Mục lục
Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tập Hồng Nhuỵ nhìn chằm chằm phòng ngủ rường cột chạm trổ, chỉ cảm thấy đây giống như một cái lồng giam khác thường.
Nàng dùng hết toàn lực ở bên trong giằng co, cuối cùng vẫn là từ một cái lồng sắt, tiến vào một cái lồng sắt khác.
Ngay khi đèn đuốc sắp cháy hết, Tập Lục Yên cuối cùng nhịn không được mở miệng: "Đại tỷ, hôm nay tỷ có tâm sự gì sao?"
Tập Hồng Nhuỵ chậm rãi chuyển tầm mắt qua người nàng ấy, ánh mắt khẽ giật: "Ừ.”
Tập Lục Yên nhìn vẻ mặt không buồn không vui của nàng, biết quả nhiên đoán không sai, đại tỷ không gì không làm được của nàng ấy, cũng gặp phải một cái hố không cách nào vượt qua.
Vì thế nhìn về phía nàng, nhỏ giọng nói: "Vậy có thể nói với muội không, dù sao việc này, hình như có liên quan đến muội”
Tập Hồng Nhuỵ:...
Nàng không ngờ, Tập Lục Yên ngốc nghếch, lại ó thể lại nhạy bén như thế, cho nên lý do đã chuẩn bị xong, đều vô dụng.
Tập Hồng Nhuỵ dứt khoát từ bỏ nguỵ biện, thẳng thắn nói: "Tỷ đã quyết định xong, muốn gả muội cho một người, một người đối với ta vô cùng có lợi."
Tập Lục Yên ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu, không chút do dự nói: "Vâng”
Tập Hồng Nhuỵ:...
Trong nháy mắt, nàng dâng lên tức giận: “Muội thậm chí không biết ta muốn gả muội cho ai, tại sao phải nói được với tỷ!"
Tập Lục Yên chớp chớp mắt nhìn về phía nàng: "Nhưng đây không phải là chuyện rất bình thường sao, nhà chúng ta cùng người khác đều không giống nhau, chúng ta so với bọn họ xuất thân hơi đê tiện, muốn đứng vững gót chân, phương thức nhanh nhất, chính là cùng đứng đầu gia tộc liên hôn, giống như là Lục Liễu cưới Bạch cô nương vậy."
Tập Hồng Nhuỵ có chút bực bội: "Cái này không giống nhau! Lần này không giống nhau!"
Tập Lục Yên nhìn sắc mặt nôn nóng của tỷ tỷ, nhẹ nhàng chớp lông mi: "Vì sao không giống nhau, là bởi vì người kết hôn không giống nhau sao?"
"Bởi vì muội không phải Lục Liễu, muội không thông minh như hắn, cũng không phải là nam nhân như hắn, cho nên đại tỷ rất lo lắng muội sẽ bị tổn thương, đúng không?"
“Đương nhiên không phải!”
Tập Hồng Nhuỵ nôn nóng nhìn về phía nàng ấy, muốn giải thích, nhưng không biết nên nói thế nào.
Tập Lục Yên lẳng lặng nhìn về phía nàng, không nhanh không chậm nói: "Vậy đại tỷ, nói rõ ràng với muội từng điều một đi, không quản là chuyện của đại tỷ, hay là chuyện của muội, ít nhất để cho muội rõ ràng, là vì sao."
Tập Hồng Nhuỵ:... 
Muội chưa bao giờ biết muội muội mình cố chấp như vậy, cũng chưa bao giờ biết mình yếu đuối như vậy.
Nhưng trong đôi mắt bình tĩnh kia, Tập Hồng Nhuỵ vậy mà đặc biệt muốn thổ lộ hết những thứ mình đang băn khoăn ra ngoài, giống như làm vậy vậy, thì có người thương hại nàng, tán thành nàng, nàng liền có thể giải thoát.
Tập Lục Yên im lặng nghe xong lời nói lộn xộn của đại tỷ, đôi mắt rũ xuống một lát, chợt ngẩng lên, vẫn rất bình tĩnh nói: "Đại tỷ, lý lẽ của tỷ không đúng.”
Tập Hồng Nhuỵ mổ tim tự nhìn mình, đang hận không thể mổ cả trái tim ra, nghe được lời Tập Lục Yên nói, không khỏi giật mình: "Cái gì?"
Tập Lục Yên v.uốt ve Tập Hồng Nhuỵ, nghiêm túc nói: "Đại tỷ, tyr nói, hiện tại có một người gác đường, muốn đòi một trái tim ở chỗ tỷ, nếu như tỷ muốn cầm thanh đao kia, phải cắt đi một trái tim của chính mình."
"Nhưng tim và đao, rõ ràng là hai thứ hoàn toàn không giống nhau, cũng không nặng, cho dù chọn một trong hai, làm sao có thể xuất hiện lựa chọn giữa hai thứ này được?"
Tập Hồng Nhuỵ:...
Có thể hay không, nàng chỉ là ví dụ, cũng không phải thật sự muốn ở trong đó hai chọn một...
Tập Lục Yên thấy Tập Hồng Nhuỵ biểu cảm một lời khó nói hết, nhịn không được cười một chút, nàng ấy cũng giống như Tập Hồng Nhuỵ nâng mặt của mình, nâng mặt đại tỷ.
“Đại tỷ, tỷ đừng cười, muội ngu si, người thật sự rơi vào mê mang, là tỷ.”
"Bởi vì chưa bao giờ có hai chọn một, cũng không có người gác đường nào yêu cầu tỷ một cái gì đó."
“Chỉ là máu thịt trái tim tỷ, quá sợ đau, cho nên nó đang lừa gạt tỷ”
Tập Hồng Nhuỵ:?
Tập Lục Yên không nhìn biểu cảm bối rối của nàng, chỉ dùng giọng điệu bình tĩnh, từng cái từng cái giúp nàng sắp xếp lại.
"Vì sao rõ ràng là nhân gian, lại không có chỗ ở của người?"
"Đương nhiên là bởi vì làm người, vốn là một chuyện khó khăn nhất, nếu không tại sao phải gọi là nhân gian."
"Làm người tại sao lại khó khăn như vậy, chính là bởi vì con người sinh ra đã có một trái tim nhút nhát, sợ đau đớn, lúc nào cũng muốn trốn tránh."
"Không bao giờ có câu nói nào về việc cắt bỏ một trái tim để giữ một con dao."
"Chỉ là con dao đó, khi cắt người khác, cũng sẽ cắt chính mình."
“Cho nên trái tim khiếp đảm kia bắt đầu kêu lên: ‘Mau thả tôi đi, mau thả tôi đi, tôi đã đau đến không chịu nổi nữa rồi!’”
"Cảm giác đau đớn như vậy, là con người thì không thể chịu đựng được, cho nên trước mắt con người bắt đầu xuất hiện vô số ảo giác, tất cả âm thanh trong thiên địa đều bắt đầu phát ra sự hấp dẫn giống nhau: 'Mau vứt bỏ trái tim đau đớn kia đi!'”
"Kẻ nào không chịu nổi đau đớn, bèn vung gươm khoét tim mình."
"Sau khi mất đi trái tim máu thịt đó, quả nhiên sẽ không đau nữa, khi bọn họ nắm lấy thanh đao đó một lần nữa, sẽ phát hiện, mình đã trở nên mạnh mẽ như vậy, vung thanh đao tối cao đó, có thể chém đứt bất cứ thứ gì khiến bọn họ cảm thấy đau khổ."
“Nhưng tỷ tỷ, tỷ cũng biết, sau khi mất đi trái tim, sẽ biến thành một quái vật chỉ biết vung lưỡi dao sắc bén.”
"Biến thành quái vật, quả thật có được sức mạnh vô thượng, nhưng biến thành quái vật, cũng sẽ mất đi linh hồn của con người."
"Cho nên tỷ tỷ, tỷ căn bản không cần chọn một trong hai là đao hay tim, muốn lựa chọn, chỉ là còn muốn hay không muốn cầm lấy kia thanh đao ngày càng làm tỷ đau khổ kia thôi."
Tập Hồng Nhuỵ:...
“Đó là lỗi của ta sao? Tại sao người khác đều có thể tùy ý vung đao không chút cố kỵ, ta lại phải chịu đựng loại đau khổ này, tại sao ta không thể lùi bước, tại sao ta không thể đi tới, tại sao ta phải dừng lại ở chỗ này, tiến thoái không được!"
Tập Lục Yên khó có thể nhìn thấy dáng vẻ tỷ tỷ sụp đổ, vì vậy vô cùng lớn mật, đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
“Đây đương nhiên cũng không phải lỗi của tỷ, chỉ là tỷ quá lớn mật, lại cầm thanh đao đả thương người hại mình kia.”
“Đây là sai lầm thứ hai của tỷ tỷ, tỷ cũng không thấy rõ bộ mặt thật của thanh đao kia.”
"Một thanh đao vô tình, làm sao có thể để cho trái tim đang sống dơ bẩn, cảm nhận được đau khổ chứ?"
“Chỉ có một nguyên nhân, chính là thanh đao này, cũng còn sống.”
“Cho nên tỷ tỷ, muội là đao của tỷ phải không?”
Tập Hồng Nhuỵ:...
Nàng mở to mắt nhìn về phía Tập Lục Yên, không biết vì sao nàng ấy có thể bình tĩnh hỏi ra những lời này như vậy.
Tập Lục Yên cười rộ lên với nàng: "Cái này không có gì kỳ quái, một thanh đao có thể làm cho tim cảm nhận được đau khổ, tất nhiên là có sinh mệnh, ở cùng một chỗ với tim, cho nên tim mới có thể phát ra tiếng r.ên rỉ theo nhát đao chém xuống."
"Đại tỷ, chị ở vị trí hiện tại, nhất định đã xem rất nhiều người là đao rồi, tỷ thật sự đã thuần thục nắm giữ loại lực này, nhưng tỷ chưa bao giờ cảm thấy đau khổ, bởi vì tỷ vô cùng tự tin với bản thân, tin tưởng mình có thể hoàn toàn huy động lượng lực của thanh đao này."
"Nhưng có một ngày, thật không may, con dao tỷ cầm trở thành muội, lại thật không may, tỷ hiểu muội như vậy, cho nên tỷ cảm thấy, muội nhất định sẽ bị bẻ gãy."
"Cho đến lúc này, tỷ mới cảm nhận được cảm giác đau đớn của thanh đao này, cho đến lúc này, tỷ mới nhìn rõ trong tay mình đang cầm thứ gì."
"Vì vậy, tỷ cảm thấy đau đớn và bắt đầu suy nghĩ giống như tất cả mọi người, hoặc vứt bỏ thanh đao đáng ghét đó, hoặc khoét sâu trái tim đau đớn của mình"
"Nhưng mà tỷ tỷ, đều không muốn chọn, đây là cạm bẫy, hiện tại, nghe theo âm thanh của thanh đao này đi."
"Nơi này là nhân gian, chỉ có người, vừa không xuất hiện yêu ma vô tâm, cũng không xuất hiện một thanh đao không có sinh mệnh, mọi thứ nơi này, đều là người."
"Chỉ là có người, giống như trời sinh đã có năng lực cầm chuôi đao, nhưng mà có người, lại chỉ có thể trở thành một thanh đao nước chảy bèo trôi."
“Đại tỷ, tỷ trời sinh có thể cầm chuôi đao, mà muội, đại khái nhất định trở thành đao trong tay người khác.”
"Nhưng mà, muội bằng lòng bị tỷ nắm trong tay, không phải bởi vì muội là muội muội của tỷ, mà là muội biết, tỷ là một người có trái tim của người cầm đao"
"Tỷ còn có thể nghe được tiếng của thanh đao kia, tỷ còn có thể bởi vì thanh đao kia cảm thấy đau đớn, cho nên mỗi một lần tỷ vung đao, đều sợ thanh đao này bị tổn thương."
"Nắm chặt thanh đao biết đau này, mang một trái tim biết chảy máu, đứng giữa một đám yêu ma vô tâm như kẻ điên, chém loạn, tỷ tỷ nhất định rất sợ hãi."
"Nhưng đừng sợ, nếu nơi này là nhân gian, ông trời ban cho lễ vật, tất nhiên là tốt nhất, trái tim biết đau biết chảy máu kia, tất nhiên là tốt nhất."
"Đi nghe đi, những thanh đao trong tay đám yêu ma kia, nhất định đang điên cuồng gào thét rồi, bởi vì yêu ma không có trái tim, đã nghe thấy âm thanh này, bọn họ sẽ không cảm thấy đau khổ, sẽ bổ thanh đao này về bất cứ hướng nào."
"Đao của bọn họ đã vỡ ra vô số vết nứt, tay của bọn họ đã bị thanh đao này cắt đến máu tươi đầm đìa, nhưng vẫn đang điên cuồng phát huy sức lực."
"Tỷ tỷ thì khác, tỷ còn có một trái tim biết đau, tỷ có thể dễ dàng nghe được tiếng r.ên rỉ, tỷ vừa có thể nghe được chính mình, cũng có thể nghe được người khác."
"Tỷ mất đi một lượng sức mạnh mà tỷ có thể tùy ý sử dụng, nhưng tỷ có một đôi tai có thể lắng nghe mọi âm thanh."
“Yêu ma sơ hở chồng chất, tỷ có thể dễ dàng đánh tan.”
“Cho nên, cũng nghe thanh âm thanh đao này của mình đi.”
"Thân là một thanh đao, muội cũng không sợ bị tỷ tỷ cầm, bởi vì đây là một thế giới tất yếu phải dùng đao bảo vệ mình, mỗi người đều đang tìm kiếm đao của mình, mỗi thanh đao cũng đều đang tìm kiếm chủ nhân của mình."
"Muội biết chủ nhân sẽ không bao giờ muốn muội bị gãy, và tỷ sẽ sử dụng tất cả sức lực của mình để bảo vệ muội, bởi vì nếu muội bị gãy, tỷ sẽ còn đau đớn hơn muội."
“Cho nên, muội có thể yên tâm giao bản thân cho tỷ”.
"Nhưng nếu có một ngày, dưới sự quan tâm như vậy, muội vẫn bị bẻ gãy, vậy nhất định không phải lỗi của chủ nhân đao, tỷ đã cố gắng hết sức để bảo toàn cho muội, chỉ là người khó thắng trời mà thôi."
"Đến lúc đó, muội bị bẻ gãy, nhất định sẽ trở thành một thanh đao đau đớn nhất, đâm về phía tỷ."
"Nhưng tỷ tỷ, xin hãy nghe thanh đao này của muội, muội ngoại trừ không có năng lực cầm đao giống như tỷ, những thứ khác đều giống như tỷ, muội cũng có một trái tim thuộc về người sống."
"Tỷ có thể vì muội mà cảm thấy đau khổ, trái tim của tỷ có thể vì muội mà đổ máu, nhưng ngàn vạn lần không nên vì muội mà buông thanh đao này, cũng không nên vì muội mà từ bỏ trái tim này."
"Có thể hơi bất công với tỷ, nhưng ai bảo tỷ mạnh đến thế, đủ mạnh để cầm thanh đao đó."
“Tỷ muốn nắm lấy thanh đao kia, phải gánh vác vận mệnh của tất cả mọi người trong đao, đây có thể chính là vận mệnh của người cầm đao.”
"Muội có thể cả đời cũng không thể hiểu được loại tình cảm này, nhưng ,muội biết, nhất định rất đau khổ."
"Nhưng dù có đau đớn đến đâu, cũng phải tỉnh táo mà cảm nhận nỗi đau đó, bởi vì chỉ khi muội bước đến điểm cuối cùng, vẫn là một người, mới có thể tới tìm tỷ."
“Điểm mạnh nhất của con người so với yêu ma chính là con người có linh hồn.”
“Cho nên cho dù cách xa kiếp sau, chúng ta vẫn có thể làm tỷ muội.”
Ngọn nến cháy đến cùng, lay động vài cái, cuối cùng hoàn toàn dập tắt, bốn phía biến thành một mảnh bóng tối không thể phân biệt.
Tập Hồng Nhuỵ ở trong bóng tối này, cuối cùng cũng nhịn không được không tiếng động rơi lệ, nàng nhìn về phía Tập Lục Yên, lần đầu tiên muốn cầu cứu muội muội không biết gì này: "Vậy tỷ nên làm như thế nào..."
Tập Lục Yên chớp chớp mắt: "Muội cũng không biết, nhưng đại tỷ, tỷ nhất định biết, tỷ thông minh hơn bọn muội rất nhiều, tỷ vẫn luôn làm rất tốt."
"Từ sáng sớm trở đi, sẽ không còn phải hoài nghi chính mình nữa, bởi vì tỷ có trái tim của một người, cho nên quyết định của tỷ, vĩnh viễn là đúng."
"Nếu con người phạm sai lầm, ngay cả Bồ Tát cũng sẽ tha thứ."
“Cũng không cần phải tức giận với Như ý tỷ tỷ và Tịch Mai nữa.”
"Muội biết bọn họ nhất định chọc giận tỷ ở đâu đó, nhưng là sẽ bị tức giận lôi kéo, làm ra chuyện vượt qua bình thường cái này thật không giống tỷ."
Tập Hồng Nhuỵ:...
“Thế nào mới giống tỷ?”
Tập Lục Yên không nhịn được cười: "Đương nhiên sẽ thông minh hơn một chút, đại tỷ, tỷ chưa bao giờ dùng sợ hãi để uy hiếp người khác, bởi vì đó là phương pháp mà người ngốc mới dùng, mọi người đều rất thích tỷ, đại tỷ, tỷ có thể dễ dàng khiến mọi người xung quanh đều thích, cho nên suy nghĩ một chút, biện pháp thông minh hơn đi."
Tập Hồng Nhuỵ:...
"Thật không muốn có một ngày, bị muội dạy làm việc..."
Nghe đến lời này, mặc dù biết Tập Hồng Nhuỵ không nhìn thấy, Tập Lục Yên vẫn cười với nàng.
Tập Hồng Nhuỵ quay đầu đi chỗ khác, không chớp mắt mà nhìn bóng tối trước mặt, trong đầu bị suy nghĩ phức tạp lấp đầy.
Nàng giống như thật sự đúng như lời Tập Lục Yên nói, thấy rõ thanh đao trong lòng bàn tay, rốt cuộc cũng nghe rõ, bên dưới là tiếng kêu rên như thế nào.
Thì ra trong tay nàng cầm, lại là một thanh đao do người đúc thành.
Cho đến bình minh ngày hôm sau, Tập Hồng Nhuỵ nhìn bầu trời trước mắt, mới ý thức được lại là một đêm không ngủ.
Quay đầu nhìn về phía Tập Lục Yên, không hề nghi ngờ, nàng ấy lại không hề chướng ngại mà ngủ.
Tập Hồng Nhuỵ đau khổ r.ên rỉ một tiếng, một cái tát vỗ vào trán mình.
Đây rốt cuộc là vì sao chứ!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK