Mục lục
Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Một diêm, hai tiêu, ba hỏa tán”[1]. Đối với lời nữ chính từng đề cập, đây là thứ cực kỳ lợi hại, nhưng bởi vì quá mức nguy hiểm, Tập Hồng Nhụy tất nhiên phải vô cùng cẩn thận. Trải qua muôn vàn nỗ lực kiên trì không ngừng nghỉ, nàng vẫn không thu được tiến triển khả quan nào. Chủ yếu là thứ này quá mức trừu tượng, đến bản thân nữ chính cũng không hiểu rõ, nàng thân là kẻ “bán hàng secondhand” thì lại càng chẳng hiểu biết.
[1] Nguyên văn là 一硫二硝三木炭 (nhất lưu nhị tiêu tam mộc thán), chỉ ba thành phần chính tạo nên thuốc súng là lưu huỳnh, diêm tiêu và than củi.
Không thể lấy chất lượng để chiến thắng, vậy thì dùng số lượng để bù đắp, thứ tầm thường thôi mà cũng có thể khiến người ta nổ tan xác, huống chi là cả đống thuốc súng chất thành núi. Nàng chỉ đánh một trận này, chẳng có lý nào phải tiếc rẻ thuốc súng, chôn nhiều một chút! Phải chôn thật nhiều vào!
Tuy nhiên, theo lời nữ chính phổ cập khoa học, tổ tiên phát minh ra thứ đồ chơi này chính là những đạo sĩ luyện đan, thật đúng là trùng hợp.
Thế là, nàng cho triệu tập những phương sĩ nổi tiếng nhất thiên hạ vào cung luyện thuốc, vừa bước vào đã cho bọn họ làm bài kiểm tra đầu tiên——
“Ngoại trừ ‘một diêm, hai tiêu, ba hỏa tán’, bình thường khi luyện đan, lần các ngươi chế tạo ra vụ nổ dữ dội nhất là dùng nguyên liệu gì?”
Chúng phương sĩ: “...”
Tại sao bọn họ lại phải ở đây?
Lịch triều lịch đại, mỗi một luyện đan sư nếu không cướp đi tính mạng của vài vị hoàng đế vĩ đại thì thật không dám xưng mình là luyện đan sư. Khi đám cung nhân triệu bọn họ vào cung luyện thuốc, bọn họ liền biết, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động, rốt cuộc cũng đến lượt bọn họ bước lên sân khấu lịch sử.
Bất quá, bước thì bước thật, chỉ là phương hướng dường như có chút không đúng lắm.
Nhưng đối với sự vô lý quấy rối của Hoàng hậu nương nương, chúng phương sĩ cũng chỉ đành thỏa hiệp——
“Uy lực của vụ nổ ngoài việc có liên quan đến nguyên liệu, còn có liên quan rất lớn đến dụng cụ, tiểu đỉnh, đồng lô, nổ càng mạnh hơn.”
“Sao ngươi biết?”
Phương sĩ đưa ra lý luận này chậm rãi ngẩng đầu, để lộ ống tay áo trống rỗng cùng nửa người đầy vết sẹo, thần sắc bình tĩnh, hơn nữa còn vô cùng lễ phép đáp: “Nổ vài lần, tự mình đúc kết ra.”
Tập Hồng Nhụy: “...”
Vừa nhìn liền biết là nhân tài kỹ thuật cấp cao, rất có tinh thần thực tiễn và cống hiến, lại giỏi suy nghĩ tổng kết, còn có chút vận khí che chở. 
Chờ chuyện này kết thúc, lập tức chiêu mộ vào Bộ binh.
Bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động, có đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc, ai có thể ngờ được rằng trước đó, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ vẫn là tu tiên chứ.
Nhận được nhắc nhở quan trọng, Tập Hồng Nhụy lệnh cho người ta dùng bình đồng nhỏ chứa đầy thuốc nổ đen, chôn xuống khu đất trống trung tâm Phượng Nghi cung.
Để đề phòng có kẻ gian bắn tên, nàng đoán chừng phản quân lúc đầu sẽ không dám tới gần, vì vậy ở vị trí trung tâm, nàng đã thiết kế vài cơ quan dẫn lửa.
Chuyện tạo phản không giống những chuyện khác, chủ soạch nhất định phải dẫn đầu xung phong, người phía dưới mới có dũng khí đi theo, mà loại chuyện nổ bom này lại có tính “lây lan”, chỉ cần nổ một cái, những cái khác đều sẽ nổ theo.
Một đống thuốc súng đồng loạt nổ tung, uy lực mạnh mẽ như vậy, cho dù là người có da sắt xương đồng cũng phải tan thành tro bụi, huống chi là phàm phu tục tử.
Thứ gọi là bắt giặc phải bắt vua, chính là như thế này!
Lúc này, dụng ý nàng triệu tập đạo sĩ đã rất rõ ràng, vậy đám hòa thượng kia dùng để làm gì?
Đào hầm!
Nàng không thể để những chuyện này kinh động đến tai Hoàng thượng, có quá nhiều người ra ra vào vào Phượng Nghi cung, đám cung nhân lại nhiều chuyện, rất dễ để lộ ra ngoài, cho nên phải hành động trong bóng tối, nói cách khác chính là đào hầm.
Những hòa thượng kia thật sự là hòa thượng, chỉ là vừa vào cung đã bị Tập Hồng Nhụy khống chế, trở thành công nhân đào hầm, chỉ có một “Tiểu hòa thượng” thích đi loanh quanh khắp nơi.
Tuy đào hầm rất mệt, nhưng có thể tham gia vào sự kiện cần vương hộ giá này, nhất định cũng là vinh hạnh của bọn họ, chờ chuyện sau khi kết thúc, Tập Hồng Nhụy sẽ ban thưởng cho ngôi chùa kia danh hiệu vinh dự.
Về phần kế hoạch bãi bỏ chế độ chùa chiền không cần đóng thuế mà nàng đang âm thầm mưu tính, đợi sau ngày hôm nay, vẫn phải tiếp tục tiến hành.
Dưới sự cai trị của nàng, không cho phép có bất kỳ tập thể nào được miễn thuế.
Việc đóng thuế có lợi cho quốc gia, lợi cho dân tộc, cứu tế chúng sinh, chắc hẳn Phật tổ cũng sẽ không phản đối.
...
Cảnh tượng nổ tung kinh thiên động địa khiến đám phản quân sợ đến hồn bay phách tán, chỉ trong nháy mắt, Hầu Nguyên Long - người dẫn đầu đã bị xé thành bốn năm mảnh.
Cùng lúc đó, cửa chính điện và hai bên Phượng Nghi cung đồng loạt bị đá văng, một đám hòa thượng khiêng ra máy bắn đá, tay cầm hỏa lôi, dáng vẻ như đang chờ đợi thời cơ.
Trải qua đêm nay, Phượng Nghi cung này của nàng nhất định không thể ở được nữa, phải xây dựng lại toàn bộ.
Nhưng không sao, trong làn khói bụi mù mịt và thuốc súng, Tập Hồng Nhụy cố gắng chỉnh trang lại mái tóc, tiến lên một bước, quát——
“Mưu phản là tội lớn tru di cửu tộc, nhưng nể tình các ngươi đa phần đều bị chủ soái che mắt, cũng thật đáng thương, ta đặc biệt cho các ngươi một cơ hội, lập công chuộc tội!”
“Lập tức gi.ết ch.ết tên thủ lĩnh phản nghịch kia rồi đầu hàng, lưỡi đao nhuốm máu, sẽ được miễn chết!”
Lời vừa dứt, dây cung hai bên càng thêm siết chặt.
Trong đêm khuya tĩnh mịch này, chim sợ cành cong, chỉ bất quá như thế.
...
Tuy nói cấm quân trong hoàng thành không có mệnh lệnh thì không được tự ý hành động, nhưng gặp phải trường hợp hỏa hoạn hoặc biến cố lớn, nhất định cũng sẽ đi cứu hỏa.
Trong cung khói lửa mù mịt, phát ra động tĩnh lớn như vậy, thống lĩnh cấm vệ quân khác cho dù có ngốc đến mấy cũng phải chạy tới xem.
Bởi vậy, đợi đến khi Yến Tiểu Phi nhận được tín hiệu khói lửa, dẫn theo quân Đông đại doanh nhanh chóng đến nơi, mọi chuyện đã ngã ngũ, chính Tập Hồng Nhụy đã dẫn dắt số cấm quân còn lại giải quyết xong xuôi.
Số cấm quân tham gia nổi loạn, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, lúc này trong lòng bọn họ chỉ có một ý nghĩ: Lưỡi đao nhuốm máu sẽ được miễn chết, trên đao của bọn họ đã dính máu chưa?
Rắn mất đầu, Hầu Nguyên Long vừa chết, đám phản quân ngay cả kẻ dẫn đầu cũng không có, tinh thần hoảng loạn, phản chiến là chuyện rất bình thường.
Mấy tên sĩ tốt mà Ninh Lan lén lút nuôi dưỡng kia liều chết chống cự, nhưng vẫn không địch lại được đám cấm quân đang muốn lập công chuộc tội.
Á Cửu vệ bị vô số nhát đao đâm trúng người, vẫn liều mạng che chắn bên cạnh Ninh Lan, liều chết bảo vệ hắn đến cùng.
Thi thể ngã xuống đất, phát ra một tiếng nặng nề, Tập Hồng Nhụy liếc mắt nhìn, khẽ cười một tiếng: “Quả nhiên là trung thần, đợi sau khi ngươi chết, ta sẽ cho người chôn cất ngươi tử tế.”
Ninh Lan từ trên mặt đất ngẩng đầu lên, không hổ danh là nam chính, ngay cả lúc này, toàn thân ám mùi thuốc súng, bụi bặm, vẫn tựa như không nhiễm khói lửa nhân gian, vẻ đẹp tựa thần tiên.
Hắn nhìn Tập Hồng Nhụy, sắc mặt bình tĩnh, thần sắc thờ ơ: “Đa tạ.”
“Hắc hắc hắc.”
Ninh Lan thì bình thản như vậy, nhưng Sùng Văn Đế thì không thể nào bình tĩnh nổi, hắn đã bị trận náo loạn lớn ngoài dự đoán này dọa cho choáng váng.
Vốn là người luôn thuận buồm xuôi gió, được mọi người vây quanh như chúng tinh củng nguyệt, đây là lần đầu tiên hắn phải chứng kiến cảnh tượng tàn khốc như thế này.
Ngồi trên địa vị cao, khuấy đảo phong vân, bày mưu tính kế, thân là một bậc đế vương, hắn luôn có sự tự tin mạnh mẽ, tin chắc rằng mình là người điều khiển dòng chảy của vận mệnh.
Thế nhưng, khi đao quang, huyết tinh chân thực bày ra trước mắt, hắn mới nhận thức rõ ràng một thế giới chân thật khác.
Sùng Văn Đế khiếp sợ đến mức run rẩy, sau đó lại là cảm giác nhục nhã và tức giận, hận không thể băm vằm Ninh Lan - kẻ dám cả gan mang quân tạo phản.
Nhưng bảo hắn đứng trước mặt Ninh Lan, hắn lại có chút chột dạ sợ hãi, vội vàng gọi Tập Hồng Nhụy: “Lăng… trì… Lăng… trì!”
Chỉ có lăng trì xử tử, hành hạ bằng cực hình, mới có thể khiến trái tim đang gào thét điên cuồng trong lồng ngực hắn bình ổn lại được.
Tập Hồng Nhụy nhìn Sùng Văn Đế đang kích động, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ xử lý thỏa đáng, trời đã khuya, thỉnh Bệ hạ hồi cung nghỉ ngơi trước.”
Sùng Văn Đế thở hổn hển, phải nhờ người bên cạnh dìu mới có thể đứng vững.
Sau khi định thần lại, Sùng Văn Đế cũng không phản đối quá nhiều, quả thực hắn có chút không chống đỡ nổi nữa, muốn rời khỏi nơi này, thế là trong sân chỉ còn lại Tập Hồng Nhụy và Ninh Lan.
Ninh Lan ngẩng đầu nhìn Tập Hồng Nhụy, thản nhiên nói: “Hoàng cung nguy nga tráng lệ, đến chuột gián cũng có thể ở, ta mong muốn có được một chỗ, cũng không thể coi là sai, phải không?”
Tập Hồng Nhụy không khỏi khẽ cười một tiếng: “Nói như vậy, ngươi cảm thấy bản thân mình thích hợp ngồi vào vị trí này?”
Ninh Lan cúi đầu, thở dài một hơi: “Vậy thì ai mà biết được, thành vương bại khấu, chỉ có vậy thôi, hôm nay bại dưới tay ngươi, muốn xử trí thế nào tùy ngươi.”
Khóe miệng Tập Hồng Nhụy chậm rãi nhếch lên nụ cười: “Vậy ngươi có biết ta sẽ xử lý ngươi thế nào không?”
Ninh Lan nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào nữa, tựa như mọi thứ đều đã không còn quan trọng.
Nhìn dáng vẻ của Ninh Lan, Tập Hồng Nhụy chậm rãi ngẩng cằm lên, cuối cùng cũng hạ lệnh cuối cùng——
“Băm hắn ra!”
Những người bên cạnh đều sửng sốt: “Nhưng mệnh lệnh của Bệ hạ là, lăng…”
Lăng con mẹ ngươi! Ngươi có biết đây là ai không! Đây chính là nam chính đó!
Ai mà biết được với vầng hào quang nam chính của hắn, đẩy ra ngoài một lát sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên băm hắn ra! Lập tức băm! Nhanh chóng băm! Băm ngay tại chỗ!
Nàng muốn tận mắt nhìn thấy hắn bị băm thành mảnh nhỏ!
Băm! Băm! Băm!
Ninh Lan bỗng nhiên mở mắt ra, có lẽ ngay cả hắn cũng không ngờ tới, Tập Hồng Nhụy lại xử trí qua loa như vậy.
Tuy nhiên, chưa kịp để hắn phản ứng, đao phủ đã ào lên.
Cho dù là thân thể vĩ đại đến đâu, cũng chỉ là một cỗ x.ác th.ịt, thân thể hoàn mỹ của nam chính, dưới lưỡi đao loạn xạ thậm chí còn chưa kịp phát ra vài tiếng k.êu r.ên, đã biến thành bùn nhão.
Khi thân thể này dưới lưỡi đao trở thành thịt nát văng tung tóe, Tập Hồng Nhụy cuối cùng cũng không nhịn được lùi về sau một bước, con ngươi chậm rãi đảo, sau đó phát ra tiếng cười lớn.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt vẫn còn vương vết máu của nam chính, trong giây lát, chỉ cảm thấy thế giới này có chút hư ảo.
A, nam chính cuối cùng cũng chết rồi.
Cách một khoảng thời gian dài như vậy, nàng cuối cùng cũng nhớ lại chuyện mình trọng sinh.
Hình như ngay từ đầu, nàng đã coi kiếp trước của mình như câu chuyện của một người khác.
Nàng dám nhớ lại nội dung trong đó, nhưng không dám nhớ lại những chi tiết.
Bởi vì khi ký ức chân thực kia ập đến, nàng mới cảm nhận được một nỗi đau xé thịt xé xương.
Đau quá… Đau quá…
Vừa là nỗi đau thân xác bị nghiền nát, vừa là nỗi đau linh hồn bị nghiền nát, một người sống sờ sờ, không thể nào không cảm nhận được đau đớn.
Nàng ôm lấy vết thương trên ngực đang chảy máu không ngừng, dùng hết sức lực cúi đầu xuống, mở to mắt nhìn màu máu trước mắt, muốn khắc ghi tất cả vào trong tâm khảm.
Trong cảm giác thù hận được báo, linh hồn như được giải thoát, ý thức của nàng lại bắt đầu vô thức trôi dạt, nghĩ đến những chuyện kỳ quái——
Khi nam chính chết dưới lưỡi đao, liệu có mở mắt ra, mang theo tất cả nỗi sợ hãi và oán hận của nàng, trở về điểm xuất phát hay không?
Hắc hắc hắc.
Hê hê hê.
Ha ha ha!
Nếu đúng như vậy, vậy thì thật tuyệt vời!
Nếu ngươi thực sự trọng sinh trở về quá khứ, hãy nhớ kỹ cảm giác bị chém thành mảnh vụn là như thế nào.
Chỉ có ghi nhớ mùi vị của thù hận và sợ hãi này, ngươi mới biết sợ, kiêng dè, cho dù trong nhất thời vì lợi ích nào đó mà thỏa hiệp, thể hiện tốt đẹp, nhưng cuối cùng vẫn sẽ không dư sức nghiền nát ta.
Ngươi có biết hay không, ta không sợ ngươi bị đưa vào lầu xanh bị vạn người giẫm đạp, cũng không sợ ngươi bị lăng trì xử tử, bị nghiền nát thành bùn.
Ta chỉ sợ một điều, đó là ngươi dùng “tình yêu” giả dối của ngươi, lừa gạt, chơi đùa, thuần phục ta.
Khiến ta chìm đắm trong “vùng đất êm ấm”, coi ngươi như chỗ dựa cả đời, người tri kỷ, rồi trong vô thức, bị “sự dịu dàng” của ngươi khuất phục, chết hoàn toàn.
Ta vô số lần chìm đắm trong cạm bẫy này, bởi vì ta biết bản thân ta trong quá khứ là một người vô dụng đến nhường nào.
Cũng không muốn lên ngôi thiên hạ, cũng không muốn trên thiên hạ chỉ có một mình ta, chỉ muốn trở thành một tiểu thiếp của quan lại nào đó, ngày ngày được ăn sung mặc sướng, có thể tùy ý sai khiến nô tỳ làm chuyện ác.
Chỉ cần như vậy, thì lòng hư vinh yếu đuối và tham vọng chiến thắng của ta sẽ được thỏa mãn hoàn toàn.
Cho nên ngươi chỉ cần thu phục ta thành một tiểu thiếp, ta sẽ vì ngươi mà xung phong hiểm nguy, cúc cung tận tụy, chết cũng không hối tiếc, cả đời cống hiến cho ngươi.
Nhưng mà tại sao lại như vậy! Tại sao lại phải như vậy!
Ta sống như vậy, rốt cuộc là một con người, hay là một thứ gì khác!
Mãi mãi không nhìn thấu thế giới thực tại, mãi mãi không nhìn rõ bộ mặt thật của người đối diện, trong vô thức, đã trở thành một con sâu hèn mọn, méo mó và khiến người ta ghê tởm, sống hết cuộc đời quý giá của mình.
Giống như sinh ra đã hèn mọn, định mệnh phải trở thành nô lệ của một người nào đó.
Nhưng ta rõ ràng đang sống, ta rõ ràng đang sống sờ sờ!
Trước đây, bất kể gặp phải chuyện gì, Tập Hồng Nhụy đều có thể để nước mắt của mình rơi xuống từ trong tim, nàng sẽ không bao giờ để trái tim mình thực sự khóc.
Nhưng lúc này, nàng lại muốn được thả sức mà khóc một trận.
Cho nên, ngươi không thể lúc nào cũng tốt đẹp như vậy, ngươi chỉ có thể là kẻ xấu.
Ngươi là con nhện độc giả nhân giả nghĩa, không thể nào giả vờ đến cùng, cho nên mỗi lần ngươi nhả nọc độc, đều có thể khiến ta tỉnh táo hơn một chút.
Đến lúc đó cho dù ngươi có nghiền nát ta thế nào, ta đều có thể chấp nhận.
Bởi vì sự oán hận của ta sẽ không ngừng nghỉ, sự báo thù của ta sẽ không dừng lại, nếu thế giới này dung túng cho ác thú như ngươi xuất hiện, vậy thì tất cả mọi người đều nên bị xé xác!
Ngươi có thể nghiền nát ta hàng nghìn lần, hàng vạn lần, cho dù ta có biến thành súc sinh, biến thành ác quỷ, chỉ cần có thể xé được một miếng thịt trên người ngươi, ta cũng sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc!
Cho nên ít nhất vào lúc cuối cùng, hãy cho ta một đòn chí mạng, ít nhất vào phút cuối cùng, hãy để ta biết, ta đã sống hèn mọn và méo mó đến nhường nào!
Hắc hắc hắc, ha ha ha!
Trong đêm tĩnh lặng đầy khói lửa, máu văng tung tóe, cùng với tiếng cười điên cuồng của người phụ nữ, khiến người ta không khỏi hoài nghi, đây có phải là địa ngục hay không.
Không biết bao lâu sau, Tập Hồng Nhụy cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái gần như điên loạn, nhìn nam chính đã nát bét, hít vài hơi thật sâu, lộ ra nụ cười sảng khoái.
Phải nói là, nàng cảm thấy tinh thần hiện tại của mình rất tốt, cả đời này chưa bao giờ cảm thấy thoái mái như vậy.
Tùy ý vẫy tay, gọi Như Ý bế Thái tử ra, và lấy một bát nước sạch.
Như Ý nhìn thần sắc kỳ lạ của nàng, trong lòng lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn nghe lệnh.
Trên đống đổ nát ảm đạm, tiếng khóc thét của đứa trẻ càng thêm chói tai.
Tập Hồng Nhụy tiếp nhận con dao từ tay người bên cạnh, đâm thẳng vào thi thể đã nát bét của Ninh Lan, giọt máu đỏ tươi theo mũi dao “ting” một tiếng, rơi vào bát nước sạch.
Cùng lúc đó, Ngôn Ngọc cũng lấy ra một cây kim nhỏ, đâm vào ngón tay của Thái tử trước mặt mọi người, nhỏ vào bát, giơ bát lên cho mọi người xem.
“Có hòa tan không!”
Thái tử nhỏ bị đâm vào ngón tay, lập tức khóc to hơn, nhìn vào bát nước đang chuyển sang màu đỏ tươi, những người phía dưới chỉ cảm thấy da đầu ngứa ngáy: “Hòa… hòa tan…”
“To lên, ta không nghe thấy!”
“Hòa tan!”
Tập Hồng Nhụy lạnh lùng hừ một tiếng, ném con dao xuống đất.
“Nghịch tặc Ninh Lan vì muốn cướp ngôi, đã biên ra lý do ngụy biện như vậy, ép cung tạo phản, quả thực có kẻ bất trung, đi theo hổ làm việc ngang ngược.”
“Lập tức truyền lệnh!”
“Truyền lệnh cho các đại doanh phong tỏa hoàng cung cả trong lẫn ngoài, đóng cổng thành, đóng cửa ba ngày.”
“Người trong kinh thành ai về nhà nấy, người ngoài kinh thành hãy tạm trú tại khách sạn, nhà trọ, nhà nghỉ, đóng cửa không được ra ngoài.”
“Chư tướng Đông đại doanh mang quân phong tỏa các vương phủ, bắt toàn bộ người của Thụy vương phủ!”
“Triệu tập quan lại từ tam phẩm trở lên và mệnh phụ nhập cung ngay lập tức, quan lại đứng chờ ở triều đường, nội vụ phục vụ ở hậu cung.”
“Bất kỳ ai kháng lệnh, có hành vi kỳ quái, lời nói khác thường——”
“Giết không tha!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK