Có điều khi tỉnh dậy, nàng lại thấy hai người mất ngủ cả đêm giống như mình.
Tịch Mai quỳ trên mặt đất, thấp thỏm lo âu, nhỏ giọng khóc nức nở, Như Ý lại chỉ yên lặng nhìn Tập Hồng Nhuỵ.
Trước giờ nàng ấy bình tĩnh tự kiềm chế, cho nên cho dù là lúc này, vẫn không lộ ra quá nhiều biểu cảm bi thương.
Tập Hồng Nhuỵ nhìn vẻ mặt của nàng ấy, ngẫm lại bản thân lúc trước hăng hái nói những lời nói hùng hồn kia, chỉ cảm thấy da mặt nóng lên, vả mặt bôm bốp.
Tiến lên một bước, nửa quỳ trước mặt nàng ấy, ôm ấy vào lòng: "Xin lỗi, là lỗi của ta.”
Như Ý chậm rãi trừng to mắt.
Nàng ấy đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nghĩ rất nhiều chuyện có thể xảy ra, chỉ là không nghĩ tới, kết quả lại là như vậy.
Vẻ mặt bình tĩnh cuối cùng cũng vỡ vụn, Tập Hồng Nhuỵ được nước mắt.
Trước mặt rõ ràng là một người nhỏ tuổi hơn nàng ấy rất nhiều, nhưng lại Tập Hồng Nhuỵ được mà nhào vào vòng tay này, coi nàng là chỗ dựa của mình.
Tập Hồng Nhuỵ thở dài một hơi.
Cho dù người khác cảm thấy nàng chỉ là một tiểu cô nương mười bảy tuổi, nhưng nàng biết mình không phải.
Nàng sống lại hai đời người, trong tay nàng cầm một kịch bản toàn diện, nàng nắm giữ quyền thế vô thượng, nàng nắm giữ "Ngón tay vàng" của một thế giới khác .
Tại sao lại biến mình thành một cô gái ngây thơ, chỉ gặp chút trắc trở, lại để người khác thỏa mãn tâm trạng của nàng?
Tập Lục Yên nói không sai, nàng mới là người cầm đao kia.
Tận hưởng uy thế mà con đao mang lại, cũng có trách nhiệm phán đoán, vung đao và gánh vác hậu quả.
Nếu ngươi sợ gánh vác trọng lượng và chịu đựng nỗi đau đó, đừng cầm con đao này lên.
Nếu đã cầm lên rồi thì đừng đem cảm xúc yếu đuối của mình giao cho người khác xử lý.
Nàng thật sự là bị nam chính kiếp trước dọa sợ.
Cho tới nay, lúc làm việc âm thầm thì rất vui vẻ, nam chính hơi phản kháng một chút, quơ quơ móng vuốt trước mặt nàng một cái, nàng đã bị dọa thành như vậy.
Nhưng có gì phải sợ đâu, hắn vươn ra móng vuốt với muội muội nàng, nàng không phải cũng vươn ra móng vuốt với "muội muội" hắn sao?
Hắn cài một Tịch Mai bên cạnh muội muội nàng, không phải nàng cũng cắm một Ngưng Mộng bên cạnh hắn sao?
Chiêu thức ngươi tới ta đi, có gì đáng ngạc nhiên.
Nam chính nhả lưới ở chỗ nàng, không phải nói rõ thành quả của nàng nổi bật, đã đủ cường đại, tiến vào phạm vi săn bắn của nam chính sao.
Ha ha ha.
Tập Hồng Nhuỵ vỗ vỗ bả vai Như Ý, nâng nàng ấy dậy.
Quay đầu nhìn về phía Tịch Mai vẫn quỳ trên mặt đất, cũng không thèm để ý nở nụ cười: "Đứng lên đi, may là ngươi chỉ là xâu chuỗi một ít tin tức, nếu ngươi dám làm muội muội của bổn cung bị thương, bổn cung nhất định để cho ngươi chết không có chỗ chôn."
Tịch Mai sợ hãi quỳ xuống đất dập đầu: "Nô tỳ không dám! Nô tỳ tuyệt không có tâm tư đó!”
Tập Hồng Nhuỵ lại ghét bỏ nhìn nàng ta một cái: "Nói hết rồi nhỉ, thật đúng là ngu xuẩn.”
"Có hai phần tiền, tại sao phải kiếm một phần, hắn có thể cho ngươi, bổn cung không thể cho sao?"
“Hắn cùng lắm chỉ là một thế tử què chân, bổn cung là người bên gối Hoàng Thượng.”
“Hắn bảo ngươi chịu nguy cơ mất đầu bán mạng cho hắn, bổn cung lại có thể cho ngươi vinh hoa phú quý.”
"Liên quan đến tính mạng, lại dễ dàng bán mạng cho một nhà như thế, mạng của ngươi không đáng giá vậy sao?"
"Thật ngu xuẩn, chẳng trách lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy."
Nghe từ “ngu xuẩn” hết lần này đến lần khác, Tịch Mai cũng đã hoàn toàn không để ý tới.
Nàng ta chỉ biết lần này, mình thật sự có thể sống sót!
Nước mắt giàn giụa khấu tạ nói: "Nương nương nói rất đúng! Là nô tỳ ngu xuẩn! Sau này nô tỳ nhất định nghe lời người!”
Tập Hồng Nhuỵ đã lười nhìn nàng ta khóc lóc, quay đầu buông Như Ý thả xuống.
“Ngày hôm qua quên nói, những thứ các gia tộc gửi đến, kiểm lại chút đi”
Như Ý lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh nói: "Đã kiểm xong rồi.”
Tập Hồng Nhuỵ quay đầu lại, khiếp sợ nhìn về phía nàng ấy: "Đã như vậy, hôm qua ngươi còn muốn làm việc sao?"
Như Ý gạt nước mắt, nín khóc mỉm cười: "Bởi vì luôn cảm thấy, ngày mai nương nương còn có thể dùng được.”
Tập Hồng Nhuỵ nhìn nàng ấy, nhịn không được lại quay đầu ôm nàng ấy một cái, mỉm cười nói: "Không sai, hôm nay vừa vặn dùng được.”
Nhưng khi nàng ôm người vào lòng, lại sinh ra một khái niệm rõ ràng.
Đây là thanh đao sống.
Đây chính là sức mạnh sống động mà thanh đao sống đó phát ra.
Cũng có lẽ, thật sự bị mạch não kỳ quái muội muội bịa chuyện đúng rồi.
Những gì ông trời ban cho con người luôn là những gì tốt đẹp nhất.
Ai nói "sống" không phải là một sức mạnh.
……
Trời dần dần sáng lên, ánh mắt mọi người chờ đợi nhìn về phía Tập Hồng Nhuỵ, nương nương đã nói rồi, sau khi chuyện thành công, sẽ có thưởng!
Tập Hồng Nhuỵ quả nhiên không nuốt lời, phất phất tay, Như Ý liền thu chiến lợi phẩm trên yến tiệc lại, phần thưởng cho người phía dưới.
Nhìn ban thưởng phong phú, hạ nhân nhất thời cảm thấy lo lắng về Tập Hồng Nhuỵ nhiều ngày như vậy, đều đáng giá!
Thấy ánh mắt vui mừng của bọn họ, Tập Hồng Nhuỵ liền cười nói: "Đồ đạc đều cất kỹ đi, nếu cất kỹ, ngày hôm qua nói cho các ngươi một bất ngờ, nương nương ta bây giờ phải giữ chữ tín."
Người bên dưới sửng sốt, nhìn phần thưởng lớn trong tay, lại nhìn mặt nương nương, chẳng lẽ ngạc nhiên không phải chỉ những thứ này sao?
Đương nhiên không phải, thứ đã có thể đoán trước, đâu thể xem là bất ngờ.
Tập Hồng Nhuỵ cười nói: "Ta biết các ngươi cũng là con cái nhà người ta, thân ở trong thâm cung này, cho dù bản thân cẩm y ngọc thực, trong lòng cũng khó tránh khỏi có tâm sự không giải được."
"Như vậy, ta thiết lập một cái rương tâm nguyện chung, nếu các ngươi có tâm nguyện gì, cứ lén lút nhét vào bên trong, biết đâu có thần tiên nhìn thấy, sẽ thực hiện giúp các ngươi thì sao?"
“A đúng rồi, các ngươi rất nhiều người đều không biết chữ, không biết viết thế nào.”
“Vậy chuẩn bị một ít đồ tốt, đến cầu Ngôn đại thống quản giúp các ngươi viết.”
"Đương nhiên, nếu không tiện đi tìm Ngôn đại thống quản, thì đến chỗ nương nương các ngươi, bái chính thần đi~"
Mọi người trừng to mắt, đây thật sự là một bất ngờ khó có thể tưởng tượng!
Mọi người kích động đến nước mắt rưng rưng, đồng loạt cúi người: "Tạ nương nương!”
Tập Hồng Nhuỵ phất tay bảo bọn họ đứng lên: "Từ hôm nay trở đi cho đến ngày nguyên tiêu, đều không có chuyện gì, các ngươi làm tốt chuyện thường ngày, cũng tùy tiện nghỉ ngơi đi, muốn ra cung gặp ai, cũng có thể tới tìm ta."
"Đợi đến tết nguyên tiêu là bắt đầu một năm mới, chúng ta lại phải bận rộn."
“Đại đa số các ngươi đều không biết đọc sách, như vậy cũng không tốt, không đọc sách không hiểu nghĩa.”
“Nương nương các ngươi ta đây ở thượng thư phòng học tập, các ngươi cũng nên học một chút.”
"Chưa nói học tốt bao nhiêu, ít nhất học được một góc mới, cao hơn mấy lão già mù chữ kia một bậc"
Các lão già mù chữ......
"Nương nương, cũng không phải bọn ta không muốn học, nhưng mà người như bọn ta, làm sao xứng chạm vào sách vở đây..."
Tập Hồng Nhuỵ cười ha ha: "Nào có cái gì xứng hay không, chỉ có muốn hay không, nương nương ta đây dùng tiền cho các ngươi mua sách, cho các ngươi mua giấy, cho các ngươi mua bút, các ngươi chỉ cần học là được."
Lại quay đầu nhìn về phía Ngôn Ngọc: "Ngôn đại thống quản, ngươi đến dạy, không thành vấn đề chứ, ngươi sẽ không phải là người kia...... Cái gì...... Của mình mình quý*...... Đúng không.”
*敝帚自珍: Của mình mình quý, ý nói ngay cả những thứ dù không tốt nhưng của mình thì mình vẫn yêu quý.
Ngôn Ngọc Tập Hồng Nhuỵ được cười rộ lên.
Đại khái là từ ngữ này quá khó viết, quá cao cấp, nương nương thật sự rất thích nói.
Ngẩng đầu nhìn nàng hai mắt sáng lấp lánh cười rộ lên: "Đương nhiên sẽ không, nương nương bảo nô tỳ làm cái gì, nô tỳ sẽ làm cái đó!"
“Ha ha ha." Tập Hồng Nhuỵ cười to.
Ngươi đừng nói, bên cạnh có một đám tiểu thái giám tiểu cung nữ xinh đẹp nghe lời như vậy, nhìn thật làm cho người ta tâm trạng sung sướng.
Sau khi thưởng mọi người xong, Tập Hồng Nhuỵ cũng chuẩn bị quay đầu nghỉ ngơi một lát.
Kỳ nghỉ đông của triều thần Đại Tề, sẽ đến mùng bảy, mấy ngày nay cho dù Thiên Vương Lão Tử đến, cũng không ai muốn động.
Ngày hôm qua chuẩn bị tiệc mừng năm mới, mệt mỏi như vậy, đoán chừng Hoàng đế cũng phải tê liệt vài ngày.
Không bằng nhân cơ hội này, cho người trong cung nghỉ ngơi thật tốt, thả lỏng một chút.
Tập Lục Yên cũng bị thuận đường giữ lại, để nàng ấy ở lại đây ba ngày.
Tập Hồng Nhuỵ sai người sắp xếp cho nàng ấy một chỗ ở khác, chuẩn bị một ít quần áo thay giặt, cũng mỉm cười nhìn nàng ấy: "Muội vẫn là ỏ tách ra với ta đi, bằng không muội ở bên cạnh ta, ta ngủ không được."
Tập Lục Yên:...
Nàng ấy ngủ rất yên tĩnh mà?
Nhưng như vậy cũng tốt, thực ra nàng ấy cũng thích ở một mình hơn.
Bên cạnh có thêm người, cho dù là tỷ tỷ ruột, hình như cũng không được thoải mái lắm.
Có một gian phòng đơn độc, nàng ấy có thể suy nghĩ một chút, vấn đề ba tỷ tỷ về nhà mẹ đẻ.
Bên phía Tập Hồng Nhuỵ, hoàn toàn tiến vào trạng thái phung phí kỳ nghỉ của mình.
Nhưng lúc một mình nằm trên giường, vẫn là nhịn không được nghĩ, hẳn là có một số người, hoàn toàn ngủ không yên nhỉ.
Haizz, vội vàng gào thét chạy đến địa bàn của nàng săn bắn như vậy, có nghĩ tới vừa trở về, hang ổ của mình cũng bị đào rồi.
Hôm qua quên cười, hôm nay cuối cùng cũng có thể cười lại rồi, ha ha ha!
……
Ninh Lan rời khỏi cung yến, sau khi nhận được tin tức từ mẫu thân, ngón tay siết chặt lại.
Hắn mới vừa mới hài lòng vì bước đầu tiên của mình thành công, trăm triệu lần không ngờ, vừa quay đầu lại, một con mồi lớn nhất của mình, đột nhiên thoát lưới.
Cho tới nay, hắn đều có thể xử lý hoàn mỹ quan hệ với Bạch Liên Nhi, dùng thái độ như gần như xa, hấp dẫn nàng ta chủ động nhào tới.
Một khi truy đuổi trở thành bản năng, người ở trong đó, sẽ không tự chủ mà phóng đại cuộc truy đuổi này đến mức chiếm toàn bộ tầm mắt, từng chút bỏ qua suy tính, thậm chí quên đi mục đích vốn có của mình.
Lúc này không cần trả giá quá nhiều, chỉ cần ở bên cạnh thỉnh thoảng khích lệ, người trầm luân trong truy đuổi sẽ giống như con lừa đội củ cải, điên cuồng kéo cối xay.*
*Có nhiều dị bản, kể về chuyện con người buộc củ cải lên lưng con lừa để nó kéo cối xay, chở vật nặng. Còn con lừa vì muốn ăn được củ cải trước mặt mà điên cuồng kéo, nhưng nó chẳng bao giờ vươn tới củ cái đó được.
Mà hiện tại, đột nhiên có một đòn cắm ngang, khiến Bạch Liên Nhi ngừng lại.
Khi nàng ta dừng lại, sẽ quay đầu lại, những thứ không cảm nhận được khi theo đuổi, lúc này sẽ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Vì thế nàng ta dao động, nàng ta vậy mà lại dao động.
Ninh Lan dần cảm nhận được sự tức giận chưa từng có.
So với quân cờ khác của hắn, quân cờ Bạch Liên Nhi đã không an phận đến mức khiến hắn nhíu mày.
Hắn nhất định phải chịu đựng nữ nhân nông cạn này, tính toán nông cạn này, hùa theo mỗi lần nàng ta đột nhiên sinh ra d.ục vọng, làm ra các loại thăm dò.
Mỗi lần nhớ tới nàng ta thuê một nô tỳ thô bỉ, rót rượu cho hắn, chuyện hắn còn không thể không phối hợp, Ninh Lan liền Tập Hồng Nhuỵ được nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy nhục nhã bội phần.
Nhưng dù là như vậy, vì mưu đồ, hắn cũng không thể Tập Hồng Nhuỵ xuống tất cả, khuôn mặt tươi cười đón chào.
Nhưng không ai biết, mỗi khi hắn nhìn thấy Bạch Liên Nhi ở trước mặt hắn, dáng vẻ "thuần khiết" coi hắn là kẻ ngốc, hắn đều sẽ dâng lên một loại chán ghét từ đáy lòng.
Bây giờ lại còn muốn lôi kéo nàng ta thêm nữa sao, Ninh Lan cảm nhận được cơn giận dữ trước nay chưa từng có.
Trầm tư hồi lâu, Ninh Lan cười lạnh một tiếng.
Tiểu nha đầu áo đỏ kia, thật ngoài dự liệu của hắn, rõ ràng bỏ qua oán thù cá nhân, lớn mật đào góc tường phủ Quốc Công.
Như vậy, tính nguy hiểm của nữ nhân này, có lẽ còn cao hơn tưởng tượng của hắn
Nàng hoàn toàn không giống một nữ nhân bình thường, bất luận là ánh mắt, dã tâm, hay là thủ đoạn, đều mạnh hơn nữ nhân khác rất nhiều, cho dù là một nam nhân đến, cũng chưa chắc có thể làm xuất sắc hơn nàng.
Đáng sợ nhất là, sau khi nàng có trí tuệ của một người đàn ông, còn có một thân thể nữ nhân.
Lợi dụng thủ đoạn mềm mại quyến rũ độc đáo và ngụy trang tự nhiên của phụ nữ, nàng sẽ đi lại thuận tiện hơn người khác.
Đây đã là một đối thủ không thể khinh thường, thậm chí có thể là đối thủ lớn nhất.
Nếu vì nàng là phụ nữ mà coi thường nàng, hiển nhiên là không được.
Hắn tuyệt không thể để cho sức mạnh của phủ Quốc Công bị nàng cướp đi.
Nâng kiệu sao, thủ đoạn rất cao minh, nhưng nàng đánh giá quá thấp lòng xấu hổ của một tiểu thư khuê các.
Có lẽ đối với người đã từng là nô tỳ như nàng mà nói, đồ vật lựa chọn, đương nhiên là càng đắt tiền càng tốt.
Nhưng đối với Bạch Liên Nhi, đồ vật bày trước mặt nàng ta càng đắt đỏ, nàng ta càng sợ làn váy "cao thượng" của mình bị nhiễm bẩn.
Một nữ nhân cao thượng, làm sao có thể vì công danh lợi lộc, vàng bạc cặn bã, phản bội tình yêu chứ?
Cho nên Tập Hồng Nhuỵ cho Bạch Liên Nhi một cái kiệu cao, hắn có thể thuận thế cho nàng ta một cái đài cao không xuống được.
……
Trở về sau khi tiệc mừng năm mới kết thúc, Bạch Liên Nhi cơ hồ nhận được sự chú ý của cả nhà, ngay cả cha nàng ta, lão quốc công, cũng tự mình đến chỗ nàng ta và mẹ, thưởng thức bài văn nàng ta viết trong tiệc, cũng vui mừng khen ngợi.
Bạch mẫu vui mừng khôn xiết, bây giờ nhà họ có mặt mũi như vậy, con gái không ai là không thể gả!
Bạch Tín Trúc cũng lập tức tỉnh táo tinh thần, trơ mặt lại gần: "Muội muội, lúc trước là ca ca sai, hoá ra muội có mưu đồ lớn như vậy, không nói sớm!"
"Nhưng muội nghe ca ca nói, câu trước muội nói vẫn không được, huynh nói với muội, gả cho Quang Vương thế tử an toàn hơn."
"Muội cẩn thận ngẫm lại, nếu bệ hạ thật sự muốn nhận con thừa tự, vậy nhận con thừa tự của ai không được, Quang vương phủ cùng bệ hạ quan hệ thân thiết như vậy, nhất định ưu tiên bọn họ."
"Nếu như... tóm lại, muội gả cho Quang Vương thế tử, nhất định tốt hơn tên què kia!"
“Về phần ngươi không muốn làm thiếp, muốn làm bình thê, vậy càng đơn giản.”
"Ca ca ta đi nói với Quang vương thế tử, lấy uy vọng của phủ quốc công chúng ta, một đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương như muội, còn là đệ nhất tài nữ thanh danh lan xa, làm một bình thê thì có là gì!"
Bạch Liên Nhi đang bực bội dùng luyện chữ để dời sự chú ý, nghe hắn ta nói như vậy, nhất thời càng phiền, ném cây bút trong tay qua: "Quang Vương thế tử!Quang Vương thế tử! Huynh chỉ biết Quang Vương thế tử thôi!”
"Nếu huynh thật sự thích Quang Vương thế tử, tự mình gả đi!"
Bạch Tín Trúc tránh được ngòi bút của nàng ta, không thể tin nhìn muội muội của mình: "Ôi, ta nói muội muội này, gần đây tính tình muội sao lại lớn như vậy, ta không thương lượng với muội sao, muội gấp cái gì!"
Bạch Liên Nhi nhìn hắn ta, lập tức nằm sấp trên bàn khóc lên: "Ai muốn thương lượng với huynh, huynh đi ra ngoài có được hay không, chuyện của ta, huynh có thể đừng quản không!"
Bạch Tín Trúc nôn nóng nhìn nàng ta, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể hổn hển xoay người rời đi.
Chờ hắn ta ra ngoài, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Biểu ca.”
Bạch Tín Trúc quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt Ninh Lan lúc này có vẻ vô cùng xui xẻo.
Hai tay Tập Hồng Nhuỵ được mà ôm trước ngực.
……
Bạch Liên Nhi từ sau khi thể hiện phong thái trong yến hội, thanh danh càng ngày càng vượng, nhưng trái tim của nàng ta, lại càng ngày càng nôn nóng.
Mỗi ngày nhìn bàn giấy không có chút tin tức ngẩn người, Lan ca ca, thật sự không có một chút biểu hiện nào với nàng ta sao?
Đợi qua mùng năm, nàng ta rốt cuộc không đợi được nữa, trực tiếp đến Thụy vương phủ, tìm dì của mình.
Nhưng lần này, Thụy vương phi lại không ra gặp nàng ta, mà là để một thị tỳ đuổi nàng ta đi.
Bạch Liên Nhi khiếp sợ nhìn tỳ nữ: "Vì sao dì không gặp ta…”
Thị tỳ kia cười lạnh: "Bạch tiểu thư, cần gì phải đến phủ đệ như chúng ta, tương lai người phải gả cho nhân vật lớn, chúng ta cũng không dám trèo cao, người vẫn là từ đâu tới trở về nơi đó đi."
Vừa nghe vậy, ma ma bên cạnh Bạch Liên Nhi nhất thời nổi giận: "Sao ngươi nói chuyện với cô nương nhà ta như thế!"
Thị tỳ kia lại không sợ chút nào, tiếp tục cười lạnh nói: "Ta nói như thế nào, ta chỉ nói như vậy thôi, nhưng thiếu gia quý phủ tự mình nói với thế tử chúng ta, muội muội ngài ấy là muốn gả cho thế tử Quang Vương, bảo hắn đừng vọng tưởng."
“Hứ, cũng Tập Hồng Nhuỵ xem, rốt cuộc là ai tới trước”.
Ma ma tức giận nói: "Ngươi - -”
Bạch Liên Nhi lại ngắt lời bà ta, lo lắng tiến lên một bước: "Ngươi nói ai? Ca ca ta sao?”
Thị tỳ kia lại hừ một tiếng: "Không phải Bạch công tử còn có thể là ai đây, trước kia bám lấy vương phi của chúng ta, từng câu từng câu gọi dì thân thiết."
"Hiện tại người phát đạt, liền chướng mắt Thụy vương phủ chúng ta, đúng không?"
“Vậy người tự đi trèo cành cao của người đi, Thụy vương phủ chúng ta cũng không dám nịnh bợ người, hừ.”
Dứt lời xoay người vào trong cửa, trực tiếp đóng cửa lại.
Ma ma nhìn cánh cửa đóng lại, tức giận giậm chân: "Nàng ta là một nha đầu, sao dám nói chuyện với tiểu thư như vậy!"
"Thật sự cho rằng cô nương chúng ta không phải bám víu nhà bọn họ, tiểu thư người hiện tại đang tranh giành như vậy, ta xem người không bằng nghe lời thiếu gia..."
“Câm miệng!”
Ma ma dừng lại, nhìn về phía Bạch Liên Nhi, nhất thời hoảng sợ.
Chỉ thấy Bạch Liên Nhi lúc này, đã khóc đầy nước mắt.
Ca ca nàng ta sao có thể như vậy chứ!
Thì ra không phải Lan ca ca không tới, mà là bị ca ca nàng ta ngăn trở về, ca ca nàng ta lại còn nói bậy với Lan ca ca một trận.
Cứ như vậy, biểu ca nên nghĩ gì về nàng ta đây!
Hắn sẽ không cảm thấy, nàng ta giống như ca ca mình nói, là một người phụ nữ thay đổi thất thường, thấy lợi quên nghĩa chứ.
Nàng ta nên giải thích với hắn như thế nào, căn bản không phải như hắn nghĩ, tất cả đều là hiểu lầm!
Gió lạnh thấu xương, đông lạnh cả nước mắt lẫn trái tim nàng ta thành băng.
Trong gió lạnh co rúm, một ý niệm chậm rãi chiếm cứ trong đầu......
Hay là... hay là cứ dựa theo ước định... gả cho Lan ca ca đi...
Nàng ta sao lại thích Lan ca ca... sao lại thích Lan ca ca...
Nhất định có thể chứng minh với mọi người... Bạch Liên Nhi nàng ta... tuyệt không phải là một nữ nhân ái mộ hư vinh!