Cả người Tập Hồng Nhụy ngã vào ngực Sùng Văn Đế, cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa mà nghẹn ngào òa khóc.
"Hoàng lão gia... Nô tỳ không còn là nô tỳ nữa… Nô tỳ cũng sẽ không quay về đó nữa… Huhuhu…"
"Được được được, sau này Hồng Nhi chỉ ở bên cạnh Hoàng lão gia thôi!"
Sùng Văn Đế bối rối đau lòng ôm lấy cơ thể yếu ớt của thiếu nữ. Sao tiểu cô nương này luôn khiến cho người ta đau lòng như thế chứ?
Cảnh tượng đẹp đẽ này khiến cho Đức Nhân đứng bên cạnh nhìn xem cũng phải nâng tay áo lên xoa mắt nhưng Bùi Tam lại như bị sét đánh.
Hắn ta đang nhìn thấy cái gì vậy?
Đó là Hoàng đế!
Hắn ta kết luận lần này Tập Hồng Nhụy rời đi nhất định có gian phu nhưng hắn ta không ngờ gian phu đó lại là Hoàng đế!
Mọi thứ đã qua giờ giống như một ngọn núi lớn đè lên người Bùi Tam khiến hắn ta cảm thấy đầu óc ong ong.
Lúc này hắn ta lại nhớ tới câu cuối cùng mà Tập Hồng Nhụy nói với mình: "Bùi Tam, nhớ kỹ những lời mà ngươi nói hôm nay cho ta!"
Ong…
Dường như có thứ gì đó bị đánh tan trong nháy mắt khiến Bùi Tam có cái nhìn rất khác về thế giới này. Mọi thứ đều trở nên rất kỳ lạ, tuy đầu nặng nhưng chân hắn ta nhẹ đến mức không biết mình đang giẫm lên đâu.
"Chết tiệt! Có phải ngươi muốn chết không?"
Tiếng quát to kéo hắn ta về thực tại, Bùi Tam mới ý thức được mình đã đi ra giữa đường từ lúc nào. Lúc này đang có một nam nhân đánh xe cường tráng nắm lấy vạt áo của hắn ta.
Bùi Tam bị đối xử thô bạo như thế thì mới tìm được chút lý trí, hắn ta hất tay tên l.ỗ m.ãng kia ra rồi chạy trối chết.
Trong đầu của hắn ta chỉ có một suy nghĩ: Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ…
Khi hắn ta thất thần quay lại phủ thái tử thì đang có người tìm hắn ta: "Ngươi đi đây vậy? Thái tử phi đang tìm ngươi đấy?"
Lúc này Bùi Tam như bừng tỉnh mà vội vã chạy tới thì thấy thái tử phi đang ngồi ngay ngắn trên ghế cao, bình tĩnh nhìn hắn ta: "Ta đã biết hết những chuyện xảy ra rồi. Hóa ra chuyện ta muốn gả Hồng Nhụy cho ngươi lại là ghép uyên ương quá mức. Nếu ngươi và Ngưng Mộng mới thật sự có tình cảm với nhau fhì ta sẽ làm chủ gả nàng cho ngươi vậy."
Ngưng Mộng thường ngày vẫn bình tĩnh giờ lại thẹn thùng, nàng ta cúi đầu đáp: "Nô tỳ tạ ơn thái tử phi nương nương đã ban hôn!"
Bùi Tam lại kích động ngẩng đầu, đột nhiên la lên: "Không được! Ta có tình cảm với ngươi lúc nào chứ? Ngươi nói bậy nói bạ cái gì trước mặt chủ tử vậy?"
Ngưng Mộng nghe vậy thì sững sờ.
Bùi Tam và Tập Hồng Nhụy hoàn toàn trở mặt, đây là lúc hắn ta đang rầu lo nhất. Thế nên mặc kệ là vì nàng ta hay vì mặt mũi của mình, hắn ta chắc chắn sẽ tiếp nhận mối hôn sự này nhưng tình huống hiện tại là như thế nào?
Ngưng Mộng nhìn hắn ta bằng ánh mắt khó tin giống như muốn xoay chuyển gì đó: "Ngươi nói vậy là có ý gì… Ban đầu ở trên lầu…"
Trong mắt Bùi Tam toàn là oán hận, đều là do tiện nhân này châm ngòi ly gián nên hắn ta mới hoàn toàn trở mặt với Hồng Nhi. Vậy mà bây giờ nàng ta còn dám tính kế hắn ta như thế!
Hắn ta nói với đôi mắt đỏ bừng: "Câm miệng! Còn không phải tại ngươi tính kế ta nên bọn ta mới hiểu lầm nhau sao? Vậy mà người còn miệng lưỡi gì với thái tử phi? Ngươi kém xa Hồng Nhụy, dáng vẻ kém mà năng lực cũng kém, cái gì cũng không thể sánh nổi!"
Ngưng Mộng không dám tin mà lui lại một bước.
Tại sao đột nhiên Bùi Tam lại thay đổi như vậy?
Khóe mắt nàng ta rơi ra vài giọt nước mắt, kích động mà nhìn hắn ta như muốn xoay chuyển mọi chuyện: "Ngươi nghĩ ta như vậy sao?..."
Bùi Tam lại giống như chó điên mà trực tiếp cắn xé: "Ngươi đừng giả vờ nữa! Ai mà không biết chuyện của ngươi? Lúc ở Vương phủ ngươi đã bò lên giường của thái tử gia nhưng không ngờ thái tử gia vốn không để ngươi vào mắt, thế là ngươi lại động lòng với ta. Khi thấy ta và Hồng Nhi thân thiết với nhau thì ngươi lại muốn chia rẽ. Đúng là không biết xấu hổ!"
Ngưng Mộng: !
"Ai nói với ngươi như thế?... Có phải là…"
Bùi Tam lại cười ha ha: "Còn cần ai nói sao? Cả Vương phủ không ai là không biết chuyện của ngươi!"
Ngưng Mộng như rơi xuống hầm băng. Nàng ta nhìn thoáng qua Lâm Oản rồi vội vàng quỳ xuống, than thở khóc lóc: "Thái tử phi, nô tỳ thật sự bị vu oan!"
Sau đó nàng ta tức giận quay đầu nhìn Bùi Tam: "Rõ ràng lúc đến vẫn còn bình thường, tại sao đột nhiên ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ta làm gì đắc tội với ngươi sao?"
Bùi Tam lệ rơi đầy mặt.
Tại sao ư? Hắn ta cũng đang muốn biết tại sao đây!
Tại sao chỉ trong nháy mắt mà tất cả mọi chuyện đều thay đổi?
Giờ phút này hắn ta thấy Ngưng Mộng thì trong lòng chỉ toàn là oán hận. Đều là tại nàng ta!
Cũng tại nàng ta nên hắn ta mới trở nên như bây giờ!
Trong lòng hắn ta toàn là nỗi oán hận nhưng không thể giải tỏa. Mà hắn ta kích động như thế lại khơi dậy tâm lý phản nghịch của Lâm Oản.
Lâm Oản vỗ bàn một cái, nghiêm nghị nói: "Im ngay! Ai cho ngươi cái gan chửi bới người khác như thế hả?"
Bùi Tam không dám tin mà mở to hai mắt. Mặc dù thái tử phi không thể hiện ra mặt nhưng ai cũng biết cô ta rất để ý đến oanh oanh yến yến bên cạnh thái tử gia. Thế mà sau khi biết chuyện của Ngưng Mộng và thái tử gia, sao cô ta lại không hề phản ứng lại?
Lâm Oản tức giận trong lòng.
Người sống một đời, nhìn người không thể chỉ dùng mắt mà còn phải dùng tim để nhìn. Cô ta ở chung với Ngưng Mộng lâu như vậy, Ngưng Mộng là người như thế nào cô ta còn không hiểu rõ sao?
Trên đời này, mỗi lần chửi bới nữ tử thì đều phải làm ầm ĩ chuyện cá nhân. Ban đầu cô ta tưởng Bùi Tam thật sự là một người không tệ, ai ngờ hắn ta cũng sẽ vì mấy lời đồn đại như thế mà tổn thương một nữ tử!
Đối với một nữ tử trong sạch mà nói, chuyện đó quan trọng cỡ nào chứ. Vậy mà hắn ta lại dùng điều đó để công kích người khác, ý đồ đáng chết!
Ban đầu lúc bọn hắn đến vẫn còn rất tốt, sao đột nhiên thái độ của Bùi Tam lại thay đổi nhiều như vậy? Chắc chắn là lúc Tập Hồng Nhụy rời đi đã nói gì đó với hắn ta.
Nàng đã trèo lên cành cao mà còn muốn dùng miệng lưỡi khiến cho Bùi Tam và Ngưng Mộng bất hòa.
Bình thường Bùi Tam cũng là người có nguyên tắc, sao có thể dễ dàng sập bẫy như vậy? Chẳng lẽ nam nhân thật sự không thể cưỡng lại sự dụ dỗ của sắc đẹp, để cho người ta dắt mũi dẫn đi sao?
Bùi Tam ngơ ngác đứng tại chỗ, thật sự không ngờ chuyện này sẽ xảy ra.
Ngưng Mộng nhìn thấy nét mặt của Lâm Oản thì cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sau đó ôm mặt òa khóc.
Lâm Oản đỡ nàng ta lên rồi trợn mắt nhìn.
Bùi Tam: ...
Làm sao bây giờ? Không thể thoát khỏi Ngưng Mộng mà lại còn đắc tội với thái tử phí, con đường sau này chắc chắn càng không dễ đi.
Bùi Tam bàng hoàng đi vào quán rượu, gọi tiểu nhị mang ra một vò rượu rồi uống hết ngụm này đến ngụm khác.
Rượu mạnh tiến vào bụng, vị cay xè khiến yết hầu hắn ta phát đau. Sau khi bị nghẹn đến mức ho khan thì hắn ta lại nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình trên vò rượu. Đột nhiên trong đầu hắn ta lóe lên một ý tưởng…
Còn chưa tới đường cùng… Còn chưa tới đường cùng… Hắn ta vẫn còn cách cuối cùng!
...
Bùi Tam nháo nhào trong quán một trận thật sự đã tổn thương Tập Hồng Nhụy. Mấy ngày gần đây nàng không hề có tinh thần, cũng tiều tụy đi rất nhiều.
Trước đây trong nhà toàn là tiếng cười nói vui vẻ của nàng, còn bây giờ nàng không vui đùa thì trong phủ cũng trở nên vắng lặng rất nhiều.
Đức Nhân nhìn nàng rồi lau nước mắt: "Hoàng lão gia, phải làm sao bây giờ? Dáng vẻ này của Hồng cô nương khiến cho nô tài cũng đau lòng…"
Sùng Văn Đế nhìn Tập Hồng Nhụy dựa vào mép đình đang ngẩn người nhìn cá bơi thì vuốt râu, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Để ta!"
Sáng sớm hôm nào đó, Tập Hồng Nhụy vẫn miễn cưỡng chống cửa sổ ra nhìn mặt trời bên ngoài như thường ngày. Lúc này nàng nghe tiếng côn trùng và chim hót vang dội thì không khỏi mở to mắt.
Trong vòng một đêm, không biết tại sao mà các loại hoa tươi đã bày khắp viện tử. Bươm bướm bay giữa hoa, chim hót líu lo, còn có cả hương thơm đất trời chui vào chóp mũi nàng.
Tập Hồng Nhụy sửng sốt một lát.
Nàng không thèm rửa mặt trang điểm mà lập tức mở cửa ra, chân trần chạy dọc trên đá cuội.
Những đóa hoa tươi tốt cùng tỏa ra hương thơm rung động tâm hồn. Tập Hồng Nhụy nhìn hoa thơm cỏ lạ tranh nhau khoe sắc thì tinh thần sa sút dần biến mất, sau đó nàng mỉm cười ngạc nhiên.
Nàng duỗi ngón tay ra, không biết do con bướm say mật hay là gì đó mà đáp lên tay nàng rồi nhẹ nhàng vỗ cánh khiến Tập Hồng Nhụy kinh ngạc mở to hai mắt.
Đột nhiên tiếng đàn vang lên khiến cho bươm bướm bay khỏi tay nàng, Tập Hồng Nhụy cũng chợt quay đầu nhìn về phía tiếng đàn vang lên.
Hôm nay Sùng Văn Đế ăn mặc rất đơn giản. Hắn đang ngồi trong đình, chơi dây đàn một cách tùy hưnhs.
Lúc hắn còn là vương gia cũng không hề có hứng thú với đế vị, ngày nào cũng chỉ rong ruổi giữa sông và núi, làm bạn với đàn và vẽ. Giờ phút này, dường như hắn lại được quay về khoảng thời gian nhàn nhã đó.
Không biết từ lúc nào mà sau lưng lại có thêm một bóng người, Sùng Văn Đế đè dây đàn kết thúc khúc tấu, vừa quay đầu thì lập tức nhìn thấy nữ nhân đi chân trần đứng trong đình. Cô nương có mái tóc đen buông xõa, không son không phấn đang ngơ ngác nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc.
Phù dung đẹp không sánh bằng gương mặt của mỹ nhân, gió thổi từ thủy cung mang theo mùi hương thơm ngát trên mái tóc.
Sùng Văn Đế cất đàn đứng dậy, khi nhìn thấy ngón chân mịn màng bị đá cấn đến phát đỏ của nàng thì đau lòng nói: "Sao chưa mang giày mà đã chạy ra ngoài rồi?"
Tập Hồng Nhụy phản ứng lại rồi lập tức giấu ngón chân vào váy, sắc mặt đỏ bừng.
Sùng Văn Đế lại không cho đó là ngang bướng mà chỉ quay đầu gọi Đức Nhân.
Đức Nhân cũng lập tức đi gọi tôi tớ, chỉ chốc lát sau đã đưa đến một đôi giày thêu ngọc tinh xảo.
Sùng Văn Đế cầm giày thêu trong tay rồi đích thân ngồi xuống, muốn mang giày cho nàng.
Tập Hồng Nhụy thấy thế thì xấu hổ đến mức cong ngón chân: "Đại quan nhân, ngài làm như thế sao được?"
Thế nhưng Sùng Văn Đế lại nhìn nàng với ánh mắt rất kiên định: "Sao lại không được?"
Tập Hồng Nhụy ngạc nhiên mà nhìn hắn. Sùng Văn Đế đã không còn che giấu tình ý của mình nữa. Trong nháy mắt, mọi chuyện đã qua đều trở nên rõ ràng.
Sùng Văn Đế vẫn hiền lành và tốt bụng như ngày nào nhưng bên trong dáng vẻ đó vẫn là h.am m.uốn tranh đoạt giống như tất cả nam nhân trong thiên hạ.
Mặt Tập Hồng Nhụy đỏ bừng vì ánh mắt này của hắn nhưng cuối cùng nàng vẫn thả lỏng chân, im lặng để hắn mang giày cho mình.
Trong nháy mắt, Sùng Văn Đế cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Động tác này thể hiện điều gì thì cũng không cần phải nói rõ.
Hắn ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Tập Hồng Nhụy thì thấy sắc mặt của tiểu nha đầu đỏ bừng như tôm bị hấp chín.
Nàng thấp giọng hỏi: "Hoàng lão gia, những thứ hôm nay… là vì cái gì vậy?..."
"Ha ha."
Sùng Văn Đế vui vẻ được Đức Nhân dìu đứng lên: "Đương nhiên là vì niềm vui của Hồng Nhi rồi. Chỉ cần Hồng Nhi của chúng ta vui thì Hoàng lão gia có thể làm bất cứ điều gì."
Hoa nở rộ khắp sân như thế này không biết phải tốn bao nhiêu công sức. Thế là nàng rưng rưng nhìn sang hắn: "Nhưng nô tỳ… Sao có thể xứng được?..."
Lúc này Sùng Văn Đế lại phất tay: "Ta cũng không coi ngươi là nô tỳ."
Tập Hồng Nhụy kinh ngạc nhìn hắn, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà rơi lệ.
Sùng Văn Đế ôm nàng vào lòng giữa khung cảnh hoành tráng trong sân, sau đó nói một cách độc đoán: "Từ nay về sau chỉ cho ngươi khóc một lần này nữa thôi!"
Tập Hồng Nhụy nức nở gật đầu, sau đó dùng hết sức tựa vào ngực hắn.
Đến buổi tối, Tập Hồng Nhụy đã hoàn toàn vui vẻ như bình thường. Nàng hoạt bát nhảy vọt đến dưới thềm như một con chim nhỏ, sau đó hỏi: "Hoàng lão gia… Trời đã tối rồi, đêm nay sẽ có trăng, ngài có muốn đi du thuyền với ta không?"
Đức Nhân vui vẻ kề sát tai Sùng Văn Đế rồi nhỏ giọng nói: "Cách của chủ tử rất hiệu quả, Hồng cô nương lại trở về dáng vẻ trước đây rồi."
Sùng Văn Đế vuốt râu, tự đắc nói: "Đương nhiên rồi!"
"Vậy chúng ta có đi hay không?"
"Đi, sao lại không đi chứ?"
"Được rồi, lão nô sẽ đi chuẩn bị."
Tôi tớ đều đang bận rộn còn Tập Hồng Nhụy đã chạy ra ngoài trước rồi đứng ở ngoài cửa vẫy tay chào bọn hắn.
Ngay lúc Sùng Văn Đế vui vẻ đi tới thì một giọng nói quen thuộc lại vang lên: "Hồng Nhi…"
Tập Hồng Nhụy nghe vậy thì lập tức quay đầu, sau khi thấy người tới thì nàng mở to mắt nhìn: "Sao lại là ngươi?"
Nàng thấy Bùi Tam người đầy mùi rượu, râu ria xồm xoàm đang vươn tay về phía nàng với vẻ mặt đờ đẫn. Hắn ta thẹn thùng khôn kể: "Hồng Nhi, tha thứ cho ta được không? Bây giờ ta mới biết đều là tại tiện nhân Ngưng Mộng kia chia rẽ chúng ta. Ta biết sai rồi, nàng tha thứ cho ta, cho ta thêm một cơ hội được không?"
Tập Hồng Nhụy vung tay tát hắn ta một cái rồi trừng mắt nói: "Ngươi bị điên rồi à?"
Bùi Tam thấy vẻ mặt khó chịu của Tập Hồng Nhụy thì đau lòng. Hắn ta trực tiếp quỳ xuống rồi dùng hai tay, tự tát liên tục vào má mình tạo nên tiếng động vang dội.
"Phải! Ta bị điên rồi! Ta bị điên nên mới tin tưởng nữ nhân đê tiện kia! Ta bị điên nên mới đồng ý cắt đứt với nàng! Nhưng ta yêu nàng! Cả đời này ta chỉ yêu mình nàng thôi! Ta không thể sống thiếu nàng được! Không có nàng ta thà chết cho rồi! Chỉ cần nàng nói một câu thôi, ta sẽ lập tức chết ở đây. Chỉ cần nàng tha thứ cho ta là được!"
Bùi Tam ngước mặt lên, trong mắt toàn là yêu thương điên cuồng như đã giao mạng mình cho Tập Hồng Nhụy.
Trong lúc vô cùng lo âu thấp thỏm, Bùi Tam nghĩ ra được một cách tuyệt vời giống như được thần trợ giúp.
Nói thế nào thì hắn ta cũng là dân thường, không thể nào so với Hoàng đế.
Nhưng nếu Tập Hồng Nhụy chủ động từ bỏ cơ hội trở thành nương nương thì sao?
Ngươi nhìn vào thoại bản phố phường này đi, chẳng phải nữ chính trong truyện cũng sẵn lòng vì âu yếm tình lang mà vứt bỏ vinh hoa, vứt bỏ hết tất cả để bỏ trốn vì yêu sao?
Tập Hồng Nhụy rất thích nghe thoại bản như vậy, mỗi lần nghe đến thời điểm mấu chốt thì nàng đều rơi lệ. Trong đó nàng càng thích màn tên [Loan Phượng Lầm] hơn.
Câu chuyện chính là Trương Sinh và Oanh Nương bị bà bà chia rẽ gây nên hết hiểu lầm này đến hiểu lầm khác, cũng vì thế mà phải bất đắc dĩ rời xa nhau. Oanh Nương xinh đẹp bị đuổi ra khỏi nhà, vô tình bị Hoàng đế nhìn trúng rồi phong làm nương nương.
Sau khi dạy dỗ bà bà khiến bà bà ăn năn, Trương Sinh quỳ xuống cầu xin Oanh Nương. Oanh Nương bị hắn ta làm cho cảm động mà tam cầu quân vương. Cuối cùng quân vương cảm nhận được tình cảm thắm thiết nên cho phép hai người đoàn tụ, đồng thời còn phong cho Trương Sinh là Trạng nguyên.
Lúc trước Bùi Tam nghe thì cảm thấy rất vớ vẩn, làm sao mà phụ nhân đã gả hai lần đi ra ngoài lại gặp được Hoàng Thượng chứ? Chẳng trách Tập Hồng Nhụy lại thích xem như thế, vì nó thật sự phù hợp với tiểu nữ nhân thích mơ tưởng.
Hắn ta thật sự không ngờ, thiên hạ lại có chuyện trùng hợp như vậy!
Sau khi Bùi Tam vô cùng hoảng loạn thì chẳng bao lâu sau đã tìm được cỏ cứu mạng.
Tập Hồng Nhụy là Oanh Nương thì sao hắn ta không thể là Trương Sinh chứ?
Lời cầu xin của hắn ta sẽ càng chân thành, càng thâm tình và chật vật hơn Trương Sinh. Tập Hồng Nhụy là một tiểu cô nương, sao có thể không cảm động chứ?
Đến lúc đó "Oanh Nương" sẽ tự từ chối Hoàng đế. Mà Hoàng đế ăn trên ngồi trước sao lại ép buộc một nô tỳ đã có người trong lòng chứ?
Hoàn hảo không có khuyết điểm. Hắn ta sẽ không mất gì cả, thậm chí còn có được nữ nhân có cơ hội làm nương nương!
Thế nên Bùi Tam vẫn luôn chuẩn bị để chờ cơ hội ngày hôm nay.
Cảm động vì ta, ở lại vì ta đi!
Tập Hồng Nhụy thấy dáng vẻ như té xuống bùn, hèn mọn cầu xin như một con chó của hắn ta thì thật sự hơi xao động.
Trong lòng Bùi Tam lập tức tràn ngập hy vọng. Nàng thật sự xao động! Nàng yêu hắn ta! Cho dù đối phương có là Hoàng đế thì nàng cũng chỉ yêu hắn ta! Ha ha ha!
Chỉ cần Tập Hồng Nhụy từ bỏ Hoàng đế, quay về bên cạnh hắn ta một lần nữa thì cho dù có quỳ xuống cầu xin nàng thì có sao đâu? Đại trượng phu co được dãn được!
Nhưng mà hắn ta không biết, bên dưới dáng vẻ xao động của Tập Hồng Nhụy lại là nụ cười giễu.
Bùi Tam, ta thấy ngươi bị điên thật rồi.
Lúc Sùng Văn Đế đang vui vẻ bước ra thì đoạn đối thoại của Bùi Tam và Tập Hồng Nhụy khiến hắn khựng lại.
Khác với tiểu cô nương Tập Hồng Nhụy "đơn thuần ngây thơ" thì Sùng Văn Đế lại là nam nhân "thông minh nhìn xa trông rộng". Thế nên khi Tập Hồng Nhụy đang vô cùng kinh ngạc thì Sùng Văn Đế đã chú ý một điều…
Sao Bùi Tam lại tìm được chỗ này?
Nhận ra ánh mắt của hắn, Tần Hành Triều lập tức tạ tội: "Xin chủ tử thứ tội! Có thể là hôm đó tại hạ đến đón Hồng cô nương đã bất cẩn để bại lộ dấu vết."
"Vậy hắn biết cô sao?"
Tần Hành Triều cúi đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Có lẽ hắn đã từng thấy ngài khi ở phủ thái tử."
"Ha!" Sùng Văn Đế cười cợt một tiếng.
Nếu như hắn và Hồng Nhi chỉ là bèo nước gặp nhau…
Nếu như hắn không biết Hồng Nhi là thiên mệnh chi nữ…
Nếu như hắn không trải qua gian nan mới tâm đầu ý hợp được với Hồng Nhi…
Nếu như hắn không biết Bùi Tam nhận ra hắn…
Vậy thì hắn thật sự sẵn lòng giúp người toại nguyên. Dù sao hắn cũng là thiên tử chí tôn, là phụ thân của vạn dân nên sẽ không tranh giành nữ nhân với một dân thường, như vậy chẳng phải sử sách sau này sẽ trở thành trò cười của người đời sao?
Tiếc là không có nếu như, tất cả nếu như không thể xảy ra đều là thật!
Thế là vị vẫn luôn tự xưng là mình rộng lượng, ở trên triều nghe đại thần cãi nhau thì cũng chỉ cười hiền hòa, lười không thèm để ý. Vậy mà lần đầu tiên lại vô cùng tức giận…
Tiện nhân! Sao lại dám làm vậy?
Danh Sách Chương: