Mục lục
Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quay đầu lại, có quá nhiều thứ.
Nhìn về tương lai, một màu tối đen.
Cho dù hiện tại nàng đạt được sự ủng hộ của phủ quốc công, cho dù hiện tại nàng thành công được lập làm một tiêu chuẩn mới.
Chỉ cần đến năm thứ sáu, thân thể lão hoàng đế sẽ bắt đầu có dấu hiệu suy yếu, thuỷ triều trong khoảnh khắc sẽ cuồn cuộn mà đến.
Bây giờ này có tất cả, nhưng cũng chỉ là lục bình trôi dạt trên sông, chờ mất đi cái cây cao là lão hoàng đế, lục bình không rễ, nhất định sẽ bị sóng lớn đập nát.
Ngẩng đầu nhìn về phía Sùng Văn Đế, bởi vì vất vả cả ngày, không thể tránh khỏi lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, Tập Hồng Nhuỵ bắt đầu thở dài.
“Hoàng lão gia, hôm nay mệt quá đi, ngài phải nghỉ ngơi thật tốt, bảo trọng thân thể.”
Sùng Văn Đế nhìn về phía nàng, cười vỗ vỗ lưng nàng.
Gần đây quả thật hắn quá mệt mỏi, còn mệt hơn mấy năm qua cộng lại.
Nhưng nhìn triều thần bên dưới đều có tâm tư riêng, hắn đột nhiên cảm thấy, bản thân vẫn tỉnh ngộ quá muộn.
Cũng may, bây giờ hắn vẫn còn sức
Hắn sẽ dùng tất cả sức lực của mình để dọn đường cho người vợ bé nhỏ của hắn!
Vỗ lưng nàng cười nói: "Yên tâm đi, trẫm vẫn chưa vô dụng như vậy, nàng cũng mau trở về nghỉ ngơi đi, bây giờ nàng học văn chương, vừa sắp xếp hậu cung, nhất định cũng rất mệt."
Tập Hồng Nhuỵ cười ra tiếng, hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía hắn: "Thần thiếp không sợ!”
Sùng Văn Đế cười ha hả, vui vẻ vỗ vỗ đầu nàng.
Tuổi trẻ thật tốt, nghé con mới sinh không sợ hổ.
Tập Hồng Nhuỵ tự nhảy xuống loan giá, đỡ Sùng Văn Đế xuống, giao cho Đức Nhân: "Công công, bệ hạ giao cho ngươi.”
Đức Nhân vội vàng gật đầu khom lưng nhận lời, Tập Hồng Nhuỵ thế như lôi đình, một loạt động tác gọn gàng linh hoạt, đã làm cho hắn ta không dám khinh thường chút nào.
Sau khi Sùng Văn Đế từ trên loan giá xuống, lại quay đầu dặn dò người khiêng loan, đưa Tập Hồng Nhuỵ về cung Thanh Hoa.
Loan giá của Hoàng đế, hậu phi cùng ngồi, đã là ân điển phá lệ, chỉ cho hậu phi dùng, lại càng chưa từng nghe thấy.
Nhưng Hoàng thượng lên tiếng, không ai dám nói câu nào, vì thế Yến Tiểu Phi vội vàng gọi người khiêng loan, nâng nương nương lên.
Tập Hồng Nhuỵ một mình ngồi trên loan giá của Hoàng thượng, hưởng thụ được vinh quang độc nhất này.
Nàng học dáng vẻ của Sùng Văn Đế, đặt tay lên tay vịn đầu rồng.
Loan giá được làm theo hình thể của Sùng Văn Đế, nàng vươn hai cánh tay ra, dùng sức duỗi đầu ngón tay mới với tới.
Lúc này thời tiết đã dần dần chuyển ấm, vươn tay cũng không lạnh, Tập Hồng Nhuỵ hít sâu một hơi trong gió đêm hơi lạnh, lộ ra một nụ cười lớn.
A, loại cảm giác này, quả thật có chút sảng khoái!
Tựa lưng vào ghế ngồi, tận tình hưởng thụ cảm giác thoải mái giờ phút này, ánh trăng trên đỉnh đầu, hình như cũng tròn hơn bình thường.
Tập Hồng Nhuỵ nhìn nhìn, ý nghĩ dần dần bay đi, không biết nhớ tới cái gì.
Một khắc nào đó đột nhiên bừng tỉnh.
Lại nói, lúc này, đệ đệ ngốc của nàng, có phải đang viên phòng không?
Sao đột nhiên lại khó chịu như vậy...
……
Cuối cùng Tập Lục Liễu cũng tiễn hết mọi người đi, cười ngây ngô vào động phòng.
Có Hoàng thượng cùng nương nương ở đây, một đám lão đại ba bốn năm sáu mươi, đương nhiên không thể ồn ào náo động phòng gì đó, cho nên Lục Liễu không uống nhiều lắm.
Thế nhưng thấy rõ trong ánh nến chập chờn, khuôn mặt tân nương còn kiều diễm hơn hoa phù dung, mặt Lục Liễu "ầm" một cái đỏ hết cả lên.
Dùng sức ho khan vài tiếng, cuối cùng nhớ tới chuyện chính, lắp bắp nói: "Tiểu... tiểu thư, cô đói bụng không?"
Nha đầu hồi môn bên cạnh Bạch Liên Nhi là Hoạ Bình, "Phụt" một tiếng bật cười.
Mà Bạch Liên Nhi ngồi ở chính giữa, xấu hổ nhìn hắn, rụt rè gật đầu một cái.
Tập Lục Liễu lập tức chạy đi, lấy lại tinh thần: "Nàng chờ! Nàng chờ! Ta nấu cho nàng bát mì!”
Nói xong lại thật sự một đường lảo đảo chạy ra ngoài, đi vào phòng bếp chuẩn bị mì.
Họa Bình trợn mắt nhìn tiểu thư: "Tiểu thư, cô gia của chúng ta, có phải hơi ngốc không..."
Bạch Liên Nhi hơi ngước mắt, chậm rãi mỉm cười: "Ngốc không tốt sao?"
Hoạ Bình lập tức vui vẻ gật đầu, đúng đúng đúng! Ngốc rất tốt! Ngốc là tốt nhất!
Tập Lục Liễu đầu là thật bị xông mơ hồ, ngây ngốc vui vẻ ở trong phòng bếp nấu mì, trù nương muốn giúp hắn, cũng bị hắn phất phất tay đuổi đi.
Chờ sau khi bưng mì tới như ôm bảo bối, khuôn mặt sắp cười thành hoa.
Bạch Liên Nhi từ trên giường đi xuống, cầm lấy đũa, gắp một sợi mì, bỏ vào trong miệng.
Tập Lục Liễu ở một bên nâng cằm, khẩn trương nhìn nàng ta: "Thế nào?"
Bạch Liên Nhi chậm rãi nuốt thức ăn xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, trong nháy mắt  đột nhiên rơi lệ.
Tập Lục Liễu nhất thời trừng lớn hai mắt, luống cuống tay chân quơ quơ trước mặt nàng ta: "Làm sao vậy... Không ngon sao... Ta bảo người đổi bát khác!"
Bạch Liên Nhi lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Không phải... Liên Nhi chỉ nhớ tới mẫu thân... trước kia đều là bà ấy nấu mì cho Liên Nhi... sau này không được ăn nữa..."
Tập Lục Liễu nhìn nước mắt như giọt sương của nàng ta, từng hạt từng hạt từ mi mắt lăn xuống, tim cũng muốn tan nát.
Tiến lên một bước, ôm nàng ta vào trong ngực, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nàng yên tâm, sau này ta sẽ thường theo nàng về nhà thăm mẹ nàng, phủ Quốc Công cách đây cũng không xa, vài bước là có thể đến, lúc nào nàng muốn ăn mì nhạc mẫu làm cũng được!"
Bạch Liên Nhi:...
Vấn đề là cái này à?
Nàng ta nghĩ, nếu là biểu ca nàng ta ở đây, nhất định sẽ lập tức biết điều ôm nàng ta, nói với nàng ta: "Nàng yên tâm, sau này có ta."
Nhưng nếu là biểu ca, có lẽ cũng sẽ không đi nấu mì cho nàng ta.
Ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt ngây thơ lại ngu xuẩn của Tập Lục Liễu, nhịn không được nín khóc mỉm cười, quả nhiên là một kẻ ngốc.
Tràn đầy cảm kích tựa đầu lên vai hắn, nghẹn ngào nói: "Phu quân, từ hôm nay trở đi, chuyện chung thân của Liên nhi, phó thác cho chàng”
Đại não Tập Lục Liễu lập tức trống rỗng...
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
……
Ngày thứ hai, lúc con dâu mới kính trà cho mẹ chồng, Tập Lục Liễu cười ngây ngô, vui vẻ đi theo.
Tập mẫu đang ngồi ở ghế chính, nóng lòng muốn thử chuẩn bị ra oai phủ đầu con dâu mới.
Dù là tiểu thư phủ quốc công, cũng là con dâu của bà ta, hiện tại bà ta đã biết, Hoàng Thượng là "Lấy hiếu trị quốc", phu nhân nhảm nhí gì đó, cũng không thể không hiếu thuận với mẹ chồng này!
Vẻ mặt đắc ý chờ uống chén trà của Quốc công tiểu thư này, ai ngờ mặt trời đã lên cao, người còn chưa tới, mặt Tập mẫu không khỏi tái mét, vỗ bàn với Điền Phương: "Con điếm kia định ra vẻ đại tiểu thư với ta à!"
Điền Phương bụng đã rất lớn, cau mày nhẹ giọng nói: "Đôi phu thê hôm qua mệt mỏi cả ngày, dậy muộn một chút cũng không có gì lạ..."
Tập mẫu lập tức nghẹn tới nghẹt thở nói: "Chỉ có nàng ta mệt, chúng ta sẽ không mệt sao, nhiều người như vậy chỉ chờ một mình nàng ta!"
Điền Phương:...
Tập mẫu liếc mắt nhìn con dâu lớn vô dụng này một cái, khí thế hung hăng chờ con dâu mới.
Nhưng mà chỉ chờ được dáng vẻ Tập Lục Liễu trông giống như chó săn, nâng tân phụ vào cửa.
Nhìn dáng vẻ hấp tấp của Tập Lục Liễu, đỉnh đầu Tập mẫu càng nổi lửa, vỗ bàn, dùng sức ho khan một tiếng: "Hừ!”
Bạch Liên Nhi ngước mắt, nhìn về phía tiểu lão thái thái xảo quyệt này.
Tiến lên một bước, nhìn về phía Tập mẫu, mỉm cười nói: "Chào buổi sáng mẹ.”
Lại nhìn Điền Phương mỉm cười phúc hậu: "Chào buổi sáng tẩu tẩu”
Điền Phương bị dung mạo khí chất của tân nương tử làm chấn động, vội vàng ôm bụng đứng thẳng dậy, cười đáp lại nàng ta.
Bạch Liên Nhi cũng cười với nàng ấy.
Xoay người chào hỏi tỳ nữ bên cạnh, dịu dàng nói: "Nương tử mới tới quý phủ, không biết sở thích của mẹ chồng cô tẩu, thực sự sợ hãi, liền tự chủ trương, chuẩn bị một ít lễ vật, mong mẹ và tẩu tẩu không ghét bỏ."
Tập Lục Liễu ở một bên mở mắt cười: "Nàng còn chuẩn bị lễ vật à!”
Bạch Liên Nhi quay đầu nhìn hắn, cười ngọt ngào: "Lần đầu tiên gặp mặt, đương nhiên không thể thất lễ, phu quân, giúp ta đưa cho mẹ đi."
Lục Liễu lập tức tò mò tiếp nhận từ trong tay tỳ nữ, lại là một pho tượng Quan Âm trắng như ngọc, tạo hình vô cùng tinh xảo.
Lập tức vui mừng đưa tới trước mặt mẹ hắn: "Mẹ! Mẹ xem! Con dâu của mẹ hiếu thuận với mẹ lắm!”
Sau đó mở ra một cái hộp khác, bên trong là một bộ nhẫn vàng khóa vàng của trẻ em, bởi vì không biết nam nữ, long phượng đều chuẩn bị một bộ.
Bạch Liên Nhi nhìn Điền Phương cười nói: "Đây là được đại sư Thanh Giác Tự khai quang, tẩu đừng ghét bỏ.”
Điền Phương được quý mà sợ, luôn miệng nói: "Không chê...... Không chê......”
Sau khi đưa hết lễ vật, Bạch Liên Nhi lại mỉm cười nhìn về phía Tập mẫu.
Một bầu lửa giận của Tập mẫu, bị một tòa Quan Âm chặn không biết phát ra thế nào, nhìn khuôn mặt tươi cười của Bạch Liên Nhi và Bồ Tát, chỉ cảm thấy càng nghẹn.
Giao tượng Quan Âm trong tay cho người bên cạnh, nâng cằm lên, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: "Còn không kính trà, ngươi đã trễ lâu vậy rồi!"
Nghe nói như thế, hai má Bạch Liên Nhi đỏ lên, liếc mắt nhìn Tập Lục Liễu.
Tập Lục Liễu thấy vậy gãi đầu, cười hắc hắc: "Mẹ, cái này cũng không trách nương tử con được~"
Tập mẫu:...
Ngươi đang ở phe nào thế!
Tập mẫu nhìn dáng vẻ Tập Lục Liễu đã có vợ quên mẹ, tức giận đến run rẩy.
Mà chờ Bạch Liên Nhi bưng trà tới, nhất thời lại bị bà ta tìm được lý do, vỗ bàn lạnh lùng nói: "Tân nương tử của người ta kính trà đều quỳ, chỉ có mình ngươi đứng, quy củ của phủ Quốc Công các ngươi là như vậy sao?"
Bạch Liên Nhi sửng sốt, quay đầu nhìn thoáng qua Tập Lục Liễu, vẻ mặt có hơi khó xử.
Còn không đợi nói gì, ma ma tính tình nóng nảy bên cạnh nàng ta đã tiến lên một bước, trừng lớn hai mắt nói: "Quỳ? Tiểu thư nhà ta chính là Ngọc Hoa phu nhân do Hoàng thượng thân phong, thấy quan cũng không quỳ, làm sao có đạo lý quỳ một thường dân."
Tập mẫu vừa nghe, lập tức vỗ bàn, giương nanh múa vuốt nói: "Được, cái gì phu nhân của ngươi, đều là nữ nhi của ta phong, còn dám ở trước mặt ta lắc lư!"
Ma ma nháy mắt trừng lớn hai mắt, không dám tin nói: "Lão phu nhân, sao lại dám nói loại lời vô quân vô phụ này!"
Dưới chân thiên tử, lễ giáo nghiêm khắc, chỉ cần đi sai một chút là đại họa diệt tộc.
"Hoàng thượng đích thân ban tặng chiếu chỉ ấn đỏ, sao lại dám nói chuyện cuồng ngôn, nói là được ban từ tay nương nương!"
“Hiện giờ trong phủ, nương nương ở bên cạnh thiên tử, đại lão gia nhị lão gia đều làm quan trong triều, nhiều ánh mắt như vậy, đều nhìn chằm chằm vào nàng.”
“Ngay cả Quốc công gia chúng ta, làm bạn với bệ hạ mấy chục năm, cũng thận trọng, cẩn thận lời nói việc làm, không dám mạo phạm quân uy chút nào.”
“Cả phủ trên dưới có mấy cái đầu, dám ăn nói lung tung!
Tập mẫu nghẹn Tập Hồng Nhuỵ trân trối.
Bà ta đang nói cái gì vậy... vừa mất đầu... vừa xét nhà... Bà ta không phải thuận miệng nói một câu sao...
Bạch Liên Nhi chậm rãi tiến lên, giữ chặt ma ma, dịu dàng nói: "Ma ma, không cần phải nói nghiêm trọng như vậy, mặc kệ thế nào, chúng ta đóng cửa từ từ nói là được rồi."
Ma ma vừa nghe, lại gấp đến độ sắp khóc: "Tiểu thư, ta đây không phải là suy nghĩ cho người sao, nhà cô gia hầu hạ ở trước mặt thiên tử, lão phu nhân lại nói chuyện và hành động không cẩn thận như thế, làm sao biết trong phủ này không có tai mắt Hầu quan nha.”
"Nương nương được sủng thì bệ hạ có thể không thèm để ý, nếu có một ngày nương nương... Lúc đó, họa không phải từ trên trời giáng xuống sao!"
"Đến lúc đó không nói đến Bá phủ này, chính là tiểu thư, cùng phủ Quốc Công chúng ta, cũng phải bị liên lụy!"
Bạch Liên Nhi nghiêm khắc quát lớn: "Câm miệng!”
Ma ma dừng lại, thấy tiểu thư tức giận, lúc này mới không cam lòng mà lui ra.
Bạch Liên Nhi thấy vậy thở dài một hơi, quay đầu, khó xử nhìn về phía Tập  Lục Liễu.
"Phu quân, đây vốn không phải là chuyện lớn, mẹ muốn Liên nhi quỳ, Liên nhi làm vợ, ở trong viện nhà mình, quỳ một cái, tất nhiên không có gì để nói."
“Chỉ là lời nói của mẹ, quả thật có chút không thỏa đáng, nhưng vua đứng đầu triều thần, thiên hạ ngoại trừ vua không có chuyện riêng, trèo cao ngã đau, gần vua như gần hổ”.
"Hôm nay chúng ta được Hoàng thượng thánh ân, được vinh quang này, cần phải cẩn thận mới có thể lái được thuyền vạn năm, sao có thể nói năng l.ỗ m.ãng như vậy?"
Tập Lục Liễu giật mình.
Trước đó hắn đã cảm thấy mẹ hắn quá kiêu ngạo, quá không có phương hướng, luôn làm cho lòng người không được thoải mái.
Hiện tại nghe Bạch Liên Nhi nói từ tận đáy lòng nhất thời hiểu được mấu chốt ở đâu.
Tai mắt Hầu quan nha không chỗ nào không có, làm sao biết trong phủ này không có......
Nghĩ vậy, Tập Lục Liễu quả thực bị dọa đến đổ đầy mồ hôi lạnh, sợ trước kia có chỗ không thỏa đáng.
Bạch Liên Nhi thấy vẻ mặt của hắn, tiến lên một bước, cầm lấy tay hắn: "Phu quân, cũng không cần khẩn trương như thế, chúng ta ngay thẳng, căn bản không sợ bất cứ ai, cho dù xảy ra chuyện gì, cha ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hai nhà chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, cái gì cũng không cần sợ."
Tập Lục Liễu tràn đầy cảm kích cầm lấy tay nàng ta: "May mắn có phu nhân ở bên nhắc nhở, nếu không người một nhà chúng ta không biết rơi xuống hố lúc nào!"
Bạch Liên Nhi thở dài: "Phu quân, đừng nói hai nhà như vậy, chúng ta vợ chồng một thể, chàng tốt thì ta cũng tốt."
Tập Lục Liễu nước ,mắt lưng tròng, không biết đời này mình tích đức gì, lại có thể cưới được hiền nội trợ như vậy!
Quay đầu nhìn về phía Tập mẫu, bất đắc dĩ nói: "Mẹ! Người có thể hiểu chuyện một chút không!”
Tập mẫu: Hả?
Điền Phương nhìn trái nhìn phải, yếu ớt giơ tay: "Ta có phải... cũng là cáo mệnh phu nhân... Đệ tức phụ muội xem..."
Bạch Liên Nhi cười dịu dàng: "Chuyện này... ở bên ngoài luận quân thần, ở nhà luận lớn nhỏ, vẫn phải xem ý của mẹ."
Tập mẫu nhìn chằm chằm đám người đang nhìn bà ta...
Đây là xem ý của bà ta sao!
……
Vì thế rất nhanh, Tập Hồng Nhuỵ đã chờ được mẹ nàng khóc lóc cáo trạng: “Con đi xem một chút, con trở về xem một chút, cái nhà kia còn có vị trí của ta sao!"
Tập Hồng Nhuỵ nhướng mày, lần nữa ở trong lòng tán thưởng sức chiến đấu của nữ phụ ác độc số một này.
Sau đó thờ ơ nói: "Ta đã là người xuất giá, nào có cô nương xuất giá, mỗi ngày quản chuyện nhà mẹ đẻ, bà tự mình xử lý đi”
Tập mẫu lập tức lau khô nước mắt: "Vậy con cũng bảo Hoàng thượng phong cáo mệnh phu nhân cho ta đi!"
Tập Hồng Nhuỵ cười nhạo một tiếng: "Bà xem cáo mệnh phu nhân là cải trắng sao, muốn phong thì phong.”
Mẹ Tập nhất thời giậm chân: "Sao con lại phong cho họ Bạch đó!
Tập Hồng Nhuỵ quay đầu lại, liếc mắt một cái: "Đó là ta phong sao, đó là người ta dựa vào học vấn của bản thân kiếm được."
“Ta không tin! Nha đầu chết tiệt này chính là cố ý!”
Tập Hồng Nhuỵ buông bút trong tay xuống, quay đầu hừ một tiếng: "Con nói mẹ, gần đây bà có lơ là thật không?”
"Bà cho rằng trong nhà có nương nương, nhi tử được thưởng quan, có thể khiêu chiến tiểu thư phủ quốc công người ta sao?"
"Người ta là đời đời huân quý, trong nhà có kim bài miễn tử do Thái tổ gia ban tặng, tổ tiên sinh ra nương nương, cũng tầm thường như cải trắng, sao bà dám ở trước mặt người ta đùa giỡn uy phong."
Tập mẫu:...
“Con lừa gạt ta có phải hay không!”
Tập Hồng Nhuỵ cười nhạo một tiếng: "Muốn tin hay không thì tuỳ”.
"Bà cho rằng chỉ bằng Tập Lục Liễu xuất thân chân đất kia, có một tỷ tỷ làm nương nương, liền có thể ngồi vững vàng ở bảo toạ Diêm Quan này?"
“Đây chính là muối, nhiều ít người nhìn chằm chằm, cũng chính là Tập Lục Liễu có nhạc phụ quốc công, mới không bị người ta kéo xuống.”
“Bằng không, hắn chết như thế nào cũng không biết.”
Tập mẫu giật mình một cái.
Bà ta vẫn hiểu chuyện, thấy sắc mặt bình thản của Tập Hồng Nhuỵ, rốt cuộc đã biết tính nghiêm trọng của sự việc.
Nhưng trong lòng vẫn nghẹn khuất: "Vậy con liền nhìn tất cả mọi người khi dễ mẹ con sao!
Tập Hồng Nhuỵ ghét bỏ nhìn bà ta một cái: "Ta còn không biết bà, bà không khi dễ người khác là tốt rồi, đừng nghĩ dùng uy phong mẹ chồng của bà đùa giỡn, cầm tiền của bà mà chơi đi, con gái của bà, cũng không như bà nghĩ, không gì không làm được đâu."
"Thành Đại Lương này có thể đập chết nhà chúng ta, hơn nữa, tốt nhất bà quản tốt mình và con trai bảo bối của bà, nếu có một ngày các người gây ra họa cho ta, chuyện gì ta cũng làm ra được, bà đừng coi là ta hù dọa bà."
Tập mẫu:...
Đặt mông ngồi xuống, trong lòng ngột ngạt không cách nào nói, sao bà ta lại sinh ra một đứa con gái lạnh lùng như vậy chứ!
Cái gì cũng cầu không được, Tập mẫu tức giận nổi tính: "Vậy sau này ta đến phủ của Lục Yên ở!"
Tập Hồng Nhuỵ liếc bà ta một cái: "Muốn đi thì đi, vừa lúc, Lục Yên ở lại trong cung, theo ta một thời gian, chúng ta dọn chỗ cho bà."
Tập Lục Yên bên cạnh bị mẫu thân đỡ tới nhất thời không ngừng gật đầu: "Ui!”
Tập mẫu:...
Aaaaaaaaa! Trong nhà này, rốt cuộc có ai để bà ta vào mắt không?
……
Cứ như vậy, Tập Lục Yên lại bị giữ lại, Tập Hồng Nhuỵ buồn cười nhìn nàng ấy: "Gần đây nhà chúng ta thế nào?"
Tập Lục Yên gật gật đầu: "Rất tốt, ma ma của tẩu tẩu mới đặc biệt lợi hại, vừa đến đã quản cả nhà trên dưới, ngay cả Bảo Trụ cũng bị bà ta đưa đi học."
Tập Hồng Nhuỵ nhất thời cười ra tiếng, có một đại thần quan trọng như vậy giúp nàng trấn trụ người nhà mẹ, nàng sẽ không có lo lắng về sau.
Nhưng cười cười, tầm mắt rơi xuống trên người Tập Lục Yên, nụ cười liền biến mất: "Hôn sự của Tập Lục Liễu đã xong, rất nhanh sẽ đến phiên muội.”
Tập Lục Yên ngẩng đầu nhìn nàng, lại gật đầu: "Đại tỷ, tỷ yên tâm đi, ta đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Tập Hồng Nhuỵ:...
Trầm mặc hồi lâu, chậm rãi mở miệng: "Muội biết, ta muốn gả em cho ai không?"
Tập Lục Yên nhìn về phía nàng, lộ ra một cái mỉm cười: "Muội biết, mọi thứ của nhà chúng ta, đều đến từ Hoàng Thượng, đối với nhà chúng ta mà nói, Hoàng Thượng là người quan trọng nhất, cho nên, chúng ta tuyệt đối không thể mất đi Hoàng Thượng."
Tập Hồng Nhuỵ sửng sốt, nàng không nghĩ tới, muội muội vẫn luôn im lặng kia của nàng, lại nhạy cảm như vậy...
Tập Lục Yên mỉm cười nhìn về phía nàng: "Đại tỷ, tỷ đã từng nói, thế giới này vốn không có chuyện gì tình nguyện, cho nên tất cả đều là muội tình nguyện."
“Tỷ muốn muội tiến cung, giúp tỷ giữ vững phải không?”
"Không sao, muội bằng lòng, muội nhất định sẽ giúp đỡ đại tỷ!"
Không khí trong nháy mắt rơi vào trầm mặc.
Từ sau cuộc nói chuyện đêm đó, Tập Lục Yên đã chuẩn bị xong chuyện hiến thân, thấy chết không sờn nhìn về phía tỷ tỷ, liền phát hiện Tập Hồng Nhuỵ dại ra.
Tập Lục Yên:...
"Tỷ... có vấn đề gì không?"
Tập Hồng Nhuỵ chậm rãi nhìn về phía nàng ấy, vấn đề lớn rồi...
Hoài nghi hỏi: "Tại sao muội lại cảm thấy, ta là muốn hiến muội cho Hoàng Thượng?"
Tập Lục Yên:...
“Không phải sao......”
Ngoại trừ để nàng ấy tiến cung cùng phục vụ một chồng, nàng ấy nghĩ không ra, còn có gì có thể làm cho tỷ tỷ khó xử như vậy.
Tập Hồng Nhuỵ:...
“Muội cảm thấy dáng vẻ của muội như vậy có thể tranh sủng sao?”
Cho dù có thể, tại sao muốn hai tỷ muội đều dính vào trên người một lão hoàng đế không thể sinh!
Tập Hồng Nhuỵ sắp tức chết, quả nhiên không thể quá tin tưởng chỉ số thông minh của muội muội nàng.
Vì thế trực tiếp ngả bài nói: "Ta muốn muội gả cho Thụy vương thế tử, sau đó sinh cho ta một hoàng đế tương lai.”
Tập Lục Yên sửng sốt, Thụy vương thế tử?
Nhớ lại ngày đó bất ngờ gặp gỡ Thụy Vương thế tử, Tập Lục Yên nhịn không được trong lòng khẽ động.
Nếu như là Thụy vương thế tử, vì sao tỷ tỷ phải khó xử như vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì Thụy vương thế tử tàn tật?
Nghĩ vậy, ánh mắt Tập Lục Yên hơi sáng lên, nàng ấy cảm thấy, đó không phải là vấn đề.
Tập Hồng Nhuỵ bất động nhìn vẻ mặt Tập Lục Yên biến ảo, hít sâu một hơi.
Ý nghĩ này của muội, chính là nguyên nhân khiến ta khó xử.
Nam chính, là một nhện ghê tớm nắm trong tay cũng ngại bẩn, nắm trong tay cũng sợ bị đâm, huống chi giao cho muội muội vô tâm của nàng.
Tập Hồng Nhuỵ nắm con nhện này trong tay, muốn b.óp ch.ết hắn lại không thể, muốn buông ra lại sợ hãi.
Rất lâu sau khi nàng nhìn chằm chằm vào con nhện, cuối cùng nàng cũng nảy ra một ý nghĩ, bắt nó vào trong lưới của mình.
Nhện đực hoa sắc diễm lệ, luôn bao hàm kịch độc, nhưng có một điểm, tốt hơn bò cạp, đó chính là hắn thích dệt lưới.
Nếu như là một con bò cạp, nàng hoàn toàn không dám tới gần, bởi vì không biết lúc nào, sẽ thình lình bị đâm một mũi.
Nhưng đối với một con nhện mà nói, mạng lưới hắn dệt, luôn luôn có quy luật.
Thăm dò quy luật dệt lưới của hắn, là có thể dụ hắn vào một cái bẫy.
Tập Hồng Nhuỵ lại nhìn thoáng qua Tập Lục Yên, hồi lâu mới bình tĩnh nói: "Nhưng những thứ kia đều không quan trọng, quan trọng là, hiện tại muội cần đi theo ta, học một vài thứ mới."
Tập Lục Yên hoang mang nhìn về phía nàng: "Đại tỷ, cái gì?"
Tập Hồng Nhuỵ cúi đầu, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói - -
“Một số từ mới, ví dụ, mọi người đều bình đẳng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK