Bạch Liên Nhi ra lệnh cho xe ngựa dừng lại trước phủ Quận chúa, hiện tại Tập Lục Yên vẫn chưa dọn về ở cùng mọi người.
Tập Lục Yên nhảy xuống khỏi xe ngựa, quay đầu lại vẫy tay với nàng ta, nàng ấy e lệ cười nói: "Nhị tẩu, tái kiến."
Bạch Liên Nhi: "..."
Có ai có thể nói cho nàng ta biết, bộ dạng hiện tại của tiểu cô nhà nàng ta, rốt cuộc là do ai dạy dỗ nên không?
Lần đầu tiên Bạch Liên Nhi cảm thấy hơi hoang mang, muội muội như vậy, chẳng lẽ tỷ tỷ của nàng ấy không hề biết sao?
Đây đâu phải phong thái của một vị danh môn khuê tú!
Nhưng khi nàng ta nghĩ như vậy, nàng ta bỗng nhiên khựng lại.
Đúng vậy, người ta vốn dĩ cũng không phải là danh môn khuê tú...
Nàng ta hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Tập Hồng Nhụy, dáng vẻ phóng khoáng, tự tại của nàng, có lẽ đối với tỷ tỷ mà nói, muội muội như vậy còn chưa là gì, nàng còn có thể nói cười tự nhiên ở trước mặt triều thần cơ mà.
Bạch Liên Nhi nghĩ thông suốt điểm này, rốt cuộc nàng ta lần đầu tiên nhận ra được, nàng ta gả vào một gia đình có hơi khác biệt.
Cả nhà này từ trên xuống dưới đều là hạng người thô lỗ, suy nghĩ của họ hoàn toàn khác với nàng ta!
Bạch Liên Nhi nghĩ như vậy, nàng ta cảm thấy rất đau khổ, ngay cả khi Tập mẫu làm khó dễ nàng ta, nàng ta cũng chưa từng đau khổ đến vậy.
Dù sao khi đấu đá với bà bà, nàng ta còn có thể cảm thấy đây là một gia đình bình thường, nhưng sau khi tâm sự với tiểu cô xong, nàng ta phát hiện ra mình đã quá vội vàng rồi.
Nàng ta kìm nén nỗi đau khổ, trở về phủ, lúc xuống xe, thuận tay cầm lấy nón có rèm che.
Trước đây, đây không phải là một quá trình khó khăn gì, nhưng hiện tại, trong đầu nàng ta bỗng nhiên hiện lên lý luận "gông cùm" của Tập Lục Yên.
"Tại sao nam nhân và nữ nhân đều là người, nam nhân có thể ở trần vào mùa hè, còn nữ nhân chỉ có thể để lộ mỗi khuôn mặt, đó chính là một loại tội lỗi sao, nhị tẩu, tẩu đã từng nghĩ đến vấn đề này chưa?"
Bạch Liên Nhi trước đây chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng hiện tại, nàng ta không thể không nghĩ đến.
Họa Bình ở bên cạnh gọi nàng ta, Bạch Liên Nhi hoàn hồn, nhanh chóng đeo nón có rèm lên.
Cho dù đây thật sự là gông cùm, nàng ta cũng không muốn làm người đầu tiên gỡ bỏ nó, nàng ta không ngốc!
Nàng ta bước nhanh về phủ, hôm nay kỳ thực còn có một việc.
...
Tập Lục Liễu và Bạch Tín Trúc khoác vai bá cổ chào tạm biệt, Bạch Tín Trúc cười hì hì nhìn hắn: "Không ra ngoài chơi một lát sao?"
Tập Lục Liễu vội vàng xua tay: "Không được, không được, đại cữu ca, muội muội của huynh còn đang ở nhà đợi ta."
Bạch Tín Trúc cười ha hả, xem ra muội muội của hắn ta đã dạy dỗ vị muội phu này rất đâu vào đấy.
Ban đầu, Bạch Tín Trúc rất bất mãn khi muội muội lựa chọn một vòng rồi cuối cùng lại gả cho đệ đệ của Tân nương nương.
Nhưng không lâu sau, Bạch Liên Nhi đã đưa hắn ta vào làm việc ở bộ Diêm.
Tuy hắn ta có thấy hơi gượng gạo khi phải làm thuộc hạ cho người em rể mà hắn ta xem thường này.
Nhưng đó chính là bộ Diêm, một nơi béo bở bậc nhất.
Bạch Tín Trúc cảm thấy rất có lợi, rốt cuộc hắn ta cũng bình tâm trở lại.
Thêm vào đó, Tập Lục Liễu cũng là người biết điều, hiểu chuyện, qua lại vài lần, hai người liền trở thành bạn tốt.
Tập Lục Liễu tạm biệt đại cữu ca, trải qua một ngày bận rộn, hắn chỉ cảm thấy mệt chết đi được, vội vàng trở về phủ.
Hắn vừa về đến nơi, Bạch Liên Nhi đã chuẩn bị xong cơm nước, mỉm cười nhìn hắn: "Phu quân, chàng đã về rồi, nhìn xem hôm nay thức ăn có hợp khẩu vị không?"
Tập Lục Liễu vui mừng khôn tả, vừa về nhà đã có người chuẩn bị cơm nước sẵn sàng, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.
Bạch Liên Nhi thấy tâm trạng Tập Lục Liễu không tệ, nàng ta nhìn hắn, đợi hắn ăn xong, liền nói với hắn chuyện chính.
Tập Lục Liễu nghe xong những lời của thê tử sau khi nàng ta trở về từ trong cung, sắc mặt của hắn lập tức cứng đờ: "Ý nàng là, đại tỷ muốn ta nhận tổ quy tông, đi tìm phụ thân ruột sao?"
Bạch Liên Nhi gật đầu, đây chính là chuyện thứ hai mà Tập Hồng Nhụy muốn nàng ta chuyển lời.
Tập Lục Liễu nghe xong, gần như lập tức đập bàn đứng dậy: "Tại sao!"
Người nọ năm đó không một lời giải thích đã bỏ rơi huynh muội bọn họ, cũng không nói rõ nguyên do, khiến huynh muội bọn họ trở thành nô bộc.
Lúc hắn và muội muội sống trong cảnh lầm than, không thấy bóng dáng ông ta đâu, bây giờ bọn họ dựa vào danh tiếng của đại tỷ, thành đạt rồi, ông ta lại muốn nhận lại bọn họ sao?
Bạch Liên Nhi bước lên phía trước, giữ lấy vai hắn, ấn hắn ngồi xuống, nói: "Chàng nghe ta nói, nương nương làm như vậy, cũng là có nguyên nhân."
Ngực Tập Lục Liễu phập phồng, ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, rồi hít sâu một hơi, hắn ngồi xuống, chờ nàng ta nói tiếp.
Bạch Liên Nhi liền thở dài một hơi: "Phu quân, ta biết trong lòng chàng có oán hận, nhưng hiện tại không phải lúc để hành động theo cảm tính."
"Nhà chúng ta là tân quý, tuy đang trên đà phát triển, nhưng căn cơ còn nông cạn, chỉ có trải rộng mạng lưới, cắm rễ thật sâu, mới có thể đảm bảo phú quý lâu dài, vững vàng không ngã."
Tập Lục Liễu bất bình: "Nhưng hiện tại nhà chúng ta mấy huynh đệ đều vào triều làm quan, chẳng lẽ căn cơ còn chưa đủ sao?"
Bạch Liên Nhi lắc đầu: "Chưa đủ, cho dù hiện tại làm quan to, cũng chỉ là quyền lực nhất thời, chỉ có nhân tài liên tục xuất hiện trong gia tộc, làm quan làm tướng, hưng thịnh nhiều đời, mới được coi là căn cơ vững chắc."
Tập Lục Liễu: "..."
"Chẳng lẽ giống như nhà nương tử sao..."
Nghe hắn nói vậy, trên mặt Bạch Liên Nhi hiếm khi không còn nụ cười thường trực, ngược lại lộ ra vẻ bi thương.
Tập Lục Liễu thấy vậy liền luống cuống, vội vàng đưa tay nâng mặt nàng ta: "Sao vậy, là ta vừa rồi nói gì nặng lời sao, ta cũng không phải nhắm vào nàng..."
Bạch Liên Nhi rơi xuống một giọt lệ, chậm rãi lắc đầu: "Không phải, chỉ là có vài lời, đột nhiên muốn nói riêng với phu quân mà thôi."
Tập Lục Liễu lập tức không còn tức giận: "Nàng nói đi... nàng nói đi..."
Bạch Liên Nhi nhìn hắn với vẻ mặt ai oán: "Phu quân, từ khi gả đến đây, nương nương coi trọng, phu quân yêu thương, trưởng tẩu che chở, tiểu cô hòa thuận, mọi người đều xem ta như tiểu thư khuê các mà kính trọng, nào biết, kỳ thực ta chỉ là một thứ nữ mà thôi."
Tập Lục Liễu lau nước mắt cho nàng ta: "Chuyện này chúng ta đều biết từ lâu rồi."
Bạch Liên Nhi lại lắc đầu: "Không, phu quân, chàng không biết đâu."
"Chàng chỉ thấy ta của hồi môn phong phú, mười dặm hồng trang, liền cho rằng ta ở nhà được coi trọng, kỳ thực không phải vậy."
"Trước khi có danh hiệu Ngọc Hoa phu nhân, ta chỉ là một đứa con gái do thiếp sinh ra, mẫu thân ruột của ta không được coi là mẫu thân của ta, đích mẫu * mới là mẫu thân của ta."
* Con của vợ nhỏ kêu vợ lớn của cha là: đích mẫu 嫡母
"Sau khi mẫu thân ta qua đời, không thể chôn cất vào phần mộ tổ tiên, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi bên ngoài chôn cất, hôn sự của ta, đều do đích mẫu làm chủ, bà ta thậm chí còn từng có ý định gả ta cho một vị đại quan bốn, năm mươi tuổi làm kế thất (hay còn gọi là vợ kế)."
"Nếu không phải mẫu thân ta đến chỗ phụ thân ta làm ầm ĩ, đến chỗ dì của ta khóc lóc, ta lại cố ý ra ngoài trời lạnh một đêm để giả bệnh, có lẽ đã thật sự bị bà ta thực hiện được ý đồ rồi."
Tập Lục Liễu trừng lớn mắt, vô cùng phẫn nộ: "Thật là mất hết tính người mà!"
Bạch Liên Nhi ngăn hắn lại, cười như không có chuyện gì: "Phu quân, không cần phải ngạc nhiên, những gia đình giàu có bề ngoài tuy hoa lệ, nhưng bên trong dơ bẩn thế nào, ai mà nói rõ được."
"Chưa kể, ngay cả ca ca ruột của ta, cũng từng có ý định gả ta cho thế tử Quang vương, làm thiếp thất thứ chín."
Tập Lục Liễu đập bàn đứng dậy, nhớ tới dáng vẻ Bạch Tín Trúc cười hì hì rủ hắn đi chơi lúc trước, không khỏi lửa giận bừng bừng.
Ban đầu hắn còn thấy kỳ lạ, muội muội của mình gả cho người khác, chỉ hận không thể để người nọ sống an phận thủ thường mới phải, sao lại còn dẫn muội phu đi chơi?
Bây giờ mới biết, vị đại cữu ca này của hắn, vậy mà lại là kẻ lòng lang dạ sói!
Hắn cúi đầu nhìn Bạch Liên Nhi, vô cùng khó hiểu: "Vậy lúc trước sao nàng còn cầu xin ta cho ca ca nàng một chức quan?"
Bạch Liên Nhi thở dài một hơi, kéo hắn ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: "Không như vậy, thì biết làm sao bây giờ?"
"Bất kể ca ca ta như thế nào, hắn cũng là con trai duy nhất trong nhà, có hắn, chúng ta mới có thể đứng vững trong phủ Quốc công."
"Cho dù ta biết hắn là một tên khốn nạn, ta cũng không thể không quan tâm đến hắn, bởi vì đó chính là quy luật sinh tồn của những gia tộc lớn, bất kể trong lòng cất giấu bao nhiêu chuyện, bề ngoài cũng phải tỏ ra hòa thuận."
"Chỉ cần bề ngoài hòa thuận, mọi người đều là người một nhà, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng cùng chia."
"Cho nên ta rất cảm kích nương nương ban cho ta danh hiệu Ngọc Hoa phu nhân, nó khiến ta có thể ngẩng cao đầu trong nhà."
"Sau khi ta trở nên có giá trị, bất kể những kẻ trước kia khinh thường ta thế nào, hiện tại cũng phải nịnh nọt ta, còn mẫu thân ta, cũng trở thành nhị phu nhân, cùng ta được ghi vào gia phả, từ nay trở thành tiểu thư danh giá của phủ Quốc công."
"Bây giờ bọn họ đều đối xử tốt với ta, đều đến nịnh bợ ta, chẳng lẽ những chuyện trong quá khứ, ta đều quên hết, không còn chút oán hận nào với bọn họ sao?"
"Không phải là không oán hận, mà là không thể oán hận."
"Oán hận rồi, mắng chửi vài câu cho hả giận, thì có tác dụng gì chứ?"
“Những đau khổ mà ta phải chịu đựng trong quá khứ, đã chẳng còn cách nào bù đắp được nữa. Nhưng nếu bây giờ ta buông bỏ oán hận, mỉm cười với họ, họ sẽ trở thành trợ lực cho chúng ta.”
“Phu quân, hiện tại căn cơ của chàng còn quá yếu ớt. Tuy hiện giờ nương nương có vị thế rất lớn mạnh, nhưng chàng có từng nghĩ tới, Hoàng thượng tuổi tác đã…”
“Chúng ta hiện tại hoàn toàn không thể an phận thủ thường, phải càng thêm nhanh chóng mở rộng thế lực của bản thân, kết giao với các đại gia tộc, đó mới là cách ổn thỏa nhất.”
“Phu quân, phụ tộc của chàng, chính là huyết thống sẵn có.”
“Ta nghe nương nương nhắc tới đôi chút, phụ thân của chàng là một thương nhân ở vùng Giang Nam, tuy không rõ cụ thể là ai, nhưng có thể lặn lội đường xa đến kinh thành buôn bán, chắc chắn xuất thân không hề tầm thường.”
“Nương nương vẫn luôn thúc giục phu quân chàng chuẩn bị thương đội, đi khắp nơi buôn bán. Nay lại có thêm Ngọc Chương thư cục, việc kinh doanh của chúng ta càng thêm lớn mạnh.”
“Việc kinh doanh tuy thấp kém, nhưng thứ mang lại không chỉ là tiền tài, chớ nên xem thường.”
“Ngọc Chương thư cục nắm trong tay học tử thiên hạ, những học tử này, tương lai chính là quan lại triều đình. Hương Phi các nắm giữ hậu viện nội trạch, đây chính là gió thoảng bên gối các vị đại nhân. Còn bộ Diêm thì càng khỏi phải nói.”
“Sau khi nuốt trọn công trình to lớn Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, việc buôn bán của chúng ta sẽ càng thêm dễ dàng. Dựa vào hai thứ lợi khí là sách và muối, có thể nhanh chóng vươn tới khắp nơi trên đất nước. Cơ nghiệp lớn như vậy, sẽ không ngừng có người mới gia nhập, khi đó, chúng ta sẽ cần rất nhiều ‘người một nhà’ đáng tin cậy.”
“Sĩ nông công thương, thương xếp hạng chót, tay nắm vàng bạc châu báu, lại chẳng có sức tự bảo vệ mình, chẳng khác nào trẻ con ôm vàng giữa chợ.”
“Mỗi nhà buôn bán, đều ra sức dâng tiền tài, dâng nữ nhi để lấy lòng quyền quý. Nếu như Tập gia nghe được uy thế hiện giờ của phu quân chàng, chắc chắn sẽ bằng mọi giá bám lấy.”
“Bất kể trước kia bọn họ từng khinh thường phu quân và tiểu cô như thế nào, hiện tại đều sẽ cung phụng hai người lên tận trời.”
“So với việc chờ đến lúc đó bọn họ mặt dày mày dạn bám lấy, chi bằng chàng ra tay trước, nắm Tập gia trong tay. Vừa có tiếng hiếu thuận, lại khiến bọn họ không thể phản kháng.”
"Trước quyền thế phú quý, không ai để ý đến thể diện, chỉ cần có lợi ích chung, chính là người cùng đường."
"Như vậy, phu quân không chỉ nhận được sự trợ giúp của cả gia tộc, mà còn có một lợi thế lớn hơn."
"Đại Tề lãnh thổ rộng lớn, phong tục Nam Bắc khác biệt, địa lý phong thổ phương Nam có nhiều điểm khác biệt, chúng ta ở kinh thành, roi dài khó quất ngựa xa."
"Tập gia tuy là gia đình thương nhân, nhưng có thể đứng vững được, chắc chắn có bản lĩnh riêng."
"Nếu như lấy bọn họ làm điểm tựa thâm nhập phương Nam, sau này Nam Bắc thông suốt, mạng lưới của nhà chúng ta, sẽ nhanh chóng lan rộng ra khắp cả nước."
Bạch Liên Nhi ngẩng mắt, nhìn Tập Lục Liễu một cách nghiêm túc: "Phu quân, tuy chàng là thứ nam, nhưng đại ca có phần chất phác, tiểu đệ lại không nên thân, muốn Tập gia thật sự phát triển, vẫn phải dựa vào chàng."
"Tuy nương nương trong cung hô phong hoán vũ, nhưng chung quy cũng giống như thiếp, là phận nữ nhi, đều phải dựa vào huynh đệ trong nhà chống lưng."
"Hiện giờ cả nhà chúng ta, già trẻ lớn bé, còn có con cái của chúng ta sau này, vinh nhục, thân gia tính mạng, đều phải dựa vào chàng làm trụ cột gia đình, chàng không thể không phấn đấu!"
Tập Lục Liễu trong lòng chấn động, ngây người nhìn thê tử của mình.
Trước đây tuy rằng hắn cũng dốc hết sức lực để leo lên vị trí cao, nhưng cũng chỉ là bản năng theo đuổi vinh hoa phú quý của một con người, nói là trong lòng hiểu rõ, thì thật sự là không có.
Giờ đây, những lời nói chân thành, đánh thức người trong mộng của thê tử, đã khiến cho sự mơ hồ trong lòng hắn tan biến hết.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu được, bản thân hiện tại đang ở vào vị trí như thế nào.
Nhìn rõ con đường phía trước, hắn mới phát hiện, bản thân đang đứng bên bờ vực thẳm.
Nếu không dốc toàn lực đứng vững gót chân, sẽ lập tức rơi xuống vực sâu.
Hắn ôm lấy Bạch Liên Nhi với vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, liên tục nói: "Nương tử, cám ơn nàng, cám ơn nàng, ngoài việc có một đại tỷ lợi hại, thì việc cưới được nàng, chính là điều may mắn nhất đời ta!"
Bạch Liên Nhi cũng tựa vào lòng hắn, dịu dàng nói: "Phu quân, gả cho chàng, cũng là may mắn cả đời của ta."
Nghe đến đây, Tập Lục Liễu thậm chí không nhịn được nghẹn ngào, hóa ra hai người bọn họ lại là những người khốn khổ nương tựa lẫn nhau mà sống.
Bạch Liên Nhi ôm lấy hắn, vỗ về an ủi.
Nàng ta biết, từ hôm nay trở đi, hắn nhất định sẽ càng yêu nàng ta hơn.
Chỉ tiếc là, nàng ta dường như đã không còn cách nào, có thể một lần nữa yêu bất kỳ ai một cách thuần túy.
Tình yêu của nàng ta, theo bản năng đã trộn lẫn vào đó ngày càng nhiều toan tính.
Tập Hồng Nhụy có thể nghĩ đến trường hợp này sao?
Nghĩ đến đây, Bạch Liên Nhi không nhịn được bật cười, sao nàng ta có thể cảm thấy, Tập Hồng Nhụy sẽ để tâm đến loại chuyện này.
Quốc công phủ lựa chọn đặt cược vào "Thái hậu", một phần nguyên nhân, là bởi vì người phụ nữ này, trong chuyện cầu hôn, đã thể hiện ra thủ đoạn và khí phách hơn người, khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Nhưng nguyên nhân lớn hơn, thực chất là thời kỳ suy yếu của lão Hoàng đế ngu muội.
Mà sau sự kiện Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, Bạch Liên Nhi khi nghĩ đến Tập Hồng Nhụy, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện, lại là khí thế nuốt trời thôn sông.
Cho nên, sao Tập Hồng Nhụy có thể để tâm đến loại chuyện này, có lẽ nàng chỉ cảm thấy, đồng bọn bị tình cảm vướng chân, thật sự quá mức vô dụng.
Hỏng rồi, hình như càng ngày càng hiểu rõ nàng hơn.
…
Tập Hồng Nhụy sau khi nhận được lời nhắn của Đức Nhân, ánh mắt dần dần sáng lên.
Sau khi Sùng Văn Đế bị các triều thần thúc giục chuyện lập trữ, đã ngắn ngủi phấn chấn một thời gian.
Nhưng chứng bệnh lười biếng, là thứ không thể nào chữa khỏi hoàn toàn, bởi vậy sau khi Tập Hồng Nhụy đề xuất ý tưởng về Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, hắn lập tức nhìn thấy được tia sáng le lói của việc an nhàn.
Trực tiếp giao phó toàn bộ chuyện giám sát tiến độ cho nàng và Đức Nhân, coi như là cho nàng một cơ hội thực chiến rèn luyện.
Tập Hồng Nhụy ngẩng mắt nhìn Đức Nhân, mỉm cười nói: “Vậy sau này phải làm phiền Đức Nhân công công chỉ điểm nhiều hơn.”
Đức Nhân vội vàng gật đầu khom lưng: "Không dám! Không dám!"
Hắn ta nói không dám, Tập Hồng Nhụy liền cười tủm tỉm, coi như hắn ta thật sự không dám.
Nàng cúi mắt xuống.
Tất cả những gì đã qua, đều chỉ là chuyện trong nội trạch, đến lúc này, nàng mới có được tư bản để nhúng tay vào triều đình.
Quyền lực là dòng nước chảy từ trên xuống, tiền tài là dây leo bám từ dưới lên.
Từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, cho dù là bức tường đồng vách sắt kiên cố đến đâu, cũng sẽ bị ăn mòn.
Giống như một tấm lưới, bao vây bọn họ, bắt giữ bọn họ, hủy diệt bọn họ.
Nàng nhớ ra rồi, nàng mới là con nhện lớn nhất ẩn mình trong bóng tối.
Danh Sách Chương: