Mục lục
Bộ Truyện Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng An Tố Tố Tiết Xán Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 305: Tôi bị bắt đi
Chẳng mấy chốc, mỗi con quỷ điểu đều chộp lấy một chiếc thuyền cùng lũ trẻ nhanh chóng bay lên trời.
Tổng cộng có mười con quỷ điểu, cũng vừa đúng có mười con thuyền, mười bé trai, không hơn không kém.
“Cha mẹ!”
Tiếng la hét của những đứa trẻ đó ngày càng trở nên thảm thương hơn.
Nhưng trong tích tắc, tiếng kêu đó cũng đã bay lên trời.
Lúc này, dưới ánh trăng sáng, tôi đột nhiên nhìn thấy một con quỷ điểu ở gần tôi nhất và đứa trẻ trêи chiếc thuyền mà nó đã bắt được.
Ngay lập tức, tôi cảm giác tim mình như ngừng đạp.
Chuyện này là như thế nào?
Sao tôi lại cảm thấy đứa trẻ này rất quen thuộc?
Cảm giác này quả thực là quá hoang đường.
Tôi hiện tại đang xuyên trở về 900 năm trước, làm sao tôi có thể cảm thấy thân thuộc với một đứa trẻ của chín trăm năm trước chứ?
Trong cơn hoảng loạn tột độ, đầu tôi quay cuồng như bị kích thích, tôi liều mạng nhớ lại đã nhìn thấy đứa trẻ này ở đâu.
Đột nhiên.
Một cảnh tượng vụt qua tâm trí tôi.
Trong phút chốc, toàn thân tôi như bị sét đánh trúng, khó tin mà trừng mắt.
Làm thế nào mà……
Sao có thể là đứa trẻ đó?
Có lẽ nào ..
Trong lòng tôi chợt nảy ra một ý nghĩ khủng khiếp, trong nháy mắt, tôi đã không thèm quan tâm đến con quỷ điểu hay đám người đứng đằng sau nó nữa, chỉ đứng dậy từ chỗ trốn.
Trương mụ không ngờ tới, tôi sẽ đột ngột đứng lên, căn bản không có giữ chặt tôi.
Lập tức, bà ấy tái mặt vì sợ hãi, “Tiểu thư!”
Bà ấy kêu lên, muốn ngăn tôi lại, nhưng đã quá muộn.
Tôi như một kẻ điên, nhanh chóng phá bỏ thuật ẩn thân, chạy về phía trước.
“Này! Ở đây! Nhìn ta này!” Tôi vừa chạy vừa nhảy bật lên, hướng lên trên trời mà hét lớn với đám quỷ điểu đó.
“Tiểu thư!” Trương mụ ở phía sau tôi hét sợ hãi thét lên. Chắc là bà ấy đang nghĩ tôi bị điên rồi.
Nhưng tôi không quan tâm chút nào, chỉ tiếp tục quơ chân múa tay hét với đám quỷ điểu ở trên trời.
“Con quỷ điểu ngu ngốc kia! Nhìn ta này!”
Lúc này, dân làng đứng bên hồ cũng nhìn thấy tôi.
Đột nhiên, họ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
“Đồ điên!” Vẫn là trưởng thôn phản ứng đầu tiên, run rẩy mà gào lên với tôi, “Cô dám vô lễ với Chu Tước đại nhân, quỳ xuống cho ta!”
Nhưng tôi căn bản là chẳng quan tâm đến ông ta.
Những con quỷ điểu đó rõ ràng là không hiểu tôi đang nói gì, nhưng chúng thực sự bị thu hút bởi tiếng kêu của tôi.
Chúng gầm lên, bỗng nhiên lại sà xuống.
Thấy chúng tới gần, dân làng đều sợ hãi, tức khắc cũng không rảnh nói chuyện với tôi, họ nhanh chóng quỳ rạp xuống, không ngừng run rẩy.
Những con quỷ điểu đó, chẳng mấy chốc đã bay lượn trên định đầu tôi.
Tim tôi lúc này như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Thực ra, tôi biết hành động của tôi lúc này chính là đang đánh cược.
Tôi cá rằng những con quỷ điểu này chỉ quan tâm đến người chết và trẻ em, không phải tôi.
Suy cho cùng, chúng nó đều không có suy nghĩ mà chỉ dựa vào bản năng và mệnh lệnh của đám người đứng sau để hành động. Nếu chúng nó thực sự muốn làm gì đó với những người còn sống, chúng đã sớm ra tay với đám dân làng đó rồi.
Không thể không nói, tôi lúc này đây khó có khi phân tích một cách logic như thế, quả nhiên không sai.
Những con quỷ điểu đó lượn lờ trên đỉnh đầu tôi, sau khi nhìn thấy tôi là người sống, liền lập tức kêu lên vài tiếng, không hề để ý tới tôi nữa, tiếp tục chuẩn bị bay lên.
Ngay lúc này đây.
Tôi dùng toàn lực, mạnh mẽ nhảy lên!
“Tiểu thư!”
Lúc này, Trương mụ đang lao về phía tôi, rốt cuộc cũng hiểu tôi muốn làm gì, sợ tới mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Nhưng tôi không có thời gian để quan tâm đến bà ấy.
Lúc này, tôi đột nhiên nhảy lên, rốt cuộc cũng nắm lấy được chiếc thuyền mà một trong những con quỷ điểu đó gắp đi.
Con quỷ điểu kia hiển nhiên cũng cảm giác được thứ mình đang gắp đi đột nhiên nặng hơn, kêu lên một tiếng, cúi đầu xem chuyện gì đã xảy ra.
May thay, tôi đang ở trong điểm mù dưới móng vuốt của nó, nên dù nó có ba cặp mắt cũng không thể thấy được tôi.
Dù sao nó cũng là một con vật không có linh tính, cuối cùng nó cũng từ bỏ, chỉ biết hét lên rồi hướng về phía bầu trời bay đi.
Tay tôi gắt gao nắm chặt thành thuyền, cảm nhận gió ở bên tai thổi phần phật.
Khi con quỷ điểu kia mang theo tôi càng bay càng cao, tôi cúi đầu nhìn xuống bên dưới, đột nhiên thở gấp.
Mẹ nó, thật đáng sợ, nếu từ trên này ngã xuống, tôi thật sự sẽ đi đời nhà ma đó.
Nghĩ vậy, tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh, tay càng nắm chặt thành thuyền.
Nhưng không bao lâu, tôi cảm thấy bắp tay bắt đầu trở nên cứng đờ, đau nhức không thôi.
Đáng chết, bọn quỷ điểu này rốt cuộc còn muốn bay đến bao giờ hả!
Tôi tức giận đến mức ở trong lòng thô tục mắng chửi một trận, nhưng vẫn là không dám buông tay, chỉ gắt gao chống đỡ.
Nhưng hiển nhiên, tôi vẫn là đánh giá thấp chỉ số IQ của những con quỷ điểu này.
Tuy rằng con quỷ điểu này không nhìn thấy tôi thật, nhưng sau khi bay được một lúc, một con quỷ điểu khác đột nhiên phát hiện ra cục thịt thừa là tôi đây.
Ngay lập tức, nó ngóc đầu dậy, ngoác mồm kêu to một tiếng.
Tiếng kêu vừa vang lên, những con quỷ điểu khác đều lập tức ngừng bay về phía trước mà bắt đầu bay vòng vòng quanh con quỷ điểu đang gắp tôi, tiếng kêu sắc nhọn vang lên không ngừng.
Tôi lập tức bị dọa toát cả mồ hôi lạnh.
Chết tiệt.
Tôi thế mà lại quên mất điều này, dù chúng sẽ không tấn công những người còn sống, nhưng rõ ràng, trong nhận thức đơn giản của chúng, chúng cũng sẽ không đưa một người còn sống đi cùng.
Tôi nên làm cái gì bây giờ?
Trong lòng tôi còn chưa kịp nghĩ ra kế sách để đối phó, tôi chợt nhìn thấy một con trong đám quỷ điểu đó đột nhiên kêu lên một tiếng rồi lập tức lao về phía tôi.
Tôi kinh hãi.
Chết tiệt, nó là đang muốn trực tiếp cắn chết tôi sao?
Dưới tình huống cấp bách, đại não tôi nhanh chóng quay điên cuồng với tốc độ mà bản thân tôi cũng không thể tin được.
Thật rõ ràng, nếu tôi còn tiếp tục bám theo, tôi căn bản đánh không lại con quỷ điểu này. Cuối cùng, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ.
Trong trường hợp này, 36 kế, chạy là thượng sách!
Nhưng đang ở độ cao cả ngàn mét thế này, tôi lại không cánh, chạy như thế nào bây giờ?
Tôi nhìn khắp nơi, cuối cùng chỉ có thể nhìn xuống dưới.
Nhìn thấy khoảng cách giữ mình và mặt đất lúc này, tôi há hốc mồm.
Chẳng lẽ tôi phải chủ động buông tay ngã xuống?
Nhưng nếu từ đây mà ngã xuống, tôi chết mọe nó rồi!
Tôi do dự không đến một giây, ba cái mặt xấu xí của con quỷ điểu kia lại đột nhiên vọt tới trước mặt tôi, há mồm gào thét.
Tức khắc, dưới tình huống nguy hiểm cận kề này, bản năng đã thay tôi đưa ra quyết định.
Nhảy!
Trong tích tắc, tay tôi buông ra, cả người lập tức bắt đầu rơi tự do!
Trong một giây cuối cùng, tôi chỉ có thể nhìn thấy những con quỷ điểu đó cất tiếng kêu giận dữ.
Nhưng hiển nhiên, chúng nó chỉ theo bản năng tiếp tục làm nhiệm vụ, vội vàng đem những đứa trẻ đó về nên cũng không có đuổi theo tôi.
Nhưng rõ ràng, điều này không có nghĩa là tôi được an toàn.
Cảm giác không trọng lượng khiến tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Bốn phía gió thổi gần như cắt nhát mặt tôi, nhưng tôi không có thời gian để lo lắng về nó.
Trong khi rơi xuống, cơ thể tôi cũng không hề nhàn rỗi.
Tôi nhanh chóng từ ở trong tay ra một chỉ quyết, trong lòng niệm tâm pháp.
Hiện tại, tâm pháp tôi đang niệm là từ trong cuốn sách Tiết Xán đã đưa cho tôi trước đây, gọi là khinh thân thuật.
Tên nào nghĩa nấy, thuật pháp này có thể làm cơ thể của bạn nhẹ tựa lông hồng, đấy chính là tác dụng của khinh thân thật.
Có thuật pháp này, dù có rơi từ trên cao xuống, tôi cũng sẽ không chết.
Tất nhiên, tiền đề là tôi thực sự có thể sử dụng khinh thân thuật này.
Đối với điều này, tôi vô cùng hoài nghi bản thân.
Vì quyển sách Tiết Xán cho tôi có chia các thuật pháp từ sơ cấp, trung bình cho đến cao cấp.
Những thuật pháp mà tôi sử dụng trước đây, chẳng hạn như thuật ẩn thân hay trừ tà đều là những thuật pháp cơ bản, tôi đã rất vất vả mới thi triển được.
Nhưng cái khinh thân thuật này lại là một thuật pháp cao cấp.
Trước đây, tôi chỉ nhớ khẩu quyết cùng thủ quyết của thư thượng tâm pháp, căn bản là chưa từng thử qua.
Nói trắng ra, đây là một nhiệm vụ bất khả thi đối với tôi.
Nhưng bây giờ tôi không còn lựa chọn nào ngoài thuật pháp đó cả!
Trước khi tôi xuyên qua, Tiết Xán và bọn họ có nói với tôi, nếu tôi chết trong cơ thể của Tiết Vô Song, hồn phách của tôi cũng sẽ bị buộc phải ở trong khe hở thời gian này, không cách nào trở về được.
Tôi không dám tưởng tượng được kết cục khủng khiếp đó là gì. Bây giờ, tôi cũng không có thời gian để nghĩ về nó nữa rồi,
Tôi chỉ cố gắng ngưng tụ toàn bộ linh lực trong cơ thể lên tay.
Không biết có phải là do bản năng sinh tồn hay không, tôi đột nhiên cảm thấy đan điền tê rần.
Giây tiếp theo, trong đan điền, có một dòng nước ấm chảy qua đan điền tôi, như thể phong ấn bị phá bỏ, mãnh liệt trào ra ngoài.
Ta ngơ ngẩn.
Linh lực mãnh liệt như thế!
Ta quả thực không thể tin được trong cơ thể tôi có một lượng linh lực khủng như vậy.
Nhưng hiển nhiên, đây không phải lúc để bàng hoàng, tôi vội vàng ngưng tụ linh lực trong lòng bàn tay, sau đó lật cổ tay như trong sách đã ghi.
“Phá!”
Trong cơn gió đang rít gào, tôi hét lớn một tiếng.
Trong phút chốc, tôi cảm thấy linh lực tuôn ra từ lòng bàn tay, phóng thẳng xuống mặt đất !
Khi cụp mắt xuống, lúc này tôi mới nhận ra, tôi vừa mới thi triển tí thuật pháp mà khoảng cách giữa tôi với mặt đất chỉ còn có mấy mét.
Ta sợ tới mức da đầu tê dại.
Nhưng vào lúc này, linh lực mà tôi vừa phóng ra trở thành một cơn gió!
Ngọn gió kia lại hóa thành lốc xoáy trên mặt đất, tạo ra một lực cản, nhanh chóng làm tôi rơi chậm lại!
Giây tiếp theo, cả người tôi như rơi xuống miếng bọt biển vô hình nào đó, tốc độ càng lúc càng chậm đi!
Ngọn gió tạo từ linh lực vù vù thổi bên tai, tôi vừa phản ứng lại thì cơ thể đã nhẹ nhàng ngã trêи mặt đất.
Vững vàng không một chút chao đảo.
Khi linh lực của tôi tan đi, cả người tôi vẫn còn ngây ngốc đứng đó.
Tôi thực sự đã thành công rồi sao?
Ta còn chưa kịp vui mừng, lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói thanh lãnh dễ nghe vang lên cách đó không xa.
“Thi triển khinh thân thuật tốt đấy, linh lực cũng rất tốt, chẳng qua có hơi lóng ngóng chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK