Mục lục
Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Tam đứng sang một bên, trong lòng tràn đầy sự ngọt ngào và xao xuyến không nói nên lời, thế nhưng hắn ta không biết rằng, mỗi lần hắn ta thản nhiên liếc mắt sang bên cạnh, Tập Hồng Nhụy liền thầm cười lạnh trong lòng một tiếng.
Mặc dù sau khi biết rằng nàng là một con hề trong một cuốn tiểu thuyết, ý nghĩa tồn tại chẳng qua chỉ là làm nền cho sự si tình, trí tuệ, cao thượng của nam nữ chính, nàng liền sinh ra một loại chán ghét khó nói thành lời đối với nam nữ chính.
Nhưng dù sao, một nữ phụ cấp thấp như nàng ta, ngay cả vạt áo của nam nữ chính cũng không chạm tới được, cho dù có oán hận, cũng rất mơ hồ.
Nỗi oán hận lưu lại sâu sắc nhất trong lòng nàng, ngược lại là sự trêu đùa của Bùi Tam vào khoảnh khắc nàng sắp chết.
Nàng là người có dã tâm như vậy, cho dù bị hủy hoại dung mạo, bị đưa đến kỹ viện, trở thành kỹ nữ thấp kém nhất, cũng hoàn toàn không từ bỏ ý định sống tiếp.
Cho nên khi Bùi Tam tìm đến nàng, muốn tìm lại tôn nghiêm đã mất từ ​​nàn, nàng cũng chiều theo ý hắn ta.
Nàng dâng hiến tất cả những gì hèn mọn nhất của mình cho hắn ta, Bùi Tam rốt cục cũng vừa lòng, đáp ứng sẽ đưa nàng rời khỏi đây.
Ngay lúc nàng vui mừng khôn xiết, mừng đến rơi nước mắt, thu dọn đồ đạc muốn đi cùng hắn ta, thì thứ đón chờ nàng là một nhóm khách với những căn bệnh lở loét. (ý nói bệnh xã hội)
Nàng tự an ủi bản thân, đây là hiểu lầm, Bùi Tam có lẽ sẽ nhanh chóng quay lại thôi.
Thế nhưng khi nàng nắm chặt con dao găm giấu trong người, cả người đầy máu, cười như điên dại đi tìm hắn ta, chỉ thấy hắn ta khẽ nhướng mày.
Nàng chỉ thấy hắn ta hơi nhíu mày vì có thể hắn ta ngạc nhiên là nàng vẫn còn sống sót.
Tập Hồng Nhụy cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên một nụ cười không thể che giấu.
Có lẽ theo logic của thế giới này, một nha hoàn như nàng, không nên có ý nghĩ khác với các nhân vật nam và nữ chính.
Vậy thì nàng và Bùi Tam là hai nô lệ bình đẳng như nhau, chẳng lẽ không nên có tự tôn như nhau sao? Ha ha.

Ninh Lan tự đẩy xe lăn, chuẩn bị đi vào trong phòng, Lâm Oản muốn ngăn cản hắn, nhưng lại nghĩ ở thời cổ đại này, nữ tử phải xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, bởi vì cô ta đã đến đây rồi, nên không thể thoát khỏi loại quy tắc xã hội này, cho nên mới để hắn đi vào.
Sau khi Ninh Lan đi vào, hắn nhìn thấy những thứ đồ kỳ lạ ở trên bàn, có chút tò mò.
Hắn cầm một miếng ở trong tay, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, có chút khâm phục nói: “Đây là cái gì, thơm như vậy?”
Xà phòng có thể nói là một sản phẩm khoa học công nghệ có lợi của người hiện đại khi du hành tới thời cổ đại. Vừa đơn giản vừa dễ kiếm ra tiền nhất mà người hiện đại có thể làm ra.
Lâm Oản với tư cách là một giáo viên lịch sử chuyên nghiệp, đối với việc nhân vật chính trong tiểu thuyết xuyên không vừa đến đã làm ra muối, thuốc súng gì đó thì xin miễn bàn, nhưng xà phòng thì cô ta có thể làm được.
Chỉ là phụ nữ thời cổ đại không có địa vị trong xã hội, nếu có thể thành thạo một ngành công nghiệp sinh lời như vậy thì chắc chắn sẽ bị người khác cướp đi, nếu thì có Thái tử làm chỗ dựa thì tốt quá rồi. 
Cho nên Lâm Oản ngập ngừng hỏi: “Đây là xà phòng thơm mà ta làm lúc rảnh rỗi, dùng rất tốt, cho nên ta muốn mở một cửa hàng để bán, Thái tử có hứng thú muốn tham gia kinh doanh cùng không, ta có thể chia năm phần trăm lợi nhuận cho Thái tử.”
“Tham gia cùng?” Ninh Lan mỉm cười: “Phu thê chúng ta là một, tham gia kinh doanh cùng là chuyện gì vậy, Thái tử phi muốn làm thì cứ làm đi, về phần chia sẻ kia thì không cần thiết phải làm vậy, mặc dù Ninh Lan ta không phải là một vị phu quân tốt, nhưng ta sẽ không bao giờ tham lam của hồi môn của nàng.”
Lâm Oản sững sờ một lát, hơi ngẩng đầu lên.
Nam nhân thời cổ đại, đều coi nữ tử như phụ thuộc, như bao cát hút máu, giống như người cha ban đầu của nguyên chủ, chính là đã hút cạn của hồi môn của chính thê, lại nạp một tiểu thiếp được sủng ái, hành hạ con gái của chính thê.
Lúc đầu cô ta đồng ý gả cho một Thái tử bị què, chính là vì muốn có được sức mạnh để chống lại người cha cặn bã kia.
Gả qua đó cho dù cả đời chỉ có "cầm cân nảy mực" , không có chút tình cảm nào cũng không sao, dù sao đã đến nơi này rồi, gả cho ai mà chẳng phải gả.
*Cầm cân nảy mực: Cụm từ (người có trách nhiệm, nghĩa vụ) đảm bảo gìn giữ cho sự đúng đắn và công bằng.
Thật không ngờ rằng ở thế giới này, vị Thái tử bị què từng bị quý nữ toàn thành chê bai này, không chỉ có ngoại hình xuất chúng, mà ngay cả tư tưởng cũng rất thoáng.
Từ khi cô ta xuyên đến thời cổ đại, đây là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự tôn trọng chân thành của một người đàn ông đối với một người phụ nữ, tai cô ta không khỏi nóng bừng lên.
Lâm Oản bình tĩnh lại nói: “Nếu muốn mở cửa hàng thì cần phải dựa vào uy thế của Thái tử rồi, sao có thể để Thái tử gia vất vả mà không được gì."
Thấy cô ta vẫn kiên trì, Ninh Lan thở dài, bước lên phía trước nắm lấy tay cô ta.
Lâm Oản theo phản xạ muốn trốn tránh, nhưng nghĩ đến việc bọn họ đã là phu thê nên đây sẽ là sự đụng chạm bình thường nên cô ta dần dần thả lỏng.
Ninh Lan cười tủm tỉm, nắm lấy tay cô ta ở trong lòng bàn tay mình: “Từ khi nàng gả cho ta, nàng là thê tử duy nhất ở trong phủ của ta, trong cung ta không dám nói gì, bởi vì ở đó là nơi của hoàng hậu và các phi tần, nhưng ở phủ thái tử, đây là nơi thuộc về nàng, phu nhân của ta.”
Lâm Oản nhìn vào ánh mắt chân thành của Ninh Lan, trái tim cô ta nóng lên, cô ta đột nhiên cảm thấy lựa chọn ban đầu trong lúc tuyệt vọng đó thật ra cũng không phải là lựa chọn không tốt. 
Ninh Lan với tư cách là một người phu quân, điều kiện của Ninh Lan đã rất hoàn hảo rồi, có lẽ cô ta nên cố gắng làm quen với việc làm thê tử của hắn.
Chẳng biết từ lúc nào, giữa hai người đã sinh ra một sự thay đổi khó nói thành lời.
Sau khi nắm tay cô ta được một lúc lâu, hắn mới từ từ buông tay, Ninh Lan di chuyển xe lăn rồi xoay người rời đi, Lâm Oản đi tới giúp hắn đẩy xe ra ngoài.
Chờ sau khi dặn dò đủ điều rồi bảo cô ta đi ngủ sớm, Ninh Lan nhìn về phía cái bàn bên cạnh, nơi đó đang đặt một bát kem hạnh nhân do Tập Hồng Nhụy mang tới, lúc này đã tan chảy hoàn toàn.
Ninh Lan có vẻ hơi tiếc nuối: “Xem ra ta ở lại hơi muộn quá rồi.”
Lâm Oản nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn qua, thoải mái hơn nhiều so với vừa rồi: “Không sao, lạnh quá, ta thật sự cũng không muốn ăn.”
Ninh Lan liền cười nói: "Tiểu nha đầu bên cạnh nàng, thật sự quá hoạt bát rồi, làm việc không được chu toàn, có muốn sắp xếp vài người lớn tuổi qua phục vụ nàng không?"
Lâm Oản không nhịnn được mà nở nụ cười, dáng vẻ của nha đầu kia mà đặt ở thời hiện đại, đi làm nữ streamer thì chắc chỉ cần nói giọng nũng nịu một cái, thì đã có một đống đại gia tranh nhau donate cho nổ tung phòng livestream rồi.
Ninh Lan quả nhiên là được nuôi dưỡng trong hoàng tộc thời cổ đại, thị kiến và định lực không tầm thường, lại không hề bị ảnh hưởng, vẫn như vậy.
Nhưng vì cô ta đã quyết tâm sống một cuộc sống tốt đẹp ở trong thời cổ đại, cô ta không thể dựa dẫm tất cả mọi thứ vào đàn ông được, chuyện quản lý một tiểu nha đầu, cô ta vẫn có thể xử lý được, bèn mỉm cười nói: "Không cần đâu, Ngưng Mộng rất tốt, những việc khác ta đều có thể xử lý tốt."
“Ồ, vậy là tốt rồi.”
Kít kít–
Cánh cửa mở ra, hai người vẫn luôn đứng canh bên ngoài, cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.
Bùi Tam nhanh chóng nhận lấy chiếc xe lăn từ tay của Thái tử phi, quay người hành lễ.
Sau khi đi ra ngoài một lúc, Ninh Lan ngồi xe lăn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hàm chứa ý cười nhìn Bùi Tam: “Hôm nay ta nghe nói, Thái tử phi có ý muốn gả nha hoàn bên cạnh cho ngươi, chính là tiểu cô nương mặc áo đỏ kia phải không, ta thấy hai người rất xứng đôi, ngươi thấy thế nào?"
Động tác của Bùi Tam đột nhiên cứng đờ, một lúc lâu sau, mới ấp úng nói: “Thần nghĩ gì, có thể làm gì được sao, người ta đã không đồng ý rồi..."
Ninh Lan phì cười: “Ồ, nghe giọng điệu của ngươi, sao hình như rất muốn thì phải~"
“Thái tử!” Bùi Tam khẩn trương nói.
“Xong rồi, chỉ có vậy thôi, ta sẽ không can thiệp vào chuyện của ngươi, nhưng sau ngày hôm nay, ngươi đừng lúc nào cũng ở bên cạnh ta nữa, cần phải đi tìm ai, ngươi đã biết chưa.”
Nghe được ẩn ý trong câu nói của chủ tử, mặt Bùi Tam đỏ bừng lên, hắn ta cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Thần biết, tiểu nhân phải chạy đến chỗ Thái tử phi nhiều hơn~"
“Hừ, nói nhảm.”
Bóng dáng hai người dần dần rời xa, nhưng trong bóng tối, nụ cười của Ninh Lan có chút trầm trầm.
Xem ra quả thật chỉ là một tiểu nha đầu không thông minh lắm, hơn nữa cho dù nàng thực sự là người do Hữu tướng an bài vào, thì có lý do gì phải phá hoại kế hoạch vào cung của Bạch Liên Nhi chứ?
Chỉ là không biết làm sao có thể trùng hợp như vậy, lại đúng lúc đang nói chuyện phiếm với bạn đồng hành, bị Hoàng đế nghe thấy, đúng lúc bị chủ tử ép buộc chỉ hôn, ra vườn dạo chơi thì lại gặp đúng lúc Bạch Liên Nhi rơi xuống nước.
Vốn dĩ, sau khi hắn đưa Bạch Liên Nhi vào cung, không chỉ có thể ổn định người ở nhà, mà còn có thêm một quân cờ ở trong cung, lại không mất đi sự giúp đỡ của phủ Quốc công.
Hiện tại thật khó để giải quyết chuyện đó.
Đương nhiên, hắn cũng có thể dâng nha đầu kia cho Hoàng đế, ít nhất cũng có thể khiến Hoàng đế vui vẻ.
Nhưng nữ nhân không giống nam nhân, nữ nhân không có gốc rễ, gả cho phu gia chính là người của phu gia, ngay cả con gái ruột cũng không thể đảm bảo hoàn toàn hướng về cha ruột của mình, một nữ tỳ xuất thân hèn mọn như vậy, cho dù nắm giữ được gia đình nàng, thì lại có thể nuôi dưỡng được bao nhiêu lòng trung thành chứ?
Vẫn nên thưởng cho Bùi Tam đi, không nói đến chuyện khác, Bùi Tam rõ ràng đã bị tiểu nha đầu này mê hoặc, để hắn ta toại nguyện, sau này chắc chắn sẽ trung thành với hắn hơn.
Về phần Bạch Liên Nhi, hắn phải cẩn thận suy nghĩ về biện pháp đối phó tiếp theo.

Sau khi thái tử rời đi, Tập Hồng Nhụy bất đắc dĩ bước vào phòng, nhìn Lâm  Oản một cách đáng thương.
Lâm Oản nhìn nàng, khi ánh mắt dừng lại ở chiếc trâm cài tóc trên đầu nàng, ánh mắt của cô ta đông cứng lại: “Chiếc trâm này lấy ở đâu ra vậy?"
Tập Hồng Nhụy như vừa mới phát hiện ra, ôm đầu, ấp úng nói: “Đó là do biểu cô nương tặng cho em, nhưng là vì em đã cứu biểu cô nương, nên mới được nàng tặng cho…”
Lâm Oản:...
Lâm Oản cũng biết về Bạch cô nương đáng thương kia, nhờ có nhiều năm kinh nghiệm đọc tiểu thuyết về cung đấu, Lâm Oản thậm chí có thể đoán được nàng ta là loại trà xanh gì. 
Là một tiểu thư trong phủ Quốc Công, tuy là thứ xuất, nhưng muốn gả vào gia đình tương xứng, cũng không phải không thể, ai ngờ lại có ý đồ làm thiếp.
*Thứ xuất: Con vợ hai
Nàng ta đã tự hạ thấp bản thân, vậy muốn đến thì đến đi.
Dù sao cô ta cũng không thể mơ mộng hão huyền, khiến một nam nhân thời cổ đại thực sự muốn nạp thêm thiếp, cô ta cũng sẽ chỉ mỉm cười mà uống chén trà.
Chỉ là từ đó về sau, cô ta sẽ chỉ coi hắn như một người bạn chứ không phải là một vị phu quân nữa. 
Nhưng cô ta có thể chấp nhận phu quân nạp thiếp, nhưng không thể chấp nhận nha hoàn bên cạnh mình có dã tâm.
Tập Hồng Nhụy là người thân cận nhất với cô ta, khi Bạch Liên Nhi khiêu khích chính thê là cô ta vài lần, nàng cũng có mặt ở đó, nàng biết chính xác Bạch liên Nhi là ai.
Rõ ràng biết là không nên nhận lợi ích này, nhưng vẫn không cầm lòng được mà nhận lấy, một người như vậy không thể giữ lại được, nếu không sớm muộn cũng sẽ trở thành tai họa.
Chỉ là không có lý do, trực tiếp đuổi nàng ta (Bạch Liên Nhi) đi, ngược lại khiến cô ta trở nên nhẫn tâm, lại còn ghen tuông, ngay cả một chiếc trâm của "biểu tiểu thư" cũng không chịu được.
Nếu Bạch Liên Nhi kia lấy chuyện này ra rồi khóc lóc và làm ầm ĩ lên, cô ta sẽ càng thêm phiền phức.
Cho nên Lâm Oản nhẹ giọng nói: “Được rồi, chỉ có như vậy thôi, đó đều là chuyện của ngươi, ngươi có thể tự mình lo liệu, hiện tại ta còn có vài chuyện muốn giao cho ngươi làm.”
Thấy Thái tử phi không tức giận, Tập Hồng Nhụy đột nhiên trở nên vui mừng, hưng phấn nói: “Chuyện gì vậy ạ?”
Lâm Oản nói với vẻ mặt thản nhiên: “Gần đây ta sắp mở vài cửa hàng mới, ta không tin tưởng vào những người khác, vì vậy ngươi có thể đi và giúp ta trông nom được không.”
Loại công việc này thực sự không tồi, hai mắt Tập Hồng Nhụy lập tức sáng lên hơn bao giờ hết, nàng hết lần này đến lần khác cảm ơn cô ta. 
Tuy nhiên, điều nàng không ngờ tới là sau khi nàng rời đi vài ngày, vị trí của nàng ở trong phủ sẽ dần dần bị người khác chiếm giữ, lúc đó muốn đuổi nàng đi, càng thêm dễ dàng.
Tập Hồng Nhụy nghiêm túc lắng nghe lời dặn dò của chủ tử, liên tục đảm bảo, chờ sau khi nàng đi ra tới cửa đã suýt chút nữa thì cười thành tiếng!
Làm sao nàng lại không biết chứ! Sau khi đọc hết toàn bộ cuốn tiểu thuyết, thậm chí nàng còn biết được nữ chính có bao nhiêu nốt ruồi ở trên ngực!
Trong tương lai, phụ nữ cũng có thể ra ngoài học tập và làm việc, và nữ chính này là một “giáo viên” có địa vị, kiến thức, khả năng dạy dỗ và giáo dục con người rất cao.
Những người phụ nữ đọc sách càng nhiều, lúc nào cũng ra vẻ ta đây cao quý, khác biệt với người khác, mở miệng là thể thống, ngậm miệng là quy củ.
Nhưng con người ăn ngũ cốc, làm sao có thể không có h.am m.uốn ích kỷ, khi nhắc tới Bạch Liên Nhi ở trong tiểu thuyết, mỗi lần đều viết nữ chính rất thoáng, nữ chính không để ý.
Nhưng Tập Hồng Nhụy cẩn thận nghiền ngẫm lại, không để ý sao? Mỗi ngày đều nghĩ mình là chính thê còn đối phương chỉ là thê thiếp, mình cao quý hơn người ta, cô ta điên cuồng tìm kiếm cảm giác ưu thế về mặt tâm lý, như vậy có thể là không để ý sao? Ha ha ha! 
Nàng không tin là cô ta không quan tâm bất cứ điều gì, quả nhiên, ngay khi thấy nàng cài chiếc trâm cài tóc này lên, nữ chính đã nổ tung ngay tại chỗ, có ý muốn đuổi nàng ra ngoài.
Hiện tại hẳn là nữ chính đang điên cuồng trong lòng lắm, cô ta sẽ bồn chồn suy nghĩ “nàng ta thật không biết yên phận”, chắc chắn sau này sẽ không thể có kết thúc tốt đẹp, bla bla bla.
Nhưng tại sao nàng lại phải có một kết cục tốt đẹp, phải chăng một người dành cả cuộc đời của mình để khom lưng, khúm núm, ,ăn nói khép nép, thái độ cung thuận, nuốt cơn giận của chính mình, đến già mua một cái quan tài tốt, dựng một tấm bia "Trinh Tiết Liệt Nữ", thì được coi là sống tốt sao?
Xuất thân nàng đã thấp kém, không muốn nghĩ đến chuyện sau khi chết, chỉ cần mặc trên người, ăn vào miệng, người người cung phụng, cả đời này coi như không sống uổng phí.
Còn về chuyện có bị đày xuống 18 tầng địa ngục, bị chết dưới lưỡi dao, bị ngàn mũi kim đâm hay không, thì có quan trọng gì chứ!
Hoàng hậu, đó là Hoàng hậu.
Bây giờ đã có cơ hội để trở thành Hoàng hậu, một chỗ nha hoàn nhỏ bé trong phủ Thái tử, thì có quan trọng gì chứ?
Bởi vì lão Hoàng đã đế chơi trò “Hoàng đế giả vờ làm người thường” với nàng, vậy nhất định sẽ có lần tiếp theo, nhất địnhm nàng phải chuẩn bị cho thật tốt.
Vừa muốn có được sự sủng ái của Hoàng đế, tự nhiên cần mất rất nhiều thời tự do hoạt động, chẳng phải nữ chính muốn đá nàng đi càng xa càng tốt hay sao!
Chỉ là ban ngày ở trong vườn, nàng vẫn rất tràn đầy tự tin, cảm thấy dựa vào dung mạo của mình, cùng với khởi đầu thuận lợi, lão Hoàng đế nhất định sẽ bị nàng thu phục.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy nam chính, nàng ta đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Liệu chuyện nàng nghĩ rằng sẽ có phần tiếp theo, có phải là quá tự cho mình là đúng hay không…
  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK