Mục lục
Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Nghĩa là dù nhận được một ân huệ nhỏ từ ai đó thì cũng nên báo đáp.
Tập Hồng Nhụy ấp ủ chút cảm xúc, nặn ra vài giọt nước mắt rồi nâng đôi mắt đẫm lệ đến mức mơ màng lên.
Nhưng mà điều nàng không ngờ chính là người đến vốn không phải là ba người kia…
Là Tống quả phụ đưa theo hai đứa con vội vàng đến đây. Nhìn thấy Tập Hồng Nhụy ngồi xổm trên đất, bọn họ lập tức mừng rỡ nhưng cũng nhanh chóng để ý tới đôi mắt ngấn nước của nàng. Nàng ấy không khỏi sững sờ, lo lắng bước tới đỡ nàng dậy: "Hồng cô nương, cô bị sao thế?"
Tập Hồng Nhụy ngồi xổm tại chỗ, thấy Tống quả phụ thì hơi sửng sốt. Nàng không ngờ nàng ấy lại là người đến trước.
Trong nhất thời nàng cũng không biết phản ứng như thế nào cho tốt, chỉ biết vịn cây liễu lớn muốn đứng dậy: "Sao lại là cô?"
Sau khi thấy Tập Hồng Nhụy, Tống quả phụ cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng ấy đưa bàn tay thô ráp ra vừa đỡ nàng đứng lên vừa phủi đất dính trên váy nàng.
Nàng ấy vừa phủi vừa nói: "Không phải mấy hôm trước ta có nói với cô nương về việc thuê nhà giá rẻ sao? Cuối cùng cũng làm xong rồi nên muốn đến báo tin vui với cô nương nhưng lại thấy người lạ. Ta không dám vào, định bụng hôm nay đi một chuyến đến gặp cô nương."
"Hôm nay lúc đi lại trùng hợp gặp Bùi lang quân về. Ta tưởng người trên xe là cô nên chào hỏi, kết quả lại không phải. Lúc Bùi lang quân nhìn ta thì vẻ mặt cũng không tốt lắm nên trong lòng ta thấp thỏm, nghĩ là không phải hai người lại cãi nhau rồi chứ."
"Đêm hôm khuya khoắt thế này, bên ngoài không yên ổn, cô lại là một cô nương nên ta sợ sẽ xảy ra chuyện. Thế nên ta mới đi tìm, không ngờ thật sự tìm thấy cô."
"Ta nói này cô nương, vợ chồng sống với nhau như môi trên phải chạm vào môi dưới. Ta không biết tại sao cô và Bùi lang quân lại cãi nhau nhưng nháo nhào như thế cũng không phải là cách. Lúc nên nhẫn nại thì cô nhẫn nại một chút, cũng không mất miếng thịt nào. Dù sao trong một gia đình thì lão gia mới là trời, tay chân cô nhỏ nhắn thế này thì sao có thể vặn được chân lớn chứ. Nên lúc nhịn được thì vẫn nên nhịn một chút…"
Tập Hồng Nhụy không có kiên nhẫn nghe những chuyện này nhất. Nàng vừa vịn tay nàng ấy đứng lên vừa nói: "Cô là nữ nhân nhà nông vụng về thì biết gì mà đòi dạy ta?"
Tống quả phụ bị nghẹn họng nói không ra lời. Hồng cô nương thông minh thì thông minh nhưng xét về cách sống thì có lẽ không bằng nàng ấy. Tính cách cô mạnh như vậy, chắc chắn tương lai khi bị nhà chồng tức giận mà chịu không nổi thì không biết sẽ phải gặp bao nhiêu chuyện.
Nhưng điều đáng sợ nhất của người thông minh chính là trong lòng có ý kiến riêng, không chịu nghe khuyên bảo. Tống quả phụ thấy khuôn mặt căm giận, bất bình của nàng thì biết bản thân mình quả quyết cũng không khuyên nổi. Thế nên nàng ấy chỉ có thể thở dài một hơi rồi hỏi: "Ăn cơm chưa? Đói không?"
Tập Hồng Nhụy tức giận đẩy nàng ấy ra, tự mình đứng lên: "Không đói!"
Vì diễn cho giống, cho đáng thương nên đương nhiên Tập Hồng Nhụy sẽ không đi ăn giữa chừng.
Cả ngày nay ngoài bát hoành thánh lúc sáng thì đúng là nàng chưa ăn cơm nước gì. Khi còn sức lực để chống đỡ thì nàng không hề thấy đói chút nào. Đến khi năng lượng cạn kiệt thì bụng lập tức kêu lên ùng ục.
Tập Hồng Nhụy: ...
Tống quả phụ: ...
"Hồng cô nương, nếu không chê thì đến nhà ta ở tạm trước đã. Ta sẽ đãi cô một bữa nóng hổi."
Tập Hồng Nhụy nhếch môi, nhìn nàng ấy rất lâu nhưng cuối cùng vẫn buồn bã ỉu xìu, dửng dưng nói: "Vậy đi thôi…"
...
Nhà giá rẻ mà Tống quả phụ thuê là một cái viện nhỏ lớn chừng bàn tay. Trong nhà chỉ có một cái bệ bếp và giường đất, láng giềng xung quanh đều là người làm thủ công trong thành. Thỉnh thoảng có người đi thi cử thì cũng sẽ đưa người nhà đến đây ở.
Vì chiêu đãi Tập Hồng Nhụy nên Tống quả phụ cố ý mua một túi bột mì nhỏ cùng với thịt lợn. Nàng ấy để Tập Hồng Nhụy ngồi trong viện trước, sau đó đi nấu mì cho nàng.
Đại Mao và Tiểu Nha nghe lời mẹ dặn dò, vui vẻ chạy tới dọn bàn rồi đưa cho Tập Hồng Nhụy một cái ghế gấp nhỏ.
Sau khi làm xong, chúng lại chạy vào nhà đốt bếp.
Sau khi Tống quả phụ nhào bột xong thì đặt sang một bên rồi lấy thịt ba chỉ đặt lên thớt, cắt thành từng miếng vừa ăn.
Đại Mao và Tiểu Nhà ôm củi đốt lửa, đun nóng nồi. Chờ khi nồi nóng lên thì Tống quả phụ cầm mỡ lợn làm trơn nồi rồi lấy một nắm hoa tiêu mà bình thường mình không nỡ dùng ra xào cho ra vị cay, sau khi đã dậy mùi rồi thì cho thịt vào xào chín.
Mùi dầu theo gió bay dọc ra khỏi cửa viện, đừng nói là Đại Mao và Tiểu Nha mà ngay cả Tập Hồng Nhụy cũng nước nước bọt.
Chờ khi đồ kho chín thì lại đun một nồi nước nóng hổi, Tống quả phụ cầm thớt lên rồi dùng dao cắt mì vào nồi. Chỉ chốc lát, mì đã chín. 
Nàng ấy lấy vợt treo trên tường vớt mì ra rồi đặt vào chậu nước lạnh một cái, sau khi vớt mì ra bát thì rưới đồ kho thơm ngát vào.
Một bát mì thịt thái không nóng không lạnh như thế này rất thích hợp để ăn vào mùa hè.
Tống quả phụ rửa sạch đũa, lau sạch bàn rồi đặt bát mì lớn trước mắt Tập Hồng Nhụy, tha thiết lau tay: "Hồng cô nương, nơi này của bọn ra không có thứ gì tốt, cô đừng chê nhé!"
Tập Hồng Nhụy: ...
Đúng là không phải thứ gì tốt. Tốt xấu gì nàng cũng là nha hoàn của thiên kim Phủ Tướng quân, ngay cả bà tử phòng bếp còn muốn nịnh bợ nàng nên sẽ không bao giờ cho nàng ăn mì thịt heo mộc mạc như vậy.
Nhưng sau khi ngửi mùi của mì, nước mắt nàng lại rơi trong vô thức.
Rõ ràng bản thân nàng cũng cảm thấy chẳng có gì phải khóc, cũng không biết có phải gầy đây tuyến lệ của nàng được khai thông khiến cho mắt nàng khó hoạt động hay không.
Tống quả phụ không chú ý, Tập Hồng Nhụy cũng phối hợp chớp mắt một cái cho nước mắt rơi xuống rồi gắp một đũa mì, ậm ờ nói: "Bát mì ân tình này của cô, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại."
Tống quả phụ chà góc áo, nhịn không được mà bật cười: "Cô nương cũng đừng nói lời khách sáo như thế! Ba mẹ con bọn ta có thể đặt chân đến thành Đại Lương đều là nhờ cô nương, cô đã cứu mạng bọn ta. Ân tình này bọn ta có làm trâu làm ngựa thì cũng muốn báo đáp, huống chi chỉ là một bát mì chứ!"
Tập Hồng Nhụy hừ một tiếng.
Nhà như vậy có làm trâu làm ngựa thì có thể báo đáp được mấy phần chứ?
Nàng mới không trông cậy vào chuyện này.
Đột nhiên tiếng xe ngựa lộc cộc truyền đến, âm thanh này không hề hợp với hẻm nhỏ, nơi công nhân chợ búa sinh sống nhưng đó mới là thứ đáng để nàng dựa dẫm.
Thế là đôi mắt nàng dịu lại, nước mắt cũng lăn xuống.
Tống quả phụ giật mình, cúi đầu nhìn nàng: "Hồng cô nương, cô sao thế?"
Nàng ấy chưa kịp vươn tay thì đã có ba người xông vào viện tử, cắt ngang lời nàng ấy: "Hồng cô nương, ngươi sao thế?"
Tập Hồng Nhụy quay đầu nhìn về phía Sùng Văn Đế được Tần Hành triều và Đức Nhân dìu đến, sau khi cong khóe môi thì nàng vùi mặt vào đùi khóc lớn.
Sùng Văn Đế nhìn thấy Tập Hồng Nhụy ngồi trên ghế nhỏ với đuôi mắt đỏ rực mà ướt sũng, tóc mai hơi tán loạn vì chật vật cả một ngày. Trên mặt nàng dính chút tro, muốn khóc nhưng lại không khóc.
Thế nhưng sau khi thấy hắn thì giống như là tìm thấy một điểm tựa, lúc này nàng ngửa mặt khóc thành tiếng giống như con thỏ con không tìm thấy chủ nhân nên bị ức hiếp, chờ sau khi chủ nhân về thì cáo trạng. Dáng vẻ này khiến cho trái tim Sùng Văn Đế như muốn tan nát.
Hắn bước nhanh qua, cúi người nhìn nàng: "Đây là chịu uất ức gì à?"
"Ừm ừm ừm…"
Tập Hồng Nhụy lẩm bẩm quay đầu không để ý đến hắn. Sùng Văn Đế cũng không tức giận mà chỉ bước sang phía mà nàng quay mặt rồi kiên nhẫn cúi đầu, vừa xoa lưng nàng vừa nói: "Mau nói cho Hoàng lão gia nghe xem, đừng để Hoàng lão gia sốt ruột!"
Lúc này Tập Hồng Nhụy mới ngừng khóc, nàng ngẩng khuôn mặt tội nghiệp đầy nước mắt lên rồi kể hết tất cả các uất ức mà hôm nay mình phải chịu.
"Ta nào có chiếm khách không chịu buông, rõ ràng là khách muốn tìm ta mà! Vì chuyện làm ăn trong tiệm mà ngày nào ta cũng nói đến mức miệng muốn hỏng nhưng cũng chẳng được một xu. Sao bọn họ lại còn nói ta như thế? Những người khác thì cũng thôi đi, ngay cả Bùi Tam cũng nói như thế. Rốt cuộc hắn có để ta ở trong lòng hay không? Hu hu hu!"
Từ sau khi trở về, Sùng Văn Đế vẫn phái người theo dõi Linh Lung Các nên đương nhiên hắn biết toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra ở đó.
Việc hôm nay đúng thật là đã làm cho tiểu nha đầu này uất ức. Nàng mời chào khách tích cực cỡ nào, hắn là người rõ hơn ai hết. Đầy người ra đấy nhưng nói về việc kéo khách hàng mua đồ thì có ai vượt qua được nàng.
Tâm tư tiểu nha đầu đơn thuần, không biết khúc mắc trong đó nhưng Sùng Văn Đế là Hoàng đế, hắn chỉ cần nhìn một cái là thấy rõ ngay.
Chẳng phải người tên Ngưng Mộng kia là quan mới đến đốt ba đống lửa*, kiêng kỵ "đại tướng" Hồng nha đầu này tài giỏi nên mới khuyến khích các ma cũ cùng xa lánh nàng, khiến cho nàng khốn khổ, khiến cho nàng không thể tiếp tục ở lại đó được sao?
*Quan chức mới được bổ nhiệm phải làm một số việc có ảnh hưởng để thể hiện tài năng và khả năng của mình.
Tính tình của nha đầu này nóng nảy, thiếu kiên nhẫn mà lại bị người ta bóp lấy trái tim mấy lần thì đúng thật là đã làm cho bản thân tức giận trước.
Sùng Văn Đế nhìn dáng vẻ vừa chật vật vừa uất ức lại còn tức giận của nàng thì không khỏi dở khóc dở cười. Hắn xoa cái đầu nhỏ của nàng, an ủi giống như dỗ con nít: "Đừng giận đừng giận! Đều là do bọn hắn không tốt, bọn hắn có mắt mà không biết khảm ngọc. Chúng ta không để ý tới bọn hắn nữa!"
Tập Hồng Nhụy nghe hắn nói như vậy thì giống như vừa mới phát tiết xong uất ức bị đè nén trong lòng nên ngửa đầu khóc lớn.
Chờ sau khi phát tiết xong, nàng mở to đôi mắt đỏ rực nhìn bọn hắn, vừa khóc thút thít vừa nói: "Ngài… Các ngài… Sao lại ở đây?"
Thấy nàng khóc nhiều quá, mấy người bọn họ chỉ biết nhìn nhau. Sau đó Đức Nhân tiến lên một bước, nịnh nọt nói: "Bọn ta định đến Linh Lung Các tìm cô nương nhưng lại không thấy nên cảm thấy lo lắng. Sau khi nghe ngóng được người khác nói cô nương đến đây nên bọn ta tìm đến. Đây thật sự là nơi vắng vẻ, rất khó tìm!"
Tập Hồng Nhụy nghe bọn hắn nói như vậy thì cũng không nghi ngờ mà chỉ nâng khăn lên lau mặt. Sau đó nàng vừa khóc thút thít vừa cố giữ vẻ đứng đắn nói: "Cảm… Cảm ơn các ngươi… Là Tống đại thẩm đã đưa ta về… Các ngươi đã ăn chưa?... Có muốn ăn mì cùng không?..."
Lúc này đám người mới chú ý đến Tống quả phụ ở bên cạnh cùng với bát mì trên bàn.
Sùng Văn Đế vừa nghe báo cáo, xử lý xong sự vụ thì lòng như lửa đốt, lập tức đến đây nên làm gì còn tâm trạng nghĩ đến việc ăn uống.
Nhìn thấy bát mì lớn đầy thịt trước mặt Tập Hồng Nhụy, Sùng Văn Đế chưa từng thấy thức ăn thô chợ búa thế này thì cảm thấy khá hứng thú nên gật đầu: "Cũng được."
Tập Hồng Nhụy liền ngẩng đầu nhìn về phía Tống quả phụ: "Thím, cho đại quan nhân một bát mì."
Từ lúc cái này ba người vừa tiến vào, Tống quả phụ nhìn y phục cùng với khí chất thì đoán được đây không phải là người bình thường.
Nàng ấy nghe vậy thì lập tức đồng ý rồi bế hai đứa bé đi vào phòng bếp, không bao lâu sau lại bưng một bát mì ra.
Tần Hành Triều trải đệm xong thì để Sùng Văn Đế ngồi xuống, sau đó bày một đôi đũa bạc ra đặt trước mặt hắn.
Sùng Văn Đế gắp một đũa ăn một ngụm, hương vị khá mới lạ. Trong cung hắn chưa từng ăn uống như thế này nên không khỏi khen ngợi: "Ngon!"
Lúc hắn ngẩng đầu thì lại phát hiện Đại Mao và Tiểu Nha đang nhìn bát hắn chằm chằm, còn cố gắng nuốt nước bọt khiến hắn cảm thấy khá tò mò: "Chúng cũng muốn ăn sao?"
Tống quả phụ vội vàng bế hai đứa nhỏ vào lòng, nịnh nọt nói: "Đại quan nhân, ngài cứ ăn đi ạ!"
Sùng Văn Đế cười ha ha: "Không cần câu nệ như vậy, hôm nay trẫm… Vừa hay có mặt ở đây nên cứ thoải mái, tùy ý dùng cơm đi!"
Tập Hồng Nhụy cũng cười nhìn về phía Tống quả phụ: "Thím, mọi người đều lên đi! Đại quan nhân là người rất tốt."
Tống quả phụ hoàn toàn không biết phải làm sao nhưng Tập Hồng Nhụy đã nói thì sẽ không bao giờ sai. Thế là nàng ấy lại bưng hai bát lên.
Đức Nhân và Tần Hành Triều từ chối, Tống quả phụ nhìn Tập Hồng Nhụy một cái, sau khi xin ý kiến của nàng thì đưa bát mì cho hai đứa trẻ.
Mì thịt kho thế này chỉ được ăn vào dịp tết nên Đại Mai và Tiểu Nha đã thèm rất lâu rồi. Sau khi mì tới tay thì chúng lập tức ăn ngon lành.
Người trong cung dùng bữa đều chú ý đến dáng vẻ, chưa từng dám dơ dáng dơ dạng nhưng khi nhìn thấy tướng ăn như hổ đói này, không hiểu sao cảm giác thèm ăn lại tăng lên khiến cho Sùng văn Đế cũng ăn hết một bát.
Sau khi nhìn cái bát trống không, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, lại nói một tiếng: "Ngon!"
Ngước mắt nhìn viện nhỏ chật chội, hắn không còn nhíu mày như vừa rồi mà lại cảm nhận được một chút hứng thú nhà nông.
Hắn vui vẻ nhìn về phía Tập Hồng Nhụy: "Người trong tiệm đã xa lánh ngươi vậy thì mấy ngày tới đừng đến đó, đến phủ của ta ở một thời gian đi! Nếu người của phủ Thái tử tới tìm người thì ta sẽ tự tìm họ nói cho rõ ràng."
Tập Hồng Nhụy nhìn hắn một cái rồi cúi đầu, khó chịu nói: "Không, ta sẽ ở đây!"
Sùng Văn Đế hơi ngẩn người, khó hiểu mà nhìn nàng: "Tại sao?"
Tập Hồng Nhụy ngẩng đầu, giữ chặt cánh tay Tống quả phụ, ý chí chiến đấu lại trỗi dậy: "Ta không thể cứ bị đuổi ra ngoài một cách chán chường như vậy được. Hôm nay bọn hắn đuổi ta thì nhất định sẽ có ngày bọn hắn phải hối hận!"
Sùng Văn Đế nhìn lên, nha đầu bướng bỉnh khá lắm. Hắn nhìn không được mà bật cười thành tiếng: "Vậy ngươi làm sao để bọn hắn hối hận?"
Tập Hồng Nhụy hừ một tiếng, ngửa mặt lên kiêu ngạo nói: "Ta muốn mở một tiệm mì cùng với Tống thẩm rồi kiếm thật nhiều tiền. Chờ sau khi kiếm được tiền rồi thì ta sẽ cho bọn người không có mắt đó nhìn thấy rốt cuộc là ai không thể rời xa ai!"
"Ừm! Có chí khí!" Sùng Văn Đế cười ha ha.
Hắn chỉ cảm thấy tiểu nha đầu này giương nanh múa vuốt càng ngày càng đáng yêu.
Hắn vuốt râu, vui tươi hớn hở nhìn nàng: "Nhưng ngươi muốn mở tiệm thì tiền đâu ra? Nếu không ta cho ngươi mượn một ít nhé?"
"Không cần!"
Tập Hồng Nhụy đã lau khô nước mắt. Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, kiêu ngạo như một con hồ ly lông đỏ.
Nàng lấy một cây trâm bạch ngọc có tua rua từ trong ngực ra, đắc ý nói: "Nhìn xem! Đây là quà biểu cô nương thưởng cho ta hôm ta cứu nàng ấy rơi xuống nước, chắc chắn là rất đáng tiền! Ta đi cầm nó thì sẽ có tiền, sau đó bọn ta sẽ bắt đầu mở một tiệm mì mà không cần dựa vào bất kỳ kẻ nào. Hoàng đại quan nhân, ngài cũng không được!"
"Được được được, nghe theo ngươi hết, ta cũng không được."
Sùng Văn Đế nheo mắt lại nhìn cây trâm bạch ngọc thì vô cùng hứng thú mà tiến tới: "Vậy chúng ta làm liền bây giờ đi!"
"Được!"
Nói làm liền làm, Tập Hồng Nhụy lập tức chuẩn bị khởi hành, chỉ có Tống quả phụ luôn không có cơ hội xen vào bây giờ lại luống cuống nói: "Chờ một chút! Có phải là nhanh quá không?"
Tập Hồng Nhụy kéo nàng ấy một cái rồi kéo cánh tay nàng ấy rời đi: "Nhanh cái gì mà nhanh? Không nhanh thì sao có thể làm nên chuyện? Đi!"
Sùng Văn Đế nhìn hai người bên cạnh rồi vẫy tay một cái, cười ha hả nói: "Chúng ta cũng đi!"
Chờ khi đến tiệm cầm đồ, Tập Hồng Nhụy mong chờ giơ cây trâm kia lên đưa lên quầy cao của tiệm.
Chưởng quỹ nhìn nàng một cái rồi chậm rãi lấy một cặp kính thủy tinh ra đặt lên mắt nhìn một hồi lâu, sau đó lại muốn ép giá: "Cây trâm này cũng chỉ được có năm…"
Nói được nửa câu, đột nhiên người làm đứng bên cạnh ghé tai hắn ta nói gì đó khiến cho chưởng quỹ trợn mắt, lập tức sửa lời: "Trăm lượng!"
Tống quả phụ bị kéo đến đây nơm nớp lo sợ chờ dưới quầy cao, lúc này lại nghe được câu này thì chợt ngẩng đầu: Hả? Bao nhiêu lượng? Lượng là gì?
Sùng Văn Đế vui tươi hớn hở đứng sau lưng nàng khoanh tay lại, che giấu công lao và tên mình.
Tiểu nha đầu có lòng nhưng tính tình lại trẻ con. Nghĩ gì thì làm đó nhưng đến lúc làm thì lại khó. Không phải vẫn đến tay hắn sao?
Thôi, thôi, năm trăm lượng bạc chỉ để lấy được niềm vui của nàng, không biết tiểu nha đầu này sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Tập Hồng Nhụy che miệng lại, trợn trắng mắt. Nàng kinh ngạc đến mức đứng đờ tại chỗ.
Nàng đã nói rồi mà, bát mì ân tình đó sớm muộn gì nàng cũng sẽ trả.
Ừm, người khác trả thay nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK