Mục lục
Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người ta thường nói: Trước cửa quả phụ nhiều thị phi.
Tại sao lại nhiều? Đương nhiên là muốn xảy ra nhiều chuyện thị phi với quả phụ rồi.
Trên đời này trượng phu và đấng mày râu ngày nào cũng giảng lễ nghi đạo đức, phần lớn đều ghét bỏ và coi thường nữ nhân giống như là chống nước lũ, né mãnh thú nhưng mà vừa nhắc đến nữ nhân thì lại nhào tới giống như con ruồi ngửi được mùi gì đó.
Bọn hắn cảm thấy quả phụ xui xẻo nhưng lại dễ dàng nảy sinh suy nghĩ không đứng đắn với quả phụ nhà khác.
Nơi chợ búa đông đúc tấp nập, hội tụ đủ tam giới cửu lưu cũng chính là nơi dễ làm ăn nhất. Dựa vào dòng người đông đúc, khách vãng lai lui tới chưa chắc có mấy khách quen, hương vị của tiệm mì cũng không thể bay vào miệng thực khách được.
Mà để ngụy trang vẻ bề ngoài hút mắt nhất thì nên viết những gì mới có thể nổi bật nhất trong các quán mì, trổ hết tài năng để thu hút sự chú ý của khách vãng lai ngay lập tức?
Ha ha, đương nhiên là quả phụ rồi. Thử hỏi lúc nam nhân nhìn thấy hai chữ quả phụ thì có thể cưỡng lại được không?
Trên cơ bản, người chạy tới chạy lui ở bến tàu đều là nam nhân tám giáo cửu lưu. Nếu chú ý điểm này đầu tiên thì mọi việc đã được giải quyết một nửa…
Nghĩ thì là vậy nhưng không thể nói vậy, nếu không sẽ phá hỏng hình tượng cô bé đơn thuần mà mạnh mẽ của nàng. Nàng cũng không dám cam đoan lời nói trong xe ngựa hôm nay sẽ không truyền đến tai người khác.
Thế là Tập Hồng Nhụy hất cằm, đắc ý nhìn hai nàng: "Người tới lui trên bến tàu đa phần đều là người tha hương, ở bên ngoài có vẻ là vô ưu vô lo nhưng tâm niệm trong lòng lại là hương vị quê nhà."
"Quán mì nước Tống quả phụ có cái tên phổ biến, khiến cho người ta an tâm thế cũng sẽ khiến cho người ta nhớ quê, nhớ đến lão nương ở nhà nấu mì chờ bọn họ. Như vậy thì sao có thể không khiến cho người ta cảm thấy gần gũi được chứ?"
Tống quả phụ và Mị Nhi nghe xong thì cũng chợt hiểu ra: "Thì ra là thế, Hồng cô nương suy nghĩ chu đáo thật!" 
Tập Hồng Nhụy đắc ý ngẩng đầu. Đúng thế, nàng chính là người suy nghĩ chu đáo đó nha!
Cho nên khi Sùng Văn Đế đến nhìn thấy Tập Hồng Nhụy ôm xấp giấy chờ mình thì hơi sửng sốt: "Quán mì nước Tống quả phụ?"
Tập Hồng Nhụy liên tục gật đầu: "Đúng! Đây là tên quán mì mà bọn ta cùng nhau nghĩ ra, khi mở quán bọn ta sẽ đặt một tấm bảng hiệu. Hoàng đại quan nhân, nếu ngài đã vẽ vườn hoa thì chắc chắn chữ viết cũng rất đẹp. Vậy ngài có thể… hihi…"
Sùng Văn Đế nhìn thấy ánh mắt mong chờ của nàng thì không khỏi bật cười.
Không phải hắn tự phụ nhưng nói về trình độ thư họa thì trong thiên hạ này, hắn xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất.
Vô số vương hầu công khanh khổ sở xin hắn một bức vẽ đẹp nhưng tiểu nha đầu này thì xin cái gì?
A, là vẽ bảng hiệu cho một quán mì tên là "Quán mì Tống quả phụ".
Sùng Văn Đế vuốt râu nhìn nàng, tiểu nha đầu cũng chớp mắt nhìn hắn. Sùng Văn Đế thấy thế thì lắc đầu. Thôi thôi thôi, vẫn nên chiều nàng vậy!
Hắn liếc mắt nhìn nhìn sang: "Vậy còn không mau mài mực cho đại quan nhân!"
"Được, đến ngay đây!"
Tập Hồng Nhụy thuần thục kéo ghế rồi dâng trà và điểm tâm, sau khi đốt hương thì mới mài mực, phục vụ trọn gói.
Lúc tiểu nha đầu thật sự làm việc thì dáng vẻ hí hửng hoàn toàn biến mất. Nàng nhìn nghiêng mực chằm chằm bằng đôi mắt sáng long lanh, vài sợi tóc mai rũ xuống giống như tơ liễu.
Ngón tay trắng nõn nà thon dài đang mài mực lại giống như hoa ngọc lan nở trên mực. Trong mắt nàng mang theo sự tập trung, không có gì khác cái gọi là hồng tụ thiêm hương*.
*Hồng tụ thiêm hương (红袖添香): mô tả việc có một phụ nữ xinh đẹp đang đọc sách cùng bạn.
Sau khi Sùng Văn Đế uống một ly trà thì cảm nhận được mặt trời bên ngoài đã lặn, sau rèm yên tĩnh. Hắn mỉm cười nhìn về phía nàng: "Ngươi rất tâm huyết với cái quán này."
"Đương nhiên rồi."
Tập Hồng Nhụy ngẩng đầu lên với đôi mắt sáng ngời, hình như ở chung một thời gian nên nàng đã buông bỏ một chút cảnh giác với hắn nên lúc này mới có thể nhỏ giọng nói tiếng lòng của mình cho hắn nghe: "Ta muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, sau đó chuộc tịch* cho mình."
*Chuộc tịch (赎籍): bao gồm việc cung cấp tập bản đồ, gia phả dòng tộc và đăng ký hộ khẩu.
Sùng Văn Đế cũng nhận ra sự thân mật và ỷ lại trong lời nói của nàng nên lập tức hứng thú. Hắn hơi tò mò mà hỏi nàng: "Vậy ngươi cần bao nhiêu tiền để chuộc tịch, bán cây trăm năm trăm lượng cũng không đủ sao?"
Tập Hồng Nhụy hơi uể oải nói: "Đây không phải là chuyện có tiền hay không. Ta là nô tỳ của Phủ Tướng quân, Phủ Tướng quân cũng không thiếu chút tiền này nhưng có thả hay không thì còn phải xem ân điển của chủ tử. Nếu chủ tử không muốn thì nhiều tiền hơn nữa cũng có được gì đâu chứ?"
"Chính là như vậy nên ta mới muốn làm tiệm thật tốt giúp thái tử phi, mong sẽ có ngày nhận được niềm vui của chủ tử, người sẽ nể tình công lao của ta mà thả ta ra. Sau này ta có thể làm người một cách quang minh chính đại, làm người tốt một cách quang minh chính đại, không phải làm nô tỳ nữa. Nhưng kết quả lại như bây giờ đây."
"Người khác không hiểu suy nghĩ lần này của ta thì cũng thôi đi nhưng sao Bùi Tam cũng như thế? Hắn trở về với Ngưng Mộng, nhất định sẽ cáo trạng ta khiến cho thái tử phi tức giận, bán ta sang tay người khác cũng nên."
"Ta cũng không còn trông cậy được vào ai. May mà thím Tống là người tốt, sẽ không ăn chặn tiền của ta, cũng sẽ không ức hiếp ta, vậy thì ta sẽ kiếm cho nàng nhiều một chút. Nếu sau này thật sự có một ngày như thế thì cứ để nàng mua ta đi, như thế thì cũng sẽ không bị lưu lạc từ nơi bẩn thỉu này đến nơi thối tha khác. Nếu không thì nô tỳ thà chết một cách trong sạch còn hơn."
"Được rồi được rồi, chết chóc cái gì chứ?" Sùng Văn Đế vội vàng vỗ nhẹ vai nàng.
Tập Hồng Nhụy ngẩng đầu, lúc này đôi mắt nàng đã ngấn nước.
Bình thường khi nàng khóc thì sẽ khóc vô cùng dữ dội, nghiêng trời lệch đất như thể sợ người khác không nhìn thấy, nháo nhào đến mức khiến cho mọi người bối rối.
Thế mà giờ đây nàng lại cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đuôi mắt cũng ửng đỏ nhưng nước mắt lại không chịu rơi xuống.
"Hoàng đại quan nhân, có phải ngài cũng cảm thấy nô tỳ đang mơ mộng hảo huyền không? Trời sinh là nô tỳ thấp kém thì cứ ngoan ngoãn làm nha đầu của nhà khác là được rồi, vậy mà còn có mấy suy nghĩ không an phận này…"
Sùng Văn Đế nhìn dáng vẻ quật cường muốn khóc nhưng không khóc của nàng thì trái tim mềm nhũn. Hắn nâng mặt nàng lên, trịnh trọng nói: "Sao ngươi lại là kẻ trời sinh thấp kém chứ? Ngươi là tiên nữ trên trời, một ngày nào đó sẽ phải bay lên trời cao!"
Tập Hồng Nhụy lại không tin, buồn bực hừ một tiếng: "Thật sao?..."
Sùng Văn Đế nghiêm túc nhìn nàng: "Đương nhiên là thật!"
Đây chính là duyên phận mà trời cao ban cho hắn. Mà đã là duyên phận trời định thì sao có thể thấp kém được chứ? Chẳng qua nàng chỉ đầu thai nhầm vào thân xác phàm trần thôi.
Nhưng mà cho dù bị biến thành nô gia nữ đê tiện nhất thế gian này thì nàng vẫn sẽ giữ mình trong sạch, không cam lòng sa đọa, thông minh lanh lợi giống như hoa sen gần bùn nhưng lại chẳng hề bị nhuốm bẩn.
Phàm phu tục tử có mắt không tròng, chửi bới tiểu tiên nữ của hắn giống như là yến tước chửi bới thiên nga nên chỉ có thể bỏ lỡ cơ hội.
Chỉ có hắn là Chân Long Thiên Tử thì mới có thể giúp cho viên minh châu huy hoàng này sáng rực rỡ trở lại.
Thấy dáng vẻ không giống nói đùa của Sùng Văn Đế, Tập Hồng Nhụy phì cười thành tiếng rồi hừ một cái, sau đó quay đầu đi.
Chuyện trong thiên hạ chính là như vậy, tốt hay xấu thì cho tới tận bây giờ nó vẫn luôn song hành với nhau.
Quả phụ không phải là một từ hay nhưng dùng để mời khách thì lại có thể kiếm được đầy bồn đầy bát.
Không an phận không phải là câu khen ngợi nhưng nếu thay đổi cách diễn đạt thì lại lập tức trở thành hoa sen ở trong bùn nhưng chẳng hề bị nhuốm bẩn.
Có thể thấy được trình độ nói chuyện của người đời cao đến mức nào. Cùng lắm chỉ là ngươi lừa gạt ta, ta lừa gạt ngươi mà thôi.
Nhận những điều mình cần nghe, nói những điều mà người khác muốn là đã đủ rồi. Về phần trong lòng nghĩ như thế nào thì cũng không dễ nói.
Tập Hồng Nhụy vô cùng vui vẻ mà nhìn Sùng Văn Đế, rõ ràng đó là dáng vẻ gặp được tri kỷ ăn ý nhất đời này, sự quấn quýt và khâm phục tràn ngập trong mắt nàng.
Sùng Văn Đế cảm thấy rất thoải mái với ánh mắt sùng bái và cung kính này. Sau đó hắn vung tay áo, nâng bút múa vài đường. Không bao lâu sau, mấy nét chữ bay bổng xuất hiện trên giấy Tuyên thành.
Tập Hồng Nhụy khiếp sợ che miệng lại: "Trời ạ, đây là chữ viết của đại quan nhân sao? Sao ta lại cảm thấy như có sét đánh tới vậy…"
Sùng Văn Đế nâng bút, vô cùng kinh ngạc mà nhìn về phía nàng: "Ngươi biết chữ sao?"
Tập Hồng Nhụy lập tức lắc đầu: "Nô tỳ nào biết những thứ này."
Nàng chỉ Sùng Văn Đế đặt chữ của mình tên là "Bôn Lôi Thể" thôi.
Nhưng nàng vẫn nói: "Khi nhìn thấy những chữ này thì nô tỳ cảm thấy bên tai có tiếng sấm vang lên, còn có rồng bay ra nữa."
"Ha ha ha!" Sùng Văn Đế cười vô cùng thoải mái, ánh mắt nóng rực của hắn nhìn về phía Tập Hồng Nhụy. Tiểu nha đầu này thật sự là bảo vật mà trời cao ban cho hắn mà!
Chẳng lẽ thật sự là Dao Trì tiên nữ cảm thấy hắn cô đơn nên hạ phàm bầu bạn với hắn sao? Ha ha ha!
Tập Hồng Nhụy lại như không cảm nhận được ánh mắt của hắn mà cầm giấy lên như thể nâng bảo bối. Sau đó nàng hoạt bát quay đầu cười với hắn: "Có mấy chữ này của đại quan nhân, chuyện làm ăn của nô tỳ sẽ thành công. Không biết tại sao sau khi gặp đại quan nhân thì vận may của nô tỳ lại càng ngày càng tốt!"
Tâm trạng của Sùng Văn Đế rất tốt nên hắn cũng thuận theo nàng: "Vậy sau này ta sẽ thường xuyên đến để cho ngươi mượn một chút vận may nhé?"
Tập Hồng Nhụy vỗ tay, vui vẻ ra mặt: "Được như vậy thì thật sự là may mắn của nô tỳ!"
Nhưng mà cười chưa được bao lâu thì nụ cười của nàng lại biến mất. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ thất thần giống như là đang nhớ người nào đó.
Dáng vẻ sa sút, buồn rầu trong vô thức của nàng còn chân thật hơn lúc nàng cười khiến cho người ta nóng ruột nóng gan.
Chỉ là lúc nàng đối mặt với "đại quan nhân tốt bụng" thì sẽ chỉ vui vẻ mỉm cười, còn khi đối mặt với "tình lang" tên Bùi Tam kia thì mới có thể chợt vui chợt buồn, chợt lo chợt giận, lúc đang mỉm cười thì cũng có thể đau lòng ngay lập tức.
Dáng vẻ vừa vui vừa lo này thì e là đang nghĩ tới người kia nhỉ? Trong lòng Sùng Văn Đế ghen ghét nên tỏ vẻ lơ đãng hỏi: "Thế này là đang nhớ đến ai mà lại không vui?"
Tập Hồng Nhụy ngẩng đầu, không còn là dáng vẻ cố gắng vui tươi như thường ngày nữa mà thay vào đó là vẻ mặt hơi ủ rũ: "Nô tỳ chỉ nhớ tới muội muội ở nhà thôi. Tỷ tỷ con bé ở ngoài trải qua khoảng thời gian thần tiên như thế này mà lại để con bé ở nhà, chịu đựng… Ai, thôi, thôi, ta tự muốn trở nên nổi bật, sau đó sẽ đưa người nhà ra khỏi vũng bùn."
"Ngươi còn có muội muội sao?"
Nghe nàng nói không phải đang nhớ Bùi Tam thì trong lòng Sùng Văn Đế cảm thấy vui sướng hơn, cũng để ý đến lời nói của nàng hơn.
Tập Hồng Nhụy xoay đầu lại, sau khi sự đau lòng biến mất thì dáng vẻ giương nanh múa vuốt lại xuất hiện. Nàng hất cằm, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi, nhà ai mà không có huynh đệ tỷ muội, muội muội của ta tốt lắm. Nếu có thời gian ta sẽ để đại quan nhân gặp một lần."
Sùng Văn Đế bị dáng vẻ khoe khoang muội muội của nàng làm cho bật cười nhưng lại không nhịn mà cưng chiều nói: "Làm gì phải đợi đến sau này? Bây giờ nếu ngươi muốn đón muội muội đến thì cứ đón thôi. Cái phủ này cũng không phải không thể chứa thêm người."
Tập Hồng Nhụy lập tức quay đầu, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhưng khi tiến lên vài bước, nàng lại do dự rồi lùi lại.
Tập Hồng Nhụy cúi đầu, mất mát nói: "Nhưng mà sự sống chết của nhà ta đều là của Phủ Tướng quân. Nếu chủ tử không cho phép thì tuyệt đối không được tự ý ra ngoài. Đừng nói đến việc bây giờ muội muội ta còn đang là nô tỳ…"
Sùng Văn Đế không hề do dự mà cắt ngang lời nàng: "Thì có sao? Nếu thật sự xảy ra chuyện thì Hoàng đại quan nhân sẽ là chỗ dựa của ngươi, ngươi sợ cái gì chứ?"
Tập Hồng Nhụy chợt ngẩng đầu, trong mắt toàn là sự kinh ngạc và vui mừng nhưng chẳng được bao lâu thì nàng lại vội vàng xoay người đi ra ngoài, chỉ để lại giọng nói vui sướng của mình: "Tạ ơn đại quan nhân! Nô tỳ sẽ đi chuẩn bị ngay!"
Sùng Văn Đế trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng biến mất trong nháy mắt, chỉ để lại cho hắn một cái bóng lưng nhẹ nhàng thì đập tay cười mắng.
Nha đầu này hay lắm, thật sự là chỉ dùng người phía trước chứ không dùng người phía sau, thay đổi thất thường, vô tình vô nghĩa!
Chẳng phải tiểu nữ tử trong thiên hạ đều như vậy sao?
Sao không có con gái mà cũng cảm nhận được gian khổ khi nuôi con gái thế? Ha ha ha.
...
Sau khi Bùi Tam trở về thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng khi nghĩ tới dáng vẻ kinh ngạc của tiểu nha đầu kia.
Lạnh nhạt nàng một đêm nay, để xem sau này nàng còn kiêu ngạo như thế không!
Ngày hôm sau, hắn ta sốt ruột chạy tới Linh Lung Các chờ xem phản ứng của nàng thì lại phản hiện nàng không có ở đó.
Hắn ta không khỏi nhíu mày hỏi: "Nàng đi đâu rồi?"
Người làm trong tiệm chỉ im lặng, bọn hắn cũng không ngờ tiểu ny tử kia thật sự quật cường đến như vậy. Nàng không hề cúi đầu dù một chút.
Bọn hắn yếu ớt nói: "Hôm qua nàng đi cùng với một bà tử, chính là người bán nước mơ chua thường hay đến chỗ chúng ta."
"Cái gì?"
Bùi Tam tức muốn bể phổi. Thế này hoàn toàn không giống với những gì mà hắn ta nghĩ.
Những người khác trong tiệm cũng hơi hoảng. Bọn hắn xa lánh Tập Hồng Nhụy nhưng dù sao nàng cũng là nha hoàn hồi môn của thái tử phi. Nếu nàng vì tức giận mà nói năng bậy bạ trước mặt chủ tử, cáo trạng bọn hắn thì biết làm sao?
Lúc mọi người ở đây đều đang hoảng sợ thì Ngưng Mộng đứng ra, nhíu mày nói: "Trời đất bao la nhưng chuyện của chủ tử là lớn nhất. Sao nha đầu này có thể mặc kệ cửa tiệm được chứ? Chẳng biết là đi rong chơi ở đâu. Ta nhất định sẽ bẩm báo chuyện này với thái tử phi nương nương!"
Người chung quanh nghe xong thì như có chỗ dựa tinh thần. Bọn hắn lập tức vây quanh Ngưng Mộng, mồm năm miệng mười quở trách Tập Hồng Nhụy làm vậy là không đúng.
Bùi Tam nghe vậy thì vội nói: "Ngưng Mộng cô nương, nàng chỉ giận dỗi vu vơ một chút thôi, cũng không cần phải truyền đến tai chủ tử."
Ngưng Mộng thản nhiên nhìn hắn ta một cái: "Ta chỉ việc công xử theo phép công thôi. Nếu nàng nhắm về phía ta thì dù như thế nào đi nữa ta cũng sẽ không so đo với nàng nhưng lại làm trễ nải chuyện của chủ tử…"
Bùi Tam vội nói: "Ta cũng biết là nàng không đúng nhưng coi như là Ngưng Mộng cô nương nể mặt ta, mong cô nương bỏ qua cho nàng lần này!"
Ngưng Mộng nhìn hắn ta rất lâu rồi thở dài, trong mắt mang theo cảm xúc không thể nói rõ: "Ngươi vì nàng mà chịu nhục như thế này, nàng có biết không?"
Bùi Tam sững sờ. Đương nhiên là nàng không biết, nếu không thì sao có thể không hiểu chuyện như thế, còn không hề nghĩ tới cảm nhận của hắn ta.
Nhưng ai bảo hắn ta lại thích nàng, can tâm tình nguyện làm mọi thứ vì nàng?
Hắn ta ngẩng đầu nhìn Ngưng Mộng, ánh sáng trong mắt nàng ta khiến Bùi Tam tỉnh táo hơn đôi chút.
Thật ra Ngưng Mộng cũng thích thầm hắn ta nhỉ?
Đáng tiếc, tình cảm không bao giờ tuân theo đạo lý. Hắn ta đã vì tiểu nha đầu không thèm nói đạo lý kia mà phụ lòng cô nương tốt như Ngưng Mộng.
...
Tập Hồng Nhụy vén rèm xe ngựa lên thì trông thấy Ngưng Mộng đang tiễn khách.
Bởi vì không thể hồi đáp tình cảm nên Bùi Tam áy náy, tha thiết ở bên cạnh phối hợp. Thỉnh thoảng ánh mắt hắn ta còn nhìn về phía xa giống như đang chờ người nào đó quay về.
Mỗi lần Ngưng Mộng nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta thì đôi mắt sẽ lặng lẽ để lộ chút đau lòng.
Bùi Tam thu mắt, nhìn thấy nỗi buồn này thì trái tim chợt thắt lại.
Sen hè diễm lệ thì sao cúc mùa thu có thể lay động lòng người?
Bùi Tam hắn ta có tài đức gì mà khiến cho hai người đều mang phong thái nữ tử cùng cảm mến hắn ta chứ?
Tập Hồng Nhụy buông rèm xuống.
Oa, si tình thật đấy! Cảm động trời đất, cảm động cái đồ đạo đức giả nhà ngươi.
Tên thối ngu xuẩn tự tại này cứ hát tiết mục thâm tình của hắn ta đi. Nàng còn phải đi làm chuyện chính!
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK