Dưới ánh đèn sáng trưng, Tập Hồng Nhuỵ cũng đang nhìn tin Tiêu Nam Sơn chết.
Tranh đấu quyền lực, quân tử giao tranh, là trò chơi quyền quý, những gì dân chúng có chỉ là thù hận khắc cốt ghi tâm mà thôi.
Y theo tâm ý vốn có của Sùng Văn Đế, hắn quyết định hiến tế Tiêu Nam Sơn, giữ lại Tiêu đảng hoàn chỉnh.
Tập Hồng Nhuỵ lại hoàn toàn ngược lại, nàng có thể giữ lại Tiêu Nam Sơn, nhưng Tiêu đảng, nhất định phải đại thanh tẩy một lần.
Thỏa hiệp, vĩnh viễn sẽ không chỉ có một lần.
Nàng tự mình giả thiết vô số lý do thân bất do kỷ, chẳng qua là vì thuyết phục bản thân, yên tâm thoải mái tiếp nhận thế lực của Tiêu đảng.
Trong lòng nàng biết, đó là một cơ thể lở loát, nhưng nósức mạnh to lớn, quá làm cho người ta mê muội.
Cho nên nàng thuyết phục chính mình, chỉ là tạm thời hoà hoãn, sau khi nàng chiếm được thế thượng phong, lập tức thanh lý bọn họ.
Nhưng bây giờ là lúc trẻ nhất, mạnh mẽ nhất trong cuộc đời nàng.
Nàng vừa mới bắt đầu khởi bước, có vô số hi vọng, có vô cùng động lực, thậm chí có một hoàng đế đang bị nỗi sợ hãi cái chết uy hiếp, có thể lợi dụng để làm bất cứ chuyện gì.
Nếu như khi nàng có được một thân thể trẻ trung, khoẻ mạnh, có thể khôi phục rất nhanh, không có dũng khí cắt đi vết lở loét chữa thương, như vậy hẳn là khi nàng trưởng thành già đi cũng sẽ không.
Cho nên, không thể lui.
Nàng bị mười năm kia hạn chế, che đậy tất cả cảm quan, thế cho nên hoàn toàn xem nhẹ, mười năm, thứ kết thúc là sinh mệnh của lão hoàng đế, không phải của nàng, nàng còn có tương lai dài lâu hơn.
Muốn lớn lên thành đại thụ chọc trời, ngay từ đầu, không thể tiếp nhận một hạt giống dị dạng.
Sau khi hạ quyết tâm, Tập Hồng Nhuỵ lại nhìn Tiêu đảng còn sót lại bị chia thành từng mảnh, trong lòng lại thật sự sinh ra một loại kh.oái c.ảm dùng dao nhỏ, lấy hết lở loét từ trong thịt ra.
Từ nay về sau, nhóm người này, cuối cùng nàng có thể thu vào trong túi mà không gặp trở ngại.
Sau khi tự tay cạo tàn thân thể của mình, không thể tránh khỏi, sẽ làm cho đối thủ dung nhập vào máu thịt của mình.
Nhưng thái độ của Tập Hồng Nhuỵ với Lâm đảng hoàn toàn khác với Tiêu đảng.
Tập Hồng Nhuỵ đương nhiên sẽ không bởi vì bọn họ tự xưng mình là phe thanh liêm và thật sự cảm thấy bọn họ thanh liêm.
Dù sao Tiêu Nam Sơn lúc trước cũng là thanh liêm, vẫn bị tiên đế lưu đày, lại bị lão hoàng đế triệu hồi.
Tất cả mọi người đều là người, ở phương diện nhân tính, đều tương thông, không có khả năng đeo lên một lớp da mang tên thanh liêm, trong nháy mắt liền trở nên trong sạch cương trực.
Nhưng phe thanh liêm đã gánh lấy cái danh thanh liêm làm nguồn gốc lực lượng của bọn họ, như vậy mặc kệ bọn họ có bằng lòng hay không, đều phải có hành vi hướng tới gần với thanh liêm.
Nàng có thể chịu đựng được nếu để họ hàn gắn máu thịt của mình.
Làm cho kẻ thù của nàng mạnh hơn, nàng cũng có thể chịu đựng được.
Nàng là người biết rõ kịch bản, tất nhiên biết nàng phải đối đầu sinh tử với con át chủ bài của nam chính là Lâm Cảnh Viễn.
Nhưng ông ta chỉ là đối thủ của nàng, là đối tượng nàng cần toàn lực đánh bại, không phải là cái cớ để nàng thỏa hiệp lựa chọn một con đường dễ dàng hơn.
Cẩn thận ngẫm lại, nếu như không tiếp nhận thỏa hiệp với Tiêu đảng thì đấu không lại ông ta sao? Lâm Cảnh Viễn đáng để nàng sợ hãi như vậy sao?
Luận sức mạnh, ông ta thật sự rất mạnh.
Cho dù lão hoàng đế không thích ông ta, cũng không thể không trọng dụng ông ta, mà ông ta cũng không cần lão hoàng đế thích, bởi vì hoàng đế tiếp theo sẽ thích ông ta.
Cho nên Lâm Cảnh Viễn tham dự tranh trữ quân, là chuyện rất dễ lý giải, dù sao hiện tại hoàng đế coi hông ta là "Quý phi", hơn nữa có thể mãi chỉ là quý phi, ông ta chỉ có thể đánh cược đời hoàng đế tiếp theo.
Đánh cược ngày chết của hoàng đế, đây thật sự là một chuyện rất mạo hiểm, mà vận mệnh đánh cược của ông ta rất tốt, chỉ cần sống qua bốn năm, là có thể nhìn thấy ánh rạng đông thắng lợi.
Nhưng mà, ông ta bằng lòng đánh cuộc, thủ hạ của ông ta cũng bằng lòng sao?
Bất kể là nhóm nào, đều có một điểm chung, đó là từ một điểm ở mũi nhọn, khuếch tán xuống phía dưới, càng xuống phía dưới số lượng càng lớn, liên hệ với đầu càng tản ra.
Lâm Cảnh Viễn là mũi nhọn của Lâm đảng, chỉ cần ông ta đánh cuộc thắng, sẽ đạt được lợi ích khó có thể tưởng tượng, cho nên hy vọng cho dù chỉ có một đường, ông ta cũng bằng lòng đánh cuộc.
Những thủ hạ không chia được chút canh thịt, lại càng lúc càng lớn kia, cũng bằng lòng sao?
Nàng dùng Chử Quốc Công, cắt đứt tầng trên của Lâm Cảnh Viễn, dùng Tần Hành Triều, cắt đứt tầng dưới của ông ta, bị đặt ở giữa, sau khi thất thế rõ ràng, những người bên dưới, còn tin ông ta có thể đánh cược thắng sao?
Ta máu tươi đầm đìa, Lâm tướng gia, ngươi cũng là xương lỏng thôi.
Đã như vậy, ta cược ngươi ở dưới tay ta chịu không quá bốn năm, chờ không được thời khác toả sáng của mình.
……
Đại thanh tẩy qua đi, rất nhanh liền nghênh đón tài nguyên một lần nữa phân phối, bắt đầu từ Tần Hành Triều.
Hắn ta cũng không kế thừa được bao nhiêu tài nguyên chính trị của Tiêu Nam Sơn, nhưng lại chịu trách nhiệm lật đổ Tiêu đảng.
Sau khi biết Tiêu Nam Sơn mang theo mười vạn quan hồi hương, dân chúng hoàn toàn thất vọng với những đại quan triều đình kia.
Quả nhiên, mặc kệ ngoài miệng nói thế nào, sau lưng đều là cá mè một lứa.
Chỉ có Tần đại nhân trong đại hội tiễn đưa Tiêu Nam Sơn, gian tướng đưa rượu tới, một chút cũng không uống, rõ ràng phân rõ giới hạn.
Năm đó Tập nương nương tiến cung, cũng là hắn ta tận lực đề nghị, bất chấp mọi ý kiến tranh luận của các Nho sĩ, ủng hộ nương nương tiến cung.
Hôm nay xem ra người thật sự sẽ suy nghĩ cho bọn họ, chỉ có Tập nương nương xuất thân nghèo khổ, cùng Tần đại nhân cương trực công chính.
Bọn họ thật sự, ta khóc chết mất, ở thế giới vẩn đục này, bọn họ chính là ánh sáng duy nhất!
Dân chúng vì chuyện Tập nương nương cùng Tần đại nhân giận dữ giết tham quan, cảm động đến nước mắt lưng tròng, những câu chuyện trên phố phường bắt đầu càng ngày càng có xu hướng hướng về hai người này làm nhân vật chính.
Đương nhiên, Hoàng thượng cùng nương nương là một thể, hai người này nhất định phải đồng thời xuất hiện.
Nhìn cảnh diễn của mình càng ngày càng nhiều, hình tượng càng ngày càng tốt, Sùng Văn Đế cũng cực kỳ vui vẻ, hắn thật sự là một minh quân mà, xem đi, dân chúng yêu hắn rất nhiều, ha ha ha!
Lúc còn trẻ hôn quân hưởng thụ cuộc sống, lúc tuổi già làm minh quân hưởng thụ ca ngợi, không ai có thể hiểu rõ cuộc sống của Sùng Văn Đế trải qua có bao nhiêu thích ý.
Cho nên minh quân phiên bản Sùng Văn Đế, lần thứ hai thuận theo lòng dân, bổ nhiệm Tần Hành Triều làm Kinh triệu doãn, làm quan phụ mẫu của dân chúng kinh đô và vùng lân cận.
Thật ra đây chính là xét tư lịch bình thường, Tần Hành Triều đã từng làm ngôn quan, đã vào lục bộ, sách cũng đã từng biên soạn, mặc kệ hắn ta làm bao lâu, chỉ cần xem hắn ta có làm hay không là xong.
Theo lý thuyết, lúc này nên đưa xuống địa phương, tích lũy một ít chiến tích, rèn luyện năng lực một chút.
Nhưng bất kể là Sùng Văn Đế hay là Tập Hồng Nhuỵ, đều không có khả năng vào thời điểm mấu chốt này, điều hắn ta đến địa phương, vậy thì trực tiếp ở kinh đô luyện tập đi.
Vậy người vốn là Kinh Triệu Doãn làm sao đây, ừm, điều đến Hộ bộ đi.
Đối với quyết định này, tất cả mọi người rất hài lòng, ngay cả Kinh Triệu Doãn ban đầu, cũng vui vẻ đến Hộ bộ nhậm chức.
Dưới tình huống bình thường, làm Kinh Triệu Doãn, khẳng định là rất tốt, nhưng vấn đề là tình huống hiện tại, hắn ta không bình thường.
Dưới chân thiên tử, rơi mảnh ngói cũng có thể đập chết một quan tam phẩm, vốn cũng không phải là một nơi tốt để rèn luyện, làm quan phụ mẫu, vừa phải cân bằng quan hệ bách tính, vừa phải cân bằng quan hệ phía trên.
Kết quả hiện tại, bởi vì vụ án Tập Ngôn Ti và Tiêu đảng kia, dân chúng phía dưới trực tiếp xao động.
Dân chúng trong kinh từ lâu đã nhận hoàng ân, vốn đã điêu ngoa hơn so với địa phương khác, hiện tại càng không dễ quản lý.
Mà phía trên thì sao, càng loạn hơn, các đại thần đấu đại thần, tôn thất đấu tôn thất, hoàng đế đấu hoàng đế, mỗi một cái đều là vòng xoáy muốn mạng người, không cẩn thận dính vào sẽ phải chết.
Dưới tình huống như vậy, ai muốn nhận củ khoai phỏng tay này chứ, vẫn là đến Hộ bộ điều chỉnh tâm tình một chút đi.
Hắn ta vui vẻ đi nhậm chức, người Hộ bộ cũng vui vẻ từ biệt người cũ đón người mới, họ Tần kia, xem như đi rồi!
Các ngươi có biết một trưởng quan Hầu quan nha rời khỏi, đối với Hộ bộ thương tổn lớn bao nhiêu không!
Mỗi lần đến chỗ Tần Hành Triều báo cáo, hắn ta nhìn sổ sách, cứ như vậy giương mắt nhìn, người báo cáo trong nháy mắt liền cảm thấy đã chịu một đao.
Tuy rằng hắn ta không nói gì cả, nhưng mãi cho đến khi đi ra cửa, người báo cáo còn có thể cảm nhận được một ánh mắt âm u sau lưng, ở đó nhìn chằm chằm.
Hiện tại ôn thần kia, cuối cùng cũng đã đi rồi, tất cả mọi người Hộ bộ đều muốn đốt pháo chúc mừng.
Nhưng Hoàng Thượng hiện tại không chỉ điều hắn ta làm kinh triệu doãn, còn bổ nhiệm hắn ta vào nội sự sảnh tham nghị, không chừng một ngày nào đó, hắn ta sẽ lấy thân phận Thừa tướng trở về...
Thế giới này là làm sao vậy, tại sao lại xuất hiện loại chuyện người đến từ hầu quan nha, lại sắp trở thành thừa tướng
Nhưng mặc kệ nói thế nào, Tần Hành Triều được điều đi, mọi người vẫn vô cùng thích nghe ngóng.
Kinh ngạc của lão quốc công thì có hơi lớn.
Tuy rằng làm Thừa tướng là giấc mộng làm quan của mỗi người, nhưng quốc công gia có ân sủng tổ tông, nhiều thế hệ vinh quang như ông ta, an an ổn ổn bảo toàn cả nhà là tốt rồi, thật sự không cần phải làm loại chim đầu đàn phí sức không lấy lòng này.
Nhưng ông ta và Sùng Văn Đế quen biết nhiều năm như vậy, Sùng Văn Đế vểnh mông lên, ông ta liền biết hắn muốn làm gì, tướng vị đã đập lên đầu ông ta, ông ta đương nhiên cũng phải tiếp nhận.
Trong yến hội, Chử Quốc Công nhìn bên phải, quả thật phiền muộn
Người bên hữu tướng nhìn tân tướng gia, cũng lâm vào trầm mặc.
Không có cách nào, luận năng lực, Bạch quốc công khẳng định thúc ngựa cũng không đuổi kịp Tiêu Nam Sơn.
Nhưng luận thân phận, Tiêu Nam Sơn cho dù làm quyền tướng cả đời, cũng kém hơn Bạch quốc công.
Phủ Chử Quốc Công đời đời huân quý, trong nhà có kim bài miễn tử Thái Tổ cho, không cùng một đường đua với bọn họ.
Khi bọn họ vất vả học hành bên cửa sổ lạnh lẽo, chỉ vì một khắc cá vượt long môn, tổ tiên người ta cùng Thái Tổ gây dựng sự nghiệp, trực tiếp có được phiếu cơm cả đời.
Đương nhiên, các triều đại, loại công thần khai quốc chiến công lừng lẫy này, bình thường sẽ chết rất thảm.
Nhưng Tề Thái Tổ là một người khoan dung, cho nên chỉ là thu hồi binh quyền, ban chức cao bổng lộc hậu hĩnh.
Nếu Thái Tổ cũng không động đến, vậy hoàng đế đời sau lại càng không thể động, nếu hông không phải đang đánh vào mặt thái tổ sao.
Gia môn như vậy, cho dù là con cháu đời sau đều bất tài, gia tộc xuống dốc, mang thiết thư gì gì đó của tổ tông ra, Hoàng đế cũng phải nể tình, huống chi phủ Chử Quốc Công, cũng không phải là kiểu gia tộc xuống dốc này.
Vốn dĩ Bạch Quốc Công xuất thân như vậy, chỉ cần Hoàng đế không bị rút não, cũng sẽ không để ông ta làm tướng, dù sao để người danh giá nắm giữ quyền tướng, Hoàng đế phải nghĩ không thông thế nào chứ.
Tuyệt đối không nghĩ tới lại trải qua một thời kỳ đặc thù như vậy.
Ý của Sùng Văn Đế rất rõ ràng, hắn chính là không muốn cho Lâm tướng lên, cho nên hắn muốn tìm một vị tướng hết thời, để sau đó Tần Hành Triều hắn yêu mến thượng vị.
Tiêu đảng đã bị đánh phế, mặc kệ Sùng Văn Đế lập bia ngắm nào, bọn họ bên kia đều chắc chắn sẽ đánh hắn xuống, nhưng Chử Quốc Công thì không giống.
Chử Quốc Công đại biểu cho một lực lượng hoàn toàn mới, đó chính là lực lượng của tầng lớp cao quý.
Tầng lớp cao quý, làm linh vật được các đời hoàng thất Đại Tề nuôi dưỡng, không lo ăn không lo uống, thoạt nhìn mềm nhũn, bình thường không có lực công kích gì.
Nhưng nền tảng tích luỹ qua các thế hệ, nào có đơn giản như vậy, cái khác không nói, Tiêu Nam Sơn sẽ bởi vì Hoàng đế đột ngột thay đổi mà xong đời trong chớp mắt, nhưng phủ Quốc Công sẽ không.
Danh tiếng đời đời như vậy, ngoại trừ hoàng quyền, đã không có gì phải sợ.
Ở vị trí như vậy, Bạch Quốc Công nếu như không bị rút não, nhất định sẽ không chân chính xen vào trong đảng tranh giành.
Nhưng vấn đề là ở chỗ này, hắn không động ngươi, ngươi cũng không thể chủ động động đến hắn.
Chịu áp lực của Hoàng đế, xé Tiêu Nam Sơn, còn có thể có chỗ tốt thực tế.
Xé linh vật mặc kệ mọi chuyện như Chử Quốc Công, ngoại trừ có thể đắc tội các gia tộc cao quý, còn có thể được cái gì đây.
Chử Quốc Công được hoàng đế sủng ái, khẳng định không có khả năng chủ động từ bỏ, mà giết hắn, cái giá phải trả lại quá lớn.
Từ đó, ngoại trừ Hoàng đế thay đổi, nếu không thì hoàn toàn tuyệt đường để Lâm tướng lên cao.
Đương nhiên, Lâm Tướng làm hữu tướng cũng không phải ngày một ngày hai, hiện tại chỉ là chưa thay đổi mà thôi.
Sau khi Tiêu đảng sụp đổ, lợi ích thực tế mà bọn họ đạt được, nhất định vượt xa trước kia.
Nhưng ánh mắt mọi người đều sẽ đặt lên phía trên.
Hiện giờ Sùng Văn Đế đưa Tập Hồng Nhuỵ tới tiền triều, đã không thế nào kiếm cớ, cho nên hiện tại Tập Quý Phi có địa vị tôn quý nhất trong cung, vô cùng tự nhiên xuất hiện ở yến tiệc.
Tập Hồng Nhuỵ nâng chén, cười nhìn Chử Quốc Công: "Nghe nói gần đây lão Quốc Công vui mừng vì có quý tử, thật là có phúc.”
Chử Quốc Công nghe vậy, miệng cười toe toét, vội vàng đứng lên đáp lễ: "Không tính là gì, không tính là gì, nhờ hồng phúc của bệ hạ và nương nương che chở.”
Nghe đến đây, Sùng Văn Đế cũng muốn trợn trắng mắt, thật sự là hạn hán chết hạn, ngập lụt chết úng, cái lão già này sao có thể sống như vậy chứ!
Nhưng bất kể nói thế nào, đây đều là một chuyện đại hỉ sự, Sùng Văn Đế liền giữ chặt tay Tập Hồng Nhuỵ, cùng nhau vui tươi hớn hở mà thưởng rất nhiều thứ.
Sau khi thưởng xong, Tập Hồng Nhuỵ lại đưa chén rượu về phía Tần Hành Triều: "Tần đại nhân, lần này điều tra được đại án của Tiêu đảng, ngươi coi như có công đầu, bổn cung kính ngươi một chén.”
Tần Hành Triều đứng dậy, đáp lễ với nàng, nhưng vẫn nói: "Tạ nương nương, vi thần không uống rượu.”
Tập Hồng Nhuỵ sửng sốt một chút: "Rượu của ta cũng không uống sao?”
Tần Hành Triều chắp tay thở dài với nàng, vẫn kiên định nói: "Tạ ý tốt của nương nương, vi thần thực sự không uống rượu.”
Nghe vậy, Sùng Văn Đế cũng tới hứng thú, bưng chén rượu lên: "Vậy trẫm kính ngươi, ngươi có uống hay không?"
Tần Hành Triều cũng chắp tay với hắn, nghiêm túc nói: "Bệ hạ, quân là thần cương, quân vương tặng, vi thần không dám từ chối.”
“Nhưng bệ hạ để thần uống chén rượu này, cũng không có ý nghĩa thực tế, chỉ vì đùa giỡn.”
“Làm vua lại đùa giữa thần, có sáng suốt sao?”
Sùng Văn Đế lâm vào trầm mặc, hồi lâu vỗ ót một cái, thở dài nói: "Ôi, lại được ái khanh dạy một bài, nếu không có ái khanh, trẫm suýt nữa phạm phải sai lầm lớn, Tần ái khanh thật sự là người cương chính nói thẳng, trẫm muốn tự phạt một chén.”
Tập Hồng Nhuỵ lập tức ở một bên nói: "Hoàng thượng phạt, thần thiếp cũng phải phạt.”
Sùng Văn Đế vui tươi hớn hở nhìn về phía nàng: "Đều phạt, đều phạt, hai ta cùng nhau phạt.”
Vì thế hai người nhìn nhau cười, vui vẻ uống một ly "cạn ly".
Mọi người phía dưới:...
Xin hỏi, các người đang chơi trò gì vậy?
Danh Sách Chương: