Khi Tập Hồng Nhuỵ đến, Sùng Văn Đế đang nổi giận.
Từ sau khi thân thể hắn không tốt, liền trở nên vui giận thất thường, thường xuyên vô duyên vô cớ phát hỏa, người hầu hạ bên cạnh đều nơm nớp lo sợ.
Thấy Tập Hồng Nhuỵ đến, hạ nhân đều thở phảo nhẹ nhõm, nhanh chóng đón nàng vào, Tập Hồng Nhuỵ vén rèm châu lên, nhìn mặt đất hỗn độn, cười nói: “Hoàng thượng, ngài làm sao vậy?”
Sùng Văn Đế:...
Tức giận quay đầu đi chỗ khác, hắn ở nơi này, ngay cả một chén thuốc cũng cầm không vững, hạ nhân nhất định đang lén cười hắn!
“Ha ha.”
Tập Hồng Nhuỵ lại trực tiếp cười ra tiếng, xoay mặt hắn lại, lau nước mắt cho hắn: "Hoàng thượng, ngài chính là Hoàng thượng đó, bày ra khí phách của ngài đi, cái này có là gì đâu”
“Đừng ở trong phòng khóc sướt mướt như trẻ con, để cho người ta chê cười, mau bồi thần thiếp đi ra ngoài một chút, thời tiết bên ngoài rất tốt, bằng không sẽ lãng phí.”
Sùng Văn Đế:...
Ngay cả Tập Hồng Nhuỵ cũng không thuận theo hắn!
Nhưng hiện tại vị trí của hắn và Tập Hồng Nhuỵ đều đã đổi rồi, trước kia đều là Tập Hồng Nhuỵ nghe hắn, bây giờ đều là hắn nghe Tập Hồng Nhuỵ.
Không nói lời nào đẩy hắn ra, vừa đến ngoài điện, liền nghe được rất nhiều tiếng cười vui vẻ.
Sùng Đế có chút tò mò, chăm chú nhìn, liền thấy Lệ Tuệ Viên tam phi ở đó thả diều, Thuận Nghi Trường Công chúa cũng ở đó.
Nữ nhi của nàng ta vừa hoà ly, tâm trạng không tốt, Tập Hồng Nhuỵ liền cùng gọi mẹ con các nàng đến, mọi người cùng nhau thả lỏng một chút.
Thuận Nghi trưởng công chúa đã có tuổi, không nghĩ tới bị gọi đến chơi loại đồ chơi của mấy tiểu cô nương này, nhưng vui vẻ không liên quan đến tuổi tác, một đám người ở bên ngoài đạp thanh vui đùa ầm ĩ, rất nhanh đều rất vui vẻ.
Thấy Tập Hồng Nhuỵ cùng Sùng Văn Đế đến, Thuận Nghi trưởng công chua cũng tìm về một ít thời gian trước kia, cười vui đưa diều giấy trong tay qua: "Hoàng huynh, huynh cũng tới chơi đi!"
Thời tiết bên ngoài vừa vặn, gió nhỏ thổi không nóng không lạnh, nhiệt độ dễ chịu, đặc biệt thoải mái.
Mùi bùn đất tươi mát xông vào mũi, trong hồ xông lên hơi nước ướt át, xua tan hết mùi hương mục nát do ở trong phòng lâu ngày mà mùi thuốc không xoá đi được.
Đặt mình trong cảnh xuân lưu động này, các giác quan xung quanh Sùng Văn Đế được kích hoạt lại, tâm trạng u ám biến mất hầu như không còn.
Run rẩy tiếp nhận dây diều từ trong tay Thuận Nghi Trường Công chúa, nhìn dải lụa phiêu động trên bầu trời mênh mông bát ngát, giống như lại nhớ tới thời khắc thân thể cường tráng, vô ưu vô lo, không khỏi nhếch miệng cười rộ lên.
Từ khi Sùng Văn Đế đến, Lệ Tuệ Viên tam phi có chút luống cuống tay chân.
Đại khái tuổi thanh xuân cả đời ký thác cho một người là Hoàng đế, với các nàng mà nói, đã là một ký hiệu không tầm thường, không có cách nào đối đãi bình thường.
Đặc biệt là Lệ phi, nàng ta không nghĩ tới Tập Hồng Nhuỵ gọi Hoàng đế tới, cả người cũng bắt đầu khẩn trương.
Hôm nay mình không trang điểm, trạng thái không tốt lắm...
Sùng Văn Đế nhìn các nàng bối rối, trong lòng mềm nhũn trước nay chưa từng có, gọi các nàng đến bên cạnh.
Hắn ở đây thực sự không thiếu vật chất, cũng không thiếu người chăm sóc, chỉ là từ chỗ chí cao ngã xuống, biểu cảm nhỏ bé của mỗi người, cùng thái độ biến hóa một chút đều đủ để khiến hắn trở thành chim sợ cành cong, nổi trận lôi đình.
Mà muội muội đã từng được hắn che chở, hôm nay vẫn không rời xa hắn, nữ nhân đã từng vì hắn tranh giành tình cảm, vẫn như cũ vì hắn mà trang điểm, đều khiến hắn được lấp đầy rất nhiều, tâm trạng càng ngày càng hòa hoãn.
Thấy hắn có tâm trạng tốt, Tập Hồng Nhuỵ liền kêu gọi mọi người tùy ý vui đùa, cũng cho người đỡ hắn đứng lên đi lại, cùng mọi người tương tác qua lại.
“Thế nào, cứ ở trong phòng mãi không được, phải ra ngoài hít thở không khí.”
Sùng Văn Đế:...
Ừm, đúng thật là vậy.
Thừa dịp cảnh xuân dễ chịu, đoàn người vui vẻ chơi đùa, đợi đến khi trời sắp tối, mới lưu luyến không rời mà chia tay.
Chờ Sùng Văn Đế sau khi trở về phảng phất nhẹ hơn mười tuổi, dung quang toả sáng chờ lần sau ra ngoài du ngoạn.
Tập Hồng Nhuỵ liền thuận thế khuyên nhủ: "Vậy Hoàng thượng ngài nên uống thuốc thật tốt, nghe lời Thái y, chờ thân thể khỏe lại, là có thể đi theo thần thiếp cùng đi ngoại ô dạo chơi.”
Sùng Văn Đế:...
Không tình không nguyện giơ tay gọi cung nữ hầu hạ tới, nắm mũi uống hết canh thuốc đắng.
Đức Nhân ở một bên nhìn thấy tình hình này, nhịn không được cười rộ lên: "Vẫn là nương nương người có cách, bệ hạ nghe lời người."
Tập Hồng Nhuỵ đối với loại công phu tâng bốc này một chút cũng không thích, tùy tiện hừ một tiếng: "Ừ.”
Rồi lại nhìn chằm chằm Sùng Đế uống thuốc.
Chờ hắn uống xong thưởng cho hắn một viên kẹo, mỉm cười nói: "Vậy thần thiếp hôm nay cáo lui, có rất nhiều công việc chưa xong đâu."
Đức Nhân:...
Sùng Đế hừ một tiếng, mặt lạnh xua lui nàng, hắn cũng biết Tập Hồng Nhuỵ là một người bận rộn.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đều không nói gì, chỉ là đều không hẹn mà cùng bỏ qua Đức Nhân.
Nhưng điều này không có gì kỳ quái, sau khi cựu hoàng mất đi quyền uy, người thất thế trước chính là đại thái giám bên cạnh hắn.
Một triều thiên tử một triều thần, hiện giờ trong cung đắc thế chính là Như Ý cô cô và Ngôn Ngọc công công, Đức Nhân chỉ là vật trang trí để đó không dùng cùng với lão hoàng đế.
Làm sao một vật có thể được con người coi trọng?
Mí mắt nặng nề của Đức Nhân híp lại, ôi.
……
Tập Hồng Nhuỵ cũng không quay đầu lại tẩm cung của mình, nàng vừa trở về, chuyện trong ngoài cung nhất thời cùng nhau báo cáo với nàng.
Tập Hồng Nhuỵ cũng học lão hoàng đế, nghiêng người dựa ở trên giường, nghe Ngôn Ngọc cùng Như ý nói, một khắc nào đó đột nhiên thẳng người lên: "Tiên đan?"
Ngôn Ngọc lập tức gật đầu: "Phía dưới tiến cử tới một đạo trưởng, nghe nói luyện chế đan chế từ xương người, trị được bách bệnh, không biết nương nương có muốn triệu hắn ta vào cung, luyện chế đan dược cho bệ hạ hay không.”
Nghe vậy, Tập Hồng Nhuỵ trầm mặc một lát, một lát nói: "Không quản quá nhiều, trước triệu tiến cung thử xem, một mình an bài ra một điện, cầu phúc cho bệ hạ, có thể có ích một chút tất nhiên là tốt."
Ngôn Ngọc nghe xong lĩnh mệnh, tiếp tục nói chuyện khác.
Vốn là vô tình nói một câu, lại xúc động Tập Hồng Nhuỵ, buổi tối, Tập Hồng Nhuỵ lại tới Phật đường bái Phật.
Phật đường vốn chật chội, bởi vì đại chiến với Bắc Nhung lần đó, sàng lọc một nhóm, hiện giờ chính giữa chỉ còn lại một pho tượng - - Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Tập Hồng Nhuỵ quỳ xuống, hai tay chắp trước ngực, lại không làm gì khác.
Nếu như nơi này thật sự là địa ngục, vậy tất nhiên cũng chỉ có một tôn chân Phật.
Tập Hồng Nhuỵ xuất thần quỳ gối trước tượng Phật, không biết đang nghĩ gì.
Trước kia khi đối mặt với Thần Phật, nàng luôn có nhiều nguyện vọng, cầu xin nhiều, nhưng một chút cũng không còn.
Nàng chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để ở một mình.
Đại khái Bồ Tát ngài cũng không biết ta đang nghĩ gì.
Cho nên, không ai có thể độ ta.
……
Tập Hồng Nhuỵ làm chuyện gì cũng có một loại tích cực khó có thể tưởng tượng, cho nên sau khi nghị quyết triệu đạo sĩ tiến cung, thuận đường gọi một đám hòa thượng, niệm kinh niệm kinh, làm phép, mọi người đều dựa vào bản lĩnh.
Sau khi trong cung có thêm một đám Phật gia cùng Đạo gia thì càng náo nhiệt, mỗi ngày đều có người xem náo nhiệt.
Chuyện trọng đại như vậy, không ai không biết, dù là Lâm Oản đang ở Dịch Đình cũng biết.
Những người trong cung hoàng hậu, mỗi ngày đều có người đến tra hỏi cô ta.
Nhưng chân trần không sợ mang giày, đến nước này, cô ta không sợ gì nữa, ai dám đến, dù lúc ấy cô ta nhịn xuống, qua rồi cũng phải hung hăng trả thù lại.
Thời gian lâu dài, mọi người cuối cùng phát hiện cô ta là một mảnh xương cốt khó gặm, không chiếm được lợi ích gì từ cô ta.
Mà mặc kệ thế nào, cô ta cũng là mẹ ruột của Thụy vương thế tử, Hoàng hậu nương nương tuy rằng xử trí Lâm thị, nhưng vẫn xem Thụy vương thế tử là con ruột nuôi dưỡng.
Tương lai Thụy vương thế tử dù gì cũng là một Vương gia, nếu Thái tử xảy ra chuyện, thậm chí có thể leo lên địa vị cao.
Nếu các nàng làm quá đáng, Thụy vương thế tử không dám trả thù Hoàng hậu nương nương, trả thù các nàng cũng rất đơn giản.
Nghĩ đến đây, chỉ có thể phẫn nộ lui ra.
Chỉ là tuy rằng đuổi đám ruồi bọ phiền nhiễu kia đi, Dịch Đình công việc nặng nề, khiến người ta muốn khóc.
Lâm Oản lau khô nước mắt, cắn răng chịu đựng.
Tập Hồng Nhuỵ để cho cô ta tận mắt nhìn, vậy cô ta sẽ tận mắt nhìn.
Cô ta muốn nhìn xem, Tập Hồng Nhuỵ có phải có thể đạt được mọi thứ nàng muốn hay không!
Ôm chấp niệm bất diệt này, Lâm Oản cảm thấy mình không sợ gì cả, ngay cả mệt nhọc trên thân thể cũng có thể xem nhẹ không đáng kể.
Mà khi cô ta vừa chuẩn bị tác chiến lâu dài, liền nghe được tin tức này, không khỏi sửng sốt: Triệu đạo sĩ vào cung luyện đan?
Thân là một người hiện đại, ngay khoảnh khắc nhắc tới đan dược, liền biết là có độc.
Một đống kim loại nặng, thủy ngân sunfua, phèn, uống xong không gặp thần tiên cũng khó, trong lịch sử không biết bao nhiêu vị hoàng đế muốn trường sinh bất lão.
Loại vật này cổ nhân không biết thì thôi, vì sao Tập Hồng Nhuỵ cũng không nói, người xuyên không không nói với nàng sao?
Nghĩ vậy, Lâm Oản trong mơ hồ khẽ động, luôn cảm thấy trong đó có gì đó.
Lúc quần áo ở thiền viện đưa tới giặt, Lâm Oản trực tiếp nhận lấy.
Mọi người vừa nhìn cô ta, lập tức trào phúng nói: "Ui, trong mắt Thế tử phi cuối cùng cũng nói có sự sống.”
Lâm Oản vẻ mặt lạnh lùng, không muốn cùng những người này tranh luận, trực tiếp đi lấy quần áo giặt sạch.
Chờ xong việc, hợp thành hợp lý đem quần áo giặt sạch đưa đến thiền viện, tới nhận quần áo chính là một tiểu hòa thượng, Lâm Oản vừa thấy hắn ta liền ngọt ngào cười rộ lên: "Tiểu sư phụ, quần áo đều đã giặt xong.”
Tiểu hòa thượng kia sửng sốt, sau khi thấy rõ mặt Lâm Oản, nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, nhanh chóng nhận lấy, miệng niệm Phật hiệu thối lui.
Lâm Oản nhìn bóng dáng hắn ta kinh hoảng lui đi, nắm chặt ngón tay, có chút khuất nhục, rồi lại có chút khác biệt.
Cô ta đột nhiên nhớ ra, mình ở đây cũng không phải hai bàn tay trắng, ít nhất cô có một gương mặt mà phụ nữ ghen tị, đàn ông mê luyến, cho dù là hòa thượng cũng không thể từ chối.
Tập Hồng Nhuỵ có thể lợi mỹ mạo, đùa bỡn một đám nam nhân trong lòng bàn tay, sao cô ta lại không thể chứ?
Nhìn kỹ một chút, khuôn mặt này của cô ta là chân chính xuất thân danh môn, tiểu thư khuê các, ung dung quý phái, diễm quang bắn ra bốn phía, áo vải kinh thoa khó nén quốc sắc, so sánh với một nha hoàn như Tập Hồng Nhuỵ không hơn bao nhiêu.
Chỉ cần cô ta bỏ xuống một ít tự tôn có cũng được mà không có cũng không sao, như vậy những chuyện Tập Hồng Nhuỵ có thể làm được, cô ta cũng có thể làm được!
Sau khi triệt để phá vỡ giới hạn của mình, Lâm Oản liền thả lỏng hơn trước kia.
Sắc đẹp quả thật lúc nào cũng là một loại vũ khí sắc bén, sau khi cô ta tận dụng sắc đẹp của mình, con đường đột nhiên trở nên rộng rãi hơn trước rất nhiều.
Trước kia cô ta luôn phải chịu đựng sự ức hiếp của đồng tẩm cung nữ, tự nhiên có tiểu thái giám nhảy ra bất bình vì cô ta.
Công việc được phân cũng càng ngày càng thoải mái, ngoắc ngoắc tay, thì có một đám tiểu thái giám vội vàng tới lấy lòng.
Các cung nữ ma ma không làm gì được cô ta sắp tức chết, cũng chỉ có thể tức mà không làm gì được, Lâm Oản vẻ mặt không thay đổi bắt được một quân lại một quân cờ, bất giác, cô ta cũng không còn là hai bàn tay trắng.
Rất nhanh đã đến lễ tuần tuổi của Thái tử, điều này có nghĩa là tiểu thái tử cuối cùng cũng tròn một tuổi, Tập Hồng Nhuỵ cuối cùng cũng chịu thả nó ra, triệu người của thiền viện và đạo viện cùng nhau cầu phúc, thay quần áo cho tiểu thái tử.
Lúc này, tuy rằng ngay từ đầu sinh ra nhẹ cân, thân thể yếu ớt, nhưng dưới sự chăm sóc của cung nhân, nhất thời giống như khí cầu thổi lên.
Dưới sự dìu đỡ của cung nhân, nóng lòng muốn đứng lên, tiểu tử kia thoạt nhìn vô cùng có tinh thần.
Thụy vương thế tử ở một bên cũng càng lớn càng lớn, đại khái là lãnh địa độc hữu, cho dù là một đứa trẻ, cũng có thể rõ ràng nhận ra đệ đệ chiếm không gian của mình.
Nhất thời gào khóc lên, ôm lấy đùi Tập Hồng Nhuỵ không buông tay, không cho người khác chia sẻ mẫu thân của mình.
Tập Hồng Nhuỵ nhìn dáng vẻ này của nó, lập tức vô cùng dễ nói chuyện mà buông thái tử xuống, khom lưng ôm nó lên dỗ, vật nhỏ lúc này mới thút thít ôm lấy cổ của nàng, ngừng khóc.
Mà Thái tử đang được mẫu thân ôm trong ngực lại bị ca ca chen đi nhất thời cũng mặc kệ, hắng giọng khóc lớn lên.
Tập Hồng Nhuỵ nhìn nó một cái, ngẩng đầu nói với ma ma: "Chăm sóc tốt cho Thái tử.”
Cứ như vậy, Thái tử lễ tuần tuổi, hoàn thành thế giới chỉ có một mình Thái tử gào khóc.
Khi nói con trai mình cũng muốn tham gia lễ mừng tuổi của Thái tử, Lâm Oản kích động, thất thanh khóc rống trước mặt bạn bè tiểu hòa thượng của mình.
Tiểu hòa thượng thấy cô ta khóc khổ sở như vậy, chân tay luống cuống, liền đáp đồng ý đưa cô ta trà trộn vào, xa xa nhìn hài tử của mình một cái.
Lâm Oản nghẹn ngào nói: "Cám ơn ngươi, ngươi thật sự là người tốt......”
Nghe mỹ nhân khen ngợi mình, tiểu hòa thượng nhất thời lâng lâng, không thấy phương hướng.
Vỗ ngực tỏ vẻ, mình nhất định làm được!
Đến lễ mừng tuổi, Lâm Oản giấu tóc đi, đội mũ tăng lên, ngụy trang thành một tiểu hòa thượng, trà trộn vào trong đội ngũ niệm kinh.
Tại đây tràng cầu phúc thịnh điển thượng, cô ta mới lần đầu tiên nhìn thấy con trai của mình, không khỏi kích động.
Nhưng mà khi cô ta nhìn thấy con trai của mình, liền nhìn thấy nó ghé vào trong lòng Tập Hồng Nhuỵ , vẻ mặt trẻ con không muốn xa rời, mỗi một cử chỉ đều tựa như máu mủ mẹ con ruột thịt.
Có gì đau khổ hơn nhìn thấy con mình xem kẻ trộm là mẹ, Lâm Oản trong nháy mắt thiếu chút nữa không nhịn được mình đang ngụy trang, thầm muốn khóc lớn một trận.
Nhưng mà mọi thứ phải tiếp tục, cầu phúc cho tiểu thái tử vẫn tiếp tục, cô ta phải nhẫn nại.
Xung quanh người đến người đi, niệm kinh cầu phúc cho tiểu thái tử, vẩy lễ tịnh hối, chỉ có bản thân tiểu thái tử ở giữa sắp khóc.
Tập Hồng Nhuỵ nhìn đứa con trai kia của mình, cuối cùng đại phát từ bi, ôm nó lên dỗ, người khóc rống lại biến thành Thụy Vương thế tử.
Hai đứa nhỏ khóc liên tiếp, khiến mọi người đều xấu hổ, đại điển cầu phúc sắp kết thúc, Tập Hồng Nhuỵ nhanh chóng mang hai tiểu tổ tông đi.
Mọi người đồng loạt cúi đầu cung tiễn hoàng hậu và thái tử, chỉ có Lâm Oản thật sự nhịn không được, giương mắt nhìn thoáng qua.
Kết quả cái nhìn này không sao, khi Lâm Oản ánh mắt rơi xuống trên mặt Thái tử, đột nhiên giật mình một cái.
Danh Sách Chương: