Chương 124 Không Được Gọi tên
Tôi sững sờ.
Cách đây không lâu, tôi vừa xem một bộ phim kinh dị về Ma Thần Tử của Đài Loan, bởi vậy nên vẫn còn chút ấn tượng. Ma Thần Tử kỳ thực là một loại quỷ nhỏ sinh sống ở vùng rừng núi, thích
trêu chọc quậy phá. Đài Loan, nhiều người tin rằng khi đi vào núi, tuyệt đối không được gọi tên lẫn nhau, bởi nếu Ma Thần Tử biết được tên của bạn, nó sẽ lén đi theo bạn xuống núi, sau đó gọi tên bạn lúc bạn không chủ ý.
Khi đó, chỉ cần bạn quay đầu nhìn lại sẽ bị Ma Thần Tử bật đi,
Tất cả mọi người bên bàn cơm đều hoàn toàn yên lặng.
Cuối cùng, vẫn là anh Nam cười lên, phá vỡ sự trầm mặc: “Anu, anh thật biết nói đùa”.
Mấy người đàn ông khác cũng hùa theo cười ồ lên.
Thấy bọn họ không tin lời của mình, Anu cũng không hề tức giận, gã chỉ dập điếu thuốc lá rồi thản nhiên đáp: “Các người không tin cũng được, dù sao núi tuyết này cũng không sợ nhiều thêm vài vong hồn”
Tiếng cười bốn phía im bặt.
Anu nói qua loa thời gian tới đón chúng tôi vào ngày mai, rồi khoác thêm tấm áo, rời khỏi phòng ăn.
Chỉ còn lại chúng tôi ngồi bên bàn ăn.
Chị Mai nhát gan, thỏ thẻ nói: “Này, ông Nam, tôi thấy chuyện Anh nói quá tà ma quỷ quái, chúng ta có nên đổi địa điểm ghi hình không?”
Anh Nam xì một tiếng coi thường: “Đã đến thời điểm quan trọng rồi, làm sao có thể đổi chỗ, thông báo của công ty cũng viết xong rồi, tôi thấy ông ta nhất định có bệnh”
Chị Mai vừa định nói gì đó thì điện thoại của anh Nam đột ngột vang lên.
“Alo” Anh Nam vừa nhận điện thoại, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên cung kính: “Xin chào ngài. Thật vậy sao? Đương nhiên không thành vấn đề, một tiếng sau sẽ tới sao? Được được được”
Anh Nam vừa cúp điện thoại, cả đám người chúng tôi đều ngờ vực: “Ai vậy?”
“Là chủ đầu tư MV lần này!” Anh Nam vội vã và vài miếng cơm: “Tôi phải nhanh chóng tới sân bay đón họ, mọi người cứ nghỉ ngơi sớm trước đi”
Tôi biết mấy năm gần đây, rất nhiều công ty đầu tư vào MV của ca sĩ để kết hợp quảng cáo sản phẩm của họ.
Giống như MV của Tạ Phong Tiêu lần này, mạnh tay tới hắn nước Úc quay bối cảnh, chắc chắn cũng có nhà đầu tư.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là nó chẳng qua cũng chỉ là đầu tư vào một quảng cáo, vậy ông chủ bên kia tới làm gì?
“Công ty nào đầu tư lần này vậy?” Tôi không nhịn được hỏi.
“Địa vị của bên đầu tư lần này rất lớn, chính là.” Chị Mai đang muốn buôn chuyện với tôi, anh Nam liền trừng mắt lườm chị ấy một cái.
“Phụ nữ đúng là lắm chuyện, cô quên người ta bắt chúng ta ký thỏa thuận giữ bí mật sao?”
“Tiểu Tố cũng không phải người ngoài” Chị Mai không vui nói, nhưng vẫn ngượng ngùng cười với tôi: “Thật ngại quá, Tiểu Tố, chờ xử lý hậu kỳ xong xuôi, em sẽ biết thôi mà
Tôi cũng không phải người quả tò mò, liền gật gật đầu. Anh Nam mau chóng ăn xong rồi vội vàng đi đón máy bay, những người còn lại trở về phòng ngủ.
Lần đầu ngồi máy bay lâu như vậy, tôi đã quá mệt mỏi, vừa nằm xuống liền ngủ mất tiêu.
Trong cơn mơ mơ màng màng, tôi đột nhiên cảm thấy trên người lành lạnh.
Bởi vì chị Mai sợ rét, điều hòa trong phòng để nhiệt độ rất cao. Tôi cảm nhận được cái lạnh như băng này trong bầu không khí khô nóng, nhưng lại không hề cảm thấy lạ lùng.
Điều quan trọng hơn là, tôi cảm thấy sự lạnh lẽo
này có hơi quen thuộc. Tôi ngọ ngoạy mở mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ của Tiết Rắn đang gần trong gang tấc.
Trong bóng đêm mịt mùng, tôi lờ mờ thấy được khuôn mặt hoàn mỹ của hắn.
Là Tiết Xán sao?
Ưm…
Nhất định là tôi đang nằm mơ, hiện giờ tôi đang ở Úc, làm
sao Tiết Xán có thế ở trên giường được.
Tôi mơ màng, lại nhám mát lại.
Trong thoáng chốc, tôi cảm thấy cái lạnh bao quanh càng ôm chất lấy minh.
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức.
Sau khi tinh dậy, điều đầu tiên tôi nhớ đến chính là giấc mơ hoang đường tối hôm qua.
Tôi nhịn không được tự véo chính mình.
An Tổ, mày thất chẳng khá lên chút nào, còn năm mơ thấy tên quý đã từ chối mình nữa chứ
Tôi tức giận bật đậy khỏi giường, nhưng vừa đứng dậy liên giật mình.
Tôi nhìn thấy trên cái gối của minh có một sợi tóc ngân.
Sợi tóc đó rất gần, rõ ràng không phải là của tôi.
Đây không phải là khách sạn năm sao a? Sao vệ sinh lai kém như vậy.
Tôi không hài lòng ném sợi tóc xuống rồi bước vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Khi xuống tăng cân bữa sáng, tôi đã dung thứ tiếng Anh không thành thảo của minh để phàn nàn với quầy lễ tân về vấn đề vệ sinh. Những người đứng ở quầy lễ tân giật mình, nhưng họ vẫn lập tức xin lỗi và nói hôm nay sẽ đọn dẹp thật cấn thân.
Aru tới sau khi chúng tôi ăn sáng xong, đoàn người chúng tôi ngồi trên xe, lên đường đi về phía núi tuyết
Điều khiến tôi giật mình là phía sau xe buyt của chúng tôi còn có một chiếc xe việt dã màu đen sáng bóng đi theo.
“Chiếc xe kia cũng là của chúng ta sao?” Tôi không nhịn được hói chị Mai.
“À, là của ông chủ mới tới hôm qua đó: Chị Mai nót “Anh ta nói muốn đi cùng chúng ta:
Tôi càng cảm thấy kỳ quảt, đây rốt cuộc là ông chủ nào vậy, sao lại quan tâm tới MV này như thể chư?
Chiếc xe buýt đi vòng quanh con đường núi quanh co, bởi vi tuyết rơi nên đi rất chậm, phải mất ba tiếng cuối cùng mới tới được đình nủi,
Nhân viên công tác bất đầu khun đồ xuống, chuẩn bị quay chup
Về phần những người trong chiếc xe việt dã kia thì không có ai bước xuống, ho dường như chỉ quan sát chúng tôi làm việc qua cửa kinh xe.
Ta Phong Tiêu cũng mau chóng xuống khỏi xe buyt, anh ta mặc một chiếc áo gió màu xanh khói, thân hình anh so với những nhân viên công tác mập map xung quanh quả thực là månh khánh hơn nhiều.
Ngày lập tức, An Nhân cũng xuống theo, ân mặc cực kỳ phong phanh. Hom nay tuyết rơi nặng hạt, nhưng cô ta vẫn mặc váy ngắn trên người chỉ choàng một cải áo lòng thủ.
Nhân viên trang điểm bắt đầu hóa trang cho An Nhân và Tạ Phong Tiêu, còn tôi chỉ đứng bên canh Tạ Phong Tiêu.
“Uống nước đi.” Tôi rót một ly nước ấm tứ bình giữ nhiệt ra, đưa cho Tạ Phong Tiêu.
“Em đút cho tôi ” Ta Phong Tiêu liếc nhìn tôi bằng đôi mất phượng hẹp dài và nói.
“Hả?” Tôi hơi ngây người.
“Tay tôi lạnh quá, không cử động được.” Ta Phong Tiêu chép miệng nhìn tay của mình với vẻ mặt ẩm ức.
Tôi nhìn bàn tay của anh ta, quả thật là bị cóng đến đỏ lên.
Mặc dù chí là bàn tay, nhưng khắp người ngôi sao đều cần phải đẹp đẽ, tôi nhanh chóng lấy cho anh ta một chiếc túi chườm nóng và bao tay.
“Nên thoa một ít kem dưỡng da tay” Tôi nói.
“Bây giờ tôi đang trang điểm, không thể cử động nhiều, em giúp tôi đi.” Tạ Phong Tiêu chớp chớp đôi mất, giọng điệu còn có phần nũng nịu. Tôi hoàn toàn ngở ra.
Tạ Phong Tiêu trong ký ức của tôi vẫn luôn là người cao ngạo lạnh lùng, tại sao bãy giờ lại có vẻ hơi sai sai vậy?
Nhưng anh ta nói cũng hợp lý, hơn nữa tôi vốn là phụ tá, vì vậy chỉ có thể bóp kem dưỡng da tay ra và thoa giúp anh ta.
“Lát nữa còn phải đút nước cho tôi nhé. Tạ Phong Tiêu cười híp mắt nói thêm.
Tôi câm nín.
Tay của Tạ Phong Tiêu cực kỳ lạnh, nhưng lại rất đẹp, khi tôi xoa kem cho anh ta, lòng bàn tay không ngừng chạm vào nhau.
Thoa xong kem dưỡng da tay, tôi vừa chuẩn bị cho anh ta uống nước thì một nhân viên công tác đột nhiên chạy tới bên cạnh, hốt ha hốt hoảng nói: “Cô An, ông chủ gọi cô”
“Hả?” Tôi chưa kịp phản ứng đã thấy nhân viên công tác chí vào chiếc xe việt dã đang đồ ở phía sau.