Mục lục
Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đạp thanh, Lâm Oản hoàn toàn tự bế, nhốt mình trong phủ, cửa cũng không ra.
Không cần nghĩ cũng biết, yến hội kết thúc, những quý nữ trên bàn tiệc kia, trở về sẽ cười trộm cô ta mất mặt như thế nào.
Mỗi khi nghĩ đến hình ảnh kia, trên người tựa như có một ổ kiến đang bò.
Cô ta không muốn nghĩ gì cả, thầm nghĩ coi mình là con ốc sên, núp ở trong vỏ, rốt cuộc không cần để ý tới những hỗn loạn bên ngoài.
Ngay khi cả người cô ta đều ủ rũ, cam chịu, Ninh Lan đẩy cửa đi vào.
Lâm Oản biết sau khi hắn biết chuyện kia, tất nhiên sẽ đến an ủi cô ta, nhưng hiện tại ngay cả hắn cô ta cũng không muốn gặp.
Sự an ủi của hắn, sẽ chỉ khiến cô ta cảm thấy mình càng vô dụng.
Nhưng Ninh Lan lại không thương hại cô ta như cô ta dự đoán, an ủi cô ta, nói cới cô ta như bình thường: "A Oán, tờ báo lúc trước nàng nói, ta đã lấy ra rồi."
Lâm Oản sửng sốt, bất luận là câu "A Oản" kia hay là "Báo chí", đều khiến sự chú ý của cô ta tập trung trên mặt Ninh Lan.
Ninh Lan chỉ bình tĩnh mỉm cười, vươn tay với cô ta, nhẹ giọng nói: "Cái thư cục kia, tất cả đều là bởi vì nàng cải tiến kỹ thuật in ấn cùng kỹ thuật làm giấy mà tồn tại, ta đặt tên cho nó là thư cục Lâm thị được không?"
"Như vậy cho dù trăm ngàn năm sau, vẫn có người nhớ rõ tên của nàng, tất cả mọi người sẽ biết, nàng mang đến cho thế giới này cái gì."
“A Oản, nàng biết không, nàng và bất cứ cô gái nào trên thế giới này đều không giống nhau, linh hồn của nàng, có màu sắc không giống nhau.”
Lâm Oản vì lời nói của hắn mà ngây dại.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên nhịn không được khóc rống thất thanh, nhảy vào lòng Ninh Lan.
Đúng vậy, linh hồn của cô ta, không giống bất cứ ai ở nơi này cả!
Là thế giới này, trói buộc cô ta ở cái thân thể phong kiến cổ hủ này, trở thành nữ nhân phong kiến hèn mọn và hèn nhát
Nhưng linh hồn cô ta vẫn giữ được màu sắc của nó!
Lâm Oản lên tiếng khóc rống, buồn bực phẫn nộ nhiều ngày nay bị quét sạch.
Cô ta nhớ tới "tờ báo" Ninh Lan vừa nói.
Không sai, đây chính là thứ lúc trước cô ta đã cung cấp cho Ninh Lan.
Là một trong những công cụ đắc lực của người xuyên sách, mỗi người xuyên sách từ cổ đại trở về, đều muốn làm một chút báo chí.
Trong những cuốn tiểu thuyết của Mary Sue, dường như bất cứ chuyện gì, chỉ cần một người phụ nữ chủ động ra tay là có thể làm được.
Tùy tiện nghĩ một chủ đề báo chí, tất cả mọi người liền kinh ngạc, oa, thật mới lạ! Chưa từng thấy!
Nhưng có lầm hay không, báo chí là cái ý tưởng gì rất khó sao, thật coi cổ nhân ngốc, cái này cũng nghĩ không ra.
Lý do thực sự khiến báo chí không thể thực hiện được là vì công nghệ không theo kịp!
Trạng thái xã hội hiện tại của Đại Tề, tiếp cận vô hạn với thời kỳ Bắc Tống, kinh tế thương phẩm phát triển cao độ, trình độ khoa học kỹ thuật thật ra cũng rất cao.
Giống như là bốn phát minh lớn, kỹ thuật in ấn, kỹ thuật làm giấy, thuốc súng gì đó, nó đều có, nghiền nát tất cả các quốc gia đương thời.
Nhưng thứ như khoa học kỹ thuật này, là không ngừng tiến bộ, lợi ích hiện tại do khoa học kỹ thuật mang đến cho con người, đã hoàn toàn khác với ban đầu.
Giống như Đại Tề hiện tại đã xuất hiện kỹ thuật in chữ sống, đưa tới hậu thế, khẳng định là cột mốc lịch sử được viết vào sách giáo khoa, nhưng ở đương thời, kỹ thuật này, thật sự rất vô dụng.
In chữ sống mặc dù có thể sắp chữ lại, vô cùng linh hoạt, nhưng nó cũng không bớt việc.
Kỹ thuật in ấn truyền thống là tương đối phế bản, nhưng khắc một lần là có thể in liên tục, còn có thể phối đồ.
Các bản vẽ được in ra đều là văn hay tranh đẹp, còn sẽ không xuất hiện khối chữ nổi bật như bản sống.
Sách là "vật dụng xa xỉ" thời cổ đại, người nghèo không mua nổi, người có thể cất giữ sách đều là người có tiền.
Tàng thư của người ta là để gia truyền, các mặt đều cần đánh giá tỉ mỉ, làm sao có thể chọn sách sống thường xuyên xuất hiện vấn đề.
Có thị trường mới có thể có đường sống, cho nên ý tưởng về kỹ thuật in chữ sống tuy gây chấn động đời sau, nhưng ở đương thời chỉ có thể trở thành phụ trợ.
Báo chí là thứ văn tự vô cùng linh hoạt, điều cần thiết chính là kỹ thuật in chữ sống có thể sắp chữ linh hoạt.
Và điều thực sự đưa việc in chữ sống quy mô lớn lên sân khấu lịch sử là một người Đức tên là John Gutenberg, người đã phát minh ra máy in Gutenberg.
Ông đã thực hiện hai sáng kiến xuất sắc trong kỹ thuật in ấn, một là sử dụng mực thay cho mực, một là sử dụng các khối hợp kim chì-thiếc thay cho các khối gỗ, đồng thời chế tạo một bộ máy in có thể hoạt động dưới nước.
Từ đó về sau, nhờ phúc đổi mới kỹ thuật in ấn, ngành sách trực tiếp phát triển.
Đây mới là điểm nóng ra đời của báo chí, không phải nói muốn làm báo là có thể làm được.
Lâm Oản rất thích nghiên cứu những thứ này, cho nên kỹ thuật in ấn là thứ cô ta cho rằng có thể cung cấp cho Ninh Lan, nhẹ nhàng nhất, hữu ích nhất.
Một nữ nhân cầm thứ này ở thời cổ đại, không khác gì trẻ con ôm vàng ở chợ.
May mắn, cô ta gặp được một người đàn ông khác thường.
Dựa vào lòng Ninh Lan, linh hồn bị đè nén cuối cùng cũng được phóng thích.
Cảm ơn vì đã gặp được người trong thời đại hoang vu này.
Ninh Lan nhìn Lâm Oản đang nằm trên đùi hắn khóc rống, dịu dàng vươn bàn tay to, v.uốt ve đầu cô. ta
Vợ hắn, rốt cuộc là sinh vật thần kỳ như thế nào?
Bất tử? Quái vật? Hay là một sự tồn tại không thể tưởng tượng được?
Lần đầu tiên hắn gặp được thứ gì đó hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của mình, trong lòng dâng lên cảm giác rất kỳ diệu.
Nhưng không sao, những điều đó không quan trọng.
Dù sao vợ của hắn, là một người vợ, thật sự chưa bao giờ khác người.
Nếu cô ta luôn là vợ của hắn, vậy tại sao hắn lại quan tâm cô ta là ai?
Chỉ cần đối với hắn hữu dụng, là được rồi, ha ha.
……
Bởi vì báo chí ra đời, trái tim Lâm Oản cuối cùng cũng một lần nữa tìm lại sức sống.
"Thư cục Lâm thị" khai trương ngày hôm trước, Lâm Oản và Ninh Lan cùng đi vào trong tiệm.
Nhìn sách ngay ngắn chỉnh tề trên giá, cùng tờ báo mới mẻ tản ra mùi mực, Lâm Bảo Lâu lộ ra một ít nụ cười.
Cô ta đã có thể tưởng tượng, đời sau sẽ đánh giá cô ta như thế nào.
Trong làn sóng lịch sử thực sự, bất kể là sủng phi hay tài nữ, đều là một nét đẹp của trang điểm xã hội nam quyền.
Cô ta lăn lộn trong đó, có lẽ sẽ không được người ta bàn tán say sưa như họ, nhưng sau khi mở sách sử ra, luôn có người chú ý đến "Lâm phu nhân" bị bỏ lại trong góc này.
Khó trách nhiều người muốn lưu danh sử sách như vậy, một cái tên, có thể được trăm ngàn năm nhớ kỹ, sao không phải là một loại vinh quang chứ.
Tâm lý thỏa mãn cực lớn của Lâm Oản, cười tủm tỉm nhìn về phía Ninh Lan: "Báo chí lần đầu ra thị trường, cần có những người đầu tiên mua, Thế Tử gia, ngươi nghĩ kỹ như thế nào tạo thế chưa?"
Ninh Lan cười nói: "Phu nhân yên tâm, ta đã thương lượng với nhạc phụ rồi.”
Nghe được hai chữ "Nhạc phụ", nụ cười Lâm Oản thu liễm một chút: "Ngươi nói cha ta?"
Ninh Lan cười khẽ: "Nếu không thì còn ai nữa?”
Lâm Oản:...
Nhớ tới cái tát làm muối kia, trong lòng Lâm Oản bắt đầu không thoải mái.
Ninh Lan thấy vẻ mặt cô ta, đưa tay nắm lấy tay cô ta, an ủi: "Phu nhân yên tâm, nhạc phụ đã không giận nàng nữa, cha con nào có thù oán qua đêm, nàng cũng đừng giận ông ấy."
Lâm Oản:...
Trong lòng cô ta không thoải mái, nhưng cũng biết, đây là chuyện không thể tránh được trong xã hội phong kiến.
Tuyên truyền của thư cục, giao cho phụ thân hữu thừa tướng của nguyên chủ, tất nhiên rất thỏa đáng.
Đang lúc cô ta do dự, đột nhiên nghe được một trận tiếng ồn ào, chỉ nghe có vô số người chạy loạn thất bát tao hô: "Người đâu mau tơeis! Người đâu mau tới! Hiệu sách Thuận Nguyên đang đốt sách!”
Vừa nghe đến đây, nhất thời càng ngày càng nhiều người đi theo xem náo nhiệt, Lâm Oản cùng Ninh Lan quen biết liếc mắt một cái, cũng cảm thấy có chút tò mò, liền đi theo phía sau đám người qua đó.
Chờ khi đến nơi, liền nhìn thấy bên ngoài thư cục Thuận Nguyên, ba tầng trong ba tầng ngoài chật ních người.
Bởi vì bậc thang thư cục tương đối cao, cho nên có thể rõ ràng nhìn thấy, một đám đàn ông cường tráng, ôm sách ra ra vào vào.
Trong chốc lát, liền dọn sạch toàn bộ thư cục, trực tiếp ném ở trên đất trống phía trước thư cục, hai ba người đàn ông cường tráng nâng thùng dầu lớn lên, tưới thật kỹ lên sách.
Thấy một màn như vậy, người đọc sách trong đám người nháy mắt mắt đều đỏ lên, hận không thể nhào tới cứu sách: "Sách có tội gì! Đây đều là sách thánh hiền đó!”
Người của thư cục đại khái đã sớm nghĩ tới một màn này, đã sớm mệnh một đám người vạm vỡ, vây lại kín kẽ, những thư sinh kia muốn tiến vào cũng không được, chỉ có thể bi phẫn đứng nhìn.
Bình thường vì có được những cuốn sách này, bọn hắn ăn mặc tiết kiệm, táng gia bại sản, hôm nay làm sao có thể nhìn những bảo bối này, cứ như vậy hóa thành một đống tro tàn!
Trong cơn phẫn nộ, trong thư cục có hai nữ tử đi ra.
Một cô gái áo trắng đầu đội mũ che, chỉ có một cô gái áo xanh khác lộ mặc.
Trên người nàng ta mang theo một loại khí chất yếu như liễu khói, ánh mắt sạch sẽ trong suốt, ở trong một đám thô lỗ càng lộ vẻ tao nhã.
Mọi người sửng sốt một chút, rất nhanh càng nổi giận, quả nhiên nữ tử không đọc sách không biết nghĩa, lại làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế!
Phía dưới một đám tiếng phỉ nhổ, mấy người cường tráng bên cạnh nữ tử lập tức rút đao: "Sao dám vô lễ! Đây là Ngọc Hoa phu nhân cùng quận chúa Phúc Chương do Hoàng thượng thân phong!"
Nghe vậy, bên dưới im lặng một chút.
Danh tiếng Ngọc Hoa phu nhân không ai không biết, không ai không hiểu, mà quận chúa Phúc Chương, tuy rằng không có như sấm bên tai, nhưng rất nhiều người cẩn thận ngẫm lại, lập tức nhớ tới, hình như là muội muội được Thần phi nương nương sủng ái nhất...
Mọi người mặc dù phẫn nộ, nhưng cả nhà này hoàng thân quốc thích, trừ phi không cần mạng, còn không thì không ai dám lớn mật như vậy.
Chỉ là có người thật sự nhịn không được, hô với Bạch Liên Nhi: "Ngọc Hoa phu nhân, người nổi danh tài hoa, sao có thể làm chuyện bôi nhọ thánh hiền như đốt sách!"
Bạch Liên Nhi nhìn về phía hắn ta, hơi cúi đầu, chậm rãi nói: "Tiên sinh bình tĩnh một chút, xin nghe thiếp thân nói tỉ mỉ."
"Lúc trước có tiên sinh hỏi, sách có tội gì, như thiếp thân nói, sách quả thật có tội."
Đám người nhất thời xao động: "Thánh hiền có tội thế nào!”
Bạch Liên Nhi nhìn bọn hắn, khẽ cười nói: "Thánh hiền tất nhiên là không có tội, nhưng sách có, sách có tội lớn nhất, chính là giá cả đắt."
Đám người đã nổi giận, đang muốn toàn lực lý luận, nghe vậy đột nhiên dừng lại --
Hả?
Bạch Liên Nhi thấy mọi người bối rối, liền cười cười, gọi người đem một chồng sách lớn qua.
Chỉ vào chồng sách kia, nói với mọi người: "Đây là sách thư cục Thuận Nguyên ta bán lúc trước, cả bộ Đại Nhã Dịch Ngôn, tổng cộng hai mươi quyển, cần 8000 văn, có đắt không?"
Mọi người:...
Tất nhiên là đắt rồi.
Một gia đình bình thường chỉ cần tìm một nơi tốt để làm việc, thu nhập một tháng nhiều nhất cũng không quá năm quan tiền, đây còn phải là dưới tình huống cả nhà không ăn không uống, mới có thể tiết kiệm được năm quan tiền này.
Mà đây chỉ là một bộ sách mà thôi, phải tám ngàn văn, vét sạch nhà người bình thường cũng cung không nổi.
Con cái nhà nghèo muốn đi học thì phải có quan hệ tốt với bạn học có tiền, cúi đầu khom lưng mượn sách, chép xong lập tức trả lại nguyên vẹn.
Sau một thời gian dài, người đọc sách đã quen với "giấy vàng" này rồi, cho dù nó có đắt thì phải làm sao đây?
Hoang đường nhìn Bạch Liên Nhi: "Lời nói của thánh hiền, vốn là đắt, chẳng lẽ bởi vì đắt, nên đốt đi sao?"
Bạch Liên Nhi lập tức lắc đầu: "Lời nói của thánh hiền vốn không đắt, thánh nhân từng nói: 'lời dạy không phân loại', thánh nhân chỉ hy vọng càng nhiều người có thể truyền thừa lời nói của mình."
"Nhưng bởi vì giấy quý, bút mực quý, công phí quý, mới làm cho lời nói vốn dĩ được lưu truyền của thánh nhân, câu thúc ở trong sách vở, lại biến thành vật thường nhân không thể vọng, có thể thấy được tôi của sách, chính là đắt giá."
Mọi người:...
“Vậy ý Ngọc Hoa phu nhân thế nào?”
Bạch Liên Nhi nhất thời lại nở nụ cười, phất phất tay, bảo người ta lấy chồng sách mới ra.
Sách lần này, so với sách trước rất khác nhau, mọi người nói không ra chỗ nào khác nhau, nhưng cho người ta cảm giác, chính là vô cùng khác biệt.
Bạch Liên Nhi cầm lấy một quyển, cười nói: "Đây cũng là một bộ Đại Nhã Dịch Ngôn, giá bán mới của chúng ta, là hai trăm văn một quyển, sách này tổng cộng in sáu quyển, cho nên tổng cộng là một ngàn hai trăm văn."
“Cái gì?”
Mọi người hoài nghi chính mình nghe lầm, một cái tám ngàn văn, một cái một ngàn hai trăm văn, đùa sao!
Thấy mọi người không tin, Bạch Liên Nhi liền sai người đưa sáu quyển sách giao cho mọi người xem, mỉm cười nói: "Không cần hoài nghi, các vị tiên sinh vừa nhìn sẽ biết."
Người bên dưới vội vàng tiếp nhận đi khắp nơi truyền hoán, vậy mà thật sự là trọn bộ Đại Nhã Dịch Ngôn!
Mà rất nhanh, mọi người cũng phát hiện manh mối, vì cái gì quyển sách này thoạt nhìn kỳ quái như vậy, bởi vì nó giấy so với bình thường sách vở giấy cứng hơn nhiều.
Mà bọn họ cũng đã biết, vì sao số sách in ít như vậy, bởi vì quyển sách này, lại là in hai mặt.
Chữ in, cũng phải nhỏ hơn nhiều so với chữ thường thấy trên thị trường, cho nên trọn bộ "Đại Nhã Dịch Ngôn", lại chỉ in sáu quyển!
Mấu chốt nhất chính là, cho dù như vậy, mực cũng không thấm, bản cũng không loạn, nhìn vô cùng rõ ràng.
Mọi người khiếp sợ ngẩng đầu, đây là làm sao làm được!
Bạch Liên Nhi nở nụ cười, kéo Tập Lục Yên vẫn trầm mặc bên cạnh qua, khẽ cười nói: "Muốn hỏi thư cục chúng ta tại sao có thể in ra sách như vậy, cái này phải cảm tạ quận chúa Phúc Chương bên cạnh ta."
"Quận chúa Phúc Chương thích nghiên cứu một ít chuyện kỳ xảo, một ngày nào đó, nàng ấy đột nhiên sinh ra một một ít ý tưởng về kỹ thuật in ấn, sau khi có được ý tưởng của nàng ấy, công nhân in ấn của thư cục chúng ta ngày đêm nghiên cứu, cuối cùng tạo ra một kỹ thuật in ấn mới."
"Phương pháp này vô cùng tinh diệu, khiến cho chi phí in sách giảm xuống rất nhiều, vốn cần in 20 quyển Đại Nhã Dịch Ngôn, hiện giờ chỉ in 6 quyển, mà chi phí in giảm xuống, một quyển sách tất nhiên cũng phải giảm giá, từ nay về sau, Đại Nhã Dịch Ngôn như vậy, chỉ cần 1200 văn."
"Có một ngàn hai trăm văn sách, thiếp thân còn có thể đem tám ngàn văn sách bán cho chư quân sao, cho nên chư quân cho rằng những sách này, có nên đốt hay không?"
Đám người biết được nguyên do thì vô cùng phấn khích, lập tức vang lên tiếng cười to, tiếng hét rung trời: "Nên đốt!"
Nhưng rất nhanh lại có người ồn ào nói: "Phu nhân, mặc dù chúng ta biết người là có lòng tốt, nhưng đốt sách tốt thế này, cũng quá đáng tiếc, người tặng cho chúng ta cũng tốt mà!"
Đám người nghe vậy, nhất thời vô cùng đau đớn, đúng vậy, nếu đã không bán, vì sao không tặng cho bọn hắn chứ!
Bạch Liên Nhi che miệng lui ra phía sau một bước, dường như không nghĩ tới chuyện này.
Rất nhanh cúi đầu nhận lỗi: "Là thiếp thân sơ suất, hiện giờ những sách này bị dầu tưới ướt, cũng không thể dùng, nhưng khố phòng ngược lại vẫn là có rất nhiều sách cũ."
"Vậy bắt đầu từ ngày mai, chư quân mỗi khi mua một quyển sách mới, có thể chọn một quyển trong đống sách cũ, chọn được cái gì là cái đó, xin mọi người đừng ghét bỏ, chọn xong mới thôi."
"Chờ cửa hàng mới mở, trong ba ngày đầu, toàn trường bán nửa giá, thời gian cấp bách, qua thời gian không đợi, mọi người nhất định phải chú ý thời gian."
"Thư cục này, vốn là hồi môn của thiếp thân, hiện được đại tỷ tương trợ, không bao giờ quên, vì bày tỏ tâm ý, về sau thư cục Thuận Nguyên, như vậy đổi tên thành thư cục Ngọc Chương."
“Thư cục Ngọc Chương ngày mai chính thức khai trương, xin chư vị quân tử vui lòng cổ vũ.”
Trong đám người nhất thời đầy tiếng hoan hô, nào còn muốn chờ ngày mai, chỉ hận không thể hôm nay lập tức ở chỗ này!
Bạch Liên Nhi nói xong, liền sai người giơ đuốc lên, mỉm cười nói: "Vậy những quyển sách này, coi như tượng trưng cho từ biệt cái cũ nghênh đón cái mới, phụng sự quỷ thần đi."
Mọi người lại không nói được gì, tuy rằng đáng tiếc, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo, nhìn đống sách, dưới vật trợ đốt trong khoảnh khắc bị thiêu sạch, hóa thành tro tàn.
Như vậy sẽ không ai biết, bên trong căn bản không phải là sách, ha ha ha.
Đốt sách xong trợ hứng, nhìn mọi người còn không muốn rời đi, Bạch Liên Nhi liền cúi đầu, nói chuyện thứ hai.
“Tuy nói thư cục Ngọc Chương ngày mai mở cửa, nhưng chư vị, thật ra cũng không cần quá gấp gáp.”
Toàn trường nửa giá, chỉ ba ngày, sao có thể không vội chứ!
Bạch Liên Nhi thấy mọi người sốt ruột, không nhanh không chậm nói: "Sở dĩ nói mọi người không sốt ruột, là bởi vì bệ hạ đang muốn xây dựng Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu ở khắp nơi trên cả nước."
Đám người sửng sốt: "Cái gì là Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu?"
Bạch Liên Nhi mỉm cười, Thiên hạ đệ nhất lâu’ này, thật là lợi hại.
……
Về hai đại thần khí trong sách, cải tiến kỹ thuật in ấn và kỹ thuật tạo giấy, trong sách đã từng vô cùng chi tiết.
Tập Hồng Nhuỵ bởi vì rào cản thời đại, rất nhiều chỗ đều không hiểu, nhưng nàng có thể xem hiểu được tổng kết.
Điểm đổi mới của bộ công nghệ này là hợp kim chì-thiếc, mực và dây chuyền lắp ráp.
Ban trọng thưởng, nhất định có người dũng cảm, vậy thì tìm người thử đi, huống hồ nàng còn có thể chép đáp án.
Tuy rằng nữ chính trở nên thông minh, giao chuyện này giao cho nam chính bí mật tiến hành.
Nhưng đã biết địa điểm nhà kho, dù có tám cái khóa, làm sao ngăn được đạo tặc đây?
Tuy nhiên, công nghệ này vẫn được áp dụng thành công.
Sau khi có được kỹ thuật, Tập Hồng Nhuỵ không chút do dự hiến cho Sùng Văn Đế.
Nhưng sĩ nông công thương, địa vị của công nhân, chỉ tốt hơn thương nhân một chút.
Sĩ phu khinh thường những kỹ năng lập dị, Sùng Văn Đế chính là "Sĩ phu" tiêu chuẩn, Tập Hồng Nhuỵ cũng không chuẩn bị giảng các loại nguyên lý cho hắn, chỉ đem bản đối chiếu hai mươi quyển và sáu quyển đưa cho hắn xem.
Không nghĩ tới vẫn bị Sùng Văn Đế "Sĩ phu" dạy một bài học, Sùng Văn Đế nhìn sách mới không cho là đúng nói: "Mặc dù làm việc cũng không khéo, có hơi không văn minh”
Sau đó hắn đem những bản sao quý báu mà hắn trân quý, những danh thủ các triều đại sao chép, đưa cho nàng xem, để nàng biết, thế nào mới là sách chân chính.
Tập Hồng Nhuỵ:...
Một phen nhào tới trên người hắn làm nũng: "Hoàng thượng! Cái này không giống nha!"
Sùng Văn Đế buông quyển sách bảo bối của mình xuống, nhìn về phía nàng: "Ồ, có chỗ nào không giống?"
Tập Hồng Nhuỵ nhìn về phía hắn, nói: "Hoàng thượng, ngài không dùng được loại sách thấp kém này, nhưng có người dùng được.”
"Hiện nay mọi người đều muốn thông qua khoa cử thăng quan phát tài, sách vở chính là bước đầu tiên, mà trên thị trường sách cũ đặc biệt đắt, người đọc sách nhà nghèo căn bản mua không nổi, bán loại sách này, trong khoảnh khắc không phải bùng nổ sao, ngài ngẫm lại, vậy sẽ kiếm nhiều tiền!"
Sùng Văn Đế vui tươi hớn hở quay đầu lại: "À, thì ra nàng lại nghĩ đến chủ ý kiếm tiền.”
Tập Hồng Nhuỵ cười hắc hắc, nhếch lên: "Không chỉ vậy…”
Sùng Văn Đế hơi có hứng thú: "Vậy còn có cái gì?”
Tập Hồng Nhuỵ cười thần bí: "Nó có thể giải quyết tâm sự lớn nhất hiện nay của Hoàng thượng.”
Sùng Văn Đế quay đầu nhìn về phía nàng: "Ồ, tâm sự lớn nhất của trẫm là gì?"
Tập Hồng Nhuỵ cười hắc hắc: "Hoàng thượng, thần thiếp đọc sách và tấu chương nhiều ngày như vậy, biết rất nhiều chuyện, cho nên biết tâm sự lớn nhất của ngài, chính là các đại thần cấp dưới không nghe lời nhỉ?"
Sùng Văn Đế nhướng mày: "Nói tiếp đi.”
Tập Hồng Nhuỵ đắc ý cười: "Hoàng thượng, ngài đừng trách thần thiếp vô lễ, thần thiếp chỉ so sánh đơn giản.”
"Ngài giống như là chủ nhân của một phủ, toàn phủ đều là tài sản của ngài, nhưng một mình ngài không quản được phủ lớn như vậy, liền mua rất nhiều nô bộc làm việc cho ngài."
"Ngài tìm hai quản gia quản lý người cho ngài, nhưng quản gia cũng có tâm tư, bắt đầu đẩy vào trong nhà mình."
"Vì muốn bỏ túi mình nhiều hơn, bọn họ thậm chí to gan lớn mật, bắt đầu ngầm lừa gạt ngài, ngài biết động tác nhỏ của bọn họ, nhưng ngài cần bọn họ làm việc, không thể đá bọn họ ra ngoài, bọn họ liền cảm thấy ngài không có biện pháp bắt bọn họ, càng thêm càn rỡ."
Sùng Văn Đế nhìn về phía nàng, thật sự có chút nhìn với cặp mắt khác xưa: "Vậy vật nhỏ như vậy, có thể giải quyết tâm sự lớn như vậy của trẫm sao?"
Tập Hồng Nhuỵ nhìn hắn mỉm cười: "Đương nhiên có thể, bởi vì một vật nhỏ như vậy, có thể giúp ngài thu mua một đám người, một đám người còn chưa vào phủ."
……
Bạch Liên Nhi mỉm cười nhìn mọi người, giải thích cái gì là Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.
“Quận chúa Phúc Chương giao kỹ thuật in ấn cho thiếp thân, thiếp thân liền giao cho Thần phi nương nương, Thần phi nương nương lại giao cho Hoàng Thượng.”
“Sau khi bệ hạ có được công nghệ này, long nhan vô cùng vui mừng, cho rằng đây là lợi khí tạo phúc cho thiên hạ.”
"Thần phi nương nương xuất thân khiêm tốn, biết rõ học sinh nghèo khó đọc sách không dễ, khoa khảo không dễ, liền đối với bệ hạ góp lời, thứ này có thể tạo phúc học sinh trong thiên hạ, sao lại không dùng nó ban thánh ân xuống?"
“Bệ hạ nghe xong, rất đồng ý, lập tức nghĩ chỉ, lệnh cho các bộ, chỉnh sửa văn thư các quán.”
“Cũng nói, giữ sách trong các không bằng giữ sách ở dân, cho xây dựng Thiên hạ đệ nhất lâu ở khắp nơi.”
"Dùng phương pháp in ấn của thư cục Ngọc Chương, chọn sách ở nhiều tàng thư các để ở tầng một trong thiên hạ."
“Người là Thiên Tử, cũng là chủ của Thiên Hạ, cho nên lầu này tên là: Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.”
“Phàm là người trong thiên hạ, đều có thể vào lầu, sao chép miễn phí.”
Tiếng nói vừa dứt, toàn trường đều im lặng.
Giữ sách ở nhà dân? Sao chép miễn phí?
Vừa nghĩ tới Hoàng Thượng muốn mở sách ở bốn thư quan cho học sinh bần hàn bọn họ, sao chép miễn phí, đám người này sau khi kích động xong, đồng loạt quỳ xuống, hô vang vạn tuế.
Nhìn thấy tình hình này, Bạch Liên Nhi cũng biết đã hoàn thành nhiệm vụ.
Bởi vì Tập Hồng Nhuỵ, nguyên văn là nói với Sùng Văn Đế thế này.
"Bệ hạ, những tên nô bộc ác độc kia sở dĩ dám càn rỡ như vậy, là bởi vì bọn họ tiếp cận đường của ngài, giữ thật chặt, có người muốn tiếp cận ngài, mặc kệ có bằng lòng hay không, đều phải nhập môn hạ của bọn họ trước, dần dà, liền thành thế."
"Dưới tình thế này, bọn họ sẽ cảm thấy mình vô cùng lợi hại, càng sinh lòng bất kính, bởi vì phóng mắt nhìn lại, đều là người một nhà, quá an toàn, luật pháp không thể trừng phạt tất cả mọi người, ngài cho dù tức giận, lại có cách gì chứ, còn có thể giết hết bọn họ sao?"
"Đám người kia quá coi trọng bản thân, cảm thấy ngài không có họ thì không được, vậy chúng ta trực tiếp xuống chợ tuyển chọn nhân tài, dùng một biển người lớn đập tan họ."
"Ngoài cửa có vạn vạn người chưa bị tiêm nhiễm, còn sợ mấy cái mụn trứng kia sao?"
“Nhưng người ngoài cửa, muốn gặp ngài, phải đọc sách.”
"Giá sách đắt như vậy, bọn hắn thậm chí ngay cả sách cũng mua không nổi, muốn đọc sách, còn phải tìm những mụn trứng kia mượn, đáp lại phần ân tình này, tất nhiên muốn trở thành người của bọn họ."
“Kỹ thuật in ấn này có thể làm cho sách trở nên rất rẻ, rẻ đến rất nhiều người đột nhiên không cần đáp ứng tình cảm của người khác.”
"Hơn nữa ngài còn có thể làm cho quyển sách này rẻ hơn, bây giờ, ai có nhiều sách như ngài, muốn mượn sách, vì sao không tìm ngài mượn?"
“Ngài là người cha lớn nhất của Thiên Hạ, người thầy lớn nhất của Thiên Hạ, người lớn nhất của Thiên Hạ.”
"Trên thế giới này cho tới bây giờ không có môn sinh hỗn loạn nào khác, chỉ có môn sinh của Thiên Tử!"
Sùng Văn Đế đột nhiên đứng dậy, quả thật không thể tin được, những lời này lại là từ trong miệng tiểu thê tử trẻ tuổi của hắn nói ra.
Đi qua đi lại, suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên quay đầu, cười to nói: "Hay!"
Cứ như vậy, công trình Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu đã được quyết định, do tả tào Mã Trạch Ân làm đốc công xây dựng, không sai, chính đại ca của Tập Hồng Nhuỵ.
Đừng hỏi tại sao đại ca nàng không biết gì cả, còn có thể được phong làm quan lớn có thực quyền
Bởi vì Đại Tề một sợ võ quan tạo phản, hai sợ văn quan kết đảng, liền thiết lập ra chế độ phân chia chức quan, phê sbor toàn bộ phẩm cấp của quan, đánh nát toàn bộ người có chức, hoàng đế xem xét ai hợp ý, liền tự do phái đi.
Tiểu thống lĩnh hỗ trợ đại thống lĩnh, phụ tá hỗ trợ quan chức cấp cao, cần phải cam đoan không thể liên thành một phe.
Vốn Tả Hữu Tào chính là dùng để chia tách chức quan Thượng Thư này, kết quả ở chức vụ này, Sùng Văn Đế lại tách ra hai chức phó, một lần giải quyết việc làm của ba người, làm một cái "Tam hợp nhất Tào".
Cứ như vậy, chính sự liền do hai phó chức đến làm, đại ca hắn mỗi ngày nhậm chức làm linh vật.
Hai phó chức tuy rằng có vẻ rất không công bằng, nhưng Tả Tào bị hủy đi một nửa quyền lợi cũng rất khả quan, ai không muốn làm.
Lúc nên bồi "Quốc cữu gia" đi học, vậy phải bồi thôi.
Chuyện xây Lâu giao cho Công bộ, chuyện biên soạn sách giao cho Tần Hành Triều.
Sùng Văn Đế cố ý để Tần Hành Triều tiếp vị trí của Tiêu Nam Sơn, nhưng con đường Tần Hành Triều đi quá hoang dã, nhất định phải cho hắn ta thêm chút tư lịch.
Giờ thì tốt rồi, biên soạn sách! Biên soạn lại sách của tứ quán! Biên soạn sách Đệ Nhất Lâu! Kiếm đầy danh tiếng!
Sau khi cắt bánh, tất nhiên từ trên xuống dưới đều phải được ăn.
Hoàng đế ăn miếng đầu tiên, nương nương ăn miếng thứ hai, quan ăn miếng thứ ba, thương ăn miếng cuối cùng.
Kỹ thuật in ấn mới, Tập Hồng Nhuỵ thậm chí không có ý định giấu riêng, trực tiếp ném cho bộ phận kỹ thuật công khai.
Nhưng cho dù mở rộng công nghệ, ai có thể sử dụng, ai không thể sử dụng, vẫn là do nàng quyết định.
Nam nữ chính dù là biết kỹ thuật, lại có ích lợi gì đâu?
Ngày nào lão hoàng đế chưa chết, không ai có cách nào...
Chia hết bánh, hơn nữa ngay cả một mảnh vụn cũng không để lại cho nam nữ chính, liền bắt đầu một việc cuối cùng của ngày hôm nay.
Những thứ như quỳ này sẽ lây lan, nhìn người khác quỳ, mình lại không quỳ, cũng rất không hòa đồng, vì vậy một đám thư sinh quỳ trên mặt đất gào khóc, cảm tạ đại ân của hoàng thượng, nương nương.
Cho dù vốn dĩ nghe không hiểu gì cả, chỉ xem náo nhiệt, cũng quỳ xuống giả vờ lau nước mắt.
Mà đúng lúc này, có một người dáng dấp ăn mày, gãi gãi ngực, nhìn trên Tập Lục Yên, cười nói: "Tiểu nương tử kia, người trong thiên hạ này, có tính là người như ta không?"
Đám người nhất thời bởi vì câu hỏi không quá nghiêm túc này, trợn mắt nhìn hắn ta.
Tập Lục Yên thật ra không tham dự chuyện gì, đã bị gán cho đủ loại danh tiếng, chỉ có thể xấu hổ mà không mất lễ phép mỉm cười, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng nàng ấy cũng có thể nói ra câu nói đã chuẩn bị rất lâu kia...
"Đương nhiên, giữa người với người là bình đẳng, chỉ cần ngươi không từ bỏ chính mình, sẽ không có ai từ bỏ ngươi."
Tiếng nói vừa dứt, dừng như có một luồng thánh quang hiện lên trên đầu.
Lâm Oản nhìn Tập Lục Yên vẻ mặt thánh thiện trên đài, chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi.
Hả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK