Tờ giấy rách nát dán cửa sổ không biết đã bị ai chọc thủng một lỗ, lúc này có người đang lặng lẽ ghé mắt nhìn vào.
Thiếu nữ bên trong xõa tóc, vì đã cởi áo nên trên người chỉ mặc một cái yếm để lộ da thịt trắng như tuyết.
Nàng ấy thò tay vào chậu tát nước lên cánh tay, sau đó thì đưa cả đầu vào chậu.
Ngay lúc nàng ấy nhắm mắt lại, nghiêm túc gội đầu thì đột nhiên nghe tiếng có người bước vào.
Nữ tử vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, đang muốn phản ứng lại thì có người kéo lấy cái yếm trước ngực nàng ấy rồi hưng phấn hô hoán chạy ra ngoài, còn không ngừng quơ cái yếm trong tay.
Thiếu nữ vừa vội lại vừa tức. Nàng ấy bối rối dùng y phục che mình lại, tóc cũng không buồn lau khô mà lập tức đuổi theo ra cửa: "Bảo Trụ, đừng phá nữa!"
Oắt con kia lại không thèm nghe mà tiếp tục vẫy cái yếm sặc sỡ, chạy vòng khắp sân.
Tập mẫu đang giặt y phục trong nội viện thấy vậy thì hùng hổ nói: "Con nha đầu khốn này! Mấy cái thứ bẩn thỉu này mà không biết cất kỹ để đệ đệ của ngươi nhặt chạy đi khắp sân. Còn biết xấu hổ hay không?"
Tập Lục Yên bị cướp đồ tư mật thì vốn vừa xấu hổ vừa tức giận nhưng sau khi nghe thâm mẫu không phân biệt tốt xấu mắng một trận thì nàng ấy không nhịn được mà òa khóc.
Nam nhân uống say nằm trên ghế ở góc tường nghiêng người: "Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo!"
Hắn ta ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn quanh bốn phía. Khi nhìn tới Tập Lục Yên thì con mắt hắn ta chợt sáng lên.
Cô nương mười bốn tuổi đang ở thời điểm nảy nở, mềm mại như gốc hành, eo thì ra eo, mông thì ra mông.
Bởi vì sốt ruột chạy ra mà y phục lộn xộn, gương mặt ướt đẫm. Dáng vẻ rụt rè của nàng ấy khiến cho người ta nhìn thấy thì trái tim lập tức ngứa ngáy.
Không biết tại sao miệng lưỡi lại hơi khô đắng nên hắn ta li.ếm môi một cái, sau đó đưa tay hô: "Nha đầu chết tiệt, tới đây!"
Tập Lục Yên y phục không chỉnh tề đang bị đệ đệ chọc tức đến mức bật khóc, vừa ngẩng đầu thì nghe thấy Lâm Quý đang kêu mình.
Người tên Lâm Quý này là kế phụ của nàng ấy. Hắn ta thích uống rượu, tính tình lại không tốt. Bình thường nếu hắn ta kêu mà nàng ấy đến muộn một chút thì sẽ ăn mấy bạt tay.
Tập Lục Yên không dám thất lễ nên nén nước mắt đi qua, nhỏ giọng hỏi: "Phụ thân, có chuyện gì vậy ạ?"
Lâm Quý thấy nàng ấy đến gần thì đôi mắt đỏ bừng càng trừng lớn hơn.
Đôi mắt hắn ta nhìn vào ngực Tập Lục Yên chằm chằm, sau đó hắn ta nuốt nước bọt duỗi móng vuốt ra: "Ngươi là cô nương lớn như thế mà cũng không mặc y phục đàng hoàng. Lại đây, phụ thân buộc lại cho ngươi…"
Tập Lục Yên như bị sét đánh một cái.
Nàng ấy là cô nương lớn như thế, còn là hạt giống nô tỳ, sớm muộn gì cũng phải chuẩn bị vào phòng hầu hạ lão gia thiếu gia nên đã biết chuyện đời từ lâu.
Nhìn thấy Lâm Quý cười văng nước bọt đầy mặt thì một cảm giác sợ hãi lóe lên khiến nàng ấy cuống quýt tránh né.
Lâm Quý thấy vậy thì sắc mặt lập tức trở nên u ám.
Kỹ nữ thúi, còn dám tránh sao? Sớm muộn gì cũng sẽ bị các lão gia chơi nát mà còn dám tỏ vẻ trong sáng trước mặt hắn ta!
Hắn ta loạng choạng đứng dậy, định túm lấy nha đầu chết tiệt này cho nàng ấy một bạt tay.
Kết quả còn chưa túm được người thì lại có hai cái tát vang dội giáng xuống trước.
Sau khi Lâm Bảo Trụ đoạt yếm xong lại nhìn thấy phản ứng xấu hổ của Tập Lục Yên thì vui sướng muốn chết, nó lè lưỡi làm mặt quỷ: "Lêu lêu lêu! Ngươi đến bắt ta à? Một hồi ta sẽ treo nó lên cây cho người thẹn chết luôn, ha ha ha!"
Sau khi dạo tới dạo lui một vòng, nó quay đầu muốn chạy ra ngoài nhưng nhất thời không thấy đường nên lập tức đụng trúng người nào đó.
Lâm Bảo Trụ đã quen tung hoành trong nhà nên lập tức ngẩng đầu mắng: "Ai đụng ta?"
Nó còn chưa thấy rõ mặt người đó là ai thì người đó đã giơ tay lên, tát nó hai bạt tay hai bên trái phải khiến nó ngã lăn ra đất.
Lâm Bảo Trụ lập tức ngây ngẩn cả người, nó ngồi dưới đất run mấy cái rồi òa khóc: "Mẫu thân! Mẫu thân! Mẫu thân!"
Tập mẫu vừa mắng Tập Lục Yên vừa muốn kéo Lâm Bảo Trụ lại, kết quả lại thấy cục cưng quý giá của mình bị người khác đánh hai bạt tay mạnh đến mức ngã lăn ra đất.
Bà ta kéo bảo bối đang ngồi trên mặt đất của mình lên rồi nổi giận đùng đùng nhìn sang. Khi nhìn thấy mặt của người đó thì bà ta sững sờ: "Hồng nha đầu?"
Rất nhanh bà ta đã kịp phản ứng lạ, tức giận nói: "Không phải con đã theo đại tiểu thư gả qua phủ thái tử rồi sao? Vừa về sao lại đánh đệ đệ của con?"
Tập Hồng Nhụy phủi tay, bình tĩnh nhìn thân mẫu của mình: "Ta thấy da tên tiểu tạp chủng này đang rất ngứa, nếu hôm nay không đánh cho nó thoải mái thì nó sẽ khó chịu."
Xưa nay Lâm Bảo Trụ lấn yếu sợ mạnh, cũng sợ nhất người đại tỷ này. Nghe nàng nói vậy thì nó lập tức co rút trong ngực mẫu thân, nhìn nàng giống như là đang nhìn thấy yêu quái phương nào.
Tập mẫu ôm bảo bối tâm can của mình, tức giận dậm chân: "Thằng bé không phải là đệ đệ của con sao? Con làm tỷ tỷ mà không hề đau lòng à?"
Tập Hồng Nhụy cười giễu một tiếng, sau khi giật lấy thứ trong tay Lâm Bảo Trụ thì đi về phía Tập Lục Yên đang đứng dưới mái hiên. Nàng liếc Lâm Quý một cái rồi nhìn xuống bên dưới.
"Các ngươi cũng không phải mới biết ta ngày đầu, tính tình ta thế nào thì các ngươi cũng rõ. Nếu làm phiền ta thì ta sẽ không nể các ngươi là ai đâu. Quản lý bảo bối của các ngươi cho tốt, nếu để nó rơi vào tay ta thì ta sẽ cho nó hối hận vì đã sống."
Tập mẫu: ...
Tuy nói trên đời này không đạo lý lão tử sợ tiểu tử nhưng không biết vì sao Tập mẫu lại rất rụt rè khi đối diện với đứa con gái này. Bà ta chỉ có thể ôm chặt con trai, oán hận không nói lời nào.
Ban đầu Lâm Quý đang h.am m.uốn Tập Lục Yên đến mức nhỏ dãi nhưng khi thấy Tập Hồng Nhụy đứng cạnh Tập Lục Yên thì hắn ta hơi khiếp sợ mà lui về sau mấy bước, sau đó cúi đầu khom lưng: "Cô nãi nãi, sao bây giờ lại quay về thế?"
Tập Hồng Nhụy liếc hắn ta một cái rồi quay đầu nhìn về phía Tập Lục Yên hai mắt đã đẫm lệ.
Tập Hồng Nhụy có ba phụ thân, một ca ca, hai đệ đệ và một muội muội. Tiểu cô nương chỉ biết khóc này là nhị muội của nàng, còn tên tiểu tạp chủng kia chính là đệ đệ nhỏ nhất của nàng.
Nàng và đại ca là cùng phụ thân.
Huynh đệ tỷ muội Tập gia đều giống mẫu thân nên rất đẹp. Bởi vì mẫu thân của bọn họ lúc còn trẻ cực kỳ đẹp.
Nhưng nha hoàn có bắt mắt thì đôi khi là chuyện tốt nhưng cũng có khi là huyên xấu.
Mẫu thân của nàng không thể trở thành di nương* như mơ ước mà còn bị chủ mẫu coi là cái đinh trong mắt, giao cho gia đinh đánh xe ngựa, cũng chính là thân phụ của nàng.
*Con gọi thiếp thất của cha.
Thân phụ của nàng họ Mã, đại ca của nàng tên Mã Bảo Căn nên đương nhiên ban đầu tên của nàng cũng không phải là Tập Hồng Nhụy mà là Mã Bảo Phương.
Nhưng sự ái mộ hư vinh của Tập Hồng Nhụy đã được nuôi dưỡng từ bé nên nàng cũng ghét bỏ cái tên ban đầu. Mã Bảo Phương, thật khó nghe làm sao, nghe thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Thế là sau khi thân phụ qua đời, nàng không hề do dự mà đổi sang họ của người phụ thân thứ hai. Nàng phỏng theo tên của Tập Lục Yên, sửa lại một cái tên rất hay là Tập Hồng Nhụy.
Nữ tử trên đời này vốn là để gả cho nhà người ta, cũng không tới lượt nàng nối dõi tông đường nên thích kêu gì thì kêu, tương lai để sính lễ và tiền ở lại là được rồi.
Trái lại là người phụ thân thứ hai của nàng lại vui vẻ thuận theo, còn cho nàng không ít đồ tốt nên Tập Hồng Nhụy đắc ý, từng tiếng gọi phụ thân càng thêm ngọt ngào.
Người phụ thân thứ hai của nàng là một thương nhân, lúc đến kinh thành làm ăn vô tình nhìn trúng quả phụ phong lưu xinh đẹp là mẫu thân của nàng.
Mẫu thân cũng không phải là người an phận thủ thường nên đương nhiên sẽ không cam lòng thủ tiết. Một tới hai đi đã kéo được ông, còn sinh cho ông một đôi long phượng là nhị đệ Tập Lục Liễu cùng với nhị muội Tập Lục Yên.
Khi còn sống với người phụ thân thứ hai, có thể nói đó là quang cảnh tốt đẹp nhất của nhà các nàng nhưng rồi có một ngày, người phụ thân thứ hai này của nàng đột ngột biến mất.
Đến tận bây giờ Tập Hồng Nhụy cũng không biết nguyên nhân nhưng điều gì cũng có thể xảy ra. Nếu không phải là gặp sơn phỉ trên đường đi buôn thì cũng có thể là chuyện làm ăn trong kinh không thuận lợi, hoặc là bị vợ lớn, tộc lão trong nhà quản thúc, cũng có thể chỉ đơn giản là mẫu thân nàng già nên xấu đi.
Tóm lại là ông biến mất không một dấu vết, chỉ để lại cho mẫu thân hai đứa con một trai một gái làm gánh nặng khiến cho ngày nào mẫu thân cũng chửi ầm lên nhưng chẳng làm được gì.
Vẻ mỹ mạo giúp bà ta được an nhàn lúc trẻ tuổi lại khiến cho bà ta bị báo ứng lúc về già. Mấy năm nay mẫu thân nàng không biết làm gì ngoài việc dựa dẫm vào nam nhân.
Thế nên dựa vào mấy phần nhan sắc còn sót lại, bà ta lại câu được Lâm Quý. Bà ta không màng người khác, không màng tiền của hắn ta cũng không màng hắn ta có bản lĩnh hay không. Chỉ cần hắn ta là nam nhân, cao lớn mạnh khỏe là được.
Kết quả là tên Lâm Quý này chẳng có gì cả nhưng được cái cao lớn khỏe mạnh. Thế nên gả đi chưa được mấy ngày thì mẫu thân nàng đã bị đánh cho phục tùng.
Mẫu thân nàng không chỉ không tìm được điểm tựa mà còn bị Lâm Quý vắt kiệt sức lực, ngày nào cũng bị chửi bới bắt làm việc.
Đại nha hoàn đã từng mười ngón tay không nhuốm bụi trần giờ chỉ có thể làm bà tử giặt y phục. Ngay cả y phục của quý nhân trong phủ còn không được chạm đến mà chỉ có thể giặt y phục thối cho tôi tớ đê tiện để nuôi Lâm Quý uống rượu.
Mẫu thân nàng oán trách nhưng không dám oán trách Lâm Quý vì sẽ bị đánh, bà ta cũng không dám oán trách con trai vì sau này nó sẽ là chỗ dựa cho bà ta nên chỉ có thể oán trách hai đứa con gái.
Nhưng Tập Hồng Nhụy là ai? Chỉ cần một câu không đúng thì nàng sẽ lật bàn. Nếu ai dám gây khó dễ nàng thì nàng sẽ khiến cho mọi người đều cho chịu. Nếu mẫu thân nàng mắng nàng thì nàng sẽ chống nạnh, mắng mộ tổ cả nhà đến mức bốc khói.
Thời gian lâu dài thì mẫu thân nàng cũng không dám, hơn nữa Tập Hồng Nhụy thông minh lanh lợi biết làm việc nên chẳng bao lâu đã thu hút ánh mắt của tiểu thư, sau đó thì bị thu vào nhà.
Cả nhà đều dựa vào thể diện của nàng trước mặt chủ tử nên càng ngày càng coi nàng như Bồ Tát. Mà Tập mẫu không tìm được người sai bảo thì trút hết mọi tức giận lên đầu Tập Lục Yên.
Lúc có phụ thân ở bên cạnh thì Tập Lục Yên cũng được coi là "Kiều tiểu thư", Tập Hồng Nhụy còn nhớ lúc nhỏ nàng ấy đã thuộc được Tam Tự Kinh.
Nhưng cú ngã này lại rơi xuống hố sâu khiến cho đời này của nàng ấy không thể đứng dậy nổi. Sự giáo dục mà nàng ấy nhận được khi bé ngoài việc khiến nàng ấy càng dễ bị bắt nạt hơn thì chẳng có điểm nào tốt cả.
Kiếp trước Tập Hồng Nhụy nhìn thấy nàng ấy thì thật ra cũng cảm thấy phiền. Dù sao cũng là bùn trong đất mà ngươi còn làm Bồ Tát gì chứ?
Nhưng so với nàng ấy, Tập Hồng Nhụy càng ghét Lâm Quý và tiểu dã chủng của hắn ta hơn. Thế nên lúc thấy hai tên tạp chủng kia bắt nạp đệ đệ muội muội mà mình đã chấp nhận thì nàng đều không do dự mà vung một cái tát để bọn hắn biết ai mới là lão đại của nhà này.
Có lẽ là vì thế mà Tập Lục Yên yếu đuối mới coi nàng như là đấng cứu thế.
Kiếp trước nàng bị bán đến kỷ viện, sau khi thất bại thảm hại thì mọi người đều ghét bỏ nàng. Trong lúc ấy chỉ có muội muội nhu nhược này lén chạy đến nơi bẩn thỉu kia đưa hết tiền tích góp cho người ở trong đó để bọn họ đối xử với nàng tốt hơn.
Tập Hồng Nhụy thật sự không biết một người mà ngay cả bản thân mình còn không lo nổi thì học làm Bồ Tát làm gì?
Nhưng lúc đó Tập Hồng Nhụy nghèo túng thật sự được ánh sáng của Bồ Tát soi sáng.
Sau này khi Tập Hồng Nhụy bị đưa vào tử lao vì giết những tên khách làng chơi, lúc nhận được phán quyết thì đại ca ruột cùng với nhị đệ khác phụ thân của nàng đều đến đưa bát cơm trảm đầu cho nàng.
Tập Hồng Nhụy liếc mắt nhìn nhưng lại không thấy muội muội hèn nhát của mình thì cảm thấy hơi lạc lõng. Lúc ấy nàng mới tỏ vẻ lơ đãng hỏi: "Lục Yên không đến à?"
Nghe nàng hỏi vậy, đại ca của nàng im lặng mà bàn tay đang cầm đồ của nhị đệ cũng khựng lại.
Một khắc cuối cùng trước khi kết thúc sinh mệnh, Tập Hồng Nhụy lại bình tĩnh đến lạ thường. Nàng ngửa đầu bầu trời vô hình qua tử lao: "Cũng tốt, nàng nhát gan như vậy, nếu trông thấy thì cũng sẽ sợ hãi."
Lúc này âm thanh bát đũa chạm đất nặng nề vang lên, Tập Hồng Nhụy nhìn sang thì thấy bàn tay run rẩy của Tập Lục Liễu.
Hắn là huynh muội sinh đôi của Tập Lục Yên nên luôn có điểm giống nhau. Lúc hắn ngẩng đầu, Tập Hồng Nhụy còn có ảo giác là mình đang nhìn thấy Tập Lục Yên.
Tập Lục Liễu nhìn nàng, bờ môi run rẩy: "Đại tỷ... Nàng không tới được... Nhưng mà đại tỷ, tỷ sẽ nhanh chóng gặp được nàng thôi. Đến lúc đó ở trên đường Hoàng Tuyền, tỷ quan tâm nàng một chút…"
Tập Hồng Nhụy sững sờ, sau khi kịp phản ứng thì lập tức bắt lấy lồng giam: "Đệ có ý gì?"
Tập Lục Liễu nhìn nàng một lúc, cuối cùng nhịn không được mà khóc không thành tiếng. Lúc này đại ca vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh chậm rãi kể mọi chuyện cho nàng nghe.
Chuyện rất đơn giản, Tập Lục Yên mang thai không rõ ràng.
Nàng ấy còn chưa xuất giá nên đứa bé này là con hoang không biết của ai.
Nàng ấy rất sợ hãi nhưng không dám nói cho ai biết. Thế nên nàng ấy lớn mật tự đưa ra quyết định, tự mình nhảy từ chỗ cao xuống cho sẩy thai. Kết quả là cái thai mất, người cũng không còn.
Khi đó Tập Hồng Nhụy rất hoang mang: "Là con của ai?"
Nàng rất sợ hãi. Chẳng lẽ là lúc đi gặp nàng đã bị mấy tên thấp kém kia…
Nhưng mà hiển nhiên chân tướng còn khó chấp nhận hơn nàng nghĩ. Đại ca im lặng một hồi lâu rồi ủ rũ cúi đầu nói cho nàng nghe một đáp án mà nàng không thể tưởng tượng được.
…
Tập Hồng Nhụy nhìn thoáng qua Lâm Quý đang trơ mặt ra cười. Sớm biết hắn ta là súc sinh nhưng không ngờ hắn ta lại súc sinh đến như vậy.
Song khi nhìn về phía Tập Lục Yên, nàng lại cảm thấy bực bội: "Đồ vô dụng, tay dài để làm gì hả? Sao không đánh hắn?"
Người không sợ chết thì rốt cuộc là sợ cái gì hả?
Tập Lục Yên bị những chuyện vừa rồi làm cho giật mình, nói không nên lời nên chỉ dám nhìn Tập Hồng Nhụy.
Nhìn thấy đại tỷ đã lâu không gặp, nàng ấy như tìm được chỗ dựa. Người còn chưa lên tiếng thì nước mắt đã rơi trước: "Đại tỷ..."
Ai u trời ạ...
Tập Hồng Nhụy nhìn thấy nước mắt của nàng ấy thì chỉ nghĩ được một chữ, phiền! Nàng chỉ ước có thể đấm ai đó hai cái!
Nhưng ngươi thì có chiêu gì? Người ta sống không nổi nữa thì chết, ngươi có chiêu gì?
Không có chiêu thì phải nhẫn nhịn!
Tập Hồng Nhụy hít sâu một hơi, cố hết sức khôi phục tập trạng rồi ra vẻ ân cần, trả đồ lại cho nàng ấy: "Về phòng mặc y phục vào đàng hoàng đi!"
Từ khi Tập Hồng Nhụy làm hồi môn đi theo tiểu thư thì không có ai nói chuyện với Tập Lục Yên nên lúc này nàng ấy có vô vàn lời muốn nói: "Đại tỷ..."
Tập Hồng Nhụy mỉm cười, chậm rãi nói hai chữ: "Nhanh đi!"
Tập Lục Yên: ...
"Áo."
Tập Lục Yên vừa vào cửa thì Tập Hồng Nhụy lập tức quay đầu, từng bước đi tới nhìn ba người dưới bậc thềm.
Đợi khi nàng trở thành nương nương, bay lên cành cao hóa thành phượng hoàng thì đương nhiên mẫu thân, huynh đệ, tỷ muội của nàng cũng muốn vượt Long Môn.
Người ta thường nói, ngàn dựa vạn dựa cũng không đáng tin bằng người nhà thân mẫu.
Tầm mắt của nàng rơi trên người Lâm Quý đang bẽn lẽn thì không khỏi cười giễu.
Chó hoang như ngươi sao có thể chạm được lông phượng hoàng?
Quốc trượng ngươi cũng đừng mơ tưởng, hôm nay ta muốn ngươi…
Chết dưới tay của ta!
Danh Sách Chương: