Mục lục
Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tập Hồng Nhuỵ bất động nhìn về phía trước.
Bởi vì vẫn ngầm thừa nhận thế giới này là một quyển tiểu thuyết, cho nên Tập Hồng Nhuỵ quy rất nhiều chuyện không thể lý giải về nhân tố bên ngoài.
Nhưng nghĩ kỹ lại, sinh con, làm sao có thể là chuyện của một người chứ?
Tuy rằng theo ý thức thông thường, mọi người theo thói quen coi sinh con là chuyện của một mình phụ nữ.
Sinh không ra thì trách người phụ nữ này không thể sinh, sinh rất nhiều con trai, chứng minh người phụ nữ này có bản lĩnh.
Nhưng chuyện làm ruộng trồng hoa màu này, hạt giống và đất đai, căn bản là thiếu một thứ cũng không được.
Sùng Văn Đế không thể sinh, rõ ràng chính là vấn đề hạt giống, dù sao một mảnh ruộng có vấn đề cũng thì thôi, làm sao có thể mười ba mảnh ruộng, toàn bộ đều có vấn đề.
Như vậy những tông thất kia thê thiếp thành đàn, cũng không phải không thể sinh, đều có thể sinh, sinh mẫu thân cũng không giống nhau, toàn là nữ nhi, làm sao còn có thể trách là vấn đề của mảnh ruộng đây?
Coi như là từ góc độ siêu thực mà nói, một bàn tay vàng khiến nam chính đăng cơ thành hoàng đế, làm sao có thể thuộc về một cái hoàng hậu chứ?
Chuyện xưa không phải đều nói sao, hoàng đế tự mang khí vận hàng thế, dù là thành ăn mày, cuối cùng cũng có thể làm hoàng đế.
Loại bàn tay vàng nghịch thiên giống như thần phật khắp bầu trời này, trên ý nghĩa nào đó mà nói, không phải là "Long khí" trong truyền thuyết sao?
Tập Hồng Nhuỵ như là lập tức mở ra Thiên Linh Cái, cả người đều là quán tỉnh.
Cẩn thận ngẫm lại, chỉ có nữ chính mới có thể sinh con trai, rốt cuộc là bởi vì nữ chính, hay là bởi vì nam chính, kỳ thật căn bản không có kết luận.
Khả năng sinh con trai của nữ chính đã không còn nghi ngờ gì nữa, mười năm sáu đứa, tính cả long phượng thai phía trước, bảy đứa con trai, bảo đảm thai có một đứa con trai.
Nhưng năng lực của nam chính hoàn toàn chưa được chứng minh, bởi vì hắn rất yêu nữ chính, chỉ cho phép nữ chính sinh con cho hắn.
Tuy rằng trước đó bởi vì tính hạn chế của nam nhân phong kiến, không thể tránh khỏi, ngủ qua một ít thông phòng
Bởi vì cùng nữ chính ghen, không thể tránh khỏi, từng ngủ với nàng.
Nhưng hắn vẫn yêu quý nữ chính, vì thế hắn chỉ cho phép con cái của mình bò ra khỏi bụng nữ chính, người phụ nữ khác không xứng đáng có con với hắn.
Cứ như vậy, nàng và người phụ nữ ở sân sau của nam chính, sau mỗi lần "hầu hạ", đều được cho ăn một bát canh tránh thai.
Không có ruộng đất nào có thể tránh được, cũng không có nhóm đối chứng nào có thể chứng minh, năng lực chỉ sinh con trai rốt cuộc là của nữ chính, hay là của nam chính.
Ha ha!
Tập Hồng Nhuỵ trong nháy mắt, quả thực muốn cười chết, bàn tay vàng trăm phần trăm nhất định phải có con à!
Chỉ cần bàn tay vàng này là của nam chính, đó chính là nói, ngay cả việc thường thấy trước khi mang thai là lo lắng sẽ sinh con gái cũng không cần.
Một phát nhập hồn, tất có con trai!
Cục diện hiện tại của nàng, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu con trai, chỉ cần cho nàng một đứa con trai, lập tức phi thăng ngay tại chỗ.
Vốn dĩ nàng đã hạ quyết tâm, chịu đựng buồn nôn, đoạt đứa nhỏ do nam nữ chính sinh ra kia.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, xuất hiện chuyển biến mới!
Nếu như hoàng đế tương lai, là do muội muội nàng sinh ra... A ha ha!
Lão hoàng đế sở dĩ nâng đỡ nàng, chính là vì hậu sự của mình.
Hắn tuyệt đối sẽ không muốn một tiểu hoàng đế mỗi ngày đều muốn nhân tổ quy tông, cho nên sau khi mình chết, để lại một thái hậu ngăn chặn nó, khiến nó cho dù sinh ra loại ý nghĩ này, cũng không có cách nào thực hiện.
Mà thái hậu đối với hoàng đế, trời sinh hoàn cảnh xấu, sau khi tiểu hoàng đế cầm quyền, rất dễ dàng có thể thoát khỏi loại ảnh hưởng này.
Lúc này, có thể có thêm một tầng huyết mạch áp chế, vậy thì thật tốt quá!
Ha ha ha!
Lão hoàng đế lại thích nàng, cho nàng nhiều thứ hơn nữa, lại làm sao có thể có một tia cốt nhục liền gân huyết mạch thân duyên đáng tin cậy.
Tiểu hoàng đế có được một nửa huyết mạch của nàng, chỉ cần nó leo lên ngôi vị hoàng đế, địa vị của nàng, sẽ vững chắc trước nay chưa từng có!
Đó là con của muội muội nàng, cho dù có lãnh khốc vô tình, làm sao có thể không hề cố kỵ, mắt cũng không chớp, vừa cầm quyền đã bắt đầu thanh toán tông mạch của mẹ ruột mình.
Cho dù nó thật sự hoàn toàn kế thừa sự ác độc của cha ruột, như vậy chỉ cần nó không phải là kẻ ngốc, nên biết, ai là đối thủ, ai là đồng minh.
Dây mơ rễ má của phụ thân nó, bao gồm cả phụ thân ruột thịt của nó, đều sẽ uy hiếp ngôi vị hoàng đế của nó.
Sau khi lên làm hoàng đế, ai lại cam lòng nhường ngôi vị hoàng đế ra ngoài chứ?
Rốt cuộc là cha con ruột thịt của các ngươi, huynh đệ tay chân, phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung quan trọng.
Dù biết dối gian như thế, dù biết đắng cay chua xót
Suy nghĩ thật kỹ đi, đến cuối cùng là phụ tộc của ngươi sẽ đứng về phía ngươi, hay là mẫu tộc sẽ đứng về phía ngươi.
Nếu như ngươi không phải là một tên ngốc, nên biết!
Tập Hồng Nhuỵ lập tức tinh thần sảng khoái, nam nữ chính mây đen bao phủ ở đỉnh đầu nàng, trong nháy mắt tiêu tán.
Cho dù nam nữ chính có liên quan thế nào, lại có quan hệ ra sao, đứa con duy nhất có thể leo lên ngôi vị hoàng đế, là cháu ngoại nàng!
Cháu ngoại tương lai của nàng, tương lai cũng sẽ có vợ và con của mình, chỉ cần đầu óc không bị khung cửa kẹp, sẽ vì vợ con mình mà trù tính, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc đi trợ cấp cho cha ruột mình.
Nhà của hắn, cho đến cùng, cũng chỉ là một vương phủ phú quý.
Mà Tập gia làm hậu thuẫn quan trọng, lại sẽ theo uy thế của tân đế, sừng sững lâu dài, vạn thế không ngã, rốt cuộc không cần nghĩ đến chuyện đánh chuột nữa, ha ha ha!
Nghĩ tới đây, Tập Hồng Nhuỵ quả thật muốn cười điên rồi, nhưng mà trong lúc bất chợt, nụ cười đọng lại ở trên mặt --
Nàng hoảng sợ mở to mắt, nàng đang nghĩ gì vậy?
Vì sao, nàng có thể thông thuận như vậy, mưu đồ đến ngàn năm vạn năm sau.
Lại một chút không nghĩ tới, người trước mắt này không phải người khác, mà là muội muội của nàng, muội muội ruột của nàng!
Giống như bị bạt tai, Tập Hồng Nhuỵ nhẹ cả linh hồn.
Đó là muội muội nàng... là muội muội nàng... khác với những người khác, muội muội nàng!
Là muội muội mà khi nàng ngã xuống bùn nhão, vẫn sẽ ôm lấy nàng, nói chuyện với nàng.
Cho dù không bảo vệ được bản thân, cũng sẽ phải bảo vệ muội muội nàng.
Tại sao... tại sao... rõ ràng là muội muội quan trọng như vậy... giờ phút này lại có thể không chút do dự, dùng làm một quân cờ lạnh như băng.
Nam chính kia là một con nhện đẹp đẽ, ác độc, phun ra nọc độc mọi lúc mọi nơi, nuôi thế nào cũng vĩnh viễn ẩn núp trong bóng tối, chờ đợi cho ngươi một đòn trí mạng, con nhện ác độc nhất trên đời này.
Ngay cả Bạch Liên Nhi nàng cũng không muốn gả đi, tại sao đến phiên muội muội ruột của mình, lại có thể vui mừng hớn hở làm ra quyết định này!
"Nương nương... Nương nương..." Tiếng Như Ý vang lên bên tai, Tập Hồng Nhuỵ chậm rãi hồi thần.
Lúc này nàng mới phát hiện, không biết từ lúc nào, nàng đã nắm chặt cành cây kia, nắm thành vô số đoạn, lòng bàn tay truyền đến đau đớn rõ ràng.
Tập Hồng Nhuỵ mở lòng bàn tay ra, nhìn về phía bàn tay bị đâm thủng, lại nhìn về phía Như Ý, khuôn mặt cố nén sợ hãi, cùng hai người bên kia, à không, ba người kia.
Chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Như Ý, khóe môi nhếch lên một đường - -
"A, bổn cung nhớ tới, mười hai tỷ muội ở Hoàng phủ kia đều đặt tên theo các loài hoa, cho nên người hiện tại đi theo bên cạnh Lục Yên, tên Tịch Mai có phải không?"
Như Ý đè nén thân thể run rẩy, không thể kiềm chế gật đầu: "Vâng…”
Tập Hồng Nhuỵ liền cười rộ lên, vươn tay, che khuất mi mắt, giương mắt nhìn về phía bên kia, chậm rãi nói --
"Ôi, bị người nhà bán vào trong phủ, làm nô làm tỳ, không có biện pháp quyết định vận mệnh của mình, đều là nữ nhi đáng thương, cho nên ta nghĩ, để các nàng ấy lại cho Lục Yên đi."
“Ta nói với muội muội ta, đối xử tốt với các nàng ấy, các nàng ấy cũng sẽ đối xử tốt với muội, là người thì đều sẽ lấy lòng đo lòng”
"Vì vậy, khi nói điều này, ta không cảm thấy có gì sai, bởi vì ngươi không biết, muội muội ta là một người tốt thế nào."
"Nàng ấy tốt như vậy, tốt đến mức trái tim có lạnh lùng hơn nữa, đụng phải nàng ấy cũng không có cách nào không mềm lòng, cho nên làm sao có thể có người, ở bên cạnh nàng ấy nhận được sự tốt đẹp của cô ấy, còn muốn khi dễ nàng ấy chứ?"
Tập Hồng Nhuỵ quay đầu mỉm cười với Như Ý: "Ngươi biết không, ta nghĩ mãi mà không hiểu.”
Như Ý:...
Nàng ta không phải là một người ngu xuẩn, cho nên nàng ta biết, đối với nương nương mà nói, cho dù là Thụy vương thế tử, cũng là đối thủ ngươi chết ta sống.
Nàng ta muốn nói với nương nương, nàng ta nghĩ tới đêm nay, liền thẳng thắn với nương nương.
Nàng ta muốn nói với nương nương, mặc kệ chủ tử ban đầu của nàng ta là ai, mặc kệ tương lai có núi đao biển lửa gì, nàng ta đều chỉ muốn đứng bên cạnh người!
Bởi vì nương nương, mới là người đáng tin cậy nhất, đáng đi theo nhất trên thế giới này!
Nhưng tại sao... tại sao chỉ thiếu một bước... tất cả đều trắng trợn... bại lộ trước mắt nương nương...
Như Ý ngẩng đầu, trong mắt gần như nhiễm sắc thái tuyệt vọng.
Tập Hồng Nhuỵ lại không nhìn nàng ta một cái, quay đầu, không có gì bình tĩnh hơn, chờ người bên kia phát hiện ra nàng.
……
Tập Lục Yên ngơ ngác nhìn bóng lưng Thụy vương thế tử đi xa, nhịn không được nở nụ cười.
Đưa tay lên nhìn ba ây gậy gỗ trong lòng bàn tay, chậm rãi chớp chớp mắt - -
Thụy vương thế tử...... Thật sự là một người rất khác......
Nâng gậy gỗ ở trước ngực, nhìn bầu trời vầng trăng sáng tỏ kia, nhịn không được lại là cười.
Như ánh trăng~
Sau khi tiễn Ninh Lan đi, Tập Lục Yên lại nhớ tới vấn đề của ba người tỷ tỷ, một lần nữa ngồi xổm xuống.
Sắp xếp lại ba cái gậy gỗ đại biểu cho "Năm ngày" "Bốn ngày" "Ba ngày" kia, từng cái từng cái khoa tay múa chân.
"Nếu là sáu mươi ngày, đại tỷ phải về mười hai lần... nhị tỷ về mười lăm lần... tam tỷ về hai mươi lần... mười hai... mười lăm... hai mươi... trong đó có liên quan gì không?"
Nàng ấy dần dần đắm chìm trong thế giới của mình, Tịch Mai lại có hơi hoảng hốt.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng dáng mờ mịt trong rừng mai, nhanh chóng cúi đầu khuyên nhủ: "Cô nương, mọi người bên kia đại khái cũng sắp xong rồi, chúng ta trở về đi thôi!"
Tập Lục Yên cúi đầu, nhìn cành cây chưa xếp xong có chút mất mát, nhưng vẫn nghe lời nói: "Được rồi.”
Đứng dậy vỗ vỗ trên người tuyết, theo đường cũ trở về, chờ đi được nửa đường, đột nhiên nhìn thấy Tập Hồng Nhuỵ và Như Ý không biết đã đứng đây bao lâu.
Nhìn thấy họ, trong lòng Tịch Mai nháy mắt luống cuống, cố gắng trấn định nói: "Bái kiến nương nương! Nương nương, sao người lại ở đây…”
Tập Hồng Nhuỵ cười khẽ một tiếng: "Trước đó nói chuyện với người khác, chỉ chớp mắt đã không thấy các ngươi, ta còn tưởng rằng các ngươi lạc đường rồi, ở đây làm gì?"
Tịch Mai khẩn trương đến nói không ra lời, cũng may lúc này, Tập Lục Yên mở miệng trước: "Muội nhớ tới một vài vấn đề, trong phòng quá buồn bực, liền muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Tịch Mai trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, cái này không liên quan đến nàng ta, cười phụ họa nói: "Đúng vậy, cô nương lần đầu tiên tới loại trường hợp này, vẫn là có chút không quen."
Tập Hồng Nhuỵ liếc nàng ta một cái, như cười như không, kéo Tập Lục Yên lại nói: "Muồi cũng thật là, cơ hội tốt như vậy, nghĩ cái vấn đề quái quỷ gì.”
“Không quen thì không quen, ở lâu thì quen rồi.”
“Vừa hay, hôm nay ở lại đi, tỷ sai người nói với Hoàng thượng một tiếng.”
Sau đó nhìn về phía Tịch Mai, cười nói: "Ngươi cũng ở lại.”
Tịch Mai:...
Khác với sự vui mừng của Tập Lục Yên, trái tim của Tịch Mai thình lình nhảy dựng lên.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Tập Hồng Nhuỵ nhưng không thể nhìn thấy một tin tức có giá trị nào từ gương mặt phủ đầy phấn trắng kia.
Có chút thấp thỏm nhìn về phía Như Ý quen biết, Như Ý cũng là một đầm nước đọng, không có chút gợn sóng nhìn nàng ta.
Nàng ta đột nhiên có hơi hốt, muốn cầu cứu Lục Yên cô nương, nhưng Tập Hồng Nhuỵ tựa như rắn độc ánh mắt lạnh lùng đảo qua.
Tịch Mai đột nhiên cảm giác xương cốt khắp người đều mềm nhũn, thứ gì đang chờ đợi nàng ta đây?
……
Vẻ mặt Tập Hồng Nhuỵ như thường mà trở về yến tiệc, đối với mọi người cười nói: "Cành mai đã xếp xong chưa?"
Quý phụ quý nữ mỗi người bấm một cành mai cùng nhau cười nói: "Vâng.”
Tập Hồng Nhuỵ liền cười nói: "Vậy hôm nay dừng ở đây đi, chúc mọi người phúc thọ an khang, ngóng trông có lúc, chúng ta lại tụ một lần."
Người bên dưới lập tức cảm ơn: "Tạ nương nương.”
Tập Hồng Nhuỵ cười chào hỏi Ngôn Ngọc,bảo hạ nhân đứa các quý nhân ra ngoài.
Lại đặc biệt dặn dò: "Đúng rồi, nhớ đưa Bạch cô nương về phủ quốc công cho tốt, ta còn có chút lễ vật, đưa cho Bạch cô nương, hy vọng Bạch cô nương sẽ nhận.”
Bạch Liên Nhi đang bị Tần mẫu và Tần Nhạn Lan lôi kéo nói chuyện.
Tả tào ti Hộ bộ mới nhậm chức, Bạch Liên Nhi thân là thiên kim của phủ quốc công, tất nhiên cũng nghe được.
Thời cơ này, một vị quan lớn Hộ bộ mới nhậm chức, ý vị thế nào, không cần nhiều lời.
Nhưng chuyện này không liên quan gì đến nàng ta, nàng ta chỉ là một cô gái mà thôi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, nàng ta chỉ cần lấy người mình thích là đủ rồi.
Nhưng mà khi Tập Hồng Nhuỵ lại ném cành ô liu cho nàng ta, nàng ta vẫn không từ chối.
Bởi vì bây giờ nàng ấy thực sự cần một nơi yên tĩnh để trốn tránh mọi thứ bên ngoài.
Nếu như chiếc xe ngựa kia, không cần xuống xe thì tốt rồi......
……
Sau khi thuận lợi kết thúc tất cả, tất cả mọi người ở cung Thanh Hoa đều không nhịn được hoan hô.
Tập Hồng Nhuỵ cười giải tán mọi người: "Đi ngủ trước, sáng mai thức dậy, cho mọi người một niềm vui bất ngờ.”
Hạ nhân nhất thời càng thoải mái hơn, thở phào một hơi, trở về phòng ngủ.
Chỉ có Như Ý và Tịch Mai, gần như hoảng sợ nhìn nàng.
Tập Hồng Nhuỵ quét mắt nhìn các nàng một cái, chậm rãi lộ ra một cái mỉm cười, ngữ điệu rất nhẹ nhàng nói: "Các ngươi cũng đi ngủ đi, Tịch Mai lần đầu tiên tới chỗ ta, trước hết ở chỗ của ngươi đi, tối nay, ta không cần người hầu hạ."
Như Ý cùng Tịch Mai cố nén run rẩy nói: "Vâng…”
Tập Lục Yên không phải kẻ ngốc, ngẩng đầu nhìn Như Ý cùng Tịch Mai, lại ngẩng đầu nhìn mặt Tập Hồng Nhuỵ, cuối cùng cũng ý thức được có chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng nàng ấy nhìn khuôn mặt ý cười không đạt đáy mắt của tỷ tỷ, cũng không nói chuyện.
……
Lão hoàng đế lăn qua lăn lại một ngày như vậy, đã là mệt mỏi không chịu được, nghe người bên Tập Hồng Nhuỵ báo, nói muốn giữ muội muội ở một đêm.
Không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, cũng bảo nàng sau này chuyện nhỏ như vậy, cũng đừng báo nữa, tự mình xử lý đi.
Vì thế Tập Lục Yên liền quang minh chính đại ở lại.
Hai tỷ muội cũng đã lâu không gặp, cởi áo cát phục dày, cùng nhau nằm lên giường.
Tập Hồng Nhuỵ v.uốt ve gương mặt của nàng ấy, mỉm cười nói: "Hôm nay bao nhiêu cơ hội tốt, không chừng có ai đó chính là mẹ chồng tương lai của muội đó, muội chạy cái gì?"
Tập Lục Yên:...
"Lần sau không chạy nữa..."
“Ha." Tập Hồng Nhuỵ không nhịn được cười rộ lên.
Nàng vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Tập Lục Yên nói tiếp sảng khoái như vậy, ngược lại không có gì để nói.
Không khí rơi vào trầm mặc, hồi lâu, Tập Lục Yên mới mở miệng hỏi: "Tỷ, tỷ nhìn cái gì vậy?"
Tập Hồng Nhuỵ giật mình, ánh mắt giật giật, khẽ cười nói: "Ta muốn nhìn rõ mặt muội”
Nhưng vì sao, vì sao khuôn mặt này bất luận nhìn thấy thế nào, cũng nhìn không rõ đây?
Tập Hồng Nhuỵ đột nhiên phát hiện, bản thân giống như không có cách nào thấy rõ mặt muội muội.
Bởi vì không biết từ lúc nào, nàng đã có thói quen coi tất cả mọi người như một ký hiệu.
Sao lại thế được?
Tập Hồng Nhuỵ cảm thấy rất nghi hoặc.
Nàng rốt cuộc hiếm khi bắt đầu xem kỹ chính mình, nhưng khi nàng nhìn qua thời điểm, đột nhiên phát hiện, ngay cả mặt của mình cũng thấy không rõ.
Nàng không khỏi mở to hai mắt, như vậy thứ nàng theo đuổi, rốt cuộc là cái gì đây?
Tập Hồng Nhuỵ rất cố gắng để trở về bản thân lúc ban đầu, khi đó nàng có rất nhiều thứ muốn.
Tỷ như không muốn làm nô tỳ hầu hạ người khác nữa.
Không muốn sống một cuộc sống nhìn thấy cái đầu một lần nữa.
Không muốn mặc quần áo cũ của người khác, ăn cơm thừa của người khác, còn phải mang ơn người khác.
Nhưng mà tất cả những thứ này, hiện tại đều đã thực hiện được.
Nàng không chỉ không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống, thậm chí có thể cao cao tại thượng, thống trị vận mệnh của người khác.
Nhưng mà...... vì sao cho dù như vậy...... vẫn cảm thấy không đủ đây?
Đã có thể dừng lại rồi, chỉ cần nàng không còn đặt ánh mắt ở đỉnh cao càng xa không thể với tới, nhìn dưới chân nhiều hơn, là có thể dừng lại.
Nàng đã may mắn hơn nhiều so với những người cùng sinh ra với mình.
Dừng lại ở độ cao này, kỳ thật đã đủ rồi.
Chỉ cần nàng không còn coi nam chính là đối thủ cạnh tranh, dịu dàng, mưu thân cho mình nhiều hơn, như vậy vị trí hiện tại của nàng, đã đủ để bảo vệ nàng cả đời không phải lo lắng.
Thậm chí cũng đủ bảo vệ người nhà nàng đời đời, nhảy ra khỏi vũng bùn, vĩnh viễn hưởng phú quý.
Nhưng cuối cùng nàng đang bất an cái gì, lại đang cầu xin cái gì, cho nên vẫn một mực một mực, không có cách nào dừng lại.
Nàng dừng lại ở điểm nút này, vừa nhìn đường, vừa nhìn phía trước.
Cho tới nay, nàng vô cùng kiên định, đột nhiên không biết, mình đang đi tới một con đường như thế nào.
Bởi vì trên con đường đó, đột nhiên xuất hiện một người gác đường, đòi nàng một món tài sản quý báu.
Tập Hồng Nhuỵ vốn cảm thấy mình có thể trả giá bất cứ giá nào, nhưng hiện tại con đường kia đã mở cửa, hắn đòi hỏi nàng một trái tim, một trái tim chỉ thuộc về nàng.
Tập Hồng Nhuỵ cúi đầu nhìn về phía lồng ngực của mình, cuối cùng mở to hai mắt.
Rõ ràng yêu cầu nàng bất cứ thứ gì, nàng cũng sẽ không keo kiệt, tại sao phải yêu cầu trái tim chỉ thuộc về nàng, có một không hai, không thể giao cho trái tim của bất cứ ai!
Nếu như nàng mất đi trái tim này, như vậy nàng còn làm người thế nào đây!
Trong nháy mắt, Tập Hồng Nhuỵ hiểu được, thứ bản thân kiếm kiếm cho tới giờ, rốt cuộc là cái gì.
Thì ra điều nàng muốn, chỉ là làm một người mà thôi!
Nơi này là nhân gian, nàng là người sinh tồn trong nhân gian, muốn làm một người lại có cái gì sai!
Nàng dùng hết tất cả sức lực, chạy trên con đường này, hai tay mài đến máu tươi đầm đìa cũng không tiếc, chỉ vì có thể giống như một người, tận tình chạy trốn.
Nhưng khi nàng chạy đến đích mới phát hiện, vắt ngang phía trước nàng, không phải hy vọng, mà là một vách núi.
Nơi đó cũng không có con đường phía trước, chỉ có một cái luân hồi, cùng một cái miệng to như chậu máu có thể nuốt chửng hết thảy.
Nếu nàng hèn mọn cầu xin, sẽ trở thành người cầm dao thớt, ta chính là con cá trong đàn cá.
Nếu như nàng nắm lấy thanh đao kia, trước tiên phải cắt bỏ máu thịt trong tim mình, trở thành một quái vật!
Tại sao có thể như vậy...... Tại sao có thể như vậy......
Nơi này là nhân gian huy hoàng, tại sao chỉ có chỗ ở của cá và quái vật?
Vậy còn con người! Con người phải tồn tại ở đâu!
Tập Hồng Nhuỵ chưa bao giờ bị đánh tan, trong nháy mắt này, lại cảm giác mình thành một con chó bị giẫm gãy xương sống, cũng không bò dậy nổi nữa.
Có lẽ nàng căn bản không có sống lại, chỉ là sau khi chết, bị đánh rơi vào địa ngục mà thôi.
Tương truyền tầng thứ mười tám địa ngục, thấy tâm, thấy tính, trầm luân trong nghiệp chướng thế tục, oan nghiệt biển khổ, ác quỷ không thoát được, đều phải trầm luân trong thế gian này.
Có lẽ tất cả những thứ này, chỉ là ác quỷ d.ục vọng khó lấp đầy, vĩnh viễn không thỏa mãn này, ảo tưởng ra địa ngục cực lạc.
Nàng khó thoát khỏi biển d.ục vọng, đắm chìm trong niềm vui hư vô này, vĩnh viễn rơi vào luân hồi, không thể siêu thoát.
Nhưng nàng nhìn trời cao phán xét mình, lại chỉ có thể im lặng đặt câu hỏi.
Đại nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát!
Nếu như nơi này thật sự là địa ngục, vậy xin ngài nói cho ta biết!
Thiếp ở bờ này, thuyền nào có thể độ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK