làm lại một lần nữa.
Lần này khác với lần trước, Tập Hồng Nhụy quyết định lấy việc tự khai báo là chính, quan lại chỉ đóng vai trò phụ trợ, kiểm tra và ghi chép.
Do “Luật cấm dâng hiến” mới được ban hành, nên những hành vi dâng hiến trước đây đều được bỏ qua, không truy cứu trách nhiệm.
Người dâng hiến có thể dựa vào bằng chứng để đòi lại ruộng đất của mình, bất kể là bằng chứng gì, đều không phạm pháp.
Nhưng từ nay về sau, tất cả đều phải dựa vào sổ sách ruộng đất được thống kê lần này làm chuẩn. Nói cách khác, những người từng tham gia dâng hiến vẫn có thể tiếp tục dâng hiến, nhưng chỉ cần ghi ruộng đất vào danh nghĩa của quan lại, thì những ruộng đất đó sẽ trở thành tài sản riêng của quan lại, không còn liên quan gì đến chủ sở hữu ban đầu nữa.
Tuy rằng cấm dâng hiến, nhưng quan lại vẫn được miễn thuế một phần ruộng đất nhất định dựa theo cấp bậc. Phần vượt quá, chỉ cần nộp thuế theo luật thuế mới là được.
Nói cách khác, chỉ cần quan lại nộp một phần thuế, là có thể đá bay chủ sở hữu ban đầu, độc chiếm ruộng đất.
Ban đầu, người dân dâng hiến ruộng đất đương nhiên là vì có lợi, bản thân họ vẫn được hưởng phần lớn lợi ích. Nhưng bây giờ, nếu tiếp tục dâng hiến cho quan lại, thì chưa chắc đã giữ được ruộng đất của mình.
Lúc này, bọn họ còn dám tin tưởng quan lại sẽ giữ lời hứa, trong lúc có cơ hội độc chiếm, vẫn nhớ đến ân tình trước kia, chừa lại cho bọn họ một chút lợi ích sao?
Tin tưởng quan lại giữ chữ tín, chẳng khác nào tin rằng heo mẹ biết leo cây. Trước khi sổ sách ruộng đất được thống kê lại, ít nhất bọn họ còn có “cơ hội hợp pháp” để đòi lại ruộng đất của mình. Sau hôm nay, việc quan lại chiếm đoạt ruộng đất của bọn họ sẽ trở nên hợp pháp.
Chạm đến lợi ích thiết thân, chó cùng rứt dậu, huống chi là người. Vì vậy, Tập Hồng Nhụy cảm thấy, việc đo đạc ruộng đất, thống kê lại sổ sách, xử lý những vụ kiện tụng giữa người dâng hiến và quan lại địa phương mới là màn kịch hay nhất.
Vì vậy, nàng để cho những người mới thi đỗ, chưa có kinh nghiệm gì, làm đại thần, dẫn theo cấm quân xuống địa phương xử lý chuyện này.
Hy vọng bọn họ bình an vô sự, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu vấn đề nằm ở bản thân các ngươi, ở tâm tư và năng lực của các ngươi, thì đừng trách ai cả, cả đời này các ngươi hãy từ biệt con đường quan trường đi. Cho dù đãi ngộ của quan lại có tốt đến đâu, cũng không đến lượt các ngươi hưởng thụ.
Còn nếu vấn đề nằm ở địa phương, thì vừa hay hiện giờ Đại Tề không có chiến sự với Bắc Nhung, mọi người đều rất rảnh rỗi.
Thủ đoạn ôn hòa không giải quyết được vấn đề, thì đừng trách nàng mang quân đi bình định.
Nói cho cùng, tuy rằng nàng ra tay với toàn bộ quan lại, nhưng cũng không có ý định dồn bọn họ vào chỗ chết.
Phúc lợi nên có, nàng vẫn sẽ ban cho, thu nhập ngầm cũng có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng phúc lợi phải do triều đình ban phát, còn chuyện quan lại cấu kết với nhau, tuyệt đối không được phép tồn tại.
Mọi người chỉ có thể thông qua nàng để hành sử quyền lực, không được phép vượt qua nàng.
Những lão cáo già trong triều đương nhiên hiểu rõ, hành động này của Tập Hồng Nhụy đã động chạm đến lợi ích của bọn họ, chèn ép không gian sinh tồn của bọn họ.
Nhưng nếu bọn họ dám không đi giày theo kích cỡ của nàng, nàng sẽ chặt đứt ngón chân của bọn họ!
Giày mới mang vào, chắc chắn sẽ hơi chật, không sao, mài giũa một chút là được, thời gian lâu rồi sẽ quen.
Không muốn thích ứng cũng không sao, đổi người khác mang. Đây chính là đôi giày thêu kim tuyến, dát ngọc ngà, người muốn mang nó nhiều vô số kể.
Vì vậy, trước khi những vị tân khoa đó lên đường, Tập Hồng Nhụy gần như không hề che giấu ý đồ của mình: “Một củ cà rốt, một cái hố, có người ra đi, mới có người tiến vào, các ngươi hiểu chứ?”
Tình cảnh của Dương Hoằng Ý, Mậu Anh… vẫn còn đó, muốn hay không, là do bản thân các ngươi tự quyết định.
Lần tổng điều tra dân số, thống kê ruộng đất này, nàng muốn nắm giữ từng ngóc ngách của đất nước này trong tay.
Thu xong vụ thuế cuối cùng của năm, cũng là lúc báo cáo tài chính được công bố.
Tập Hồng Nhụy rất mong chờ, lần này, báo cáo tài chính sẽ mang đến cho nàng kết quả như thế nào?
Danh Sách Chương: