Bùi Tam nghĩ không sai chút nào, một vị Hoàng đế, cho dù ở ngoài cung gặp gỡ một nữ tỳ, thì cũng có gì to tát đâu.
Nữ tỳ bất quá chỉ là tài sản riêng của chủ nhân, muốn ngủ thì ngủ thôi, Sùng Văn Đế ngủ với một nữ tỳ, chẳng lẽ còn phải bận tâm ban cho danh phận sao?
Có lẽ nếu không có Bùi Tam xen chân vào, Sùng Văn Đế thật sự sẽ dùng thân phận "Hoàng lão gia", nuôi nàng ở bên ngoài làm "ngoại thất" cả đời, cho đến khi hết hứng thú.
Cũng nhờ có Bùi Tam, kẻ thích "nhẫn nhục chịu đựng", mới cho nàng cơ hội này, hahaha!
Bùi Tam thân là nam nhân, lại có thể suy đoán tâm tư của nam nhân một cách chính xác như vậy.
Nhưng hắn ta đã đánh giá cao trí thông minh của bản thân, đánh giá thấp năng lực của nàng, xem thường tâm ý mà lão Hoàng đế dành cho nàng ở giai đoạn hiện tại.
Nếu lão Hoàng đế thật sự là vi phục xuất cung, vô tình nhìn thấy một cô nương xinh đẹp, tùy tiện ngủ một giấc, vậy thì hắn chắc chắn sẽ làm theo những gì Bùi Tam dự đoán.
Nhưng trên thực tế, lão Hoàng đế bị nàng tỉ mỉ câu dẫn ra khỏi cung, đang trong giai đoạn si mê nàng như điếu đổ, làm sao có thể dễ dàng buông tay như vậy?
Bùi Tam ban đầu có lẽ còn có chút lý trí, nhưng trong những ngày tháng nàng cố ý ở lì trong "Hoàng phủ" không chịu ra ngoài, hắn ta đã nóng ruột rồi.
Giúp Hoàng đế nuôi nữ nhân, con đường thăng tiến trời ban như vậy, làm sao có thể không nóng ruột cho được, mỗi ngày nghĩ đến, chắc là vui đến mức sắp ngất đi rồi.
Vì vậy, ba ngày trước, sau khi nhìn thấy nàng đi ra, hắn ta đã không nhịn được nữa.
Chỉ cần cám dỗ đủ lớn, cho dù là lấy hạt dẻ trong lò lửa, thì làm sao có thể nhịn được không đưa tay ra?
Bùi Tam chính là một kẻ bất tài, chỉ có mỗi lòng tham không đáy.
Hắn ta luôn tự cho rằng tâm tư của mình được che giấu kỹ lưỡng, không một ai có thể nhìn thấu, nhưng thực chất ngay cả Ngưng Mộng cô nương cũng có thể dễ dàng nắm bắt hắn ta trong lòng bàn tay.
Hắn ta luôn cho rằng suy nghĩ của mình là đúng đắn, thế nhưng một khi bị vạch trần, hắn ta chẳng những không nghĩ ra được cách phản bác hiệu quả, cũng chẳng chịu sửa đổi, mà chỉ biết oán trời trách đất, nổi giận một cách vô dụng. Tự tôn của hắn ta lại rất cao, một khi có người động chạm đến lòng tự tôn yếu đuối ấy, hắn ta sẽ lập tức ghi hận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi muốn trả thù. Một kẻ ngu xuẩn như vậy, nhìn thấy trăng in bóng nước*, cũng sẽ giống như con khỉ nhảy xuống vực sâu để vớt.
*Đây là một câu nói của người Nhật, với ý nghĩa nói về những điều rất đẹp xuất hiện trong cuộc đời chúng ta, nhưng mãi mãi chúng ta không thể nào chạm tới được.
Một mặt bị dã tâm điều khiển, nhìn chằm chằm con đường tiến thân có thể có, hắn ta gầm gừ điên cuồng, dốc hết sức lực, vươn chiếc lưỡi chảy dãi, để chộp lấy khúc xương treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Mặt khác, hắn ta lại cảm thấy tư thế quỳ gối cầu xin của mình quá đỗi hèn mọn, quá nhục nhã, nhất định phải chà đạp thứ gì đó mới có thể lấp đầy được trái tim đang rực cháy của mình.
Nhưng một con chó như hắn ta thì làm sao dám oán hận chủ nhân vượt xa mình? Hắn ta chỉ có thể quay đầu lại, hướng bộ răng nanh sắc nhọn về phía người phụ nữ đã "chà đạp" hắn ta mà há miệng ra.
"Cho dù ta là một con chó hèn mọn thì đã sao! Ngươi còn chẳng phải là một người phụ nữ ti tiện hơn cả ta hay sao! Lão tử muốn chà đạp ngươi thì chà đạp ngươi! Cho dù ngươi đã từng là nữ nhân của Hoàng đế, thì cũng vẫn phải ở lại bên cạnh con chó hèn mọn này, mặc cho ta chà đạp!"
Cảm giác bị giẫm gãy xương sống thật sự rất đau đớn, cho nên ta muốn giẫm nát cả xương cốt của ngươi, ả tiện nhân này!
Một bên bị giẫm gãy xương không thể bò dậy, một bên lại khao khát được cắn nát ai đó.
Mang theo sự bất cam điên cuồng này, con chó hèn mọn bị giẫm gãy xương sống này lại cho rằng mình có thể dựa vào "trí tuệ" của bản thân để điều khiển Hoàng đế.
Thế là, hắn ta thật sự đã lao vào lòng Hoàng đế, ha ha ha.
Sắc mặt Sùng Văn Đế dần nhiễm cơn thịnh nộ, gương mặt vốn dĩ tĩnh lặng như mặt nước hồ thu nay lại giống như đang ủ bão tố, chỉ trong khoảnh khắc, bỗng nhiên bùng nổ: "Biết cái gì!"
Bùi Tam bị tiếng quát giận dữ bất ngờ đó dọa cho ngã nhào xuống đất, mềm nhũn như bùn: "Không biết gì cả... Tiểu nhân cái gì cũng không biết... Không biết... Không biết..."
"Hừ!" Sùng Văn Đế cười lạnh một tiếng nặng nề.
"Vậy ngươi có biết mình đã phạm tội gì không!"
Toàn thân Bùi Tam đổ sụp xuống đất, toàn thân xương cốt như bị nghiền nát thành bùn, gò chặt mặt xuống đất, không dám ngẩng đầu lên dù chỉ một chút.
Dường như chỉ cần không ngẩng đầu lên thì có thể không cần đối mặt, thế nhưng giọng nói lạnh lùng của Hoàng đế vẫn truyền đến một cách chính xác không sai một chữ nào ---
"Ngươi phạm tội khi quân, tội đáng muôn chết!"
Bùi Tam trừng lớn hai mắt, nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc cầu xin tha thứ: "Bệ hạ! Tiểu nhân thật không biết là ngài! Nếu tiểu nhân biết, nữ nhân kia nhất định dâng lên cho ngài! Ngài muốn mang nàng đi đâu cũng được! Tùy ý ngài! Sau này tiểu nhân tuyệt đối không xuất hiện trước mặt ngài nữa, tiểu nhân thật sự không biết, thật sự không biết là ngài!"
Sùng Văn Đế: "..."
Nhường?
Trong khoảnh khắc ấy, Sùng Văn Đế cảm thấy hắn đã đánh giá thấp hắn ta rồi, ngay cả Tập Hồng Nhụy cũng cảm thấy như vậy.
Tên này, vậy mà lại dám nói trước mặt Hoàng đế là... nhường?
Ha ha ha! Bùi Tam! Ngươi thật tự tin! Ngươi thật lợi hại! Ngươi thật sự vượt quá sức tưởng tượng của ta! Ha ha ha!
Quả nhiên, Sùng Văn Đế trừng lớn hai mắt, nhìn hắn ta với vẻ không thể tin được, tên tiện nhân này đang nói gì vậy? Nói cái gì vậy?
Sùng Văn Đế đứng im lặng tại chỗ hồi lâu, sau đó mới run rẩy giơ ngón tay ra, chỉ vào Bùi Tam đang nằm dưới đất, gằn từng chữ một ---
"Tiện nhân!"
"Tiện nhân!!"
"Tiện nhân!!!"
Nhìn lại cả cuộc đời Sùng Văn Đế, tuy không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng những người có thể ở bên cạnh hắn, chắc chắn đều là những kẻ có trí tuệ hơn người. Cho dù là những vị đại thần can gián* có thẳng thắn đến đâu, cũng sẽ không thực sự chọc giận hắn.
*Thuở xưa, ấy là lời khuyên dành cho các quan đại thần đối với bậc quân vương, và ngày nay là dành cho cán bộ các cấp đối với cấp trên của mình.
Kết quả là Bùi Tam, với trí thông minh ba xu của mình, đã chọc giận Hoàng đế đến tột cùng!
Một vị Hoàng đế, đương nhiên sẽ không vì chút uất ức của một phi tần mà nổi trận lôi đình.
Chẳng phải trong thoại bản cũng diễn như vậy sao? Có vị đại thần say rượu trêu ghẹo phi tần được Hoàng đế sủng ái, phi tần tìm Hoàng đế khóc lóc kể lể, Hoàng đế lại chẳng hề để tâm, hào phóng nói rằng: "Sao có thể vì một ái phi mà làm nhục quốc sĩ?".
Sau đó, Hoàng đế vô cùng thoải mái tha thứ cho vị đại thần kia.
Từ đó về sau, vị đại thần kia vô cùng cảm kích trước sự bao dung độ lượng của Hoàng đế, thề sống chết báo đáp, còn Hoàng đế thì được ca ngợi là bậc minh quân, lưu danh thiên cổ.
Nhìn xem, một câu chuyện bắt đầu bằng việc một người phụ nữ bị làm nhục, vậy mà lại có thể biến thành giai thoại về hai người đàn ông, thế giới này thật là nực cười!
Nhưng mà, đàn ông thật sự có thể độ lượng như vậy sao?
Hừ, từ xưa đến nay, hễ động chạm đến chuyện tranh giành ngôi vị, thì ngay cả con ruột cũng không tha, vậy mà còn dám nói mình độ lượng? Lừa quỷ thì có!
Chỉ là đối với phần lớn đàn ông, phụ nữ chỉ là một món đồ trang trí chẳng có chút trọng lượng nào, không đáng để bận tâm mà thôi.
Còn đối với Hoàng đế mà nói, cho dù là phần lớn đàn ông, cũng không được coi là người, huống chi là phụ nữ, những kẻ vốn dĩ đã thấp kém hơn đàn ông một bậc.
Cho nên, dù Bùi Tam có mạo phạm nàng bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không làm gì hắn ta.
Nhưng chỉ cần mạo phạm Hoàng đế một lần, hắn ta chắc chắn phải chết!
Sùng Văn Đế giận quá hóa cười, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào hắn ta: "Ngươi có phải cho rằng, Cẩm Y Vệ của trẫm chỉ để trưng cho đẹp mắt hay không?"
Nghe đến cái tên Cẩm Y Vệ, tất cả mọi người có mặt đều run rẩy, dưới gầm trời này, còn ai không biết đến ác danh của lũ chó săn Thiên tử này chứ?
Bùi Tam nằm sấp trên mặt đất, mặt mày tái mét như tờ giấy, mồ hôi túa ra như mưa, chỉ một chuyện nhỏ nhặt thế này, sao lại phải kinh động đến cả Cẩm Y Vệ chứ!
Hơn nữa, cho dù có điều tra thì hắn cũng đâu có để lộ sơ hở gì, cho dù hành vi theo dõi Tần Hành Triều hôm đó có gì đó đáng ngờ, nhưng hắn ta, một người đàn ông si tình bị ruồng bỏ, theo dõi người mình yêu, thì có gì là sai chứ!
Chỉ cần Bệ hạ hỏi, hắn ta nhất định có thể giải thích, hắn ta có thể giải thích được mà!
Bệ hạ! Xin người! Hãy để tiểu nhân giải thích!
Nhưng một vị Hoàng đế, đâu phải là quan xử án, sao có thể rảnh rỗi ngồi đó phân tích đầu đuôi câu chuyện, tự mình thẩm vấn, để trả lại sự trong sạch cho hắn ta chứ?
Vì vậy, Sùng Văn Đế chỉ mỉm cười nhìn hắn ta: "Ngươi rất thích vở kịch 《Loan Phượng Ngộ》 phải không? Khi hát, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Oành —
*Loan và Phượng đều biểu trưng cho sự hòa hợp, thái bình nên người ta thường dùng “loan phượng” (loan phượng hòa minh) để chỉ cặp vợ chồng hòa thuận.
Cả đầu Bùi Tam như muốn nổ tung!
Sao đến chuyện này cũng có thể điều tra ra được, hắn ta chỉ là không khống chế được bản thân, lỡ lời vài lần, sau đó đã nhanh chóng ngậm miệng lại rồi mà, sao có thể như vậy chứ!
Nghe đến đây, cả người Bùi Tam hoàn toàn suy sụp, như một đống bùn nhão nằm bẹp dưới đất, dường như có thể theo khe hở mà chảy xuống bất cứ lúc nào.
Sùng Văn Đế nhìn hắn ta với vẻ thích thú: "Ngươi có phải cho rằng mình là Trương Sinh, Hồng Nhi là Oanh Oanh, còn trẫm là tên Hoàng đế ngu ngốc mặc cho ngươi bài bố hay không!"
"Không... Không... Không..." Bùi Tam chỉ biết khóc lóc, nước tiểu nơi hạ thân không tự chủ được mà chảy ra.
Sùng Văn Đế ngửa mặt lên trời cười lớn ba tiếng: "Ha! Ha! Ha! Thú vị, thật sự thú vị, trẫm làm Hoàng đế ngần ấy năm, ngươi là kẻ đầu tiên dám trắng trợn lừa gạt trẫm!"
Bùi Tam khóc lóc thảm thiết: "Bệ hạ... Bệ hạ... Xin người nghe tiểu nhân giải thích... Không phải tiểu nhân... Không phải tiểu nhân... Là tiện nhân kia... Đúng! Là tiện nhân Tập Hồng Nhụy! Là nàng ta câu dẫn tiểu nhân! Là nàng ta cố ý hãm hại tiểu nhân! Bệ hạ! Tiểu nhân bị oan uổng!"
Giống như con thú cùng đường, hắn ta dùng hết mọi cách có thể nghĩ ra để gỡ tội cho bản thân. Bình thường đã quen đổ hết mọi tội lỗi lên đầu người khác, giờ phút hoảng loạn này, bản tính càng bại lộ rõ ràng hơn.
Thế nhưng tất cả những điều này, chỉ khiến Sùng Văn Đế càng thêm tức giận, hắn đập tay xuống ghế, gầm lên: "Câm miệng! Ngươi nói ai là tiện nhân!"
Con cóc ghẻ bò lên mu bàn chân, tuy không cắn người, nhưng cũng đủ khiến người ta ghê tởm.
Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Sùng Văn Đế trải qua cảm giác buồn nôn đến thế, vì vậy đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển, lập tức nghĩ ra một biện pháp trút giận ---
"Ngươi thật là một tên đại nghịch bất đạo, bất kính quân vương, hèn hạ bỉ ổi, khiến người ta buồn nôn, lòng dạ khó lường, không bằng cầm thú, tội đáng muôn chết!
"Nhưng xử trảm ngươi như một tên trộm cắp bình thường thì lại quá nhẹ nhàng với ngươi."
"Vì vậy, trẫm sẽ ban cho ngươi hình phạt chặt chân tay, xem ngươi về sau còn có thể giở trò quỷ quái gì nữa hay không!"
"Lại ban thêm cho ngươi hình xăm chữ vào mặt, để khắp người ngươi, từ đầu đến chân, đều bị khắc đầy chữ 'tiện', để cho bất kỳ ai nhìn thấy ngươi cũng biết ngươi là một tên tiện nhân ra thể nào!"
"Cuối cùng, ban cho ngươi hình phạt cắt lưỡi, để trẫm xem xem, không có lưỡi, ngươi còn có thể khua môi múa mép, gieo rắc thị phi, lừa trên gạt dưới như thế nào nữa!"
"Ngươi không xứng có tên người, trẫm ban cho ngươi một cái tên mới, gọi là Tiện Nhân."
"Ngươi cũng không xứng có thân phận con người, từ nay về sau, ngươi chính là một con chó, mãi mãi là một con chó!"
"À đúng rồi, ngươi còn thích hát hí khúc phải không, trẫm cho phép ngươi ở kỹ viện, hát cả đời, hát vở kịch 《Loan Phượng Ngộ》 mà ngươi yêu thích kia cho tất cả mọi người cùng nghe!"
"Không có lưỡi? Không sao cả, người đời nhìn thấy ngươi, tự khắc sẽ biết ngươi đang hát vở kịch gì!"
Lời khiển trách như sấm rền của Sùng Văn Đế, giáng xuống như mưa rào, khiến Bùi Tam hoàn toàn sụp đổ.
Hắn ta ngơ ngác nhìn xung quanh, dường như không hiểu nổi, tại sao bản thân lại rơi vào kết cục này.
Rõ ràng chỉ cần thêm một bước nữa là thành công rồi! Rõ ràng chỉ cần thuận lợi bái đường là được rồi!
Gạo đã nấu thành cơm, cho dù Hoàng đế có tức giận đến đâu thì cũng có thể làm gì được chứ, vì thể diện, hắn cũng sẽ nhịn xuống, cho dù không chiếm được lợi ích gì, cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế này!
Là ai đã hại hắn ta thành ra thế này? Là ai đã hại hắn ta thành ra thế này?
Bùi Tam quay đầu lại, nhìn về phía mẫu thân của mình.
Bùi mẫu đang ngây người nằm sấp trên mặt đất, nghe Hoàng đế mắng chửi từng câu từng chữ, cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Đều là do tiểu tiện nhân kia! Đều là do tiểu tiện nhân kia gây họa!
Ngẩng đầu lên, nhìn vị Hoàng đế cao cao tại thượng, là một người mẹ, vì đứa con trai bảo bối của mình, bà lại sinh ra dũng khí chống đối Hoàng quyền, trợn trừng hai mắt, gào lên: "Hoàng thượng! Không phải lỗi của con trai thần thiếp! Là tiểu tiện nhân kia câu dẫn con trai thần thiếp! Là nó chủ động câu dẫn con trai thần thiếp!"
Sùng Văn Đế đang định quát mắng, thì có một người nhanh hơn đã lao đến đè Bùi mẫu xuống đất.
Bùi Tam bóp chặt cổ mẫu thân mình, hai mắt đỏ ngầu, vừa khóc vừa gào lên: "Là ngươi hại ta! Đều là tại bà! Sao ta lại có thể có một người mẹ như bà chứ! Sao bà không chết đi cho rồi!"
Bùi mẫu trừng lớn hai mắt, Bùi Tam bóp cổ bà với đôi mắt đỏ ngầu, hắn ta thật sự dùng hết sức lực, rất nhanh đã khiến bà lật trắng mắt.
Sao có thể như vậy... Con trai bà sẽ không như vậy... Nhất định là...
Sùng Văn Đế đang đứng xem cũng sững sờ, tuy rằng lão phụ nhân này trông rất đáng ghét, nhưng việc con trai ra tay sát hại mẹ ruột vẫn khiến hắn kinh ngạc.
Chẳng trách lại dám lừa trên gạt dưới, đúng là đồ súc sinh! Súc sinh!
Hắn vội vàng ra lệnh cho đám người bên cạnh, quát lớn: "Kéo xuống! Kéo xuống! Hành hình ngay lập tức!"
Bùi Tam vừa la hét vừa bị kéo đi, Bùi mẫu bị bóp cổ đến mức lật trắng mắt, cả người nằm im tại chỗ, đồng tử giãn ra, cái miệng vốn dĩ rất đanh đá, giờ đây không thể thốt ra thêm một lời nào nữa.
Sùng Văn Đế cảm thấy xúi quẩy, phẩy tay áo, sai người kéo bà ra ngoài, trong sân chỉ còn lại một đám người im thin thít.
Sùng Văn Đế được người hầu đỡ xuống kiệu, lạnh lùng nhìn đám người đang quỳ rạp dưới đất.
Lâm Oản quỳ trên mặt đất, trán chạm đất, không dám ngẩng đầu lên.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên không đến đây, cô ta được tiếp xúc gần gũi như vậy với người nắm giữ quyền lực tối cao của xã hội phong kiến này.
Đối với người hiện đại mà nói, Hoàng đế chắc chắn không phải là một nhân vật xa lạ gì.
Cho dù là trong các bộ phim truyền hình Mary Sue, hay trong các loại sách sử, người hiện đại đều có thể kể vanh vách về các vị Hoàng đế.
Nhưng khi thực sự đối mặt với sinh vật này, cô ta mới hiểu được, hai chữ "Hoàng đế" đại diện cho sự đáng sợ đến mức nào!
Thực ra mà nói, so với những tên sát nhân hàng loạt cầm cưa máy trong phim kinh dị, cũng chẳng khác là bao!
Hắn muốn ai chết thì người đó phải chết, muốn cả một gia tộc bị diệt vong cũng dễ như trở bàn tay, thậm chí còn có thể biến hóa đủ kiểu tra tấn khiến người ta sống không bằng chết.
Các loại hình phạt trong lịch sử, chẳng lẽ lại thiếu sáng tạo hơn những tên sát nhân cầm cưa máy hay sao?
Nhìn kết cục bi thảm của Bùi Tam, trái tim vốn dĩ luôn bình tĩnh của Lâm Oản kể từ khi xuyên không đến đây, lần đầu tiên xuất hiện một vết nứt.
Cô ta cuối cùng cũng cảm nhận được, xã hội phong kiến này tàn khốc đến mức nào!
Ngay lúc tâm thần cô ta đang dao động, một bàn tay bỗng nắm lấy tay cô ta.
Lâm Oản như bị thứ gì đó kéo ra khỏi vực sâu, ngơ ngác nhìn bàn tay của mình, cô ta thấy những ngón tay thon dài của mình đang được một bàn tay to lớn, mạnh mẽ hơn nắm chặt.
Cho dù không nói lời nào, cô ta cũng cảm nhận được sức mạnh truyền đến từ đó.
Vì vậy, trái tim cô ta đã bình tĩnh lại một cách kỳ diệu.
May mắn thay, trong thế giới bi thảm này, vẫn có một người nắm lấy tay cô ta, phải không?
Lâm Oản không chút do dự, nắm chặt lấy bàn tay ấy, ánh mắt Ninh Lan đang cúi đầu xuống đất tối sầm lại một cách khó khăn.
Ít nhất, cũng không phải là không thu hoạch được gì.
Ngay cả Bùi mẫu cũng đã hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, Ninh Lan làm sao có thể không hiểu được.
Thậm chí, với thân phận là Thế tử, hắn còn nghĩ nhiều hơn cả lão phu nhân ngu ngốc kia.
Hắn lập tức nhớ đến tiểu nha hoàn đã vô tình phá hỏng kế hoạch của hắn hơn một tháng trước.
Nhớ đến việc từ một ngày nào đó, Đức Nhân công công trong cung bắt đầu phớt lờ hắn.
Nhớ đến tin tức truyền đến từ Thục phi nương nương, nói rằng Hoàng đế đã lâu không đến hậu cung.
Cũng như vẻ mặt hớn hở của Bùi Tam hôm đó, mời hắn tham dự hôn lễ.
Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!
Hắn vốn tưởng rằng Bùi Tam đắc ý như vậy là vì đã cưới được tiểu nha hoàn kia, bởi vì đối với một hạ nhân mà nói, dung mạo của nha hoàn kia quả thực là đáng để gõ trống khua chiêng, vui mừng khôn xiết.
Kết quả không ngờ, hắn ta lại có ý đồ khác, vậy mà còn giấu hắn chuyện này!
Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!
Trái tim vốn dĩ luôn bình tĩnh của Ninh Lan, vì tên ngu ngốc Bùi Tam kia mà nổi sóng cuồn cuộn.
Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt bàng hoàng nhìn Sùng Văn Đế, như thể vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Như vậy là được rồi, nói thêm một chữ nữa, sẽ càng khiến người ta nghi ngờ.
Có lẽ ngay trong ngày xảy ra chuyện, hắn đã bị Cẩm Y Vệ điều tra một lần rồi, nếu bọn họ đã điều tra hắn, thì sẽ biết hắn hoàn toàn trong sạch.
Sùng Văn Đế nhìn Ninh Lan ngẩng đầu lên, khẽ nheo mắt lại.
Hắn không có con nối dõi, chuyện này luôn là nỗi lo canh cánh trong lòng, nay tuổi đã cao, hắn càng cảm nhận rõ hơn sự bất an từ đám cháu trai bên dưới.
Là Hoàng đế, cho dù bị chính con trai ruột của mình nhòm ngó ngôi báu cũng đã cảm thấy khó chịu, huống chi là đám cháu trai cách một đời này.
Vì vậy, trong số các hoàng thân quốc thích, hắn thích nhất là Ninh Lan, ngoài ân tình thử thuốc năm xưa, quan trọng nhất là, Ninh Lan thân mang tàn tật, gần như không thể nào leo lên ngôi vị Hoàng đế.
Thế nhưng, sự yêu thích của bậc đế vương vốn dĩ rất mong manh, chỉ cần một chút chuyện nhỏ cũng có thể dễ dàng bị lung lay.
Vì vậy, cho dù Ninh Lan không hề có sơ hở, Sùng Văn Đế cũng bắt đầu chán ghét hắn.
Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi ngày ngày ở trong phủ tu thân dưỡng tính cái gì, vậy mà lại nuôi dạy ra một tên nô tài bất kính quân vương như vậy! Trở về phủ đóng cửa tự kiểm điểm ba tháng, nếu còn có lần sau, trẫm sẽ trị tội cả ngươi!"
Ninh Lan lập tức quỳ xuống, hai mắt ngấn lệ: "Vâng! Thần đã biết tội!"
Lâm Oản nhìn bóng lưng Ninh Lan cúi xuống, trong lòng không khỏi chua xót.
Trong thế giới này, một người quân tử như vậy, cũng chỉ có thể khuất phục mà quỳ gối.
Cô ta bỗng nhiên cảm thấy đau lòng cho người đàn ông đang quỳ trước mặt, nếu cô ta có thể giúp hắn, thì tốt biết mấy...
...
Sau khi Sùng Văn Đế khiển trách một lượt, tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn một chút, được Đức Nhân dìu, hắn lắc lư đi đến trước mặt Tập Hồng Nhụy.
Nhìn Tập Hồng Nhụy cũng đang quỳ trên mặt đất run rẩy, hắn không khỏi mỉm cười, hất cằm lên, vuốt râu nói: "Đứng lên đi."
Tập Hồng Nhụy quỳ trên mặt đất run rẩy, lắp bắp nói: "Nô... Nô tỳ không dám..."
Sùng Văn Đế bật cười, quả nhiên, dù là tiểu nha đầu lợi hại đến đâu, thì cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, nhìn thấy Hoàng đế, làm sao có thể không sợ hãi.
Lúc này tâm trạng Sùng Văn Đế đang rất tốt, hắn không chút để ý đến thân phận mà bước lên một bước, đỡ nàng dậy.
Giọng nói mang theo ý trêu chọc: "Sao lại sợ hãi như vậy, trước đây không phải luôn miệng nói muốn gả cho Hoàng đế sao, bây giờ gặp được Hoàng đế thật rồi, sao lại không nói nữa?"
Tập Hồng Nhụy trừng lớn hai mắt, lập tức phản bác: "Khi nào ta từng nói muốn gả cho Hoàng đế!"
Sùng Văn Đế bật cười: "Hôm đó gặp mặt lần đầu, dưới gốc cây hoa, trẫm đã nghe thấy tận tai, nàng còn muốn chối cãi sao?"
Tập Hồng Nhụy dường như bị hắn làm cho ngây người, sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại, đôi mắt mở to, lắp bắp nhìn hắn: "Đó... Đó... Đó là ta nói đùa!"
Sùng Văn Đế trừng mắt: "Vậy ý nàng là đang nói đùa với trẫm, nói đùa với trẫm cũng là tội khi quân đấy."
Tập Hồng Nhụy bị dọa sợ, ngẩn người một lúc lâu mới hoàn hồn.
Nước mắt dần dần tràn ra khóe mi, nàng đáng thương nhìn hắn một cái, sau đó quay người đi, hừ lạnh một tiếng.
"Ha ha ha!" Sùng Văn Đế cười lớn.
Như vậy mới giống tiểu nha đầu thường ngày chứ!
Hắn đưa tay ôm lấy thân thể đang hờn dỗi của Tập Hồng Nhụy, vỗ vỗ vai nàng, dỗ dành: "Được rồi, được rồi, trẫm chỉ đùa với nàng một chút thôi, hôm nay muốn cho nàng một bất ngờ, nàng có thích không?"
Tập Hồng Nhụy ngẩng mặt lên nhìn hắn, nước mắt lã chã rơi xuống, dùng sức đánh vào ngực hắn: "Còn nói là bất ngờ, dọa chết ta rồi, ta còn tưởng người không cần ta nữa! Hu hu hu!"
Sùng Văn Đế vội vàng ôm lấy nàng, tiếp tục dỗ dành: "Được rồi, được rồi, từ nay về sau, Hoàng lão gia sẽ không bao giờ xa cách nàng nữa, ôi chao, bảo bối đáng thương của ta!"
Tập Hồng Nhụy khóc lớn một hồi, sau đó ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, vẻ mặt bàng hoàng nói: "Nhưng người là Hoàng đế, ta chỉ là một nô tỳ..."
Sùng Văn Đế phẩy tay áo, cười lạnh một tiếng: "Nô tỳ thì đã sao! Trẫm muốn nâng đỡ nàng, nàng chính là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này!"
Tập Hồng Nhụy ngây người nhìn hắn, đột nhiên nhào vào lòng hắn, vừa cảm động vừa rơi lệ gọi một tiếng: "Hoàng thượng~"
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào như mật ong này, Sùng Văn Đế cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hắn cúi đầu nhìn đám người đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Hí khúc thôn dã, lời lẽ bậy bạ, cái gì mà 《Loan Phượng Ngộ》, thật sự là đáng ghét đến cực điểm."
"Phượng hoàng sao có thể sánh đôi cùng chim sẻ, hôm nay trẫm ở đây, sẽ viết một vở kịch mới, tên là ---"
"《Nhảy Phượng Đài》!"
*Đoạn này có thể hiểu là một người thấp kém bỗng nhiên nhảy lên được cành cao, bám vào người có vị trí cao hơn
...
Mã Bảo Căn ở trong phòng dành cho người hầu, kinh ngạc sờ bụng thê tử mình: "Nàng thật sự có thai rồi sao?"
Điền Phương là nha hoàn làm việc vặt trong Tướng phủ, dung mạo không tính là xinh đẹp, nhưng khi cười lên lại có vài phần rã rời, nàng e thẹn cúi đầu, gật gật: "Vâng."
Mã Bảo Căn nhất thời vui mừng áp tai vào bụng nàng: "Để ta nghe xem nào!"
Điền Phương nũng nịu nói: "Bây giờ làm sao nghe được chứ!"
Mã Bảo Căn không để ý đến lời nàng nói, vẫn áp tai vào bụng nàng với vẻ mặt ngốc nghếch.
Đang lúc đôi vợ chồng già đang hiếm hoi hưởng thụ sự yên bình của buổi tối, thì cánh cửa "ầm" một tiếng bị đá văng ra.
Mã Bảo Căn và Điền Phương sợ hãi nhìn người xông vào.
Tên cầm đầu lên tiếng hỏi: "Ai là Mã Bảo Căn?"
Mã Bảo Căn run rẩy giơ tay lên: "Đại gia, là tiểu nhân."
"Ai là Điền Phương?"
Điền Phương cũng lo lắng giơ tay lên: "Là thiếp."
Nghe vậy, tên kia nhe răng cười, "bịch" một tiếng quỳ một gối xuống.
"Lão gia! Phu nhân! Mời người!"
Mã Bảo Căn: "..."
Điền Phương: "..."
Hả?
Vợ chồng Mã gia bị một đám người lôi lôi kéo kéo, đẩy đến một căn nhà lớn, nhìn thấy những người bên trong, bọn họ càng thêm ngơ ngác.
Chỉ thấy cả nhà bọn họ đều ở đây, ngay cả cô con gái đã theo tiểu thư gả ra ngoài, và cậu con trai thứ hai đang làm thư đồng cho thiếu gia ở bên ngoài, tất cả đều đã trở về!
Mã Bảo Căn lắp bắp hỏi: "Chuyện này... Chuyện này là sao..."
Đức Nhân vẫn luôn ngồi uống trà ở chính đường, thấy hắn đi vào, cuối cùng cũng nở một nụ cười: "Vị này chính là Mã lão gia sao?"
Mã Bảo Căn nhìn bộ y phục thái giám đặc trưng trên người hắn ta, hai chân suýt nữa thì khuỵu xuống, vội vàng gật đầu khom lưng nói: "Không phải lão gia... Không phải lão gia..."
"Hừ~" Đức Nhân đưa ngón tay thon dài lên che miệng, khẽ cười một tiếng.
Hắn ta đứng dậy, nhìn hắn: "Nhà ta truyền lời của Bệ hạ, nhắn nhủ Mã lão gia một tiếng."
Nghe đến hai chữ "Hoàng đế", thói quen làm nô tài nhiều năm khiến hắn gần như không chút do dự mà quỳ sụp xuống: "Tiểu... Tiểu nhân tiếp chỉ!"
Đức Nhân lại cười, cong ngón tay hắng giọng một tiếng: "Bệ hạ nói, tên của Mã lão gia nghe không được hay cho lắm, nên người ban cho ngươi một cái tên mới, gọi là Mã Trạch Ân."
Mã Bảo Căn thậm chí còn không nghe rõ hắn ta đang nói gì, chỉ biết là Hoàng đế đã lên tiếng, vậy thì phải tuân lệnh nghe theo, hắn liên tục dập đầu tạ ơn.
Vẻ ngoan ngoãn nghe lời của hắn khiến Đức Nhân phì cười, hắn ta lấy ra một cuộn thánh chỉ màu vàng, nhìn những người có mặt ở đây với vẻ thích thú, cao giọng hô lên ---
"Bệ hạ có chỉ!"
Nghe vậy, những người có mặt trong nháy mắt đều quỳ rạp xuống, dẫn đầu là Tập Hồng Nhụy và Mã Bảo Căn, à không, là Mã Trạch Ân.
Đức Nhân chậm rãi đọc thánh chỉ: "... Tập thị Hồng Nhụy, dung mạo xinh đẹp, tính tình lanh lợi, rất được lòng trẫm, đặc biệt triệu nàng ấy vào cung, niệm tình huynh muội, ban thưởng cho trưởng huynh Mã Trạch Ân tước vị Vinh Lộc hầu, con trai thứ hai Tập Lục Liễu tước vị Thọ Xương bá, con gái thứ hai Tập Lục Yên tước vị Phúc Chương huyện chúa**, thưởng ngàn lượng vàng, đặc biệt cho phép xây dựng phủ đệ..."
*Tước vị Hầu là tước vị cao nhất được phong cho các văn quan võ tướng không phải là người trong tông thất, phân thành 2 bậc Quan nội hầu và Liệt hầu
**Là một tước hiệu bắt nguồn từ nhà Đông Hán, dành cho các nữ quyến họ hàng ở trong hoàng thất, xuất hiện trong vương tộc nhà Triều Tiên và hoàng gia Trung Quốc lẫn Việt Nam.
Nghe từng phần thưởng ban xuống, cả nhà họ Tập đều ngây người, hầu? Bá? Huyện chúa?
Đức Nhân đắc ý nhìn mọi người nhà họ Tập, ân sủng của bậc đế vương, từ xưa đến nay vẫn luôn là như vậy, hôm qua còn hèn mọn như đất, hôm nay đã cao quý hơn vàng, một khi đã được Hoàng đế để mắt đến, tự khắc sẽ trở thành người trên người.
Đây chính là 《Nhảy Phượng Đài》 chân chính, chỉ là không biết vị Hồng cô nương này có thể giữ được ân sủng của bậc đế vương trong bao lâu.
Đức Nhân cúi đầu xuống, trên mặt đầy nụ cười, kéo dài giọng nói: "Nương nương, người còn không tiếp chỉ sao~"
Danh Sách Chương: