Bùi Tam cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, tâm trạng kích động chờ đợi bên ngoài. Vì ngày hôm nay, hắn ta đã chuẩn bị kỹ càng, hôn lễ được tổ chức vô cùng long trọng, hắn ta muốn cả thế gian chứng kiến thời khắc huy hoàng của mình!
Dắt ngựa đến trước kiệu hoa, Bùi Tam không kìm nén được phấn khích lên tiếng: "Hồng Nhi, gả cho ta, nàng có vui không?"
Tập Hồng Nhụy im lặng không nói.
Không nhận được câu trả lời, Bùi Tam cũng không bận tâm, dù sao nàng có vui hay không thì bản thân hắn ta cũng vui mừng khôn xiết.
Nói trắng ra, đối với Tập Hồng Nhụy, trong lòng hắn ta vẫn có chút áy náy.
Những chuyện xảy ra mấy ngày trước, hắn ta chưa từng quên, từng câu từng chữ cãi vã lúc đó, đều là suy nghĩ thực sự trong lòng hắn ta.
Thế nhưng bởi vì tình thế thay đổi, hắn ta bất đắc dĩ phải quay lại cầu xin nàng, trước mặt mọi người quỳ xuống giữa đường, tự tát vào mặt mình, đau khổ cầu xin.
Nỗi nhục nhã ấy, từng giây từng phút đều đè nặng trong lòng hắn ta.
Bùi Tam lạnh lùng quay đầu nhìn về phía rèm kiệu, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Bây giờ thì cứ đắc ý đi, chờ đến khi biết người đó là Hoàng đế, không biết nàng sẽ hối hận đến mức nào?
Nhưng có cách nào đây, là số phận nàng thấp hèn, cho dù có nhảy lên cành cao, cũng không thể trở thành phượng hoàng.
Cả đời này, nàng đã định sẵn là người bên cạnh hắn ta.
Tập Hồng Nhụy ngồi trong kiệu hoa, dùng quạt che khuất gương mặt.
Cảm nhận được sự đắc ý ẩn giấu trong lời nói của Bùi Tam, nàng nở một nụ cười lạnh.
Bây giờ đã vui mừng đến thế này, lát nữa còn chẳng vui đến chết sao?
...
Để chúc mừng "ngày trọng đại" của mình, Bùi Tam gần như đã mời tất cả những người có thể mời, kiệu hoa vừa dừng lại, lập tức có một đám người hân hoan đến xem mặt tân nương.
Bùi Tam ân cần đưa tay ra, nhưng Tập Hồng Nhụy lại hất tay hắn ta, tự mình nhảy xuống, Mị Nhi ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy nàng.
Nhìn bàn tay trống rỗng của mình, sắc mặt Bùi Tam có chút khó coi.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta lại tự an ủi bản thân bằng một nụ cười, không sao cả, đã đến nước này rồi, nàng còn có thể đắc ý được bao lâu nữa?
Bị một đám người vây quanh, Bùi Tam vui vẻ bước vào trong sân.
Tuy Bùi mẫu dựa vào thân phận nhũ mẫu của Thế tử gia mà được phân cho một căn nhà riêng biệt, nhưng ở kinh thành đất chật người đông này, sân viện dành cho hạ nhân đương nhiên không thể quá lớn, chỉ một bước là đã đi vào trong.
Nam chủ và nữ chủ đương nhiên ngồi ở chính đường, chỉ là rất kỳ lạ, Bạch Liên Nhi vậy mà cũng đến.
Nàng ta đến làm gì, tổng không thể là vì nàng mà đến chứ?
Đương nhiên là không phải, trên thực tế Bạch Liên Nhi cũng giống như Ninh Lan, đều đã gần như quên mất Tập Hồng Nhụy là ai, dù sao lúc trước nàng ta cũng không phải thật sự rơi xuống nước.
Vất vả lắm mới có một nha hoàn có ý định nhận tiền mua chuộc, kết quả lại xách thùng chạy mất, thật sự khiến nàng ta nghiến răng nghiến lợi rất lâu.
Nhưng hiện tại, nàng ta căn bản không biết người đang thành thân ở bên dưới là ai với ai, nàng ta chỉ biết, khi Lan ca ca và Lâm gia tiểu thư cùng nhau ra ngoài du ngoạn, lần đầu tiên không từ chối cho nàng ta đi cùng.
Bạch Liên Nhi nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt lụa trắng vẽ hoa phù dung thu thủy trên tay, đưa lên mũi ngửi, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng nói: "Liên Nhi ở trong phủ thật sự rất buồn chán, nên đã năn nỉ biểu ca dẫn Liên Nhi ra ngoài chơi một chút, Lâm tỷ tỷ sẽ không để ý chứ?"
Lâm Oản: "..."
Khóe miệng Lâm Oản giật giật, thản nhiên nói: "Sao có thể chứ, chúng ta đều là người một nhà, muội muội là biểu muội của Thế tử, tự nhiên cũng là biểu muội của ta, ta chăm sóc muội muội là chuyện nên làm."
Hơn nữa hai người là họ hàng gần, kết hôn sẽ sinh ra con cái dị dạng, nếu muội thật sự gả cho hắn ta, người xui xẻo cũng là muội thôi.
Bạch Liên Nhi lại không hề hay biết suy nghĩ của Lâm Oản, chỉ cảm thấy vô cùng đắc ý.
Mấy ngày nay, nàng ta rõ ràng cảm nhận được, thái độ của Lan ca ca đối với nàng ta đã thân mật hơn rất nhiều, có lẽ không bao lâu nữa, sẽ có thể thu nhận nàng ta.
Sau khi vào phủ, cho dù chỉ là thiếp thất thì đã sao, mẫu thân nàng ta đã nói, điều quan trọng nhất của nữ nhân, chính là học được cách nắm bắt trái tim nam nhân, thiếp thất của Thế tử gia, còn cao quý hơn nhiều so với chính thất của người thường, nếu may mắn sinh được một đứa con trai, vậy chính là long tử long tôn, mẫu bằng tử quý, cho dù là thiếp thất thì đã sao!
Cũng giống như mẫu thân nàng ta, tuy cũng là thiếp thất, nhưng lại nắm chắc phụ thân nàng ta trong lòng bàn tay, khiến cho địa vị của nàng ta trong phủ, so với đích tỷ cũng không kém là bao.
Mà nàng ta còn xinh đẹp hơn cả mẫu thân mình, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, tứ thư ngũ kinh không gì không biết, thơ từ ca phú đều xuất khẩu thành chương, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã, có quan hệ họ hàng với Lan ca ca.
*Tứ thư ngũ kinh:
Tứ Thư (四書) là bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn. Chúng bao gồm: Đại Học (大學) / Trung Dung (中庸) / Luận Ngữ (論語) / Mạnh Tử (孟子)
Ngũ Kinh (五經) là năm quyển kinh điển trong văn học Trung Hoa dùng làm nền tảng trong Nho giáo. Theo truyền thuyết, năm quyển này đều được Khổng Tử soạn thảo hay hiệu đính. Năm quyển Ngũ Kinh gồm có: Kinh Thi (詩經): sưu tập các bài thơ dân gian có từ trước Khổng Tử, nói nhiều về tình yêu nam nữ / Kinh Thư (書經): ghi lại các truyền thuyết, biến cố về các đời vua cổ có trước Khổng Tử / Kinh Lễ (禮記): ghi chép các lễ nghi thời trước / Kinh Dịch (易經): nói về các tư tưởng triết học của người Trung Hoa cổ đại dựa trên các khái niệm âm dương, bát quái / Kinh Xuân Thu (春秋): ghi lại các biến cố xảy ra ở nước Lỗ, quê của Khổng Tử.
Lan ca ca thích nhất là cùng nàng ta ngâm thơ đối đáp, còn Lâm gia tiểu thư nghe nói là một người kiêu căng ngạo mạn, một chút thơ từ cũng không hiểu, cho dù dung mạo có hơn nàng ta một chút, thời gian lâu dài, người có thể trò chuyện cùng Lan ca ca, chẳng phải vẫn là nàng ta sao, hừ.
Lâm Oản có thể rõ ràng cảm nhận được tâm tư của Bạch Liên Nhi, nhưng lại không hề dao động.
Dựa vào danh tiếng của Quốc công phủ, cho dù chỉ là một thứ nữ, chắc chắn cũng không lo không gả được.
Chỉ cần nàng ta thu liễm tâm tư lại, gả vào một gia đình có địa vị thấp hơn một chút làm chính thất, từ nay về sau, con cái của nàng ta có thể ngẩng cao đầu làm người.
Thế nhưng người này lại nhất quyết muốn tiếp tục sự nghiệp làm thiếp thất của mẫu thân nàng ta, cũng không chịu nghĩ đến, nếu như có một ngày, con cái của nàng ta hỏi nàng ta, "Mẫu thân, tại sao chúng ta sinh ra đã thấp kém hơn đích huynh, đích tỷ?", thì nàng ta sẽ trả lời như thế nào?
Ồ, nếu nàng ta thật sự gả cho Ninh Lan, có lẽ ngay cả con cái cũng không có.
Lâm Oản quay đầu, lặng lẽ liếc nhìn Ninh Lan, nghe những lời Bạch Liên Nhi nói, lông mày Ninh Lan khẽ nhíu lại một cách khó phát hiện, để lộ ra vẻ bất đắc dĩ vô cùng kín đáo.
Nhìn thấy vẻ phiền muộn của Ninh Lan, Lâm Oản quay đầu đi, nhịn không được khẽ hừ một tiếng.
Đáng đời, ai bảo hắn lúc nào cũng tỏa ra sức hấp dẫn, cũng không chịu giải thích rõ ràng, người khác chỉ cho rằng hắn thật sự tốt với nàng ta, làm sao biết được hắn đối xử tốt với tất cả mọi người chứ.
Hừ, cứ để hắn phiền não đi!
Tập Hồng Nhụy: "..."
Tại sao rõ ràng nàng không phải là tâm điểm của sóng gió, nhưng lại có cảm giác bị tổn thương thế này...
Nhưng mà những điều này đều không quan trọng, Bùi Tam là hạ nhân trong phủ Thế tử, trước khi bái đường, tự nhiên phải bái kiến Thế tử và Thế tử phi trước.
Tập Hồng Nhụy nhìn Ninh Lan và Lâm Oản đang ngồi ở vị trí cao, không ngờ rằng mình lại phải bái lạy bọn họ một lần nữa.
Nhưng mà đây là chuyện nên làm, nô tỳ quỳ lạy chủ tử, từ trước đến nay đều là chuyện nên làm.
Tập Hồng Nhụy nhấc váy lên, trên tà váy đỏ thẫm được thêu đầy những đám mây lành và chim khổng tước, chỉ một lần quỳ xuống này, đã dính đầy bụi bẩn.
Lâm Oản ngồi trên cao nhìn xuống, trong lòng đột nhiên khẽ động, bộ hỷ phục này của Tập Hồng Nhụy, có phải là quá mức xa hoa rồi không?
Mọi người cũng chú ý đến chi tiết này, chỉ thấy trên người tân nương, tầng tầng lớp lớp, mặc đến mấy lớp áo, mỗi lớp đều được thêu kín bằng chỉ vàng.
Trên đầu là mũ phượng bằng vàng ròng, buông xuống tấm mạng che mặt bằng ngọc bích đỏ rực, mỗi một cử động, đều phát ra tiếng leng keng của vàng ngọc, đây nào phải là đi lấy nha hoàn, rõ ràng là đi lấy nương nương.
Trong đám người, nhìn thấy sự giàu sang phú quý khiến người ta phải há hốc mồm này, vừa hâm mộ vừa ghen tị, nhịn không được quay sang chế giễu Bùi mẫu đang ở trong nhà: "Bùi Tam thật là có phúc khí, cưới được một tân nương tử giàu có như vậy, hahaha!"
Nghe thấy tiếng cười nhạo khẽ khẽ này, sắc mặt Bùi mẫu lập tức tái mét.
Sau khi bái kiến chủ tử xong, liền đến lượt bái đường, Bùi Tam hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt u ám của mẫu thân mình, toàn bộ tâm trí hắn ta đều đắm chìm trong sự mong chờ sắp tới.
Hoàng đế vi phục xuất cung gặp gỡ một nữ tử bình dân, chắc chắn sẽ không dễ dàng quên được.
Tập Hồng Nhụy lại còn xinh đẹp như vậy, chắc chắn rất được Hoàng đế yêu thích.
Tuy nhiên, thích thì thích, một vị Hoàng đế, chắc chắn sẽ không dễ dàng nạp một nô tỳ thấp hèn vào cung, tùy tiện cho làm phi tần, đó chỉ là tình tiết hư cấu trong những vở kịch mà thôi.
Nếu như lúc này, có một người ngoài cung chung tình, cầu xin hắn ta cưới nữ tỳ này, chắc hẳn Hoàng đế cũng sẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chơi đùa thì chơi đùa, cưới hỏi thì cưới hỏi, Hoàng đế chắc chắn sẽ hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Một nữ nhân chỉ có sắc đẹp, chơi đùa một chút là được rồi, sao có thể thật sự đưa nàng ta vào cung, khiến cho các phi tần trong hậu cung không vui, quần thần trên triều đình dị nghị?
Tuy nhiên, mặc dù không thể đón vào cung, nhưng một ngày phu thê trăm ngày nghĩa, Hoàng đế chắc chắn sẽ rất hào phóng, sẽ sắp xếp ổn thỏa cho người tình cờ gặp gỡ này.
Hắn ta tuy là người đến sau, nhưng cũng được hưởng lợi.
Cho dù sau này, Hoàng đế còn muốn... vậy cũng không sao cả.
Đấng nam nhi sinh ra giữa trời đất, điều quan trọng nhất chính là quyền thế, chút nhục nhã này, có gì mà không thể nhẫn nhịn!
Chỉ cần hắn ta mượn thế lực nhất thời, là có thể bay lên trời cao, chờ đến khi hắn ta trở thành Bùi đại nhân, nữ nhân như thế nào mà chẳng có!
Lão Hoàng đế đã già rồi, còn có thể sống được mấy năm nữa, chờ đến khi hắn xuống mồ, Tập Hồng Nhụy một nữ nhân thấp hèn, chẳng phải là muốn làm gì thì làm sao!
Bùi Tam vừa đi vừa nghĩ, dường như đã trực tiếp nhảy đến chương cuối, đem Tập Hồng Nhụy, nữ nhân chà đạp lên tôn nghiêm của hắn ta, giày xéo thành bùn đất.
Thế nhưng ai ngờ được, kế hoạch mới chỉ tiến hành đến bước đầu tiên, đã gặp phải trở ngại, Bùi mẫu đột nhiên quát lớn một tiếng: "Chờ đã!"
Hả?
Bùi Tam ngơ ngác ngẩng đầu lên, mẫu thân hắn ta muốn làm gì vậy, hiện tại là ngày quan trọng nhất đời hắn ta, đương nhiên phải nhanh chóng bái đường, xác định hôn sự!
Bùi mẫu lại không hề hay biết suy nghĩ trong lòng con trai mình, chỉ lạnh lùng tiến lên phía trước, giật phắt chiếc quạt lông vũ màu xanh ngọc trên tay Tập Hồng Nhụy, cười lạnh một tiếng: "Để ta xem thử, con dâu mà ngươi cưới cho ta, rốt cuộc là người phương nào!"
Tập Hồng Nhụy không kịp đề phòng bị bà ta giật mất chiếc quạt, lộ ra gương mặt, xung quanh lập tức vang lên một trận hít thở khí lạnh.
Khi nàng làm nha hoàn, tuy xinh đẹp động lòng người, nhưng chung quy vẫn không thoát khỏi vẻ tầm thường, giống như những đóa hoa dại ven đường, có thể tùy ý hái xuống.
Thế nhưng hôm nay, khoác lên mình mũ phượng ngọc bích, xiêm y rực rỡ như lửa, lại toát ra một vẻ đẹp rực rỡ không thể nhìn thẳng, khiến người ta không dám nhìn thêm một lần nào nữa.
Thì ra Bùi Tam cầu xin cưới chính là đại mỹ nhân như vậy, khó trách cho dù đã trở thành thiếp thất của người khác, hắn ta vẫn muốn chết muốn sống cầu xin nàng quay về, haizzz.
Bùi mẫu cũng sững người một lúc, sau đó tức giận đến run người.
Chính là dựa vào gương mặt hồ ly tinh này, mà đã mê hoặc con trai bà u mê không lối thoát!
Bùi mẫu hung hăng nhổ một bãi nước bọt, hận không thể xé xác con hồ ly tinh này: "Phì! Ngươi là tiện nhân ở đâu đến, dám cả gan đến phá hoại hôn lễ của con trai ta!"
Tập Hồng Nhụy bị giật mất chiếc quạt, cũng không che giấu nữa, lạnh lùng liếc nhìn Bùi Tam: "Ý ngươi là sao?"
Bùi Tam sững sờ tại chỗ, hắn ta vạn lần không ngờ rằng, sơ hở lại xuất phát từ mẫu thân mình!
Nhưng chuyện Hoàng đế, hắn ta tuyệt đối không thể nói cho người khác biết, đặc biệt là Bùi mẫu, cái miệng rộng của bà, chắc chắn chưa được mấy câu đã để lộ ra ngoài.
Vì vậy, hắn ta chỉ có thể cố gắng khuyên nhủ Bùi mẫu: "Mẫu thân! Mẫu thân! Người đừng làm loạn nữa! Chờ con bái đường xong, sẽ giải thích với người!"
Bùi mẫu vừa nghe, càng thêm tức giận.
Cái gì? Bà làm loạn!
Lén lút cưới một tiểu tiện nhân về nhà, mất mặt xấu hổ ở bên ngoài, vậy mà còn nói bà làm loạn!
Gương mặt Bùi mẫu, tức giận đến mức gần như méo mó.
Con trai bà từ trước đến nay vẫn luôn nghe lời, đều là do gặp phải con hồ ly tinh này mới trở nên như vậy, bà tuyệt đối sẽ không để cho tiện nhân này dễ dàng bước vào cửa nhà họ Bùi!
Nghĩ vậy, Bùi mẫu cười lạnh một tiếng, hoàn toàn xé rách mặt mũi: "Ngươi còn dám nói ta làm loạn! Hôm nay ta sẽ làm loạn cho ngươi xem! Tại sao con dâu tốt mà ta đã cẩn thận lựa chọn, lại biến thành tiện nhân này! Ta nói cho ngươi biết, đừng có mơ tưởng hão huyền! Trong mắt ta, chỉ có một người con dâu tốt!"
Bùi Tam đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, chỉ thấy Bùi mẫu chạy về phía gian phòng bên cạnh, lôi ra một người cũng mặc trang phục tân nương, chính là Ngưng Mộng.
Lâm Oản kinh ngạc nhìn Ngưng Mộng, người tự xưng là bị bệnh: "Sao ngươi lại ở đây?"
Ngưng Mộng nhìn Lâm Oản một cái, hai mắt ngấn lệ, lập tức quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng: "Thế tử phi..."
Bùi mẫu thì đắc ý nhìn mọi người xung quanh nói: "Đây mới là con dâu thật của ta, nó đang mang trong mình cốt nhục của Bùi gia ta!"
Bùi Tam trợn tròn mắt.
"Mẫu thân! Người đang nói gì vậy! Chúng ta khi nào thì..."
Bùi mẫu lại giáng cho hắn ta một cái tát, trừng mắt uy hiếp: "Ngươi là đang nói mẫu thân ngươi nói dối sao?"
Nói xong, bà đắc ý nhìn Tập Hồng Nhụy, đã tự mình dâng đến tận cửa nhà họ Bùi, vậy thì vào đi, chỉ là...
"Con dâu của Bùi gia ta đã có một người rồi, ngươi vào đây nữa, thì làm thiếp!"
Sự thay đổi không thể tưởng tượng nổi này, khiến cho tất cả mọi người đều hóng hớt đến cao trào.
Mọi người đồng loạt nhìn Bùi Tam với ánh mắt trêu chọc, ghê gớm thật, vậy mà một lần cưới được cả chính thất lẫn thiếp thất, chính thất biết sinh con trai, thiếp thất thì giàu có lại xinh đẹp, sướng chết ngươi rồi!
Bị mọi người xung quanh hâm mộ, nhưng đầu óc Bùi Tam lại như muốn nổ tung.
Vị "Hoàng lão gia" kia, không biết đã đến từ lúc nào, hiện tại điều quan trọng nhất là phải bái đường, thành thân, thế mà mẫu thân hắn ta lại làm ra chuyện này!
Cho dù mẫu thân hắn ta muốn ra oai với con dâu, thì lúc nào mà chẳng được, tại sao cứ phải làm loạn ở ngay trong hôn lễ, đây là muốn hại chết hắn ta sao!
Hai mắt Bùi Tam đỏ ngầu, "Hoàng lão gia" đang treo lơ lửng trên đầu, giống như một lưỡi dao sắc bén, khiến hắn ta không thể bình tĩnh suy nghĩ.
Trong lúc cấp bách, đối phó với mẫu thân hắn ta không còn cách nào khác, nhưng hắn ta có thể đối phó với Ngưng Mộng!
Bùi Tam lập tức túm lấy tóc Ngưng Mộng, lôi nàng ta ra ngoài: "Tiện nhân! Ngươi nói cho mọi người biết! Ta khi nào thì có chuyện đó với ngươi!"
Ngưng Mộng bị lôi ra ngoài, nàng ta không ngờ rằng Bùi Tam lại có thể làm ra chuyện như vậy!
Chỉ là nàng ta đã đồng ý với Bùi mẫu sẽ phối hợp diễn kịch chuyện đứa bé, đã không còn đường lui nữa rồi, nếu như không vớt vát được chút gì, thì thật sự là quá thiệt thòi!
Vì vậy, nàng ta thét lên một tiếng thê lương, cầu cứu Lâm Oản: "Thế tử phi! Thế tử phi! Cứu nô tỳ!"
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Oản không nhịn được đập bàn đứng dậy: "Bùi Tam! Dừng tay!"
Bùi Tam ngẩng đôi mắt đỏ ngầu lên, Lâm Oản và Bùi mẫu đều bị bộ dạng của hắn ta dọa sợ.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, Bùi mẫu đã phản ứng lại, con trai bà như vậy, chắc chắn là do con hồ ly tinh Tập Hồng Nhụy kia giở trò!
Bùi mẫu lập tức ngã quỵ dưới chân Lâm Oản, khóc lóc nói: "Thế tử phi, cầu xin người làm chủ cho chúng tôi! Con hồ ly tinh này đã hại gia đình chúng tôi thê thảm như thế nào!"
Lâm Oản ra hiệu cho ma ma bên cạnh đỡ Ngưng Mộng dậy, sau đó đập bàn một cái, tức giận nói: "Bùi Tam! Trước kia Ngưng Mộng hiền lành, để ngươi không coi nàng ra gì, nhưng hôm nay ta nói cho ngươi biết, Ngưng Mộng dù có không muốn gả cũng phải gả cho ngươi!"
Bùi Tam đứng ngây người tại chỗ.
Cái gì... đây là chuyện gì vậy...
Hắn ta cầu cứu nhìn Tập Hồng Nhụy, nhưng Tập Hồng Nhụy lại không thèm để ý đến hắn ta, mà bình tĩnh nhìn Lâm Oản nói: "Vậy còn ta, tiểu thư, ta lớn lên cùng tiểu thư, thì sao?"
Lâm Oản đang tức giận, chỉ muốn đòi lại công bằng cho Ngưng Mộng, lúc này mới chú ý đến Tập Hồng Nhụy đang đứng bên cạnh.
Nhìn thấy Tập Hồng Nhụy, Lâm Oản lại càng thêm tức giận.
Ngưng Mộng đã đáng thương như vậy rồi, vậy mà nàng vẫn chỉ nghĩ đến bản thân mình sao?
Với điều kiện của nàng, muốn gả cho người đàn ông như thế nào mà chẳng được, tại sao cứ phải tranh giành với Ngưng Mộng?
Chẳng lẽ nhìn thấy một người đàn ông vì nàng mà chà đạp lên một nữ nhân khác, thì sẽ có cảm giác thành tựu lắm sao?
Bởi vì trong lòng tức giận, nên sắc mặt Lâm Oản cũng không tốt lắm, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi muốn cùng gả vào đây, cũng được."
Tập Hồng Nhụy có chút kinh ngạc nhìn Lâm Oản: "Ý tiểu thư là, giống như lão thái bà kia nói, nạp ta làm thiếp?"
Lâm Oản nhìn nàng, hít sâu một hơi: "Sẽ không để ngươi làm thiếp đâu, ta có thể cho ngươi làm bình thê."
"Bình thê?"
Tập Hồng Nhụy nhìn Lâm Oản với vẻ mặt khó tin, đột nhiên không nhịn được bật cười thành tiếng.
Hahaha, thật buồn cười!
Ở góc độ của nàng, có thể nhìn thấy rõ ràng hai người đứng sau Lâm Oản.
Vì vậy, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng, sau khi nghe thấy nàng nói đến hai chữ "bình thê", trong mắt Ninh Lan và Bạch Liên Nhi, đồng thời lóe lên một tia sáng.
Hừ, nữ chính thật lợi hại, ra tay độc ác đến mức tự hại chính mình.
Nàng muốn xem thử, hôm nay câu nói "bình thê" này được nói ra, đến lúc nam chính muốn nạp bình thê, thì Lâm Oản sẽ phản bác như thế nào.
Tập Hồng Nhụy nhìn Lâm Oản một cách chăm chú: "Tiểu thư, người thật sự là tiểu thư của ta sao, tại sao ta lại cảm thấy người giống như biến thành một người khác vậy, ta suýt chút nữa thì không nhận ra người rồi."
Bị nghi ngờ thân phận một cách đột ngột, ngón tay Lâm Oản khẽ run lên.
Tuy nhiên, cô ta không quá mức căng thẳng, rất nhanh đã bình tĩnh lại, thản nhiên nói: "Là do nha đầu ngươi, muốn càng ngày càng nhiều, rốt cuộc thì phải như thế nào ngươi mới chịu vừa lòng đây?"
Tập Hồng Nhụy không nhịn được khẽ cười một tiếng: "Nói như thể tất cả đều là ta muốn vậy, nhưng nói thật, ta thật sự không muốn gả!"
Nàng quay đầu lại, nhìn Bùi mẫu với ánh mắt chế giễu: "Thật sự cho rằng Bùi gia các người là nhà cao cửa rộng sao, ai cũng muốn gả vào, ta nói cho ngươi biết, từ đầu đến cuối ta chưa từng muốn bước chân vào cửa nhà ngươi, là do tên con trai tiện chủng của ngươi, quỳ xuống cầu xin lão gia nhà ta mới được đấy!"
Nghe nàng nói vậy, Bùi mẫu lập tức như bị kim châm, nhảy dựng lên mắng: "Con tiện nhân này! Loại người ai muốn cưỡi cũng được..."
Lời còn chưa nói hết, Bùi Tam đã hoảng sợ ôm lấy Bùi mẫu, bịt miệng bà lại, không cho bà nói ra những lời càng thêm mất mặt.
Hắn ta dùng hết sức lực nịnh nọt nói: "Hồng Nhi, nàng đừng nghe, mẫu thân ta nhất định là bị tiện nhân Ngưng Mộng kia xúi giục, bà ấy vốn không phải nghĩ như vậy, ta và Ngưng Mộng không có gì cả, ta thề chỉ yêu một mình nàng, cầu xin nàng đừng giận! Nhất định đừng giận!"
Tập Hồng Nhụy lại hai mắt ngấn lệ, lạnh lùng nhìn hắn ta một cái: "Đủ rồi! Ngươi còn muốn làm nhục ta đến mức nào nữa! Ta đã rời đi rồi, nhường vị trí cho các ngươi rồi, ngươi còn muốn gọi ta quay lại để làm nhục thêm một lần nữa sao, Bùi Tam, ngươi thật độc ác! Ta chúc ngươi trăm năm hạnh phúc, ngươi muốn cưới ai thì cưới!"
Nói xong, nàng giơ tay hất mạnh tấm mạng che mặt bằng ngọc bích đỏ rực trước mặt xuống đất, những hạt châu lập tức rơi loảng xoảng khắp nơi.
Những người xung quanh nhìn thấy những viên châu tròn trịa chất lượng tốt như vậy, đều không nhịn được muốn nhặt lấy vài viên.
Bùi Tam lại đột nhiên quỳ rạp xuống đất, ôm lấy chân nàng khóc lóc nói: "Đừng mà! Đừng mà! Cầu xin nàng đừng đi!"
Bùi mẫu tận mắt nhìn thấy con trai mình quỳ gối cầu xin một cách hèn mọn như vậy, bà như phát điên lên!
Con trai mà bà vất vả nuôi nấng, sao có thể vì một con hồ ly tinh mà trở mặt với bà, còn làm ra những trò hề trước mặt mọi người, khiến bà mất mặt như vậy!
Nghĩ vậy, Bùi mẫu cũng ngồi bệt xuống đất, xé rách quần áo, gào khóc thảm thiết: "Yêu nữ! Yêu nữ! Đã mê hoặc con trai ta đến mức mất trí rồi!"
Tập Hồng Nhụy nhìn đôi mẹ con đang ăn vạ trước mặt, giơ chân dẫm lên ngón tay Bùi Tam, xoay người bỏ đi.
Từ khi xảy ra chuyện, tinh thần Bùi Tam đã gần như sụp đổ, hắn ta dùng hết sức lực níu giữ từng cọng rơm cứu mạng, nhưng những cọng rơm đó lại bị chính mẫu thân hắn ta cắt đứt từng chút một.
Bùi Tam như muốn phát điên lên, đấm mạnh tay xuống đất, hai mắt đỏ ngầu nhìn Bùi mẫu: "Tại sao! Tại sao! Có phải con không phải con ruột của người không! Tại sao người lại hủy hoại con như vậy! Người có biết... có biết... a a a a a a a a!"
"Biết cái gì?"
Bùi Tam rất muốn nói hết chuyện Hoàng đế cho Bùi mẫu biết, nhưng chuyện này, hắn ta không thể nói ra khỏi miệng, hắn ta không thể nói ra khỏi miệng!
Sự tức giận và hoang mang không thể trút bỏ, khiến hắn ta nhìn khuôn mặt già nua vô lý của Bùi mẫu, thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ bóp cổ bà cho hả giận.
Ngay khi Bùi Tam sắp phát điên, đột nhiên nhìn thấy, những người xung quanh không biết vì sao, lại đồng loạt quỳ xuống.
Ngay cả Thế tử và Thế tử phi đang ngồi trên cao, sắc mặt cũng đồng thời thay đổi.
Ninh Lan bị bệnh về chân, đi lại bất tiện, được Lâm Oản và Bạch Liên Nhi cùng nhau dìu, cố gắng quỳ xuống trước cửa.
Lúc này Bùi Tam mới nhận ra, câu hỏi "Biết cái gì?" kia, không phải do Bùi mẫu hỏi.
Hắn ta chậm rãi quay đầu nhìn lại, mới phát hiện, kiệu của Hoàng đế, không biết đã đến từ lúc nào.
Sùng Văn Đế ngày thường trông chỉ như một lão già mập mạp vui vẻ, tính tình khá tốt.
Nhưng hiện tại, hắn đội mũ miện cửu long*, khoác long bào, ngồi uy nghiêm trên kiệu, cho dù không có biểu cảm gì, vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình.
*Mũ Cửu long thông thiên là một trong các loại mũ đại triều của Hoàng đế, thường được sử dụng khi nhà vua thiết triều, yết kiến sứ giả bang giao hoặc vào các ngày đại lễ.
Sùng Văn Đế cúi đầu, bình tĩnh nhìn Bùi Tam một cái, lặp lại một lần nữa: "Biết cái gì?"
Danh Sách Chương: